Chương 8: Thái Tinh bái sư
Bụt
04/12/2013
Đệ thất thánh xuất hiện là chuyện lớn cỡ nào ai cũng biết, lục thánh trên mặt mỗi người một cảm xúc. Lão Tử mặt không nói gì chỉ ngồi im nhắm mắt, Nguyên Thủy có chút biến sắc như rồi trở lại bình thường như ban đầu, Thông Thiên thì lại cao hứng, Nữ oa dường như đã biết trước trên mặt không có gì lạ, Chuẩn Đề đăm chiêu suy nghĩ gì đó, Tiếp Dẫn mặt có chút nhăn lại rồi lại trở về nguyên dạng. Bên dưới thì nhao nhao bàn luận. Đệ thất thánh xuất hiện tương đương xuất hiện thêm một vị chưởng khống giả thiên địa, sẽ ảnh hưởng rất lớn trời đất. Lục thánh không nói gì không có nghĩa là họ không tính toán, nếu kéo được vị tân thánh này về phía mình là gia tăng thêm bao nhiêu lực Lượng. “Các ngươi bên dưới đừng ồn ào”Hồng Quân nói, rồi lại nhìn Hậu Thổ “Hậu Thổ ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy”.
Hậu Thổ vội vàng quỳ xuống hướng về Hồng Quân “Hậu Thổ tham kiến lão sư”.
Từ tay Hồng Quân một đạo chỉ vàng bay ra liên tục kết lại cuối cùng hóa thành một cái đệm vàng thứ bảy kế bên Tiếp Dẫn, rồi lại phất tay một cái một tia sáng màu tím là là bay về hướng Hậu Thổ biến mất tại tam tinh của nàng, miệng lão nói “vị trí này từ này là của ngươi, mau tiến lên ngồi”. Hậu Thổ đứng lên ngồi vào vị trí của mình khom người lạy “tạ lão sư ban thưởng”. Đạo khí tím đó là hồng mông tử khí, chính là thánh nhân vị, phải có nó thì thiên địa mới công nhận thánh nhân.
Để công bằng, ta cho ngươi một kiện tiên thiên pháp bảo như các sư huynh- nói rồi tay lão hiện một cổ thuẫn hoàng kim. “Ngươi tánh tình hiền lành, không ham sát sinh, không có tranh chấp pháp bảo này rất hợp ngươi nó gọi thạch cảm đương, là ta mấy ngàn năm vân du thiên địa nhặt được. Trong thiên địa trừ chí bảo không có lực lượng nào đánh hỏng phòng thủ của nó” nói xong quăng pháp bảo về hướng Hậu Thổ. Chúng nhân ai cũng mặt mày biến sắc nhìn Hậu Thổ thèm thuồng ghen tỵ, là tiên thiên pháp bảo đó nha lại chỉ có chí bảo mới đánh thủng, nên nhớ thiên địa hiện nay có mấy kiện chí bảo, tính cả thiên địa chỉ nhìn thấy năm kiện. Thí thần thương giết người không nhiễm nhân hỏa, hộn độn chung, bàn cổ phiên, thái cực đồ đều là đệ nhất khí vận linh bảo có khả năng trấn số mệnh, hỗn độn đỉnh chí bảo tạo hóa. Một kiện tiên thiên linh bảo hạ phẩm cũng đủ làm thánh nhân điên cuồng ra tay, cả thiên địa cũng chỉ có Hồng Quân là mở miệng nói nhặt là nhặt.
Tạ lão sư ban thưởng- Hậu Thổ lạy lạy tạ ơn rồi lại nghiêm chỉnh ngồi.
Hồng Quân lại nhìn Thái Nhất “cô bé có khí tức kim ô này là gì của ngươi, mới đây mà ngươi với Hi Cùng lại có con à”. Thái Nhất ngượng ngùng “lão sư đừng đùa, bộ muốn sinh là sinh hay sao. Cô bé này là muội muội của đệ tử tên Thái Tinh”. Hồng Quân không thèm nói với hắn, tay hướng Thái Tinh ngoắc. Thái Tinh ngơ ngác nhìn lão, tự dưng có người nói đến mình nàng cũng thấy lạ, Thái Nhất nàng bất động nên đẩy nàng ra ý bảo cho nàng đến bên đạo tổ. Nàng tự nhiên bị ca ca đẩy lên cũng hiểu ý hắn bước đến trước mặt Hồng Quân. Lão soa đầu nàng, cười cười “tiểu nha đầu này thật dễ thương, con có bằng lòng làm môn hạ của Ta? ”. Thái Tinh ngơ ngác rồi lại nhìn hắn, lại không thấy hắn trả lời, nàng cũng không dám đồng ý.
“Sao con không trả lời?. Không muốn à, làm môn đệ của ta có rất nhiều lợi ích nha”- lão tò mò khuyên nàng. Mọi người xung quanh ngỡ ngàng đặc biệt là Chuẩn Đề, ánh mắt nàng không có mấy thiện ý. Từ xưa, chỉ có người ta cầu xin làm đệ tử đạo tổ chứ chưa bao giờ ông ta mở miệng cầu người ta nhận mình làm sư phụ. Chuẩn Đề cũng vậy năm đó nàng phải lạy lục khóc lóc van xin, đạo tổ mới nhận nàng làm ký danh đệ tử, còn cô gái nhỏ này thật không biết điều.
-Con không muốn thì thôi vậy, xem như chúng ta không có phận sư đồ.
-Không phải như vậy-Thái Tinh vội vàng nói.
-Vậy sao con không trả lời? -lão tò mò.
Thái Tinh chỉ về Thái Nhất “là tại ca ca đó, ca ca nói đến nơi này chỉ được nghe không được nói, tất cả là tại ca ca đó”. Thái Nhất lúc này bạo hản, ai mà ngờ đạo tổ lại nhận nàng làm đệ tử. Thật sự là làm người ta sợ muốn chết mà.
-Con chỉ cần bằng lòng hay không bằng lòng, ta thu đệ tử còn phải hỏi ý kiến hắn sao-nói rồi lão lườm hắn.
-Lão sư nói chơi, Tinh nhi được ngài thu nhận là phước cả nhà nhà đệ tử, nào dám quản ý kiến của người-vội vàng nói.
-Được cứ vậy đi từ nay nha đầu này là đệ tử của ta, nha đầu mau quỳ xuống bái ta làm sư-lão nhìn Thái Tinh.
Thái Tinh vội vàng quỳ xuống “Thái Tinh tham kiến gia gia”. Nghe nàng gọi gia gia cả phòng đăm đăm nhìn nàng. Đạo tổ nhìn nàng “Nha đầu tại sao lại gọi ta gia gia, phải gọi lão sư chứ”.
-Không thích, gọi gia gia thân thiết hơn, không thích gọi lão sư. Gia gia cho Tinh nhi quà gặp mặt đi- nàng cười hi hi nắm lấy tay lão lắc lắc.
Hồng Quân cười ha ha “sợ con rồi, gia gia cho con đồ chơi” nói rồi tay hiện ra một cây roi hình thù kì dị màu trắng đưa cho nàng. Cây roi này cáng vàng có khắc hình rồng, dây roi màu trắng cuối dây roi lại chia thành tám nhánh, mỗi nhánh có một cái móc câu là thượng phẩm tiên thiên linh bảo. Cả căn phòng ồn ào Lão Tử kích động miệng nói “là khốn thiên tác”.
“Không sai đây là khốn thiên tác là pháp bảo năm xưa khi ta chưa thành đạo sử dụng, bây giờ cho Tinh nhi” ngay cả món vũ khí này lão cũng đưa, là lão ngầm nói Thái Tinh là cục cưng của lão, cấm các ngươi đụng đến Nàng. Kiền khôn xích của nữ oa là một trong các pháp bảo có uy luật hàng đầu, nghe nói Thái Sơn bị nó quốc phải còn phải sập, nhưng so với khốn thiên tác thì chả là gì. Khốn thiên tác uy dụng là tấn công nguyên thần bị nó đánh nguyên thần lập tức bị thương, uy lực chỉ kém thí thần thương, nhưng lực đánh nó tạo ra cũng cực kì đáng sợ, không khí bị nó quộc trúng lập bị tức xé rách không gian. Món này mà lão nói là đồ chơi thì thật sự là lừa gạt thiên hạ. Lão lại nhìn thất thánh “các ngươi là sư huynh sư tỷ, hôi của bao nhiêu vạn năm, chắc cũng có đồ tốt còn không mau tặng Tinh nhi quà gặp mặt”. Lục thánh mặt mày vàng như nghệ, tặng quà gặp mặt lại là tặng tiểu sư muội thì không thể tặng ba cái gì tầm thường hậu thiên linh bảo, chí ít cũng phải là hạ phẩm tiên thiên. Nói thì dễ tiên thiên linh bảo là mấy lão bất tử này tranh đấu vạn năm, cái nào trộm được thì trộm, trộm không được thì cướp từ xưa đến nay họ chỉ lấy của người ta, chứ nào có ói ra bao giờ, ngay cả khi cho đệ tử cũng toàn đồ cùi bắp. Thái Nhất thấy cảnh này vô cùng đắc ý cười trong lòng “vạn năm trước các người tính kế ta, hôm nay cho Tinh nhi đòi một lượt hắc hắc”.
Hậu Thổ tuy mới nhập môn, đạo tổ cũng không điểm danh nàng, nhưng vì tương lại của mình cùng con quạ kia, xuất ra ít vốn liếng làm, liền lấy ra một cục đất đưa Thái Tinh “cửu thiên tức nhưỡng này cho Tinh nhi để dành nặng đất, khi nào chơi hết lại đến tìm tỷ lấy thêm”. Là cửu thiên tức nhưỡng nha, năm đó Nữ oa tạo nhân cũng không biết năn nỉ nàng bao lậu mới được một ít. Nữ oa nhìn nàng là người thông minh làm sao không biết Hậu Thổ nghĩ cái gì liền xuất ra một hồ lô, bên trong hồ lô đưa nàng một cây cờ bay ra “Chiêu yêu phiên này cho muội khi nào Tinh nhi cảm thấy buồn thì cứ phất sẽ có người đến chơi cùng muội” rồi lại nhìn Hậu Thổ cười ra vẻ ta cũng không thua kém ngươi. Thông Thiên tính tình tuy nóng nảy nhưng pháp bảo thì hắn hôi của không ít liền lấy ra một ngọc giản “cửu khúc hoàng hà trận này là quà ta gặp mặt tiểu sư muội, ha ha” rồi lại nhìn Nguyên Thủy, Chuẩn Đề , Tiếp Dẫn cười khẩy, ai không cửu biết khúc hoàng hà trận là đệ tứ sát trận trong thiên địa trừ thánh nhân không ai phá được, hắn ra tay như vậy chủ yếu là bỉ mặt ba tên gia hỏa này. Nguyên Thủy làm người chính là trọng nhất sĩ diện liền lấy ra một ngọc giản nói “ta không có gì chỉ có cửu chuyển huyền công, thôi tặng sư muội đi” cửu chuyển huyền công quý thì quý thật nhưng từ xưa đến nay chỉ có Bàn Cổ luyện thành khi luyện thành chính là đột phá thiên đạo, trở thành đại đạo thánh nhân, là một khúc gân gà chính thống, cho cũng tiết, nhưng đem cho lại kéo về một chút mặt mũi cũng không tệ. Lão Tử lấy hồ lô lấy ra một viên đan nồng nặc mùi thơm đưa Thái Tinh không nói một lời. Chỉ nghe bên dưới có người hô cửu chuyển kim đơn ai cũng biết Lão Tử chính là đệ nhất luyện đơn sư, cửu chuyển kim đơn người thường ăn vào liền thành kim tiên là trân quý cỡ nào nó chỉ kém hoàng chung lê trong thập đại linh căng. Mọi người lại nhìn nhị thánh tây phương, Thái Tinh cũng quay về phía cả hai.
-Mọi người đều biết tây phương nghèo nàn làm gì có thứ gì tốt để cho tiểu sư muội, bọn ta khất đi khi nào tìm được đồ tốt sẽ đưa sau-Chuẩn Đề đau khổ nói, mọi người ánh mắt khinh thường nhìn nàng. Ai không biết Chuẩn Đề nàng chính là mặt dày hơn tường thành, trước giờ nàng không lấy của người ta thì thôi, chứ đời nào nàng tặng ai thứ gì. Tiếp Dẫn vội đưa ra hai hạt to như hạt đậu phộng “cái này coi như cả ta cùng sư muội đưa tiểu sự muội đi” mặt hắn vốn đã khó coi, bây giờ càng khó coi hơn. Thái Tinh giận dữ nhìn hai kẻ keo kiệt này, tức giận cầm hai hạt đậu bỏ luôn vào mồm nhai nhóp nhép rồi nuốt đến ực, mọi người xung quanh giật hết cả mình, đạo tổ vội vàng xoay nàng lại áp tay lên đầu điều khí cho nàng.
Một lúc sau lão dừng tay, Thái Tinh bây giờ tiến giai một phát từ nguyên anh thẳng tắp thái ất đạo quả, Thái ất đạo quả tính trong tiên giới không phải là quá cao, nhưng cũng là nữa cái cao thủ, Bây giờ nàng so với Thái Nhất, là hơn hắn sáu cái cấp, nếu chọi lực với nàng Thái Nhất không có đường thắng. Hai hạt đậu mà nàng vừa nuốt, chính nguyên tử của thập nhị kim liên. Thập nhị kim liên mười vạn năm mới kết một hạt, Thái Tinh làm một phát hai mươi vạn năm linh khí làm nhị thánh đau hết cả trứng, cũng may đạo tổ ra tay kịp thời tán bớt linh khí của hạt sen nếu không nàng đã nổ như cái bong bóng rồi.
-Gia hỏa con thật gan cùng mình. Con ăn một lúc hai mươi vạn năm linh khí, ngay cả ca ca con thời hắn đỉnh phong cũng chưa dám, cũng may trong họa được phúc- lão cười ha ha.
Hậu Thổ vội vàng quỳ xuống hướng về Hồng Quân “Hậu Thổ tham kiến lão sư”.
Từ tay Hồng Quân một đạo chỉ vàng bay ra liên tục kết lại cuối cùng hóa thành một cái đệm vàng thứ bảy kế bên Tiếp Dẫn, rồi lại phất tay một cái một tia sáng màu tím là là bay về hướng Hậu Thổ biến mất tại tam tinh của nàng, miệng lão nói “vị trí này từ này là của ngươi, mau tiến lên ngồi”. Hậu Thổ đứng lên ngồi vào vị trí của mình khom người lạy “tạ lão sư ban thưởng”. Đạo khí tím đó là hồng mông tử khí, chính là thánh nhân vị, phải có nó thì thiên địa mới công nhận thánh nhân.
Để công bằng, ta cho ngươi một kiện tiên thiên pháp bảo như các sư huynh- nói rồi tay lão hiện một cổ thuẫn hoàng kim. “Ngươi tánh tình hiền lành, không ham sát sinh, không có tranh chấp pháp bảo này rất hợp ngươi nó gọi thạch cảm đương, là ta mấy ngàn năm vân du thiên địa nhặt được. Trong thiên địa trừ chí bảo không có lực lượng nào đánh hỏng phòng thủ của nó” nói xong quăng pháp bảo về hướng Hậu Thổ. Chúng nhân ai cũng mặt mày biến sắc nhìn Hậu Thổ thèm thuồng ghen tỵ, là tiên thiên pháp bảo đó nha lại chỉ có chí bảo mới đánh thủng, nên nhớ thiên địa hiện nay có mấy kiện chí bảo, tính cả thiên địa chỉ nhìn thấy năm kiện. Thí thần thương giết người không nhiễm nhân hỏa, hộn độn chung, bàn cổ phiên, thái cực đồ đều là đệ nhất khí vận linh bảo có khả năng trấn số mệnh, hỗn độn đỉnh chí bảo tạo hóa. Một kiện tiên thiên linh bảo hạ phẩm cũng đủ làm thánh nhân điên cuồng ra tay, cả thiên địa cũng chỉ có Hồng Quân là mở miệng nói nhặt là nhặt.
Tạ lão sư ban thưởng- Hậu Thổ lạy lạy tạ ơn rồi lại nghiêm chỉnh ngồi.
Hồng Quân lại nhìn Thái Nhất “cô bé có khí tức kim ô này là gì của ngươi, mới đây mà ngươi với Hi Cùng lại có con à”. Thái Nhất ngượng ngùng “lão sư đừng đùa, bộ muốn sinh là sinh hay sao. Cô bé này là muội muội của đệ tử tên Thái Tinh”. Hồng Quân không thèm nói với hắn, tay hướng Thái Tinh ngoắc. Thái Tinh ngơ ngác nhìn lão, tự dưng có người nói đến mình nàng cũng thấy lạ, Thái Nhất nàng bất động nên đẩy nàng ra ý bảo cho nàng đến bên đạo tổ. Nàng tự nhiên bị ca ca đẩy lên cũng hiểu ý hắn bước đến trước mặt Hồng Quân. Lão soa đầu nàng, cười cười “tiểu nha đầu này thật dễ thương, con có bằng lòng làm môn hạ của Ta? ”. Thái Tinh ngơ ngác rồi lại nhìn hắn, lại không thấy hắn trả lời, nàng cũng không dám đồng ý.
“Sao con không trả lời?. Không muốn à, làm môn đệ của ta có rất nhiều lợi ích nha”- lão tò mò khuyên nàng. Mọi người xung quanh ngỡ ngàng đặc biệt là Chuẩn Đề, ánh mắt nàng không có mấy thiện ý. Từ xưa, chỉ có người ta cầu xin làm đệ tử đạo tổ chứ chưa bao giờ ông ta mở miệng cầu người ta nhận mình làm sư phụ. Chuẩn Đề cũng vậy năm đó nàng phải lạy lục khóc lóc van xin, đạo tổ mới nhận nàng làm ký danh đệ tử, còn cô gái nhỏ này thật không biết điều.
-Con không muốn thì thôi vậy, xem như chúng ta không có phận sư đồ.
-Không phải như vậy-Thái Tinh vội vàng nói.
-Vậy sao con không trả lời? -lão tò mò.
Thái Tinh chỉ về Thái Nhất “là tại ca ca đó, ca ca nói đến nơi này chỉ được nghe không được nói, tất cả là tại ca ca đó”. Thái Nhất lúc này bạo hản, ai mà ngờ đạo tổ lại nhận nàng làm đệ tử. Thật sự là làm người ta sợ muốn chết mà.
-Con chỉ cần bằng lòng hay không bằng lòng, ta thu đệ tử còn phải hỏi ý kiến hắn sao-nói rồi lão lườm hắn.
-Lão sư nói chơi, Tinh nhi được ngài thu nhận là phước cả nhà nhà đệ tử, nào dám quản ý kiến của người-vội vàng nói.
-Được cứ vậy đi từ nay nha đầu này là đệ tử của ta, nha đầu mau quỳ xuống bái ta làm sư-lão nhìn Thái Tinh.
Thái Tinh vội vàng quỳ xuống “Thái Tinh tham kiến gia gia”. Nghe nàng gọi gia gia cả phòng đăm đăm nhìn nàng. Đạo tổ nhìn nàng “Nha đầu tại sao lại gọi ta gia gia, phải gọi lão sư chứ”.
-Không thích, gọi gia gia thân thiết hơn, không thích gọi lão sư. Gia gia cho Tinh nhi quà gặp mặt đi- nàng cười hi hi nắm lấy tay lão lắc lắc.
Hồng Quân cười ha ha “sợ con rồi, gia gia cho con đồ chơi” nói rồi tay hiện ra một cây roi hình thù kì dị màu trắng đưa cho nàng. Cây roi này cáng vàng có khắc hình rồng, dây roi màu trắng cuối dây roi lại chia thành tám nhánh, mỗi nhánh có một cái móc câu là thượng phẩm tiên thiên linh bảo. Cả căn phòng ồn ào Lão Tử kích động miệng nói “là khốn thiên tác”.
“Không sai đây là khốn thiên tác là pháp bảo năm xưa khi ta chưa thành đạo sử dụng, bây giờ cho Tinh nhi” ngay cả món vũ khí này lão cũng đưa, là lão ngầm nói Thái Tinh là cục cưng của lão, cấm các ngươi đụng đến Nàng. Kiền khôn xích của nữ oa là một trong các pháp bảo có uy luật hàng đầu, nghe nói Thái Sơn bị nó quốc phải còn phải sập, nhưng so với khốn thiên tác thì chả là gì. Khốn thiên tác uy dụng là tấn công nguyên thần bị nó đánh nguyên thần lập tức bị thương, uy lực chỉ kém thí thần thương, nhưng lực đánh nó tạo ra cũng cực kì đáng sợ, không khí bị nó quộc trúng lập bị tức xé rách không gian. Món này mà lão nói là đồ chơi thì thật sự là lừa gạt thiên hạ. Lão lại nhìn thất thánh “các ngươi là sư huynh sư tỷ, hôi của bao nhiêu vạn năm, chắc cũng có đồ tốt còn không mau tặng Tinh nhi quà gặp mặt”. Lục thánh mặt mày vàng như nghệ, tặng quà gặp mặt lại là tặng tiểu sư muội thì không thể tặng ba cái gì tầm thường hậu thiên linh bảo, chí ít cũng phải là hạ phẩm tiên thiên. Nói thì dễ tiên thiên linh bảo là mấy lão bất tử này tranh đấu vạn năm, cái nào trộm được thì trộm, trộm không được thì cướp từ xưa đến nay họ chỉ lấy của người ta, chứ nào có ói ra bao giờ, ngay cả khi cho đệ tử cũng toàn đồ cùi bắp. Thái Nhất thấy cảnh này vô cùng đắc ý cười trong lòng “vạn năm trước các người tính kế ta, hôm nay cho Tinh nhi đòi một lượt hắc hắc”.
Hậu Thổ tuy mới nhập môn, đạo tổ cũng không điểm danh nàng, nhưng vì tương lại của mình cùng con quạ kia, xuất ra ít vốn liếng làm, liền lấy ra một cục đất đưa Thái Tinh “cửu thiên tức nhưỡng này cho Tinh nhi để dành nặng đất, khi nào chơi hết lại đến tìm tỷ lấy thêm”. Là cửu thiên tức nhưỡng nha, năm đó Nữ oa tạo nhân cũng không biết năn nỉ nàng bao lậu mới được một ít. Nữ oa nhìn nàng là người thông minh làm sao không biết Hậu Thổ nghĩ cái gì liền xuất ra một hồ lô, bên trong hồ lô đưa nàng một cây cờ bay ra “Chiêu yêu phiên này cho muội khi nào Tinh nhi cảm thấy buồn thì cứ phất sẽ có người đến chơi cùng muội” rồi lại nhìn Hậu Thổ cười ra vẻ ta cũng không thua kém ngươi. Thông Thiên tính tình tuy nóng nảy nhưng pháp bảo thì hắn hôi của không ít liền lấy ra một ngọc giản “cửu khúc hoàng hà trận này là quà ta gặp mặt tiểu sư muội, ha ha” rồi lại nhìn Nguyên Thủy, Chuẩn Đề , Tiếp Dẫn cười khẩy, ai không cửu biết khúc hoàng hà trận là đệ tứ sát trận trong thiên địa trừ thánh nhân không ai phá được, hắn ra tay như vậy chủ yếu là bỉ mặt ba tên gia hỏa này. Nguyên Thủy làm người chính là trọng nhất sĩ diện liền lấy ra một ngọc giản nói “ta không có gì chỉ có cửu chuyển huyền công, thôi tặng sư muội đi” cửu chuyển huyền công quý thì quý thật nhưng từ xưa đến nay chỉ có Bàn Cổ luyện thành khi luyện thành chính là đột phá thiên đạo, trở thành đại đạo thánh nhân, là một khúc gân gà chính thống, cho cũng tiết, nhưng đem cho lại kéo về một chút mặt mũi cũng không tệ. Lão Tử lấy hồ lô lấy ra một viên đan nồng nặc mùi thơm đưa Thái Tinh không nói một lời. Chỉ nghe bên dưới có người hô cửu chuyển kim đơn ai cũng biết Lão Tử chính là đệ nhất luyện đơn sư, cửu chuyển kim đơn người thường ăn vào liền thành kim tiên là trân quý cỡ nào nó chỉ kém hoàng chung lê trong thập đại linh căng. Mọi người lại nhìn nhị thánh tây phương, Thái Tinh cũng quay về phía cả hai.
-Mọi người đều biết tây phương nghèo nàn làm gì có thứ gì tốt để cho tiểu sư muội, bọn ta khất đi khi nào tìm được đồ tốt sẽ đưa sau-Chuẩn Đề đau khổ nói, mọi người ánh mắt khinh thường nhìn nàng. Ai không biết Chuẩn Đề nàng chính là mặt dày hơn tường thành, trước giờ nàng không lấy của người ta thì thôi, chứ đời nào nàng tặng ai thứ gì. Tiếp Dẫn vội đưa ra hai hạt to như hạt đậu phộng “cái này coi như cả ta cùng sư muội đưa tiểu sự muội đi” mặt hắn vốn đã khó coi, bây giờ càng khó coi hơn. Thái Tinh giận dữ nhìn hai kẻ keo kiệt này, tức giận cầm hai hạt đậu bỏ luôn vào mồm nhai nhóp nhép rồi nuốt đến ực, mọi người xung quanh giật hết cả mình, đạo tổ vội vàng xoay nàng lại áp tay lên đầu điều khí cho nàng.
Một lúc sau lão dừng tay, Thái Tinh bây giờ tiến giai một phát từ nguyên anh thẳng tắp thái ất đạo quả, Thái ất đạo quả tính trong tiên giới không phải là quá cao, nhưng cũng là nữa cái cao thủ, Bây giờ nàng so với Thái Nhất, là hơn hắn sáu cái cấp, nếu chọi lực với nàng Thái Nhất không có đường thắng. Hai hạt đậu mà nàng vừa nuốt, chính nguyên tử của thập nhị kim liên. Thập nhị kim liên mười vạn năm mới kết một hạt, Thái Tinh làm một phát hai mươi vạn năm linh khí làm nhị thánh đau hết cả trứng, cũng may đạo tổ ra tay kịp thời tán bớt linh khí của hạt sen nếu không nàng đã nổ như cái bong bóng rồi.
-Gia hỏa con thật gan cùng mình. Con ăn một lúc hai mươi vạn năm linh khí, ngay cả ca ca con thời hắn đỉnh phong cũng chưa dám, cũng may trong họa được phúc- lão cười ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.