Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 11: Nam Cực Tiên Ông

Ba Lợi

15/05/2020

Linh hồn của ta đau đớn rời khỏi thân thể. Cô đơn lơ lửng trên không trung.

Ta thấy thân thể gần như vỡ nát, bị Yêu Hậu tùy ý ném ra kết giới.

Ta thấy hòa thượng ngất ở bên ngoài kết giới.

Ta thấy tỷ tỷ đâm kim thêu sâu vào ngón tay.

Ta muốn khóc, nhưng ta không khóc nổi, bởi vì ta chỉ là linh hồn.

Ta trôi dạt từ từ, không biết bay tới nơi nào.

"A di đà phật. Thanh Xà." Bồ Tát áo trắng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt ta.

"Bồ Tát, cứu con." Ta quỳ xuống.

"Ngươi không cần phải nói, ta đều đã biết. Trong mệnh đã định có kiếp này, ý trời không thể trái. Đi đi, trở về nơi ngươi nên về, đợi sau khi ngươi trở về, tìm Nam Cực Tiên Ông cầu xin một cây Khổ Chi (linh chi đắng/bạch chỉ đắng). Lần này Pháp Hải gặp đại kiếp, sáu đường kết giới gần rách, nếu như tính mạng hắn xảy ra vấn đề gì, nhân gian sẽ diệt vong."

Nghiêm trọng thế à! Ta ghi nhớ, đầu bắt đầu mông lung.

Dường như, dường như ta thấy một cái tay che trên đỉnh đầu của ta...

"Có nhân tất có quả. . . ngươi đã ngộ ra. . ."

. . .

"Hòa thượng." Ta ngồi dậy, cũng bất chấp thân thể đau đớn.

Cũng may hắn chỉ ngất đi. Ta thở phào nhẹ nhõm. Nhìn chằm chằm vào mặt hắn, có chút không biết là cảm giác gì.

Bỏ đi, hắn là hòa thượng, ta là Xà Yêu, còn có thể có cảm giác gì. Ta đỡ hòa thượng dậy. Thật ra bây giờ hắn là cứu tinh của nhân gian, không thể xảy ra chuyện gì.

Ta chống thân thể đau đớn, miễn cưỡng đỡ hòa thượng đến ngôi miếu đổ nát mà trước kia có đoạn thời gian ở đó. Sau khi ta hồi phục thị lực, đã tới mấy lần, đã quen thuộc cảnh tượng chung quanh.

Khăn tay nhúng nước, lau sạch sẽ vết máu trên mặt hòa thượng. dường như bởi vì nước lạnh, hòa thượng tỉnh.

"Thanh Xà. . .Thanh Xà. . .đừng. . ." Miệng hắn lặp lại nhiều lần. Trong lòng ta vui mừng, hòa thượng này còn có chút lương tâm.

"Ngươi đã tỉnh?" Ta bỏ khăn tay vào trong nước.

"Ừ." Pháp Hải nhìn chằm chằm mặt ta, gật đầu: "Ngươi. . ."

Ta biết hắn muốn nói gì đó, nhưng ta không muốn nói với hắn chuyện ta đã từng chết một lần, kể cả những lời Bồ Tát nói ta cũng không có ý định nói cho hắn biết. "Ta mạng lớn, trốn ra được."

Pháp Hải nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra.

"Hòa thượng, có lời gì ngươi cứ nói."

"A di đà phật, Thanh Xà, ta thiếu ngươi một phần nhân tình." Giọng hắn khàn khàn, đáy mắt phản chiếu bóng dáng của ta.

Ngươi thiếu ta chỗ nào. Nhưng mà Bồ Tát nói ngươi giống như Chúa cứu thế, ta cũng không coi là thua thiệt.

"Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"



"A di đà phật." Hắn chỉ chắp hai tay, lẳng lặng ngồi thiền. Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt không có một chút máu, da môi cũng khô, chắc là cũng không khá hơn chút nào. Ta nói cũng có chút dư thừa. Xem ra nhất định phải nắm chặt thời gian đi tìm Nam Cực Tiên Ông rồi.

"Hòa thượng, ngươi ở yên đây, chờ ta trở lại." Ta đặt thức ăn mua được và nước lấy được để ở bên cạnh hắn. "Thương thế của ngươi quá nặng, tạm thời đừng đi loạn."

Pháp Hải nhíu mày, mở miệng có chút không tình nguyện: "Ngươi đi đâu?"

"Ta. . . ta nghe nói Nam Cực Tiên Ông có rất nhiều cỏ tiên. . ."

"Xà Yêu, đừng đánh chủ ý lên cỏ tiên!" Trong mắt Pháp Hải bắn ra tinh quang. Nhìn chằm chằm ta. Bộ dạng kia, thật giống như ta đã làm chuyện thiên lý bất dung. Quả nhiên là hòa thượng bắt yêu, làm thế nào cũng không đổi được tư tưởng thâm căn cố đế này.

