Chương 5: Rắc rối sắp tới.
Cẩm Băng Đơn
09/12/2014
Bãi triều vừa xong, Sử Động Quân hớn ha hớn hởi đi về phía điện Kim Loan,
chẳng thèm thay long bào trên người, một mạch đi thẳng đường.
Đi được một đoạn, cứ tổng có cảm giác không đúng lắm, giống như là có kẻ nào đang theo dõi hắn.
Thật to gan! Giữa ban mày ban mặt dám theo dõi thiên tử! Không sợ bị hắn chu di cửu tộc sao?
Sử Động Quân quay phắt người lại, mắt híp lại thành một đường cong, sát khí đằng đằng nhìn mấy người ở phía sau mình.
Mấy lão già này, làm cái trò gì thế?
Cách đó không xa bên cạnh cây đào, Trấn Tướng quân đang đấm bình bịch thân cây, hoa đào rụng lả tả, rơi xuống đầu lão, mà lão chẳng thèm để ý hình thượng của mình lúc này có bao nhiêu buồn cười, có ai tập võ mà lai đi đấm thân cây, hơn nữa còn là thân cây đào bé tí xíu kia cơ chứ?
Đôi mắt già nua của Trấn Tướng quân liếc trộm nhìn qua lão bằng hữu ở phía bên trái mình.
Chỉ thấy Triệu Thừa tướng đang ngồi khoanh chân dưới đất, trên tay có một cuốn sách không biết mới lấy được ở đâu ra, hai mắt nhắm lại, đầu nghiêng trái rồi lại nghiêng phải xoay xoay liên tục, miệng lẩm bẩm: “Tử viết: Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ?” Đọc được một câu, lại lén đưa mắt nhìn Sử Động Quân, sau đó lại cúi xuống trang trọng đọc tiếp: “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc nhạc hồ?”
(Đây là luận ngữ của Khổng Tử, thứ cho ta chẳng biết viết gì, nên lấy của Khổng Tử ra cho nó oách xà lách. Nghĩa của bốn câu trên là:
Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao?
Có bạn hữu từ xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao?
Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải là người quân tử ư?)
Triệu Thừa tướng lại liếc mắt qua bên trái, đám quan viên khác đang ngó trời nhìn đất nhìn mây, có người chắp tay sau lưng huýt sáo, có người ngồi xổm xuống dưới đất vẽ vòng tròn, có người nhìn ngang nhìn dọc, chẳng ai giống ai. Giống nhau là trông bọn họ thật quái dị. Xem đi! Đường đường là Lễ Bộ Thượng thư hàng quan nhất phầm, phong thái hơn người, hiểu biết lễ nghi, thế mà lại đưa tay ngóay ngoáy lỗ mũi rồi chùi phắt vào vạt áo!
“Hừ!”
Sử Động Quân hừ lạnh một tiếng, mấy lão già này tính làm cái gì đây?
Mà thôi! Mặc kệ bọn họ! Tới gặp Tiểu Hoa cái đã.
Sử Động Quân lại chắp tay đi tiếp, đi chưa được mấy bước lại cảm thấy có người đang bám theo, lần này hắn tức giận đến cực điểm, đầu bốc cả khói lên, đột ngột xoay người lại.
Bộp.
Bộp.
N lần bộp.
Rồi một tiếng rầm vang lên, từ quan văn cho đến quan võ, từ người trẻ đến người già đều chồng chận lên nhau, nằm bẹp dưới đất, miệng ú a ú ớ, trông buồn cười đến không thể chịu được.
“Ai u, cái lưng của ta, thảm rồi thảm rồi”. Một giọng nói già nua còn kèm theo tiếng rên khe khẽ vang lên.
Người phía trên cùng mù mịt nhìn phía dưới mình.
Lại nhìn thêm lần nữa.
Mới có cảm giác, hóa ra dưới mình có lão bằng hữu đang nằm sấp xuống, lão bằng hữu này lại nhìn xuống, lại thấy lão bằng hữu khác đang ở dưới mình, mãi cho đến khi thấy lão bằng hữu cuối cùng ở dưới mặt đất đang bị đè đến mức sắp bẹp dí thì mới chịu phản ứng. Mà lão bằng hữu ở cuối cùng kia chẳng ai khác lại chính là Triệu Thừa tướng già cỗi xương cốt chẳng còn này.
Thảm!
