Chương 9: Cố nhân vẫn đáng sợ như trước
Cẩm Băng Đơn
02/02/2015
Trăng thanh gió mát, thích hợp để làm chuyện phóng hỏa giết người.
Đương nhiên thời điểm này đối với Sử Động Quân không phải làm những chuyện đó, mà là đi chịu trận. Bởi vì muốn gặp được sư phụ, phải gặp bọn họ trước. Mà nếu gặp phải bọn họ, hắn chắc chắn chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Nghĩ, nghĩ, rồi lại lắc đầu, không nên nghĩ nữa.
Sử Động Quân thở phù một hơi, thầm nhủ, thôi thì binh đến tướng chặn, chẳng lẽ bao nhiêu năm nay, hắn vẫn không thể đánh thắng được bọn họ hay sao?
Tự an ủi mình với niềm tin bé bằng hạt bụi, Sử Động Quân khoan thai bước đi.
Gió gào thét liên hồi, giống như muốn đạp đổ người ta úp mặt xuống đất, mông chổng lên trời.
Mấy cây hoa Tử Đằng trải dài thành từng hàng trên đường đi đêm nay phát sáng lạ thường, lâu lâu có một nhánh rễ cây cháy sáng xõa xuống, uốn uốn éo éo, trông y hệt mấy cái tua của một con bạch tuộc bởi vì mấy năm không được ăn thịt mà biến dạng thành con giun quằn quại.
Thi thoảng xuất hiện mấy đôi mắt sáng quắc chớp chớp mắt liên tục, có to có nhỏ, có tròn có vuông, có đỏ có xanh, đủ loại sắc thái.
Thì thà thì thầm…
Tiếng cười vừa ma quái vừa tức cười khiến người ta muốn nổi da gà nhưng lại không thể nổi được vì đã bị tiếng cười khôi hài kia làm cho méo mó cả miệng.
Ô kìa! Cái gì phát sáng giống đom đóm thế kia, nó phát ra ánh sáng màu đỏ kỳ dị với đôi mắt to như con ruồi, cái đít ngoe nguẩy, sáng lên, vụt tắt, sáng lên, vụt tắt. Kể cũng lạ, mấy con này này hình như có cái vòi như con muỗi.
Vi… vi… vi… vụt.
“Chát” Một cái vỗ lên mặt, tê rần không thể tả.
“Chát!” Một cái vỗ trên mông, giận tím mặt đến nỗi muốn giết người.
“Chụt!” Một cái đầu lâu với đôi môi vừa to vừa dày, đỏ đến mức kinh hồn táng đảm in một dấu son lên má Sử Động Quân.
Người nào đó như ngọn núi lửa sắp phun trào!
Bao nhiêu năm rồi! Bao nhiêu năm rồi! Cho dù hắn mạnh lên, võ công giỏi thế nào cũng bị đám lâu la này chòng ghẹo.
Đám muỗi vằn phát sáng chết tiệt đó, lúc nào cũng thừa cơ “hôn” cho hắn một phát vào mông, vào má, không mông thì má, mà không má thì mông, càng tức hơn là cả má và mông đều không thể thoát khỏi cái miệng đáng ghét của chúng.
N giọt máu quý báu của hắn cứ thế bị chúng chôm đi không bao giờ xin phép.
Cái đầu lâu đó, cái miệng kinh tởm đáng buồn nôn của nó, lại hôn hắn thêm lần nữa.
Bị bọn họ đùa bỡn, vừa tức vừa thẹn. Có ai ngờ rằng, đường đường là Hoàng đế một nước, anh dũng thiện chiến lại có tình cảnh xấu hổ thế này.
Không phải là hắn không có bản lĩnh, chẳng qua là, quân tử làm sao đấu lại tiểu nhân, hơn nữa còn là một đám tiểu nhân háo sắc, bỉ ổi, quan trọng là đánh mãi cũng không chết, ngược lại càng đánh càng bám riết lấy hắn không chịu rời, mà chúng đã bám thì chỉ có sợ đến mức mong sao kết liễu cuộc sống này đi cho rồi, để đi đầu thai hưởng thụ kiếp mới.
Tức đến mức tóc trên đầu cũng muốn rụng cả xuống đất, răng nghiến ken két như đang mài đao chuẩn bị làm thịt lợn, mũi muốn phun ra lửa, hai mắt trợn trừng.
“Ái chà! Tiểu tử, rất không đẹp trai rồi, lại đây, tỷ tỷ A La thương nào!” Cái đầu lâu kia đang phè phỡn lơ lửng trên cây, tóc dội ngược xuống đất, hai mắt thao láo 360 độ nhìn Sử Động Quân.
“Hừ!” Sử Động Quân hừ một tiếng, không thèm để ý đến nó, định quay người bỏ đi.
“Á, tiểu tử, hôm nay làm sao thế? Tỷ tỷ xinh đẹp như thế này mà ngươi cũng không thương tỷ sao, đời tỷ khổ sở lắm rồi, giờ chỉ mong tìm được chút an ủi mà ngươi cũng không cho” A La giả vờ chấm chấm nước mắt, nhưng thực ra thì có cái gì đâu chứ, làm màu cho có thôi mà.
Sụt sịt xong, A La lại tiếp tục màn kể chuyện kinh điển về cuộc đời nó.
Lúc còn sống, quả thực Cốt A La là một mỹ nhân sắc nước hương trời nổi tiếng trong giang hồ, nam nhân muốn cầu hôn nàng xếp thành hàng, kéo dài đi bộ ba ngày cũng không đếm hết nổi, nhưng mà A La chẳng thèm liếc mắt nhìn họ một cái,kén chá chọn canh mãi, cũng qua cái tuổi lấy chồng từ lúc nào không hay.
Trong một lần uống rượu say, tinh thần bất ổn, ra tay hành hiệp trượng nghĩa, chẳng may đụng phải Hắc Vô Thường đang giả dạng người để đi bắt yêu ma. A La cứ nghĩ Hắc Vô Thường là người xấu, liền vung đao chém, ai ngờ chém chẳng được mà còn hụt chân, ngã chổng vó, cái đao kia của A La bay lên không trung, rồi rớt xuống đất, trúng ngay giữa cổ ai đó…
Tệ hơn là, đúng lúc đó, có một con chó đi ngang qua, tưởng đầu ai kia là quả bóng, liền cắp về chơi mấy ngày…
Thế là trên giang hồ đột nhiên mất đi một mỹ nữ võ công thâm hậu, âm phủ lại có thêm một cái xác không đầu, mà nguyên do rất đơn giản, trượt vỏ chuối. Sau này cái đầu kia được Quốc sư Trần Hiển tìm thấy, làm phép, cho nó sự sống, từ đó A La đi theo ông, nhiệm vụ chỉ có một, trông trẻ…
Bỗng không biết từ đâu ra, hai bên nơi gần cổ của A La lại mọc ra được đôi chân dài, cong cong queo queo, đen thui thùi lùi, õng a õng ẹo đi tới chỗ Sử Động Quân.
“Thôi! Tỷ tỷ chỉ đùa ngươi chút thôi mà! Gặp lão đầu đất kia hả? Đi theo ta”. A La “cười” liếc mắt đưa tình với Sử Động Quân, chẳng qua mới liếc một cái, con mắt bên trái đã rớt xuống đất.
Khụ! Nói một chút. Đầu lâu không có thịt má, cơ mặt, nên chỉ có thể nhe răng…
“Bẹp!”
“Trời ạ! Con mắt xinh đẹp của ta” A La ngồi xổm xuống đất, bản chất thì nó không có mông nên cũng không thể gọi là ngồi được, tư thế kia giống đứng tấn hơn.
Nó nhặt con mắt trái lên, xoa xoa lên tóc, rồi thổi phù phù, sau đó, lại nhét con mắt vào bên trong. Điều chỉnh một lúc, mới trở lại bình thường, nhưng mới được một lúc, con mắt bên phải lại bẹp một tiếng, văng ra…
“Trời ơi!...” Tiếng hô vừa dứt, A La liền nghiêng cái đầu, dùng tốc độ kinh người lao về phía một gốc cây tử đằng.
“Bịch”
“Bộp”
Hai tiếng bịch, bẹp vang lên cách nhau không xa, tiếng bịch kia là do lực va chạm của cái đầu cùng với gốc cây, nhìn kỹ một chút, gốc cây kia méo mất một bên, cành lá run run một hồi, sau đó, lá đã rời khỏi cành, rụng như mưa xuống đất, còn cái đầu của A La, vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì.
A La quay đầu lại nhìn Sử Động Quân, nói: “Tiểu tử, ta để Linh Hoa lại cho ngươi, ngươi bảo nó dẫn đường, ta đi trước”.
Sau đó A La đưa ngón tay trỏ chọc vào trong tai, kéo ra một thứ gì đó.
Nhìn kỹ, nhìn thêm lần nữa.
Một con gián màu vàng rực rỡ với hai cái râu đang đung đưa.
Con gián đó tên là Linh Hoa.
Cứ ngỡ chí ít cũng phải là một cô nương mỹ mạo đẫy đà, không mỹ mạo thì chí ít cũng phải thanh tú, ai ngờ, lại là một con gián có mùi phải nói là không lẫn vào đâu được…
Chỉ có thể nói, tên không xứng “người”, “người” lại càng không xứng với tên.
“Ây da! Phu quân! Đã lâu không gặp, nhớ thiếp không, thiếp nhớ chàng lắm đấy” Linh Hoa vừa nói vừa giương cánh bay đậu lên vai Sử Động Quân, hôn cho hắn một phát.
Sử Động Quân đen thui cả mặt, không có biện pháp, hắn nhịn, hắn nhịn.
“Dẫn đường!” Sử Động Quân chỉ phun ra mấy chữ, sắc mặt lạnh lẽo, không thèm để ý tới Linh Hoa đang đung cái râu tình tứ phớt lên má mình nữa.
Hai người dừng trước một tảng đá, Linh Hoa làm phép, đột nhiên tảng đá đó biến thành một con đường dài, hai bên có trúc xanh dàn hàng.
Sư phụ vẫn thế! Mỗi một lần hắn đến, phong cảnh lần sau khác với lần trước, chẳng lần nào giống lần nào.
Linh Hoa hết nhiệm vụ, hôn một nụ hôn tạm biệt rồi bay đi mất, chỉ còn Sử Động Quân một mình băng qua khu rừng trúc, đi đến căn nhà tranh nằm cô độc giữa rừng trúc.
Trong nhà tranh sáng đến lạ thường, y hệt như ban ngày, nhìn quanh một lượt, chẳng có đồ gì đặc sắc, đáng chú ý nhất là, có một nam tử trung niên đang ngồi châm trà trên bàn trúc, y phục một màu tro xám đơn giản, tóc bạc tang thương, khiến người ta có cảm giác y là một người đã lớn tuổi, nhưng da mặt, da chân da tay y, lại không hề có một nếp nhăn nheo nào, điều này khiến người ta không thể tin nổi
“A Quân, đến rồi thì qua đây uống trà đi”. Nam tử kia cười ôn hòa, vẫy vẫy tay với Sử Động Quân.
Đương nhiên thời điểm này đối với Sử Động Quân không phải làm những chuyện đó, mà là đi chịu trận. Bởi vì muốn gặp được sư phụ, phải gặp bọn họ trước. Mà nếu gặp phải bọn họ, hắn chắc chắn chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Nghĩ, nghĩ, rồi lại lắc đầu, không nên nghĩ nữa.
Sử Động Quân thở phù một hơi, thầm nhủ, thôi thì binh đến tướng chặn, chẳng lẽ bao nhiêu năm nay, hắn vẫn không thể đánh thắng được bọn họ hay sao?
Tự an ủi mình với niềm tin bé bằng hạt bụi, Sử Động Quân khoan thai bước đi.
Gió gào thét liên hồi, giống như muốn đạp đổ người ta úp mặt xuống đất, mông chổng lên trời.
Mấy cây hoa Tử Đằng trải dài thành từng hàng trên đường đi đêm nay phát sáng lạ thường, lâu lâu có một nhánh rễ cây cháy sáng xõa xuống, uốn uốn éo éo, trông y hệt mấy cái tua của một con bạch tuộc bởi vì mấy năm không được ăn thịt mà biến dạng thành con giun quằn quại.
Thi thoảng xuất hiện mấy đôi mắt sáng quắc chớp chớp mắt liên tục, có to có nhỏ, có tròn có vuông, có đỏ có xanh, đủ loại sắc thái.
Thì thà thì thầm…
Tiếng cười vừa ma quái vừa tức cười khiến người ta muốn nổi da gà nhưng lại không thể nổi được vì đã bị tiếng cười khôi hài kia làm cho méo mó cả miệng.
Ô kìa! Cái gì phát sáng giống đom đóm thế kia, nó phát ra ánh sáng màu đỏ kỳ dị với đôi mắt to như con ruồi, cái đít ngoe nguẩy, sáng lên, vụt tắt, sáng lên, vụt tắt. Kể cũng lạ, mấy con này này hình như có cái vòi như con muỗi.
Vi… vi… vi… vụt.
“Chát” Một cái vỗ lên mặt, tê rần không thể tả.
“Chát!” Một cái vỗ trên mông, giận tím mặt đến nỗi muốn giết người.
“Chụt!” Một cái đầu lâu với đôi môi vừa to vừa dày, đỏ đến mức kinh hồn táng đảm in một dấu son lên má Sử Động Quân.
Người nào đó như ngọn núi lửa sắp phun trào!
Bao nhiêu năm rồi! Bao nhiêu năm rồi! Cho dù hắn mạnh lên, võ công giỏi thế nào cũng bị đám lâu la này chòng ghẹo.
Đám muỗi vằn phát sáng chết tiệt đó, lúc nào cũng thừa cơ “hôn” cho hắn một phát vào mông, vào má, không mông thì má, mà không má thì mông, càng tức hơn là cả má và mông đều không thể thoát khỏi cái miệng đáng ghét của chúng.
N giọt máu quý báu của hắn cứ thế bị chúng chôm đi không bao giờ xin phép.
Cái đầu lâu đó, cái miệng kinh tởm đáng buồn nôn của nó, lại hôn hắn thêm lần nữa.
Bị bọn họ đùa bỡn, vừa tức vừa thẹn. Có ai ngờ rằng, đường đường là Hoàng đế một nước, anh dũng thiện chiến lại có tình cảnh xấu hổ thế này.
Không phải là hắn không có bản lĩnh, chẳng qua là, quân tử làm sao đấu lại tiểu nhân, hơn nữa còn là một đám tiểu nhân háo sắc, bỉ ổi, quan trọng là đánh mãi cũng không chết, ngược lại càng đánh càng bám riết lấy hắn không chịu rời, mà chúng đã bám thì chỉ có sợ đến mức mong sao kết liễu cuộc sống này đi cho rồi, để đi đầu thai hưởng thụ kiếp mới.
Tức đến mức tóc trên đầu cũng muốn rụng cả xuống đất, răng nghiến ken két như đang mài đao chuẩn bị làm thịt lợn, mũi muốn phun ra lửa, hai mắt trợn trừng.
“Ái chà! Tiểu tử, rất không đẹp trai rồi, lại đây, tỷ tỷ A La thương nào!” Cái đầu lâu kia đang phè phỡn lơ lửng trên cây, tóc dội ngược xuống đất, hai mắt thao láo 360 độ nhìn Sử Động Quân.
“Hừ!” Sử Động Quân hừ một tiếng, không thèm để ý đến nó, định quay người bỏ đi.
“Á, tiểu tử, hôm nay làm sao thế? Tỷ tỷ xinh đẹp như thế này mà ngươi cũng không thương tỷ sao, đời tỷ khổ sở lắm rồi, giờ chỉ mong tìm được chút an ủi mà ngươi cũng không cho” A La giả vờ chấm chấm nước mắt, nhưng thực ra thì có cái gì đâu chứ, làm màu cho có thôi mà.
Sụt sịt xong, A La lại tiếp tục màn kể chuyện kinh điển về cuộc đời nó.
Lúc còn sống, quả thực Cốt A La là một mỹ nhân sắc nước hương trời nổi tiếng trong giang hồ, nam nhân muốn cầu hôn nàng xếp thành hàng, kéo dài đi bộ ba ngày cũng không đếm hết nổi, nhưng mà A La chẳng thèm liếc mắt nhìn họ một cái,kén chá chọn canh mãi, cũng qua cái tuổi lấy chồng từ lúc nào không hay.
Trong một lần uống rượu say, tinh thần bất ổn, ra tay hành hiệp trượng nghĩa, chẳng may đụng phải Hắc Vô Thường đang giả dạng người để đi bắt yêu ma. A La cứ nghĩ Hắc Vô Thường là người xấu, liền vung đao chém, ai ngờ chém chẳng được mà còn hụt chân, ngã chổng vó, cái đao kia của A La bay lên không trung, rồi rớt xuống đất, trúng ngay giữa cổ ai đó…
Tệ hơn là, đúng lúc đó, có một con chó đi ngang qua, tưởng đầu ai kia là quả bóng, liền cắp về chơi mấy ngày…
Thế là trên giang hồ đột nhiên mất đi một mỹ nữ võ công thâm hậu, âm phủ lại có thêm một cái xác không đầu, mà nguyên do rất đơn giản, trượt vỏ chuối. Sau này cái đầu kia được Quốc sư Trần Hiển tìm thấy, làm phép, cho nó sự sống, từ đó A La đi theo ông, nhiệm vụ chỉ có một, trông trẻ…
Bỗng không biết từ đâu ra, hai bên nơi gần cổ của A La lại mọc ra được đôi chân dài, cong cong queo queo, đen thui thùi lùi, õng a õng ẹo đi tới chỗ Sử Động Quân.
