Chương 12: Hạc trắng
Ba Lợi
18/05/2020
Edit: V.O
"Nhìn cái gì, không phục à. Ngươi không biết hành lễ với sư phụ sao? Lễ phép tối thiểu cũng không biết, quả nhiên là một con Xà Yêu đê tiện!" Hạc Tiên Đồng đi tới đi lui bên cạnh ta.
Ta ngẩng đầu nhìn Nam Cực Tiên Ông, lão đầu đó vẫn hí hoáy với hoa của lão, dường như cố ý thiên vị Hạc Tiên Đồng. Bỏ đi, thân dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hôm nay quỳ thì quỳ!
"Nam Cực Tiên Ông, những câu ta nói là thật, xin ngài ban cỏ tiên cho ta đi cứu người." Ta quỳ dưới đất, cúi đầu. Từ khi ta ra đời, vẫn chưa từng quỳ trước bất kỳ ai. Hôm nay...bỏ đi.
"Ngươi muốn cứu ai?" Nam Cực Tiên Ông không hề quay đầu lại.
"Thiền sư Pháp Hải của Kim Sơn Tự. Hắn bị thương nặng ở tiểu yêu giới bên ngoài thành Hàng Châu, Bồ Tát kêu ta tới chỗ Tiên Ông cầu xin cỏ tiên!"
"Thiền sư Pháp Hải? Ngươi lại càng nói bậy! Không phải Pháp Hải là pháp sư trừ yêu có tiếng sao? Sao lại để ngươi cứu hắn?" Hạc Tiên Đồng trừng mắt: "Xà Yêu, đừng nghĩ ngươi bịa đặt là có thể lừa được ta."
"Ta không bịa đặt! Ta..." Không được, quan hệ của ta và hòa thượng bây giờ nhất thời cũng không giải thích rõ được, nếu bị Hạc Tiên Đồng hiểu lầm, danh tiếng của hòa thượng kia...
"Sao, ngươi nói không ra lời chứ gì. Quả nhiên, ngươi lại nói dối!"
"Ta không nói dối, là Bồ Tát nói ta hành thiện thì có thể thành tiên, cho nên ta mới đến cứu hắn. Lúc ấy, ta nhìn thấy hắn bị thương nặng ngã bên ngoài tiểu yêu giới, vốn ta không có ý định quan tâm, nhưng Bồ Tát nói ta giúp đỡ, cho nên ta mới đến."
"Vậy bây giờ Pháp Hải đang ở đâu?" Hạc Tiên Đồng hỏi từng vấn đề.
"Đồ nhi, đi lấy cỏ Tuệ Lan tới đây." Đột nhiên Nam Cực Tiên Ông vẫn luôn không mở miệng lại nói.
"Sư phụ, cỏ Tuệ Lan ba ngàn năm mới ra hoa!"
"Nhanh đi lấy!" Nam Cực Tiên Ông nhấn mạnh.
Mặt Hạc Tiên Đồng không muốn đi ra đình.
"Thanh Xà, ta chỉ đưa cỏ tiên cho người có duyên. Mỗi cây cỏ tiên đều có vận mệnh của mình. Nếu ngươi không cứu người, cỏ tiên sẽ lại trở về chỗ ta." Nam Cực Tiên Ông vuốt vuốt râu, cười nói.
"Đa tạ Tiên Ông, đợi sau khi Tiểu Thanh ta cứu người, ngày sau nhất định báo đáp." Thật tốt quá, cỏ tiên đã tới tay!
"Thôi, chuyện sau này sau này hãy nói cũng không muộn." Nam Cực Tiên Ông vẫy tay, một đường kim quang thoáng qua. Trong tay lão có thêm một đống cỏ vàng nhung: "Tiểu Thanh, ngươi ăn rễ Hoàng Tằng này vào đi. Núi Hùng Hoàng đã làm lục phủ ngũ tạng ngươi bị thương, ngày sau nhất định sẽ ảnh hưởng đến tu hành."
"Sư phụ, không phải đây là cỏ tiên cho sư huynh Cố Nguyên sao?" Lộc Tiên Đồng vội nói.
"Là tự nó khăng khăng cố chấp, nếu không nghe lời ta, ta cần gì phải để lại cho nó. Là thường ngày ta quá nuông chiều khiến nó thành thói quen tự cao tự đại này."
"Sư phụ, sư huynh không..."
"Con không cần nhiều lời, trong lòng vi sư biết rõ."
"Vâng, sư phụ."
"Sư phụ, đã mang cỏ Tuệ Lan tới." Đúng lúc đó Hạc Tiên Đồng quay lại. Ta cũng thức thời cất rễ Hoàng Tằng vào, không nhiều lời.
"Sư phụ, chẳng lẽ muốn cho Xà Yêu cỏ tiên này sao? Sư phụ, không thể..." Hặc Tiên Đồng ôm cái hộp muốn lui về phía sau. Lộc Tiên Đồng chặn nó lại, giật cái hộp lại, đưa cho Nam Cực Tiên Ông.
"Sư đệ, ngươi..."
"Sư huynh, đừng nên chọc sư phụ tức giận."
"Tiểu Thanh, ngươi cầm cây cỏ tiên này đi cứu người đi."
"Đa tạ Tiên Ông, Tiểu Thanh cáo từ." Cuối cùng cũng lấy được cỏ tiên rồi.
Còn chưa đi xa, sau lưng truyền đến tiếng nói.
"Ai? Ra đi!"
"Thanh Xà! Ngươi trả cỏ tiên cho ta!" Một bóng trắng phóng qua trước mặt ta thật nhanh. Không phải ai khác, chính là Hạc Tiên Đồng. Nó trừng mắt đứng trước mặt ta.
"Hạc Tiên Đồng, là Nam Cực Tiên Ông đưa cỏ tiên cho ta, chẳng lẽ ngươi không nghe lời sư phụ ngươi nói?"
"Hừ, sư phụ sẽ không trách ta vì con Xà Yêu nhà ngươi, rễ Hoàng Tằng vốn là của ta, sư phụ nói, đó là cho Cố Nguyên ta, ngươi lại tới đây giành đồ của ta." Lúc nói, nó vỗ cánh vọt tới ta.
"Hạc Tiên Đồng, ngươi nhanh tránh ra, ta còn có việc bận, không muốn đánh nhau với ngươi!" Hòa thượng còn chờ ta cứu, không có thời gian chơi với ngươi!
"Có thể đi, để cỏ tiên lại cho ta!"
"Hạc Tiên Đồng, ngươi đừng không phân rõ phải trái, đây là sư phụ ngươi đưa cho ta, ngươi muốn thì đi tìm Tiên Ông, đừng cản ta!"
"Hừ, hôm nay nhất định phải để cỏ tiên lại!"
"Nếu vậy, ta sẽ không khách sáo!" Ta vỗ chưởng ấn về phía Hạc Tiên Đồng.
Thương thế của ta chưa lành, bị chấn lùi về sau mấy bước.
"Con Xà Yêu này, còn muốn đấu với ta! Khuyên ngươi nhanh lấy cỏ tiên ra! Nếu không hôm nay ta sẽ giết ngươi."
"Nếu nàng ta không đưa, có phải ngươi cũng muốn giết ta luôn không?" Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, ta miễn cưỡng quay đầu lại, quả nhiên là Nam Cực Tiên Ông.
"Sư phụ..." Hạc Tiên Đồng buông lỏng kiếm.
"Nghiệt súc! Ta kêu ngươi đòi cỏ tiên từ Tiểu Thanh từ lúc nào? Hôm nay, ngay cả lời của ta ngươi cũng không nghe!"
"Sư phụ, con không có! Sư đệ...ngươi tố cáo với sư phụ!"
"Chuyện tới nước này, còn dám trách sư đệ ngươi?" Nam Cực Tiên Ông nói vô cùng nghiêm túc: "Thôi, thôi, kể từ hôm nay, ngươi đi đi, lúc nào nghĩ thông suốt thì trở về." Nam Cực Tiên Ông vung tay áo.
"Sư phụ, đừng, tha thứ cho sư huynh lần này đi." Lộc Tiên Đồng quỳ xuống cầu xin.
"Đừng nói nữa, nói nữa ta cũng đuổi luôn con!"
"Sư phụ!" Hạc Tiên Đồng quỳ xuống, Nam Cực Tiên Ông cũng không quay đầu lại. Nó xoay đầu lại, mặt giống như muốn ăn ta: "Xà Yêu, đều tại ngươi!" Cắn răng nghiến lợi nói. Nhưng chuyện liên quan gì đến ta, cũng không phải ta muốn Nam Cực Tiên Ông đuổi ngươi đi.
"Nếu ngươi gây sự với Tiểu Thanh, thì vĩnh viễn đừng trở về nữa." Nam Cực Tiên Ông dừng bước lại, nói. Không nghĩ tới lão đầu này đáng yêu như thế.
"Đa tạ Tiên Ông, Tiểu Thanh cáo từ." Phủi đi Hạc Tiên Đồng, ta bay lên phóng trở về Hàng Châu. Cho dù ta bày yêu trận ở trong căn miếu nát bảo vệ hòa thượng, ta vẫn không yên lòng.
Đã ba ngày, cũng không biết hòa thượng thế nào. Ta vẫn còn có chút lo lắng, bây giờ hắn bị thương nặng, nếu gặp phải những yêu quái khác, chỉ sợ là không có sức đánh trả.
Không lâu sau, ta cũng trở lại ngôi miếu đổ nát đó. Cũng may yêu trận không tổn hao khiến ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói cách khác không có ai xông vào yêu trong trận. Ta kết ấn: "Mở!"
"Hòa thượng! Ta đã về." Ta đi vào trong miếu yên tĩnh, kiểm tra khắp nơi.
Khiến ta yên tâm chính là, bóng dáng áo trắng đó vẫn còn, đang ngồi thiền nghiêm chỉnh. Có lẽ là nghe thấy giọng ta, từ từ mở mắt ra: "Về rồi."
"Ừ." Ta gật đầu, có chút không biết nói cái gì cho phải: "Ngươi, có khỏe không." Gặp mặt lại không nói gì.
"Ngươi đã đi đâu?" Hòa thượng ngẩng đầu lên, đáy mắt tối đen, trầm tĩnh làm cho người ta đoán không ra.
"Ta đi. . .ta đến chỗ Nam Cực Tiên Ông." Ta lấy cỏ Tuệ Lan ra: "Ngươi xem!"
"Thanh Xà! Quả nhiên ngươi đã đi trộm cỏ tiên!" Trong nháy mắt hòa thượng nhìn thấy cỏ tiên đã đổi sắc mặt, một phát bắt lấy cổ tay ta, nghiêm túc nói.
"Làm gì vậy!" Ta không hiểu nổi: "Mắc gì tức giận như vậy. Cỏ tiên này không phải là trộm được!"
"Không phải là trộm được?" Hòa thượng nghiêng đầu, nhíu mày: "Thanh Xà, ngươi nói thật!"
"Mắc gì không tin ta, ta nói, không phải là trộm. Là Nam Cực Tiên Ông đưa cho ta." Ta giật giật cổ tay: "Thật đau, ngươi có thể buông ra không. . ."
Bàn tay trên cổ tay rụt về trong nháy mắt như bị bỏng, hòa thượng có chút hốt hoảng chắp tay: “A di đà phật."
Ta bật cười: "Hòa thượng, mắc gì ngươi căng thẳng như vậy."
"Không căng thẳng." Hắn nhắm mắt lại, lại là dáng vẻ đần độn. Thật là một hòa thượng không quen biểu đạt.
