Chương 5: Thương Lượng
Lý Tranh
04/12/2013
Sau khi cùng sao đỏ trở về, tắm giặt ăn cơm xong, tôi chui ngay lên trên
phòng, chuẩn bị cho cái kế hoạch làm đại sứ hòa bình của mình. Tôi không cần biết, nó có thành công hay không, nhưng tôi sẽ cố gắng, vì cả thằng bạn tôi, và vì " sao đỏ " nữa. Cầm con 1200 chiến trong tay, tôi nhắn
tin cho thằng Lâm:
- Ra quán " ông già " với tao, có chuyện quan trọng.
Tôi cũng chả cần quan tâm thằng ku nó có trả lời hay không. Thường thì nếu đi nó sẽ không reply lại tin nhắn của tôi. Có việc đột xuất thì mới nhắn lại. Tôi chuẩn bị một chút rồi phóng xe ra quán, ngồi đợi nó, trong đầu vạch ra những kế hoạch trên trời dưới biển với mọi giả thiết có thể xảy ra.
Chờ 15p sau thì thằng Lâm đi ra, tay vẫn còn cầm cái bánh mì. Tôi nhìn thấy nó mà phì cười, thằng bạn này của tôi hình như chưa bao giờ thấy nó ngừng ăn cả, nhưng mà nó cũng chả béo, chỉ hơi đậm người, bọn tôi thường trêu bộ máy tiêu hóa của nó có vấn đề.
- Có chuyện gì. Nó ngồi phịch xuống ghế rồi quay ra hỏi tôi.
- Ừ, có chuyện thì bố mới gọi mày ra đây, không thì nhớ cái mặt mày à mà gọi. Mày nhớ cái vụ tỏ tình của thằng Việt Anh vs con bé Vi hôm trước không.
- Tao có nhớ, nhưng sao, tưởng là qua rồi cơ mà. Nó vừa đáp vừa cho nốt cái bánh mì vào mồm, nhai một cách hứng thú.
- Ừ, hôm nay tao gặp cả hai chúng nó, có vẻ ban căng, thằng Việt Anh đang không muốn gặp con bé ý nữa, mà nó thì vừa tìm tao, tao hứa là sẽ tổ chức cho bọn nó một buổi gặp mặt. Nên tao mới nhờ mày giúp tao.
- Thằng điên này, mày làm cái gì đấy, thằng Việt Anh đã không muốn gặp thì thôi, làm gì mày phải làm khó nó. Tao cũng không thích con bé Vi đấy, xinh mà kiêu, ( thằng này ác cảm với bé " sao đỏ"), thằng Việt Anh quan tâm, chăm sóc nó như vậy, nếu không yêu thì nói thẳng ra, làm gì mà phải dứ dứ, cho nó giả tạo. Để rồi tạo cho nó quá nhiều hi vọng, rồi lại thất vọng. Tao không giúp mày chuyện này đâu, tự mày hứa thì tự mày làm. Đừng có mà bảo với tao là mày bắt đầu tán tỉnh con bé đấy đấy.
Tôi chả biết nói gì hơn, đang định tìm một thằng đồng minh, thì thằng này lại quay phắt ra, mà còn chống đối cái kế hoạch này của tôi nữa. Công việc ngày càng thêm nặng nề.
- Ừ, nhưng tao nghĩ, bé Vi nó tìm tới tao, để bảo thằng Việt Anh ra gặp mặt, thì có vẻ như là nó bắt đầu đổi ý. Sao chúng ta không thử, cho chúng nó gặp nhau một lần, biết đâu đấy, chúng nó lại thành đôi thì sao, lúc đấy thì thằng Việt Anh có phải đỡ tốn bao nhiêu công sức từ trước tới giờ không.
Tôi nói một thôi một hồi, trình bày nhiều thứ, cuối cùng tôi mới thuyết phục được thằng Lâm giúp tôi trong vụ thuyết phục thằng Việt Anh ngày mai đi gặp bé " Sao đỏ".
Về tới nhà, tôi nằm vật ra giường, kể ra đấu trí với thằng này còn mệt hơn là đi cày, thuyết phục mãi nó mới chịu giúp cho. Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho " sao đỏ"
-" Tớ đã thuyết phục được thằng Lâm giúp cho cậu chuyện này, cũng không chắc chắn 100% nhưng mà cứ chờ tớ nhé, hồi âm cho cậu sau. "
Một chút nữa thì sao đỏ nhắn tin trả lời lại cho tôi, tôi nằm suy nghĩ một lúc rồi chìm vào giấc ngủ, tôi thấy " sao đỏ", thấy chúng tôi đang nắm tay nhau đi trên cánh đồng lúa vàng ươm. Đang phút giây hồi hộp thì bỗng khung cảnh thay đổi, tôi hiện ra, nhìn thấy " sao đỏ " và thằng Việt Anh đang nắm tay nhau, nó đang thế chỗ của tôi, cười một cách quái dị, bên cạnh là sao đỏ đang vô cùng thân thiết, rồi chợt cái ô tô lao qua, và tôi nằm đó, bất động.
Choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt trán, giấc mơ thật là kinh khủng, tôi tự trấn tĩnh, đúng là ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy, đành phải ngồi một lúc cho tỉnh hẳn mới dám ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, tôi với thằng Lâm có mặt ở trường từ sớm để chờ thằng Việt Anh tới, ngồi đợi nó dài cổ ở nhà xe, mà sao vẫn chưa thấy nó tới. Đang suy nghĩ xem thằng ôn này làm gì mà lâu quá, thì thấy đội sao đỏ đi chấm chuyên cần đã ra cổng trường đợi, là Sao đỏ... nhầm làm sao được khi cái giáng người ấy, mái tóc ấy và cái mũ ấy, nó đã hành hạ tôi bao đêm liền mất ngủ
Đang suy nghĩ thì thằng Lâm bên cạnh huých tôi một cái và bảo:
- Vỡ kế hoạch rồi, có biến.
Tôi theo hướng tay chỉ của thằng Lâm, thì thấy bất ngờ, thằng Việt Anh đang đứng trước mặt " sao đỏ", lạnh lùng nhìn một cách không hề quen biết.
- Tên: Phạm Việt Anh, Lớp 11 A4, đi muộn bao nhiêu phút thì tự tính.
Nó trả lời một cách hằn học, còn không thèm để ý xem sao đỏ đang nhìn nó, mắt đang ướt. Tôi đang định chạy ra thì thằng Lâm nói:
- Mày để kệ họ đi, thế này cũng coi như là gặp mặt, làm được gì thì để cho cái Vi nó tự giải quyết. Mày không phải là bố nó mà chuyện gì cũng lo được. Chuyện của mày thuyết phục thằng Việt Anh gặp nó cũng bỏ đi.
Nó nói nhẹ nhàng, như không có chuyện gì xảy ra, rồi đeo cặp chuẩn bị bước lên lớp thì tôi kéo nó lại: " từ từ, xem kêt quả thế nào rồi lên lớp luôn "
Tôi không cam tâm khi mà mọi chuyện tôi đang định dàn dựng nó lại sụp đổ vào một tình huống bất ngờ như thế này. Người tính, không bằng trời tính. Tưởng đâu mọi chuyện sẽ tốt đẹp thì thằng Việt Anh nó lại làm cho mọi chuyện trở lên căng thằng hơn bao giờ hết.
Tôi thấy " sao đỏ " nhìn nó, nhìn lâu lắm, mặt đỏ bừng lên, rồi rất nhanh, ghi vội tên họ của thằng Việt Anh vào cuốn sổ sinh tử màu đỏ ấy. Giọng " sao đỏ " vang lên:
- Cuối giờ chuẩn bị tinh thần lên gặp ban giám hiệu.
Thằng Việt Anh phớt lờ mọi lời nói lúc này, nó vênh mặt lên, phong cách bất cần đời. Nó dắt xe qua, định đi vào nhà xe, thì sao đỏ chợt mím môi, giữ nó lại:
- Tại sao, tại sao cậu không nói với tớ như cái lần đầu tiên cậu đi muộn, hả ông tướng lười ngủ kia, cậu thật sự làm tớ thất vọng, tình yêu không được thì mất luôn tình bạn hả. Tớ cũng sẽ không hối hận, khi bỏ đi cái tình bạn như thế đâu
Sao đỏ nói thế, rồi quay ra cổng trường, coi như thằng Việt Anh không tồn tại. Còn nó vẫn giữ cái thái độ ngang tàn của mình, lạnh lùng dắt xe đi vào. Nó nhìn thấy tôi và thằng Lâm đang chờ nó.
- Chúng mày chờ tao làm gì, không sợ bà cô kia nhìn thấy thì cho nốt chúng mày vào sổ à.
Thằng Lâm vỗ vãi tôi, 3 thằng kéo nhau lên lớp, bỏ mặc cái bóng bé nhỏ ấy, trên nền trời xám xịt, có dấu hiệu như sắp mưa.
Đi lên cầu thang, tôi nói với Việt Anh:
- Tao không nghĩ mày lại tuyệt tình như thế Việt Anh ạ, chả lẽ không có cách gì cứu vãn được à. Tao định hôm nay sẽ sắp xếp cho 2 người một cuộc nói chuyện, nhưng mà tao nghĩ là như thế kia là quá đủ rồi, chắc là hai người không còn có thể nói chuyện với nhau được nữa.
Tôi vừa nói dứt câu, thì thằng Việt Anh quay sang, mắt nó đỏ lòm, giận dữ, nó túm cổ áo tôi, hét vào mặt tôi:
- Tao đã bảo là đừng có cố gắng làm cái gì cơ mà, tao sẽ không bao giờ có một đứa bạn như nó, không bao giờ.
Thằng Lâm thấy sự việc thực sự đã quá căng thẳng, liền can hai thằng ra, chúng tôi, đứa nào trở về lớp của đứa ấy. Tôi đứng đó, nhìn bóng thằng Việt Anh đi khuất sau chân cầu thang, rồi quay ra phía cổng trường, tìm cái hình bóng bé nhỏ của " sao đỏ". Nhưng tôi sững người, không thấy " sao đỏ", cô ấy đã biến mất khỏi cái vị trí quen thuộc, tôi nhìn xung quanh, không một bóng người, lặng im. Tôi đi chầm chậm xuống chân cầu thang, tìm hình bóng đó. Tôi chắc, " sao đỏ " chưa lên lớp, có lẽ do chịu cú sock quá nặng, nên ngồi ở một góc khuất nào đó. Tôi đi ra đằng sau trường, nơi có sân bóng, có hàng bằng lăng, và có ghế đá, nơi đó là nơi tôi tin có thể tìm thấy " sao đỏ " của tôi.
Có lẽ khi yêu, người ta có một thứ gì đó gọi là linh cảm. Tôi đi ra tới đằng sau trường thì gặp sao đỏ đang ngồi dưới gốc bằng lăng to, đôi chân đang nghich nghịch, vẽ cái gì đó lên nền đất. Tôi tiến lại gần, tiếng khóc nho nhỏ.
- Lau nước mắt đi.
Tôi đưa khăn giấy cho sao đỏ, cô nàng quay sang nhìn tôi, mắt ươn ướt.
- Sao Phong không vào lớp, ra đây làm gì chứ.
Phong không nhìn thấy Vi nên đi tìm, Phong lo lắng cho Vi. Chả hiểu sao, lúc đó, tôi lại nói theo con tìm mình mách bảo, tôi không dấu cái cảm xúc đang hừng hực trong tôi.
- Ừ, vậy tìm thấy Vi rồi, thấy Vi vẫn ổn, thì Phong lên lớp đi, không thì lại muộn giờ.
Tớ muốn ngồi đây với Vi một lát, lúc trước tớ đã thấy Vi và Việt Anh nói chuyện với nhau rồi. Thật sự thì chuyện này khó có thể cứu vãn được.
- Ừ, Vi cũng biết vậy. Có lẽ hết thực sự rồi Phong ạ, không còn gì nữa đâu, Vi không thể giữ cái tình bạn ấy được nữa.
Tôi ngồi im, không nói, chỉ nhìn " sao đỏ", lặng lẽ, hình bóng ấy. Bất chợt trời đỏ cơn mưa, cơn mưa rào giữa những ngày đông lạnh giá, mưa nặng hạt, tôi thầm nhủ, hay là ông trời đang khóc.........
Tôi và Vi chạy vội vào lớp, vừa chạy vừa nhìn nhau, hai đứa che cặp lên trên đầu, chạy thục mạng. Vào tới ban công của nhà xe, chúng tôi nhìn nhau, 4 mắt gặp nhau, cảm giác ấy. Tôi thấy " sao đỏ" cười hì hì:
- Mặt nhọ à ông tướng, nhìn cái gì mà nhìn. Lau mặt đi, ướt hết cả rồi, lạnh thế.
Sao đỏ lấy ra một túi khăn giấy, đưa cho tôi và bắt đầu lau mặt, lau mái tóc ướt của cô ấy, rồi nhìn trời, mưa khá to, rồi bất ngờ, " sao đỏ " đưa tay ra, nghich nước mưa rơi xuống từ mái hiên.
- Cậu cũng thích nghịch nước mưa à, lạnh thế mà không sợ sao. Tôi cười.
- Ừ, tớ thích mưa lắm, mưa với tớ như người bạn. " sao đỏ" trả lời.
- Vậy là tớ với cậu có điểm chung rồi, tớ cũng thích mưa, mưa mang lại cho tớ cảm giác trở về tuổi thơ, trở về cái thời nô đùa đá bóng dưới mưa.
Tôi đang âm thầm hồi tưởng lại cảm giác hồi nhỏ đá bóng với mấy thằng bạn nối khố, thằng Việt Anh, thằng Lâm.... thì bất chợt, tôi bị đẩy ra ngoài trời mưa..
- Ra đấy mà tắm mưa đi, đá bóng đi. Sao đỏ cười nắc nẻ, hàm răng trắng muốt.
- Đồ độc ác, mưa to như thế, lạnh như thế mà đẩy người ta ra ngoài à.
- Thì đấy thích tắm mưa thế cơ mà, cho ra luôn cho sướng, đây chỉ thích nghịch chứ không thích tắm. Chỉ có bọn con trai các ông mới thích thôi
Thôi, lên lớp, ở đây lâu, bọn bạn nó lại dị nghị.
Thế là tôi với " sao đỏ" lại một lần nữa băng qua mưa lên lớp, sao đỏ không quên chào tôi bằng một nụ cười tươi, rồi vào lớp. Còn tôi nâng nâng đi lên trên cầu thanh, cười như thằng điên. Nhiều khi, có những sự tình cờ tới thú vị. Đang sướng thì tôi nghe thấy giọng quát:
- Đã đi muộn, không lên lớp còn vừa đi vừa cười như thằng điên.
Thì ra là con nhỏ lớp trưởng, chắc kiếp trước tôi nợ lần gì nó đây. Đây cũng là dịp cho tôi trả thù nó hôm nọ.
- Gái già và ế thì không được phép quát các anh đẹp trai biết chưa.
Con bé vẫn như mọi hôm, nó đuổi tôi, chạy lòng vòng, lên tận lớp. Hậu quả của việc trêu nó là vị ăn 2 phát đấm đau điếng vào lưng. Cũng chả sao, tâm trạng hôm nay của tôi đang vui, thế nên, có bị ghi sổ đầu bài vì nghỉ không phép thì cũng chả làm sao
Vậy là, mưa đã mang trái tim của tôi tới gần " sao đỏ" hơn một chút. Tôi nhắn tin cho sao đỏ sau khi lên lớp, ngồi giờ văn với bà cô già đáng ghét.
- Thế nào hả cô nàng chuyên hành hạ người khác, giờ đã bị nếm mùi đau khổ vì ghi sổ đầu bài chưa hả.
Tin nhắn trả lời tới ngay sau đó
- đây nghỉ có phép, nên không bị nhé.
Tôi ngạc nhiên, hỏi lại:
- Sao lại có chuyện vô lí thế nhể, rõ ràng vào lớp muộn, nghỉ một tiết không phép cơ mà.
- Ừ, nhưng lúc ở sân bóng đã bảo con bạn viết cho cái giấy xin nghỉ tiết 1 rồi, nên là giờ chỉ có ai đó hậm hực thôi.
Tôi nhắn lại: " đồ thủ đoạn ", rồi cười vui, mặt trời lại lên sau cơn mưa ............
Những ngày tươi đẹp ở cái thời học sinh bắt đầu....
- Ra quán " ông già " với tao, có chuyện quan trọng.
Tôi cũng chả cần quan tâm thằng ku nó có trả lời hay không. Thường thì nếu đi nó sẽ không reply lại tin nhắn của tôi. Có việc đột xuất thì mới nhắn lại. Tôi chuẩn bị một chút rồi phóng xe ra quán, ngồi đợi nó, trong đầu vạch ra những kế hoạch trên trời dưới biển với mọi giả thiết có thể xảy ra.
Chờ 15p sau thì thằng Lâm đi ra, tay vẫn còn cầm cái bánh mì. Tôi nhìn thấy nó mà phì cười, thằng bạn này của tôi hình như chưa bao giờ thấy nó ngừng ăn cả, nhưng mà nó cũng chả béo, chỉ hơi đậm người, bọn tôi thường trêu bộ máy tiêu hóa của nó có vấn đề.
- Có chuyện gì. Nó ngồi phịch xuống ghế rồi quay ra hỏi tôi.
- Ừ, có chuyện thì bố mới gọi mày ra đây, không thì nhớ cái mặt mày à mà gọi. Mày nhớ cái vụ tỏ tình của thằng Việt Anh vs con bé Vi hôm trước không.
- Tao có nhớ, nhưng sao, tưởng là qua rồi cơ mà. Nó vừa đáp vừa cho nốt cái bánh mì vào mồm, nhai một cách hứng thú.
- Ừ, hôm nay tao gặp cả hai chúng nó, có vẻ ban căng, thằng Việt Anh đang không muốn gặp con bé ý nữa, mà nó thì vừa tìm tao, tao hứa là sẽ tổ chức cho bọn nó một buổi gặp mặt. Nên tao mới nhờ mày giúp tao.
- Thằng điên này, mày làm cái gì đấy, thằng Việt Anh đã không muốn gặp thì thôi, làm gì mày phải làm khó nó. Tao cũng không thích con bé Vi đấy, xinh mà kiêu, ( thằng này ác cảm với bé " sao đỏ"), thằng Việt Anh quan tâm, chăm sóc nó như vậy, nếu không yêu thì nói thẳng ra, làm gì mà phải dứ dứ, cho nó giả tạo. Để rồi tạo cho nó quá nhiều hi vọng, rồi lại thất vọng. Tao không giúp mày chuyện này đâu, tự mày hứa thì tự mày làm. Đừng có mà bảo với tao là mày bắt đầu tán tỉnh con bé đấy đấy.
Tôi chả biết nói gì hơn, đang định tìm một thằng đồng minh, thì thằng này lại quay phắt ra, mà còn chống đối cái kế hoạch này của tôi nữa. Công việc ngày càng thêm nặng nề.
- Ừ, nhưng tao nghĩ, bé Vi nó tìm tới tao, để bảo thằng Việt Anh ra gặp mặt, thì có vẻ như là nó bắt đầu đổi ý. Sao chúng ta không thử, cho chúng nó gặp nhau một lần, biết đâu đấy, chúng nó lại thành đôi thì sao, lúc đấy thì thằng Việt Anh có phải đỡ tốn bao nhiêu công sức từ trước tới giờ không.
Tôi nói một thôi một hồi, trình bày nhiều thứ, cuối cùng tôi mới thuyết phục được thằng Lâm giúp tôi trong vụ thuyết phục thằng Việt Anh ngày mai đi gặp bé " Sao đỏ".
Về tới nhà, tôi nằm vật ra giường, kể ra đấu trí với thằng này còn mệt hơn là đi cày, thuyết phục mãi nó mới chịu giúp cho. Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho " sao đỏ"
-" Tớ đã thuyết phục được thằng Lâm giúp cho cậu chuyện này, cũng không chắc chắn 100% nhưng mà cứ chờ tớ nhé, hồi âm cho cậu sau. "
Một chút nữa thì sao đỏ nhắn tin trả lời lại cho tôi, tôi nằm suy nghĩ một lúc rồi chìm vào giấc ngủ, tôi thấy " sao đỏ", thấy chúng tôi đang nắm tay nhau đi trên cánh đồng lúa vàng ươm. Đang phút giây hồi hộp thì bỗng khung cảnh thay đổi, tôi hiện ra, nhìn thấy " sao đỏ " và thằng Việt Anh đang nắm tay nhau, nó đang thế chỗ của tôi, cười một cách quái dị, bên cạnh là sao đỏ đang vô cùng thân thiết, rồi chợt cái ô tô lao qua, và tôi nằm đó, bất động.
Choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt trán, giấc mơ thật là kinh khủng, tôi tự trấn tĩnh, đúng là ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy, đành phải ngồi một lúc cho tỉnh hẳn mới dám ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, tôi với thằng Lâm có mặt ở trường từ sớm để chờ thằng Việt Anh tới, ngồi đợi nó dài cổ ở nhà xe, mà sao vẫn chưa thấy nó tới. Đang suy nghĩ xem thằng ôn này làm gì mà lâu quá, thì thấy đội sao đỏ đi chấm chuyên cần đã ra cổng trường đợi, là Sao đỏ... nhầm làm sao được khi cái giáng người ấy, mái tóc ấy và cái mũ ấy, nó đã hành hạ tôi bao đêm liền mất ngủ
Đang suy nghĩ thì thằng Lâm bên cạnh huých tôi một cái và bảo:
- Vỡ kế hoạch rồi, có biến.
Tôi theo hướng tay chỉ của thằng Lâm, thì thấy bất ngờ, thằng Việt Anh đang đứng trước mặt " sao đỏ", lạnh lùng nhìn một cách không hề quen biết.
- Tên: Phạm Việt Anh, Lớp 11 A4, đi muộn bao nhiêu phút thì tự tính.
Nó trả lời một cách hằn học, còn không thèm để ý xem sao đỏ đang nhìn nó, mắt đang ướt. Tôi đang định chạy ra thì thằng Lâm nói:
- Mày để kệ họ đi, thế này cũng coi như là gặp mặt, làm được gì thì để cho cái Vi nó tự giải quyết. Mày không phải là bố nó mà chuyện gì cũng lo được. Chuyện của mày thuyết phục thằng Việt Anh gặp nó cũng bỏ đi.
Nó nói nhẹ nhàng, như không có chuyện gì xảy ra, rồi đeo cặp chuẩn bị bước lên lớp thì tôi kéo nó lại: " từ từ, xem kêt quả thế nào rồi lên lớp luôn "
Tôi không cam tâm khi mà mọi chuyện tôi đang định dàn dựng nó lại sụp đổ vào một tình huống bất ngờ như thế này. Người tính, không bằng trời tính. Tưởng đâu mọi chuyện sẽ tốt đẹp thì thằng Việt Anh nó lại làm cho mọi chuyện trở lên căng thằng hơn bao giờ hết.
Tôi thấy " sao đỏ " nhìn nó, nhìn lâu lắm, mặt đỏ bừng lên, rồi rất nhanh, ghi vội tên họ của thằng Việt Anh vào cuốn sổ sinh tử màu đỏ ấy. Giọng " sao đỏ " vang lên:
- Cuối giờ chuẩn bị tinh thần lên gặp ban giám hiệu.
Thằng Việt Anh phớt lờ mọi lời nói lúc này, nó vênh mặt lên, phong cách bất cần đời. Nó dắt xe qua, định đi vào nhà xe, thì sao đỏ chợt mím môi, giữ nó lại:
- Tại sao, tại sao cậu không nói với tớ như cái lần đầu tiên cậu đi muộn, hả ông tướng lười ngủ kia, cậu thật sự làm tớ thất vọng, tình yêu không được thì mất luôn tình bạn hả. Tớ cũng sẽ không hối hận, khi bỏ đi cái tình bạn như thế đâu
Sao đỏ nói thế, rồi quay ra cổng trường, coi như thằng Việt Anh không tồn tại. Còn nó vẫn giữ cái thái độ ngang tàn của mình, lạnh lùng dắt xe đi vào. Nó nhìn thấy tôi và thằng Lâm đang chờ nó.
- Chúng mày chờ tao làm gì, không sợ bà cô kia nhìn thấy thì cho nốt chúng mày vào sổ à.
Thằng Lâm vỗ vãi tôi, 3 thằng kéo nhau lên lớp, bỏ mặc cái bóng bé nhỏ ấy, trên nền trời xám xịt, có dấu hiệu như sắp mưa.
Đi lên cầu thang, tôi nói với Việt Anh:
- Tao không nghĩ mày lại tuyệt tình như thế Việt Anh ạ, chả lẽ không có cách gì cứu vãn được à. Tao định hôm nay sẽ sắp xếp cho 2 người một cuộc nói chuyện, nhưng mà tao nghĩ là như thế kia là quá đủ rồi, chắc là hai người không còn có thể nói chuyện với nhau được nữa.
Tôi vừa nói dứt câu, thì thằng Việt Anh quay sang, mắt nó đỏ lòm, giận dữ, nó túm cổ áo tôi, hét vào mặt tôi:
- Tao đã bảo là đừng có cố gắng làm cái gì cơ mà, tao sẽ không bao giờ có một đứa bạn như nó, không bao giờ.
Thằng Lâm thấy sự việc thực sự đã quá căng thẳng, liền can hai thằng ra, chúng tôi, đứa nào trở về lớp của đứa ấy. Tôi đứng đó, nhìn bóng thằng Việt Anh đi khuất sau chân cầu thang, rồi quay ra phía cổng trường, tìm cái hình bóng bé nhỏ của " sao đỏ". Nhưng tôi sững người, không thấy " sao đỏ", cô ấy đã biến mất khỏi cái vị trí quen thuộc, tôi nhìn xung quanh, không một bóng người, lặng im. Tôi đi chầm chậm xuống chân cầu thang, tìm hình bóng đó. Tôi chắc, " sao đỏ " chưa lên lớp, có lẽ do chịu cú sock quá nặng, nên ngồi ở một góc khuất nào đó. Tôi đi ra đằng sau trường, nơi có sân bóng, có hàng bằng lăng, và có ghế đá, nơi đó là nơi tôi tin có thể tìm thấy " sao đỏ " của tôi.
Có lẽ khi yêu, người ta có một thứ gì đó gọi là linh cảm. Tôi đi ra tới đằng sau trường thì gặp sao đỏ đang ngồi dưới gốc bằng lăng to, đôi chân đang nghich nghịch, vẽ cái gì đó lên nền đất. Tôi tiến lại gần, tiếng khóc nho nhỏ.
- Lau nước mắt đi.
Tôi đưa khăn giấy cho sao đỏ, cô nàng quay sang nhìn tôi, mắt ươn ướt.
- Sao Phong không vào lớp, ra đây làm gì chứ.
Phong không nhìn thấy Vi nên đi tìm, Phong lo lắng cho Vi. Chả hiểu sao, lúc đó, tôi lại nói theo con tìm mình mách bảo, tôi không dấu cái cảm xúc đang hừng hực trong tôi.
- Ừ, vậy tìm thấy Vi rồi, thấy Vi vẫn ổn, thì Phong lên lớp đi, không thì lại muộn giờ.
Tớ muốn ngồi đây với Vi một lát, lúc trước tớ đã thấy Vi và Việt Anh nói chuyện với nhau rồi. Thật sự thì chuyện này khó có thể cứu vãn được.
- Ừ, Vi cũng biết vậy. Có lẽ hết thực sự rồi Phong ạ, không còn gì nữa đâu, Vi không thể giữ cái tình bạn ấy được nữa.
Tôi ngồi im, không nói, chỉ nhìn " sao đỏ", lặng lẽ, hình bóng ấy. Bất chợt trời đỏ cơn mưa, cơn mưa rào giữa những ngày đông lạnh giá, mưa nặng hạt, tôi thầm nhủ, hay là ông trời đang khóc.........
Tôi và Vi chạy vội vào lớp, vừa chạy vừa nhìn nhau, hai đứa che cặp lên trên đầu, chạy thục mạng. Vào tới ban công của nhà xe, chúng tôi nhìn nhau, 4 mắt gặp nhau, cảm giác ấy. Tôi thấy " sao đỏ" cười hì hì:
- Mặt nhọ à ông tướng, nhìn cái gì mà nhìn. Lau mặt đi, ướt hết cả rồi, lạnh thế.
Sao đỏ lấy ra một túi khăn giấy, đưa cho tôi và bắt đầu lau mặt, lau mái tóc ướt của cô ấy, rồi nhìn trời, mưa khá to, rồi bất ngờ, " sao đỏ " đưa tay ra, nghich nước mưa rơi xuống từ mái hiên.
- Cậu cũng thích nghịch nước mưa à, lạnh thế mà không sợ sao. Tôi cười.
- Ừ, tớ thích mưa lắm, mưa với tớ như người bạn. " sao đỏ" trả lời.
- Vậy là tớ với cậu có điểm chung rồi, tớ cũng thích mưa, mưa mang lại cho tớ cảm giác trở về tuổi thơ, trở về cái thời nô đùa đá bóng dưới mưa.
Tôi đang âm thầm hồi tưởng lại cảm giác hồi nhỏ đá bóng với mấy thằng bạn nối khố, thằng Việt Anh, thằng Lâm.... thì bất chợt, tôi bị đẩy ra ngoài trời mưa..
- Ra đấy mà tắm mưa đi, đá bóng đi. Sao đỏ cười nắc nẻ, hàm răng trắng muốt.
- Đồ độc ác, mưa to như thế, lạnh như thế mà đẩy người ta ra ngoài à.
- Thì đấy thích tắm mưa thế cơ mà, cho ra luôn cho sướng, đây chỉ thích nghịch chứ không thích tắm. Chỉ có bọn con trai các ông mới thích thôi
Thôi, lên lớp, ở đây lâu, bọn bạn nó lại dị nghị.
Thế là tôi với " sao đỏ" lại một lần nữa băng qua mưa lên lớp, sao đỏ không quên chào tôi bằng một nụ cười tươi, rồi vào lớp. Còn tôi nâng nâng đi lên trên cầu thanh, cười như thằng điên. Nhiều khi, có những sự tình cờ tới thú vị. Đang sướng thì tôi nghe thấy giọng quát:
- Đã đi muộn, không lên lớp còn vừa đi vừa cười như thằng điên.
Thì ra là con nhỏ lớp trưởng, chắc kiếp trước tôi nợ lần gì nó đây. Đây cũng là dịp cho tôi trả thù nó hôm nọ.
- Gái già và ế thì không được phép quát các anh đẹp trai biết chưa.
Con bé vẫn như mọi hôm, nó đuổi tôi, chạy lòng vòng, lên tận lớp. Hậu quả của việc trêu nó là vị ăn 2 phát đấm đau điếng vào lưng. Cũng chả sao, tâm trạng hôm nay của tôi đang vui, thế nên, có bị ghi sổ đầu bài vì nghỉ không phép thì cũng chả làm sao
Vậy là, mưa đã mang trái tim của tôi tới gần " sao đỏ" hơn một chút. Tôi nhắn tin cho sao đỏ sau khi lên lớp, ngồi giờ văn với bà cô già đáng ghét.
- Thế nào hả cô nàng chuyên hành hạ người khác, giờ đã bị nếm mùi đau khổ vì ghi sổ đầu bài chưa hả.
Tin nhắn trả lời tới ngay sau đó
- đây nghỉ có phép, nên không bị nhé.
Tôi ngạc nhiên, hỏi lại:
- Sao lại có chuyện vô lí thế nhể, rõ ràng vào lớp muộn, nghỉ một tiết không phép cơ mà.
- Ừ, nhưng lúc ở sân bóng đã bảo con bạn viết cho cái giấy xin nghỉ tiết 1 rồi, nên là giờ chỉ có ai đó hậm hực thôi.
Tôi nhắn lại: " đồ thủ đoạn ", rồi cười vui, mặt trời lại lên sau cơn mưa ............
Những ngày tươi đẹp ở cái thời học sinh bắt đầu....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.