Chương 12: Trận chiến có một không khai trong lịch sử
Cẩm Băng Đơn
03/06/2015
Người ta nói, đằng sau mỗi một quân vương phúc hắc xấu xa luôn có một đám cựu thần lâu la lắm trò, trong bụng đầy mưu mô xảo quyệt. Trong triều Lâm Nguyệt quốc thì chỉ có hơn chứ không có kém, ví như một hôm thời tiết rất đỗi bình thường, trời trong xanh không một gợn mây, dân chúng ai nấy làm việc của mình, ấy thế mà lâu lâu trong cung lại vang lên những tiếng cười quái dị vang vọng khắp kinh thành đủ để khiến người ta rợn tóc gáy, mà đầu xỏ của những tiếng cười quái ác này chẳng phải ai khác chính là Triệu Thừa tướng và Trấn Tướng quân đại danh đỉnh đỉnh.
Haizzzzzzzzzzzzz! Thực hư chuyện là như thế này.
Ngày hôm đó, sau khi trở về cung, Sử Động Quân triệu kiến hai vị kia vào Ngự thư phòng gấp, chỉ truyền khẩu dụ là quân tình khẩn cấp, vì thế hai lão thần cách mạng Trấn Tướng quân và Triệu Thừa tướng chẳng kịp thay quan phục, giày còn chẳng kịp đi, cứ thế một đường thúc ngựa chạy thẳng vào trong cung, để lại hai thê tử ở nhà nghiến răng kèn kẹt. (Cái này là do lâu lâu hoàng thượng sẽ lên cơn miễn chầu triều, cho nên hai vị này theo lý phải dành thời giờ cho thê tử nhà mình, nhưng quân tình khẩn cấp, lúc đó thê không bằng quốc, phải đi…)
“Hoàng thượng, lão thần xin được ra sức, xin hoàng thượng thành toàn” Bất kể là lúc nào, người mau mồm mau miệng đều là Trấn Tướng quân, đánh giặc thì phải cần đến tướng tài, đó là tất nhiên, vì thế trận chiến này, lão phải xung phong đầu tiên.
“Hoàng thượng, thần cũng xin góp sức hèn này, xin hoàng thượng thành toàn” Triệu Thừa tường giắt vạt áo vào trong ống quần, cố ý làm bộ ống cao ống thấp, ưỡn ngực nói.
Nói thừa! Nếu lần này hắn không xuất trận thì uổng phí mười mấy năm làm Bang chủ bang Răng Đen rồi, lần này bang hội của hắn nhất định sẽ vang danh thiên hạ.
“Ồ! Hai khanh có tấm lòng như thế, trẫm quả thực rất vui mừng, vậy mọi việc xin nhờ vào hai khanh cả” Sử Động Quân vừa nhếch miệng vừa gõ gõ mặt bàn, đại sự còn ở phía trước, việc này để mấy lão bất tử này ra tay là được, hắn còn có sự tình khác cần phải chuẩn bị.
“Xin hoàng thượng cứ tin tưởng ở chúng thần!” Hai lão thần đồng thanh hô vang dội.
Quay trở lại mấy canh giờ trước đó….
Thì thà thì thầm
Hờ hờ hờ ~ Tiếng cười rùng rợn vang vọng
Tiếng đập bàn vang lên, lâu lâu sau đó lại có tiếng cười quái gở xông ra, truyền xa khắp mọi ngõ ngách trong cung, khiến đám cung nữ thái giám dựng đứng cả lông tơ.
“Cha A Cẩu ơi, rõ ràng đang là buổi trưa, nhưng sao con lại cảm thấy tóc sau gáy dựng hết lên thế này, thật đáng sợ…” Một tiểu thái giám chừng mười hai mười ha tuổi tái mét cả mặt, hai tay ôm trước ngực, chân thì run lẩy bẩy, hai hàm răng thì lập cập va vào nhau liên tục, nói mãi không nên lời.
“Ta cũng thế, không biết là có ma quỷ gì đang giở trò hay không. Ở trong cung mấy chục năm nay, rõ ràng chưa bao giờ gặp, nhưng mà hôm nay… hôm nay…” Bên trái tiểu thái giám, có một lão thái giám đang ôm cột, hai chân bắt chéo sống chết không chịu tuột xuống, nhìn một chút, trên tay, trên chân, rồi đến cổ, đeo tầng tầng dây củ tỏi, hình tượng bây giờ phải nói là cực kỳ giống với mèo sợ chuột.