Ta bĩu môi: "Không nói chuyện này nữa, ngươi ăn cỏ này trước đi, Tiên Ông nói, ngươi trực tiếp ăn vào, hiệu quả sẽ tốt hơn. Ta nghĩ thương thế sẽ tốt không ít. . ." Ta cứ thế nói, nhét cây cỏ vào trong tay hòa thượng, thấy hắn không hành động gì, mới ngẩng đầu: "Hòa thượng, ngươi nhìn ta làm gì? Ngẩn người làm gì, nhanh ăn đi."
Pháp Hải không lên tiếng, chỉ thâm thúy nhìn chằm chằm ta, ta thật không hiểu nổi ý của hắn, nuốt từng ngụm nước bọt: "Này, sao vậy?"
Hòa thượng nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm giọng hỏi: "Ngươi xin cỏ tiên cho ta?"
"À. . ." Chuyện này phải nói thế nào đây! "Cũng không tính là vậy, mà cũng đúng. . ." Ta gãi gãi tóc.
"Là đúng hay không đúng?" Hắn đặc biệt nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm ta.
"Làm, làm gì vậy. Nghiêm túc như vậy làm gì, quan trọng lắm sao?" Ta xoay người, có chút hốt hoảng muốn thay đổi đề tài.
"Ngươi. . ."
"Này, được rồi, ngươi suy nghĩ nhiều, là Bồ Tát, là Bồ Tát kêu ta đến chỗ Nam Cực Tiên Ông xin cỏ tiên!" Đột nhiên ta nghĩ đến lý do này, vội vàng ngắt lời hòa thượng.
"Bồ Tát?" Hòa thượng nửa tin nửa ngờ. Bộ dạng cho thấy rõ ràng nghi ngờ lời ta nói.
"Đúng, ngươi ngất thì Bồ Tát nói." Vốn chính là Bồ Tát nói, mặc dù có giấu ít chuyện, cũng không tính là ta nói dối.
"A di đà phật, là vậy à." Pháp Hải gật đầu, nghiêm mặt nói: "Bất kể như thế nào, vẫn đa tạ ngươi."
“Ôi chao!" Hòa thượng lại nói đa tạ ta nhiều vậy sao? “Không có gì."
Thấy hòa thượng ăn cỏ tiên vào, ta tiến đến gần hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hình như hòa thượng bị ta đến gần sợ hết hồn, định thần một chút: "Ta cần điều tức, hẳn cũng không đáng ngại."
"À, vậy à." Không khác gì ta nghĩ, cỏ tiên chính là cỏ tiên, ta đã sớm biết năng lực mạnh mẽ của nó, sau khi ta ăn rễ Hoàng Tằng vào, vết thương trên người khỏi hẳn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Ta ngồi lẳng lặng ở bên cạnh hòa thượng, cũng không biết nói cái gì cho phải, bây giờ xong chuyện rồi, có phải nên đi không. Nhưng cái mông ta vẫn chưa chịu chuyển động.
"Thanh Xà, ngươi cảm ứng được?" Đột nhiên Pháp Hải mở miệng.
"Cảm ứng được cái gì?" Ta nghi ngờ.
"Ta gặp nguy hiểm thì ngươi cảm ứng được?"
"Ừ, ừ." Ta gật đầu: "Nhưng lúc ấy ta cho là cảm ứng sai, với tu vi của ngươi, hoàn toàn không thể gặp nguy hiểm. Nói đi, tại sao ngươi lại bị thương? Chẳng lẽ Ngũ Độc Yêu Hậu lợi hại hơn ngươi? Ngươi đánh không lại nàng ta?"
"Nàng là người, không phải là yêu, ta không thể nhận ra nàng."
"Sự khác biệt của người và yêu ghê gớm thật, bà ta làm nhiều việc ác, ngươi thà chính mình bị thương, cũng không giết bà ta. . .thật là không công bằng." Ta bĩu môi, nói có chút châm chọc.
