Chương 3: Sự nghiệp cao cả
Cẩm Băng Đơn
09/12/2014
Bách quan văn võ trong triểu nghe nói đêm hôm qua Hoàng thượng mang về một
nữ tử, còn ra chiếu chỉ ban điện Kim Loan cho nàng, hơn nữa điều đặc
biệt là người còn dẫn nàng tới Từ Cung – nơi mà Hoàng thượng chưa bao
giờ cho phép ai lại gần đó.
Vì thế các đồng chí quan viên kéo nhau lũ lượt tới bái kiến vị cô nương trong lời đồn kia. Ai ai cũng hào hứng được diện kiến niềm hi vọng to lớn của nước nhà. Chỉ là nhìn thấy rồi, vị nào vị nấy đều liên tục lắc đầu: “Hoàng thượng không được, vị cô nương này lại không được, vậy không phải lại càng không được hay sao”.
Liên Hoa khù khờ, họ đang nói cái gì mà được với chả không được thế nhỉ?
“Các thúc thúc này, vì sao ta lại không được?’
Đám quan lại viên đồng loạt thở dài một hơi: “Haizzzzzzzzzzz…..”.
“Này, này thúc thúc…”
“Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzz….”.
Đám qua viên kéo nhau trở về họp tại phủ Triệu Thừa tướng.
Một võ tướng hùng hồn vỗ ngực, sang sảng nói lớn: “Là Hoàng hậu, phải anh dũng thiện chiến, phải có võ công cái thế, thân thể cường tráng, đi một bước nặng tựa nghìn cân. Các vị thấy ta nói có lý không?”.
Đám quan võ cùng nhau gật gù, vuốt vuốt râu, Trung võ tướng nói chí lý, chí lý lắm.
“Trọng trách này để ta đảm nhiệm”. Trấn Tướng quân xung phong dẫn đầu, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà với vẻ tự hào. Nói thừa, ba nữ nhi nhà hắn đều do đích thân hắn dạy dỗ, cái gì mà cành vàng lá ngọc, cái gì mà tiểu thư khuê các, cái gì mà nữ công, tam tong tứ đức chứ? Dư thừa, tất cả chỉ là dư thừa. Nữ nhi của hắn 2 tuổi đã bắt đầu tập võ, 4 tuổi học cưỡi ngựa, 6 tuổi học bắn cung, không gì không tinh thông. Đừng nói là 10 thị vệ đại nội xông lên cùng một lúc, cho dù có 20 tên, nữ nhi của hắn cũng chấp hết. Niềm tự hào của hắn a!…
Hộ bộ thị lang đứng lên, dõng dạng bổ sung: “Nhưng mà nếu chỉ có võ thôi chưa đủ, cần phải có chút tài nghệ, cầm, kỳ, thi, họa. Không phải mấy lão già luôn cho nữ nhi của mình học đó sao, tôi xin đề cử Thừa tướng”.
“Phải, phải, lão Tiếu nói rất có lý”. Đám quan văn gật gù.
“E hèm, nếu mọi người đã nói thế, lão già này xin góp sức vì nước nhà vậy”. Lão Thừa tướng vuốt vuốt râu, ra vẻ như mình đang gánh trọng trách vô cùng nặng nề, hai mắt Triệu Thừa tướng sáng lên, cơ hội đã tới rồi.
Đúng thế! Không phải ai cũng có cơ hội làm lão sư của Hoàng hậu, hơn nữa còn là vị Hoàng hậu - ứng cử viên sáng giá tương lai sau này của Thái tử. Nếu hắn là lão sư của Hoàng hậu, vậy chẳng phải sau này tiểu Hoàng đế cũng sẽ phải gọi hắn một tiếng “lão sư phụ”hay sao? Hắc hắc! Vì uy danh sau này của mình, hắn phải nhanh chân hơn lão đầu thối kia mới được…
“Họp nội bộ đã xong, ngày mai bắt đầu tiến hành, nhớ là phải nhanh - gọn - lẹ hiệu quả.” Trấn Tướng quân nói to.
Nói xong ai về nhà nấy, thức nguyên một đêm để soạn thảo cuốn sách “180 điều cần thiết để trở thành Hoàng hậu”… Sau đó đích thân đưa cho Triệu Thừa tướng soạn lại.
Giờ mẹo sáng sớm ngày hôm sau, Trấn Tướng quân hùng hổ tiến vào điện Kim Loan với cuốn sách trên tay.