Một chữ thảm!
Lần lượt từng người bò dậy, cứ mỗi lần có người bò dậy, Triệu Thừa tướng lại rên to một tiếng, mãi cho đến khi chẳng còn ai nằm trên lưng lão nữa thì tiếng rên kia mới ngừng lại.
Triệu Thừa tướng nằm sấp úp mặt nền đất, tóc tai bù xù như đống rơm, chân tay dạng ra như hình nộm, lão bất động nằm im một hồi lâu, khó khăn lắm mới đứng dậy được, chỉ là tư thế đứng có chút quái dị, xiên xiên vẹo vẹo, cái mông còn hơi nhô nhô ra về phía sau.
Sao lão khổ thế này! Cái sống lưng của lão coi như tiêu rồi!
Mấy vị quan nằm trên Triệu Thừa tướng thật muốn cười to, nhưng cố gắng nén nhịn, nên mặt đã đỏ như quả cà chua, giống như chín mà sắp nổ tung. Trấn Tướng quân thì ho khan khụ khụ hai tiếng, cúi gằm mặt méo cả miệng nhưng vẫn không dám cười thành tiếng.
Sử Động Quân cau mày nhìn tình huống không đâu vào đâu này, lên tiếng: “Các ái khanh, có chuyện gì”. Hắn nhịn, hắn nhịn.
Triệu Thừa tướng mặc dù vẫn còn đau, nhưng vẫn cố nặn ra vẻ mặt của gian thần, cười hì hì hai tiếng, lộ ra hàm răng màu đen lòm: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần muốn đi theo gặp Hoàng hậu ạ”.
Triệu Thừa tướng vừa nói xong liền ngậm miệng chặt lại. Nói thừa, hắn không có răng cửa, nếu cứ cười mãi như thế quả thật phá hoại hình tượng của hắn. Chỉ cần khép miệng lại thì hắn lại là một “thư sinh nho nhã” như ngày nào rồi. Đương nhiên hắn cũng sẽ không thừa nhận rằng năm xưa vì lão bà nhà hắn nói nàng thích người không có răng cửa, nên hắn mới dứt ruột đi bẻ hai cái răng xinh đẹp này. Để cưới được lão bà, hắn cam tâm tình nguyện, vì thế bây giờ hắn mới có thể rước được về nhà một lão bà xinh đẹp như thế chứ, bao năm qua nàng vẫn luôn dịu dàng như thế…
Sử Động Quân cảm thấy mình đã bị mấy lão già này làm cho tức điên lên rồi, lạnh giọng quát: “Trẫm đi gặp vợ của trẫm, các khanh đi theo làm gì?”
Trấn Tướng quân mau lẹ đáp lời: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần muốn được nghe người đích thân truyền chỉ ạ”. Trấn Tướng quân nghĩ thầm, bọn hắn phải tận mắt chứng kiến Hoàng thượng đưa thánh chỉ cho Hoàng hậu. Nói thừa, bao nhiêu năm qua Hoàng thượng vẫn chưa chịu lập một phi tần nào, ai biết người có phải có bệnh khó nói hay không. Mặc kệ người có bị bệnh đó hay không! Nói tóm lại giờ có Hoàng hậu tương lai ở đây, bọn hắn phải mau chóng thúc đẩy lễ sắc phong, mau mau để được nhìn tiểu Hoàng đế ra đời chứ!
Sử Động Quân run rẩy khóe miệng, có cảm giác muốn ngã ngửa, mấy lão già này, có phải hơi thái quá rồi không?
“Trấn Tướng quân có muốn làm thử Lễ Bộ Thượng thư một vài ngày hay không? Còn Triệu Thừa tướng có muốn ra biên quan đảm nhiệm việc huấn luyện binh sĩ không? Trẫm không ngại để các khanh đi thử một chút đâu” Sử Động Quân nhếch miệng, nói một câu hung hiểm.
Trấn Tướng quân và Triệu Thừa tướng run bắn cả mình.
Trời ạ! Bắt hắn đi làm Lễ Bộ Thượng thư khác gì bắt hắn đi đọc sách, mà đọc sách thì khác gì với việc giết hắn? Trấn Tướng quân há miệng.
Triệu Thừa tướng: Ngoài biên quan toàn là một đám võ tướng, lại không thích văn vẻ, chỉ thích dùng nắm đấm để nói chuyện, nếu có một ngày bọn họ thấy lão chướng mắt, dùng nắm đấm "hỏi thăm" hắn, không phải là lão đi đời hay sao? Không? Không được. Triệu Thừa tướng trợn mắt như mắt ếch.
Chưa đến 3 giây, 2 lão thần đương triều đã biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó, mấy vị quan còn lại như rắn mất đầu chạy tán loạn bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chốc lát, khu này lại yên tĩnh trở lại, trên mặt đất chỉ còn vài cánh hoa đào rơi rụng do Trấn Tướng quân đấm vào thân cây mà rụng ban nãy.
Sử Động Quân hài lòng gật đầu một cái, ai bảo gừng càng già càng cay? Sai hết rồi! Gừng non cay cũng không kém gừng già đâu!
Ai bảo người già khó dạy nào? Xem đi mấy lão đầu kia dễ bảo thế kia mà!
Chốc lát đã đến điện Kim Loan. Sử Động Quân bước vào, 5 cũng nữ ảnh vệ kia liền hành lễ, hắn phất phất tay ý bảo họ im lặng đi ra ngoài.
Liên Hoa đang ngủ, sức ngủ của nàng thật kinh người.
Tiểu yêu tinh! Nàng ngủ say thế không sợ người khác làm chuyện xấu hay sao?
Ừhm! Nếu đã đến, sao không nhân cơ hội trộm hương một cái?
Sử Động Quân cúi người, đặt lên trên đôi môi mềm mại quyến rũ của Liên Hoa một nụ hôn.
Rất ngọt!
Ưhm!
Liên Hoa ưhm một cái hơi hơi xoay người, lăn một vòng rơi vào trong ngực Sử Động Quân, cuồi cùng hình như cảm thấy có ai đó đăng nhìn mình nên giật mình mà tỉnh lại.
Hắn đến từ lúc nào thế? Liên Hoa dụi dụi mắt, như một con thỏ ngây ngô mới đi ra thế giới bên ngoài.
Từ trước đến giờ nàng đều luôn ở trong cây đào, ngủ cũng ở trong đó, nhưng mà từ lúc đến đây, nàng đã hứa với hắn không về đó nữa, mà ở lại chỗ này. Chiếc giường này rất êm, ngủ rất ngon, vì thế nàng ngủ không biết trời đất gì là chuyện rất bình thường.
Sử Động Quân ôm nàng ngồi lên trên đùi, hỏi nàng: “Tiểu Hoa, nàng ở đây cảm thấy thế nào? Có tốt không?”
Liên Hoa gật đầu: “Tốt lắm, vui lắm, ta rất thích ở đây”.
Sử Động Quân mỉm cười ôn nhu nói: “Vậy nàng có muốn ở lại đây mãi không?”
Ở lại đây mãi?
Một nơi tốt như thế, vui như thế? Ở lại càng thích chứ sao!
“Có!” Người nào đó ngây ngô trả lời.
Sử Động Quân chỉ đợi câu trả lời này của nàng, hai mắt lóe ra tia sáng giảo hoạt, giả vờ buồn rầu nói: “Nhưng chỗ này là chỗ ở Hoàng hậu của ta”.
Liên Hoa nghiêng đầu, bất giác hỏi: “Hoàng hậu là cái gì”.
Sử Động Quân cười trầm thấp hai tiếng, giải thích cho nàng hiểu: “Hoàng hậu là thê tử của ta, cùng ăn, cùng đi ngủ, cùng đi ngắm hoa đào với ta”.
Liên Hoa à lên một tiếng, giống như đã hiểu. Hóa ra Hoàng hậu chính là được đi ngắm hoa đào với hắn. Thế thì làm Hoàng hậu thật quá dễ, chỉ cần ngày ngày đi ngắm hoa đào thì ai chẳng làm được!
Nàng cũng làm được!
Tiểu Hoa bé nhỏ không để ý tới thê tử là gì, cũng chẳng để ý cùng ăn cùng ngủ là như thế nào? Cả câu nói của Sử Động Quân nàng chỉ nghe lọt mỗi đoạn đi ngắm hoa đào mà thôi.
Liên Hoa chẹp môi, ngẩng đầu ra quyết định: “Ta làm Hoàng hậu, ngươi dẫn ta đi ngắm hoa đào hằng ngày nhé!”