"Mạng mỗi người, tự có định số."
"Nhìn cái gì, không phục à. Ngươi không biết hành lễ với sư phụ sao? Lễ phép tối thiểu cũng không biết, quả nhiên là một con Xà Yêu đê tiện!" Hạc Tiên Đồng đi tới đi lui bên cạnh ta.
Ta ngẩng đầu nhìn Nam Cực Tiên Ông, lão đầu đó vẫn hí hoáy với hoa của lão, dường như cố ý thiên vị Hạc Tiên Đồng. Bỏ đi, thân dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hôm nay quỳ thì quỳ!
"Nam Cực Tiên Ông, những câu ta nói là thật, xin ngài ban cỏ tiên cho ta đi cứu người." Ta quỳ dưới đất, cúi đầu. Từ khi ta ra đời, vẫn chưa từng quỳ trước bất kỳ ai. Hôm nay...bỏ đi.
"Ngươi muốn cứu ai?" Nam Cực Tiên Ông không hề quay đầu lại.
"Thiền sư Pháp Hải của Kim Sơn Tự. Hắn bị thương nặng ở tiểu yêu giới bên ngoài thành Hàng Châu, Bồ Tát kêu ta tới chỗ Tiên Ông cầu xin cỏ tiên!"
"Thiền sư Pháp Hải? Ngươi lại càng nói bậy! Không phải Pháp Hải là pháp sư trừ yêu có tiếng sao? Sao lại để ngươi cứu hắn?" Hạc Tiên Đồng trừng mắt: "Xà Yêu, đừng nghĩ ngươi bịa đặt là có thể lừa được ta."
"Ta không bịa đặt! Ta..." Không được, quan hệ của ta và hòa thượng bây giờ nhất thời cũng không giải thích rõ được, nếu bị Hạc Tiên Đồng hiểu lầm, danh tiếng của hòa thượng kia...
"Sao, ngươi nói không ra lời chứ gì. Quả nhiên, ngươi lại nói dối!"
"Ta không nói dối, là Bồ Tát nói ta hành thiện thì có thể thành tiên, cho nên ta mới đến cứu hắn. Lúc ấy, ta nhìn thấy hắn bị thương nặng ngã bên ngoài tiểu yêu giới, vốn ta không có ý định quan tâm, nhưng Bồ Tát nói ta giúp đỡ, cho nên ta mới đến."
"Vậy bây giờ Pháp Hải đang ở đâu?" Hạc Tiên Đồng hỏi từng vấn đề.
"Đồ nhi, đi lấy cỏ Tuệ Lan tới đây." Đột nhiên Nam Cực Tiên Ông vẫn luôn không mở miệng lại nói.
"Sư phụ, cỏ Tuệ Lan ba ngàn năm mới ra hoa!"
"Nhanh đi lấy!" Nam Cực Tiên Ông nhấn mạnh.
Mặt Hạc Tiên Đồng không muốn đi ra đình.
"Thanh Xà, ta chỉ đưa cỏ tiên cho người có duyên. Mỗi cây cỏ tiên đều có vận mệnh của mình. Nếu ngươi không cứu người, cỏ tiên sẽ lại trở về chỗ ta." Nam Cực Tiên Ông vuốt vuốt râu, cười nói.
"Đa tạ Tiên Ông, đợi sau khi Tiểu Thanh ta cứu người, ngày sau nhất định báo đáp." Thật tốt quá, cỏ tiên đã tới tay!
"Thôi, chuyện sau này sau này hãy nói cũng không muộn." Nam Cực Tiên Ông vẫy tay, một đường kim quang thoáng qua. Trong tay lão có thêm một đống cỏ vàng nhung: "Tiểu Thanh, ngươi ăn rễ Hoàng Tằng này vào đi. Núi Hùng Hoàng đã làm lục phủ ngũ tạng ngươi bị thương, ngày sau nhất định sẽ ảnh hưởng đến tu hành."
