Chương 53: Trở về vị trí cũ
Ba Lợi
01/07/2020
"Hôm nay, ta ở phía sau cửa nhìn, ta muốn tự mình xem thử, rốt cuộc Hứa Tiên đang làm trò gì!"
Ngay đêm đó, quả nhiên Hứa Tiên lén lút chạy ra ngoài từ cửa sau, đi tới một ngõ hẻm xa xôi, đi vào tận sâu bên trong gõ vang móc cửa, nhẹ giọng kêu: "Đại sư, ta tới lấy thuốc."
Hứa Tiên gõ cửa không lâu, cửa kẽo kẹt mở ra, một tiểu đồng từ bên trong đi ra, ngẩng đầu híp mắt nhìn, hình như mới vừa tỉnh ngủ, lầm bầm: "Là ngươi à, vào đi, tổ sư gia đang đợi ngươi."
Hứa Tiên đi theo tiểu đồng vào phòng, ta cũng làm phép đi theo. Đáng thương tỷ tỷ đối với hắn như vậy, hắn lại giấu tỷ tỷ làm chuyện lén lút này.
Trong phòng đốt ánh lửa lớn chừng hạt đậu, chợt lóe chợt lóe, khói màu xanh bốc lên, trực giác của ta cảm thấy có gì đó không đúng, âm khí nơi này vô cùng cường thịnh, nếu người phàm ở nơi này, chỉ sợ mạng khó qua ba năm. Thấy Hứa Tiên vén cửa rèm, ta nín thở tập trung, đi theo nhìn.
Trên giường đối diện, có một lão đạo mặc trường bào đang ngồi, sắc mặt xanh xao. Hắn thấy có người đi vào, chầm chập mở mắt, nhất thời trên người dâng lên yêu khí hừng hực.
Đột nhiên ta cảm thấy mi tâm nóng lên, vào lúc này Tháp trấn yêu bay ra, dọa ta vội vàng kéo về, chỉ sợ bứt dây động rừng, nhưng thoạt nhìn, bọn họ cũng không phản ứng, giống như không nhìn thấy.
Tháp trấn yêu bắn kim quang về phía lão đạo kia, lão đạo trong mắt ta biến thành một con con cóc siêu lớn, ta buồn nôn, loáng thoáng thấy trong thân thể con cóc này, còn kèm theo bóng đen, mơ hồ không thấy rõ.
Dĩ nhiên, ta thấy được những thứ này, Hứa Tiên lại không thấy, chỉ thấy hắn bái lạy lão cóc, cung kính nói: "Đại sư, nương tử ta uống vài thang thuốc của ngài, buổi chiều đã phun máu bầm ra rồi."
"Phun máu bầm, vậy xà yêu nhập thân đã sắp đi." Lão cóc vụng về lấy một bình sứ từ trên người ra, đưa cho Hứa Tiên: "Uống mấy viên Ninh Thần Đan nữa, sẽ khỏi hẳn."
"Đa tạ đại sư." Hứa Tiên vươn hai tay cung kính nhận lấy, lại móc mấy thỏi bạc từ trong tay áo ra, đưa cho tiểu đồng, lại lạy một cái: "Vậy đại sư, ta đi về trước."
Ta trở về phủ trước một bước, Tháp trấn yêu cũng sáng lên rồi bay về giữa trán ta, mất động tĩnh.
Ta đứng ở phía sau cửa chờ Hứa Tiên, nhìn hắn vội vàng chạy từ bên ngoài vào, vòng cánh tay, không nóng không vội biết rõ còn hỏi: "Hứa tướng công, nửa đêm còn ra ngoài à."
Hứa Tiên bị ta đột nhiên lên tiếng làm sợ hết hồn, xoay đầu lại, thấy rõ người tới, hoảng sợ cười nói: "Là tiểu Thanh à, ta, ta ngủ không yên, cho nên đi ra ngoài một chút, sắc trời cũng không sớm, muội cũng nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, hắn cũng không đợi ta đáp lời, chạy trối chết.
Bạch Địch hiện hình bên cạnh, cười lạnh nói: "Quả nhiên Hứa Tiên này không phải là người tốt gì."
Ta vuốt vuốt đầu nhỏ lông xù của Bạch Địch: "Con người luôn có rất nhiều mặt, còn phải làm phiền ngươi tiếp tục theo dõi giúp, sau này không thể để cho tỷ tỷ uống thuốc này. Ngày mai ta đi gặp lại con cóc đó."
Ngày kế, ta đi mấy bước đã tới viện Hứa Tiên từng tới trước đó, không ngờ, nơi này trống rỗng, ngay cả bóng ma cũng không thấy, cũng không thấy âm khí gì. Xem ra, chỉ sợ là có người cố ý bố trí cục hại tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, gần đây tỷ có cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Hứa Tiên mài viên thuốc thành bột, ngày nào cũng bỏ vào thức ăn, mặc dù có Bạch Địch coi chừng, ta vẫn lo lắng.
"Không thoải mái? Thanh Nhi, lời này phải hiểu thế nào đây?" Tỷ tỷ đặt thêu hoa lên bàn, rót một ly nước, từ từ uống.
"Là. . ." Ta suy nghĩ, vẫn nuốt việc Hứa Tiên làm xuống: "Không có gì, chỉ đang nghĩ tỷ tỷ có muốn trở về núi tu luyện vài ngày không, khí trời quá nóng, trong núi mát hơn chút, không bằng chúng ta kiếm cớ trở về nghỉ hè đi."
"Thanh Nhi, muội đã bao tuổi rồi, còn sợ nóng." Tỷ tỷ lắc đầu, hơi mỉm cười nói: "Đúng rồi, Thanh Nhi, tỷ có thai rồi." Tỷ tỷ vuốt ve bụng, trên mặt tràn đầy nụ cười dịu dàng.
Lòng ta lộp bộp: "Tỷ tỷ nói phải. . ."
"Thanh Nhi, muội sắp được làm tiểu di rồi." Tỷ tỷ lại tiếp một câu: "Bây giờ tỷ có muốn trở về, cũng không trở về được, có hài tử, sợ rằng pháp lực của tỷ đã từ từ biến mất."
Lại qua một ngày, sáng sớm, tỷ tỷ gõ cửa đánh thức ta: "Thanh Nhi, có người tìm muội, đang ở trước sảnh."
Mấy ngày không gặp, Lan Cốc không chỉ gầy một phần, thân thể cũng yếu ớt, chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã nàng, tinh thần cũng hết sức uể oải không phấn chấn.
"Lan Cốc, cô sao vậy?" Ta bước mấy bước tới trước, cầm hai tay của nàng: "Đoạn ngày trước còn tốt, sao cô lại đến, Lộ Thành không đi cùng cô sao, sao lại để cho một mình cô tới?"
Lan Cốc lảo đảo đứng dậy, nắm chặt hà bao ở trong tay, run rẩy đưa cho ta: "Cứu. . .cứu Lộ Thành, nhất định phải cứu chàng!" Giọng nàng khàn khàn, giãy dụa muốn quỳ xuống.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ta nhất định sẽ giúp một tay, mau đứng dậy đi, trước nói rõ ràng." Ta kéo cánh tay của nàng, đỡ nàng dậy.
"Lộ Thành đã chết. . .ba ngày trước, Lộ Thành cùng ta đến Lương phủ viếng thăm, gặp được Hồ Mị Nhi, đột nhiên nàng ta ra tay, Lộ Thành và ta không đề phòng, Lộ Thành đã bị nàng ta. . .đó là kiếp, tránh không thoát, cũng không thể trốn nữa." Lan Cốc run rẩy nói: "Ngươi cầm hà bao này, đến Địa Phủ tìm chàng, đưa cho chàng, chàng còn có hi vọng. . ." Dứt lời, nàng hít sâu một hơi, mạnh nâng tinh thần: "Xin chuyển một câu cho chàng, một giọt lệ hoa thần, hoa nhân duyên đầy đất, Lan Cốc không hối hận!" Nàng hỗn loạn ngất xỉu.
Lời di ngôn này khiến ta không yên tĩnh, nhưng bộ dạng nàng bây giờ, cũng không thể nói thêm cái gì nữa.
"Tỷ tỷ, làm phiền tỷ chăm sóc nàng, muội cần phải đi ra ngoài một chuyến." Ta phó thác Lan Cốc cho tỷ tỷ, trở lại phòng, bày Tháp trấn yêu ra, một hơi vọt vào tầng thứ ba.
Địa Phủ âm u, dựa vào trí nhớ, ta thuận đường chạy về phía cầu Nại Hà, hôm nay Mạnh Bà cách đầu cầu không xa không phát canh Mạnh Bà, mà cũng không thấy bóng dáng hồn ma bình thường chen chen ở đầu cầu, trống rỗng khiến cho ta cho là đến nhầm chỗ trong khoảng thời gian ngắn.
"Ngươi đã đến rồi." Mạnh Bà vung tay áo với ta.
"Ngài biết ta sẽ tới?" Ta tiến lên đón: "Ta tới tìm người. . ."
"Ta biết ngươi tìm ai, Tiên Quân và cố nhân ước hẹn, ngươi đợi ở đây chút đi." Mạnh Bà chỉ chỉ trên cầu, vốn là trên cầu trống rỗng, hiện ra bóng dáng của hai người, một đen một xanh, chính là Nghiêm Lộ Thành và Tiểu Thanh.
Chẳng biết tại sao, đứng ở đầu cầu, cũng có chút khoảng cách, ta lại nghe rõ được giọng của hai người.
"Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới nàng biến thành bộ dạng này." Nghiêm Lộ Thành nói.
"Chàng nhận ra ta rồi sao?" Giọng điệu Tiểu Thanh hơi thay đổi, vui mừng hỏi.
"Đúng, trải qua mấy đời luân hồi, trí nhớ của ta đã khôi phục." Nghiêm Lộ Thành mỉm cười, giọng mang chút khổ sở. Không, bây giờ hắn cũng phải tên là Nghiêm Lộ Thành mà là LanU.
"Ta chờ chàng cực kỳ lâu, nhìn chàng đi qua hết lần này đến lần khác, trước khi tan thành mây khói. . .còn có thể gặp lại chàng một lần, vậy. . .coi như là hoàn thành tâm nguyện." Tiểu Thanh nhẹ nhàng giơ tay lên vuốt ve mặt Lan U, trên mặt có một tia cười nhạt.
"Chẳng lẽ nàng. . ."Sắc mặt Lan U thay đổi, tiến lên nắm tayTiểu Thanh, lại xuyên qua thân thể nàng.
"Sao lại." Ta ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi Mạnh Bà: "Nàng sao vậy?"
"Những ngày chịu phạt trong sông Vong Xuyên, căn cơ đã hóa thành hư vô, hồn sắp thuộc về Vong Xuyên rồi." Mạnh Bà nói sâu xa: "Nếu lần này Tiên Quân luân hồi vẫn không nhớ nàng, chỉ sợ cuối cùng vẫn nhớ thương vô ích."
Ta nhìn sông Vong Xuyên mãnh liệt kia, nhất thời trong lòng khó chịu như có một tảng đá chặn lại.
"Đây đều là sự trừng phạt ta nên nhận, cũng là thiên phạt, ta gặp chàng, là ký ức đẹp nhất của ta lúc sinh thời, cũng là kiếp nạn của chàng, sau này ta không có ở đây, phải chăm sóc cho mìnhthật tốt."Thân thể Tiểu Thanh càng ngày càng nhạt, cuối cùng một chút bóng dáng cuối cùng từ từ biến mất ở trong sông Vong Xuyên.
Lan U đứng ở trên cầu suy nghĩ xuất thần, cánh tay khẽ run, một tay chống thành cầu Nại Hà, bóng lưng đơn độc, một lúc lâu, đột nhiên phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra ngoài.
Đột nhiên lòng ta xông lên bi thương khó có thể nói rõ, tim co rút đau đớn xụi lơ xuống, quỳ dưới đất.
"Vừa trở về, đã hút chuyện ràng buộc với nó ra." Mạnh Bà đỡ ta lên: "Không phải ngươi có đồ cho người sao? Không đi sẽ chậm."
Lúc này ta mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lan U đã hoảng hốt giống như tượng gỗ, sắp đi xuống cầu Nại Hà.
"Nghiêm. . . thượng tiên Lan U, còn nhớ Lan Cốc không?" Ta giơ hà bao lên, kéo lấy vạt áo của hắn: "Cái này là nàng nói ta đưa cho ngươi."
Ánh mắt đờ ra của Lan U có chút ánh sáng: "Tiểu Cốc. . ." Hắn như có thêm vài phần sức lực, nhận lấy hà bao, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một mầm móng, lóe ra ánh tím mềm mại, phản chiếu trong đôi mắt không có thần của Lan U, như đang nói gì đó.
"Nàng nói với ta chuyển cho ngươi một câu nói. 'Một giọt lệ hoa thần, hoa nhân duyên đầy đất, nàng không hối hận.' "
"Tiểu Cốc. . ."Trong đôi mắt Lan U như nổi lên gợn sóng, miệng lẩm bẩm, nhìn chằm chằm hạt mầm móng được hắn nâng trong lòng bàn tay, đột nhiên, mầm móng hóa thành một luồng sáng xanh, sáp nhập vào giữa trán Lan U.
Lan U run rẩy, dường như chịu đựng nỗi đau lớn nhất thế gian, linh hồn hiện ra từng tia kim quang.
"Không! Tiểu Cốc!" Một tiếng kêu đau đớn tan nát cõi lòng, Lan U quỳ ở dưới đất, mắt từ từ khôi phục sáng tỏ.
Sau đó một trận kim quang mãnh liệt, mang theo năng lượng thật lớn đánh sâu vào cả Địa Phủ, chiếu rọi cả Địa Phủ giống như ban ngày.
"Thượng tiên Lan U đã trải qua đủ kiếp số, trở về vị trí cũ." Một giọng xa xôi từ bốn phương tám hướng truyền đến, sau đó trong nháy mắt, bóng dáng Lan U chợt lóe lên, biến mất tại Địa Phủ.
"Hắn. . ." Ta quay đầu lại hỏi Mạnh Bà, thấy bà vẫn yên lặng ngồi cạnh cầu, ngẩng đầu trên mặt co quắp hiếm khi hiện lên vui vẻ: "Ngươi trở về đi."
Nhập Tháp trấn yêu vào giữa trán, ta vọt mấy bước tới phòng tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, Lan Cốc cô nương đâu?"
Tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn ta, nhíu mày, thấp giọng nói: "Nàng. . .aiz." Dứt lời, vén chăn trên giường lên.
Đó là một cây hoa lan khô héo. . .khô vàng, co quắp, cũ nát. . .
"Muội đi không lâu sau, nàng đã như vậy. Đây là đồ nàng nói tỷ đưa cho muội." Dứt lời lấy một chiếc lá trên bàn đặt vào tay ta.
"Mặc dù tỷ không hiểu phương pháp thực vật tu luyện, nhưng, sợ rằng. . .là không thể cứu." Tỷ tỷ cầm tay ta vỗ nhè nhẹ, thở dài, đi ra khỏi phòng, cửa vang lên kẽo kẹt, đóng chặt.
Ngay đêm đó, quả nhiên Hứa Tiên lén lút chạy ra ngoài từ cửa sau, đi tới một ngõ hẻm xa xôi, đi vào tận sâu bên trong gõ vang móc cửa, nhẹ giọng kêu: "Đại sư, ta tới lấy thuốc."
Hứa Tiên gõ cửa không lâu, cửa kẽo kẹt mở ra, một tiểu đồng từ bên trong đi ra, ngẩng đầu híp mắt nhìn, hình như mới vừa tỉnh ngủ, lầm bầm: "Là ngươi à, vào đi, tổ sư gia đang đợi ngươi."
Hứa Tiên đi theo tiểu đồng vào phòng, ta cũng làm phép đi theo. Đáng thương tỷ tỷ đối với hắn như vậy, hắn lại giấu tỷ tỷ làm chuyện lén lút này.
Trong phòng đốt ánh lửa lớn chừng hạt đậu, chợt lóe chợt lóe, khói màu xanh bốc lên, trực giác của ta cảm thấy có gì đó không đúng, âm khí nơi này vô cùng cường thịnh, nếu người phàm ở nơi này, chỉ sợ mạng khó qua ba năm. Thấy Hứa Tiên vén cửa rèm, ta nín thở tập trung, đi theo nhìn.
Trên giường đối diện, có một lão đạo mặc trường bào đang ngồi, sắc mặt xanh xao. Hắn thấy có người đi vào, chầm chập mở mắt, nhất thời trên người dâng lên yêu khí hừng hực.
Đột nhiên ta cảm thấy mi tâm nóng lên, vào lúc này Tháp trấn yêu bay ra, dọa ta vội vàng kéo về, chỉ sợ bứt dây động rừng, nhưng thoạt nhìn, bọn họ cũng không phản ứng, giống như không nhìn thấy.
Tháp trấn yêu bắn kim quang về phía lão đạo kia, lão đạo trong mắt ta biến thành một con con cóc siêu lớn, ta buồn nôn, loáng thoáng thấy trong thân thể con cóc này, còn kèm theo bóng đen, mơ hồ không thấy rõ.
Dĩ nhiên, ta thấy được những thứ này, Hứa Tiên lại không thấy, chỉ thấy hắn bái lạy lão cóc, cung kính nói: "Đại sư, nương tử ta uống vài thang thuốc của ngài, buổi chiều đã phun máu bầm ra rồi."
"Phun máu bầm, vậy xà yêu nhập thân đã sắp đi." Lão cóc vụng về lấy một bình sứ từ trên người ra, đưa cho Hứa Tiên: "Uống mấy viên Ninh Thần Đan nữa, sẽ khỏi hẳn."
"Đa tạ đại sư." Hứa Tiên vươn hai tay cung kính nhận lấy, lại móc mấy thỏi bạc từ trong tay áo ra, đưa cho tiểu đồng, lại lạy một cái: "Vậy đại sư, ta đi về trước."
Ta trở về phủ trước một bước, Tháp trấn yêu cũng sáng lên rồi bay về giữa trán ta, mất động tĩnh.
Ta đứng ở phía sau cửa chờ Hứa Tiên, nhìn hắn vội vàng chạy từ bên ngoài vào, vòng cánh tay, không nóng không vội biết rõ còn hỏi: "Hứa tướng công, nửa đêm còn ra ngoài à."
Hứa Tiên bị ta đột nhiên lên tiếng làm sợ hết hồn, xoay đầu lại, thấy rõ người tới, hoảng sợ cười nói: "Là tiểu Thanh à, ta, ta ngủ không yên, cho nên đi ra ngoài một chút, sắc trời cũng không sớm, muội cũng nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, hắn cũng không đợi ta đáp lời, chạy trối chết.
Bạch Địch hiện hình bên cạnh, cười lạnh nói: "Quả nhiên Hứa Tiên này không phải là người tốt gì."
Ta vuốt vuốt đầu nhỏ lông xù của Bạch Địch: "Con người luôn có rất nhiều mặt, còn phải làm phiền ngươi tiếp tục theo dõi giúp, sau này không thể để cho tỷ tỷ uống thuốc này. Ngày mai ta đi gặp lại con cóc đó."
Ngày kế, ta đi mấy bước đã tới viện Hứa Tiên từng tới trước đó, không ngờ, nơi này trống rỗng, ngay cả bóng ma cũng không thấy, cũng không thấy âm khí gì. Xem ra, chỉ sợ là có người cố ý bố trí cục hại tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, gần đây tỷ có cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Hứa Tiên mài viên thuốc thành bột, ngày nào cũng bỏ vào thức ăn, mặc dù có Bạch Địch coi chừng, ta vẫn lo lắng.
"Không thoải mái? Thanh Nhi, lời này phải hiểu thế nào đây?" Tỷ tỷ đặt thêu hoa lên bàn, rót một ly nước, từ từ uống.
"Là. . ." Ta suy nghĩ, vẫn nuốt việc Hứa Tiên làm xuống: "Không có gì, chỉ đang nghĩ tỷ tỷ có muốn trở về núi tu luyện vài ngày không, khí trời quá nóng, trong núi mát hơn chút, không bằng chúng ta kiếm cớ trở về nghỉ hè đi."
"Thanh Nhi, muội đã bao tuổi rồi, còn sợ nóng." Tỷ tỷ lắc đầu, hơi mỉm cười nói: "Đúng rồi, Thanh Nhi, tỷ có thai rồi." Tỷ tỷ vuốt ve bụng, trên mặt tràn đầy nụ cười dịu dàng.
Lòng ta lộp bộp: "Tỷ tỷ nói phải. . ."
"Thanh Nhi, muội sắp được làm tiểu di rồi." Tỷ tỷ lại tiếp một câu: "Bây giờ tỷ có muốn trở về, cũng không trở về được, có hài tử, sợ rằng pháp lực của tỷ đã từ từ biến mất."
Lại qua một ngày, sáng sớm, tỷ tỷ gõ cửa đánh thức ta: "Thanh Nhi, có người tìm muội, đang ở trước sảnh."
Mấy ngày không gặp, Lan Cốc không chỉ gầy một phần, thân thể cũng yếu ớt, chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã nàng, tinh thần cũng hết sức uể oải không phấn chấn.
"Lan Cốc, cô sao vậy?" Ta bước mấy bước tới trước, cầm hai tay của nàng: "Đoạn ngày trước còn tốt, sao cô lại đến, Lộ Thành không đi cùng cô sao, sao lại để cho một mình cô tới?"
Lan Cốc lảo đảo đứng dậy, nắm chặt hà bao ở trong tay, run rẩy đưa cho ta: "Cứu. . .cứu Lộ Thành, nhất định phải cứu chàng!" Giọng nàng khàn khàn, giãy dụa muốn quỳ xuống.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ta nhất định sẽ giúp một tay, mau đứng dậy đi, trước nói rõ ràng." Ta kéo cánh tay của nàng, đỡ nàng dậy.
"Lộ Thành đã chết. . .ba ngày trước, Lộ Thành cùng ta đến Lương phủ viếng thăm, gặp được Hồ Mị Nhi, đột nhiên nàng ta ra tay, Lộ Thành và ta không đề phòng, Lộ Thành đã bị nàng ta. . .đó là kiếp, tránh không thoát, cũng không thể trốn nữa." Lan Cốc run rẩy nói: "Ngươi cầm hà bao này, đến Địa Phủ tìm chàng, đưa cho chàng, chàng còn có hi vọng. . ." Dứt lời, nàng hít sâu một hơi, mạnh nâng tinh thần: "Xin chuyển một câu cho chàng, một giọt lệ hoa thần, hoa nhân duyên đầy đất, Lan Cốc không hối hận!" Nàng hỗn loạn ngất xỉu.
Lời di ngôn này khiến ta không yên tĩnh, nhưng bộ dạng nàng bây giờ, cũng không thể nói thêm cái gì nữa.
"Tỷ tỷ, làm phiền tỷ chăm sóc nàng, muội cần phải đi ra ngoài một chuyến." Ta phó thác Lan Cốc cho tỷ tỷ, trở lại phòng, bày Tháp trấn yêu ra, một hơi vọt vào tầng thứ ba.
Địa Phủ âm u, dựa vào trí nhớ, ta thuận đường chạy về phía cầu Nại Hà, hôm nay Mạnh Bà cách đầu cầu không xa không phát canh Mạnh Bà, mà cũng không thấy bóng dáng hồn ma bình thường chen chen ở đầu cầu, trống rỗng khiến cho ta cho là đến nhầm chỗ trong khoảng thời gian ngắn.
"Ngươi đã đến rồi." Mạnh Bà vung tay áo với ta.
"Ngài biết ta sẽ tới?" Ta tiến lên đón: "Ta tới tìm người. . ."
"Ta biết ngươi tìm ai, Tiên Quân và cố nhân ước hẹn, ngươi đợi ở đây chút đi." Mạnh Bà chỉ chỉ trên cầu, vốn là trên cầu trống rỗng, hiện ra bóng dáng của hai người, một đen một xanh, chính là Nghiêm Lộ Thành và Tiểu Thanh.
Chẳng biết tại sao, đứng ở đầu cầu, cũng có chút khoảng cách, ta lại nghe rõ được giọng của hai người.
"Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới nàng biến thành bộ dạng này." Nghiêm Lộ Thành nói.
"Chàng nhận ra ta rồi sao?" Giọng điệu Tiểu Thanh hơi thay đổi, vui mừng hỏi.
"Đúng, trải qua mấy đời luân hồi, trí nhớ của ta đã khôi phục." Nghiêm Lộ Thành mỉm cười, giọng mang chút khổ sở. Không, bây giờ hắn cũng phải tên là Nghiêm Lộ Thành mà là LanU.
"Ta chờ chàng cực kỳ lâu, nhìn chàng đi qua hết lần này đến lần khác, trước khi tan thành mây khói. . .còn có thể gặp lại chàng một lần, vậy. . .coi như là hoàn thành tâm nguyện." Tiểu Thanh nhẹ nhàng giơ tay lên vuốt ve mặt Lan U, trên mặt có một tia cười nhạt.
"Chẳng lẽ nàng. . ."Sắc mặt Lan U thay đổi, tiến lên nắm tayTiểu Thanh, lại xuyên qua thân thể nàng.
"Sao lại." Ta ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi Mạnh Bà: "Nàng sao vậy?"
"Những ngày chịu phạt trong sông Vong Xuyên, căn cơ đã hóa thành hư vô, hồn sắp thuộc về Vong Xuyên rồi." Mạnh Bà nói sâu xa: "Nếu lần này Tiên Quân luân hồi vẫn không nhớ nàng, chỉ sợ cuối cùng vẫn nhớ thương vô ích."
Ta nhìn sông Vong Xuyên mãnh liệt kia, nhất thời trong lòng khó chịu như có một tảng đá chặn lại.
"Đây đều là sự trừng phạt ta nên nhận, cũng là thiên phạt, ta gặp chàng, là ký ức đẹp nhất của ta lúc sinh thời, cũng là kiếp nạn của chàng, sau này ta không có ở đây, phải chăm sóc cho mìnhthật tốt."Thân thể Tiểu Thanh càng ngày càng nhạt, cuối cùng một chút bóng dáng cuối cùng từ từ biến mất ở trong sông Vong Xuyên.
Lan U đứng ở trên cầu suy nghĩ xuất thần, cánh tay khẽ run, một tay chống thành cầu Nại Hà, bóng lưng đơn độc, một lúc lâu, đột nhiên phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra ngoài.
Đột nhiên lòng ta xông lên bi thương khó có thể nói rõ, tim co rút đau đớn xụi lơ xuống, quỳ dưới đất.
"Vừa trở về, đã hút chuyện ràng buộc với nó ra." Mạnh Bà đỡ ta lên: "Không phải ngươi có đồ cho người sao? Không đi sẽ chậm."
Lúc này ta mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lan U đã hoảng hốt giống như tượng gỗ, sắp đi xuống cầu Nại Hà.
"Nghiêm. . . thượng tiên Lan U, còn nhớ Lan Cốc không?" Ta giơ hà bao lên, kéo lấy vạt áo của hắn: "Cái này là nàng nói ta đưa cho ngươi."
Ánh mắt đờ ra của Lan U có chút ánh sáng: "Tiểu Cốc. . ." Hắn như có thêm vài phần sức lực, nhận lấy hà bao, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một mầm móng, lóe ra ánh tím mềm mại, phản chiếu trong đôi mắt không có thần của Lan U, như đang nói gì đó.
"Nàng nói với ta chuyển cho ngươi một câu nói. 'Một giọt lệ hoa thần, hoa nhân duyên đầy đất, nàng không hối hận.' "
"Tiểu Cốc. . ."Trong đôi mắt Lan U như nổi lên gợn sóng, miệng lẩm bẩm, nhìn chằm chằm hạt mầm móng được hắn nâng trong lòng bàn tay, đột nhiên, mầm móng hóa thành một luồng sáng xanh, sáp nhập vào giữa trán Lan U.
Lan U run rẩy, dường như chịu đựng nỗi đau lớn nhất thế gian, linh hồn hiện ra từng tia kim quang.
"Không! Tiểu Cốc!" Một tiếng kêu đau đớn tan nát cõi lòng, Lan U quỳ ở dưới đất, mắt từ từ khôi phục sáng tỏ.
Sau đó một trận kim quang mãnh liệt, mang theo năng lượng thật lớn đánh sâu vào cả Địa Phủ, chiếu rọi cả Địa Phủ giống như ban ngày.
"Thượng tiên Lan U đã trải qua đủ kiếp số, trở về vị trí cũ." Một giọng xa xôi từ bốn phương tám hướng truyền đến, sau đó trong nháy mắt, bóng dáng Lan U chợt lóe lên, biến mất tại Địa Phủ.
"Hắn. . ." Ta quay đầu lại hỏi Mạnh Bà, thấy bà vẫn yên lặng ngồi cạnh cầu, ngẩng đầu trên mặt co quắp hiếm khi hiện lên vui vẻ: "Ngươi trở về đi."
Nhập Tháp trấn yêu vào giữa trán, ta vọt mấy bước tới phòng tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, Lan Cốc cô nương đâu?"
Tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn ta, nhíu mày, thấp giọng nói: "Nàng. . .aiz." Dứt lời, vén chăn trên giường lên.
Đó là một cây hoa lan khô héo. . .khô vàng, co quắp, cũ nát. . .
"Muội đi không lâu sau, nàng đã như vậy. Đây là đồ nàng nói tỷ đưa cho muội." Dứt lời lấy một chiếc lá trên bàn đặt vào tay ta.
"Mặc dù tỷ không hiểu phương pháp thực vật tu luyện, nhưng, sợ rằng. . .là không thể cứu." Tỷ tỷ cầm tay ta vỗ nhè nhẹ, thở dài, đi ra khỏi phòng, cửa vang lên kẽo kẹt, đóng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.