Sử Động Quân như mở cờ trong bụng, nàng rất dễ bị lừa. Nhưng mà may cho nàng người lừa là hắn chứ không phải kẻ khác.
“Được chứ, nhưng mà, nếu là Hoàng hậu thì không được gọi ta là ngươi, mà phải gọi là A Quân biết chưa, gọi một tiếng ta xem nào”. Sử Động Quân điểm chóp mũi Liên Hoa một cái.
“A Quân” Giọng điệu ngây ngô nhưng lại khiến người ta nghiền nghiện.
“A Quân! Dẫn ta đi Từ Cung ngắm hoa đào đi”. Liên Hoa mở to mắt nhìn Sử Động Quân, ánh lên hi vọng tràn ngập.
“Được!” Dứt lời, Sử Động Quân ôm nàng bay về phía Từ Cung.
Hai người vừa đi, tám vị công chúa liền xuất hiện.
Giọng nói ồm ồm của tam công chúa vang lên: “Đại tỷ, hắn dám hôn trộm Cửu muội, còn dám lừa muội ấy”. Giọng điệu hiện lên đầy vẻ bất mãn.
Ngũ công chúa vuốt vuốt cây cung trên tay, nhắm một mắt lại, ngắm đường cung: “Để muội cho hắn nếm mùi cung bắn vào mông là như thế nào”.
Lục công chúa sáng mắt cười ha hả: “Trên người tiểu tử này có rất nhiều đồ quý giá, muội mới trộm được một viên ngọc bội màu xanh này, các tỷ muội xem có đẹp không”
Đại công chúa gật gật đầu, thằng nhóc này cũng không tệ, có Thần Long bảo hộ, ắt không phải người bình thường. Muốn kiểm tra xem hắn thế nào cũng phải bàn bạc kế hoạch kỹ lưỡng mới được.
“Nhị muội, muội làm thế này”.
“Tam muội, muội làm thế này”.
“… làm thế này, làm thế này hiểu chưa? Lát nữa thằng nhóc đó quay về, cứ thẳng tay trừng trị. Muốn trộm Cửu muôi nhà ta đi? Phải hỏi xem tỷ muội chúng ta có đồng ý không đã.” Đại công chúa híp mắt nhìn về phía cánh cửa điện Kim Loan.
Bày vị công chúa còn lại đồng thanh cười ha ha.
Lần này có kẻ sắp gặp họa rồi...
Đi được một đoạn, cứ tổng có cảm giác không đúng lắm, giống như là có kẻ nào đang theo dõi hắn.
Thật to gan! Giữa ban mày ban mặt dám theo dõi thiên tử! Không sợ bị hắn chu di cửu tộc sao?
Sử Động Quân quay phắt người lại, mắt híp lại thành một đường cong, sát khí đằng đằng nhìn mấy người ở phía sau mình.
Mấy lão già này, làm cái trò gì thế?
Cách đó không xa bên cạnh cây đào, Trấn Tướng quân đang đấm bình bịch thân cây, hoa đào rụng lả tả, rơi xuống đầu lão, mà lão chẳng thèm để ý hình thượng của mình lúc này có bao nhiêu buồn cười, có ai tập võ mà lai đi đấm thân cây, hơn nữa còn là thân cây đào bé tí xíu kia cơ chứ?
Đôi mắt già nua của Trấn Tướng quân liếc trộm nhìn qua lão bằng hữu ở phía bên trái mình.
Chỉ thấy Triệu Thừa tướng đang ngồi khoanh chân dưới đất, trên tay có một cuốn sách không biết mới lấy được ở đâu ra, hai mắt nhắm lại, đầu nghiêng trái rồi lại nghiêng phải xoay xoay liên tục, miệng lẩm bẩm: “Tử viết: Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ?” Đọc được một câu, lại lén đưa mắt nhìn Sử Động Quân, sau đó lại cúi xuống trang trọng đọc tiếp: “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc nhạc hồ?”
(Đây là luận ngữ của Khổng Tử, thứ cho ta chẳng biết viết gì, nên lấy của Khổng Tử ra cho nó oách xà lách. Nghĩa của bốn câu trên là:
Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao?
Có bạn hữu từ xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao?
Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải là người quân tử ư?)
Triệu Thừa tướng lại liếc mắt qua bên trái, đám quan viên khác đang ngó trời nhìn đất nhìn mây, có người chắp tay sau lưng huýt sáo, có người ngồi xổm xuống dưới đất vẽ vòng tròn, có người nhìn ngang nhìn dọc, chẳng ai giống ai. Giống nhau là trông bọn họ thật quái dị. Xem đi! Đường đường là Lễ Bộ Thượng thư hàng quan nhất phầm, phong thái hơn người, hiểu biết lễ nghi, thế mà lại đưa tay ngóay ngoáy lỗ mũi rồi chùi phắt vào vạt áo!
“Hừ!”
Sử Động Quân hừ lạnh một tiếng, mấy lão già này tính làm cái gì đây?
Mà thôi! Mặc kệ bọn họ! Tới gặp Tiểu Hoa cái đã.
Sử Động Quân lại chắp tay đi tiếp, đi chưa được mấy bước lại cảm thấy có người đang bám theo, lần này hắn tức giận đến cực điểm, đầu bốc cả khói lên, đột ngột xoay người lại.
Bộp.
Bộp.
N lần bộp.
Rồi một tiếng rầm vang lên, từ quan văn cho đến quan võ, từ người trẻ đến người già đều chồng chận lên nhau, nằm bẹp dưới đất, miệng ú a ú ớ, trông buồn cười đến không thể chịu được.
“Ai u, cái lưng của ta, thảm rồi thảm rồi”. Một giọng nói già nua còn kèm theo tiếng rên khe khẽ vang lên.
Người phía trên cùng mù mịt nhìn phía dưới mình.
Lại nhìn thêm lần nữa.
Mới có cảm giác, hóa ra dưới mình có lão bằng hữu đang nằm sấp xuống, lão bằng hữu này lại nhìn xuống, lại thấy lão bằng hữu khác đang ở dưới mình, mãi cho đến khi thấy lão bằng hữu cuối cùng ở dưới mặt đất đang bị đè đến mức sắp bẹp dí thì mới chịu phản ứng. Mà lão bằng hữu ở cuối cùng kia chẳng ai khác lại chính là Triệu Thừa tướng già cỗi xương cốt chẳng còn này.
Thảm!
Một chữ thảm!
Lần lượt từng người bò dậy, cứ mỗi lần có người bò dậy, Triệu Thừa tướng lại rên to một tiếng, mãi cho đến khi chẳng còn ai nằm trên lưng lão nữa thì tiếng rên kia mới ngừng lại.
Triệu Thừa tướng nằm sấp úp mặt nền đất, tóc tai bù xù như đống rơm, chân tay dạng ra như hình nộm, lão bất động nằm im một hồi lâu, khó khăn lắm mới đứng dậy được, chỉ là tư thế đứng có chút quái dị, xiên xiên vẹo vẹo, cái mông còn hơi nhô nhô ra về phía sau.
Sao lão khổ thế này! Cái sống lưng của lão coi như tiêu rồi!
Mấy vị quan nằm trên Triệu Thừa tướng thật muốn cười to, nhưng cố gắng nén nhịn, nên mặt đã đỏ như quả cà chua, giống như chín mà sắp nổ tung. Trấn Tướng quân thì ho khan khụ khụ hai tiếng, cúi gằm mặt méo cả miệng nhưng vẫn không dám cười thành tiếng.
Sử Động Quân cau mày nhìn tình huống không đâu vào đâu này, lên tiếng: “Các ái khanh, có chuyện gì”. Hắn nhịn, hắn nhịn.
Triệu Thừa tướng mặc dù vẫn còn đau, nhưng vẫn cố nặn ra vẻ mặt của gian thần, cười hì hì hai tiếng, lộ ra hàm răng màu đen lòm: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần muốn đi theo gặp Hoàng hậu ạ”.
Triệu Thừa tướng vừa nói xong liền ngậm miệng chặt lại. Nói thừa, hắn không có răng cửa, nếu cứ cười mãi như thế quả thật phá hoại hình tượng của hắn. Chỉ cần khép miệng lại thì hắn lại là một “thư sinh nho nhã” như ngày nào rồi. Đương nhiên hắn cũng sẽ không thừa nhận rằng năm xưa vì lão bà nhà hắn nói nàng thích người không có răng cửa, nên hắn mới dứt ruột đi bẻ hai cái răng xinh đẹp này. Để cưới được lão bà, hắn cam tâm tình nguyện, vì thế bây giờ hắn mới có thể rước được về nhà một lão bà xinh đẹp như thế chứ, bao năm qua nàng vẫn luôn dịu dàng như thế…
Sử Động Quân cảm thấy mình đã bị mấy lão già này làm cho tức điên lên rồi, lạnh giọng quát: “Trẫm đi gặp vợ của trẫm, các khanh đi theo làm gì?”
