Chương 12: Phượng Uyển Thanh
Phương Tiểu Khả
02/12/2024
Thiên Hinh từ khi biết đến danh Thất Long chỉ rõ nó bị bát trận phong ấn cả vạn năm qua, song lại không rõ bát trận kia thế nào. Nàng đã chọn nơi dừng chân kế tiếp là Phụng Thiên sơn nơi có một đại yêu quái sinh sống.
Tại Phụng Thiên sơn có đôi sư đồ, một nam một nữ. Nữ là Phượng Uyển Thanh, là sơn chủ của mảnh đất bề thế ấy. Cô từng cưu mang một điểu quái thành tinh, nhận nó làm trò.
Phượng Uyển Thanh là một trong những sinh linh đầu tiên được huyễn hoang ban cho sự sống, đã chứng kiến qua ba đợt đại chiến Tiên Ma. Và cũng là phượng hoàng cuối cùng còn sót lại. Hiện Uyển Thanh đã hoàn toàn mất đi pháp lực. Xưa kia khi đi tìm Cửu Vô Dạ, nàng có duyên gặp gỡ đôi sư đồ cũng đang trợ quân bình định loạn bách yêu.
Sống cùng với Phượng Uyển Thanh có một kẻ mà Hinh cho là cực kì đáng ghét. Mới nghĩ tới đó thôi hắn đã tìm nàng tính sổ trước. Kẻ nọ tên Vân Lãng. Thấy bóng dáng Hinh, hắn vỗ đét cái vào lưng nàng.
“Ô, khách quý tới chơi à?”, chất giọng bông đùa lanh lảnh của Lãng vang lên phía sau nàng. Khóe miệng Hinh giần giật, nàng lườm nguýt hắn: “Biết là khách quý tới chơi mà ngươi ăn nói kiểu đó hả?”
Vân Lãng nhướng mày, dường như để tâm tới cú đập ban nãy của hắn hơn.
“Này, cục đá, lưng cô có gì mềm mềm thế?”
Hinh nhau mày, vải băng vết thương cho nàng chứ còn chi:
“Bảo khí để thu phục con đà điểu ngươi đấy!”
Hắn hất cằm:
“Gì? Ông đây mà đà điểu? Là công nhé! Đứng đầu bách điểu đấy!”
Thiên Hinh phẩy phẩy tay, cục đá và một con đà điểu cãi nhau thì được gì. Nàng thở dài, tìm đường lên núi. Gặp hắn ở đây đúng là oan nghiệt.
Vân Lãng đi theo sau nàng. Hinh khẽ liếc hắn. Nhìn Vân Lãng lêu lổng, thái độ hống hách vậy thôi, chứ hắn có quyền được cao ngạo như thế.
Cha là trưởng lão của điểu tộc đã mấy trăm năm, sư phụ là Phượng Hoàng, bản thân cũng là một kẻ có tài từng được Cửu Vô Dạ có ý nhận vào đại quân song đã từ chối muốn ở lại Phụng Thiên sơn báo ân nghĩa dưỡng dục của sư phụ. Thiên Hinh đánh giá cao hắn điểm này.
Trước Vân Lãng giúp nàng cũng không ít. Dù cả hai khắc khẩu là thế nhưng cũng chưa làm gì quá phận hay ghét đối phương bao giờ.
Xét về một phương diện nào đó, hắn là kẻ có tài, có thực, có quyền thế và cũng là kẻ đáng tin cậy. Dạy đỗ được ra kẻ như hắn thì Phượng Uyển Thanh mới càng đáng được nhắc đến hơn. Nghĩ đến Uyển Thanh mà Hinh khẽ cười, nàng ôm lấy hai má chưa ai đụng vào đã nhưng nhức. Mỗi lần thấy nàng, tỷ ta phải bẹo má cho thỏa mới thôi.
Uyển Thanh tư dung kiều diễm động lòng người, nghi thái bất phàm song lại rất quý một cục đá tầm thường như nàng. Uyển Thanh nói cục đá tuy khô khốc nhưng lại thật thà, sòng phẳng, khoáng đạt không gò bó, rất hợp tính cô.
Dù mất đi pháp lực thì Phượng Hoàng cuối cùng của lục giới cũng được xem là một nhân vật có số má và quyền lực nhất định. Địa vị của Uyển Thanh có thể xem ngang như tể tướng ở Yêu quốc.
Nàng ta có tuổi đời gần như ngang với trời đất, cũng là người đã tồn tại trước khi thần thú Thất Long ra đời. Bởi thế khi nghĩ về bát trận phong ấn Thất Long, Hinh nghĩ đến Phụng Thiên sơn đầu tiên.
Lúc đặt chân đến Phượng Thiên điện, Uyển Thanh thấy Hinh thì chạy ào ra ôm chầm lấy nàng, cô lại vỗ mấy cái vào lưng nàng, mặt dụi túi bụi vào hõm cổ Hinh... Đúng là thầy nào trò nấy. Hinh không biết đau nhưng nàng có thể cảm nhận được vết thương đã rách ra.
Uyển Thanh thấy thế thì thoáng dừng lại:
“Ơ, A Hinh, sao ta thấy có mùi máu nhỉ?”, rồi cô táo bạo vạch thẳng cổ áo của Hinh ra xem, gương mặt trắng bệch, “Chết! Sao muội bị thương nặng thế... Thôi rồi, ta sơ ý quá, vào đây ta xem nào.”
Vân Lãng phía sau thấy máu thấm vào lưng thì cũng nhận ra khi hắn đập vào lưng nàng cảm giác mềm mềm đó là gì. “Cục đá ngu ngốc”, hắn lẩm nhẩm trách thế, nhưng gương mặt đã mất đi vẻ bông đùa thường ngày.
Uyển Thanh đã trải qua ba đại chiến Tiên Ma, y thuật phòng thân cô cũng biết sơ qua một ít vì vậy đã lôi Hinh đi thay gạc. Lúc nhìn kĩ lại vết thương của nàng, Uyển Thanh sốt sắng:
“A Hinh, muội trúng độc rồi có biết không? Thảo nảo cái má teo tóp đi chẳng dễ thương gì sất cả!”
Thiên Hinh gật đầu:
“Kính Luân có thuốc cho muội cầm độc, y lên Thiên giới ít hôm rồi sẽ tìm cách giải độc cho muội.”
“Nha đầu, một ngày trên giời một năm dưới đất, muội chờ đến khi thành cái xác khô à? Mà chết thật, sao lại bị thương thế này? Lát vết thương khô rồi thì ráng nhịn đau một tí ra dòng sông sau núi ngâm mình chút đi, dồi dào tiên khí, thanh lọc được ít nhiều khí độc đấy.”
“Thanh, muội không biết đau.”
Nghe thế thì Uyển Thanh thoáng buồn. Không biết đau về thể xác thì không có nghĩa là không sao. Nhìn cái lưng của Hinh mà Thanh đau lòng dường nào. Cô ôm chầm Hinh, vùi nàng vào ngực mình.
“Cục đá này... muội đừng hiểu chuyện như thế nữa. Kêu đau một chút có làm sao? Kể cả muội không đau, ta vẫn xót muội.”
Cũng chỉ có Uyển Thanh và sư phụ, Trạch Vũ mới thực lòng thương cô như thế. Còn lại... đều thực sự coi Hinh là hòn đá ven đường, giẫm lên và chà đạp không thương tiếc, bởi hòn đá sẽ không dễ mà vỡ ra được, cũng không kêu đau. Có lẽ chính vì chưa bao giờ biết đau, nên chiến trường mới phù hợp với nàng đến vậy.
“Thế rồi làm sao cái lưng của muội ta lại ra thế này? Kể ta nghe xem, ta bắt Vân Lãng đi đấm nó thay muội.”
Đấm sao... Con công ấy không bị Thất Long rượt biến thành gà nướng là đã phúc đức mấy đời rồi.
Hinh ngoan ngoãn kể cho Thanh nghe, từng câu từng chữ Thanh đều lắng nghe nàng trịnh trọng. Kết thúc câu chuyện, phượng hoàng thoáng im lìm một lúc, nét mặt cô đã thay đổi từ khi nghe đến hai chữ Thất Long. Đôi mắt phượng trở nên vô hồn, vẻ tươi tắn cũng giảm đi đáng kể.
“Vậy muội tới tìm ta vì Thất Long?”
Hinh gật đầu. Thanh thở dài.
“Chỗ ta thì có chút tư liệu đấy... Nhưng nhóc con, sau khi phong ấn Thất Long, muội sẽ lại về vương cung à? Hay lại tứ cố vô thân, trời đất là nhà? Vậy chẳng bằng ở lại với ta.”
Uyển Thanh đã nói trúng tim đen của nàng. Bỏ lại chức vị tướng quân, Hinh không còn nơi để về nữa, "tứ cố vô thân" bốn chữ nghe mới não nề làm sao. Nàng từng có nơi chào đón mình, nơi có căn nhà nhỏ trong rừng trúc thanh tịnh dồi dào địa linh tiên khí. Nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Vậy nên nàng đang đi tìm một nơi để về đây.
Hinh vẫn cười, nói:
“Muội sẽ tìm về với quê hương, đi tìm thạch yêu giống muội.”
Uyển Thanh chết điếng người nhưng cũng mau chóng thu lại ánh mắt sững sờ, sắp khóc của mình lại.
Hinh à, thạch yêu đã tuyệt diệt rồi...
Nhưng cô không nói, có lẽ để Hinh từ từ nhận ra sự thật cay đắng sẽ dễ để nàng chấp nhận hiện thực hơn là dội thẳng gáo nước lạnh lúc đang hừng hực khí thế như này. Thế rồi cô chuyển hướng qua Cửu Vô Dạ, đánh trống lảng:
“Xong xuôi rồi muội lại về với tên hồ ly đen đúa đấy à?”
“Muội dự là vậy.”
“Lâu đấy. Muội không sợ hắn quên muội hả?”
“...Quên cũng được.”
Quên rồi, nàng sẽ bắt đầu lại. Nàng không muốn hắn nhớ về nàng sẽ là ham mê quyền lực, sẽ là nữ nhân giết người như ngóe mà không ghê tay. Nàng cũng sẽ không bộc chộp, vô ý tỏ tình hắn nữa. Quên đi, thì sẽ quên luôn sự ghét bỏ nàng, sự hỗn hào mà nàng đã làm với hắn, sự ích kỉ ghen tuông nàng vô ý bộc lộ.
“Tại sao?”, Thanh hỏi.
“Muội lỡ khiến hắn ghét muội rồi.”
“Ta hỏi muội tại sao phải đắm chìm, cố chấp như thế?”
“Vì cục đá như muội đâu thể nổi. Càng không thể tự mình quay đầu."
Thiên hạ nhiều người như vậy, xuất chúng không ít, nhưng nàng lại chỉ yêu mình hắn. Nàng yêu hắn nhiều đến mức, chấp nhận cả tình cảm bẹo hình bẹo dạng hắn dành cho Ý Hiên. Chấp nhận bỏ cả đi cái tôi của mình để yêu một hồ ly sát đoán như hắn.
Kể cả khi hắn có bị bêu rếu là bạo quân. Trong mắt Thiên Hinh hắn vẫn là chú hồ ly bên bờ sông dòng xanh mướt, cô độc nhấp từng ngụm nước lặng lẽ ngắm tuyết rơi đầu mùa, là mỹ nam tử đã bê nó xa dòng nước lạnh hơn rồi nhắc nó chuyên tâm tu hành.
Thời gian với hắn qua đi, với mọi người Cửu Vô Dạ là kẻ sát đoán, với Hinh, hình tượng của hắn trong nàng vĩnh viễn dừng lại ở ngày tuyết rơi hôm ấy. Chưa bao giờ, nàng coi hắn là quân nàng là thần.
Hắn chỉ là nam nhân nàng yêu, chỉ vậy thôi. Kể cả hắn có yêu ai khác, nàng vẫn sẽ yêu hắn. Vì nàng có được nhân dạng, được gặp gỡ sư phụ sư huynh, gặp gỡ Diệp, Thanh, gặp gỡ mọi người đều là bởi có hắn- người vẽ ra cung đường cho nàng chạy, con đường theo đuổi hắn.
Tại Phụng Thiên sơn có đôi sư đồ, một nam một nữ. Nữ là Phượng Uyển Thanh, là sơn chủ của mảnh đất bề thế ấy. Cô từng cưu mang một điểu quái thành tinh, nhận nó làm trò.
Phượng Uyển Thanh là một trong những sinh linh đầu tiên được huyễn hoang ban cho sự sống, đã chứng kiến qua ba đợt đại chiến Tiên Ma. Và cũng là phượng hoàng cuối cùng còn sót lại. Hiện Uyển Thanh đã hoàn toàn mất đi pháp lực. Xưa kia khi đi tìm Cửu Vô Dạ, nàng có duyên gặp gỡ đôi sư đồ cũng đang trợ quân bình định loạn bách yêu.
Sống cùng với Phượng Uyển Thanh có một kẻ mà Hinh cho là cực kì đáng ghét. Mới nghĩ tới đó thôi hắn đã tìm nàng tính sổ trước. Kẻ nọ tên Vân Lãng. Thấy bóng dáng Hinh, hắn vỗ đét cái vào lưng nàng.
“Ô, khách quý tới chơi à?”, chất giọng bông đùa lanh lảnh của Lãng vang lên phía sau nàng. Khóe miệng Hinh giần giật, nàng lườm nguýt hắn: “Biết là khách quý tới chơi mà ngươi ăn nói kiểu đó hả?”
Vân Lãng nhướng mày, dường như để tâm tới cú đập ban nãy của hắn hơn.
“Này, cục đá, lưng cô có gì mềm mềm thế?”
Hinh nhau mày, vải băng vết thương cho nàng chứ còn chi:
“Bảo khí để thu phục con đà điểu ngươi đấy!”
Hắn hất cằm:
“Gì? Ông đây mà đà điểu? Là công nhé! Đứng đầu bách điểu đấy!”
Thiên Hinh phẩy phẩy tay, cục đá và một con đà điểu cãi nhau thì được gì. Nàng thở dài, tìm đường lên núi. Gặp hắn ở đây đúng là oan nghiệt.
Vân Lãng đi theo sau nàng. Hinh khẽ liếc hắn. Nhìn Vân Lãng lêu lổng, thái độ hống hách vậy thôi, chứ hắn có quyền được cao ngạo như thế.
Cha là trưởng lão của điểu tộc đã mấy trăm năm, sư phụ là Phượng Hoàng, bản thân cũng là một kẻ có tài từng được Cửu Vô Dạ có ý nhận vào đại quân song đã từ chối muốn ở lại Phụng Thiên sơn báo ân nghĩa dưỡng dục của sư phụ. Thiên Hinh đánh giá cao hắn điểm này.
Trước Vân Lãng giúp nàng cũng không ít. Dù cả hai khắc khẩu là thế nhưng cũng chưa làm gì quá phận hay ghét đối phương bao giờ.
Xét về một phương diện nào đó, hắn là kẻ có tài, có thực, có quyền thế và cũng là kẻ đáng tin cậy. Dạy đỗ được ra kẻ như hắn thì Phượng Uyển Thanh mới càng đáng được nhắc đến hơn. Nghĩ đến Uyển Thanh mà Hinh khẽ cười, nàng ôm lấy hai má chưa ai đụng vào đã nhưng nhức. Mỗi lần thấy nàng, tỷ ta phải bẹo má cho thỏa mới thôi.
Uyển Thanh tư dung kiều diễm động lòng người, nghi thái bất phàm song lại rất quý một cục đá tầm thường như nàng. Uyển Thanh nói cục đá tuy khô khốc nhưng lại thật thà, sòng phẳng, khoáng đạt không gò bó, rất hợp tính cô.
Dù mất đi pháp lực thì Phượng Hoàng cuối cùng của lục giới cũng được xem là một nhân vật có số má và quyền lực nhất định. Địa vị của Uyển Thanh có thể xem ngang như tể tướng ở Yêu quốc.
Nàng ta có tuổi đời gần như ngang với trời đất, cũng là người đã tồn tại trước khi thần thú Thất Long ra đời. Bởi thế khi nghĩ về bát trận phong ấn Thất Long, Hinh nghĩ đến Phụng Thiên sơn đầu tiên.
Lúc đặt chân đến Phượng Thiên điện, Uyển Thanh thấy Hinh thì chạy ào ra ôm chầm lấy nàng, cô lại vỗ mấy cái vào lưng nàng, mặt dụi túi bụi vào hõm cổ Hinh... Đúng là thầy nào trò nấy. Hinh không biết đau nhưng nàng có thể cảm nhận được vết thương đã rách ra.
Uyển Thanh thấy thế thì thoáng dừng lại:
“Ơ, A Hinh, sao ta thấy có mùi máu nhỉ?”, rồi cô táo bạo vạch thẳng cổ áo của Hinh ra xem, gương mặt trắng bệch, “Chết! Sao muội bị thương nặng thế... Thôi rồi, ta sơ ý quá, vào đây ta xem nào.”
Vân Lãng phía sau thấy máu thấm vào lưng thì cũng nhận ra khi hắn đập vào lưng nàng cảm giác mềm mềm đó là gì. “Cục đá ngu ngốc”, hắn lẩm nhẩm trách thế, nhưng gương mặt đã mất đi vẻ bông đùa thường ngày.
Uyển Thanh đã trải qua ba đại chiến Tiên Ma, y thuật phòng thân cô cũng biết sơ qua một ít vì vậy đã lôi Hinh đi thay gạc. Lúc nhìn kĩ lại vết thương của nàng, Uyển Thanh sốt sắng:
“A Hinh, muội trúng độc rồi có biết không? Thảo nảo cái má teo tóp đi chẳng dễ thương gì sất cả!”
Thiên Hinh gật đầu:
“Kính Luân có thuốc cho muội cầm độc, y lên Thiên giới ít hôm rồi sẽ tìm cách giải độc cho muội.”
“Nha đầu, một ngày trên giời một năm dưới đất, muội chờ đến khi thành cái xác khô à? Mà chết thật, sao lại bị thương thế này? Lát vết thương khô rồi thì ráng nhịn đau một tí ra dòng sông sau núi ngâm mình chút đi, dồi dào tiên khí, thanh lọc được ít nhiều khí độc đấy.”
“Thanh, muội không biết đau.”
Nghe thế thì Uyển Thanh thoáng buồn. Không biết đau về thể xác thì không có nghĩa là không sao. Nhìn cái lưng của Hinh mà Thanh đau lòng dường nào. Cô ôm chầm Hinh, vùi nàng vào ngực mình.
“Cục đá này... muội đừng hiểu chuyện như thế nữa. Kêu đau một chút có làm sao? Kể cả muội không đau, ta vẫn xót muội.”
Cũng chỉ có Uyển Thanh và sư phụ, Trạch Vũ mới thực lòng thương cô như thế. Còn lại... đều thực sự coi Hinh là hòn đá ven đường, giẫm lên và chà đạp không thương tiếc, bởi hòn đá sẽ không dễ mà vỡ ra được, cũng không kêu đau. Có lẽ chính vì chưa bao giờ biết đau, nên chiến trường mới phù hợp với nàng đến vậy.
“Thế rồi làm sao cái lưng của muội ta lại ra thế này? Kể ta nghe xem, ta bắt Vân Lãng đi đấm nó thay muội.”
Đấm sao... Con công ấy không bị Thất Long rượt biến thành gà nướng là đã phúc đức mấy đời rồi.
Hinh ngoan ngoãn kể cho Thanh nghe, từng câu từng chữ Thanh đều lắng nghe nàng trịnh trọng. Kết thúc câu chuyện, phượng hoàng thoáng im lìm một lúc, nét mặt cô đã thay đổi từ khi nghe đến hai chữ Thất Long. Đôi mắt phượng trở nên vô hồn, vẻ tươi tắn cũng giảm đi đáng kể.
“Vậy muội tới tìm ta vì Thất Long?”
Hinh gật đầu. Thanh thở dài.
“Chỗ ta thì có chút tư liệu đấy... Nhưng nhóc con, sau khi phong ấn Thất Long, muội sẽ lại về vương cung à? Hay lại tứ cố vô thân, trời đất là nhà? Vậy chẳng bằng ở lại với ta.”
Uyển Thanh đã nói trúng tim đen của nàng. Bỏ lại chức vị tướng quân, Hinh không còn nơi để về nữa, "tứ cố vô thân" bốn chữ nghe mới não nề làm sao. Nàng từng có nơi chào đón mình, nơi có căn nhà nhỏ trong rừng trúc thanh tịnh dồi dào địa linh tiên khí. Nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Vậy nên nàng đang đi tìm một nơi để về đây.
Hinh vẫn cười, nói:
“Muội sẽ tìm về với quê hương, đi tìm thạch yêu giống muội.”
Uyển Thanh chết điếng người nhưng cũng mau chóng thu lại ánh mắt sững sờ, sắp khóc của mình lại.
Hinh à, thạch yêu đã tuyệt diệt rồi...
Nhưng cô không nói, có lẽ để Hinh từ từ nhận ra sự thật cay đắng sẽ dễ để nàng chấp nhận hiện thực hơn là dội thẳng gáo nước lạnh lúc đang hừng hực khí thế như này. Thế rồi cô chuyển hướng qua Cửu Vô Dạ, đánh trống lảng:
“Xong xuôi rồi muội lại về với tên hồ ly đen đúa đấy à?”
“Muội dự là vậy.”
“Lâu đấy. Muội không sợ hắn quên muội hả?”
“...Quên cũng được.”
Quên rồi, nàng sẽ bắt đầu lại. Nàng không muốn hắn nhớ về nàng sẽ là ham mê quyền lực, sẽ là nữ nhân giết người như ngóe mà không ghê tay. Nàng cũng sẽ không bộc chộp, vô ý tỏ tình hắn nữa. Quên đi, thì sẽ quên luôn sự ghét bỏ nàng, sự hỗn hào mà nàng đã làm với hắn, sự ích kỉ ghen tuông nàng vô ý bộc lộ.
“Tại sao?”, Thanh hỏi.
“Muội lỡ khiến hắn ghét muội rồi.”
“Ta hỏi muội tại sao phải đắm chìm, cố chấp như thế?”
“Vì cục đá như muội đâu thể nổi. Càng không thể tự mình quay đầu."
Thiên hạ nhiều người như vậy, xuất chúng không ít, nhưng nàng lại chỉ yêu mình hắn. Nàng yêu hắn nhiều đến mức, chấp nhận cả tình cảm bẹo hình bẹo dạng hắn dành cho Ý Hiên. Chấp nhận bỏ cả đi cái tôi của mình để yêu một hồ ly sát đoán như hắn.
Kể cả khi hắn có bị bêu rếu là bạo quân. Trong mắt Thiên Hinh hắn vẫn là chú hồ ly bên bờ sông dòng xanh mướt, cô độc nhấp từng ngụm nước lặng lẽ ngắm tuyết rơi đầu mùa, là mỹ nam tử đã bê nó xa dòng nước lạnh hơn rồi nhắc nó chuyên tâm tu hành.
Thời gian với hắn qua đi, với mọi người Cửu Vô Dạ là kẻ sát đoán, với Hinh, hình tượng của hắn trong nàng vĩnh viễn dừng lại ở ngày tuyết rơi hôm ấy. Chưa bao giờ, nàng coi hắn là quân nàng là thần.
Hắn chỉ là nam nhân nàng yêu, chỉ vậy thôi. Kể cả hắn có yêu ai khác, nàng vẫn sẽ yêu hắn. Vì nàng có được nhân dạng, được gặp gỡ sư phụ sư huynh, gặp gỡ Diệp, Thanh, gặp gỡ mọi người đều là bởi có hắn- người vẽ ra cung đường cho nàng chạy, con đường theo đuổi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.