"Sư phụ, không phải đây là cỏ tiên cho sư huynh Cố Nguyên sao?" Lộc Tiên Đồng vội nói.
"Là tự nó khăng khăng cố chấp, nếu không nghe lời ta, ta cần gì phải để lại cho nó. Là thường ngày ta quá nuông chiều khiến nó thành thói quen tự cao tự đại này."
"Sư phụ, sư huynh không..."
"Con không cần nhiều lời, trong lòng vi sư biết rõ."
"Vâng, sư phụ."
"Sư phụ, đã mang cỏ Tuệ Lan tới." Đúng lúc đó Hạc Tiên Đồng quay lại. Ta cũng thức thời cất rễ Hoàng Tằng vào, không nhiều lời.
"Sư phụ, chẳng lẽ muốn cho Xà Yêu cỏ tiên này sao? Sư phụ, không thể..." Hặc Tiên Đồng ôm cái hộp muốn lui về phía sau. Lộc Tiên Đồng chặn nó lại, giật cái hộp lại, đưa cho Nam Cực Tiên Ông.
"Sư đệ, ngươi..."
"Sư huynh, đừng nên chọc sư phụ tức giận."
"Tiểu Thanh, ngươi cầm cây cỏ tiên này đi cứu người đi."
"Đa tạ Tiên Ông, Tiểu Thanh cáo từ." Cuối cùng cũng lấy được cỏ tiên rồi.
Còn chưa đi xa, sau lưng truyền đến tiếng nói.
"Ai? Ra đi!"
"Thanh Xà! Ngươi trả cỏ tiên cho ta!" Một bóng trắng phóng qua trước mặt ta thật nhanh. Không phải ai khác, chính là Hạc Tiên Đồng. Nó trừng mắt đứng trước mặt ta.
"Hạc Tiên Đồng, là Nam Cực Tiên Ông đưa cỏ tiên cho ta, chẳng lẽ ngươi không nghe lời sư phụ ngươi nói?"
"Hừ, sư phụ sẽ không trách ta vì con Xà Yêu nhà ngươi, rễ Hoàng Tằng vốn là của ta, sư phụ nói, đó là cho Cố Nguyên ta, ngươi lại tới đây giành đồ của ta." Lúc nói, nó vỗ cánh vọt tới ta.
"Hạc Tiên Đồng, ngươi nhanh tránh ra, ta còn có việc bận, không muốn đánh nhau với ngươi!" Hòa thượng còn chờ ta cứu, không có thời gian chơi với ngươi!
"Có thể đi, để cỏ tiên lại cho ta!"
"Hạc Tiên Đồng, ngươi đừng không phân rõ phải trái, đây là sư phụ ngươi đưa cho ta, ngươi muốn thì đi tìm Tiên Ông, đừng cản ta!"
"Hừ, hôm nay nhất định phải để cỏ tiên lại!"
"Nếu vậy, ta sẽ không khách sáo!" Ta vỗ chưởng ấn về phía Hạc Tiên Đồng.
Thương thế của ta chưa lành, bị chấn lùi về sau mấy bước.
"Con Xà Yêu này, còn muốn đấu với ta! Khuyên ngươi nhanh lấy cỏ tiên ra! Nếu không hôm nay ta sẽ giết ngươi."
"Nếu nàng ta không đưa, có phải ngươi cũng muốn giết ta luôn không?" Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, ta miễn cưỡng quay đầu lại, quả nhiên là Nam Cực Tiên Ông.
"Sư phụ..." Hạc Tiên Đồng buông lỏng kiếm.
"Nghiệt súc! Ta kêu ngươi đòi cỏ tiên từ Tiểu Thanh từ lúc nào? Hôm nay, ngay cả lời của ta ngươi cũng không nghe!"
"Sư phụ, con không có! Sư đệ...ngươi tố cáo với sư phụ!"
"Chuyện tới nước này, còn dám trách sư đệ ngươi?" Nam Cực Tiên Ông nói vô cùng nghiêm túc: "Thôi, thôi, kể từ hôm nay, ngươi đi đi, lúc nào nghĩ thông suốt thì trở về." Nam Cực Tiên Ông vung tay áo.
"Sư phụ, đừng, tha thứ cho sư huynh lần này đi." Lộc Tiên Đồng quỳ xuống cầu xin.
"Đừng nói nữa, nói nữa ta cũng đuổi luôn con!"
"Sư phụ!" Hạc Tiên Đồng quỳ xuống, Nam Cực Tiên Ông cũng không quay đầu lại. Nó xoay đầu lại, mặt giống như muốn ăn ta: "Xà Yêu, đều tại ngươi!" Cắn răng nghiến lợi nói. Nhưng chuyện liên quan gì đến ta, cũng không phải ta muốn Nam Cực Tiên Ông đuổi ngươi đi.
"Nếu ngươi gây sự với Tiểu Thanh, thì vĩnh viễn đừng trở về nữa." Nam Cực Tiên Ông dừng bước lại, nói. Không nghĩ tới lão đầu này đáng yêu như thế.
"Đa tạ Tiên Ông, Tiểu Thanh cáo từ." Phủi đi Hạc Tiên Đồng, ta bay lên phóng trở về Hàng Châu. Cho dù ta bày yêu trận ở trong căn miếu nát bảo vệ hòa thượng, ta vẫn không yên lòng.
Đã ba ngày, cũng không biết hòa thượng thế nào. Ta vẫn còn có chút lo lắng, bây giờ hắn bị thương nặng, nếu gặp phải những yêu quái khác, chỉ sợ là không có sức đánh trả.
Không lâu sau, ta cũng trở lại ngôi miếu đổ nát đó. Cũng may yêu trận không tổn hao khiến ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói cách khác không có ai xông vào yêu trong trận. Ta kết ấn: "Mở!"
"Hòa thượng! Ta đã về." Ta đi vào trong miếu yên tĩnh, kiểm tra khắp nơi.
Khiến ta yên tâm chính là, bóng dáng áo trắng đó vẫn còn, đang ngồi thiền nghiêm chỉnh. Có lẽ là nghe thấy giọng ta, từ từ mở mắt ra: "Về rồi."
"Ừ." Ta gật đầu, có chút không biết nói cái gì cho phải: "Ngươi, có khỏe không." Gặp mặt lại không nói gì.
"Ngươi đã đi đâu?" Hòa thượng ngẩng đầu lên, đáy mắt tối đen, trầm tĩnh làm cho người ta đoán không ra.
"Ta đi. . .ta đến chỗ Nam Cực Tiên Ông." Ta lấy cỏ Tuệ Lan ra: "Ngươi xem!"
"Thanh Xà! Quả nhiên ngươi đã đi trộm cỏ tiên!" Trong nháy mắt hòa thượng nhìn thấy cỏ tiên đã đổi sắc mặt, một phát bắt lấy cổ tay ta, nghiêm túc nói.
"Làm gì vậy!" Ta không hiểu nổi: "Mắc gì tức giận như vậy. Cỏ tiên này không phải là trộm được!"
"Không phải là trộm được?" Hòa thượng nghiêng đầu, nhíu mày: "Thanh Xà, ngươi nói thật!"
"Mắc gì không tin ta, ta nói, không phải là trộm. Là Nam Cực Tiên Ông đưa cho ta." Ta giật giật cổ tay: "Thật đau, ngươi có thể buông ra không. . ."
Bàn tay trên cổ tay rụt về trong nháy mắt như bị bỏng, hòa thượng có chút hốt hoảng chắp tay: “A di đà phật."
Ta bật cười: "Hòa thượng, mắc gì ngươi căng thẳng như vậy."
"Không căng thẳng." Hắn nhắm mắt lại, lại là dáng vẻ đần độn. Thật là một hòa thượng không quen biểu đạt.
Ta bĩu môi: "Không nói chuyện này nữa, ngươi ăn cỏ này trước đi, Tiên Ông nói, ngươi trực tiếp ăn vào, hiệu quả sẽ tốt hơn. Ta nghĩ thương thế sẽ tốt không ít. . ." Ta cứ thế nói, nhét cây cỏ vào trong tay hòa thượng, thấy hắn không hành động gì, mới ngẩng đầu: "Hòa thượng, ngươi nhìn ta làm gì? Ngẩn người làm gì, nhanh ăn đi."
Pháp Hải không lên tiếng, chỉ thâm thúy nhìn chằm chằm ta, ta thật không hiểu nổi ý của hắn, nuốt từng ngụm nước bọt: "Này, sao vậy?"
Hòa thượng nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm giọng hỏi: "Ngươi xin cỏ tiên cho ta?"
"À. . ." Chuyện này phải nói thế nào đây! "Cũng không tính là vậy, mà cũng đúng. . ." Ta gãi gãi tóc.
"Là đúng hay không đúng?" Hắn đặc biệt nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm ta.
"Làm, làm gì vậy. Nghiêm túc như vậy làm gì, quan trọng lắm sao?" Ta xoay người, có chút hốt hoảng muốn thay đổi đề tài.
"Ngươi. . ."
"Này, được rồi, ngươi suy nghĩ nhiều, là Bồ Tát, là Bồ Tát kêu ta đến chỗ Nam Cực Tiên Ông xin cỏ tiên!" Đột nhiên ta nghĩ đến lý do này, vội vàng ngắt lời hòa thượng.
"Bồ Tát?" Hòa thượng nửa tin nửa ngờ. Bộ dạng cho thấy rõ ràng nghi ngờ lời ta nói.
"Đúng, ngươi ngất thì Bồ Tát nói." Vốn chính là Bồ Tát nói, mặc dù có giấu ít chuyện, cũng không tính là ta nói dối.
"A di đà phật, là vậy à." Pháp Hải gật đầu, nghiêm mặt nói: "Bất kể như thế nào, vẫn đa tạ ngươi."
“Ôi chao!" Hòa thượng lại nói đa tạ ta nhiều vậy sao? “Không có gì."
Thấy hòa thượng ăn cỏ tiên vào, ta tiến đến gần hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hình như hòa thượng bị ta đến gần sợ hết hồn, định thần một chút: "Ta cần điều tức, hẳn cũng không đáng ngại."
"À, vậy à." Không khác gì ta nghĩ, cỏ tiên chính là cỏ tiên, ta đã sớm biết năng lực mạnh mẽ của nó, sau khi ta ăn rễ Hoàng Tằng vào, vết thương trên người khỏi hẳn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Ta ngồi lẳng lặng ở bên cạnh hòa thượng, cũng không biết nói cái gì cho phải, bây giờ xong chuyện rồi, có phải nên đi không. Nhưng cái mông ta vẫn chưa chịu chuyển động.
"Thanh Xà, ngươi cảm ứng được?" Đột nhiên Pháp Hải mở miệng.
"Cảm ứng được cái gì?" Ta nghi ngờ.
"Ta gặp nguy hiểm thì ngươi cảm ứng được?"
"Ừ, ừ." Ta gật đầu: "Nhưng lúc ấy ta cho là cảm ứng sai, với tu vi của ngươi, hoàn toàn không thể gặp nguy hiểm. Nói đi, tại sao ngươi lại bị thương? Chẳng lẽ Ngũ Độc Yêu Hậu lợi hại hơn ngươi? Ngươi đánh không lại nàng ta?"
"Nàng là người, không phải là yêu, ta không thể nhận ra nàng."
"Sự khác biệt của người và yêu ghê gớm thật, bà ta làm nhiều việc ác, ngươi thà chính mình bị thương, cũng không giết bà ta. . .thật là không công bằng." Ta bĩu môi, nói có chút châm chọc.
"Mạng mỗi người, tự có định số."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.