Ngươi cho rằng ta muốn đánh chủ ý lên cỏ tiên à, nếu như Bồ Tát không nói, ta mới không đi đâu! Huống chi, từng nghe lão Quy nói, đến đó nhất định phải qua núi Hùng Hoàng, ngươi còn không biết người tốt, không, là yêu tốt! Ta tức giận trừng mắt: "Ta thèm thuồng cỏ tiên đó đã lâu, ngươi thu ta đi! Hừ, bản cô nương không rảnh tốn thời gian với ngươi."

"Thanh Xà! Ngươi không thể đi, ngươi chưa từng qua núi Hùng Hoàng!" Giọng hòa thượng sau lưng có chút nóng nảy, trong lòng ta vui vẻ trở lại. Coi như hòa thượng này còn có chút lương tâm.

"Khụ. . ." Đột nhiên hòa thượng ho khan, ta quay đầu lại, vừa vặn một tia máu chảy xuống khóe miệng hắn. Thân thể ta căng thẳng, thương thế hòa thượng nặng như vậy, đã không kéo dài được. Ta lập tức bay lên không về hướng nơi xa.

Ta nhớ trong truyện Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh hù chết Hứa Tiên, mới đến tìm Nam Cực Tiên Ông cầu xin cỏ tiên. Nhưng thực tế tất cả đều sai. Một mình Tiểu Thanh ta đi tìm Nam Cực Tiên Ông, khó khăn qua núi Hùng Hoàng, lại là vì Pháp Hải!

Ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, núi Hùng Hoàng nằm ngoài cùng núi Tiên. Trên đất bụi phấn vàng chành, hoàn toàn muốn mạng của ta! Khắp nơi trong không khí đều tràn ngập mùi hùng hoàng(*), khiến cho cổ họng ta cũng bắt đầu gai đau.

(*)Hùng hoàng (Realgar): thường được dùng để trừ rắn, sâu bọ và tà ma.

Ta cắn răng, vươn một chân ra, đạp lên bột. . .

Đau rát, xuyên thấu qua giầy thêu truyền tới trên người. Ta vội vàng rụt chân về.

Mới một chân đã đau như vậy, nếu như cả người đều rơi xuống hùng hoàng này, cho dù không chết cũng phải lột da!

Làm sao bây giờ? Được rồi, có lẽ có thể bay qua! Ta bay lên trời.

"Wao. . .khụ." Lúc ta đang đầu cơ trục lợi, một đống phấn hùng hoàng ập tới! Khiến ta sặc lui lại, ngã mạnh xuống đất.

Núi Hùng Hoàng này như có linh tính, ngăn cản ta bay qua. Nhưng, nếu nói đi qua.

"Ngươi chưa từng qua núi Hùng Hoàng. . ." Lời của hòa thượng vang lên bên tai. Ta nắm chặt quả đấm, hôm nay ta có bị lột da, cũng nhất định phải qua! Ta cũng không tin, chỉ một ngọn núi chết còn có thể ngăn được Tiểu Thanh ta!

Cơn đau trên chân nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, hùng hoàng trong gió thổi càng mãnh liệt lúc ta bước lên núi này. Thậm chí ta cảm thấy mũi cũng bốc cháy.

Ngọn núi trước mặt, xa như vậy cao như vậy, ta có cảm giác cả đời cũng không đi qua được. Có lẽ đau cũng sẽ chết lặng, ta đau đến không biết đau. Trong đầu lại suy nghĩ lung tung.

Nói ra, ta và hòa thượng gặp nhau nhiều lần cũng là bởi vì Xá Lợi trong cơ thể ta. Cũng coi là có duyên rồi. Nếu như ta không xuyên tới đây, Tiểu Thanh sẽ có giao tình với hòa thượng không? Còn nữa, chết hai lần, cũng chết trong tay lão yêu bà chết tiệt đó. Thật là khó chịu! Nhưng với đạo hạnh của lão yêu bà, chuyện báo thù thật là xa không thể với tới. Hòa thượng bị thương trong tay nàng ta thế nào? Không phải hòa thượng là một người rất lợi hại sao. . .

Suy nghĩ lung tung, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, đúng lúc ta còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, cũng đã đi ra khỏi núi Hùng Hoàng.

Lúc đạp trên đất bằng, cơn đau đến chết lặng cũng được giải thoát. Ta gần như nhảy cẫng lên. Cái cảm giác giống như đi trên mũi dao đó, hôm nay ta mới biết rõ.

Thật vất vả qua núi Hùng Hoàng, chân của ta cũng đã không thể chạm đất. Miễn cưỡng chống đỡ, bay về phía Tiên Phủ có thể thấy mờ mờ.

Đụng đầu vào không khí! Ta lại ngồi xuống một lần nữa. "Không khí cũng có thể đụng người?" Ta vuốt vuốt đầu, khi thấy dòng sông to lớn phía trước thì lòng muốn khóc cũng có.

"Chơi ta à? Sao có con sông lớn vậy?" Bây giờ chân ta không thể động, cho nên trực tiếp bò qua.



