Chương 2: Mệnh trời định.
Cẩm Băng Đơn
09/12/2014
Từ Cung.
Đây là nơi ở của mẫu thân Sử Động Quân trước khi bị đày vào lãnh cung, nơi này vốn đơn sơ giản dị, không hoa lệ như nơi ở của các phi tần khác. Lúc còn sống bà rất thích hoa đào, vì thế sau khi bà mất, hắn đã tự tay vun trồng từng cây đào ở đây, mỗi năm hoa đào nở, hắn lại cô đơn ngồi ngắm một mình rồi nhớ mẫu thân.
Nhưng năm nay đã khác, vì hắn có nàng bên cạnh.
Vậy là đủ rồi!
Liên Hoa cảm thán nhìn một biển hoa đào trước mắt, mùi thơm nhàn nhạt của hoa đào thoang thoảng trong gió, dù về đêm nhưng vẫn đẹp lạ thường, nàng có thể cảm nhận được cánh hoa lướt qua kẽ tay, thật nhẹ nhàng, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ thấy nhiều hoa đào như thế, nơi nàng sống, chỉ có một cây đào chính là nàng.
“Thật là đẹp” Liên Hoa trầm trồ khen ngợi.
“Thích không? Nếu sau này nàng không về đó nữa, mỗi ngày nàng đều có thể đến đây, thế nào?”. Sử Động Quân giảo hoạt nhìn Liên Hoa, hai mắt phát ra tia sáng khác thường, môi khẽ nhếch lên, chỉ có điều khi Liên Hoa quay lại chì thấy hắn đang mỉm cười mà thôi.
“Ta có thể sao?”, Liên Hoa ù ù cạc cạc hỏi lại, nghiễm nhiên không biết nàng đã tự bán mình cho giặc. Mãi cho đến sau này, khi kể lại chuyện cũ cho nhi tử và nữ nhi của mình, nàng mới giật mình nhận ra năm xưa mình lại khờ đến thế. Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này.
“Dĩ nhiên là được!”. Đây là nơi mà mẫu thân hắn thích nhất, là nơi mà ký ức đẹp nhất trong đời hắn, đó cũng là nơi hắn sinh ra, dù chỉ vẻn vẹn có mấy năm ngắn ngủi nhưng hình bóng người mẹ hiền từ luôn yêu thương hắn vẫn khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
Ký ức lại tràn về…
Khi hắn mới chào đời, nghe nói trên nóc Từ Cung có hào quang ánh lên. Tiên đế thấy điềm lạ liền cho mời vị Quốc sư Trần Hiển tới tiên đoán.
Lúc đó Quốc sư khe khẽ vuốt râu, gật gù nói: “Vị hoàng tử này trời sinh đã có mệnh làm bậc cửu ngũ chí tôn, Thần Long bảo hộ, cả đời anh minh thần võ, chinh chiến bất bại, trên người có tiên khí bảo hộ, yêu ma không thể xâm hại, nhất định sẽ là một vị Hoàng đế thiên hạ độc nhất vô nhị”.
Vì câu tiên đoán đó của Quốc sư mà Tiên đế sợ đứa con đẻ của mình cướp ngôi vua, liền ra lệnh giam hai mẹ con họ vào lãnh cung, cả đời không được phép bước ra ngoài, để họ tự sinh tự diệt, mặc quần thần ngăn cản.
Nghe nói không lâu sau đó, Quốc sư từ quan về quy ẩn, không còn xuất hiện trên triều nữa, còn hai mẹ con Từ phi bị đày vào lãnh cung, ngay cả tên của con Tiên đế cũng không thèm đặt, chỉ biết ghẻ lạnh, Từ phi cũng đành ngậm ngùi nuốt cay nuốt đắng đặt tên con là Sử Động Quân, mong con cả đời bình an, luôn luôn vui vẻ, bà gửi gắm cuộc sống mà mình ao ước vào đứa con thương yêu này.
Tuy nhiên, Quốc sư Trần Hiển còn một câu chưa nói hết. Thực ra thì hoàng tử thứ năm này có mệnh khắc cha khắc mẹ, chừng nào phụ hoàng mẫu hậu hắn còn sống thì đừng hòng nghĩ tới việc lên ngôi làm Hoàng đế.
***
Quốc sư thầm chửi một tiếng: “Lão già Thiên đế này thật sự là quá xảo quyệt, đã ra chiếu thư rồi còn ngầm đụng tay đụng chân.”
Vị nào đó trên thiên đình rung đùi đắc ý: “Dĩ nhiên, làm gì có chuyện cho không bao giờ. Năm xưa ta còn chưa được như hắn đâu. Nhớ năm xưa ta anh hùng phong lưu….
“Phong lưu cái gì?” Vợ của vị nào đó nhướn cao giọng hỏi vị nào đó.
“A, không, không có…”. Vị nào đó run run, té trừ trên ghế rồng xuống, xong rồi, lần này xong rồi, sao hổ cái nhà mình lại ở đây thế này.
“Tối nay quỳ ngoài điện nhé!” Vương mẫu nương nương bâng quơ nói một câu, sau đó nghiêm nghị đi ra ngoài.
Vị nào đó khóc mếu, cái miệng hại cái thân mà!
***
Trở lại vấn đề dưới Hạ giới.
Trong một lần đi thị sát tình hình dân chúng, Tiên đế ở lại chùa Lôi Tự, vô tình mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có một vị cao tăng chỉ bảo: “Đã là mệnh trời thì khó có thể cãi lại, ngai vàng chỉ có thể là của hoàng tử thứ năm.”
Dù là giấc mơ, nhưng Thiên đế vẫn ăn không ngon ngủ không yên, suy đi nghĩ lại, ông nghĩ mình có năm hoàng tử, chết đứa này còn đứa khác, chẳng nhẽ trởi tuyệt tình đến mức cho cả 4 đứa chết để đứa thứ 5 lên ngôi ư?
Vì thế, Tiên đế cứ an nhàn sống với ý nghĩ đó suốt 8 năm.
8 năm sau, Tiên đế băng hà, nhường ngôi cho Thái Tử Sử Tuẫn Dật. Trước khi mất, chỉ nghe Tiên đế lẩm bẩm một câu: “Cuối cùng vẫn là ta thắng”.
Chẳng qua vị Thái tử này ăn chơi vô đọa, làm nhiều việc ác, dân chúng kêu than, trong một lần định cường bạo dân nữa, bị người trong giang hồ giết chết.
Triều đình rối loạn, Nhị hoàng tử Sử Dật Phong lên ngôi, nhưng trước 2 ngày đăng cơ, xuất cung vào thanh lâu tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoa Quyên, bị Hoàng tử phi bắt gian tại giường, bí quá hóa liều, nhảy xuống lầu chạy trốn, ai ngờ trời không chiều ý người, đúng lúc hắn nhảy gió bão nổi lên, lốc xóay cuồn cuộn, thổi hắn bay về phía tảng đá, đầu vị Nhị hoàng tử đập trúng tảng đả, bể não mà chết.
Vị Hoàng tử thứ ba Sử Mặc Nhiên lên ngôi, trước ngày đăng cơ, du thuyền bị đắm, không rõ tung tích, vài ngày sau người ta vớt được xác mang về chôn cất trong lăng mộ Hoàng cung.
Cả triều đình hướng về vị Hoàng tử thứ tư, các vị quan khẩn cầu tha thiết nhìn hoàng tử Sử Minh Hiển, hắn gật gật đầu đồng ý, nhưng ai cũng không ngờ đến đêm trước ngày đăng cơ, hắn mất tích không rõ nguyên nhân, có người nói hắn bị bắt cóc, có người nói hắn đã chết… Nhưng chỉ có vị Quốc sư mới biết được, tâm của Tứ Hoàng tử này đã sớm ở giang hồ, ngao du hành tẩu thiên hạ mới là tâm ý của hắn, Tứ hoàng tử này có thuật dịch dung, y thuật cực kỳ giỏi, e là đã giả thành hạ nhân trốn khỏi Hoàng cung, đi ngao du thiên hạ, xông pha giang hồ. Nếu hắn cứ khăng khăng làm Hoàng đế, đảm bảo chưa ngồi được lên ngai vàng đã chết bất đắc kỳ tử.
Bốn vị Hoàng tử thì có 3 vị đã mất, 1 vị không rõ tung tích, chẳng còn ai kế ngai vị Hoàng đế nữa, chẳng lẽ triều Lâm cứ như vậy mà sụp đổ sao.
Một đêm trăng rằm, các vị đại thần đều mơ cùng một giấc mơ, có một vị tiên nhân râu tóc bạc phơ hiện lên nói: “Phía Nam lãnh cung, hòa quang sáng chói, Hoàng đế hiển linh, thiên hạ thái bình”.
Ngay trong đêm đó, các vị đại thần không kịp mặc y phục vội vã tụ họp trong phủ Thừa tướng, không mưu mà hợp, lập vị Hoàng tử thứ năm – Sử Động Quân lên làm vua, sáng ngày hôm sau chính thức đăng cơ kế vị ngai vàng, lấy hiệu là Sử Thần Vương, bãi bỏ thuế trong 3 năm, thực thi chính sách mở khoa thi cử, tìm kiếm nhân tài, thực hiện nhiều chính sách ưu đãi.
Các vị đại thần đều lau mồ hôi, quản nhiên tiên nhân chỉ bảo không sai, trong suốt 10 năm trị vì, dân chúng yên ấm, không có nạn đói hoành hành, chỉ có điều Hoàng đế đã 18 tuổi nhưng chưa lập phi tần vẫn là vấn đề nan giải cho các vị quan viên.
Cho nên xét đến cùng, vẫn là ý trời khó cãi, Tiên đế vẫn chỉ là người phàm, mệnh trời làm sao nói thay đổi là có thể thay đổi.
Về phần Sử Động Quân, hắn sống trong lãnh cung 8 năm, mẫu thân mất lúc 5 tuổi, hắn được sư phụ kèm cặp, dạy dỗ làm người, từ đó về sau hắn đã quá quen thuộc với cuộc sống tịch mịch, vô hình chung đã luyện thành vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững với kẻ khác.
Chỉ khi hắn gặp nàng, nữ tử đó cứ như rượu độc khiến hắn không thể quên, biết là mộng nhưng vẫn nhung nhớ, biết là không thể nhưng vẫn hi vọng.
Mãi cho đến khi gặp lại nàng, hắn bất chấp tất cả, mặc kệ nàng là yêu hay là tiên, kiếp này hắn đã định, thì quyết sẽ không buông tay.
Đây là nơi ở của mẫu thân Sử Động Quân trước khi bị đày vào lãnh cung, nơi này vốn đơn sơ giản dị, không hoa lệ như nơi ở của các phi tần khác. Lúc còn sống bà rất thích hoa đào, vì thế sau khi bà mất, hắn đã tự tay vun trồng từng cây đào ở đây, mỗi năm hoa đào nở, hắn lại cô đơn ngồi ngắm một mình rồi nhớ mẫu thân.
Nhưng năm nay đã khác, vì hắn có nàng bên cạnh.
Vậy là đủ rồi!
Liên Hoa cảm thán nhìn một biển hoa đào trước mắt, mùi thơm nhàn nhạt của hoa đào thoang thoảng trong gió, dù về đêm nhưng vẫn đẹp lạ thường, nàng có thể cảm nhận được cánh hoa lướt qua kẽ tay, thật nhẹ nhàng, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ thấy nhiều hoa đào như thế, nơi nàng sống, chỉ có một cây đào chính là nàng.
“Thật là đẹp” Liên Hoa trầm trồ khen ngợi.
“Thích không? Nếu sau này nàng không về đó nữa, mỗi ngày nàng đều có thể đến đây, thế nào?”. Sử Động Quân giảo hoạt nhìn Liên Hoa, hai mắt phát ra tia sáng khác thường, môi khẽ nhếch lên, chỉ có điều khi Liên Hoa quay lại chì thấy hắn đang mỉm cười mà thôi.
“Ta có thể sao?”, Liên Hoa ù ù cạc cạc hỏi lại, nghiễm nhiên không biết nàng đã tự bán mình cho giặc. Mãi cho đến sau này, khi kể lại chuyện cũ cho nhi tử và nữ nhi của mình, nàng mới giật mình nhận ra năm xưa mình lại khờ đến thế. Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này.
“Dĩ nhiên là được!”. Đây là nơi mà mẫu thân hắn thích nhất, là nơi mà ký ức đẹp nhất trong đời hắn, đó cũng là nơi hắn sinh ra, dù chỉ vẻn vẹn có mấy năm ngắn ngủi nhưng hình bóng người mẹ hiền từ luôn yêu thương hắn vẫn khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
Ký ức lại tràn về…
Khi hắn mới chào đời, nghe nói trên nóc Từ Cung có hào quang ánh lên. Tiên đế thấy điềm lạ liền cho mời vị Quốc sư Trần Hiển tới tiên đoán.
Lúc đó Quốc sư khe khẽ vuốt râu, gật gù nói: “Vị hoàng tử này trời sinh đã có mệnh làm bậc cửu ngũ chí tôn, Thần Long bảo hộ, cả đời anh minh thần võ, chinh chiến bất bại, trên người có tiên khí bảo hộ, yêu ma không thể xâm hại, nhất định sẽ là một vị Hoàng đế thiên hạ độc nhất vô nhị”.
Vì câu tiên đoán đó của Quốc sư mà Tiên đế sợ đứa con đẻ của mình cướp ngôi vua, liền ra lệnh giam hai mẹ con họ vào lãnh cung, cả đời không được phép bước ra ngoài, để họ tự sinh tự diệt, mặc quần thần ngăn cản.
Nghe nói không lâu sau đó, Quốc sư từ quan về quy ẩn, không còn xuất hiện trên triều nữa, còn hai mẹ con Từ phi bị đày vào lãnh cung, ngay cả tên của con Tiên đế cũng không thèm đặt, chỉ biết ghẻ lạnh, Từ phi cũng đành ngậm ngùi nuốt cay nuốt đắng đặt tên con là Sử Động Quân, mong con cả đời bình an, luôn luôn vui vẻ, bà gửi gắm cuộc sống mà mình ao ước vào đứa con thương yêu này.
Tuy nhiên, Quốc sư Trần Hiển còn một câu chưa nói hết. Thực ra thì hoàng tử thứ năm này có mệnh khắc cha khắc mẹ, chừng nào phụ hoàng mẫu hậu hắn còn sống thì đừng hòng nghĩ tới việc lên ngôi làm Hoàng đế.
***
Quốc sư thầm chửi một tiếng: “Lão già Thiên đế này thật sự là quá xảo quyệt, đã ra chiếu thư rồi còn ngầm đụng tay đụng chân.”
Vị nào đó trên thiên đình rung đùi đắc ý: “Dĩ nhiên, làm gì có chuyện cho không bao giờ. Năm xưa ta còn chưa được như hắn đâu. Nhớ năm xưa ta anh hùng phong lưu….
“Phong lưu cái gì?” Vợ của vị nào đó nhướn cao giọng hỏi vị nào đó.
“A, không, không có…”. Vị nào đó run run, té trừ trên ghế rồng xuống, xong rồi, lần này xong rồi, sao hổ cái nhà mình lại ở đây thế này.
“Tối nay quỳ ngoài điện nhé!” Vương mẫu nương nương bâng quơ nói một câu, sau đó nghiêm nghị đi ra ngoài.
Vị nào đó khóc mếu, cái miệng hại cái thân mà!
***
Trở lại vấn đề dưới Hạ giới.
Trong một lần đi thị sát tình hình dân chúng, Tiên đế ở lại chùa Lôi Tự, vô tình mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có một vị cao tăng chỉ bảo: “Đã là mệnh trời thì khó có thể cãi lại, ngai vàng chỉ có thể là của hoàng tử thứ năm.”
Dù là giấc mơ, nhưng Thiên đế vẫn ăn không ngon ngủ không yên, suy đi nghĩ lại, ông nghĩ mình có năm hoàng tử, chết đứa này còn đứa khác, chẳng nhẽ trởi tuyệt tình đến mức cho cả 4 đứa chết để đứa thứ 5 lên ngôi ư?
Vì thế, Tiên đế cứ an nhàn sống với ý nghĩ đó suốt 8 năm.
8 năm sau, Tiên đế băng hà, nhường ngôi cho Thái Tử Sử Tuẫn Dật. Trước khi mất, chỉ nghe Tiên đế lẩm bẩm một câu: “Cuối cùng vẫn là ta thắng”.
Chẳng qua vị Thái tử này ăn chơi vô đọa, làm nhiều việc ác, dân chúng kêu than, trong một lần định cường bạo dân nữa, bị người trong giang hồ giết chết.
Triều đình rối loạn, Nhị hoàng tử Sử Dật Phong lên ngôi, nhưng trước 2 ngày đăng cơ, xuất cung vào thanh lâu tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoa Quyên, bị Hoàng tử phi bắt gian tại giường, bí quá hóa liều, nhảy xuống lầu chạy trốn, ai ngờ trời không chiều ý người, đúng lúc hắn nhảy gió bão nổi lên, lốc xóay cuồn cuộn, thổi hắn bay về phía tảng đá, đầu vị Nhị hoàng tử đập trúng tảng đả, bể não mà chết.
Vị Hoàng tử thứ ba Sử Mặc Nhiên lên ngôi, trước ngày đăng cơ, du thuyền bị đắm, không rõ tung tích, vài ngày sau người ta vớt được xác mang về chôn cất trong lăng mộ Hoàng cung.
Cả triều đình hướng về vị Hoàng tử thứ tư, các vị quan khẩn cầu tha thiết nhìn hoàng tử Sử Minh Hiển, hắn gật gật đầu đồng ý, nhưng ai cũng không ngờ đến đêm trước ngày đăng cơ, hắn mất tích không rõ nguyên nhân, có người nói hắn bị bắt cóc, có người nói hắn đã chết… Nhưng chỉ có vị Quốc sư mới biết được, tâm của Tứ Hoàng tử này đã sớm ở giang hồ, ngao du hành tẩu thiên hạ mới là tâm ý của hắn, Tứ hoàng tử này có thuật dịch dung, y thuật cực kỳ giỏi, e là đã giả thành hạ nhân trốn khỏi Hoàng cung, đi ngao du thiên hạ, xông pha giang hồ. Nếu hắn cứ khăng khăng làm Hoàng đế, đảm bảo chưa ngồi được lên ngai vàng đã chết bất đắc kỳ tử.
Bốn vị Hoàng tử thì có 3 vị đã mất, 1 vị không rõ tung tích, chẳng còn ai kế ngai vị Hoàng đế nữa, chẳng lẽ triều Lâm cứ như vậy mà sụp đổ sao.
Một đêm trăng rằm, các vị đại thần đều mơ cùng một giấc mơ, có một vị tiên nhân râu tóc bạc phơ hiện lên nói: “Phía Nam lãnh cung, hòa quang sáng chói, Hoàng đế hiển linh, thiên hạ thái bình”.
Ngay trong đêm đó, các vị đại thần không kịp mặc y phục vội vã tụ họp trong phủ Thừa tướng, không mưu mà hợp, lập vị Hoàng tử thứ năm – Sử Động Quân lên làm vua, sáng ngày hôm sau chính thức đăng cơ kế vị ngai vàng, lấy hiệu là Sử Thần Vương, bãi bỏ thuế trong 3 năm, thực thi chính sách mở khoa thi cử, tìm kiếm nhân tài, thực hiện nhiều chính sách ưu đãi.
Các vị đại thần đều lau mồ hôi, quản nhiên tiên nhân chỉ bảo không sai, trong suốt 10 năm trị vì, dân chúng yên ấm, không có nạn đói hoành hành, chỉ có điều Hoàng đế đã 18 tuổi nhưng chưa lập phi tần vẫn là vấn đề nan giải cho các vị quan viên.
Cho nên xét đến cùng, vẫn là ý trời khó cãi, Tiên đế vẫn chỉ là người phàm, mệnh trời làm sao nói thay đổi là có thể thay đổi.
Về phần Sử Động Quân, hắn sống trong lãnh cung 8 năm, mẫu thân mất lúc 5 tuổi, hắn được sư phụ kèm cặp, dạy dỗ làm người, từ đó về sau hắn đã quá quen thuộc với cuộc sống tịch mịch, vô hình chung đã luyện thành vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững với kẻ khác.
Chỉ khi hắn gặp nàng, nữ tử đó cứ như rượu độc khiến hắn không thể quên, biết là mộng nhưng vẫn nhung nhớ, biết là không thể nhưng vẫn hi vọng.
Mãi cho đến khi gặp lại nàng, hắn bất chấp tất cả, mặc kệ nàng là yêu hay là tiên, kiếp này hắn đã định, thì quyết sẽ không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.