Chương 54: Huyết sát
Ba Lợi
01/07/2020
Ta còn chưa nhìn kỹ mảnh vỡ kia, chính nó hóa thành một màn sáng, giọng Lan Cốc truyền ra.
"Từ lần từ biệt này, sợ rằng trọn đời không thể gặp nhau. Ta vẫn cho là cô chính là Tiểu Thanh, đoạt đi Lan U, hận cô. Cho đến khi thấy cô khốn khổ vì tình, thấy cô khó xử, ta mới biết, cô không phải là nàng. Ta chờ Lan U mấy kiếp, vẫn muốn chờ có một ngày chàng sẽ nhớ ta, hiểu ta, hoàn thành tư tâm, cũng là chấp niệm, ngược lại khiến chàng rơi vào hết luân hồi này đến luân hồi khác, vốn là chàng cũng không nên rơi lệ, không nên xảy ra chuyện, tất cả đều bởi vì sự tồn tại của ta, giờ ta trả nước mắt lại cho chàng, thì sẽ có kết quả, cám ơn cô."
Ta không phải là nàng, vậy ta là ai? Hòa thượng và ta, chỉ sợ sẽ là vạn kiếp bất phục. Chẳng lẽ thật là có duyên vô phận sao? Ta mê mang nhìn bản thể Lan Cốc trên giường tiêu tan trong không khí, nước mắt không khống chế được chảy xuôi xuống.
Ta có linh cảm, ta sẽ rời khỏi đây.
. . .
Ta bệnh nặng, cả đêm nóng sốt không lùi.
Sao yêu quái lại bị bệnh? Ta nghĩ.
Sao yêu quái có thể có chuyện? Ta nghi ngờ.
Hỗn loạn, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán ta, giống như là thuốc tốt, ta tỉnh lại trong ngọn lửa sương mù hỗn độn đó.
Là ai? Ta mở mắt.
Phòng trống không, không có ai. Có lẽ ta nhầm. Ta thở dài, đứng dậy xuống giường.
Mở cửa đúng lúc thấy tiểu tử Bạch Địch kia vội vàng vọt vào: "Thanh Xà, ngươi đã tỉnh!" Nó nhanh chóng trốn phía sau ta, lộ ra nửa cái đầu, nhìn phía sau một lát, thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi đang tránh cái gì?" Ta vuốt vuốt lỗ tai lông xù của nó: "Chẳng lẽ, ngươi gây họa gì?"
"Dĩ nhiên không." Nó khó chịu hất tay ta xuống: "Ngươi ngủ tròn mười ngày, nếu ngủ nữa, ta sẽ cho là ngươi đã ngủ đông! Ngày ngày Hứa Tiên muốn tìm đại phu xem cho ngươi, Bạch Xà không cho, nếu không tỉnh nữa, có lẽ sẽ sinh nghi."
"Ai lại ngủ đông vào mùa hè!” Ta cười cười bất đắc dĩ.
"Trước không nói những chuyện này, ngươi còn nhớ con cóc đó không?" Bạch Địch nghiêm túc, nói: "Ta phát hiện gần đây trong thành này có gì đó không đúng."
"Sao?"
"Trong thành đã có vài người mất tích, hơn nữa ta tra xét, cũng có liên quan đến con cóc đó." Bạch Địch nghiêm túc nói: "Chỗ hắn ở có vấn đề, hơn nữa, gần như là khí huyết sát."
"Từ lúc nào ngươi lại học làm bộ đầu vậy hả?" Ta ngạc nhiên, tên này vẫn luôn nhẹ nhàng như việc không liên quan đến mình, sao lại xen vào.
"Ta nói thật, hơn nữa trên người Bạch Xà cũng có khí huyết sát." Bạch Địch ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn ta nói.
"Cái gì? Trên người Tỷ tỷ cũng có? Ta đi xem thử!" Ta đang muốn đến phòng tỷ tỷ, Bạch Địch ngăn ta lại.
"Ngươi hãy nghe ta nói, mặc dù có, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Xà có phản ứng gì không đúng, hẳn là Hứa Tiên thường đi mang về một chút. Viện kia, không biết tại sao ban ngày không có một chút vấn đề, chỉ có buổi tối mới có khí huyết sát, ta mới vừa đi thăm dò, lại thấy con cóc đó, nhưng cũng không thấy một chút vấn đề gì." Bạch Địch kỳ lạ nói.
"Vậy cũng lạ." Ta gật đầu, cân nhắc, nói: "Vậy, tối nay, ta lại đến viện kia xem thử."
"Ta đi cùngvới ngươi." Bạch Địch nói: "Ta cũng phải tra chuyện này, ta đang tìm một người, có lẽ có liên quan đến chuyện này."
"Ngươi còn có bí mật à." Ta tò mò quan sát trên dưới nó: "Không phải thân phận của ngươi là thái tử lưu lạc ở dân gian gì đó chứ."
"Mặc kệ ngươi." Bạch Địch tức giận trừng ta, quay đi ra cửa, quay đầu lại nói: "Nhớ trước khi lên đường, dùng ngọc bài liên lạc với ta."
Sau khi Bạch Địch đi, ta đến phòng tỷ tỷ, đẩy cửa đi vào.
Nàng đang ngồi ở mép giường khâu vá, thấy ta đi vào, vui vẻ nói: "Thanh nhi, muội đã tỉnh, mau tới đây."
Ta đỡ nàng cùng ngồi ở trên giường, cảm nhận thử khí tức của nàng, quả nhiên có chút mùi huyết sát âm u: "Tỷ tỷ, gần đây tỷ có cảm thấy chỗ nào không quá thoải mái không?"
"Không. Sao muội lại hỏi chuyện này, muội yên tâm, tỷ không có chuyện gì, ngược lại là muội, đau lòng quá độ, sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy, nếu không nhờ thiền sư có lòng, lại cứu mạng muội, tỷ thật không biết phải làm thế nào mới được." Tỷ tỷ trách.
"Tỷ nói. . . Pháp Hải? Hắn đã tới?" Ta trợn to hai mắt: "Chẳng lẽ hắn không làm phiền tỷ sao?"
"Hắn chỉ nói, bây giờ tỷ mang thai, hãy tự lo, không gây phiền phức gì cho tỷ." Tỷ tỷ lắc đầu, đột nhiên nghiêm túc nói: "Thanh nhi, tỷ hỏi muội, rốt cuộc quan hệ của muội và thiền sư là thế nào."
Ta như làm chuyện xấu, bị gia trưởng nắm thóp, hốt hoảng, lúng túng nói: "Muội và hắn có thể có quan hệ gì, tỷ tỷ, muội là yêu, hắn là phật, muội trốn còn không kịp nữa là."
"Điều này cũng đúng." Tỷ tỷ cau mày gật đầu: "Nhưng, ánh mắt hắn nhìn muội. . .có lẽ là tỷ nghĩ nhiều." Tỷ tỷ vỗ vỗ tay ta: "Thanh Nhi, sau này đừng chạy khắp nơi, dù sao cũng là yêu, thiền sư không làm phiền muội, khó bảo toàn những người khác sẽ không, đạo hạnh cao thâm có quá nhiều người, cẩn thận rước họa vào thân."
"Tỷ tỷ, muội biết, tỷ yên tâm đi." Ta cười trả lời, nói trong lòng, chỉ sợ là ta không gây phiền cho người khác, bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa.
Vào đêm, ta và Bạch Địch hai người làm phép chạy tới viện của con cóc, nín thở ngưng thần vào phòng.
"Chuyện ngươi muốn ta đã làm cho ngươi, chừng nào thì ngươi có thể ra khỏi thân thể của ta!" Đột nhiên lão đạo cóc ngồi trên giường trong phòng mở miệng.
Ta và Bạch Địch nhìn nhau, có thể thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
"Ra? Tại sao hồn Bạch Xà Tinh ta muốn còn chưa thu vào tay?" Con cóc thay đổi âm điệu, tự nhủ.
"Ta đã nói rồi, đạo hạnh của nàng ta quá cao, ta có thể làm gì nàng ta bây giờ, uống độc cóc của ta lâu như vậy cũng không chết, ta thật không có cách nào, đại sư, ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu nhân đi." Đột nhiên con cóc khóc ròng nói.
"Thả ngươi? Ai tìm tinh hồn cho ta, ngươi đã không thể lấy hồn Bạch Xà Tinh, vậy ta chỉ có thể lấy của ngươi."
"Cầu xin ngài, đừng giết ta, ta sẽ nghĩ cách!"
"Con cóc đó bị nhập thân sao?" Bạch Địch truyền âm nói.
Ta không trả lời nó, lấy Tháp trấn yêu trong trán ra, ta nhớ nó có phản ứng với con cóc.
Quả nhiên, Tháp trấn yêu lắc lư giữa không trung, đột nhiên kim quang mãnh liệt, bay về hướng con cóc, hút phép trong phạm vi lớn.
Nằm ngoài dự đoán của ta, Thuật ẩn thân của ta vì pháp lực không đủ, cùng Bạch Địch cùng nhau hiện thân.
"Là ai!" Lão cóc nhìn chúng ta: "Các ngươi đã thấy, các ngươi đi chết đi!" Dứt lời, yêu khí hừng hực, chứa khí huyết sát trong đó, quấn về phía chúng ta.
"Chỉ là tiểu quỷ, lại dám làm loạn ở trước mặt ta!" Tháp trấn yêu phát ra một tiếng lạnh lùng, kim quang mãnh liệt, ép sát khí xuống.
"Ngươi có nghe thấy có người nói chuyện không." Nhất thời ta không phản ứng kịp, hỏi Bạch Địch.
Bạch Địch cũng chỉ ngẩn người gật đầu, mắt trợn tròn, chỉ vào Tháp trấn yêu: "Có một tiểu oa nhi đi ra!"
"Tiểu oa nhi?" Ta theo phương hướng nó chỉ, nhìn sang, quả nhiên cửa tầng một của tháp mở ra, một tiểu nam hài áo đỏ buộc búi tóc chạy ra, vươn tay đánh về phía con cóc.
"Ngươi là. . ." Đột nhiên lão cóc phát ra tiếng gào thét sợ hãi, hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy tiểu oa nhi vươn tay nhẹ nhàng nắm, một bóng đen đen thùi lùi, đã bị tiểu oa nhi lôi từ trong thân thể con cóc ra ngoài, rất nhanh co lại thành cỡ lòng bài tay.
Trong nháy mắt đó, ta choáng váng hoa mắt, cổ họng ngọt lịm, một dòng tanh ngọt dâng lên.
"Ngươi làm sao vậy?" Bạch Địch vội vàng vịn thân thể ta lắc lư.
"Thật là quá yếu. . ." Tiểu oa nhi tức giận quay đầu lại nhìn ta: "Bỏ đi, không chơi!" Nó một hớp nuốt bóng đen kia vào bụng, vỗ vỗ cái bụng, hài lòng trở lại Tháp trấn yêu.
Chuyện xảy ra hoàn toàn chỉ trong mấy hơi thở, gần như giày vò hết toàn bộ pháp lực của ta, khiến ta không có dư sức nghĩ nhiều, thân thể suy yếu như bị hút hết, nửa người dựa lên người Bạch Địch, mất đi một phần pháp lực, ta cũng không tiếp tục duy trì được chân thân nữa.
Bản thân lão cóc tu vi không cao, lúc này bị dọa đến run lẩy bẩy, quỳ dưới đất dập đầu: "Đại sư, nữ tiên nhân, tha cho ta đi, ta đều bị ép. Là người kia ép ta bắt người phàm, ta không có cách nào."
"Làm sao bây giờ?" Bạch Địch nhìn ta.
"Ngươi nói với Hứa Tiên cái gì? Cho Hứa Tiên độc gì, đưa thuốc giải cho ta." Ta cố chống đỡ tinh thần, nói.
"Hứa Tiên?" Lão cóc nhất thời mơ hồ: "Ta nhớ ra rồi, là đại phu đó, nương tử của hắn là Bạch Xà Tinh ngàn năm. Ta làm theo lời người kia nói, nói cho hắn biết nương tử bị xà tinh nhập thân, phải uống thuốc của ta mới có thể loại trừ yêu tinh." Hắn run rấy lấy một bình sứ từ trong người ra, đưa tới: "Đây chính là thuốc giải."
Ta rút bình sứ, vươn tay mò một viên thuốc ra, bỏ vào lòng bàn tay lão cóc: "Uống đi!"
"Này. . .này. . ." Lão cóc do dự.
"Ngươi không uống, bây giờ ta sẽ giết ngươi!" Ta giơ tay lên.
"Ta uống, ta uống!" Thấy hắn một hơi nuốt xuống, ta gật đầu: "Nếu ngươi dám nói dối ta, cho dù ngươi trốn tới chỗ nào, ta cũng có thể tìm ra ngươi! Chuyện ngày hôm nay, đừng tiết lộ một chút tiếng gió nào, trở về núi sâu tu luyện, đừng bao giờ ...ra nữa."
Lão cóc lại dập đầu mấy đầu, biến mất như một làn khói không thấy nữa.
Chúng ta cũng không ở lại, trở về phủ, Bạch Địch đỡ ta lên giường: "Ngươi có ổn không."
"Ta không sao, tu luyện điều chỉnh là được rồi. Chuyện đã xảy ra hôm nay quá không thể tưởng tượng nổi." Ta điều chỉnh trạng thái của mình, đáp.
"Tháp của ngươi thật lợi hại." Bạch Địch nằm ở bên cạnh bàn: "Đó là cái gì?"
"Trong lúc vô tình ta nhận chủ được một pháp bảo. Nhưng cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu oa nhi đó. Vừa rồi gọi tháp ra, cũng không có động tĩnh. Sợ rằng tạm thời không có cách nào hỏi rõ ràng chuyện này." Ta lại thử gọi Tháp trấn yêu ra, nhưng vẫn như ném đá vào biển rộng, không có một chút tác dụng.
"Vậy lúc ngươi biết là chuyện gì, nhớ gọi ta, người ta tìm kia, không chừng có liên quan đến chuyện này." Bạch Địch nghiêm mặt nói: "Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta phải trở về."
"Từ lần từ biệt này, sợ rằng trọn đời không thể gặp nhau. Ta vẫn cho là cô chính là Tiểu Thanh, đoạt đi Lan U, hận cô. Cho đến khi thấy cô khốn khổ vì tình, thấy cô khó xử, ta mới biết, cô không phải là nàng. Ta chờ Lan U mấy kiếp, vẫn muốn chờ có một ngày chàng sẽ nhớ ta, hiểu ta, hoàn thành tư tâm, cũng là chấp niệm, ngược lại khiến chàng rơi vào hết luân hồi này đến luân hồi khác, vốn là chàng cũng không nên rơi lệ, không nên xảy ra chuyện, tất cả đều bởi vì sự tồn tại của ta, giờ ta trả nước mắt lại cho chàng, thì sẽ có kết quả, cám ơn cô."
Ta không phải là nàng, vậy ta là ai? Hòa thượng và ta, chỉ sợ sẽ là vạn kiếp bất phục. Chẳng lẽ thật là có duyên vô phận sao? Ta mê mang nhìn bản thể Lan Cốc trên giường tiêu tan trong không khí, nước mắt không khống chế được chảy xuôi xuống.
Ta có linh cảm, ta sẽ rời khỏi đây.
. . .
Ta bệnh nặng, cả đêm nóng sốt không lùi.
Sao yêu quái lại bị bệnh? Ta nghĩ.
Sao yêu quái có thể có chuyện? Ta nghi ngờ.
Hỗn loạn, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán ta, giống như là thuốc tốt, ta tỉnh lại trong ngọn lửa sương mù hỗn độn đó.
Là ai? Ta mở mắt.
Phòng trống không, không có ai. Có lẽ ta nhầm. Ta thở dài, đứng dậy xuống giường.