“Thôi! Tỷ tỷ chỉ đùa ngươi chút thôi mà! Gặp lão đầu đất kia hả? Đi theo ta”. A La “cười” liếc mắt đưa tình với Sử Động Quân, chẳng qua mới liếc một cái, con mắt bên trái đã rớt xuống đất.
Khụ! Nói một chút. Đầu lâu không có thịt má, cơ mặt, nên chỉ có thể nhe răng…
“Bẹp!”
“Trời ạ! Con mắt xinh đẹp của ta” A La ngồi xổm xuống đất, bản chất thì nó không có mông nên cũng không thể gọi là ngồi được, tư thế kia giống đứng tấn hơn.
Nó nhặt con mắt trái lên, xoa xoa lên tóc, rồi thổi phù phù, sau đó, lại nhét con mắt vào bên trong. Điều chỉnh một lúc, mới trở lại bình thường, nhưng mới được một lúc, con mắt bên phải lại bẹp một tiếng, văng ra…
“Trời ơi!...” Tiếng hô vừa dứt, A La liền nghiêng cái đầu, dùng tốc độ kinh người lao về phía một gốc cây tử đằng.
“Bịch”
“Bộp”
Hai tiếng bịch, bẹp vang lên cách nhau không xa, tiếng bịch kia là do lực va chạm của cái đầu cùng với gốc cây, nhìn kỹ một chút, gốc cây kia méo mất một bên, cành lá run run một hồi, sau đó, lá đã rời khỏi cành, rụng như mưa xuống đất, còn cái đầu của A La, vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì.
A La quay đầu lại nhìn Sử Động Quân, nói: “Tiểu tử, ta để Linh Hoa lại cho ngươi, ngươi bảo nó dẫn đường, ta đi trước”.
Sau đó A La đưa ngón tay trỏ chọc vào trong tai, kéo ra một thứ gì đó.
Nhìn kỹ, nhìn thêm lần nữa.
Một con gián màu vàng rực rỡ với hai cái râu đang đung đưa.
Con gián đó tên là Linh Hoa.
Cứ ngỡ chí ít cũng phải là một cô nương mỹ mạo đẫy đà, không mỹ mạo thì chí ít cũng phải thanh tú, ai ngờ, lại là một con gián có mùi phải nói là không lẫn vào đâu được…
Chỉ có thể nói, tên không xứng “người”, “người” lại càng không xứng với tên.
“Ây da! Phu quân! Đã lâu không gặp, nhớ thiếp không, thiếp nhớ chàng lắm đấy” Linh Hoa vừa nói vừa giương cánh bay đậu lên vai Sử Động Quân, hôn cho hắn một phát.
Sử Động Quân đen thui cả mặt, không có biện pháp, hắn nhịn, hắn nhịn.
“Dẫn đường!” Sử Động Quân chỉ phun ra mấy chữ, sắc mặt lạnh lẽo, không thèm để ý tới Linh Hoa đang đung cái râu tình tứ phớt lên má mình nữa.
Hai người dừng trước một tảng đá, Linh Hoa làm phép, đột nhiên tảng đá đó biến thành một con đường dài, hai bên có trúc xanh dàn hàng.
Sư phụ vẫn thế! Mỗi một lần hắn đến, phong cảnh lần sau khác với lần trước, chẳng lần nào giống lần nào.
Linh Hoa hết nhiệm vụ, hôn một nụ hôn tạm biệt rồi bay đi mất, chỉ còn Sử Động Quân một mình băng qua khu rừng trúc, đi đến căn nhà tranh nằm cô độc giữa rừng trúc.
Trong nhà tranh sáng đến lạ thường, y hệt như ban ngày, nhìn quanh một lượt, chẳng có đồ gì đặc sắc, đáng chú ý nhất là, có một nam tử trung niên đang ngồi châm trà trên bàn trúc, y phục một màu tro xám đơn giản, tóc bạc tang thương, khiến người ta có cảm giác y là một người đã lớn tuổi, nhưng da mặt, da chân da tay y, lại không hề có một nếp nhăn nheo nào, điều này khiến người ta không thể tin nổi
“A Quân, đến rồi thì qua đây uống trà đi”. Nam tử kia cười ôn hòa, vẫy vẫy tay với Sử Động Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.