“Nói hưu nói vượn cái gì đấy, còn nhiều lời bậy bà, đừng trách ta….” Người đứng đầu đám đại nội thị vệ tên là Vô Ảnh đột nhiên dẫn theo một đoàn người đi tới, hắn trợn mắt, giơ tay làm thế cắt ngang cổ với hai thái giám kia, tiểu thái giám thì run run cúi đầu, còn lão thái giám thì do giật mình nên trượt tay, cả người ngã nhào xuống dưới đất, mông chổng lên trời, lấy tay ôm đầu sống chết cũng nhắm chặt mắt, đợi sóng gió đi qua.
Một lát sau, thấy không có động tĩnh gì, một lớn một nhỏ từ từ ló cái đầu lên, đưa mắt nhìn quanh, thấy đám đại nội thị vệ đã đi xa, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lão thái giám quay sang vỗ vai tiểu thái giảm, bảo: “Tiểu tử, về cung thôi, tối nay nhớ treo mấy giây củ tỏi ở bốn chân giường đấy…”
Tiểu thái giám gật đầu, tỏ ý đã hiểu, đỡ lão thái giám đứng dậy, chu môi nói: “Rõ ràng là một cục mỡ di động, vừa béo vừa mập, không hiểu sao lại cứ thích lấy cái tên kia chứ?”
(Vô Ảnh là không có bóng, đi đâu cũng không để lại dấu vết, mình giải thích thế thôi, đoạn sau các bạn liên tưởng nhé, nói hết mất vui)
“Suỵt, cẩn thận tai vách mạng rừng”. Lão thái giám gõ đầu tiểu thái giám một cái, sau đó vuốt chòm râu giả, “Kể cũng lạ, không hiểu mắt mũi Trấn Tướng thế nào mà lại chọn một cục mỡ như thế làm đại nội thị vệ, haizzzzz, đúng là làm mất cả đội hình, nhớ lại lần đầu cái người kia vào cung tuyển thị vệ, vừa nhìn thấy hắn, mấy ngày ta đã không thể nuốt nổi cơm luôn…” Lão thái giám ngẩng đầu nhớ lại cái ngày đáng nhớ kia, không khỏi cảm thán, ngần ấy năm, cảnh thì chẳng đổi thay, chỉ có người càng lúc càng “phì nhiều” hơn. Than ôi số phận hẩm hiu mà.
Lại nói về đại nội thị vệ tên là Vô Ảnh kia, vừa mới đi không bao lâu sau đó, đã liên tục hắt xì hơi, thầm nghĩ, có lẽ do ban nãy ăn ít cơm quá, cho nên cái mũi mới biểu tình, hắn xoa xoa cái bụng, ừ, xẹp quá, lát nữa hắn phải về bổ sung mới được, không biết bên nhà bếp còn đồ ăn không nhỉ? Vô Ảnh tự nhủ như thế.
Đám người ở phía sau hắn thì méo cả mặt, toát cả mồ hôi, đại ca à, ngài mới ăn mấy nồi cơm đấy, giành mất phần ăn của mấy chục người bọn ta còn chưa tình, lại còn vét thêm phần cơm của mười mấy tướng lĩnh, sao có thể đói nhanh như thế được chứ. Nhìn trời nhìn đất nhìn mây, nhìn nhau cười khổ không biết phải dùng từ gì để miêu tả tâm trạng bây giờ.
Lại nói, ngày hôm đó, phủ Thừa tướng nhao nhao như nước lũ tràn về, dân chúng thì thầm bàn tán bằng Thừa tướng sắp nạp tiểu thiếp.
Hàng trăm quan văn quan võ ồ ạt như kiến chạy mưa kéo vào phủ Thừa tướng, nhiều đến mức, phủ Thừa tướng không thể chứa hết đành phải kéo nhau ra bở hồ dàn vòng quanh bàn sách lược.
…………………….
Một chiến lược dài được vạch ra, nhiều không kể xiết, xong vẫn tóm gọn ở mục tiêu đặt ra từ ban đầu là tốc chiến tốc thắng.
Đêm khuya thanh vắng, trời trong gió mát, thích hợp làm chuyện phóng hỏa giết người.
“Lão đầu, ông cũng tới à” Một vị quan văn cả người mặc y phục đen thui thùi lùi, ngoài mỗi đôi mắt sáng ra thì đúng là không còn chỗ nào trằng được nữa, hắn nói với người mới tới đang nằm bên cạnh mình.
“Đương nhiên! Quân cơ sao có thể thiếu phần ta được” Vị kia hếch cằm, dương dương tự đắc nói.
“Hổ cái nhà ông không cản ông sao?”
“Vớ vẩn, một khi ta đã quyết thì cả mụ cũng không ngăn được” Tiếng vỗ ngực vang lên bành bạch.
“Ờh ờ!” Chỉ được cái mồm, không phải hôm qua còn thấy thê tử nhà hắn cầm chổi rượt hắn quanh kinh thành một vòng đó sao, còn đòi lên mặt.
“A mà, ông lấy cái gì bôi lên mặt thế, cho ta dùng với”.
“Đây, nhọ nồi, còn cả cái nồi đây, bôi kỹ tí, không lại bị phát hiện thì hỏng”. Một cái chảo đen được ném qua, loảng xỏang mấy tiếng thì an tọa nằm ngay trước mặt người kia, vị trí đúng là chuẩn không cần chỉnh.
“Được được…” Vị kia gật đầu như gà mổ thóc, bắt đầu chét nhọ lên mặt mình. Chẳng mấy chốc sau, gà trắng cũng hóa thành gà đen, ẩn thân trong đám bụi cây.
“Bẩm Tướng quân, mọi việc đã được chuẩn bị đâu vào đó, chỉ chờ tướng quân ra chỉ thị!” Một thị vệ chấp tay cung kính ngẩng đầu nhìn lên Trấn Tướng quân đang an nhàn ẩn thân trên cành cây rậm rạp.
“Tốt lắm! Đi đi” Trấn Tướng quân theo thói quen phất phất tay, một lúc sau mới ngỡ ra, mình đang ngồi trên cây, vội vàng cười trộm, chỉ tội cho vị thị vệ ở dưới kia, trên mặt, tóc tai, quần áo đều là lá cây.
Ai! Phải nói đến chuyện kinh thiên động địa ở kinh thành chỉ mới xảy ra trong hôm nay, dân chúng oán thán kêu la, bởi có một người bí ẩn bỏ ra một số bạc cực lớn mua hết các loại đậu, máu chó, cuối cùng còn thuê một đàn heo nái trong kinh thành mà không biết dùng vào việc gì.
“Đùng! Đùng! Đoàng” Sấm sét bão tố giăng kín cung điện Kim Loan, theo đó là một đội quân thiên binh thiên tướng mặc áo giáp bạc chói sáng từ trên trời đáp xuống, ở giữa có một người trông ngạo nghễ hơn, đó chẳng phải Nhị Lang Thần thì còn là ai nữa đây!
Nhưng mà, vừa mới đặt chân xuống, tất cả đều bịch bịch rớt như sung rụng lăn lông lốc xuống dưới sân, Nhị Lang Thần cũng không ngoại lệ, vừa ngã xuống đã bị vô số thau máu chó hắt lên người. Một mùi hôi thối tanh nồng bốc lên khiến tất cả bọn họ nôn mửa ngay tại chỗ. Bởi ngày thường bọn họ đều là những kẻ thích sạch sẽ, có bao giờ bị như thế này, cho nên đột ngột được “ưu ái” như thế làm sao có thể chịu đựng được, vì thế trực tiếp ngất xỉu, một người rồi lại một người, chẳng mấy chốc hàng ngũ chỉnh tề lúc trước đã không đánh mà đổ.
Nhị Lang Thần hả, đang bị treo ngược trên cây giả chết kìa! Đừng hỏi hắn đi đâu nữa!
Đi cực kỳ nhẹ, một người lén la lén lút cầm cái chảo đen choang trộm lên đầu Nhị Lang Thần mấy cái, sau đó nhe răng lộ ra hàm răng trắng sáng ngoại trừ hai cái răng cửa. Rồi lại im lặng chuồn đi…
Giải quyết xong đợt tấn công đầu tiên, Trấn Tướng quân âm thầm cười hắc hắc chờ đợi đợt tấn công tiếp theo.
“Chim Cu nghe lệnh, đội cung thủ sẵn sàng chờ chiến đấu” Trấn Tướng quân vừa hô lên, mấy trăm thị vệ xếp hàng ngay ngắn tiến lên, trên tay mỗi người đều cầm một cái, khụ khụ… cái ná, bên cạnh là một thùng vỏ chuối….
Đúng như các bạn đang tưởng tượng, đám thị vệ này đã phải ăn chuối thay cơm để có nguyên liệu cho trận chiến bây giờ, bọn hắn không vào hang cọp thì còn ai vào nữa đây.
Sấm sét đùng đoàng, mây cuồn cuộn nổi như bão, xa xa đâu đó nghe loáng thoáng thấy tiếng kêu na ná như tiếng khỉ.
“Đại Thánh tới đây, các ngươi khôn hồn hãy chịu trói đi” Vẫn là một vở kịch kinh điển, kèm theo một đám khỉ lâu la đang cưỡi ngựa giơ cao khẩu hiệu “Đại vương muôn năm”, đội ngũ trùng trùng điệp điệp, phải nói khí thế cực kỳ rầm rộ.
“Cung thủ chờ lệnh, nhắm thẳng mục tiêu, mục tiêu chỉ có một, không “rụng” không ngừng” .Trấn Tướng quân vừa nhấn mạnh chữ “rụng” vừa giơ tay phật cờ, ngay sau đó, một cơn mưa “vỏ chuối” bay với tốc độ như tên bắn thẳng về phía vị Tề Thiên Đại Thánh kia.
“Chát, chát, bụp”
“Cái… cái gì thế?” Sờ lên đầu, một vỏ chuối, sờ sờ vai, hai vỏ chuối, nhìn xuống chân, vô vàn vỏ chuối.
“Là… là… vỏ chuối ư?” Tề Thiên Đại Thánh nhắm chặt mắt, run đến mức không thể ném nỗi sợ hãi kia đi được, nó khiến hắn nhớ tới năm đó, bị thua bởi lão già Phật tổ Như Lai. Chuyện kia, đó cũng là một câu chuyện dài.
Người ta lưu truyền rằng Phật tổ Như Lai đã dùng bàn tay của mình để đánh cược với Tề Thiên Đại Thánh, và kết quả là Tề Thiên Đại Thánh thua thảm bại và bị đày xuống Ngũ Hành Sơn suốt 500 năm. Nhưng đó chỉ là cái vỏ ngoài truyền thuyết mà thôi.
Sự thực là đây!
Ngày đó, Phật tổ Như Lai im lặng mà tới, biến thành một quả chuối màu vàng rất to, sáng rực rỡ, phát ra ánh sáng chói lọi.
Mà Tề Thiên Đại Thánh thì dù gì vẫn là loài khỉ, cho dù có bản tính con người thì tính tình này vẫn không thể thay đổi nổi. Cho nên có một màn tức cười đó.
Hắn muốn ăn chuối, vì thế dùng sức lột vỏ chuối, lột xong nhảy lên đỉnh ăn, nhưng không ngờ rằng chưa ăn dc miếng nào đã bị quả chuối kia lật ngược lại, té một cú đau điếng, mà chẳng những thế, bị ngã rất rất nhiều lần.
Mãi cho đến khi hắn đau đến mức k chịu nổi được nữa, thì mới lên tiếng, chấp nhận thua, điều kiện gì cũng đồng ý, cho nên mới có cái tình huống bị nhốt ở dưới Ngũ Hành Sơn suốt 500 năm.
Nhưng với tính sĩ diện thì hắn nhất quyết không chịu để cái chuyện nực cười này truyền ra, cho nên bèn ra điều kiện với Phật tổ, phải cải biên một chút, thay vào đó hắn sẽ tăng thời gian thêm 300 trăm nữa, Phật tổ đồng ý, và chuyện cứ thế diễn ra.
Bởi vậy mấy trăm ngàn năm nay, Tề Thiên Đại Thánh cực kỳ cực kỳ ghét một thứ, đó chính là chuối.
“Vù”
Một cơn gió thoáng qua, đã không thấy Mỹ Hầu vương đại danh một vùng đâu nữa.
Ngay sau đó, đám khỉ mình đầy lông lá của hắn cũng biến mất.
Tiếng la hét vang dội ca mừng chiến thắng hai trận đầu.
“Đừng vội mừng! Còn trận nữa, phải chú ý” Triệu Thừa tướng lúc bấy giờ mới lấm la lấm lét chạy tới, đến phiên lão ra trận rồi.
“Lão tam đâu, lão tứ đâu, bắt đầu chờ lệnh” Triệu Thừa tướng cũng giả bộ nghiêm trang giơ cờ, cờ không có, bẻ đại cành cây gần đó hào hứng giơ lên.
“Rõ!” Tiếng hô đồng loạt vang lên.
Vẫn như ban nãy, một vị tướng quân cao to đẹp trai ngời ngời cưỡi sư tử có cánh bay tới, đáp xuống, rống lớn: “Yêu nghiệt phương nào, mau mau đầu hàng…” Đang định nói tiếp chợt mới nhớ, lúc này mình đâu còn là đồ đệ Trư Bát Giới của Đường Tăng nữa, mới vội vàng ho khan, sửa lại: “Hôm nay bản nguyên soái tới đây là…”
Chưa kịp nói thêm gì đã thấy một đàn heo mấy trăm con chạy ồ ạt đứng dưới chân, kêu ụt ịt, hơn nữa càng quá đáng hơn là, trên cổ của chúng đều đeo mấy chữ “Đại vương, dẫn chúng em theo với” kèm theo đôi mắt sáng lấp lánh chờ mong háo hức.
Ôi chao, đại vương, à đúng rồi ta là đại vương.
Ơ khoan đã! Chúng nó nói cái gì, ai là đại vương?
Đám heo lại nhảy lên như chứng minh lời khẳng định ‘người chính là đại vương của chúng em’ khiến cái bảng lại giật nảy lên, làm cho hàng chữ đó càng thêm sáng chói.
Cả đời Thiên Bồng Nguyên Soái ghét nhất là heo, vì thế, vinh quang bỏ chạy.
Hỗn chiến kết thúc nhanh gọn đúng như mục tiêu ban đầu đã đặt ra, đám cựu thần tung hô vì tương lai sau này của nước nhà, thật may mắn, bởi vì có hậu rồi, hoàng thượng không được cũng phải được. Hắc hắc
Haizzzzzzzzzzzzz! Thực hư chuyện là như thế này.
Ngày hôm đó, sau khi trở về cung, Sử Động Quân triệu kiến hai vị kia vào Ngự thư phòng gấp, chỉ truyền khẩu dụ là quân tình khẩn cấp, vì thế hai lão thần cách mạng Trấn Tướng quân và Triệu Thừa tướng chẳng kịp thay quan phục, giày còn chẳng kịp đi, cứ thế một đường thúc ngựa chạy thẳng vào trong cung, để lại hai thê tử ở nhà nghiến răng kèn kẹt. (Cái này là do lâu lâu hoàng thượng sẽ lên cơn miễn chầu triều, cho nên hai vị này theo lý phải dành thời giờ cho thê tử nhà mình, nhưng quân tình khẩn cấp, lúc đó thê không bằng quốc, phải đi…)
“Hoàng thượng, lão thần xin được ra sức, xin hoàng thượng thành toàn” Bất kể là lúc nào, người mau mồm mau miệng đều là Trấn Tướng quân, đánh giặc thì phải cần đến tướng tài, đó là tất nhiên, vì thế trận chiến này, lão phải xung phong đầu tiên.
“Hoàng thượng, thần cũng xin góp sức hèn này, xin hoàng thượng thành toàn” Triệu Thừa tường giắt vạt áo vào trong ống quần, cố ý làm bộ ống cao ống thấp, ưỡn ngực nói.
Nói thừa! Nếu lần này hắn không xuất trận thì uổng phí mười mấy năm làm Bang chủ bang Răng Đen rồi, lần này bang hội của hắn nhất định sẽ vang danh thiên hạ.
“Ồ! Hai khanh có tấm lòng như thế, trẫm quả thực rất vui mừng, vậy mọi việc xin nhờ vào hai khanh cả” Sử Động Quân vừa nhếch miệng vừa gõ gõ mặt bàn, đại sự còn ở phía trước, việc này để mấy lão bất tử này ra tay là được, hắn còn có sự tình khác cần phải chuẩn bị.
“Xin hoàng thượng cứ tin tưởng ở chúng thần!” Hai lão thần đồng thanh hô vang dội.
Quay trở lại mấy canh giờ trước đó….
Thì thà thì thầm
Hờ hờ hờ ~ Tiếng cười rùng rợn vang vọng
Tiếng đập bàn vang lên, lâu lâu sau đó lại có tiếng cười quái gở xông ra, truyền xa khắp mọi ngõ ngách trong cung, khiến đám cung nữ thái giám dựng đứng cả lông tơ.
“Cha A Cẩu ơi, rõ ràng đang là buổi trưa, nhưng sao con lại cảm thấy tóc sau gáy dựng hết lên thế này, thật đáng sợ…” Một tiểu thái giám chừng mười hai mười ha tuổi tái mét cả mặt, hai tay ôm trước ngực, chân thì run lẩy bẩy, hai hàm răng thì lập cập va vào nhau liên tục, nói mãi không nên lời.
“Ta cũng thế, không biết là có ma quỷ gì đang giở trò hay không. Ở trong cung mấy chục năm nay, rõ ràng chưa bao giờ gặp, nhưng mà hôm nay… hôm nay…” Bên trái tiểu thái giám, có một lão thái giám đang ôm cột, hai chân bắt chéo sống chết không chịu tuột xuống, nhìn một chút, trên tay, trên chân, rồi đến cổ, đeo tầng tầng dây củ tỏi, hình tượng bây giờ phải nói là cực kỳ giống với mèo sợ chuột.
“Nói hưu nói vượn cái gì đấy, còn nhiều lời bậy bà, đừng trách ta….” Người đứng đầu đám đại nội thị vệ tên là Vô Ảnh đột nhiên dẫn theo một đoàn người đi tới, hắn trợn mắt, giơ tay làm thế cắt ngang cổ với hai thái giám kia, tiểu thái giám thì run run cúi đầu, còn lão thái giám thì do giật mình nên trượt tay, cả người ngã nhào xuống dưới đất, mông chổng lên trời, lấy tay ôm đầu sống chết cũng nhắm chặt mắt, đợi sóng gió đi qua.
Một lát sau, thấy không có động tĩnh gì, một lớn một nhỏ từ từ ló cái đầu lên, đưa mắt nhìn quanh, thấy đám đại nội thị vệ đã đi xa, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lão thái giám quay sang vỗ vai tiểu thái giảm, bảo: “Tiểu tử, về cung thôi, tối nay nhớ treo mấy giây củ tỏi ở bốn chân giường đấy…”
Tiểu thái giám gật đầu, tỏ ý đã hiểu, đỡ lão thái giám đứng dậy, chu môi nói: “Rõ ràng là một cục mỡ di động, vừa béo vừa mập, không hiểu sao lại cứ thích lấy cái tên kia chứ?”
(Vô Ảnh là không có bóng, đi đâu cũng không để lại dấu vết, mình giải thích thế thôi, đoạn sau các bạn liên tưởng nhé, nói hết mất vui)
“Suỵt, cẩn thận tai vách mạng rừng”. Lão thái giám gõ đầu tiểu thái giám một cái, sau đó vuốt chòm râu giả, “Kể cũng lạ, không hiểu mắt mũi Trấn Tướng thế nào mà lại chọn một cục mỡ như thế làm đại nội thị vệ, haizzzzz, đúng là làm mất cả đội hình, nhớ lại lần đầu cái người kia vào cung tuyển thị vệ, vừa nhìn thấy hắn, mấy ngày ta đã không thể nuốt nổi cơm luôn…” Lão thái giám ngẩng đầu nhớ lại cái ngày đáng nhớ kia, không khỏi cảm thán, ngần ấy năm, cảnh thì chẳng đổi thay, chỉ có người càng lúc càng “phì nhiều” hơn. Than ôi số phận hẩm hiu mà.
Lại nói về đại nội thị vệ tên là Vô Ảnh kia, vừa mới đi không bao lâu sau đó, đã liên tục hắt xì hơi, thầm nghĩ, có lẽ do ban nãy ăn ít cơm quá, cho nên cái mũi mới biểu tình, hắn xoa xoa cái bụng, ừ, xẹp quá, lát nữa hắn phải về bổ sung mới được, không biết bên nhà bếp còn đồ ăn không nhỉ? Vô Ảnh tự nhủ như thế.
Đám người ở phía sau hắn thì méo cả mặt, toát cả mồ hôi, đại ca à, ngài mới ăn mấy nồi cơm đấy, giành mất phần ăn của mấy chục người bọn ta còn chưa tình, lại còn vét thêm phần cơm của mười mấy tướng lĩnh, sao có thể đói nhanh như thế được chứ. Nhìn trời nhìn đất nhìn mây, nhìn nhau cười khổ không biết phải dùng từ gì để miêu tả tâm trạng bây giờ.
Lại nói, ngày hôm đó, phủ Thừa tướng nhao nhao như nước lũ tràn về, dân chúng thì thầm bàn tán bằng Thừa tướng sắp nạp tiểu thiếp.
Hàng trăm quan văn quan võ ồ ạt như kiến chạy mưa kéo vào phủ Thừa tướng, nhiều đến mức, phủ Thừa tướng không thể chứa hết đành phải kéo nhau ra bở hồ dàn vòng quanh bàn sách lược.
…………………….
Một chiến lược dài được vạch ra, nhiều không kể xiết, xong vẫn tóm gọn ở mục tiêu đặt ra từ ban đầu là tốc chiến tốc thắng.
Đêm khuya thanh vắng, trời trong gió mát, thích hợp làm chuyện phóng hỏa giết người.
“Lão đầu, ông cũng tới à” Một vị quan văn cả người mặc y phục đen thui thùi lùi, ngoài mỗi đôi mắt sáng ra thì đúng là không còn chỗ nào trằng được nữa, hắn nói với người mới tới đang nằm bên cạnh mình.
“Đương nhiên! Quân cơ sao có thể thiếu phần ta được” Vị kia hếch cằm, dương dương tự đắc nói.
“Hổ cái nhà ông không cản ông sao?”
“Vớ vẩn, một khi ta đã quyết thì cả mụ cũng không ngăn được” Tiếng vỗ ngực vang lên bành bạch.
“Ờh ờ!” Chỉ được cái mồm, không phải hôm qua còn thấy thê tử nhà hắn cầm chổi rượt hắn quanh kinh thành một vòng đó sao, còn đòi lên mặt.
“A mà, ông lấy cái gì bôi lên mặt thế, cho ta dùng với”.
“Đây, nhọ nồi, còn cả cái nồi đây, bôi kỹ tí, không lại bị phát hiện thì hỏng”. Một cái chảo đen được ném qua, loảng xỏang mấy tiếng thì an tọa nằm ngay trước mặt người kia, vị trí đúng là chuẩn không cần chỉnh.
“Được được…” Vị kia gật đầu như gà mổ thóc, bắt đầu chét nhọ lên mặt mình. Chẳng mấy chốc sau, gà trắng cũng hóa thành gà đen, ẩn thân trong đám bụi cây.
“Bẩm Tướng quân, mọi việc đã được chuẩn bị đâu vào đó, chỉ chờ tướng quân ra chỉ thị!” Một thị vệ chấp tay cung kính ngẩng đầu nhìn lên Trấn Tướng quân đang an nhàn ẩn thân trên cành cây rậm rạp.
“Tốt lắm! Đi đi” Trấn Tướng quân theo thói quen phất phất tay, một lúc sau mới ngỡ ra, mình đang ngồi trên cây, vội vàng cười trộm, chỉ tội cho vị thị vệ ở dưới kia, trên mặt, tóc tai, quần áo đều là lá cây.
Ai! Phải nói đến chuyện kinh thiên động địa ở kinh thành chỉ mới xảy ra trong hôm nay, dân chúng oán thán kêu la, bởi có một người bí ẩn bỏ ra một số bạc cực lớn mua hết các loại đậu, máu chó, cuối cùng còn thuê một đàn heo nái trong kinh thành mà không biết dùng vào việc gì.
“Đùng! Đùng! Đoàng” Sấm sét bão tố giăng kín cung điện Kim Loan, theo đó là một đội quân thiên binh thiên tướng mặc áo giáp bạc chói sáng từ trên trời đáp xuống, ở giữa có một người trông ngạo nghễ hơn, đó chẳng phải Nhị Lang Thần thì còn là ai nữa đây!
Nhưng mà, vừa mới đặt chân xuống, tất cả đều bịch bịch rớt như sung rụng lăn lông lốc xuống dưới sân, Nhị Lang Thần cũng không ngoại lệ, vừa ngã xuống đã bị vô số thau máu chó hắt lên người. Một mùi hôi thối tanh nồng bốc lên khiến tất cả bọn họ nôn mửa ngay tại chỗ. Bởi ngày thường bọn họ đều là những kẻ thích sạch sẽ, có bao giờ bị như thế này, cho nên đột ngột được “ưu ái” như thế làm sao có thể chịu đựng được, vì thế trực tiếp ngất xỉu, một người rồi lại một người, chẳng mấy chốc hàng ngũ chỉnh tề lúc trước đã không đánh mà đổ.
Nhị Lang Thần hả, đang bị treo ngược trên cây giả chết kìa! Đừng hỏi hắn đi đâu nữa!
Đi cực kỳ nhẹ, một người lén la lén lút cầm cái chảo đen choang trộm lên đầu Nhị Lang Thần mấy cái, sau đó nhe răng lộ ra hàm răng trắng sáng ngoại trừ hai cái răng cửa. Rồi lại im lặng chuồn đi…
Giải quyết xong đợt tấn công đầu tiên, Trấn Tướng quân âm thầm cười hắc hắc chờ đợi đợt tấn công tiếp theo.
“Chim Cu nghe lệnh, đội cung thủ sẵn sàng chờ chiến đấu” Trấn Tướng quân vừa hô lên, mấy trăm thị vệ xếp hàng ngay ngắn tiến lên, trên tay mỗi người đều cầm một cái, khụ khụ… cái ná, bên cạnh là một thùng vỏ chuối….
Đúng như các bạn đang tưởng tượng, đám thị vệ này đã phải ăn chuối thay cơm để có nguyên liệu cho trận chiến bây giờ, bọn hắn không vào hang cọp thì còn ai vào nữa đây.
Sấm sét đùng đoàng, mây cuồn cuộn nổi như bão, xa xa đâu đó nghe loáng thoáng thấy tiếng kêu na ná như tiếng khỉ.
“Đại Thánh tới đây, các ngươi khôn hồn hãy chịu trói đi” Vẫn là một vở kịch kinh điển, kèm theo một đám khỉ lâu la đang cưỡi ngựa giơ cao khẩu hiệu “Đại vương muôn năm”, đội ngũ trùng trùng điệp điệp, phải nói khí thế cực kỳ rầm rộ.
“Cung thủ chờ lệnh, nhắm thẳng mục tiêu, mục tiêu chỉ có một, không “rụng” không ngừng” .Trấn Tướng quân vừa nhấn mạnh chữ “rụng” vừa giơ tay phật cờ, ngay sau đó, một cơn mưa “vỏ chuối” bay với tốc độ như tên bắn thẳng về phía vị Tề Thiên Đại Thánh kia.
“Chát, chát, bụp”
“Cái… cái gì thế?” Sờ lên đầu, một vỏ chuối, sờ sờ vai, hai vỏ chuối, nhìn xuống chân, vô vàn vỏ chuối.
“Là… là… vỏ chuối ư?” Tề Thiên Đại Thánh nhắm chặt mắt, run đến mức không thể ném nỗi sợ hãi kia đi được, nó khiến hắn nhớ tới năm đó, bị thua bởi lão già Phật tổ Như Lai. Chuyện kia, đó cũng là một câu chuyện dài.
Người ta lưu truyền rằng Phật tổ Như Lai đã dùng bàn tay của mình để đánh cược với Tề Thiên Đại Thánh, và kết quả là Tề Thiên Đại Thánh thua thảm bại và bị đày xuống Ngũ Hành Sơn suốt 500 năm. Nhưng đó chỉ là cái vỏ ngoài truyền thuyết mà thôi.
Sự thực là đây!
Ngày đó, Phật tổ Như Lai im lặng mà tới, biến thành một quả chuối màu vàng rất to, sáng rực rỡ, phát ra ánh sáng chói lọi.
Mà Tề Thiên Đại Thánh thì dù gì vẫn là loài khỉ, cho dù có bản tính con người thì tính tình này vẫn không thể thay đổi nổi. Cho nên có một màn tức cười đó.
Hắn muốn ăn chuối, vì thế dùng sức lột vỏ chuối, lột xong nhảy lên đỉnh ăn, nhưng không ngờ rằng chưa ăn dc miếng nào đã bị quả chuối kia lật ngược lại, té một cú đau điếng, mà chẳng những thế, bị ngã rất rất nhiều lần.
Mãi cho đến khi hắn đau đến mức k chịu nổi được nữa, thì mới lên tiếng, chấp nhận thua, điều kiện gì cũng đồng ý, cho nên mới có cái tình huống bị nhốt ở dưới Ngũ Hành Sơn suốt 500 năm.
Nhưng với tính sĩ diện thì hắn nhất quyết không chịu để cái chuyện nực cười này truyền ra, cho nên bèn ra điều kiện với Phật tổ, phải cải biên một chút, thay vào đó hắn sẽ tăng thời gian thêm 300 trăm nữa, Phật tổ đồng ý, và chuyện cứ thế diễn ra.
Bởi vậy mấy trăm ngàn năm nay, Tề Thiên Đại Thánh cực kỳ cực kỳ ghét một thứ, đó chính là chuối.
“Vù”
Một cơn gió thoáng qua, đã không thấy Mỹ Hầu vương đại danh một vùng đâu nữa.
Ngay sau đó, đám khỉ mình đầy lông lá của hắn cũng biến mất.
Tiếng la hét vang dội ca mừng chiến thắng hai trận đầu.
“Đừng vội mừng! Còn trận nữa, phải chú ý” Triệu Thừa tướng lúc bấy giờ mới lấm la lấm lét chạy tới, đến phiên lão ra trận rồi.
“Lão tam đâu, lão tứ đâu, bắt đầu chờ lệnh” Triệu Thừa tướng cũng giả bộ nghiêm trang giơ cờ, cờ không có, bẻ đại cành cây gần đó hào hứng giơ lên.
“Rõ!” Tiếng hô đồng loạt vang lên.
Vẫn như ban nãy, một vị tướng quân cao to đẹp trai ngời ngời cưỡi sư tử có cánh bay tới, đáp xuống, rống lớn: “Yêu nghiệt phương nào, mau mau đầu hàng…” Đang định nói tiếp chợt mới nhớ, lúc này mình đâu còn là đồ đệ Trư Bát Giới của Đường Tăng nữa, mới vội vàng ho khan, sửa lại: “Hôm nay bản nguyên soái tới đây là…”
Chưa kịp nói thêm gì đã thấy một đàn heo mấy trăm con chạy ồ ạt đứng dưới chân, kêu ụt ịt, hơn nữa càng quá đáng hơn là, trên cổ của chúng đều đeo mấy chữ “Đại vương, dẫn chúng em theo với” kèm theo đôi mắt sáng lấp lánh chờ mong háo hức.
Ôi chao, đại vương, à đúng rồi ta là đại vương.
Ơ khoan đã! Chúng nó nói cái gì, ai là đại vương?
Đám heo lại nhảy lên như chứng minh lời khẳng định ‘người chính là đại vương của chúng em’ khiến cái bảng lại giật nảy lên, làm cho hàng chữ đó càng thêm sáng chói.
Cả đời Thiên Bồng Nguyên Soái ghét nhất là heo, vì thế, vinh quang bỏ chạy.
Hỗn chiến kết thúc nhanh gọn đúng như mục tiêu ban đầu đã đặt ra, đám cựu thần tung hô vì tương lai sau này của nước nhà, thật may mắn, bởi vì có hậu rồi, hoàng thượng không được cũng phải được. Hắc hắc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.