Chương 8: Nghi hoặc của Sử Động Quân
Cẩm Băng Đơn
14/01/2015
“He he… He he…!” Ngũ công chúa cười khoái chí, mắt híp lại thành một đường
thẳng, không nương tình bứt một nhúm tóc đen trên đầu Sử Động Quân, sau
đó tỉ mỉ chọn ra sợi tóc to và khỏe nhất, gập đôi lại rồi chọc chọc và
tai hắn, nghĩ thầm: “Ừ! Trò này cũng vui đấy! Lần sau về thiên đình phải bảo Tiểu Phán Phán chơi với mình mới được”.
Lực đạo của ngũ công chúa không mạnh cũng không nhẹ, khiến Sử Động Quân trong cơn hôn mê liên tưởng tới con rồng thúi kia đang khò khè ngáy trong tai hắn, rồi còn tè bậy trong đó.
“Hừ! Chờ ta tỉnh dậy, ta nhổ hết vảy của ngươi, cắt râu của ngươi, xem ngươi còn dám làm loạn không!” Ai đó trong cơn mê hừ lạnh, độc ác làm thế tay hình cái kéo, thề lần này nhất định không nương tay cho cái tên láo xược kia.
Con rồng nào đó oan ức ngồi phịch xuống, gây ra tiếng vang “bịch” một cái, cái thân hình béo tròn mập mạp lắc lư, thịt trên người nó run run, hai cái râu mỏng manh đung đưa, cái đuôi to hết vẫy qua bên này rồi lại qua bên kia, nhe hai cái răng nanh trắng bóc ra, kêu eo éo. Ai có thể ngờ rằng kiếp này Long thần anh dũng một thời lại có hình dạng quái đản mắc cười đến thế này cơ chứ, hơn nữa còn có một cái tên cực kỳ quái đản, đó là “Viên thịt mập! Cũng chỉ tại cái tội năm xưa bị Thánh nữ Yêu tộc, hại hắn kiếp này ăn đến mức phì cả người ra thế này, hơn nữa, cả người vừa lùn vừa mập, làm gì còn phong phạm của vị vua chốn Đông Hải kiêu ngạo một thời nữa chứ.
Đừng nói là bay, bảo hắn ngồi còn khó hơn lên trời, tuy nhiên bảo hắn lăn thì đó lại là chuyện vô cùng đơn giản. Dù có mất mặt một tí, nhưng hắn cũng đành chịu, ít ra thì hắn vẫn còn tiên khí của Long tộc, không bay được thì vẫn còn phép. Đừng tưởng rằng con rồng bao quanh Sử Động Quân là hắn, thật ra thì đó chỉ là ảo ảnh do hắn tạo ra, còn hắn thì đã kiếm được một vị trí thuận lợi hơn nhiều, đó chính là tai của Sử Động Quân, hắn có thể nằm trong đó mỗi ngày, lâu lâu nhàm chán, hét to một cái, hoặc là đi bậy ở trong đó một cái, đói thì chiu ra ngoài ăn cho thỏa sức, đó là một thú vui tiêu khiển cho hắn trong kiếp này để an ủi tâm hồn bé nhỏ bị đả kích vô số lần bởi Thánh nữ Yêu tộc.
Nhưng lần này hắn thề là hắn không làm, rõ ràng là tiểu công chúa nghịch ngợm kia làm bậy, tại sao lại đổ lên đầu hắn? Oan ức mà, thật sự là oan ức mà!
“Đại tỷ, không có động tĩnh” Ngũ công chúa quay phắt sang nói với giọng hùng hồn, nháy nháy mắt, chứng tỏ trong đầu nàng lại có ý tưởng hành hạ mới dành cho Sử Động Quân tội nghiệp.
Đại công chúa cười khẽ, còn mấy vị công chúa còn lại thì cười ha ha, chỉ có Tiểu Hoa hồn nhiên mặc kệ theo dõi diễn biến sự việc mà không hay biết gì.
“Đây, đây, đây, có rồi đây, to lắm nhé”. Bát công chúa úp bàn tay đi tới, thần thần bí bí cười hề hề rồi mở ra trước mặt mọi người, dõng dạc nói : “Đây là tiểu Phạn Phạn, Đại Tướng quân độc nhất vô nhị của muội, sở trường của nó là ăn và ngủ, tuy nhiên nó có một đặc tính đó là rất hám trai, mọi người đừng trông nó bé mà coi thường nó, nó mà há miệng có thể nuốt trọn một con hổ đó nhé! “
Mọi người quay đầu nhìn nhau, đều có chung một suy nghĩ: “Quả là chủ nào tớ nấy, chủ tham ăn, tớ cũng tham ăn, hơn nữa còn ăn hơn cả chủ tử… Hai người bọn họ nhất định là được Thần ăn uống phái xuống để hành hạ nhân gian đây mà.
“Tiểu Phạn Phạn, mỹ nam kìa, mau tới đi, kia kìa”. Bát công chúa xúi giục tiểu Phạn Phạn, huých nhẹ cái thân hình tròn vo của nó tiến về phía trước.
Tiểu Phạn Phạn vèo một cái, đã bay tới đậu lên người Sử Động Quân, nhìn kỹ thấy trên lưng nó có một đôi cánh mỏng manh trong suốt đang vỗ vỗ, nói chính xác là thật kỳ dị, bởi vì đôi cánh kia thật sự là rất đẹp, mà cái thân hình của nó lại đi ngược với vẻ đẹp của đôi cánh đó…
“A! Mỹ nam! Mỹ nam!” Cứ hễ tiểu Phạn Phạn kêu một tiếng mỹ nam là lại nhảy bật lên một phát, mà cứ mỗi lần nó nhảy lên là khiến ai đó phải đau đến mức thổ huyết. Đúng thế! Đừng tưởng tiểu Phạn Phạn nhỏ mà không có sức lực gì, ngược lại một cú đá của nó có thể nói là gấp mấy lần sức mạnh chín vị công chúa cộng lại. Bởi lẽ trời phú cho nó khả năng ăn uống hại nước hại dân thì cũng nên bù đắp cho nó một chút tài mọn chứ? Vì thế vị đại tướng quân nhìn như bé nhỏ nhất, yếu kém nhất ở trên Thiên đình thực ra lại là con sâu mạnh nhất trong tam giới Tiên – Yêu – Nhân, mặc dù là nó không có chân…
“Hự… Hự… Phốc” Sử Động Quân hự vài tiếng rồi cũng chịu tỉnh lại, chỉ thấy lồng ngực giống như bị tảng đá cả mấy vạn cân đè lên, đau đau tức tức, còn tai thì ngứa đến không thể chịu nổi. Gãi gãi mấy cái, xoa ngực mấy cái, sau đó cảm thấy đỡ hơn rồi mới nhìn xung quanh.
Hắn ngó quanh một lần, nhìn chín vị công chúa trước mặt, đột nhiên lại nhớ lại chuyện ban nãy, cảm thấy hàng vạn vì sao lại đang lượn lờ quanh đầu, thậm chí còn thấy một con gà trần trụi đầy dầu mỡ đang phe phẩy cọng lông đuôi trước mặt mình.
“Tiểu tử, khá lắm, tỉnh dậy rồi thì qua đây nói chuyện với tỷ muội chúng ta một chút”. Đại công chúa lên tiếng trước, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sử Động Quân.
Tiểu Phạn Phạn le cái miệng hôn bụp một phát lên mặt Sử Động Quân, sau đó uốn a uốn éo bay về phía bát công chúa.
“Hương vị mỹ nam này không tồi! Hắc hắc” Tiểu Phạn Phạn vừa nói xong, liền cuộn tròn mình lại, biến thành một hạt cơm khổng lồ màu đỏ choét, sau đó yên vị nằm trong tay bát công chúa…
Sử Động Quân ho khan một tiếng, xuống giường, bước về phía tám vị công chúa, dù sao mất mặt thì cũng mất rồi, còn sợ gì nữa cơ chứ?
“Nhìn bộ dạng thế này, miễn cưỡng cũng có thể xem là có chút tiền đồ, thôi thì tỷ muội bọn ta tạm thời chấp nhận ngươi, nhưng để phòng ngừa bất trắc, tỷ muội ta sẽ ở lại đây bắt đầu từ hôm nay, ngươi có ý kiến gì không”. Tam công chúa nói một hơi, lòng lại nghĩ thầm: “Ngươi mà dám có ý kiến, ta không ngại để cái mặt xinh đẹp này của ngươi đột nhiên có thêm vài màu sắc đâu! Hừ hừ!”.
“Không… Đương nhiên là không… rồi” Sử Động Quân nuốt nước miếng ực một cái, mặt méo xẹo. Đám người này thật đáng sợ, chỉ có Tiểu Hoa của hắn là tốt nhất, nàng dịu dàng, hiền thục biết bao! Vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa đang ngồi nghịch cái lư hương ở trên chiếc ghế quý phi bên cạnh.
Tiểu Hoa cảm thấy có ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp, nàng ngẩng đầu lên, thấy hai mắt Sử Động Quân sáng như sao, nàng cười khẽ một tiếng, sau đó lại tiếp tục nghịch cái lư hương.
“Không có ý kiến thì tốt. Đúng rồi, quên giới thiệu một chút, ta là đại tỷ Liên Hồng, đây là nhị muội Liên Lục, kia là tam muội Liên Vũ, kia là tứ muội Liên Trân, ngũ muội Liên Yên, lục muội Liên Kim, thất muội Liên Ca, bát muội Liên Tuyết, và cửu muội của ta là Liên Hoa”. Đại công chúa Liên Hồng kể một hơi, chỉ lần lượt từng người một, sau đó nói tiếp: “Tỷ muội chúng ta đều có bộ dạng giống nhau, ngươi nếu muốn phân biệt thì dựa vào màu sắc y phục chúng ta đang mặc mà đóan.”
Sử Động Quân thộn mặt, có cảm giác thật khó hiểu, không biết nhà nào có “phúc đức” mà sinh ra được tám nữ nhi như thế này. Qủa là gia môn bất hạnh mà. Đương nhiên, Tiểu Hoa của hắn thì khác rồi…
Hắn gật đầu lia lịa, đưa mắt nhìn Liên Hoa một cái, sau đó vội vã cáo từ, lấy cớ là về phê duyệt tấu chương đang bị chất đống mấy ngày nay.
Tiểu Hoa, ta sẽ gặp nàng sau vậy!
***
Tắm rửa sạch sẽ, Sử Động Quân ngồi trên long ỷ, tay rồng chống đầu suy nghĩ, nghiêng qua rồi nghiêng lại. “Chuyện này, rốt cuộc là sao đây”.
Nghĩ đi nghĩa lại vô số lần, cuối cùng giống như nghĩ ra điều gì đó, liền đưa tay vỗ bộp một cái bên tai trái.
Không ra!
Vỗ thêm cái nữa.
Vẫn không ra!
Hừ! Để xem ngươi có chịu ra hay không?
Nói là làm liền, hắn tụ lực, truyền suy nghĩ vào trong kẻ nào đó đang ở trong tai mình: “Ngươi mà không chịu ra, ta sẽ truyền tin tới Thánh nữ Yêu tộc… Lúc đó…”. Ngừng một lát, Sử Động Quân cười nguy hiểm.
“Ấy đừng, ta xin ngươi, ta ra là được, là được chứ gì”. Một giọng nói non nớt vang lên, ngay sau đó một vật gì đó tròn tròn màu vàng cỡ như đầu que tăm rớt ra khỏi tai Sử Động Quân, kích thước dần lớn lên, cho đến khi lớn bằng một đứa bé trai thì dừng lại. Nhìn kỹ một chút, không phải Long thần anh minh thần võ năm nào thì còn có thể là ai cơ chứ!
Sử Động Quân nhếch mép, khoanh tay, sau đó lại thả hai tay ra, gõ gõ mặt bàn, từng cái gõ của hắn lại như một cái chiêng gõ bên tai Long thần.
Áp lực quá mà, áp lực quá!
Mồ hôi nhễ nhại tuôn ra trên người Long thần, hắn thề chuyện kia không phải do hắn làm mà, hắn bị oan, nhưng hắn biết, chỉ cần hắn mở miệng, tai họa sẽ lập tức giáng xuống đầu. Tên tiểu nữ này, tính khí thất thường, lại phúc hắc, hay chỉnh người khác, cả hắn cũng bị chỉnh đến chết đi sống lại mấy lần, chứ đừng nói đến là những người khác. Chẳng qua, hôm nay có chút ngoại lệ, lần đầu tiên hắn thấy tên tiểu tử này bị người khác đánh cho không chừa một chút mặt mũi nào. Qủa thực, có chút hả lòng hả dạ.
“Chuyện vừa nãy…” Sử Động Quân không nói tiếp, lại gõ gõ mặt bàn, lấp la lấp lửng khiến hai cái sợi râu trên mặt Long thần run lên.
Long thần cúi cái đầu đáng yêu xuống, hai cái chân mập mạp vẽ vẽ vòng tròn, sau đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt to long lanh nước mắt giống như một con chó nhỏ làm việc sai, đang chờ chủ nhân khoan dung tha thứ.
Sử Động Quân rởn cả da gà, cái bộ dạng kia khiến hắn buồn nôn biết mấy, thật là kinh khủng, hắn phất phất tay, ngoảnh mặt đi nơi khác.
“Ta đang muốn hỏi ngươi, chuyện vừa nãy, ngươi nghe hết cả rồi chứ?”
Long thần chợt vui vẻ, hóa ra không phải chuyện kia, may quá, hắn gật đầu lia lịa, cái đuôi to vẫy đi vẫy lại, càng lúc càng giống một con cún: “Có, nghe hết, nghe hết!”.
“Ta muốn biết tất cả mọi chuyện, đừng giấu diếm ta, nếu không…” Sử Động Quân nheo mắt, ý tứ đe dọa rõ ràng, nếu Long thần không kể toàn bộ sự việc, thì hắn sẽ gọi Thánh nữ yêu tộc tới đây.
Long thần ủ rũ, chuyện này, ngọn nguồn thế nào hắn cũng không biết, hắn chỉ biết mấy nữ tử kia là công chúa của vương mẫu nương nương trên thiên đình mà thôi. Bảo hắn phải nói gì cơ chứ, bí mật của Thiên đình, không phải người như hắn có thể biết được?
Cuối cùng, Long thần chỉ nói về thân phận của chín vị công chúa, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Sau đó hắn nhanh chân chạy trốn biệt tăm biệt tích. Khụ! Đừng hiểu lầm! Là lăn ấy.
Sử Động Quân cứ luôn có cảm giác gì đó không thể nói rõ, hắn nhận ra mấy vị công chúa kia và Liên Hoa có sự ràng buộc gì đó, không phải là vì bọn họ là tỷ muội, mà cái gì đó kỳ lạ giống như là… giống như là linh hồn, đúng thế, là linh hồn. Hắn cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác này, xem ra hắn cần phải đi gặp sư phụ một chuyến. Chắc chắn người sẽ biết.
Lực đạo của ngũ công chúa không mạnh cũng không nhẹ, khiến Sử Động Quân trong cơn hôn mê liên tưởng tới con rồng thúi kia đang khò khè ngáy trong tai hắn, rồi còn tè bậy trong đó.
“Hừ! Chờ ta tỉnh dậy, ta nhổ hết vảy của ngươi, cắt râu của ngươi, xem ngươi còn dám làm loạn không!” Ai đó trong cơn mê hừ lạnh, độc ác làm thế tay hình cái kéo, thề lần này nhất định không nương tay cho cái tên láo xược kia.
Con rồng nào đó oan ức ngồi phịch xuống, gây ra tiếng vang “bịch” một cái, cái thân hình béo tròn mập mạp lắc lư, thịt trên người nó run run, hai cái râu mỏng manh đung đưa, cái đuôi to hết vẫy qua bên này rồi lại qua bên kia, nhe hai cái răng nanh trắng bóc ra, kêu eo éo. Ai có thể ngờ rằng kiếp này Long thần anh dũng một thời lại có hình dạng quái đản mắc cười đến thế này cơ chứ, hơn nữa còn có một cái tên cực kỳ quái đản, đó là “Viên thịt mập! Cũng chỉ tại cái tội năm xưa bị Thánh nữ Yêu tộc, hại hắn kiếp này ăn đến mức phì cả người ra thế này, hơn nữa, cả người vừa lùn vừa mập, làm gì còn phong phạm của vị vua chốn Đông Hải kiêu ngạo một thời nữa chứ.
Đừng nói là bay, bảo hắn ngồi còn khó hơn lên trời, tuy nhiên bảo hắn lăn thì đó lại là chuyện vô cùng đơn giản. Dù có mất mặt một tí, nhưng hắn cũng đành chịu, ít ra thì hắn vẫn còn tiên khí của Long tộc, không bay được thì vẫn còn phép. Đừng tưởng rằng con rồng bao quanh Sử Động Quân là hắn, thật ra thì đó chỉ là ảo ảnh do hắn tạo ra, còn hắn thì đã kiếm được một vị trí thuận lợi hơn nhiều, đó chính là tai của Sử Động Quân, hắn có thể nằm trong đó mỗi ngày, lâu lâu nhàm chán, hét to một cái, hoặc là đi bậy ở trong đó một cái, đói thì chiu ra ngoài ăn cho thỏa sức, đó là một thú vui tiêu khiển cho hắn trong kiếp này để an ủi tâm hồn bé nhỏ bị đả kích vô số lần bởi Thánh nữ Yêu tộc.
Nhưng lần này hắn thề là hắn không làm, rõ ràng là tiểu công chúa nghịch ngợm kia làm bậy, tại sao lại đổ lên đầu hắn? Oan ức mà, thật sự là oan ức mà!
“Đại tỷ, không có động tĩnh” Ngũ công chúa quay phắt sang nói với giọng hùng hồn, nháy nháy mắt, chứng tỏ trong đầu nàng lại có ý tưởng hành hạ mới dành cho Sử Động Quân tội nghiệp.
Đại công chúa cười khẽ, còn mấy vị công chúa còn lại thì cười ha ha, chỉ có Tiểu Hoa hồn nhiên mặc kệ theo dõi diễn biến sự việc mà không hay biết gì.
“Đây, đây, đây, có rồi đây, to lắm nhé”. Bát công chúa úp bàn tay đi tới, thần thần bí bí cười hề hề rồi mở ra trước mặt mọi người, dõng dạc nói : “Đây là tiểu Phạn Phạn, Đại Tướng quân độc nhất vô nhị của muội, sở trường của nó là ăn và ngủ, tuy nhiên nó có một đặc tính đó là rất hám trai, mọi người đừng trông nó bé mà coi thường nó, nó mà há miệng có thể nuốt trọn một con hổ đó nhé! “
Mọi người quay đầu nhìn nhau, đều có chung một suy nghĩ: “Quả là chủ nào tớ nấy, chủ tham ăn, tớ cũng tham ăn, hơn nữa còn ăn hơn cả chủ tử… Hai người bọn họ nhất định là được Thần ăn uống phái xuống để hành hạ nhân gian đây mà.
“Tiểu Phạn Phạn, mỹ nam kìa, mau tới đi, kia kìa”. Bát công chúa xúi giục tiểu Phạn Phạn, huých nhẹ cái thân hình tròn vo của nó tiến về phía trước.
Tiểu Phạn Phạn vèo một cái, đã bay tới đậu lên người Sử Động Quân, nhìn kỹ thấy trên lưng nó có một đôi cánh mỏng manh trong suốt đang vỗ vỗ, nói chính xác là thật kỳ dị, bởi vì đôi cánh kia thật sự là rất đẹp, mà cái thân hình của nó lại đi ngược với vẻ đẹp của đôi cánh đó…
“A! Mỹ nam! Mỹ nam!” Cứ hễ tiểu Phạn Phạn kêu một tiếng mỹ nam là lại nhảy bật lên một phát, mà cứ mỗi lần nó nhảy lên là khiến ai đó phải đau đến mức thổ huyết. Đúng thế! Đừng tưởng tiểu Phạn Phạn nhỏ mà không có sức lực gì, ngược lại một cú đá của nó có thể nói là gấp mấy lần sức mạnh chín vị công chúa cộng lại. Bởi lẽ trời phú cho nó khả năng ăn uống hại nước hại dân thì cũng nên bù đắp cho nó một chút tài mọn chứ? Vì thế vị đại tướng quân nhìn như bé nhỏ nhất, yếu kém nhất ở trên Thiên đình thực ra lại là con sâu mạnh nhất trong tam giới Tiên – Yêu – Nhân, mặc dù là nó không có chân…
“Hự… Hự… Phốc” Sử Động Quân hự vài tiếng rồi cũng chịu tỉnh lại, chỉ thấy lồng ngực giống như bị tảng đá cả mấy vạn cân đè lên, đau đau tức tức, còn tai thì ngứa đến không thể chịu nổi. Gãi gãi mấy cái, xoa ngực mấy cái, sau đó cảm thấy đỡ hơn rồi mới nhìn xung quanh.