Trấn Tướng quân mau lẹ đáp lời: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần muốn được nghe người đích thân truyền chỉ ạ”. Trấn Tướng quân nghĩ thầm, bọn hắn phải tận mắt chứng kiến Hoàng thượng đưa thánh chỉ cho Hoàng hậu. Nói thừa, bao nhiêu năm qua Hoàng thượng vẫn chưa chịu lập một phi tần nào, ai biết người có phải có bệnh khó nói hay không. Mặc kệ người có bị bệnh đó hay không! Nói tóm lại giờ có Hoàng hậu tương lai ở đây, bọn hắn phải mau chóng thúc đẩy lễ sắc phong, mau mau để được nhìn tiểu Hoàng đế ra đời chứ!
Sử Động Quân run rẩy khóe miệng, có cảm giác muốn ngã ngửa, mấy lão già này, có phải hơi thái quá rồi không?
“Trấn Tướng quân có muốn làm thử Lễ Bộ Thượng thư một vài ngày hay không? Còn Triệu Thừa tướng có muốn ra biên quan đảm nhiệm việc huấn luyện binh sĩ không? Trẫm không ngại để các khanh đi thử một chút đâu” Sử Động Quân nhếch miệng, nói một câu hung hiểm.
Trấn Tướng quân và Triệu Thừa tướng run bắn cả mình.
Trời ạ! Bắt hắn đi làm Lễ Bộ Thượng thư khác gì bắt hắn đi đọc sách, mà đọc sách thì khác gì với việc giết hắn? Trấn Tướng quân há miệng.
Triệu Thừa tướng: Ngoài biên quan toàn là một đám võ tướng, lại không thích văn vẻ, chỉ thích dùng nắm đấm để nói chuyện, nếu có một ngày bọn họ thấy lão chướng mắt, dùng nắm đấm "hỏi thăm" hắn, không phải là lão đi đời hay sao? Không? Không được. Triệu Thừa tướng trợn mắt như mắt ếch.
Chưa đến 3 giây, 2 lão thần đương triều đã biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó, mấy vị quan còn lại như rắn mất đầu chạy tán loạn bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chốc lát, khu này lại yên tĩnh trở lại, trên mặt đất chỉ còn vài cánh hoa đào rơi rụng do Trấn Tướng quân đấm vào thân cây mà rụng ban nãy.
Sử Động Quân hài lòng gật đầu một cái, ai bảo gừng càng già càng cay? Sai hết rồi! Gừng non cay cũng không kém gừng già đâu!
Ai bảo người già khó dạy nào? Xem đi mấy lão đầu kia dễ bảo thế kia mà!
Chốc lát đã đến điện Kim Loan. Sử Động Quân bước vào, 5 cũng nữ ảnh vệ kia liền hành lễ, hắn phất phất tay ý bảo họ im lặng đi ra ngoài.
Liên Hoa đang ngủ, sức ngủ của nàng thật kinh người.
Tiểu yêu tinh! Nàng ngủ say thế không sợ người khác làm chuyện xấu hay sao?
Ừhm! Nếu đã đến, sao không nhân cơ hội trộm hương một cái?
Sử Động Quân cúi người, đặt lên trên đôi môi mềm mại quyến rũ của Liên Hoa một nụ hôn.
Rất ngọt!
Ưhm!
Liên Hoa ưhm một cái hơi hơi xoay người, lăn một vòng rơi vào trong ngực Sử Động Quân, cuồi cùng hình như cảm thấy có ai đó đăng nhìn mình nên giật mình mà tỉnh lại.
Hắn đến từ lúc nào thế? Liên Hoa dụi dụi mắt, như một con thỏ ngây ngô mới đi ra thế giới bên ngoài.
Từ trước đến giờ nàng đều luôn ở trong cây đào, ngủ cũng ở trong đó, nhưng mà từ lúc đến đây, nàng đã hứa với hắn không về đó nữa, mà ở lại chỗ này. Chiếc giường này rất êm, ngủ rất ngon, vì thế nàng ngủ không biết trời đất gì là chuyện rất bình thường.
