Yêu Không Phải Lúc

Chương 5: Màu cam kiên cường (04)

Minh Khai Dạ Hợp

06/10/2015

Thi xong môn thi cuối cùng của học kì, Khương Từ mang một túi lớn đựng dụng cụ vẽ tranh trên lưng, dựa theo địa chỉ Trần Đồng Úc đưa, tìm đến một công ty vừa mới trang hoàng xong. Một người thanh niên mặc bộ quần áo lao động màu lam đầy bụi, dáng người gày gò, da ngăm đen tiếp đón cô.

Cậu thanh niên dẫn cô đến một hành lang, chỉ bức tương trái phải hai bên, “Ở đây, nửa tháng sau công ty sẽ khai trương, thời gian có chút gấp.” Cậu gãi gãi đầu, cười nói, “Nhưng mà ông chủ đã bảo không cần quá chi tiết, nhìn tổng thể hợp lý là được.”

Khương Từ ngẩng đầu, híp mắt nhìn độ cao.

“Còn nữa, ông chủ đang uống trà ở phía đối diện, nếu muốn cô có thể qua chào.”

Cậu thanh niên thấy Khương Từ đang ngẩng đầu nhìn bức tường, một lúc lâu sau cũng không thấy nói chuyện, không biết có nghe lọt tai những gì cậu nói không nữa, cũng không dám tiến lên quấy rấy. Từ lúc Khương Từ vào đây, cậu đã cảm thấy cô gái này có chút kì lạ, một cô gái lớn như vậy, để kiểu tóc gì không để, lại đi cắt đầu đinh. Tuy nhiên suy nghĩ lại, bọn họ là người làm nghệ thuật, đều có chút cá tính, kỳ lạ cũng là bình thường. Cậu lẩm bẩm một câu, gãi gãi đầu, “Tôi là Lưu Nguyên, nếu cô cần gì thì cứ gọi, tôi đang quét dọn vệ sinh ở phía trước.”

Khương Từ trải báo cũ trên mặt đất, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn bức tường, nửa giờ sau, cô đứng dậy phủi phủi bụi trên người, đi đến đằng trước mượn Lưu Nguyên một cái thang. Cô từ trong ba lô lấy ra màu vẽ, đang định pha loãng, đột nhiên đưng dậy nhìn về phía Lưu Nguyên đang cầm thang ở phía trước, “Anh còn bộ quần áo nào giống vậy nữa không?”

Lưu Nguyên sững sờ một chút, vội vàng gật đầu, chạy tới chỗ làm việc tìm được một bộ.

Quần áo mang theo mùi mồ hôi, Khương Từ nhíu mày, cầm trong tay giũ giũ. Quần áo là kiểu nam, hơi lớn. Mặc vào bên ngoài áo sơ mi, che hết cả người cô, phía dưới chỉ lộ ra hai chân nhỏ, nhìn từ phía sau, giống như không mặc quần.

Lưu Nguyên vội vàng dời ánh mắt.

Động tác của Khương Từ không nhanh không chậm, vạch ra trên tường những tầng máu sắc, kêu Lưu Nguyên điều chỉnh thang, thỉnh thoảng lại xuống dưới lấy màu. Điều hòa hành lang hoạt động liên tục, nhưng cô vẫn thấy nóng, toàn thân ra đầy mồ hôi. Lưu Nguyên thấy cô gái nhỏ kì lạ này cũng không dễ dàng, bớt chút thời gian mua cho cô một chai nước lạnh. Sau khi Khương Từ nhận lấy cũng không uống, nói cảm ơn, để sang một bên rồi tiếp tục vẽ.

Bận rộn cho đến trưa, mặt tường đều đã bị tô vẽ loạn thất bát tao. Sau khi ăn cơm xong Lưu Nguyên có đi xem qua một lần, cảm thấy ông chủ mình có phải đang ném tiền qua cửa sổ không – một đống thuốc màu xanh xanh tím tím trên mặt tường, thật không nhìn ra hình thù gì.

Cậu ngượng ngùng nói thẳng, nở nụ cười thật thà, “Vẽ từ sáng cho đến trưa, vẫn không nhìn ra được tranh này nói cái gì. Tôi là người không có văn hóa, cố gắng suy nghĩ thế nào cũng không ra.”

Khương Từ nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười này, làm vẻ mặt nghiêm túc khi vẽ tranh toàn bộ rút đi, lộ ra dáng điệu ngây thơ của cô gái, “Tôi đang vẽ hồ nước.”

Lưu Nguyên lại nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc, há hốc mồm, không phát ra tiếng. E rằng tranh này không phải vẽ hồ nước, mà là bùa chú.

Từ trong túi, Khương Từ lấy ra điện thoại cùng ví tiền, cởi quần áo lao động trên người ra, xoay người lấy chai nước bên cạnh, “Cảm ơn anh, tôi đi ăn cơm trước.”

Lúc rảnh rỗi, Lưu Nguyên sẽ đi dạo hành lang một vòng. Đối với bức tranh của Khương Từ rốt cuộc là gì, cậu tự nhận mình cuối cùng vẫn không hiểu, cũng liền ăn của cải mặ không quan tâm nữa. nhưng mà đến thứ bảy bức tranh được hoàn thành, cậu nhìn lên bức tường rực rỡ, há mồm trợn mắt.

Hố nước xanh ngắt, dãy núi chạy dài, trải rộng trên bức tường rộng lớn, mênh mông bát ngát.

Một tay Khương Từ chống nạnh, quay đầu nhìn cậu, “Anh cảm thấy thế nào?”

Trên trán cô dính chút màu vẽ màu trắng, Lưu Nguyên nhìn thoáng qua, lập tức dời ánh mắt, “Tôi… tôi cảm thấy nhìn được lắm, phong cảnh rất đẹp.”

Khương Từ nở nụ cười, cởi quần áo lao động ra móc lên cây thang, “Tôi nghỉ ngơi nửa buổi chiều này, sáng mai sẽ tiếp tục vẽ bức còn lại.”

Đã có kinh nghiệm, tốc độ vẽ của Khương Từ tăng lên rõ rệt. Cô vừa vẽ vừa nghỉ, còn bớt chút thời gian nói chuyện phiếm với Lưu Nguyên.

Lưu Nguyên hỏi thăm cuộc sống của cô, lại đem toàn bộ tình huống của mình nói ra sạch sẽ. Nhưng trong lòng cậu nghi ngờ Khương Từ cũng không nghe lọt toàn bộ những gì cậu nói, vì có một lần cậu nói cho Khương Từ biết anh trai mình nhận thầu làm vườn tiêu, công viên, lãi hàng năm cũng không tệ lắm, kết quả là hôm sau cô lại hỏi lại, “Hạt tiêu trong vườn của ông anh là trồng giống hạt tiêu gì?”

Hai ngày tiếp, Khương Từ đột nhiên bị cảm.



Mùa hè của thành phố Sùng vô cùng ác liệt. Bên ngoài hơi nóng hầm hập, bên trong lại mở điều hòa cực thấp, nhiều người ra ra vào vào, lúc nóng lúc lạnh rất dễ bị bệnh. Cô cố gắng chịu đựng nửa ngày, buổi tốt về bắt đầu phát sốt. Tiêm hai ngày, mắt thấy ngày khai trương theo lời Lưu Nguyên đã lửa sém lông mày (vô cùng cấp bách.), mà bức tranh đã xong một nửa, cơn sốt vừa lui, lập tức lại đến công ty.

Lưu Nguyên chuẩn bị tan làm, thấy cô đeo khẩu trang tiến vào, ngẩn người một lúc, “Cô Khương, bệnh cảm của cô thế nào rồi?”

“Cũng ổn rồi. Tôi sẽ ở lại làm đến đêm để đẩy nhanh tiến độ.”

“Vậy… Vậy nếu không thì tôi ở lại cùng cô. Một mình cô thì rất buồn chán.”

Khương Từ ho khan vài tiến, khoát tay, “Không cần đâu.”

Bóng đêm dần dần buông xuống. Chờ khi Khương Từ lấy lại tinh thần đã là mười giờ tối. Đứng lâu trên cây thang, xương cốt toàn thân đều đau nhức, giống như muốn vỡ vụn. Không gian vô cùng yên lặng, chỉ có âm thanh của cái điều hòa trên đỉnh đầu vang lên “Vù vù” tỏa ra khí lạnh. Cô xoa xoa bả vai, chậm rãi từ trên thang leo xuống, đem dụng cụ vẽ rửa sạch sẽ, cởi bộ quần áo lao động đi ra khỏi công ty.

Ở đây đều là dân văn phòng, ban đêm không náo nhiệt bằng ban ngày. Khương Từ đứng trước cửa công ty một lúc, không nhìn thấy một chiếc xe taxi nào. Cô định đi qua đường, đứng gần gốc cây, ở đó có lẽ bắt xe dễ dàng hơn. Đúng lúc này, phía trước có ánh đèn chợt lóe lên, một chiếc xe con đang chạy lại về hướng này.

Khương Từ híp mắt, đứng dịch sang bên cạnh nhường đường, lại đi tiếp. Đi được vài bước, chiếc xe chợt dừng lại, hoàn toàn dừng lại bên cạnh cô.

Cửa kính xe hạ xuống, trên ghế lái là một bóng dáng quen thuộc.

Khương Từ sửng sốt vài giây, “Anh Lương?”

Cánh tay Lương Cảnh Hành chống lên cửa kính xe, “Tôi quay về công ty lấy vài thứ.”

Khương Từ có chút kinh ngạc, chỉ chỉ toà nhà phía sau: “Đây là công ty của anh?”

“Cứ coi như thế đi.” Lương Cảnh Hành gật đầu, “Sao cô lại ở đây”

Khương Từ đang định trả lời, chợt thấy cổ họng ngưa ngứa, lập tức che miệng ho khan vài tiếng. Ho xong, xoay đầu lại nhìn Lương Cảnh Hành, tựa hồ như nở một nụ cười châm biếm, “Vẽ tranh cho người ta.”

Anh sửng sốt, “Thầy Trần Đồng Úc bảo cô lại đây sao?”

Khương Từ gật đầu.

Yên lặng vài giây, Lương Cảnh Hành mở miệng, “Lên xe, tôi đưa cô về.”

Khương Từ nghĩ nghĩ, không từ chối. Giờ này cũng không còn chuyến xe công cộng nào. Huống hồ cô vừa vẽ tranh vài tiếng đồng hồ, lại đang bị bệnh, cả người đã sớm mệt như con chó chết.

Sau khi ngồi lên xe, cô lấy khẩu trang ra từ trong túi ra, đeo vào.

Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, “Bị cảm?”

Khương Từ hạ mắt, gật gật đầu.

“Hình như mỗi lần tôi gặp cô, cô đều đang bị ốm.”

“Không có.” Âm thanh phát ra sau khẩu trang có vẻ không rõ, “Chỉ có lần đầu tiên và hôm nay thôi.”



“Uống thuốc gì chưa?”

“Rồi.” Khương Từ mệt mỏi, cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, tay xoay xoay mở radio trên xe, cả người ngả trên ghế, “Tôi chợp mắt một lát. Đến nơi nhớ gọi tôi.”

Là một bài hát tiếng Anh cũ, giọng nam, vô càng có cảm giác niên đại, như một tấm hình cổ xưa, hay giống như một bộ phim đen trắng. Ô tô chạy chầm chậm, Khương Từ nhắm mắt suy nghĩ, đầu dần dần gục xuống, suy nghĩ trở nên trì trệ, rơi vào mơ hồ.

Không biết đã ngủ bao lâu, chợt tỉnh giấc. Cô ngẩng đầu, mờ mịt nhìn bốn phía, trông thấy bảng hiệu siêu thị Walmart, mới biết đã đến đường hà Vương động. Xe đã tắt máy, đỗ dưới một bóng cây ngô đồng, trên ghế lái không có ai.

Khương Từ lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã 11 rưỡi. Cô mở cửa bước khỏi xe, đi được vài bước, thấy Lương Cảnh Hành đang đứng ở phía trước hút thuốc. Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu xám bạc, thân hình cao ngất, so với vài lần gặp trước trông có vẻ nghiêm túc hơn.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Khương Từ không ở miệng gọi anh.

Ánh mắt Lương Cảnh Hành không biết dừng ở nơi nào, dáng vẻ hút thuốc có vẻ hết sức tùy ý, giống như mọi việc đều không liên quan đến mình. Nhưng cụ thể về cái gì, Khương Từ lại không nói lên lời.

Sau một lúc lâu, trái lại Lương Cảnh Hành chú ý đến cô trước. Anh dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, đi tới chỗ cô đang đứng, “Tỉnh rồi?”

“Sao lại không gọi tôi?”

“Thấy cô đang ngủ rất ngon.”

Khương Từ yên lặng vài giây, “Anh Lương, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Đã khuya rồi, anh về đi, không lại muộn quá.”

Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Đề tôi đưa cô về tận nhà.”

“Không cần…”

“Khuya rồi, vùng này không an toàn.” Ngữ khí anh lộ ra vài phần cương quyết chưa từng có, “Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi không biết phải ăn nói với thầy giáo cô thế nào.”

Môi Khương Từ khẽ nhếch, yên lặng vài giây, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Quán Bar ở đây mọc lên san sát, đèn biển hiệu ban đêm trông vô cùng chói mắt. Ước chừng sau khoảng mười phút, Khương Từ rẽ vào một ngõ nhỏ sâu hun hút, đi tiếp vài bước, dừng lại trước một nhà tầng cũ nát.

Khương Từ cũng không cần chìa khóa, đẩy cửa vài cái. Khóa cửa cũ nát kêu răng rắc một cái mở ra. Cô lấy điện thoạt di động ra, “Hành lang không có đèn, anh nhớ chú ý dưới chân.”

Ánh sáng trên di động soi đường , Lương Cảnh Hành cúi đầu đi theo sau Khương Từ. Chỉ có một lần vào thời niên thiếu anh làm phóng viên đến khu Bằng Hộ, cũng đi vào một khu nhà như vậy. Tường vôi ẩm ướt mục nát, bong ra từng mảng lớn, lộ ra xi măng màu xám bên trong. Chân tường đã mọc rêu xanh đen, tỏa ra một mùi vị mục nát. Đi tới tầng bốn, một con chuột cực lớn không coi ai ra gì đang “Chít chít” đi xuồng.

Khương Từ đối với mọi thứ như đã nhìn quá quen rồi. Con chuột chạy vụt qua chân phải cô, mà ngay cả ánh mắt cô cũng không thèm chớp một cái.

Đến tầng sáu, Khương Từ xoay người lại, “Đến nơi rồi.”

Lương Cảnh Hành gật gật đầu, “Có bệnh thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, bức tranh kia chưa xong cũng không sao.”

Khương Từ lại nghĩ, dù liều mạng cũng phải hoàn thành bức tranh, không thế phá hỏng danh tiếng của thầy Trần.

Sau khi tạm biệt Khương Từ, Lương Cảnh Hành xoay người đi xuống tầng. Đi được vài bước, nghe thấy tiếng tra chìa khóa, cửa “Cạnh” một tiếng, sau đó lại “Rầm” khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Không Phải Lúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook