Chương 4: Màu cam kiên cường (03)
Minh Khai Dạ Hợp
06/10/2015
“Tự cậu chờ đi, tôi về trước.” Khương Từ nói.
“Cô ở đâu? Về kiểu gì?” Trần Giác Phi buột miệng, nói xong chỉ muốn cắn lưỡi mình. Tự dưng lại chủ động quan tâm đến người bị bệnh thần kinh này, đúng là gặp quỷ.
“Gần đây thôi, tôi về đây.” Vừa nói xong, phía trước chợt lóe lên ánh đèn xe.
Trần Giác Phi vẫy vẫy tay: “Lương Cảnh Hành! Ở đây!”
Xe dừng lại trước mặt hai người, cửa kính xe mở ra. Lương Cảnh Hành ló đầu, nhíu mày nhìn Trần Giác Phi, “Cháu vừa gọi ai đấy?”
Trần Gác Phi cười hì hì, kéo cửa ra, chui vào trong xe.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng lại trên người Khương Từ: “Cô Khương, cô cũng lên xe đi, tôi đưa cô về trước.”
Khương Từ lắc đầu, tay chỉ vào nơi nào đó bên phải trong bóng đêm: “Tôi đang trọ ở đó. Rất gần.”
Lương Cảnh Hành nhìn theo.
Đường Hà Vương là một con đường cũ trong nội thành, nhà ở mới nhất trong khu này cũng phải có ít nhất 20 năm tuổi. Ban đêm nhìn không rõ, nhưng ban ngày lại vô cùng rõ ràng, nhà cửa,đường phố loang lổ cũ nát, đối lập hẳn với những khu đô thị sầm uất. Tỷ lệ tội phạm của nơi này cũng vô cùng cao, trộm vặt là chuyện thường ngày, những tin tức như phát hiện được hai thi thể đã thối rữa trong ngõ nhỏ cũng không mới mẻ gì.
Lương Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, “Được, cám ơn cô đã gọi điện cho tôi, đi về nhớ chú ý an toàn.”
Khương Từ gật đầu, chờ khi Lương Cảnh Hành lái xe đi, mới bắt đầu xoay người rời đi.
Lương Cảnh Hành rẽ phải, trùng hợp là Khương Từ cũng đi con đường đó. Thấy hai tay cô kéo dây ba lô, đầu cúi xuống, tránh những xe bán hoa quả rong đang rao to trên đường, hơi nước từ những quán nướng bốc lên, ven đường là một kẻ say xỉn không biết đã uống bao nhiêu rượu đang cúi thấp nôn mửa.
“Cậu, lần trước sau khi cháu đi, chắc chắn cậu quay lại tìm Khương Từ, đúng không?”
Lương Cảnh Hành lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía trước, cũng không phủ nhận, “Tìm cô ấy nói vài câu.”
“Cậu thì có lời gì để nói với cô ta?”
Anh dừng một chút, “Cô ấy là con gái của một người quen cũ.”
Trần Gíac Phi lập tức tò mò, “Cậu biết cô ấy?”
“Có gặp vài lần.” Không đợi Trần Giác Phi mở miệng, Lương Cảnh Hành lại hỏi cậu, “Thế còn cháu, hôm nay sao lại ở cùng một chỗ với cô ấy? Lại gây rắc rối gì rồi hả?”
“Hừ! Cháu mà lại dám gây rắc rối cho cô ta á? Cô ta bỏ qua cho cháu là cháu đã cảm tạ trời đất rồi! Đầu tiên là ở trong quán Bar hắt rượu vào người cháu , sau đó lại làm…” Đột nhiên cậu nhớ đến lời nói của Khương Từ, không biết tại sao lại không vạch trần lời nói dối của cô, liền bỏ bớt đi vụ điện thoại di động. “…Tóm lại, đừng nghĩ cô ấy là một cô gái, những truyện độc ác như vậy, tất cả đều làm được.”
Lương Cảnh Hành nhíu mày: “Cô ấy làm gì ở quán Bar?”
Trần Giác Phi bĩu môi, “Làm việc. Lần trước cậu còn nói cháu phỉ báng, thật sự tự tôn tự ái của cô ta…”
“Làm công việc gì?”
“Cậu, lời này của cậu thật vô nghĩa, ở loại địa phương đó, làm việc gì mà chả bị người ta chiếm được chút tiện nghi.”
Môi mỏng anh nhếch lên, không thèm nhắc lại.
Trần Giác Phi vươn vai một cái, không quan tâm đến việc này nữa, thay đổi đề tài, “Cậu, khi nào thì mợ về?”
“Gọi cô ấy à dì.”
“Mợ” trong lời nói của Trần Giác Phi là chỉ Hứa Tẫn Hoan. Hứa Tẫn Hoan nhỏ hơ Lương Cảnh Hành hai tuổi, hai người từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, trong mắt người ngoài, đã sớm coi họ là một đôi. Chỉ là trong đó có khúc chiết, chỉ người trong cuộc rõ ràng.
Ba ngày sau, Hứa Tẫn Hoan từ thủ đô trở về, cùng ăn một bữa cơm với gia đình Lương Cảnh Hành, trò chuyện tán gẫu về tình hình gần đây.
Hứa Tẫn Hoan biết được công ty của anh sắp khai trương, cười nói: “Hay là em đến làm việc trong công ty anh, lương không cần cao, bao ăn bao uống là được rồi.”
Lương Cảnh Hành gạt gạt tàn thuốc, “Tòa miếu nhỏ của anh sao chứa được tượng Phật lớn như em chứ.”
Hứa Tẫn Hoan làm ổ trên ghế sô pha, cây đèn bên cạnh tỏa ra ánh sáng trắng, làm gương mặt cô vô cùng dịu dàng. Cô vươn tay với Lương Cảnh Hành, “Cho em một điếu thuốc.”
“Không phải là Vạn Bảo Lộ, em hút không quen.” Dừng một chút, “Không phải em nói muốn cai thuốc sao?”
Hứa Tẫn Hoan cười một tiếng, “Đúng vậy, anh xem, thuốc em cũng không mang theo, nếu không sao lại đi xin của anh.”
Lại hỏi: “Việc trang hoàng công ty thế nào rồi?”
Lương Cảnh Hành vo viên điếu thuốc, “Còn hành lang nữa, không biết nên treo bức tranh gì, em tư vấn cho anh đi.”
Cô nói: “Anh cũng coi như một nhà nghệ thuật, cần gì em tư vấn? Hay là muốn em nói, anh trực tiếp đi tìm người vẽ tranh đi.”
“Tranh gì?”
“Tranh phong cảnh, tranh thế trừu tượng, tranh khiêu dâm… Tranh gì không quan trọng, phải xem trình độ họa sĩ thế nào.”
Lương Cảnh Hành cân nhắc một lúc, tiêp thu ý kiến của cô. Lại hỏi: “Tháng sau là sinh nhật em, có dự định gì không?”
“Không làm. Hàng năm trong nhà đều đến một đống người, cũng khống biết đến mừng sinh nhật hay bấu víu quan hệ, không có ý nghĩa gì. Mẹ em đang ép em nhanh chóng kết hôn. Em nói với bà ấy, cứ từ từ đã.”
“Tránh được mùng một, lại không thoát được mười lăm. Em cứ nói thẳng với dì ấy đi.”
Hứa Tẫn Hoan cười: “Nói sớm không bằng nói muộn.”
Hứa Tẫn Hoan ở thành phố Sùng một tuần, thừa dịp chưa đến sinh nhật, lại tìm cớ chạy đi.
Trần Giác Phi tỏ ra thất vọng hơn so với bất kì ai, “Cậu, sang năm là đã 30 rồi, cậu tính kéo dài đến khi nào mới cùng mợ kết hôn?”
Lương Cảnh Hành cười cười: “Cháu cảm thấy cậu già hả?”
Cậu vội lắc đầu, “Tuổi của cậu cũng không tính là lớn. Chẳng qua là hay làm ra vẻ ông cụ non, sắc mặt nghiêm nghị, lúc dạy bảo người khác, so với ông cụ ở nhà còn kinh khủng hơn. Lời thật thì hơi khó nghe, cậu nghe cháu, vẻ mặt hiền lành một chút thì mới được phụ nữ thích.”
“Nếu ở trường học mà cháu có lòng như thế này. Thì cậu chắc chắn cháu hiền lành hơn so với bất cứ ai.”
Thật ra gần đây Trần Giác Phi đã yên tĩnh đi rất nhiều, thời gian rảnh rỗi đều dùng để chú ý Khương Từ, mong lại nắm được nhược điểm của cô. Nhưng từ khi nghỉ việc ở quán Bar, sau khi tan học, Khương Từ về nhà luôn, hoặc đến phòng tranh ngồi vài giờ, đến Chủ nhật sẽ theo thầy giáo học vẽ tranh… Tóm lại, tất cả đều là cuộc sống của một học sinh bình thường. Việc này, ngược lại làm Trần Giác Phi không nói rõ mình thấy thất vọng hay vui mừng.
Ngày đó, Khương Từ từ quán Bar về nhà, ngủ một mạch đến nửa đêm thì bị một tiếng đập cửa làm thức giấc. Ở đây buổi tối không có khách đến bao giờ, cô cảnh giác đứng dậy, cầm một cây gậy sắt để ở cạnh giường, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Đợi một lúc, bên ngoài yên lặng không tiếng động, Khương Từ đang định quay trở lại giường, cửa lại vang lên tiếng “Cốc cốc cốc.”
Trái tim của cô như treo ở cổ họng, “Ai đó?”
“A Từ, là anh!”
Nghe được giọng nói của Tào Bân, Khương Từ gỡ xích sắt xuống, kéo then cửa sắt ra, mở khóa chống trộm, “Anh Tào, sao anh lại đến đây?” Cô bật đèn phòng khách, nghiêng người cho Tào Bân vào, sau đó cẩn thận khóa kỹ cửa.
Rõ ràng là Tào Bân trực tiếp đi đến từ quán Bar, áo đầy mồ hôi, Tào Bân là một người béo mập, vì thế rất sợ nóng, đứng trong căn phòng oi bức, thở hộc hộc hổn hển.
Khương Từ muốn mang quạt điện ra, Tào Bân khoát tay, “Không cần đâu, anh sẽ đi ngay.” Từ trong túi áo, anh lấy ra một xấp tiền, “Đây là một ngàn đồng em bỏ lại, anh nói với ông chủ em muốn thi vào trường cao đẳng, ông chủ tỏ vẻ thông cảm, trả lại cho em năm trăm đồng tiền thưởng.”
Khương Từ cúi đầu nhìn xấp tiền giấy hồng nhạt thật dày, lại không vươn tay nhận lấy.
Tào Bân kéo tay cô, nhét xấp tiền vào, “Cô nương ngốc, hà tất phải băn khoăn về tiền này.” Anh xoa xoa mồ hôi trên mặt, “Em còn trẻ, lòng dạ cao, sau này gặp phải tình huống như vậy, nói đùa vài câu cho qua truyện.”
Ngón tay Khương Từ xiết chặt, không nói gì.
“Không làm việc này cũng tốt, em là một học sinh giỏi, nó sẽ phá hủy thanh danh. Sau này nếu có việc cần tiền, cứ nói với anh Tào , một năm cấp ba của em, cũng không thành vấn đề.”
Thời điểm cha qua đời thì Khương Từ phải một năm nữa mới tròn 18 tuổi, rất nhiều thứ chưa làm được, Tào Bân là đồng hương của Khương Từ, đã từng được cha Khương Từ chiếu cố rất nhiều. Vốn là đã mất liên lạc, một lần bắt gặp Khương Từ phát tờ rơi ở siêu thị, Tào Bân nhận ra, liền kéo Khương Từ đi làm nhân viên phục vụ ở quán Bar.
Khương Từ cười cười, lắc đầu, “Không cần đâu, em vẫn còn tiền.”
Tào Bân gật gật đầu, “Được rồi, em đã có số điện thoại của anh, nếu có việc gì khó khăn thì cứ gọi điện.” Trước khi đi, lại dặn Khương Từ; “Nhớ khóa cửa cho kĩ, đừng tùy tiện mở cửa cho bất cứ ai.”
Sau khi Tào Bân về, Khương Từ trở lại phòng ngủ, đem xấp tiền đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, đếm ba lần, sau đó nhét vào dưới gối đầu.
Cuộc sống giống như một túi bột mì lớn thủng tứ phía, bịt lại một chỗ, lại chảy ra từ chỗ khác. Sống, chỗ nào cũng phải dùng tiền. Ăn cơm, mặc quần áo, nước, gas, còn có màu vẽ. Hơn nữa, thứ cuối cùng chính là thứ cần chi nhiều nhất, làm sao cũng không thể tiết kiệm được.
Sau khi Khương Minh Viễn qua đời, vốn Khương Từ không có ý định tiếp tục học vẽ tranh. Nhưng cô không giỏi thứ gì khác, chỉ có vẽ tranh, bỏ dở giữa chừng cũng thật đáng tiếc, mà thầy giáo của cô là Trần Đồng Úc, họa sĩ nổi tiếng của thành phố Sùng, tiêu chuẩn nhận học trò cũng cực kì cao, ba mươi năm qua không dạy quá bốn người.
Cũng may mười vạn đồng của Lương Cảnh Hành giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cô cắn răng một cái, cuối cùng vẫn dùng tới.
Lại một tuần, Khương Từ theo thường lệ đến phòng vẽ tranh của Trần Đồng Úc.
Càng gần cuối năm, nhiệt độ của thành phố Sùng càng tăng cao, đã sắp đạt đến uy lực của “Hỏa lò”. Bốn mươi phút trên xe công cộng làm một thân Khương Từ ra đầy mồ hôi.
Trần Đồng Úc rót cho Khương Từ một cốc nước đá, không đề cập đến chương trình học hôm nay, “A Từ, thầy muốn nhờ em giúp một việc. Em vẫn còn một tháng hè đúng không? Một người bạn của thầy có nhờ thầy vẽ một bức tranh trên tường, chuyện rườm rà tốn thời gian này, em làm thay thầy đi.” Ông dừng một chút, “Đối phương trả thù lao khá cao, phải gấp hai lần bình thường.”
Khương Từ do dự, “Em sợ bức tranh sẽ không đẹp được như thầy.”
Trần Đồng Úc vốn dĩ cũng không đồng ý cho học trò của mình chưa học xong đã đi khoe khoang, từng vì việc Khương Từ đem tranh đi đấu giá mà tức giận đến thổi râu trừng mắt, một tháng không nói chuyện cùng cô. Nhưng tình huống bây giờ có chút đặc biệt, hi vọng có thể giúp đỡ được chút nào hay chút đấy. Lúc biết được nhà Khương Từ xảy ra chuyện, ông đã muốn miễn một năm học phí cho Khương Từ, nhưng cô lại không chút do dự mà từ chối.
Ông thường xuyên cảm thấy Khương Từ chính là hình ảnh lúc trẻ của ông, kiêu ngạo ngút trời, tính tình ngoan cố bướng bỉnh, không chịu được ánh mắt thương hại của người khác. Lúc trước còn giàu có, kiêu căng cũng được, nay rơi vào tình cảnh khó khăn, thanh cao biến thành lệ khí, cô vẫn giữ cái tính khí như vậy, thật đúng là muốn ăn đánh mà.
Nói cho cùng, vẫn có câu, “tình thâm bất thọ, cường cực tắc nhục*”.
(* ý nói một người đặt quá nhiều tình cảm, tình cảm đó sẽ không lâu dài, mọi việc đều quá tranh cường háo thắng, khó tránh khỏi có ngày phải chịu nhục)
(mình không biết có chính xác không nữa, bạn nào biết thì bảo mình nha)
“Cô ở đâu? Về kiểu gì?” Trần Giác Phi buột miệng, nói xong chỉ muốn cắn lưỡi mình. Tự dưng lại chủ động quan tâm đến người bị bệnh thần kinh này, đúng là gặp quỷ.
“Gần đây thôi, tôi về đây.” Vừa nói xong, phía trước chợt lóe lên ánh đèn xe.
Trần Giác Phi vẫy vẫy tay: “Lương Cảnh Hành! Ở đây!”
Xe dừng lại trước mặt hai người, cửa kính xe mở ra. Lương Cảnh Hành ló đầu, nhíu mày nhìn Trần Giác Phi, “Cháu vừa gọi ai đấy?”
Trần Gác Phi cười hì hì, kéo cửa ra, chui vào trong xe.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng lại trên người Khương Từ: “Cô Khương, cô cũng lên xe đi, tôi đưa cô về trước.”
Khương Từ lắc đầu, tay chỉ vào nơi nào đó bên phải trong bóng đêm: “Tôi đang trọ ở đó. Rất gần.”
Lương Cảnh Hành nhìn theo.
Đường Hà Vương là một con đường cũ trong nội thành, nhà ở mới nhất trong khu này cũng phải có ít nhất 20 năm tuổi. Ban đêm nhìn không rõ, nhưng ban ngày lại vô cùng rõ ràng, nhà cửa,đường phố loang lổ cũ nát, đối lập hẳn với những khu đô thị sầm uất. Tỷ lệ tội phạm của nơi này cũng vô cùng cao, trộm vặt là chuyện thường ngày, những tin tức như phát hiện được hai thi thể đã thối rữa trong ngõ nhỏ cũng không mới mẻ gì.
Lương Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, “Được, cám ơn cô đã gọi điện cho tôi, đi về nhớ chú ý an toàn.”
Khương Từ gật đầu, chờ khi Lương Cảnh Hành lái xe đi, mới bắt đầu xoay người rời đi.
Lương Cảnh Hành rẽ phải, trùng hợp là Khương Từ cũng đi con đường đó. Thấy hai tay cô kéo dây ba lô, đầu cúi xuống, tránh những xe bán hoa quả rong đang rao to trên đường, hơi nước từ những quán nướng bốc lên, ven đường là một kẻ say xỉn không biết đã uống bao nhiêu rượu đang cúi thấp nôn mửa.
“Cậu, lần trước sau khi cháu đi, chắc chắn cậu quay lại tìm Khương Từ, đúng không?”
Lương Cảnh Hành lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía trước, cũng không phủ nhận, “Tìm cô ấy nói vài câu.”
“Cậu thì có lời gì để nói với cô ta?”
Anh dừng một chút, “Cô ấy là con gái của một người quen cũ.”
Trần Gíac Phi lập tức tò mò, “Cậu biết cô ấy?”
“Có gặp vài lần.” Không đợi Trần Giác Phi mở miệng, Lương Cảnh Hành lại hỏi cậu, “Thế còn cháu, hôm nay sao lại ở cùng một chỗ với cô ấy? Lại gây rắc rối gì rồi hả?”
“Hừ! Cháu mà lại dám gây rắc rối cho cô ta á? Cô ta bỏ qua cho cháu là cháu đã cảm tạ trời đất rồi! Đầu tiên là ở trong quán Bar hắt rượu vào người cháu , sau đó lại làm…” Đột nhiên cậu nhớ đến lời nói của Khương Từ, không biết tại sao lại không vạch trần lời nói dối của cô, liền bỏ bớt đi vụ điện thoại di động. “…Tóm lại, đừng nghĩ cô ấy là một cô gái, những truyện độc ác như vậy, tất cả đều làm được.”
Lương Cảnh Hành nhíu mày: “Cô ấy làm gì ở quán Bar?”
Trần Giác Phi bĩu môi, “Làm việc. Lần trước cậu còn nói cháu phỉ báng, thật sự tự tôn tự ái của cô ta…”
“Làm công việc gì?”
“Cậu, lời này của cậu thật vô nghĩa, ở loại địa phương đó, làm việc gì mà chả bị người ta chiếm được chút tiện nghi.”
Môi mỏng anh nhếch lên, không thèm nhắc lại.
Trần Giác Phi vươn vai một cái, không quan tâm đến việc này nữa, thay đổi đề tài, “Cậu, khi nào thì mợ về?”
“Gọi cô ấy à dì.”
“Mợ” trong lời nói của Trần Giác Phi là chỉ Hứa Tẫn Hoan. Hứa Tẫn Hoan nhỏ hơ Lương Cảnh Hành hai tuổi, hai người từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, trong mắt người ngoài, đã sớm coi họ là một đôi. Chỉ là trong đó có khúc chiết, chỉ người trong cuộc rõ ràng.
Ba ngày sau, Hứa Tẫn Hoan từ thủ đô trở về, cùng ăn một bữa cơm với gia đình Lương Cảnh Hành, trò chuyện tán gẫu về tình hình gần đây.
Hứa Tẫn Hoan biết được công ty của anh sắp khai trương, cười nói: “Hay là em đến làm việc trong công ty anh, lương không cần cao, bao ăn bao uống là được rồi.”
Lương Cảnh Hành gạt gạt tàn thuốc, “Tòa miếu nhỏ của anh sao chứa được tượng Phật lớn như em chứ.”
Hứa Tẫn Hoan làm ổ trên ghế sô pha, cây đèn bên cạnh tỏa ra ánh sáng trắng, làm gương mặt cô vô cùng dịu dàng. Cô vươn tay với Lương Cảnh Hành, “Cho em một điếu thuốc.”
“Không phải là Vạn Bảo Lộ, em hút không quen.” Dừng một chút, “Không phải em nói muốn cai thuốc sao?”
Hứa Tẫn Hoan cười một tiếng, “Đúng vậy, anh xem, thuốc em cũng không mang theo, nếu không sao lại đi xin của anh.”
Lại hỏi: “Việc trang hoàng công ty thế nào rồi?”
Lương Cảnh Hành vo viên điếu thuốc, “Còn hành lang nữa, không biết nên treo bức tranh gì, em tư vấn cho anh đi.”
Cô nói: “Anh cũng coi như một nhà nghệ thuật, cần gì em tư vấn? Hay là muốn em nói, anh trực tiếp đi tìm người vẽ tranh đi.”
“Tranh gì?”
“Tranh phong cảnh, tranh thế trừu tượng, tranh khiêu dâm… Tranh gì không quan trọng, phải xem trình độ họa sĩ thế nào.”
Lương Cảnh Hành cân nhắc một lúc, tiêp thu ý kiến của cô. Lại hỏi: “Tháng sau là sinh nhật em, có dự định gì không?”
“Không làm. Hàng năm trong nhà đều đến một đống người, cũng khống biết đến mừng sinh nhật hay bấu víu quan hệ, không có ý nghĩa gì. Mẹ em đang ép em nhanh chóng kết hôn. Em nói với bà ấy, cứ từ từ đã.”
“Tránh được mùng một, lại không thoát được mười lăm. Em cứ nói thẳng với dì ấy đi.”
Hứa Tẫn Hoan cười: “Nói sớm không bằng nói muộn.”
Hứa Tẫn Hoan ở thành phố Sùng một tuần, thừa dịp chưa đến sinh nhật, lại tìm cớ chạy đi.
Trần Giác Phi tỏ ra thất vọng hơn so với bất kì ai, “Cậu, sang năm là đã 30 rồi, cậu tính kéo dài đến khi nào mới cùng mợ kết hôn?”
Lương Cảnh Hành cười cười: “Cháu cảm thấy cậu già hả?”
Cậu vội lắc đầu, “Tuổi của cậu cũng không tính là lớn. Chẳng qua là hay làm ra vẻ ông cụ non, sắc mặt nghiêm nghị, lúc dạy bảo người khác, so với ông cụ ở nhà còn kinh khủng hơn. Lời thật thì hơi khó nghe, cậu nghe cháu, vẻ mặt hiền lành một chút thì mới được phụ nữ thích.”
“Nếu ở trường học mà cháu có lòng như thế này. Thì cậu chắc chắn cháu hiền lành hơn so với bất cứ ai.”
Thật ra gần đây Trần Giác Phi đã yên tĩnh đi rất nhiều, thời gian rảnh rỗi đều dùng để chú ý Khương Từ, mong lại nắm được nhược điểm của cô. Nhưng từ khi nghỉ việc ở quán Bar, sau khi tan học, Khương Từ về nhà luôn, hoặc đến phòng tranh ngồi vài giờ, đến Chủ nhật sẽ theo thầy giáo học vẽ tranh… Tóm lại, tất cả đều là cuộc sống của một học sinh bình thường. Việc này, ngược lại làm Trần Giác Phi không nói rõ mình thấy thất vọng hay vui mừng.
Ngày đó, Khương Từ từ quán Bar về nhà, ngủ một mạch đến nửa đêm thì bị một tiếng đập cửa làm thức giấc. Ở đây buổi tối không có khách đến bao giờ, cô cảnh giác đứng dậy, cầm một cây gậy sắt để ở cạnh giường, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Đợi một lúc, bên ngoài yên lặng không tiếng động, Khương Từ đang định quay trở lại giường, cửa lại vang lên tiếng “Cốc cốc cốc.”
Trái tim của cô như treo ở cổ họng, “Ai đó?”
“A Từ, là anh!”
Nghe được giọng nói của Tào Bân, Khương Từ gỡ xích sắt xuống, kéo then cửa sắt ra, mở khóa chống trộm, “Anh Tào, sao anh lại đến đây?” Cô bật đèn phòng khách, nghiêng người cho Tào Bân vào, sau đó cẩn thận khóa kỹ cửa.
Rõ ràng là Tào Bân trực tiếp đi đến từ quán Bar, áo đầy mồ hôi, Tào Bân là một người béo mập, vì thế rất sợ nóng, đứng trong căn phòng oi bức, thở hộc hộc hổn hển.
Khương Từ muốn mang quạt điện ra, Tào Bân khoát tay, “Không cần đâu, anh sẽ đi ngay.” Từ trong túi áo, anh lấy ra một xấp tiền, “Đây là một ngàn đồng em bỏ lại, anh nói với ông chủ em muốn thi vào trường cao đẳng, ông chủ tỏ vẻ thông cảm, trả lại cho em năm trăm đồng tiền thưởng.”
Khương Từ cúi đầu nhìn xấp tiền giấy hồng nhạt thật dày, lại không vươn tay nhận lấy.
Tào Bân kéo tay cô, nhét xấp tiền vào, “Cô nương ngốc, hà tất phải băn khoăn về tiền này.” Anh xoa xoa mồ hôi trên mặt, “Em còn trẻ, lòng dạ cao, sau này gặp phải tình huống như vậy, nói đùa vài câu cho qua truyện.”
Ngón tay Khương Từ xiết chặt, không nói gì.
“Không làm việc này cũng tốt, em là một học sinh giỏi, nó sẽ phá hủy thanh danh. Sau này nếu có việc cần tiền, cứ nói với anh Tào , một năm cấp ba của em, cũng không thành vấn đề.”
Thời điểm cha qua đời thì Khương Từ phải một năm nữa mới tròn 18 tuổi, rất nhiều thứ chưa làm được, Tào Bân là đồng hương của Khương Từ, đã từng được cha Khương Từ chiếu cố rất nhiều. Vốn là đã mất liên lạc, một lần bắt gặp Khương Từ phát tờ rơi ở siêu thị, Tào Bân nhận ra, liền kéo Khương Từ đi làm nhân viên phục vụ ở quán Bar.
Khương Từ cười cười, lắc đầu, “Không cần đâu, em vẫn còn tiền.”
Tào Bân gật gật đầu, “Được rồi, em đã có số điện thoại của anh, nếu có việc gì khó khăn thì cứ gọi điện.” Trước khi đi, lại dặn Khương Từ; “Nhớ khóa cửa cho kĩ, đừng tùy tiện mở cửa cho bất cứ ai.”
Sau khi Tào Bân về, Khương Từ trở lại phòng ngủ, đem xấp tiền đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, đếm ba lần, sau đó nhét vào dưới gối đầu.
Cuộc sống giống như một túi bột mì lớn thủng tứ phía, bịt lại một chỗ, lại chảy ra từ chỗ khác. Sống, chỗ nào cũng phải dùng tiền. Ăn cơm, mặc quần áo, nước, gas, còn có màu vẽ. Hơn nữa, thứ cuối cùng chính là thứ cần chi nhiều nhất, làm sao cũng không thể tiết kiệm được.
Sau khi Khương Minh Viễn qua đời, vốn Khương Từ không có ý định tiếp tục học vẽ tranh. Nhưng cô không giỏi thứ gì khác, chỉ có vẽ tranh, bỏ dở giữa chừng cũng thật đáng tiếc, mà thầy giáo của cô là Trần Đồng Úc, họa sĩ nổi tiếng của thành phố Sùng, tiêu chuẩn nhận học trò cũng cực kì cao, ba mươi năm qua không dạy quá bốn người.
Cũng may mười vạn đồng của Lương Cảnh Hành giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cô cắn răng một cái, cuối cùng vẫn dùng tới.
Lại một tuần, Khương Từ theo thường lệ đến phòng vẽ tranh của Trần Đồng Úc.
Càng gần cuối năm, nhiệt độ của thành phố Sùng càng tăng cao, đã sắp đạt đến uy lực của “Hỏa lò”. Bốn mươi phút trên xe công cộng làm một thân Khương Từ ra đầy mồ hôi.
Trần Đồng Úc rót cho Khương Từ một cốc nước đá, không đề cập đến chương trình học hôm nay, “A Từ, thầy muốn nhờ em giúp một việc. Em vẫn còn một tháng hè đúng không? Một người bạn của thầy có nhờ thầy vẽ một bức tranh trên tường, chuyện rườm rà tốn thời gian này, em làm thay thầy đi.” Ông dừng một chút, “Đối phương trả thù lao khá cao, phải gấp hai lần bình thường.”
Khương Từ do dự, “Em sợ bức tranh sẽ không đẹp được như thầy.”
Trần Đồng Úc vốn dĩ cũng không đồng ý cho học trò của mình chưa học xong đã đi khoe khoang, từng vì việc Khương Từ đem tranh đi đấu giá mà tức giận đến thổi râu trừng mắt, một tháng không nói chuyện cùng cô. Nhưng tình huống bây giờ có chút đặc biệt, hi vọng có thể giúp đỡ được chút nào hay chút đấy. Lúc biết được nhà Khương Từ xảy ra chuyện, ông đã muốn miễn một năm học phí cho Khương Từ, nhưng cô lại không chút do dự mà từ chối.
Ông thường xuyên cảm thấy Khương Từ chính là hình ảnh lúc trẻ của ông, kiêu ngạo ngút trời, tính tình ngoan cố bướng bỉnh, không chịu được ánh mắt thương hại của người khác. Lúc trước còn giàu có, kiêu căng cũng được, nay rơi vào tình cảnh khó khăn, thanh cao biến thành lệ khí, cô vẫn giữ cái tính khí như vậy, thật đúng là muốn ăn đánh mà.
Nói cho cùng, vẫn có câu, “tình thâm bất thọ, cường cực tắc nhục*”.
(* ý nói một người đặt quá nhiều tình cảm, tình cảm đó sẽ không lâu dài, mọi việc đều quá tranh cường háo thắng, khó tránh khỏi có ngày phải chịu nhục)
(mình không biết có chính xác không nữa, bạn nào biết thì bảo mình nha)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.