Chương 9: Hỗn Độn Quả
Bụt
04/12/2013
Thái Tinh hấp thụ hai mươi vạn năm linh khí, lại được đạo tổ thu nhân làm đệ tử nhập môn là chuyện to cỡ nào. Nên nhớ mấy trăm vạn năm trước, 3000 môn hạ quỳ xuống van lạy, lão cũng chỉ nhận có sáu người trong đó bốn người nhập môn hai người ký danh. Ở thời đại người ta chỉ cần sơ sảy là chết lúc nào không hay, làm môn hạ đạo tổ là phía sau có một hậu đài vững chắc cũng không ai dám tính kế mình. Cũng có vài kẻ chết oan vì đạo tổ rồi, trong đó nổi tiếng nhất là vụ án Hồng Vân. Hồng Vân năm đó cũng tính là người nổi tiếng, hắn cũng có quan hệ rất rộng đặc biệt là Trấn Nguyên Tử và Côn Bằng, vào ngày phân thánh vị tự dưng đạo tổ tống cho hắn một đạo hồng môn tử khí thế là hắn chết bất tắc kì tử không ai biết vì sao. Có Người nói hắn bị Trấn Nguyên tử hạ độc thủ cũng có người nói hắn bị Côn Bằng giết, nhưng hai người này từng đó năm nếu có thánh vị thì vì lý do gì mà tới giờ cũng chưa thành thánh, có thể nói đây là vụ trọng án lớn nhất trong lịch sử.
Thái Tinh được đạo tổ thu nhận, nghĩa là về sau không có tên gia hỏa nào dám đụng đến nàng kể cả thất thánh. Nhìn nàng trên tay cầm bao nhiêu là đồ tốt, Thái Nhất càng đắc ý trong lòng “năm tên gia hỏa các người, tính toán ta đến nổi bay luôn cái mạng, lần này chỉ là lấy lãi suất nhẹ các ngươi, lần sau đích thân ta đến dở đạo tràng các người mang về hắc hắc”. Trải qua sinh tử một kiếp cái gì thù hận trong lòng hắn đã tiêu tan, tuy nhiên nếu nói là quên sạch thì có quỷ mới tin, hắn vẫn muốn cho bọn họ một chút bài học.
Lần này đến đây kết thúc ai về nhà đó, không được gọi không được đến tử tiêu cung-đạo tổ nói rồi lão biến mất.
-Thái Nhất ngươi ở lại ta có chuyện nói với ngươi-lão truyền âm cho hắn.
Thất thánh nhìn nhau, đồng loạt bái Hồng Quân rồi từ từ lui khỏi, chúng nhân bên dưới cũng từng người rời đi, trong nội điện lúc này chỉ còn Thái Nhất ngồi chểm chệ một mình. Hồng Quân lại hiện ra lão hướng về Thái Nhất cười “ngươi có biết vì sao ta nhận Tinh nhi làm đệ tử?”
-Việc lão sư làm, sao đệ tử có thể đoán được-hắn nói.
-Cũng không có gì vốn ta nợ chị của Tinh nhi một cái nhân tình, một phần thấy cao hứng mà thôi-lão nói.
Hắn trầm ngâm không nói gì “ta nghĩ lần này lão sư gọi ta trở lại không chỉ có như vậy”
-Ngươi đã biết lần này lượng kiếp đã đến, thiên đạo sẽ chọn ra người ứng kiếp, ta đón người đó là ngươi.
- Ý lão sư đệ tử vẫn không hiểu? - hắn nghi hoặc.
-Cũng chỉ là đoán, thiên ý khó dò ngay cả ta cũng không biết được. Thái Nhất ngươi lần này luân hồi trở lại, cũng không nằm ngoài kế hoạch của ta. Đạo môn suy sụp đi xuống, ta nghĩ lần này lục thánh có lẽ cũng không duy trì nỗi nữa rồi. Ngươi biết vì sao Chuẩn Đề sở tác sở vi tính kế ngươi năm đó ta không trị tội nó ?- lão nói một hơi.
-Đệ tử vẫn không hiểu?
-Ta không biết nó muốn gì, nhưng ta biết nó mưu đồ gì đó? chỉ là cũng vừa đúng ý định của ta nên cũng không trị tội, nhưng ngươi vẫn phải cận thận nó!
-Đệ tử đã biết, tạ ơn lão sư nhắc nhỡ đệ tử
-Bây giờ ta phong ngươi làm hộ giáo trưởng lão, từ nay người lo khí vận đạo môn. Ngươi biết cần làm gì rồi không cần ta phải nói.
-Cảm tạ lão sư ban ân, nhưng đệ tử có lòng nhưng không đủ sức. Đệ tử lúc này là cái kết đan kì, vừa bước ra khỏi cửa đã bị người ta vặt lông, làm sao hộ giáo cái gì được.
-Không cần nói nhiều ta đã quyết, ngươi không cần phải từ chối. Ta đã chọn ngươi tất nhiên ta sẽ giúp ngươi khi cần thiết.
-Đệ tử vẫn một câu nói, đệ tử có lòng nhưng không đủ sức - hắn kiên quyết.
-Thế một nữa tu vi năm đó cho ngươi thì chắc đã đủ sức – lão nói. Một nữa tu vi của hắn năm đó nghĩa là chúng ta tính từ khi hắn sinh ra là đã là kim tiên, như vậy từ kim tiên sơ kì tới huyền tiên đỉnh phong( huyền tiên là chuẩn thánh)có tổng cộng mười lăm giai đoạn tương đương thái ất kim tiên trung kì. So với hiện nay là hơn rất nhiều, cũng không biết mất bao nhiêu thời gian tu luyện, mặc dù có kim ô chân thân cũng không biết tu luyện mất bao nhiêu vạn năm. Năm đó sinh ra hắn cũng ngồi chơi sơi nước mấy chục vạn năm mới mò mẩm được thái ất kim tiên.
-Chuẩn thánh đỉnh phong vừa đủ sức đấy – hắn ra giá.
-Không được làm gì có chuyện không làm cơm dâng tận miệng như vậy! thái ất kim tiên đỉnh phong- lão ra giá khác.
Chuẩn thánh đỉnh phong về thần thông không kém thánh nhân, nhưng chọi với thánh nhân chỉ có đường chết. Dù ngươi thần thông đến đâu thì sức lực cũng có giới hạn, thánh nhân thì khác sự đáng sợ của họ nằm ở chổ thể lực vô tận đánh không biết mệt, lại bất tử chi thể đánh không chết. Đánh với một kẻ không thể bại, làm sao có thể được cái gì tiện nghi.
-Giá chót chuẩn thánh trung kì, không thì đệ tử thật sự không đủ sức.
-Đại la sơ kì, không thì coi như hôm này ta chưa có nói gì – lão đã nóng trong người.
-Thành giao, vấn đề ngài làm sao giúp ta thành đại la đây?- hắn tò mò
Hắn hỏi không có sai, nói cho làm đại la sơ kì là trên giấy tờ, vần đề làm sao làm. Cho dù cho hắn nuốt đứng đầu thập đại linh căn hoàng chung lê cũng chỉ làm cái Thái ất sơ kì rỏ ràng nhiệm vụ bất khả thi. Đạo tổ nhìn hắn cười “ta có cách tuy hơi nguy hiểm một chút, ngươi chịu khó nga” rồi lão móc ra một quả trái cây hình thù méo mó đen như lọ nồi thảy cho hắn.
-Đây là thứ gì, có thể giúp đệ tử thành đại la sao?
-Đúng vậy, đây là hỗn độn quả có thể giúp ngươi thành chuẩn thánh đỉnh phong. Tuy nhiên với ngươi hiện nay, tối đa cũng chỉ đủ sức hấp thụ tới đại la sơ kì mà thôi, hơn nữa phải có ta hổ trợ – lão giải thích.
Hỗn độn quả sinh ra từ hỗn độn khí mang bên trong là đại lượng pháp tắc, 30 vạn năm ra hoa lại 30 vạn năm kết quả lại thêm 30 vạn mới chín. Đại la ăn vào lâp tức tiến giai huyền tiên đỉnh phong, Thái ất đạo quả ăn vào lập tức chết ngay không kịp dãy. Đây là thức nhắm của ma thần, thánh nhân cũng chỉ nghe nhưng không thể cầu. Lần này Hồng Quân coi như là xuất hết vốn liến, Thái Nhất thật không tin cái gì hộ đạo mà lão lại ra tới loại linh căn này.
Cầm hỗn độn quả trong tay hắn cắn mạnh một miến, trái cây vừa vào đến miệng thì tan ra thành khí chui tọt vào trong cổ, rồi ầm ầm kéo về đan điền, sắc mặt hắn hồng hào tràng đây sinh lực, sau đó chuyển sang đỏ như say rượu, rồi chuyển sang màu tím bầm một phút sau thì đen như lo nghẹ. Thái Nhất cảm thấy không ổn liền ngồi xuống điều tức, nhưng vô phương các mạch máu nổi lên hằn trên da như con đĩa, cơ nhục bắt đầu phù nề. Nếu chậm trể tán bớt linh khí lập tức hắn sẽ phát nổ mà vong.
Hồng Quân thấy hắn đã sắp không chịu đựng nổi nữa, lão liền ngồi dậy dùng tay áp lên đầu điều tức cho hắn. Khoảng nữa ngày sau thì lão mới dừng tay, Thái Nhất lúc này cơ bắp hắn cuồn cuồn phá rách hết đạo bào, sau lưng xuất hiện một vết bớt hình kim ô đỏ rực, mái tóc còn đỏ hơn trước. Ngồi điều tức một lúc sau hắn mở mắt.
-Tạ lão sư ban ân Thái Nhất sẽ dốc hết sức mình, không phụ lão sư phó thác–hắn khom người cảm ta.
-Đã song, ngươi lui ra đi – lão nói
Bước ra đến cổng Nữ oa, Hậu Thổ, Hi Cùng, Thái Tinh đang chờ hắn.
-Ngươi làm gì mà người ngợm như ăn mày vậy, rách như cái sơ mướp?– Nữ oa hỏi.
-Ăn bậy cơ thể bành trướng suyết nổ tung, nhưng bù lại đã trở lại thành đại la sơ kỳ hắc hắc.
-Anh thật may mắn vù một cái đã là đại la sơ kỳ, còn nhanh hơn em đã tu luyện trăm vạn năm – Hi Cùng cười cười nhưng trong lòng cũng có chút ghen tỵ đấy.
-Chúng ta trở về được chưa – Hậu Thổ nói, tay nàng nắm tay Thái Tinh cùng rời khỏi.
Thái Tinh được đạo tổ thu nhận, nghĩa là về sau không có tên gia hỏa nào dám đụng đến nàng kể cả thất thánh. Nhìn nàng trên tay cầm bao nhiêu là đồ tốt, Thái Nhất càng đắc ý trong lòng “năm tên gia hỏa các người, tính toán ta đến nổi bay luôn cái mạng, lần này chỉ là lấy lãi suất nhẹ các ngươi, lần sau đích thân ta đến dở đạo tràng các người mang về hắc hắc”. Trải qua sinh tử một kiếp cái gì thù hận trong lòng hắn đã tiêu tan, tuy nhiên nếu nói là quên sạch thì có quỷ mới tin, hắn vẫn muốn cho bọn họ một chút bài học.
Lần này đến đây kết thúc ai về nhà đó, không được gọi không được đến tử tiêu cung-đạo tổ nói rồi lão biến mất.
-Thái Nhất ngươi ở lại ta có chuyện nói với ngươi-lão truyền âm cho hắn.
Thất thánh nhìn nhau, đồng loạt bái Hồng Quân rồi từ từ lui khỏi, chúng nhân bên dưới cũng từng người rời đi, trong nội điện lúc này chỉ còn Thái Nhất ngồi chểm chệ một mình. Hồng Quân lại hiện ra lão hướng về Thái Nhất cười “ngươi có biết vì sao ta nhận Tinh nhi làm đệ tử?”
-Việc lão sư làm, sao đệ tử có thể đoán được-hắn nói.
-Cũng không có gì vốn ta nợ chị của Tinh nhi một cái nhân tình, một phần thấy cao hứng mà thôi-lão nói.
Hắn trầm ngâm không nói gì “ta nghĩ lần này lão sư gọi ta trở lại không chỉ có như vậy”
-Ngươi đã biết lần này lượng kiếp đã đến, thiên đạo sẽ chọn ra người ứng kiếp, ta đón người đó là ngươi.
- Ý lão sư đệ tử vẫn không hiểu? - hắn nghi hoặc.
-Cũng chỉ là đoán, thiên ý khó dò ngay cả ta cũng không biết được. Thái Nhất ngươi lần này luân hồi trở lại, cũng không nằm ngoài kế hoạch của ta. Đạo môn suy sụp đi xuống, ta nghĩ lần này lục thánh có lẽ cũng không duy trì nỗi nữa rồi. Ngươi biết vì sao Chuẩn Đề sở tác sở vi tính kế ngươi năm đó ta không trị tội nó ?- lão nói một hơi.
-Đệ tử vẫn không hiểu?
-Ta không biết nó muốn gì, nhưng ta biết nó mưu đồ gì đó? chỉ là cũng vừa đúng ý định của ta nên cũng không trị tội, nhưng ngươi vẫn phải cận thận nó!
-Đệ tử đã biết, tạ ơn lão sư nhắc nhỡ đệ tử
-Bây giờ ta phong ngươi làm hộ giáo trưởng lão, từ nay người lo khí vận đạo môn. Ngươi biết cần làm gì rồi không cần ta phải nói.
-Cảm tạ lão sư ban ân, nhưng đệ tử có lòng nhưng không đủ sức. Đệ tử lúc này là cái kết đan kì, vừa bước ra khỏi cửa đã bị người ta vặt lông, làm sao hộ giáo cái gì được.
-Không cần nói nhiều ta đã quyết, ngươi không cần phải từ chối. Ta đã chọn ngươi tất nhiên ta sẽ giúp ngươi khi cần thiết.
-Đệ tử vẫn một câu nói, đệ tử có lòng nhưng không đủ sức - hắn kiên quyết.
-Thế một nữa tu vi năm đó cho ngươi thì chắc đã đủ sức – lão nói. Một nữa tu vi của hắn năm đó nghĩa là chúng ta tính từ khi hắn sinh ra là đã là kim tiên, như vậy từ kim tiên sơ kì tới huyền tiên đỉnh phong( huyền tiên là chuẩn thánh)có tổng cộng mười lăm giai đoạn tương đương thái ất kim tiên trung kì. So với hiện nay là hơn rất nhiều, cũng không biết mất bao nhiêu thời gian tu luyện, mặc dù có kim ô chân thân cũng không biết tu luyện mất bao nhiêu vạn năm. Năm đó sinh ra hắn cũng ngồi chơi sơi nước mấy chục vạn năm mới mò mẩm được thái ất kim tiên.
-Chuẩn thánh đỉnh phong vừa đủ sức đấy – hắn ra giá.
-Không được làm gì có chuyện không làm cơm dâng tận miệng như vậy! thái ất kim tiên đỉnh phong- lão ra giá khác.
Chuẩn thánh đỉnh phong về thần thông không kém thánh nhân, nhưng chọi với thánh nhân chỉ có đường chết. Dù ngươi thần thông đến đâu thì sức lực cũng có giới hạn, thánh nhân thì khác sự đáng sợ của họ nằm ở chổ thể lực vô tận đánh không biết mệt, lại bất tử chi thể đánh không chết. Đánh với một kẻ không thể bại, làm sao có thể được cái gì tiện nghi.
-Giá chót chuẩn thánh trung kì, không thì đệ tử thật sự không đủ sức.
-Đại la sơ kì, không thì coi như hôm này ta chưa có nói gì – lão đã nóng trong người.
-Thành giao, vấn đề ngài làm sao giúp ta thành đại la đây?- hắn tò mò
Hắn hỏi không có sai, nói cho làm đại la sơ kì là trên giấy tờ, vần đề làm sao làm. Cho dù cho hắn nuốt đứng đầu thập đại linh căn hoàng chung lê cũng chỉ làm cái Thái ất sơ kì rỏ ràng nhiệm vụ bất khả thi. Đạo tổ nhìn hắn cười “ta có cách tuy hơi nguy hiểm một chút, ngươi chịu khó nga” rồi lão móc ra một quả trái cây hình thù méo mó đen như lọ nồi thảy cho hắn.
-Đây là thứ gì, có thể giúp đệ tử thành đại la sao?
-Đúng vậy, đây là hỗn độn quả có thể giúp ngươi thành chuẩn thánh đỉnh phong. Tuy nhiên với ngươi hiện nay, tối đa cũng chỉ đủ sức hấp thụ tới đại la sơ kì mà thôi, hơn nữa phải có ta hổ trợ – lão giải thích.
Hỗn độn quả sinh ra từ hỗn độn khí mang bên trong là đại lượng pháp tắc, 30 vạn năm ra hoa lại 30 vạn năm kết quả lại thêm 30 vạn mới chín. Đại la ăn vào lâp tức tiến giai huyền tiên đỉnh phong, Thái ất đạo quả ăn vào lập tức chết ngay không kịp dãy. Đây là thức nhắm của ma thần, thánh nhân cũng chỉ nghe nhưng không thể cầu. Lần này Hồng Quân coi như là xuất hết vốn liến, Thái Nhất thật không tin cái gì hộ đạo mà lão lại ra tới loại linh căn này.
Cầm hỗn độn quả trong tay hắn cắn mạnh một miến, trái cây vừa vào đến miệng thì tan ra thành khí chui tọt vào trong cổ, rồi ầm ầm kéo về đan điền, sắc mặt hắn hồng hào tràng đây sinh lực, sau đó chuyển sang đỏ như say rượu, rồi chuyển sang màu tím bầm một phút sau thì đen như lo nghẹ. Thái Nhất cảm thấy không ổn liền ngồi xuống điều tức, nhưng vô phương các mạch máu nổi lên hằn trên da như con đĩa, cơ nhục bắt đầu phù nề. Nếu chậm trể tán bớt linh khí lập tức hắn sẽ phát nổ mà vong.
Hồng Quân thấy hắn đã sắp không chịu đựng nổi nữa, lão liền ngồi dậy dùng tay áp lên đầu điều tức cho hắn. Khoảng nữa ngày sau thì lão mới dừng tay, Thái Nhất lúc này cơ bắp hắn cuồn cuồn phá rách hết đạo bào, sau lưng xuất hiện một vết bớt hình kim ô đỏ rực, mái tóc còn đỏ hơn trước. Ngồi điều tức một lúc sau hắn mở mắt.
-Tạ lão sư ban ân Thái Nhất sẽ dốc hết sức mình, không phụ lão sư phó thác–hắn khom người cảm ta.
-Đã song, ngươi lui ra đi – lão nói
Bước ra đến cổng Nữ oa, Hậu Thổ, Hi Cùng, Thái Tinh đang chờ hắn.
-Ngươi làm gì mà người ngợm như ăn mày vậy, rách như cái sơ mướp?– Nữ oa hỏi.
-Ăn bậy cơ thể bành trướng suyết nổ tung, nhưng bù lại đã trở lại thành đại la sơ kỳ hắc hắc.
-Anh thật may mắn vù một cái đã là đại la sơ kỳ, còn nhanh hơn em đã tu luyện trăm vạn năm – Hi Cùng cười cười nhưng trong lòng cũng có chút ghen tỵ đấy.
-Chúng ta trở về được chưa – Hậu Thổ nói, tay nàng nắm tay Thái Tinh cùng rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.