Sử Động Quân ôm nàng ngồi lên trên đùi, hỏi nàng: “Tiểu Hoa, nàng ở đây cảm thấy thế nào? Có tốt không?”
Liên Hoa gật đầu: “Tốt lắm, vui lắm, ta rất thích ở đây”.
Sử Động Quân mỉm cười ôn nhu nói: “Vậy nàng có muốn ở lại đây mãi không?”
Ở lại đây mãi?
Một nơi tốt như thế, vui như thế? Ở lại càng thích chứ sao!
“Có!” Người nào đó ngây ngô trả lời.
Sử Động Quân chỉ đợi câu trả lời này của nàng, hai mắt lóe ra tia sáng giảo hoạt, giả vờ buồn rầu nói: “Nhưng chỗ này là chỗ ở Hoàng hậu của ta”.
Liên Hoa nghiêng đầu, bất giác hỏi: “Hoàng hậu là cái gì”.
Sử Động Quân cười trầm thấp hai tiếng, giải thích cho nàng hiểu: “Hoàng hậu là thê tử của ta, cùng ăn, cùng đi ngủ, cùng đi ngắm hoa đào với ta”.
Liên Hoa à lên một tiếng, giống như đã hiểu. Hóa ra Hoàng hậu chính là được đi ngắm hoa đào với hắn. Thế thì làm Hoàng hậu thật quá dễ, chỉ cần ngày ngày đi ngắm hoa đào thì ai chẳng làm được!
Nàng cũng làm được!
Tiểu Hoa bé nhỏ không để ý tới thê tử là gì, cũng chẳng để ý cùng ăn cùng ngủ là như thế nào? Cả câu nói của Sử Động Quân nàng chỉ nghe lọt mỗi đoạn đi ngắm hoa đào mà thôi.
Liên Hoa chẹp môi, ngẩng đầu ra quyết định: “Ta làm Hoàng hậu, ngươi dẫn ta đi ngắm hoa đào hằng ngày nhé!”
Sử Động Quân như mở cờ trong bụng, nàng rất dễ bị lừa. Nhưng mà may cho nàng người lừa là hắn chứ không phải kẻ khác.
“Được chứ, nhưng mà, nếu là Hoàng hậu thì không được gọi ta là ngươi, mà phải gọi là A Quân biết chưa, gọi một tiếng ta xem nào”. Sử Động Quân điểm chóp mũi Liên Hoa một cái.
“A Quân” Giọng điệu ngây ngô nhưng lại khiến người ta nghiền nghiện.
“A Quân! Dẫn ta đi Từ Cung ngắm hoa đào đi”. Liên Hoa mở to mắt nhìn Sử Động Quân, ánh lên hi vọng tràn ngập.
“Được!” Dứt lời, Sử Động Quân ôm nàng bay về phía Từ Cung.
Hai người vừa đi, tám vị công chúa liền xuất hiện.
Giọng nói ồm ồm của tam công chúa vang lên: “Đại tỷ, hắn dám hôn trộm Cửu muội, còn dám lừa muội ấy”. Giọng điệu hiện lên đầy vẻ bất mãn.
Ngũ công chúa vuốt vuốt cây cung trên tay, nhắm một mắt lại, ngắm đường cung: “Để muội cho hắn nếm mùi cung bắn vào mông là như thế nào”.
Lục công chúa sáng mắt cười ha hả: “Trên người tiểu tử này có rất nhiều đồ quý giá, muội mới trộm được một viên ngọc bội màu xanh này, các tỷ muội xem có đẹp không”
Đại công chúa gật gật đầu, thằng nhóc này cũng không tệ, có Thần Long bảo hộ, ắt không phải người bình thường. Muốn kiểm tra xem hắn thế nào cũng phải bàn bạc kế hoạch kỹ lưỡng mới được.
“Nhị muội, muội làm thế này”.
“Tam muội, muội làm thế này”.
“… làm thế này, làm thế này hiểu chưa? Lát nữa thằng nhóc đó quay về, cứ thẳng tay trừng trị. Muốn trộm Cửu muôi nhà ta đi? Phải hỏi xem tỷ muội chúng ta có đồng ý không đã.” Đại công chúa híp mắt nhìn về phía cánh cửa điện Kim Loan.
Bày vị công chúa còn lại đồng thanh cười ha ha.
Lần này có kẻ sắp gặp họa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.