Chương 11: Kế hoạch bí mật
Cẩm Băng Đơn
09/03/2015
Sáng sớm ngày hôm sau, đúng như giờ hẹn, Sử Động Quân lại đi đến chỗ hẹn với sư phụ mình.
Trần Hiển đã đợi ở đó từ sớm, trên vai áo màu xám tro của y còn vương lại vài giọt sương nho nhỏ, khói trắng lượn lờ giống như màn sương mờ ảo đang khẽ nhảy múa xung quanh y, làm y càng thêm phiêu dật và khó đoán.
Y đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình…
Y chưa bao giờ ngủ, y là ma, cũng là tiên. Đã từ rất lâu về trước, từng có một nữ tử ôm y, khẽ vỗ về y đi vào giấc ngủ, nhưng từ chuyện lần đó, y đã không bao giờ ngủ nữa, bởi vì cứ hễ nhắm mắt là y lại nhớ tới nàng, y nhớ giọng nói đó, nụ cười đó, nhớ cái tính cách hùng hổ của nàng, nhớ những buổi đêm y náo loạn không cho nàng ngủ, bắt nàng phải ôm y, ru y ngủ. Tất cả đều khiến y chua xót, ký ức của khoảng thời gian ấy, thật đẹp, nhưng nó cũng khiến y dằn vặn tự trách hàng nghìn hàng vạn lần, khiến y phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã, nàng, đã bỏ y đi rồi, vĩnh viễn bỏ y rồi.
Y thẫn thờ đứng nhìn những cây hoa tử đằng trước mắt, mãi đến khi nghe thấy tiếng động, y mới quay người lại, nói với người đối diện: “Sớm, Quân nhi!”
Sử Động Quân xoa xoa mũi, vểnh môi nói: “Con đã cố tình đến sớm, vậy mà người còn sớm hơn con!”
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, ngày nào sư phụ hắn cũng đăm chiêu tưởng niệm gì đó, rốt cuộc trong lòng người, đang che giấu tâm sự gì, từ lúc hắn được sư phụ nhận làm đồ đệ, hắn chưa bao giờ thấy người an tâm đi vào giấc ngủ, những lúc hắn thức khuya đèn sách học đạo trị quốc, hay luyện võ, hắn đều thấy phòng sư phụ có ánh đèn lờ lờ, lúc thì ngồi ngay ngắn trên bàn, lúc thì đứng nơi cửa sổ. Sư phụ của hắn, thâm sâu khó đoán, hắn chẳng thể nào hiểu nổi, một người còn sống sờ sờ ra như thế, tại sao lại có thể ngần ấy năm không ngủ…
Trần Hiển không nói gì, cười khẽ, chắp tay sau lưng, bàn tay gầy trắng nõn của y giơ lên không trung, chợt có một luồng ánh sáng nửa đen nửa trắng xuất hiện, bay thẳng lên tận trời xanh.
Chưa đến một khắc, luồng ánh sáng hai màu kia đã bay ngược trở lại tay của Trần Hiển, nó xoay vòng mấy cái rồi yên lặng nằm trên đó như chờ đợi chủ nhân sai bảo.
Trần Hiển hóa phép, luồng sáng ngay tức khắc biến thành một con bướm kỳ dị với kích thước bằng đầu người, một cánh bên trái là màu trắng, một cánh bên phải là màu đen, hoa văn quanh cánh bướm rất kỳ quái, có hình đầu lâu đang cười với nụ cười dữ tợn, có cả mặt ngựa, đầu trâu, nếu nhìn kỹ còn thấy có mấy cái miệng cùng cái lưỡi đang ngoe ngẩy.
“Ta nói trước!” Một giọng nói lanh chanh vang lên.
“Câm miệng, ta nói!” Một giọng khác cũng vang lên, nhưng giọng nói này có chút lạnh hơn giọng nói lúc trước, giọng điệu cũng không nể nang gì.
“Ta nghe thấy trước”
“Mặc kệ”
“Ta giết chết ngươi!”
“Kim, khâu miệng lại!”
….
Bụp bụp bốp…
Rồi có tình cảnh quỷ dị thế này, một con bướm to đùng lăn lộn trên đất, cánh này đập vào cánh kia, tiếng cánh vỗ vào nhau, dội vang trên nền đất, mãi cho đến khi nửa cánh màu trắng trở nên đen thui một màu với nửa cánh màu đen bên phải, thì trận chiến mới dừng lại.
Bùm một tiếng, hai bóng người một trắng một đen xuất hiện, một bóng người màu trắng đang nằm lăn lộn trên mặt đất, vừa lăn lộn la trời la đất:“Ô… ô… ô. Lão bất tử, hắn đánh ta”
Bóng màu đen kia đứng ngạo nghễ bên cạnh, trên mặt dương dương tự đắc, nở nụ cười chiến thắng, khẽ nhếch môi lên, phun ra một câu: “Hừ, đáng đời, theo ta thì sống, chống ta thì chết”
Người mặc đồ trắng vừa thấy thế liền nhảy bật dậy, thò cái chân qua, giơ cao lên, đạp một nhát lên gương mặt đẹp trai của người mặc đồ đen, cười khoái trá: “Cho ngươi chết này, giày này đã mấy ngàn năm ta chưa có giặt đâu, nương ta bảo nhà nghèo nên ta cứ tạm đi thôi, ha ha ha…” Liếc liếc một chút, lại chống nạnh cười như mấy kẻ điên khùng vừa tìm thấy chân lý của cuộc đời mình.
Có một dấu giày to đùng in hằn lên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của người mặc đồ đen, một lúc sau hắn mới giật nảy mình, vì phát hiện, cái thứ kia quả thực rất bốc mùi, mà hắn lại cực kỳ là loại người ưa sạch sẽ, vì thế oanh liệt chạy đến bên gốc gây, nôn mửa kịch liệt không biết trời cha đất mẹ gì nữa.
“Nháo đủ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, nghe thật ấm áp, chẳng qua với hai người kia thật đúng như là kiếm sắc sắp cứa da thịt vậy.
“Ách! Đủ đủ, đủ rồi”. Chẳng biết từ lúc nào, hai người một đen một trắng đứng bên cạnh nhau, khép nép, chân vẽ vẽ vòng tròn, cúi gằm mặt, hai tay khoanh lại, giống như trẻ con đang chờ xử phạt.
“Báo cáo tình hình đi!” Trần Hiển lại phớt lờ, nói vào chủ đề chính.
Người đồ trắng nhanh như chớp đớp lời, vung tay vung chân nói một lèo: “Tiểu Bạch đi lên điện của bà la sát kia, bà ta đang ngồi vẽ vẽ cái gì lên mặt, trông thật là xấu xí, sau đó bà ta thay y phục, đi tắm, rồi lên giường nằm ngủ. Sau đó, bà ta dậy, đi…”
“Cốp!”
“Ai nha, Tiểu Hắc, ngươi làm cái gì, lại dám đánh ta!” Tiểu Bạch trợn mắt, quay sang bên cạnh, hét lớn.
“Dài dòng, câm miệng cho ta” Tiểu Hắc phun một câu, chắp tay cung kính nói.
“Tây mẫu nương nương sai thiên binh thiên tướng xuống, tầm tối nay sẽ đáp xuống nóc điện tên tiểu tử kia, tiêu chí là không dụ về được thì dùng bạo lực trói gô cổ về”
“Ta cũng đang định nói thế, mẹ kiếp, ngươi lại đánh ta” Tiểu Bạch tức giận đến nỗi gân xanh nổi cả lên đỉnh đầu, giờ phút này thật sự giống với mấy tức phụ giận chồng vì đội nón xanh cho mình.
“Ngu ngốc, chờ ngươi nói, sáng mai còn chưa vào vấn đề” Lại một cái gõ vang dội lên trên đầu Tiểu Bạch tội nghiệp.
“Oa oa oa, ta về mách nương nhà ngươi, ngươi về nhà chịu chết đi” Trên mặt Tiểu Bạch, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ròng ròng, quệt miệng, rồi há lớn cái miệng để lộ ra hàm răng bóng loáng, y hệt như con chó nhỏ bị người ta ăn hiếp nhe răng hù dọa người ta rồi bỏ chạy về tìm mẹ người ta đòi công đạo.
“Còn lắm lời” Tiểu Hắc nheo mắt, giơ cú đấm lên, ý đồ đe dọa hiện lên trên mặt rõ ràng mồn một.
“Ư… ưm…” Nấc cụt, nấc cụt, nấc cụt…
Tiếng nấc cụt vang lên mấy cái, sau đó im bặt.
“Được rồi, hai ngươi trở về đi!” Trần Hiển xoa xoa huyệt thái dương, hai tên bát quái này, lúc nào cũng đánh nhau ầm ĩ đến chết đi sống lại mới chịu dừng, mà khổ nỗi là, lúc nào Tiểu Bạch cũng hoa lệ thua hoàn toàn mà không thể phản kháng, cuối cùng khi nào cũng ăn vạ lấy nương Tiểu Hắc ra dọa Tiểu Hắc.
À! Nói đến mẹ của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, lại có một chuyện xưa không kém phần hóc búa.
Nương của Tiểu Bạch tên là Bạch Bạch, mẹ Tiểu Hắc tên là Hắc Hắc, hai người bọn họ vốn là tỷ muội song sinh, bộ dạng giống hệt nhau, chẳng qua Bạch Bạch thì thích mặc đồ đen, còn Hắc Hắc thì thích mặc đồ trắng, sở thích của bọn họ lại đi ngược với cái tên của mình.
Từ lúc mới sinh ra, đã rất ầm ĩ, không hề hợp nhau, Hắc Hắc thì ngoan ngoãn, Bạch Bạch thì nghịch ngợm, một người hiền lành, một người lạnh lùng, ấy vậy mà cứ hễ gặp nhau là như chó với mèo, cào nhau đến chết đi sống lại.
Sau này để phòng ngừa chiến tranh đáng tiếc lại nổ ra (có một lần Hắc Hắc đã cạo trọc đầu của Bạch Bạch), phụ mẫu của hai bọn họ đã tách bọn họ ra, một người nuôi một đứa, dần dần khoảng cách về địa lý và thời gian đã khiến mối thù ngàn năm được chìm vào quên lãng.
Đương nhiên, nếu có điều kiện xúc tác, cho dù chỉ chút ít, cũng đủ để khiến trời long đất lở. Hiện tại bọn họ là hàng xóm tắt lửa thì phóng hỏa cho nhau, mỗi ngày ở dưới Địa phủ đều trình diễn một vở kịch với màn mở đầu chẳng có gì là mới mẻ, tỷ như:
“Mụ nội nó, ngươi ra đây cho ta, ai cho ngươi bắt trùng thảo nhà ta…” Người phụ nhân nào đó chống nạnh ở trước cửa nhà, há to mồm vận công phu sư tử hống bắt đầu diễn thuyết.
“Ba nội nó, lão nương thèm vào, trùng thảo nhà ngươi vừa gầy vừa thối, có cho lão nương cũng không thèm…” Người phụ nhân nào đó lại ló đầu ra cửa, trợn mắt, ba hoa một hồi.
Cũng chẳng có gì là lạ khi mọi người dưới âm phủ sáng sớm đều bị đánh thức bởi tiếng rống của hai phụ nhân đanh đá có một không hai này, riết cũng thành thói quen, nên lẽ đương nhiên bọn họ coi hai người này chính là một cái đồng hồ báo thức với cường độ phát tín hiệu cực lớn.
Đương nhiên, dù có ai không hài lòng cũng chỉ có thể cắn răng âm thầm chửi rủa, bởi vì ô dù của hai vị phụ nhân quả thực là rất to lớn, bọn họ là quần chúng tép riu, đương nhiên gặp phải sóng thần siêp cấp, sẽ chết không có chỗ chôn.
Chẳng là hai nhà có mối thù truyền kiếp như vậy, nhưng là nương Tiểu Bạch lại rất thích Tiểu Hắc, lý do ư? Là bởi vì Tiểu Bạch rất giống với Hắc Hắc, còn Tiểu Hắc thì lại rất giống với Bạch Bạch, thế nên lẽ đương nhiên hai bà mẹ khi nhìn con ruột của mình thì lại lắc đầu thở dài cảm thán, vì sao tiểu súc sinh của mình lại giống đại súc sinh nhà bên kia vậy? Cho nên có cái tình cảnh dở khóc dở cười thế này, mỗi lần cãi nhau, nương Tiểu Hắc lại ôm Tiểu Bạch, còn nương Tiểu Bạch lại ôm Tiểu Hắc…
Ha ha…
…
“Cốp” Lại một tiếng cốp vang lên, Tiểu Hắc túm cổ Tiểu Bạch, lôi sềnh sệch dưới đất không thèm nhìn lấy một cái, bộ dạng y hệt như đang dắt chó nhà mình về nhà vậy.
Một lát sau, bóng hai người đã biến mất tăm, ở đỉnh núi chỉ còn Trần Hiển và Sử Động Quân.
“Sư phụ! Họ là…” Da mặt run run không thể kìm chế nổi, Sử Động Quân cảm thấy da gà của mình đều bị nổi hết lên, chân lông như đang sắp bật khỏi da vậy.
“Hắc Bạch Vô Thường!” Trần Hiển trả lời ngắn gọn, không nhiều lời, im lặng một tiếng, lại nói tiếp: “Con cũng đã nghe rồi, tối nay “họ” sẽ đến, con phải chuẩn bị ngay từ bây giờ, nếu không… , con tự hiểu mà!”
“Vâng! Sư phụ! Nhưng con làm sao…” Trên đôi mắt của Sử Động Quân hiện rõ sự lo lắng, hắn sợ người trần như hắn, làm sao có thể đối chọi lại được với thiên binh thiên tướng, cho dù hắn có thần thông quảng đại thế nào, hắn vẫn là người thường, không phải tiên, làm sao có thể địch nổi quân của Thiên đình.
“Ha ha! Đừng lo! Lại gần đây” Trần Hiển cười lên hai tiếng thật sảng khoái, vẫy vẫy tay với Sử Động Quân.
Sử Động Quân ghé lại gần, Trần Hiển áp sát tai hắn, thì thầm điều gì đó rất lâu.
“Hiểu chưa! Nhớ phải chuẩn bị trong vòng chiều nay, nếu không, vi sư cũng không thể giúp con” Dứt lời, y phiêu dật đi về phía đỉnh núi, để lại một bóng lưng mờ mờ cho Sử Động Quân
Đi đi lại lại một hồi, kế sách đã có, chẳng qua cần nhân lực và vật lực ngay bây giờ, xem ra phải về cung dùng khổ nhục kế dụ mấy lão thần trong triều rồi.
Nghĩ là làm liền, Sử Động Quân phi thân hết tốc lực bay xuống dưới núi.
Trần Hiển đã đợi ở đó từ sớm, trên vai áo màu xám tro của y còn vương lại vài giọt sương nho nhỏ, khói trắng lượn lờ giống như màn sương mờ ảo đang khẽ nhảy múa xung quanh y, làm y càng thêm phiêu dật và khó đoán.
Y đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình…
Y chưa bao giờ ngủ, y là ma, cũng là tiên. Đã từ rất lâu về trước, từng có một nữ tử ôm y, khẽ vỗ về y đi vào giấc ngủ, nhưng từ chuyện lần đó, y đã không bao giờ ngủ nữa, bởi vì cứ hễ nhắm mắt là y lại nhớ tới nàng, y nhớ giọng nói đó, nụ cười đó, nhớ cái tính cách hùng hổ của nàng, nhớ những buổi đêm y náo loạn không cho nàng ngủ, bắt nàng phải ôm y, ru y ngủ. Tất cả đều khiến y chua xót, ký ức của khoảng thời gian ấy, thật đẹp, nhưng nó cũng khiến y dằn vặn tự trách hàng nghìn hàng vạn lần, khiến y phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã, nàng, đã bỏ y đi rồi, vĩnh viễn bỏ y rồi.
Y thẫn thờ đứng nhìn những cây hoa tử đằng trước mắt, mãi đến khi nghe thấy tiếng động, y mới quay người lại, nói với người đối diện: “Sớm, Quân nhi!”
Sử Động Quân xoa xoa mũi, vểnh môi nói: “Con đã cố tình đến sớm, vậy mà người còn sớm hơn con!”
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, ngày nào sư phụ hắn cũng đăm chiêu tưởng niệm gì đó, rốt cuộc trong lòng người, đang che giấu tâm sự gì, từ lúc hắn được sư phụ nhận làm đồ đệ, hắn chưa bao giờ thấy người an tâm đi vào giấc ngủ, những lúc hắn thức khuya đèn sách học đạo trị quốc, hay luyện võ, hắn đều thấy phòng sư phụ có ánh đèn lờ lờ, lúc thì ngồi ngay ngắn trên bàn, lúc thì đứng nơi cửa sổ. Sư phụ của hắn, thâm sâu khó đoán, hắn chẳng thể nào hiểu nổi, một người còn sống sờ sờ ra như thế, tại sao lại có thể ngần ấy năm không ngủ…
Trần Hiển không nói gì, cười khẽ, chắp tay sau lưng, bàn tay gầy trắng nõn của y giơ lên không trung, chợt có một luồng ánh sáng nửa đen nửa trắng xuất hiện, bay thẳng lên tận trời xanh.
Chưa đến một khắc, luồng ánh sáng hai màu kia đã bay ngược trở lại tay của Trần Hiển, nó xoay vòng mấy cái rồi yên lặng nằm trên đó như chờ đợi chủ nhân sai bảo.
Trần Hiển hóa phép, luồng sáng ngay tức khắc biến thành một con bướm kỳ dị với kích thước bằng đầu người, một cánh bên trái là màu trắng, một cánh bên phải là màu đen, hoa văn quanh cánh bướm rất kỳ quái, có hình đầu lâu đang cười với nụ cười dữ tợn, có cả mặt ngựa, đầu trâu, nếu nhìn kỹ còn thấy có mấy cái miệng cùng cái lưỡi đang ngoe ngẩy.
“Ta nói trước!” Một giọng nói lanh chanh vang lên.
“Câm miệng, ta nói!” Một giọng khác cũng vang lên, nhưng giọng nói này có chút lạnh hơn giọng nói lúc trước, giọng điệu cũng không nể nang gì.
“Ta nghe thấy trước”
“Mặc kệ”
“Ta giết chết ngươi!”
“Kim, khâu miệng lại!”
….
Bụp bụp bốp…
Rồi có tình cảnh quỷ dị thế này, một con bướm to đùng lăn lộn trên đất, cánh này đập vào cánh kia, tiếng cánh vỗ vào nhau, dội vang trên nền đất, mãi cho đến khi nửa cánh màu trắng trở nên đen thui một màu với nửa cánh màu đen bên phải, thì trận chiến mới dừng lại.
Bùm một tiếng, hai bóng người một trắng một đen xuất hiện, một bóng người màu trắng đang nằm lăn lộn trên mặt đất, vừa lăn lộn la trời la đất:“Ô… ô… ô. Lão bất tử, hắn đánh ta”
Bóng màu đen kia đứng ngạo nghễ bên cạnh, trên mặt dương dương tự đắc, nở nụ cười chiến thắng, khẽ nhếch môi lên, phun ra một câu: “Hừ, đáng đời, theo ta thì sống, chống ta thì chết”
Người mặc đồ trắng vừa thấy thế liền nhảy bật dậy, thò cái chân qua, giơ cao lên, đạp một nhát lên gương mặt đẹp trai của người mặc đồ đen, cười khoái trá: “Cho ngươi chết này, giày này đã mấy ngàn năm ta chưa có giặt đâu, nương ta bảo nhà nghèo nên ta cứ tạm đi thôi, ha ha ha…” Liếc liếc một chút, lại chống nạnh cười như mấy kẻ điên khùng vừa tìm thấy chân lý của cuộc đời mình.
Có một dấu giày to đùng in hằn lên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của người mặc đồ đen, một lúc sau hắn mới giật nảy mình, vì phát hiện, cái thứ kia quả thực rất bốc mùi, mà hắn lại cực kỳ là loại người ưa sạch sẽ, vì thế oanh liệt chạy đến bên gốc gây, nôn mửa kịch liệt không biết trời cha đất mẹ gì nữa.
“Nháo đủ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, nghe thật ấm áp, chẳng qua với hai người kia thật đúng như là kiếm sắc sắp cứa da thịt vậy.
“Ách! Đủ đủ, đủ rồi”. Chẳng biết từ lúc nào, hai người một đen một trắng đứng bên cạnh nhau, khép nép, chân vẽ vẽ vòng tròn, cúi gằm mặt, hai tay khoanh lại, giống như trẻ con đang chờ xử phạt.
“Báo cáo tình hình đi!” Trần Hiển lại phớt lờ, nói vào chủ đề chính.
Người đồ trắng nhanh như chớp đớp lời, vung tay vung chân nói một lèo: “Tiểu Bạch đi lên điện của bà la sát kia, bà ta đang ngồi vẽ vẽ cái gì lên mặt, trông thật là xấu xí, sau đó bà ta thay y phục, đi tắm, rồi lên giường nằm ngủ. Sau đó, bà ta dậy, đi…”
“Cốp!”
“Ai nha, Tiểu Hắc, ngươi làm cái gì, lại dám đánh ta!” Tiểu Bạch trợn mắt, quay sang bên cạnh, hét lớn.
“Dài dòng, câm miệng cho ta” Tiểu Hắc phun một câu, chắp tay cung kính nói.
“Tây mẫu nương nương sai thiên binh thiên tướng xuống, tầm tối nay sẽ đáp xuống nóc điện tên tiểu tử kia, tiêu chí là không dụ về được thì dùng bạo lực trói gô cổ về”
“Ta cũng đang định nói thế, mẹ kiếp, ngươi lại đánh ta” Tiểu Bạch tức giận đến nỗi gân xanh nổi cả lên đỉnh đầu, giờ phút này thật sự giống với mấy tức phụ giận chồng vì đội nón xanh cho mình.
“Ngu ngốc, chờ ngươi nói, sáng mai còn chưa vào vấn đề” Lại một cái gõ vang dội lên trên đầu Tiểu Bạch tội nghiệp.
“Oa oa oa, ta về mách nương nhà ngươi, ngươi về nhà chịu chết đi” Trên mặt Tiểu Bạch, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ròng ròng, quệt miệng, rồi há lớn cái miệng để lộ ra hàm răng bóng loáng, y hệt như con chó nhỏ bị người ta ăn hiếp nhe răng hù dọa người ta rồi bỏ chạy về tìm mẹ người ta đòi công đạo.
“Còn lắm lời” Tiểu Hắc nheo mắt, giơ cú đấm lên, ý đồ đe dọa hiện lên trên mặt rõ ràng mồn một.
“Ư… ưm…” Nấc cụt, nấc cụt, nấc cụt…
Tiếng nấc cụt vang lên mấy cái, sau đó im bặt.
“Được rồi, hai ngươi trở về đi!” Trần Hiển xoa xoa huyệt thái dương, hai tên bát quái này, lúc nào cũng đánh nhau ầm ĩ đến chết đi sống lại mới chịu dừng, mà khổ nỗi là, lúc nào Tiểu Bạch cũng hoa lệ thua hoàn toàn mà không thể phản kháng, cuối cùng khi nào cũng ăn vạ lấy nương Tiểu Hắc ra dọa Tiểu Hắc.
À! Nói đến mẹ của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, lại có một chuyện xưa không kém phần hóc búa.
Nương của Tiểu Bạch tên là Bạch Bạch, mẹ Tiểu Hắc tên là Hắc Hắc, hai người bọn họ vốn là tỷ muội song sinh, bộ dạng giống hệt nhau, chẳng qua Bạch Bạch thì thích mặc đồ đen, còn Hắc Hắc thì thích mặc đồ trắng, sở thích của bọn họ lại đi ngược với cái tên của mình.
Từ lúc mới sinh ra, đã rất ầm ĩ, không hề hợp nhau, Hắc Hắc thì ngoan ngoãn, Bạch Bạch thì nghịch ngợm, một người hiền lành, một người lạnh lùng, ấy vậy mà cứ hễ gặp nhau là như chó với mèo, cào nhau đến chết đi sống lại.
Sau này để phòng ngừa chiến tranh đáng tiếc lại nổ ra (có một lần Hắc Hắc đã cạo trọc đầu của Bạch Bạch), phụ mẫu của hai bọn họ đã tách bọn họ ra, một người nuôi một đứa, dần dần khoảng cách về địa lý và thời gian đã khiến mối thù ngàn năm được chìm vào quên lãng.
Đương nhiên, nếu có điều kiện xúc tác, cho dù chỉ chút ít, cũng đủ để khiến trời long đất lở. Hiện tại bọn họ là hàng xóm tắt lửa thì phóng hỏa cho nhau, mỗi ngày ở dưới Địa phủ đều trình diễn một vở kịch với màn mở đầu chẳng có gì là mới mẻ, tỷ như:
“Mụ nội nó, ngươi ra đây cho ta, ai cho ngươi bắt trùng thảo nhà ta…” Người phụ nhân nào đó chống nạnh ở trước cửa nhà, há to mồm vận công phu sư tử hống bắt đầu diễn thuyết.
“Ba nội nó, lão nương thèm vào, trùng thảo nhà ngươi vừa gầy vừa thối, có cho lão nương cũng không thèm…” Người phụ nhân nào đó lại ló đầu ra cửa, trợn mắt, ba hoa một hồi.
Cũng chẳng có gì là lạ khi mọi người dưới âm phủ sáng sớm đều bị đánh thức bởi tiếng rống của hai phụ nhân đanh đá có một không hai này, riết cũng thành thói quen, nên lẽ đương nhiên bọn họ coi hai người này chính là một cái đồng hồ báo thức với cường độ phát tín hiệu cực lớn.
Đương nhiên, dù có ai không hài lòng cũng chỉ có thể cắn răng âm thầm chửi rủa, bởi vì ô dù của hai vị phụ nhân quả thực là rất to lớn, bọn họ là quần chúng tép riu, đương nhiên gặp phải sóng thần siêp cấp, sẽ chết không có chỗ chôn.
Chẳng là hai nhà có mối thù truyền kiếp như vậy, nhưng là nương Tiểu Bạch lại rất thích Tiểu Hắc, lý do ư? Là bởi vì Tiểu Bạch rất giống với Hắc Hắc, còn Tiểu Hắc thì lại rất giống với Bạch Bạch, thế nên lẽ đương nhiên hai bà mẹ khi nhìn con ruột của mình thì lại lắc đầu thở dài cảm thán, vì sao tiểu súc sinh của mình lại giống đại súc sinh nhà bên kia vậy? Cho nên có cái tình cảnh dở khóc dở cười thế này, mỗi lần cãi nhau, nương Tiểu Hắc lại ôm Tiểu Bạch, còn nương Tiểu Bạch lại ôm Tiểu Hắc…
Ha ha…
…
“Cốp” Lại một tiếng cốp vang lên, Tiểu Hắc túm cổ Tiểu Bạch, lôi sềnh sệch dưới đất không thèm nhìn lấy một cái, bộ dạng y hệt như đang dắt chó nhà mình về nhà vậy.
Một lát sau, bóng hai người đã biến mất tăm, ở đỉnh núi chỉ còn Trần Hiển và Sử Động Quân.
“Sư phụ! Họ là…” Da mặt run run không thể kìm chế nổi, Sử Động Quân cảm thấy da gà của mình đều bị nổi hết lên, chân lông như đang sắp bật khỏi da vậy.
“Hắc Bạch Vô Thường!” Trần Hiển trả lời ngắn gọn, không nhiều lời, im lặng một tiếng, lại nói tiếp: “Con cũng đã nghe rồi, tối nay “họ” sẽ đến, con phải chuẩn bị ngay từ bây giờ, nếu không… , con tự hiểu mà!”
“Vâng! Sư phụ! Nhưng con làm sao…” Trên đôi mắt của Sử Động Quân hiện rõ sự lo lắng, hắn sợ người trần như hắn, làm sao có thể đối chọi lại được với thiên binh thiên tướng, cho dù hắn có thần thông quảng đại thế nào, hắn vẫn là người thường, không phải tiên, làm sao có thể địch nổi quân của Thiên đình.
“Ha ha! Đừng lo! Lại gần đây” Trần Hiển cười lên hai tiếng thật sảng khoái, vẫy vẫy tay với Sử Động Quân.
Sử Động Quân ghé lại gần, Trần Hiển áp sát tai hắn, thì thầm điều gì đó rất lâu.
“Hiểu chưa! Nhớ phải chuẩn bị trong vòng chiều nay, nếu không, vi sư cũng không thể giúp con” Dứt lời, y phiêu dật đi về phía đỉnh núi, để lại một bóng lưng mờ mờ cho Sử Động Quân
Đi đi lại lại một hồi, kế sách đã có, chẳng qua cần nhân lực và vật lực ngay bây giờ, xem ra phải về cung dùng khổ nhục kế dụ mấy lão thần trong triều rồi.
Nghĩ là làm liền, Sử Động Quân phi thân hết tốc lực bay xuống dưới núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.