Một mùi ta ghét. . .không phải chứ, lại là sông Hùng Hoàng? Trời ạ, qua núi ta đã phế rồi, còn chưa tới sông, ta cũng trực tiếp nghẻo.

Đúng lúc ta hết đường xoay xở, hai đường sáng vọt thẳng tới chỗ ta.

Sao băng trời giáng? Cứu ta!

Hai đường sao băng không nện lên người ta, thì ra là hai con Hạc Tiên Đồng (con hạc) và Lộc Tiên Đồng (con hươu) mặc quần áo tiên đồng.

Lúc này ta đang hoa lệ nằm dưới đất, "sùng bái" ngước đầu.

"Ngươi chính là Thanh Xà đến cầu cỏ tiên?" Lộc Tiên Đồng ngồi xổm người xuống, hỏi.

"Đúng, là ta. Không biết sao các ngươi biết được?"

"Sư phụ chúng ta kêu chúng ta tới đón ngươi!" Hạc Tiên Đồng đáp. "Ngươi còn không nhanh đi, đã chậm trễ rất lâu rồi!" Vẻ mặt Hạc Tiên Đồng này kiêu ngạo, giọng nói kia giống như nó là chủ nhân của ta.

Tiểu Thanh, ngươi phải nhịn, nhất định phải nhịn, không nên chấp nhặt với trẻ con. Ta hít một hơi thật sâu, mặt cười: "Tiểu tiên, không phải ta cố ý không đứng dậy, là chân của ta đau không thể động."

"Hừ, không phải chỉ là một ngọn núi Hùng Hoàng sao? Ngươi thật đúng là được chiều chuộng! Đứng lên! Nắm chặt một chút, không ai phục vụ ngươi."

"Ngươi. . ."

"Ngươi cái gì mà ngươi. . .nắm chặt, có nghe không, nếu không chúng ta đi về."

Tiểu Thanh, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nhịn. Ta tự an ủi mình, chịu đựng đau đứng dậy.

"Hừ!" Hạc Tiên Đồng bất mãn hừ lạnh, lúc này mới lấy một tấm lệnh bài ra giơ giơ, sau đó, trực tiếp bay qua sông Hùng Hoàng. Lệnh bài kia chính là bảo bối!

"Lệnh bài kia là trận pháp khống chế." Thấy ta nhìn chằm chằm lệnh bài, Lộc Tiên Đồng giải thích.

"Nói với nàng ta nhiều như vậy làm gì!" Hạc Tiên Đồng tức giận nói. "Đều do nàng ta qua núi Hùng Hoàng tốn nhiều thời gian, chúng ta trở về sẽ bị sư phụ phạt."

"Cũng không thể trách nàng, nếu không phải sư huynh không chịu giúp nàng, muốn cho nàng tự đi qua núi Hùng Hoàng, cũng sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy."

Thì ra là, Nam Cực Tiên Ông kêu bọn họ tới đón ta, là Hạc Tiên Đồng cố ý muốn chơi ta!

Ta muốn cắn chết con hạc thay lông này. Nhưng vì hòa thượng, ta phải nhịn! Nhưng cái chân đáng thương của ta!

"Bỏ đi, sư huynh, huynh xem nàng hoàn toàn không thể đi bộ, chúng ta dìu về là được." Lộc Tiên Đồng đụng Hạc Tiên Đồng một cái.

"Nếu không phải sợ sư phụ mắng, ta sẽ mặc kệ ngươi!"

. . .

Ta được dẫn tới Tiên Phủ, nói là Tiên Phủ, thực tế ta cảm thấy phải là vườn hoa mới đúng, bên trong khắp nơi đều là cây cỏ vô cùng kỳ lạ.

"Sư phụ, chúng con đã dẫn Thanh Xà tới!" Hai người Hạc Tiên Đồng lôi kéo ta xông tới lương đình (nơi nghỉ mát) cách đó không xa, hoàn toàn không để ý chân của ta bị thương.

"Đồ nhi. Thanh Xà sao vậy?" Trong lương đình có một lão đầu tròn tròn lùn lùn, râu dài trắng toát. Nếu gọi Hạc Tiên Đồng là đồ nhi, vậy ông ta chính là Nam Cực Tiên Ông?

"Tiên ông, ta tới cầu xin cỏ tiên. Bồ Tát nói cỏ tiên của ngài có thể cứu mạng." Ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, hòa thượng còn đang chờ cứu mạng, vội vàng nói với tiên ông.

"Thì ra là ngươi lăm le cỏ tiên của chúng ta! Một con Xà Yêu như ngươi cũng gặp được Bồ Tát? Không thể nào! Sư phụ, đừng để bị nàng ta lừa! Một con Xà Yêu thấy sư phụ cũng không làm lễ, sao có thể lấy cỏ tiên?" Nam Cực Tiên Ông còn chưa nói, con Tiên Hạc chết tiệt kia đã ngăn cản! Nếu không phải bây giờ có chuyện muốn nhờ, nhất định cắn chết ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Hoặc Phật Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook