Chương 6: Tim của ta cho A Quân đấy!
Cẩm Băng Đơn
09/12/2014
Từ cung.
Nơi này không rộng bằng điện Kim Loan của Hoàng hậu, nhưng đây là nơi đẹp nhất trong cung của các phi tần Hoàng đế lúc đó, bởi nó chỉ được xây trong vòng 7 ngày từ khi Tiên đế mang Từ phi về. Năm xưa Tiên đế cho xây một hoa viên phía sau Từ cung, cho người đi tìm đủ loại hoa hiếm có trên đời về trồng, không những thế, con đường đi đến hoa viên được lát bằng ngọc thạch màu xanh, kéo dài dường như vô tận không có điểm cuối. Từng cây hoa ở đây đều có giá trị liên thành, bởi chúng đều là những loài hoa quý hiếm có một không hai, không dễ dàng gì có thể mua được. Cuối con đường bên trái hoa viên, là một hòn núi giả to lớn và trang trọng, những ngọn núi nho nhỏ cùng dòng thác nước bập bềnh chảy từ trên đỉnh xuống, tạo cho người ta cảm giác như đang ở một nơi bồng lai tiên cảnh. Phía bên phải con đường chính là vườn hoa đào rộng lớn mà Sử Động Quân tự tay trồng để tưởng nhớ mẫu thân của mình.
Nếu nói điện Kim Loan rực bỡ bởi màu vàng của phú quý cao sang bởi vàng bạc thì Từ Cung lại rực rở bởi vẻ đẹp thiên nhiên phong phú bởi con đường bằng ngọc thạch cùng với những loài hoa quý hiếm được thu thập từ khắp nơi trên cả nước, thậm chí còn có của những quốc gia khác. Từ những thứ này có thể thấy được năm đó Tiên đế sủng ái Từ phi như thế nào.
Trên con đường ngọc thạch, hai bóng dáng một cao lớn một nhỏ nhắn đang đi thong thả, một cơn gió vô tình thổi qua cuốn đi vài cánh hoa bay bay sang phía núi giả, tình cờ có một cánh rớt lên bàn tay trẵng nõn như búp măng của nữ tử nhỏ nhắn kia. Nàng đưa tay bắt lấy, cười khúc khích, sau đó thổi cánh hoa đào bay đi.
“A Quân? Vì sao A Quân lại trồng nhiều hoa đào như vậy?” Nữ tử kia cất giọng hỏi, giọng nói của nàng ngây ngô nhưng khi nghe vào lại có cảm giác khiến người ta ngưa ngứa trong lòng. Y phục trắng muốt, dung nhan tinh xảo, đôi môi hồng thắm, gương mặt trái xoan, xinh đẹp dịu dàng. Không thể nghi ngờ nữ tử đó chính là Liên Hoa, và nam tử mặc long bào sáng chói đang đi bên cạnh nàng chính là Sử Động Quân.
Sử Động Quân chỉ cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, khiến người ta có cảm giác hắn đang bị một tầng ưu thương bao phủ, mặc dù chỉ là mờ nhạt nhưng lại khiến người ta bị sự ưu thương đó của hắn bao trùm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng giờ đây hiện lên vẻ mềm yếu, mà sự yếu mềm trong chốc lát này cũng chỉ dành cho một người, là mẫu thân của hắn – Từ phi đã mất.
“Bởi vì mẫu thân ta rất thích hoa đào” Như nhớ lại chuyện xưa, trong giọng nói như bâng quơ nhưng khiến tim người ta bị bóp chặt một cái.
Mẫu thân Sử Động Quân tên là Từ Miểu Anh, là nữ nhi út của Tộc Trưởng Miêu tộc ở vùng Miêu Cương xa xôi. Nữ nhân trong Miêu tộc có vẻ đẹp mạnh mẽ phóng khoáng, không yếu đuối như các tiểu thư khuê các ở Lăng Nguyệt quốc. Bọn họ từ nhỏ lúc mới được sinh ra đã được nuôi dạy như đấng nam nhi, ở Miêu tộc, không có hai từ “gò bó” chỉ có “tự do”. Người trong Miêu tộc có thể tự do yêu đương, không cần môn đăng hộ đối, chỉ cần thích liền trực tiếp bày tỏ, nếu một nữ tử nhìn trúng một nam nhân trong tộc, nàng ta có thể tự do truy đuổi nam nhân đó. Đương nhiên cũng không hiếm lạ tình huống vài nữ tử cùng nhau tranh giành "người yêu".
23 năm về trước, Tiên đế tới Miêu Cương đề nghị kết thân với Miêu tộc, để tránh cho Miêu tộc nảy sinh lòng tham mà bành trướng lãnh thổ. Bởi Miêu tộc nổi danh với tài sử dụng cổ độc, cùng rắn độc hổ mang sa mạc. Chỉ với hai thứ này cũng đủ khiến Tiên đế lo lắng, chứ đừng nói đến Miêu tộc lại là tộc mạnh nhất lãnh đạo các tộc khác ở sa mạc và một số vùng lân cận biên giới Lâm Nguyệt quốc. Để tránh trường hợp đó xảy ra, Tiên đế đích thân tới Miêu Cương, xin được kết thân với Miêu tộc, ký kết hiệp ước hòa bình dựa trên mối quan hệ kết thân. Tộc trưởng Miêu tộc đồng ý. Ông ta gọi ra ba nữ nhi của mình là Từ Miểu Tuyết, Từ Miểu Hiển và Từ Miểu Anh. Mỗi người một vẻ đẹp, nhưng Sử Động Quân vừa gặp đã nhìn trúng Từ Miểu Anh. Vì thế tỏ ý muốn lập Từ Miểu Anh làm phi.
Tiên đế lúc đó chỉ mới 30 tuổi, gương mặt chính trực, anh tuấn tiêu sái, cả người toát lên khí chất cương nghị mang theo hơi thở nam tính khác hoàn tòan với nam nhân trong Miêu tộc. Từ Miểu Anh lại là một tiểu cô nương mới qua lễ trưởng thành, có nét đẹp cuốn hút không hoang dã như hai vị tỷ tỷ của mình, mà là vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn đã muốn giữ lại bên mình, không yếu ớt nhưng lại khiến nam nhân muốn che chở. Trai anh hùng gái thuyền quyên, tâm đầu ý hợp, quả thật rất xứng đôi vừa lứa.
Vì thế ngay đêm đó Tộc trưởng Miêu tộc tổ chức lễ thành thân cho Tiên đế và Từ Miểu Anh. Sáng ngày hôm sau, hai người cùng nhau trở về kinh thành.
Tiên đế cho người xây dựng Từ cung, ban cho Từ Miểu Anh, phong phi, gọi là Từ phi.
Trong suốt 5 năm, Tiên đế vô cùng sủng ái Từ phi, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, ân điển vô số kể. Trong Hoàng cung lúc bấy giờ có lời đồn đại, nói rằng Từ phi sớm hay muộn cũng sẽ là Hoàng hậu.
Nhưng trời ghen trời ghét, đến khi Từ phi mang long chủng, hạ sinh được một vị hoàng tử. Lúc ôm con của mình, Tiên đế hiếu kỳ sự kiện lạ trên nóc Từ cung nên gọi Quốc sư Trần Hiển tới tiên đoán, nhưng sau khi nghe nói lời tiên đóan của Quốc sư Trần Hiển rồi, Tiên đế liền bắt đầu thấp thỏm lo âu, sợ ngai vị của mình sẽ bị đứa con này cướp đi. Vì thế Tiên đế lập tức ra lệnh đầy hai mẹ con Từ phi vào lãnh cung, để họ tự sinh tự diệt.
Thánh sủng đã mất, chẳng còn chỗ để dựa vào, nơi thâm cung hẻo lánh, Từ phi một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi Sử Động Quân. Trong lãnh cung, chẳng có ai cho mẹ con họ đồ ăn, quần áo, tất cả đều do Từ phi tự mình kiếm được, có lúc ăn trộm, có lúc nhặt đồ ăn thừa của đám cung nữ thái giám về. Ăn uống không đủ, lại vì chăm lo cho hài nhi, Từ phi dần kiệt sức, ốm đau bệnh tật, không lâu sau thì mất. Mà Sử Động Quân cũng suýt nữa đi chầu Diêm Vương qua một lần phát sốt, may mắn lúc đó có Trần Hiển – Quốc sư năm xưa xuất hiện kịp thời. Ông bí mật nuôi dưỡng Sử Động Quân, dạy hắn tập võ, dạy hắn đạo trị quốc.
Ký ức thời thơ ấu lại tràn về, Sử Động Quân im lặng không lên tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, cả người phát ra ưu thương nhàn nhạt.
Liên Hoa bất tri bất giác đưa bàn tay ngọc lên xoa lông mày của hắn, mãi cho đến khi chúng không còn nhăn lại nữa nàng mới ngừng lại, nàng dùng tay cọ cọ má Sử Động Quân, an ủi: “A Quân đừng buồn nữa. Ta thương… ta thương”. Vừa nói vừa ôm lấy thân hình cao to của Sử Động Quân, dùng đôi bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ lưng hắn. Tình cảnh kia trông thế nào cũng kỳ quái, một nữ tử mảnh mai yếu đuối lại đang vỗ lưng cho một nam nhân cảo bảy, tám thướng, giống như đang dỗ dàng một hài tử.
“Thật sao?” Sử Động Quân áp mặt lại gần Liên Hoa, ngửi mùi hương thơm nhẹ nhàng phát ra từ người nàng, mùi hương này cho hắn cảm giác ấm áp, giống như năm đó, mỗi ngày mẫu thân đều sẽ ôm hắn trong lòng, dỗ hắn đi ngủ mỗi khi bị cơn đói hành hạ.
“Thật! Ta thương A Quân như thương mẫu thân ta, đại tỷ, nhị tỷ…. bát tỷ”. Liên Hoa một hơi kể ra tên những người mà mình “thương” nhất.
Sử Động Quân xị mặt xuống, giả vờ giận dỗi, xoay người đưa lưng về phía Liên Hoa, lầm bà lầm bầm: “Ta không cần nàng thương ta như thương bọn họ”.
“Vậy phải thương như thế nào thì mới khác được?” Thương không phải là thương sao, còn có kiểu thương khác nữa ư? Liên Hoa nghiêng đầu tự hỏi.
Sử Động Quân cảm thấy gian kế hữu dụng, bèn xoay lại, nhìn thẳng vào mắt Liên Hoa: “Thương mà ta cần chính là xuất phát từ trong nảy”. Sử Động Quân vừa nói vừa đưa tay lên chỉ vị trí trái tim nơi lồng ngực mình, sau đó chỉ vào Liên Hoa.
Nó chỉ có thể dành cho hắn, không phải tình cảm dành cho người thân, bằng hữu hay những người bạn “vô tri vô giác” của nàng, mà là tình yêu giữa nử tử dành cho nam tử.
“Nơi này? Chẳng phải là tim sao?” Liên Hoa đưa tay đặt lên ngực, tự hỏi. Trống rỗng mà! Nơi này của nàng làm gì có cái gì đâu?
“Đúng thế!” Sử Động Quân gật đầu thâm tình nhìn nàng. Nàng cần thời gian để hiểu được cái gì gọi là tình cảm dành cho người thân, tình cảm mà hắn dành cho nàng, cũng như hắn chiếm vị trí như thế nào trong trái tim của nàng. Hắn sẽ chờ đến lúc nàng hiểu được điều đó.
“A!” Liên Hoa cốc đầu một cái, như nhớ ra chuyện đó.
“Tim của ta, không phải A Quân đang giữ sao?” Liên Hoa thắc mắc hỏi Sử Động Quân một câu.
“Ta giữ?” Sử Động Quân mù mờ không hiểu.
“Đúng thế, là viên ngọc màu xanh đó”. Liên Hoa khẳng định thêm một lần nữa.
Sử Động Quân lần này ngốc trệ rồi, vội lấy viên ngọc từ trong lồng ngực ra.
“Làm sao có thể?”
“Nó là tim của ta nha! Mẫu thân nói, nó là linh hồn của ta, cũng chính là trái tim của ta” Liên Hoa chu môi, chun chun mũi.
Sử Động Quân cầm viên ngọc lên, ánh sáng đột nhiên sáng rực rỡ, là bởi vì chủ nhân của nó đang ở đây, nó phát sáng càng mạnh chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất vui vẻ.
Nàng nói đây là tim của nàng, vậy chẳng phải là…?
Sử Động Quân không dám nghĩ tiếp, nếu là lý do đó thì hắn phải làm sao?
“A Quân, A Quân” Liên Hoa đưa tay quơ quơ trước mặt Sử Động Quân, mãi không thấy hắn không để ý đến mình nên gọi hai tiếng.
“À!” Sử Động Quân định thần lại.
“Nó là tim của ta đấy, A Quân phải giữ cho tốt đấy nhé”. Nói xong, Liên Hoa tung tăng nhảy nhót chạy về phía vườn hoa đào.
Sử Động Quân im lặng, nhìn nàng bay hết từ bên cây đào này đến cây đào khác, lăn trên mặt đất toàn cánh đào.
Xem ra, hắn cần phải gặp sư phụ một chuyến mới được.
Một lúc lâu sau, Liên Hoa chạy lại, xoa xoa bụng: “A Quân, đói”. Rõ ràng trước đây không ăn cũng không sao, nhưng kể từ khi về đây, lúc nào cũng muốn ăn. Kỳ lạ thật! Nhưng mà kệ ăn cũng rất ngon, Liên Hoa quẳng suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu.
Sử Động Quân cười khẽ, điểm mũi của nàng một cái, sau đó ôm nàng bay về Từ cung.
Nơi này không rộng bằng điện Kim Loan của Hoàng hậu, nhưng đây là nơi đẹp nhất trong cung của các phi tần Hoàng đế lúc đó, bởi nó chỉ được xây trong vòng 7 ngày từ khi Tiên đế mang Từ phi về. Năm xưa Tiên đế cho xây một hoa viên phía sau Từ cung, cho người đi tìm đủ loại hoa hiếm có trên đời về trồng, không những thế, con đường đi đến hoa viên được lát bằng ngọc thạch màu xanh, kéo dài dường như vô tận không có điểm cuối. Từng cây hoa ở đây đều có giá trị liên thành, bởi chúng đều là những loài hoa quý hiếm có một không hai, không dễ dàng gì có thể mua được. Cuối con đường bên trái hoa viên, là một hòn núi giả to lớn và trang trọng, những ngọn núi nho nhỏ cùng dòng thác nước bập bềnh chảy từ trên đỉnh xuống, tạo cho người ta cảm giác như đang ở một nơi bồng lai tiên cảnh. Phía bên phải con đường chính là vườn hoa đào rộng lớn mà Sử Động Quân tự tay trồng để tưởng nhớ mẫu thân của mình.
Nếu nói điện Kim Loan rực bỡ bởi màu vàng của phú quý cao sang bởi vàng bạc thì Từ Cung lại rực rở bởi vẻ đẹp thiên nhiên phong phú bởi con đường bằng ngọc thạch cùng với những loài hoa quý hiếm được thu thập từ khắp nơi trên cả nước, thậm chí còn có của những quốc gia khác. Từ những thứ này có thể thấy được năm đó Tiên đế sủng ái Từ phi như thế nào.
Trên con đường ngọc thạch, hai bóng dáng một cao lớn một nhỏ nhắn đang đi thong thả, một cơn gió vô tình thổi qua cuốn đi vài cánh hoa bay bay sang phía núi giả, tình cờ có một cánh rớt lên bàn tay trẵng nõn như búp măng của nữ tử nhỏ nhắn kia. Nàng đưa tay bắt lấy, cười khúc khích, sau đó thổi cánh hoa đào bay đi.
“A Quân? Vì sao A Quân lại trồng nhiều hoa đào như vậy?” Nữ tử kia cất giọng hỏi, giọng nói của nàng ngây ngô nhưng khi nghe vào lại có cảm giác khiến người ta ngưa ngứa trong lòng. Y phục trắng muốt, dung nhan tinh xảo, đôi môi hồng thắm, gương mặt trái xoan, xinh đẹp dịu dàng. Không thể nghi ngờ nữ tử đó chính là Liên Hoa, và nam tử mặc long bào sáng chói đang đi bên cạnh nàng chính là Sử Động Quân.
Sử Động Quân chỉ cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, khiến người ta có cảm giác hắn đang bị một tầng ưu thương bao phủ, mặc dù chỉ là mờ nhạt nhưng lại khiến người ta bị sự ưu thương đó của hắn bao trùm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng giờ đây hiện lên vẻ mềm yếu, mà sự yếu mềm trong chốc lát này cũng chỉ dành cho một người, là mẫu thân của hắn – Từ phi đã mất.
“Bởi vì mẫu thân ta rất thích hoa đào” Như nhớ lại chuyện xưa, trong giọng nói như bâng quơ nhưng khiến tim người ta bị bóp chặt một cái.
Mẫu thân Sử Động Quân tên là Từ Miểu Anh, là nữ nhi út của Tộc Trưởng Miêu tộc ở vùng Miêu Cương xa xôi. Nữ nhân trong Miêu tộc có vẻ đẹp mạnh mẽ phóng khoáng, không yếu đuối như các tiểu thư khuê các ở Lăng Nguyệt quốc. Bọn họ từ nhỏ lúc mới được sinh ra đã được nuôi dạy như đấng nam nhi, ở Miêu tộc, không có hai từ “gò bó” chỉ có “tự do”. Người trong Miêu tộc có thể tự do yêu đương, không cần môn đăng hộ đối, chỉ cần thích liền trực tiếp bày tỏ, nếu một nữ tử nhìn trúng một nam nhân trong tộc, nàng ta có thể tự do truy đuổi nam nhân đó. Đương nhiên cũng không hiếm lạ tình huống vài nữ tử cùng nhau tranh giành "người yêu".
23 năm về trước, Tiên đế tới Miêu Cương đề nghị kết thân với Miêu tộc, để tránh cho Miêu tộc nảy sinh lòng tham mà bành trướng lãnh thổ. Bởi Miêu tộc nổi danh với tài sử dụng cổ độc, cùng rắn độc hổ mang sa mạc. Chỉ với hai thứ này cũng đủ khiến Tiên đế lo lắng, chứ đừng nói đến Miêu tộc lại là tộc mạnh nhất lãnh đạo các tộc khác ở sa mạc và một số vùng lân cận biên giới Lâm Nguyệt quốc. Để tránh trường hợp đó xảy ra, Tiên đế đích thân tới Miêu Cương, xin được kết thân với Miêu tộc, ký kết hiệp ước hòa bình dựa trên mối quan hệ kết thân. Tộc trưởng Miêu tộc đồng ý. Ông ta gọi ra ba nữ nhi của mình là Từ Miểu Tuyết, Từ Miểu Hiển và Từ Miểu Anh. Mỗi người một vẻ đẹp, nhưng Sử Động Quân vừa gặp đã nhìn trúng Từ Miểu Anh. Vì thế tỏ ý muốn lập Từ Miểu Anh làm phi.
Tiên đế lúc đó chỉ mới 30 tuổi, gương mặt chính trực, anh tuấn tiêu sái, cả người toát lên khí chất cương nghị mang theo hơi thở nam tính khác hoàn tòan với nam nhân trong Miêu tộc. Từ Miểu Anh lại là một tiểu cô nương mới qua lễ trưởng thành, có nét đẹp cuốn hút không hoang dã như hai vị tỷ tỷ của mình, mà là vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn đã muốn giữ lại bên mình, không yếu ớt nhưng lại khiến nam nhân muốn che chở. Trai anh hùng gái thuyền quyên, tâm đầu ý hợp, quả thật rất xứng đôi vừa lứa.
Vì thế ngay đêm đó Tộc trưởng Miêu tộc tổ chức lễ thành thân cho Tiên đế và Từ Miểu Anh. Sáng ngày hôm sau, hai người cùng nhau trở về kinh thành.
Tiên đế cho người xây dựng Từ cung, ban cho Từ Miểu Anh, phong phi, gọi là Từ phi.
Trong suốt 5 năm, Tiên đế vô cùng sủng ái Từ phi, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, ân điển vô số kể. Trong Hoàng cung lúc bấy giờ có lời đồn đại, nói rằng Từ phi sớm hay muộn cũng sẽ là Hoàng hậu.
Nhưng trời ghen trời ghét, đến khi Từ phi mang long chủng, hạ sinh được một vị hoàng tử. Lúc ôm con của mình, Tiên đế hiếu kỳ sự kiện lạ trên nóc Từ cung nên gọi Quốc sư Trần Hiển tới tiên đoán, nhưng sau khi nghe nói lời tiên đóan của Quốc sư Trần Hiển rồi, Tiên đế liền bắt đầu thấp thỏm lo âu, sợ ngai vị của mình sẽ bị đứa con này cướp đi. Vì thế Tiên đế lập tức ra lệnh đầy hai mẹ con Từ phi vào lãnh cung, để họ tự sinh tự diệt.
Thánh sủng đã mất, chẳng còn chỗ để dựa vào, nơi thâm cung hẻo lánh, Từ phi một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi Sử Động Quân. Trong lãnh cung, chẳng có ai cho mẹ con họ đồ ăn, quần áo, tất cả đều do Từ phi tự mình kiếm được, có lúc ăn trộm, có lúc nhặt đồ ăn thừa của đám cung nữ thái giám về. Ăn uống không đủ, lại vì chăm lo cho hài nhi, Từ phi dần kiệt sức, ốm đau bệnh tật, không lâu sau thì mất. Mà Sử Động Quân cũng suýt nữa đi chầu Diêm Vương qua một lần phát sốt, may mắn lúc đó có Trần Hiển – Quốc sư năm xưa xuất hiện kịp thời. Ông bí mật nuôi dưỡng Sử Động Quân, dạy hắn tập võ, dạy hắn đạo trị quốc.
Ký ức thời thơ ấu lại tràn về, Sử Động Quân im lặng không lên tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, cả người phát ra ưu thương nhàn nhạt.
Liên Hoa bất tri bất giác đưa bàn tay ngọc lên xoa lông mày của hắn, mãi cho đến khi chúng không còn nhăn lại nữa nàng mới ngừng lại, nàng dùng tay cọ cọ má Sử Động Quân, an ủi: “A Quân đừng buồn nữa. Ta thương… ta thương”. Vừa nói vừa ôm lấy thân hình cao to của Sử Động Quân, dùng đôi bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ lưng hắn. Tình cảnh kia trông thế nào cũng kỳ quái, một nữ tử mảnh mai yếu đuối lại đang vỗ lưng cho một nam nhân cảo bảy, tám thướng, giống như đang dỗ dàng một hài tử.
“Thật sao?” Sử Động Quân áp mặt lại gần Liên Hoa, ngửi mùi hương thơm nhẹ nhàng phát ra từ người nàng, mùi hương này cho hắn cảm giác ấm áp, giống như năm đó, mỗi ngày mẫu thân đều sẽ ôm hắn trong lòng, dỗ hắn đi ngủ mỗi khi bị cơn đói hành hạ.
“Thật! Ta thương A Quân như thương mẫu thân ta, đại tỷ, nhị tỷ…. bát tỷ”. Liên Hoa một hơi kể ra tên những người mà mình “thương” nhất.
Sử Động Quân xị mặt xuống, giả vờ giận dỗi, xoay người đưa lưng về phía Liên Hoa, lầm bà lầm bầm: “Ta không cần nàng thương ta như thương bọn họ”.
“Vậy phải thương như thế nào thì mới khác được?” Thương không phải là thương sao, còn có kiểu thương khác nữa ư? Liên Hoa nghiêng đầu tự hỏi.
Sử Động Quân cảm thấy gian kế hữu dụng, bèn xoay lại, nhìn thẳng vào mắt Liên Hoa: “Thương mà ta cần chính là xuất phát từ trong nảy”. Sử Động Quân vừa nói vừa đưa tay lên chỉ vị trí trái tim nơi lồng ngực mình, sau đó chỉ vào Liên Hoa.
Nó chỉ có thể dành cho hắn, không phải tình cảm dành cho người thân, bằng hữu hay những người bạn “vô tri vô giác” của nàng, mà là tình yêu giữa nử tử dành cho nam tử.
“Nơi này? Chẳng phải là tim sao?” Liên Hoa đưa tay đặt lên ngực, tự hỏi. Trống rỗng mà! Nơi này của nàng làm gì có cái gì đâu?
“Đúng thế!” Sử Động Quân gật đầu thâm tình nhìn nàng. Nàng cần thời gian để hiểu được cái gì gọi là tình cảm dành cho người thân, tình cảm mà hắn dành cho nàng, cũng như hắn chiếm vị trí như thế nào trong trái tim của nàng. Hắn sẽ chờ đến lúc nàng hiểu được điều đó.
“A!” Liên Hoa cốc đầu một cái, như nhớ ra chuyện đó.
“Tim của ta, không phải A Quân đang giữ sao?” Liên Hoa thắc mắc hỏi Sử Động Quân một câu.
“Ta giữ?” Sử Động Quân mù mờ không hiểu.
“Đúng thế, là viên ngọc màu xanh đó”. Liên Hoa khẳng định thêm một lần nữa.
Sử Động Quân lần này ngốc trệ rồi, vội lấy viên ngọc từ trong lồng ngực ra.
“Làm sao có thể?”
“Nó là tim của ta nha! Mẫu thân nói, nó là linh hồn của ta, cũng chính là trái tim của ta” Liên Hoa chu môi, chun chun mũi.
Sử Động Quân cầm viên ngọc lên, ánh sáng đột nhiên sáng rực rỡ, là bởi vì chủ nhân của nó đang ở đây, nó phát sáng càng mạnh chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất vui vẻ.
Nàng nói đây là tim của nàng, vậy chẳng phải là…?
Sử Động Quân không dám nghĩ tiếp, nếu là lý do đó thì hắn phải làm sao?
“A Quân, A Quân” Liên Hoa đưa tay quơ quơ trước mặt Sử Động Quân, mãi không thấy hắn không để ý đến mình nên gọi hai tiếng.
“À!” Sử Động Quân định thần lại.
“Nó là tim của ta đấy, A Quân phải giữ cho tốt đấy nhé”. Nói xong, Liên Hoa tung tăng nhảy nhót chạy về phía vườn hoa đào.
Sử Động Quân im lặng, nhìn nàng bay hết từ bên cây đào này đến cây đào khác, lăn trên mặt đất toàn cánh đào.
Xem ra, hắn cần phải gặp sư phụ một chuyến mới được.
Một lúc lâu sau, Liên Hoa chạy lại, xoa xoa bụng: “A Quân, đói”. Rõ ràng trước đây không ăn cũng không sao, nhưng kể từ khi về đây, lúc nào cũng muốn ăn. Kỳ lạ thật! Nhưng mà kệ ăn cũng rất ngon, Liên Hoa quẳng suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu.
Sử Động Quân cười khẽ, điểm mũi của nàng một cái, sau đó ôm nàng bay về Từ cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.