Giữa trưa, Trấn tướng quân ủ rũ ra về, nghe đám cung nữ đồn đại, tướng đi của Tướng quân lúc đó trông thật quái dị, xiêu xiêu vẹo vẹo, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa xoa cái mông, một lúc lại cảm thán: “Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài được, thật là dũng mãnh…”.
Nội tình bên trong đó, chỉ có Trấn Tướng quân và Hoàng hậu tương lai biết mà thôi.
Nghe nói sau khi về, Trấn Tướng quân bế quan mấy ngày liền, đêm đêm trong phủ còn phát ra tiếng rên. Đám quan viên tới bái phỏng hỏi thăm tình hình “chiến sự” thì Tướng quân chỉ phán một câu: “Lão tuổi cao sức yếu, trọng trách này lão xin nhường lại cho Triệu Thừa tướng”.
Đám quan viên ngơ ngác nhìn nhau: “Vậy là thế nào? Thất bại? Lý do?”
Trấn Tướng quân ngượng ngùng ho khan một cái, không dám nhìn bằng hữu: “Là thế này, sáng hôm đó ta tới bái kiến Hoàng hậu, theo lời Quốc sư ta đọc bản chiến lược đó suốt đêm, rồi thực thi chính sách huấn luyện…”
Khóa huấn luyện đầu tiên đơn giản nhất là đứng tấn, Trấn Tướng quân hùng hồn làm mẫu cho Liên Hoa, sau đó chờ xem vị Hoàng hậu tương lai yếu ớt này cầu xin giảm nhẹ mức độ khó. Ai ngờ, chẳng những Liên Hoa còn đứng tấn vững hơn cả bàn thạch, mà còn thách đấu với Trấn Tướng quân, ai đứng được tấn được trên xà ngang thì người đó chiến thắng. Kết quả cuối cùng, Trấn Tướng quân thua thảm bại, Liên Hoa thắng trong vinh quang.
Khóa huấn luyện thứ hai là bắn cung, Trấn Tướng quân nghĩ lần này mình nhất định sẽ thắng, ngờ đâu Liên Hoa nhìn mảnh mai thế, mà lực bắn cung rất chuẩn xác, mũi tên của nàng lao vun vút, còn chẻ mũi tên của Trấn Tướng quân làm đôi.
Khóa huấn luyện thứ ba, Trấn Tướng quân quyết định lấy lại mặt mũi, trực tiếp đấu võ với Liên Hoa. Mặc dù có chút tiểu nhân, dù gì cũng là một đấng nam chi sức dài vai rộng, 40 năm luyện võ, 40 năm bôn ba chiến trường chưa bao giờ biết đến mùi thất bại mà lại đi thách võ với một tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi. Chỉ là Trấn Tướng quân đánh thế nào cũng không trúng được nàng, hơn nữa còn bị nàng đạp cho một cước vào mông. Đường đường là Trấn Trướng quân anh dũng thiện chiến, luôn luôn tự hào về chiến tích vẻ vang của mình, vậy mà hôm nay lại bại dưới tay một nữ tử chỉ đáng tuổi nữ nhi nhà mình. Chao ôi! Mặt mũi của hắn ở đâu! Hắn phải về thôi, thật xấu hổ!
Đám quan viên: “…”
Triệu Thừa tướng nghĩ thầm trong bụng, trời giúp hắn rồi, lão già thối này bại, vậy chẳng phải sẽ không còn ai tranh chức vị “lão sư phụ” của hắn nữa hay sao? Tiểu Hoàng đế, lão tới đây, lão tới đây!
Trong đầu vị nào đó đang liên tưởng đến một đứa nam hài mặc long bào sáng chói, cả người đang nằm trên chiếc mâm bằng vàng, hai tay đang vẫy vẫy lão và gọi: “Lão sư phụ”.
Trấn Tướng quân đang nằm úp trên giường đệm, ngoắc ngoắc ý bảo Triệu Thừa tướng tới, Trấn Tướng quân nói nhỏ chỉ có hai người nghe rõ: “Lão già này thua, chiều nay tới phiên Thừa tướng, ông nhất định phải đòi lại mặt mũi cho ta”. Nói xong Trấn Tướng quân úp mặt vô gối, vừa rên vừa xoa cái mông. Tiện nghi cho lão già này rồi! Ô… ô…
Buổi chiều ngày hôm đó, Thừa tướng thong dong tiến vào điện Kim Loan.
1 khắc
2 khắc.
3 khắc.
…
N khắc.
Từ trong điện vang ra tiếng của Triệu Thừa tướng: “Lão thần ngu dốt, xin cô nương cho phép lão già này về nhà kiểm điểm lại học vấn của mình”.
Cánh cửa vừa mở ra, đám quan viên đang ở đó đợi sẵn, nhao nhao như cái chợ: “Thế nào? Thế nào rồi?”
Triệu Thừa tướng lau mồ hôi trên trán, đằng hắng một tiếng, sau đó… Bất tỉnh nhân sự!
Mất mặt quá, không ngất đi chẳng nhẽ chờ bằng hữu cười vào mặt lão ư? Ôi thôi thôi! Mặt mũi quan trọng, cứ nằm tạm rồi tính sau.
Người hầu trong phủ Triệu Thừa tướng thấy gia chủ bị bất tỉnh, vội vàng gọi người đưa ngay về phủ, để lại đám quan viên đang có dấu hỏi chấm to trên đầu.
Tóm lại thì
Kế hoạch đào tạo Hoàng hậu tương lai thất bại hoàn toàn, nhưng lại không có vị quan viên nào buồn bực cả, ngược lại bọn họ lại còn rất là vui mừng. Là bởi vì Hoàng hậu tương lai văn võ song toàn, ngay cả Trạng Nguyên như Lão Thừa tướng và Lão tướng quân còn không địch nổi, tương lai sau này, tiểu thế tử ra đời nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn!
Ngày hôm sau thượng triểu, trên mặt bách quan văn võ ai ai cũng đeo nụ cười đến tận mang tai, Lâm Nguyệt quốc được cứu rồi, Hoàng thượng được cứu rồi, bọn hắn cũng được cứu rồi.
Sử Động Quân uy nghiêm ngồi trên ghế rồng, hôm nay sao mấy lão già này vui vẻ như thế, xem xem cái miệng ngoác đến mức lộ ra rau xanh mới ăn kia kìa! Mất vệ sinh quá! Bộ mặt của quan lại ở đâu, ở đâu!...
N lần cảm thán!
“E hèm!” Hắn nghĩ đi đâu thế, vào chính sự cái nhỉ!
“Các ái khanh hôm nay có việc khởi tấu, không việc bãi triều”.
Im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở.
Mấy lão già này, ta không nói mấy lão cũng không nói phải không?
Rất lâu sau.
Vẫn im lặng, đến mức còn nghe được tiếng con ruồi nhặng bay qua bay lại, hết đậu trên mũi vị này rồi đến vị kia. Mà lý lạ là chẳng ai thèm xua nó đi, cứ để nó tự do “bay lượn”.
Con ruồi: “Vi vo vo, ngày hôm qua ông nội đã bị tử trận, hôm nay ta quyết chí bảo thù cho ông, ông ơi báo thù cho ông đây… vi vi vo vo”
Sử Động Quân đã tức đến sôi máu: “Ngày hôm qua…”.
“Bẩm Hoàng thượng, chúng thần cam phục, xin Hoàng thượng ra ý chỉ mau mau lập vị cô nương ở điện Kim Loan làm Hoàng hậu đi thôi, chúng thần không chờ được nữa!”.
“Thừa tướng, khanh không chờ được cái gì? Là trẫm cưới vợ hay là khanh cưới vợ?” Sử Động Quân nhướng mày, thế nào hôm qua còn đang lải nhải bên tai hắn nào là phải lấy nữ tử như thế này, phải lấy nữ tử như thế nọ, hôm nay lại giục hắn mau mau lập Hoàng hậu là thế nào?
Thừa tướng: “Bẩm Hoàng thượng, đương nhiên là người cưới rồi, nhưng là, phúc của người là phúc của chúng thần!”.
Đám quan viên: “Vâng! Thừa tướng nói đúng thưa Hoàng thượng, chí lý, chí lý ạ”.
“Vậy thì được rồi, hạ chỉ”.
Vị công công đọc chiếu chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…” Vị công công nọ đọc chiếu chỉ dài thườn thượn, nước miếng văng tùm lum trên đại điện.
Nói thừa! Hắn đã chờ biết bao nhiêu năm mới được đọc thánh chỉ hôn sự của Hoàng đế, hắn phải làm cho thật tốt, biết đâu sau này tiểu Hoàng đế ra đời, hắn sẽ được đọc nữa thì sao…
Quan viên: “Hoàng thượng thánh minh”.
“Nếu không còn việc gì thì bãi triều”.
“Bãi triều”.
“Bãi triều”.
“Bãi triều”.
Tiếng bãi triều vang vọng cả triều đình.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”.
Vì thế các đồng chí quan viên kéo nhau lũ lượt tới bái kiến vị cô nương trong lời đồn kia. Ai ai cũng hào hứng được diện kiến niềm hi vọng to lớn của nước nhà. Chỉ là nhìn thấy rồi, vị nào vị nấy đều liên tục lắc đầu: “Hoàng thượng không được, vị cô nương này lại không được, vậy không phải lại càng không được hay sao”.
Liên Hoa khù khờ, họ đang nói cái gì mà được với chả không được thế nhỉ?
“Các thúc thúc này, vì sao ta lại không được?’
Đám quan lại viên đồng loạt thở dài một hơi: “Haizzzzzzzzzzz…..”.
“Này, này thúc thúc…”
“Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzz….”.
Đám qua viên kéo nhau trở về họp tại phủ Triệu Thừa tướng.
Một võ tướng hùng hồn vỗ ngực, sang sảng nói lớn: “Là Hoàng hậu, phải anh dũng thiện chiến, phải có võ công cái thế, thân thể cường tráng, đi một bước nặng tựa nghìn cân. Các vị thấy ta nói có lý không?”.
Đám quan võ cùng nhau gật gù, vuốt vuốt râu, Trung võ tướng nói chí lý, chí lý lắm.
“Trọng trách này để ta đảm nhiệm”. Trấn Tướng quân xung phong dẫn đầu, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà với vẻ tự hào. Nói thừa, ba nữ nhi nhà hắn đều do đích thân hắn dạy dỗ, cái gì mà cành vàng lá ngọc, cái gì mà tiểu thư khuê các, cái gì mà nữ công, tam tong tứ đức chứ? Dư thừa, tất cả chỉ là dư thừa. Nữ nhi của hắn 2 tuổi đã bắt đầu tập võ, 4 tuổi học cưỡi ngựa, 6 tuổi học bắn cung, không gì không tinh thông. Đừng nói là 10 thị vệ đại nội xông lên cùng một lúc, cho dù có 20 tên, nữ nhi của hắn cũng chấp hết. Niềm tự hào của hắn a!…
Hộ bộ thị lang đứng lên, dõng dạng bổ sung: “Nhưng mà nếu chỉ có võ thôi chưa đủ, cần phải có chút tài nghệ, cầm, kỳ, thi, họa. Không phải mấy lão già luôn cho nữ nhi của mình học đó sao, tôi xin đề cử Thừa tướng”.
“Phải, phải, lão Tiếu nói rất có lý”. Đám quan văn gật gù.
“E hèm, nếu mọi người đã nói thế, lão già này xin góp sức vì nước nhà vậy”. Lão Thừa tướng vuốt vuốt râu, ra vẻ như mình đang gánh trọng trách vô cùng nặng nề, hai mắt Triệu Thừa tướng sáng lên, cơ hội đã tới rồi.
Đúng thế! Không phải ai cũng có cơ hội làm lão sư của Hoàng hậu, hơn nữa còn là vị Hoàng hậu - ứng cử viên sáng giá tương lai sau này của Thái tử. Nếu hắn là lão sư của Hoàng hậu, vậy chẳng phải sau này tiểu Hoàng đế cũng sẽ phải gọi hắn một tiếng “lão sư phụ”hay sao? Hắc hắc! Vì uy danh sau này của mình, hắn phải nhanh chân hơn lão đầu thối kia mới được…
“Họp nội bộ đã xong, ngày mai bắt đầu tiến hành, nhớ là phải nhanh - gọn - lẹ hiệu quả.” Trấn Tướng quân nói to.
Nói xong ai về nhà nấy, thức nguyên một đêm để soạn thảo cuốn sách “180 điều cần thiết để trở thành Hoàng hậu”… Sau đó đích thân đưa cho Triệu Thừa tướng soạn lại.
Giờ mẹo sáng sớm ngày hôm sau, Trấn Tướng quân hùng hổ tiến vào điện Kim Loan với cuốn sách trên tay.
Giữa trưa, Trấn tướng quân ủ rũ ra về, nghe đám cung nữ đồn đại, tướng đi của Tướng quân lúc đó trông thật quái dị, xiêu xiêu vẹo vẹo, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa xoa cái mông, một lúc lại cảm thán: “Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài được, thật là dũng mãnh…”.