Hắn ngó quanh một lần, nhìn chín vị công chúa trước mặt, đột nhiên lại nhớ lại chuyện ban nãy, cảm thấy hàng vạn vì sao lại đang lượn lờ quanh đầu, thậm chí còn thấy một con gà trần trụi đầy dầu mỡ đang phe phẩy cọng lông đuôi trước mặt mình.
“Tiểu tử, khá lắm, tỉnh dậy rồi thì qua đây nói chuyện với tỷ muội chúng ta một chút”. Đại công chúa lên tiếng trước, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sử Động Quân.
Tiểu Phạn Phạn le cái miệng hôn bụp một phát lên mặt Sử Động Quân, sau đó uốn a uốn éo bay về phía bát công chúa.
“Hương vị mỹ nam này không tồi! Hắc hắc” Tiểu Phạn Phạn vừa nói xong, liền cuộn tròn mình lại, biến thành một hạt cơm khổng lồ màu đỏ choét, sau đó yên vị nằm trong tay bát công chúa…
Sử Động Quân ho khan một tiếng, xuống giường, bước về phía tám vị công chúa, dù sao mất mặt thì cũng mất rồi, còn sợ gì nữa cơ chứ?
“Nhìn bộ dạng thế này, miễn cưỡng cũng có thể xem là có chút tiền đồ, thôi thì tỷ muội bọn ta tạm thời chấp nhận ngươi, nhưng để phòng ngừa bất trắc, tỷ muội ta sẽ ở lại đây bắt đầu từ hôm nay, ngươi có ý kiến gì không”. Tam công chúa nói một hơi, lòng lại nghĩ thầm: “Ngươi mà dám có ý kiến, ta không ngại để cái mặt xinh đẹp này của ngươi đột nhiên có thêm vài màu sắc đâu! Hừ hừ!”.
“Không… Đương nhiên là không… rồi” Sử Động Quân nuốt nước miếng ực một cái, mặt méo xẹo. Đám người này thật đáng sợ, chỉ có Tiểu Hoa của hắn là tốt nhất, nàng dịu dàng, hiền thục biết bao! Vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa đang ngồi nghịch cái lư hương ở trên chiếc ghế quý phi bên cạnh.
Tiểu Hoa cảm thấy có ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp, nàng ngẩng đầu lên, thấy hai mắt Sử Động Quân sáng như sao, nàng cười khẽ một tiếng, sau đó lại tiếp tục nghịch cái lư hương.
“Không có ý kiến thì tốt. Đúng rồi, quên giới thiệu một chút, ta là đại tỷ Liên Hồng, đây là nhị muội Liên Lục, kia là tam muội Liên Vũ, kia là tứ muội Liên Trân, ngũ muội Liên Yên, lục muội Liên Kim, thất muội Liên Ca, bát muội Liên Tuyết, và cửu muội của ta là Liên Hoa”. Đại công chúa Liên Hồng kể một hơi, chỉ lần lượt từng người một, sau đó nói tiếp: “Tỷ muội chúng ta đều có bộ dạng giống nhau, ngươi nếu muốn phân biệt thì dựa vào màu sắc y phục chúng ta đang mặc mà đóan.”
Sử Động Quân thộn mặt, có cảm giác thật khó hiểu, không biết nhà nào có “phúc đức” mà sinh ra được tám nữ nhi như thế này. Qủa là gia môn bất hạnh mà. Đương nhiên, Tiểu Hoa của hắn thì khác rồi…
Hắn gật đầu lia lịa, đưa mắt nhìn Liên Hoa một cái, sau đó vội vã cáo từ, lấy cớ là về phê duyệt tấu chương đang bị chất đống mấy ngày nay.
Tiểu Hoa, ta sẽ gặp nàng sau vậy!
***
Tắm rửa sạch sẽ, Sử Động Quân ngồi trên long ỷ, tay rồng chống đầu suy nghĩ, nghiêng qua rồi nghiêng lại. “Chuyện này, rốt cuộc là sao đây”.
Nghĩ đi nghĩa lại vô số lần, cuối cùng giống như nghĩ ra điều gì đó, liền đưa tay vỗ bộp một cái bên tai trái.
Không ra!
Vỗ thêm cái nữa.
Vẫn không ra!
Hừ! Để xem ngươi có chịu ra hay không?
Nói là làm liền, hắn tụ lực, truyền suy nghĩ vào trong kẻ nào đó đang ở trong tai mình: “Ngươi mà không chịu ra, ta sẽ truyền tin tới Thánh nữ Yêu tộc… Lúc đó…”. Ngừng một lát, Sử Động Quân cười nguy hiểm.
“Ấy đừng, ta xin ngươi, ta ra là được, là được chứ gì”. Một giọng nói non nớt vang lên, ngay sau đó một vật gì đó tròn tròn màu vàng cỡ như đầu que tăm rớt ra khỏi tai Sử Động Quân, kích thước dần lớn lên, cho đến khi lớn bằng một đứa bé trai thì dừng lại. Nhìn kỹ một chút, không phải Long thần anh minh thần võ năm nào thì còn có thể là ai cơ chứ!
Sử Động Quân nhếch mép, khoanh tay, sau đó lại thả hai tay ra, gõ gõ mặt bàn, từng cái gõ của hắn lại như một cái chiêng gõ bên tai Long thần.
Áp lực quá mà, áp lực quá!
Mồ hôi nhễ nhại tuôn ra trên người Long thần, hắn thề chuyện kia không phải do hắn làm mà, hắn bị oan, nhưng hắn biết, chỉ cần hắn mở miệng, tai họa sẽ lập tức giáng xuống đầu. Tên tiểu nữ này, tính khí thất thường, lại phúc hắc, hay chỉnh người khác, cả hắn cũng bị chỉnh đến chết đi sống lại mấy lần, chứ đừng nói đến là những người khác. Chẳng qua, hôm nay có chút ngoại lệ, lần đầu tiên hắn thấy tên tiểu tử này bị người khác đánh cho không chừa một chút mặt mũi nào. Qủa thực, có chút hả lòng hả dạ.
“Chuyện vừa nãy…” Sử Động Quân không nói tiếp, lại gõ gõ mặt bàn, lấp la lấp lửng khiến hai cái sợi râu trên mặt Long thần run lên.
Long thần cúi cái đầu đáng yêu xuống, hai cái chân mập mạp vẽ vẽ vòng tròn, sau đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt to long lanh nước mắt giống như một con chó nhỏ làm việc sai, đang chờ chủ nhân khoan dung tha thứ.
Sử Động Quân rởn cả da gà, cái bộ dạng kia khiến hắn buồn nôn biết mấy, thật là kinh khủng, hắn phất phất tay, ngoảnh mặt đi nơi khác.
“Ta đang muốn hỏi ngươi, chuyện vừa nãy, ngươi nghe hết cả rồi chứ?”
Long thần chợt vui vẻ, hóa ra không phải chuyện kia, may quá, hắn gật đầu lia lịa, cái đuôi to vẫy đi vẫy lại, càng lúc càng giống một con cún: “Có, nghe hết, nghe hết!”.
“Ta muốn biết tất cả mọi chuyện, đừng giấu diếm ta, nếu không…” Sử Động Quân nheo mắt, ý tứ đe dọa rõ ràng, nếu Long thần không kể toàn bộ sự việc, thì hắn sẽ gọi Thánh nữ yêu tộc tới đây.
Long thần ủ rũ, chuyện này, ngọn nguồn thế nào hắn cũng không biết, hắn chỉ biết mấy nữ tử kia là công chúa của vương mẫu nương nương trên thiên đình mà thôi. Bảo hắn phải nói gì cơ chứ, bí mật của Thiên đình, không phải người như hắn có thể biết được?
Cuối cùng, Long thần chỉ nói về thân phận của chín vị công chúa, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Sau đó hắn nhanh chân chạy trốn biệt tăm biệt tích. Khụ! Đừng hiểu lầm! Là lăn ấy.
Sử Động Quân cứ luôn có cảm giác gì đó không thể nói rõ, hắn nhận ra mấy vị công chúa kia và Liên Hoa có sự ràng buộc gì đó, không phải là vì bọn họ là tỷ muội, mà cái gì đó kỳ lạ giống như là… giống như là linh hồn, đúng thế, là linh hồn. Hắn cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác này, xem ra hắn cần phải đi gặp sư phụ một chuyến. Chắc chắn người sẽ biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.