Mở cửa đúng lúc thấy tiểu tử Bạch Địch kia vội vàng vọt vào: "Thanh Xà, ngươi đã tỉnh!" Nó nhanh chóng trốn phía sau ta, lộ ra nửa cái đầu, nhìn phía sau một lát, thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi đang tránh cái gì?" Ta vuốt vuốt lỗ tai lông xù của nó: "Chẳng lẽ, ngươi gây họa gì?"
"Dĩ nhiên không." Nó khó chịu hất tay ta xuống: "Ngươi ngủ tròn mười ngày, nếu ngủ nữa, ta sẽ cho là ngươi đã ngủ đông! Ngày ngày Hứa Tiên muốn tìm đại phu xem cho ngươi, Bạch Xà không cho, nếu không tỉnh nữa, có lẽ sẽ sinh nghi."
"Ai lại ngủ đông vào mùa hè!” Ta cười cười bất đắc dĩ.
"Trước không nói những chuyện này, ngươi còn nhớ con cóc đó không?" Bạch Địch nghiêm túc, nói: "Ta phát hiện gần đây trong thành này có gì đó không đúng."
"Sao?"
"Trong thành đã có vài người mất tích, hơn nữa ta tra xét, cũng có liên quan đến con cóc đó." Bạch Địch nghiêm túc nói: "Chỗ hắn ở có vấn đề, hơn nữa, gần như là khí huyết sát."
"Từ lúc nào ngươi lại học làm bộ đầu vậy hả?" Ta ngạc nhiên, tên này vẫn luôn nhẹ nhàng như việc không liên quan đến mình, sao lại xen vào.
"Ta nói thật, hơn nữa trên người Bạch Xà cũng có khí huyết sát." Bạch Địch ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn ta nói.
"Cái gì? Trên người Tỷ tỷ cũng có? Ta đi xem thử!" Ta đang muốn đến phòng tỷ tỷ, Bạch Địch ngăn ta lại.
"Ngươi hãy nghe ta nói, mặc dù có, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Xà có phản ứng gì không đúng, hẳn là Hứa Tiên thường đi mang về một chút. Viện kia, không biết tại sao ban ngày không có một chút vấn đề, chỉ có buổi tối mới có khí huyết sát, ta mới vừa đi thăm dò, lại thấy con cóc đó, nhưng cũng không thấy một chút vấn đề gì." Bạch Địch kỳ lạ nói.
"Vậy cũng lạ." Ta gật đầu, cân nhắc, nói: "Vậy, tối nay, ta lại đến viện kia xem thử."
"Ta đi cùngvới ngươi." Bạch Địch nói: "Ta cũng phải tra chuyện này, ta đang tìm một người, có lẽ có liên quan đến chuyện này."
"Ngươi còn có bí mật à." Ta tò mò quan sát trên dưới nó: "Không phải thân phận của ngươi là thái tử lưu lạc ở dân gian gì đó chứ."
"Mặc kệ ngươi." Bạch Địch tức giận trừng ta, quay đi ra cửa, quay đầu lại nói: "Nhớ trước khi lên đường, dùng ngọc bài liên lạc với ta."
Sau khi Bạch Địch đi, ta đến phòng tỷ tỷ, đẩy cửa đi vào.
Nàng đang ngồi ở mép giường khâu vá, thấy ta đi vào, vui vẻ nói: "Thanh nhi, muội đã tỉnh, mau tới đây."
Ta đỡ nàng cùng ngồi ở trên giường, cảm nhận thử khí tức của nàng, quả nhiên có chút mùi huyết sát âm u: "Tỷ tỷ, gần đây tỷ có cảm thấy chỗ nào không quá thoải mái không?"
"Không. Sao muội lại hỏi chuyện này, muội yên tâm, tỷ không có chuyện gì, ngược lại là muội, đau lòng quá độ, sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy, nếu không nhờ thiền sư có lòng, lại cứu mạng muội, tỷ thật không biết phải làm thế nào mới được." Tỷ tỷ trách.
"Tỷ nói. . . Pháp Hải? Hắn đã tới?" Ta trợn to hai mắt: "Chẳng lẽ hắn không làm phiền tỷ sao?"
"Hắn chỉ nói, bây giờ tỷ mang thai, hãy tự lo, không gây phiền phức gì cho tỷ." Tỷ tỷ lắc đầu, đột nhiên nghiêm túc nói: "Thanh nhi, tỷ hỏi muội, rốt cuộc quan hệ của muội và thiền sư là thế nào."
Ta như làm chuyện xấu, bị gia trưởng nắm thóp, hốt hoảng, lúng túng nói: "Muội và hắn có thể có quan hệ gì, tỷ tỷ, muội là yêu, hắn là phật, muội trốn còn không kịp nữa là."
"Điều này cũng đúng." Tỷ tỷ cau mày gật đầu: "Nhưng, ánh mắt hắn nhìn muội. . .có lẽ là tỷ nghĩ nhiều." Tỷ tỷ vỗ vỗ tay ta: "Thanh Nhi, sau này đừng chạy khắp nơi, dù sao cũng là yêu, thiền sư không làm phiền muội, khó bảo toàn những người khác sẽ không, đạo hạnh cao thâm có quá nhiều người, cẩn thận rước họa vào thân."
"Tỷ tỷ, muội biết, tỷ yên tâm đi." Ta cười trả lời, nói trong lòng, chỉ sợ là ta không gây phiền cho người khác, bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa.
Vào đêm, ta và Bạch Địch hai người làm phép chạy tới viện của con cóc, nín thở ngưng thần vào phòng.
"Chuyện ngươi muốn ta đã làm cho ngươi, chừng nào thì ngươi có thể ra khỏi thân thể của ta!" Đột nhiên lão đạo cóc ngồi trên giường trong phòng mở miệng.
Ta và Bạch Địch nhìn nhau, có thể thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
"Ra? Tại sao hồn Bạch Xà Tinh ta muốn còn chưa thu vào tay?" Con cóc thay đổi âm điệu, tự nhủ.
"Ta đã nói rồi, đạo hạnh của nàng ta quá cao, ta có thể làm gì nàng ta bây giờ, uống độc cóc của ta lâu như vậy cũng không chết, ta thật không có cách nào, đại sư, ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu nhân đi." Đột nhiên con cóc khóc ròng nói.
"Thả ngươi? Ai tìm tinh hồn cho ta, ngươi đã không thể lấy hồn Bạch Xà Tinh, vậy ta chỉ có thể lấy của ngươi."
"Cầu xin ngài, đừng giết ta, ta sẽ nghĩ cách!"
"Con cóc đó bị nhập thân sao?" Bạch Địch truyền âm nói.
Ta không trả lời nó, lấy Tháp trấn yêu trong trán ra, ta nhớ nó có phản ứng với con cóc.
Quả nhiên, Tháp trấn yêu lắc lư giữa không trung, đột nhiên kim quang mãnh liệt, bay về hướng con cóc, hút phép trong phạm vi lớn.
Nằm ngoài dự đoán của ta, Thuật ẩn thân của ta vì pháp lực không đủ, cùng Bạch Địch cùng nhau hiện thân.
"Là ai!" Lão cóc nhìn chúng ta: "Các ngươi đã thấy, các ngươi đi chết đi!" Dứt lời, yêu khí hừng hực, chứa khí huyết sát trong đó, quấn về phía chúng ta.
"Chỉ là tiểu quỷ, lại dám làm loạn ở trước mặt ta!" Tháp trấn yêu phát ra một tiếng lạnh lùng, kim quang mãnh liệt, ép sát khí xuống.
"Ngươi có nghe thấy có người nói chuyện không." Nhất thời ta không phản ứng kịp, hỏi Bạch Địch.
Bạch Địch cũng chỉ ngẩn người gật đầu, mắt trợn tròn, chỉ vào Tháp trấn yêu: "Có một tiểu oa nhi đi ra!"
"Tiểu oa nhi?" Ta theo phương hướng nó chỉ, nhìn sang, quả nhiên cửa tầng một của tháp mở ra, một tiểu nam hài áo đỏ buộc búi tóc chạy ra, vươn tay đánh về phía con cóc.
"Ngươi là. . ." Đột nhiên lão cóc phát ra tiếng gào thét sợ hãi, hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy tiểu oa nhi vươn tay nhẹ nhàng nắm, một bóng đen đen thùi lùi, đã bị tiểu oa nhi lôi từ trong thân thể con cóc ra ngoài, rất nhanh co lại thành cỡ lòng bài tay.
Trong nháy mắt đó, ta choáng váng hoa mắt, cổ họng ngọt lịm, một dòng tanh ngọt dâng lên.
"Ngươi làm sao vậy?" Bạch Địch vội vàng vịn thân thể ta lắc lư.
"Thật là quá yếu. . ." Tiểu oa nhi tức giận quay đầu lại nhìn ta: "Bỏ đi, không chơi!" Nó một hớp nuốt bóng đen kia vào bụng, vỗ vỗ cái bụng, hài lòng trở lại Tháp trấn yêu.
Chuyện xảy ra hoàn toàn chỉ trong mấy hơi thở, gần như giày vò hết toàn bộ pháp lực của ta, khiến ta không có dư sức nghĩ nhiều, thân thể suy yếu như bị hút hết, nửa người dựa lên người Bạch Địch, mất đi một phần pháp lực, ta cũng không tiếp tục duy trì được chân thân nữa.
Bản thân lão cóc tu vi không cao, lúc này bị dọa đến run lẩy bẩy, quỳ dưới đất dập đầu: "Đại sư, nữ tiên nhân, tha cho ta đi, ta đều bị ép. Là người kia ép ta bắt người phàm, ta không có cách nào."
"Làm sao bây giờ?" Bạch Địch nhìn ta.
"Ngươi nói với Hứa Tiên cái gì? Cho Hứa Tiên độc gì, đưa thuốc giải cho ta." Ta cố chống đỡ tinh thần, nói.
"Hứa Tiên?" Lão cóc nhất thời mơ hồ: "Ta nhớ ra rồi, là đại phu đó, nương tử của hắn là Bạch Xà Tinh ngàn năm. Ta làm theo lời người kia nói, nói cho hắn biết nương tử bị xà tinh nhập thân, phải uống thuốc của ta mới có thể loại trừ yêu tinh." Hắn run rấy lấy một bình sứ từ trong người ra, đưa tới: "Đây chính là thuốc giải."
Ta rút bình sứ, vươn tay mò một viên thuốc ra, bỏ vào lòng bàn tay lão cóc: "Uống đi!"
"Này. . .này. . ." Lão cóc do dự.
"Ngươi không uống, bây giờ ta sẽ giết ngươi!" Ta giơ tay lên.
"Ta uống, ta uống!" Thấy hắn một hơi nuốt xuống, ta gật đầu: "Nếu ngươi dám nói dối ta, cho dù ngươi trốn tới chỗ nào, ta cũng có thể tìm ra ngươi! Chuyện ngày hôm nay, đừng tiết lộ một chút tiếng gió nào, trở về núi sâu tu luyện, đừng bao giờ ...ra nữa."
Lão cóc lại dập đầu mấy đầu, biến mất như một làn khói không thấy nữa.
Chúng ta cũng không ở lại, trở về phủ, Bạch Địch đỡ ta lên giường: "Ngươi có ổn không."
"Ta không sao, tu luyện điều chỉnh là được rồi. Chuyện đã xảy ra hôm nay quá không thể tưởng tượng nổi." Ta điều chỉnh trạng thái của mình, đáp.
"Tháp của ngươi thật lợi hại." Bạch Địch nằm ở bên cạnh bàn: "Đó là cái gì?"
"Trong lúc vô tình ta nhận chủ được một pháp bảo. Nhưng cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu oa nhi đó. Vừa rồi gọi tháp ra, cũng không có động tĩnh. Sợ rằng tạm thời không có cách nào hỏi rõ ràng chuyện này." Ta lại thử gọi Tháp trấn yêu ra, nhưng vẫn như ném đá vào biển rộng, không có một chút tác dụng.
"Vậy lúc ngươi biết là chuyện gì, nhớ gọi ta, người ta tìm kia, không chừng có liên quan đến chuyện này." Bạch Địch nghiêm mặt nói: "Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta phải trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.