Nội tình bên trong đó, chỉ có Trấn Tướng quân và Hoàng hậu tương lai biết mà thôi.
Nghe nói sau khi về, Trấn Tướng quân bế quan mấy ngày liền, đêm đêm trong phủ còn phát ra tiếng rên. Đám quan viên tới bái phỏng hỏi thăm tình hình “chiến sự” thì Tướng quân chỉ phán một câu: “Lão tuổi cao sức yếu, trọng trách này lão xin nhường lại cho Triệu Thừa tướng”.
Đám quan viên ngơ ngác nhìn nhau: “Vậy là thế nào? Thất bại? Lý do?”
Trấn Tướng quân ngượng ngùng ho khan một cái, không dám nhìn bằng hữu: “Là thế này, sáng hôm đó ta tới bái kiến Hoàng hậu, theo lời Quốc sư ta đọc bản chiến lược đó suốt đêm, rồi thực thi chính sách huấn luyện…”
Khóa huấn luyện đầu tiên đơn giản nhất là đứng tấn, Trấn Tướng quân hùng hồn làm mẫu cho Liên Hoa, sau đó chờ xem vị Hoàng hậu tương lai yếu ớt này cầu xin giảm nhẹ mức độ khó. Ai ngờ, chẳng những Liên Hoa còn đứng tấn vững hơn cả bàn thạch, mà còn thách đấu với Trấn Tướng quân, ai đứng được tấn được trên xà ngang thì người đó chiến thắng. Kết quả cuối cùng, Trấn Tướng quân thua thảm bại, Liên Hoa thắng trong vinh quang.
Khóa huấn luyện thứ hai là bắn cung, Trấn Tướng quân nghĩ lần này mình nhất định sẽ thắng, ngờ đâu Liên Hoa nhìn mảnh mai thế, mà lực bắn cung rất chuẩn xác, mũi tên của nàng lao vun vút, còn chẻ mũi tên của Trấn Tướng quân làm đôi.
Khóa huấn luyện thứ ba, Trấn Tướng quân quyết định lấy lại mặt mũi, trực tiếp đấu võ với Liên Hoa. Mặc dù có chút tiểu nhân, dù gì cũng là một đấng nam chi sức dài vai rộng, 40 năm luyện võ, 40 năm bôn ba chiến trường chưa bao giờ biết đến mùi thất bại mà lại đi thách võ với một tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi. Chỉ là Trấn Tướng quân đánh thế nào cũng không trúng được nàng, hơn nữa còn bị nàng đạp cho một cước vào mông. Đường đường là Trấn Trướng quân anh dũng thiện chiến, luôn luôn tự hào về chiến tích vẻ vang của mình, vậy mà hôm nay lại bại dưới tay một nữ tử chỉ đáng tuổi nữ nhi nhà mình. Chao ôi! Mặt mũi của hắn ở đâu! Hắn phải về thôi, thật xấu hổ!
Đám quan viên: “…”
Triệu Thừa tướng nghĩ thầm trong bụng, trời giúp hắn rồi, lão già thối này bại, vậy chẳng phải sẽ không còn ai tranh chức vị “lão sư phụ” của hắn nữa hay sao? Tiểu Hoàng đế, lão tới đây, lão tới đây!
Trong đầu vị nào đó đang liên tưởng đến một đứa nam hài mặc long bào sáng chói, cả người đang nằm trên chiếc mâm bằng vàng, hai tay đang vẫy vẫy lão và gọi: “Lão sư phụ”.
Trấn Tướng quân đang nằm úp trên giường đệm, ngoắc ngoắc ý bảo Triệu Thừa tướng tới, Trấn Tướng quân nói nhỏ chỉ có hai người nghe rõ: “Lão già này thua, chiều nay tới phiên Thừa tướng, ông nhất định phải đòi lại mặt mũi cho ta”. Nói xong Trấn Tướng quân úp mặt vô gối, vừa rên vừa xoa cái mông. Tiện nghi cho lão già này rồi! Ô… ô…
Buổi chiều ngày hôm đó, Thừa tướng thong dong tiến vào điện Kim Loan.
1 khắc
2 khắc.
3 khắc.
…
N khắc.
Từ trong điện vang ra tiếng của Triệu Thừa tướng: “Lão thần ngu dốt, xin cô nương cho phép lão già này về nhà kiểm điểm lại học vấn của mình”.
Cánh cửa vừa mở ra, đám quan viên đang ở đó đợi sẵn, nhao nhao như cái chợ: “Thế nào? Thế nào rồi?”
Triệu Thừa tướng lau mồ hôi trên trán, đằng hắng một tiếng, sau đó… Bất tỉnh nhân sự!
Mất mặt quá, không ngất đi chẳng nhẽ chờ bằng hữu cười vào mặt lão ư? Ôi thôi thôi! Mặt mũi quan trọng, cứ nằm tạm rồi tính sau.
Người hầu trong phủ Triệu Thừa tướng thấy gia chủ bị bất tỉnh, vội vàng gọi người đưa ngay về phủ, để lại đám quan viên đang có dấu hỏi chấm to trên đầu.
Tóm lại thì
Kế hoạch đào tạo Hoàng hậu tương lai thất bại hoàn toàn, nhưng lại không có vị quan viên nào buồn bực cả, ngược lại bọn họ lại còn rất là vui mừng. Là bởi vì Hoàng hậu tương lai văn võ song toàn, ngay cả Trạng Nguyên như Lão Thừa tướng và Lão tướng quân còn không địch nổi, tương lai sau này, tiểu thế tử ra đời nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn!
Ngày hôm sau thượng triểu, trên mặt bách quan văn võ ai ai cũng đeo nụ cười đến tận mang tai, Lâm Nguyệt quốc được cứu rồi, Hoàng thượng được cứu rồi, bọn hắn cũng được cứu rồi.
Sử Động Quân uy nghiêm ngồi trên ghế rồng, hôm nay sao mấy lão già này vui vẻ như thế, xem xem cái miệng ngoác đến mức lộ ra rau xanh mới ăn kia kìa! Mất vệ sinh quá! Bộ mặt của quan lại ở đâu, ở đâu!...
N lần cảm thán!
“E hèm!” Hắn nghĩ đi đâu thế, vào chính sự cái nhỉ!
“Các ái khanh hôm nay có việc khởi tấu, không việc bãi triều”.
Im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở.
Mấy lão già này, ta không nói mấy lão cũng không nói phải không?
Rất lâu sau.
Vẫn im lặng, đến mức còn nghe được tiếng con ruồi nhặng bay qua bay lại, hết đậu trên mũi vị này rồi đến vị kia. Mà lý lạ là chẳng ai thèm xua nó đi, cứ để nó tự do “bay lượn”.
Con ruồi: “Vi vo vo, ngày hôm qua ông nội đã bị tử trận, hôm nay ta quyết chí bảo thù cho ông, ông ơi báo thù cho ông đây… vi vi vo vo”
Sử Động Quân đã tức đến sôi máu: “Ngày hôm qua…”.
“Bẩm Hoàng thượng, chúng thần cam phục, xin Hoàng thượng ra ý chỉ mau mau lập vị cô nương ở điện Kim Loan làm Hoàng hậu đi thôi, chúng thần không chờ được nữa!”.
“Thừa tướng, khanh không chờ được cái gì? Là trẫm cưới vợ hay là khanh cưới vợ?” Sử Động Quân nhướng mày, thế nào hôm qua còn đang lải nhải bên tai hắn nào là phải lấy nữ tử như thế này, phải lấy nữ tử như thế nọ, hôm nay lại giục hắn mau mau lập Hoàng hậu là thế nào?
Thừa tướng: “Bẩm Hoàng thượng, đương nhiên là người cưới rồi, nhưng là, phúc của người là phúc của chúng thần!”.
Đám quan viên: “Vâng! Thừa tướng nói đúng thưa Hoàng thượng, chí lý, chí lý ạ”.
“Vậy thì được rồi, hạ chỉ”.
Vị công công đọc chiếu chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…” Vị công công nọ đọc chiếu chỉ dài thườn thượn, nước miếng văng tùm lum trên đại điện.
Nói thừa! Hắn đã chờ biết bao nhiêu năm mới được đọc thánh chỉ hôn sự của Hoàng đế, hắn phải làm cho thật tốt, biết đâu sau này tiểu Hoàng đế ra đời, hắn sẽ được đọc nữa thì sao…
Quan viên: “Hoàng thượng thánh minh”.
“Nếu không còn việc gì thì bãi triều”.
“Bãi triều”.
“Bãi triều”.
“Bãi triều”.
Tiếng bãi triều vang vọng cả triều đình.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.