Chương 6: Màu cam kiên cường (05)
Minh Khai Dạ Hợp
06/10/2015
Vào trong xe, Lương Cảnh Hành vòng tay lái, quay lại công ty.
Đêm càng yên tĩnh, phòng làm việc một mảnh tốt đen, chỉ có trên tầng vẫn còn ánh đèn sáng. Lương Cảnh Hành từ trong ngăn kéo của phòng làm việc lấy ra một bản hợp đồng, một bên đồng thời mở máy in ra. Thời điểm chờ máy in khởi động, anh chợt nhớ tới cái gì đó, đứng dậy hướng về phía phòng họp.
Trên đường đi đến phòng họp, đi qua cái hành lang đó.
Thứ anh nhìn thấy đầu tiên là cái thang đặt chính giữa hành lang, cùng các loại màu vẽ để lộn xộn, sàn nhà màu trắng cũng dính vài vệt màu. Anh ngẩng đầu, ánh mắt hướng vào vách tường, lập tức kinh ngạc.
Dải hoa mai xanh thẫm, không điểm cuối, một đàn chim lông vũ màu đỏ đang vỗ cánh bay về phía bầu trời.
Anh nhìn chằm chằm vào loài chim nước một hồi lâu, chân bước đi tiếp, tiêu sái dọc theo hồ nước, ngay sau đó nhìn về phía bức tường bên cạnh – bức tranh chưa hoàn thành, một dãy núi tuyết kéo dài không dứt, sau núi là mây, sau mây là bầu trời.
Di động đột nhiên rung lên, Lương Cảnh Hành lấy lại tình thần.
Là điện thoại của Trần Giác Phi, cậu ngáp một cái thật dài. “Cậu, thời gian cậu đi lấy bản hợp đồng kia cũng thật nhanh, đã qua hai tiếng đồng hồ rồi.”
Lương Cảnh Hành quay lại phòng làm việc, “Trên đường gặp một người, đưa cô ấy về nhà trước.”
“Ai?”
Lương Cảnh Hành sắp xếp lại hợp đồng bỏ vào máy in, không trả lời, “Giờ này sao cháu còn chưa ngủ?”
Trần Giác Phi hắt xì một cái, “Còn không phải chờ cậu mang đồ ăn khuya về sao, cháu đói muốn chết rồi.”
Thanh âm Lương Cảnh Hành bình thản, “Sao cháu không tự lăn xuống mua đi.”
Trần Giác Phi cười hì hì, “Cháu còn đang chơi game, không thoát thân ra được.”
Tài liệu sao chép xong xuôi, Lương Cảnh Hành tắt máy in, đem bản chính cùng bản photo cất vào trong túi tài liệu. Đi đến cửa, lại dừng bước, quay lại phía hành lang nhìn thoáng qua.
***
Vài ngày sau, Khương Từ cũng không gặp lại Lương Cảnh Hành.
Cô nhanh đuổi chậm đuổi, cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh chậm một ngày so với thời gian giao hẹn.
Thu dọn xong mọi thứ, cô đeo balo lên lưng, điều chỉnh quai đeo, xoay người nhìn Lưu Nguyên, “Mấy ngày nay cám ơn anh, giúp tôi nói với ông chủ anh một tiếng, tiền công anh ấy giao cho thầy Trần Đồng Úc là được.
Lưu Nguyên gãi gãi đầu, cười nói, “Được, cô Khương, về sau có cơ hội lại đây vẽ tranh, có việc gì cứ tìm tôi.” Cậu tiễn Khương Từ đến cửa, lại dặn dò cô trên đường về chú ý an toàn.
Bên ngoài mặt trời đã muốn ngả về phía Tây, thời tiết nóng bức vẫn chưa biến mất, đường nhựa bị phơi nắng một ngày nóng hầm hập. Balo lớn đồ sộ đeo trên lưng, Khương Từ đi vài bước, toàn thân đã ra đầy mồ hôi. Đang định qua đường, phía sau chợt truyền đến tiếng của Lưu Nguyên, “Cô Khương.”
Khương Từ xoay người, Lưu Nguyên đứng ở cửa, vẫy vẫy tay, “Ông chủ vừa mới gọi điện đến, nói mời cô ăn cơm chiều, sau đó sẽ tận tay giao tiền lương cho cô! Cô vào đây ngồi chờ một lát!”
Khương Từ đứng im không nhúc nhích.
“Mau chóng vào đây! Bêm ngoài trời rất nóng!”
Con người một khi nếm trải thuận lợi, bắt đầu quên đi những ngày gian nan khó khăn. Khương Từ không khỏi phỉ nhổ chính mình, hai chân lại tự động tiến về phía Lưu Nguyên.
Lưu Nguyên đỡ lấy balo của cô, đặt phía trước, lấy cho cô một cái ghế.
Đang nhàm chán, Khương Từ bắt đầu nói chuyện phiếm với Lưu Nguyên: “ Lần trước anh có nói quê hương ở đâu? Chỗ nào của Trùng Khánh?”
“Suối vu.”
“Khu du lịch sao?”
Lưu Nguyên cười ha ha: “Cũng không hẳn, ở đó có thể nhìn thấy sông Trường Giang, còn có một thị trấn cổ.”
“Có đặc sản gì không?”
“Không có.” Lưu Nguyên gãi gãi đầu, dường như có chút ngượng ngùng, “Khoai tây thì có rất nhiều.”
Khương Từ “Ừ” một tiếng, “Ông chủ các anh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đề tài đột nhiên xoay chuyển, nhất thời Lưu Nguyên không phản ứng kịp, lặng đi một chút, “Hai mươi chín.”
“Là giảng viên đại học sao?”
“Ừ, ở thành phố Sùng chụp ảnh lý luận gì đó, cụ thể tôi cũng rõ lắm.”
Khương Từ yên lặng vài giây, lại mở miệng, “Anh cũng không phải công nhân bình thường đúng không?”
Lưu Nguyên cười rộ lên, “Tôi cùng với anh Lương quen biết đã lâu, trước đây làm trợ thủ cho anh ấy.” Lưu Nguyên cũng không ý thức được mình thay đổi xưng hô.
Khương Từ giương mắt, “Trợ thủ gì?”
“Thì trợ thủ chụp ảnh, lái xe cho anh ấy, vác ống kính gì đó.”
Khương Từ lại hỏi, “Vậy sao anh quen biết với anh ấy. Ông chủ các anh cũng là người suối Vu sao?”
Lưu Nguyên xua tay, “Đương nhiên không phải, là người thành phố Sùng. Trước kia đi phỏng vẫn ở nhà xưởng, giúp tôi một việc lớn, cứ như vậy liền quen biết.”
Khương Từ liếc cậu một cái, “Anh ta còn từng làm phóng viên sao?”
“Đương nhiên!” Lưu Nguyên nói về ông chủ của mình, giọng điệu vô cùng tự hào, “Không phải nói quá đâu, chính là phỏng vấn chụp ảnh chúng tôi, sau khi đăng báo cứu được bao nhiêu người...” Cậu bắt đầu kể lại tin tức kia, nói đến một nửa, thấy Khương Từ mím môi, ánh mắt nặng nề vài phần. Lưu Nguyên sửng sôt, lập tức im miệng. Cậu không biết lời nói nào của mình làm Khương Từ mất hứng, liền không dám lên tiếng nữa. Trong lòng thầm nghĩ, cô gái nhỏ này, quả nhiên thật khó ở chung.
Một lát sau, Khương Từ chậm rã giương mắt, “Ông chủ các anh đã kết hôn chưa?”
Lưu Nguyên lắc đầu, “Chưa.”
Khương Từ nhìn cậu, “Anh ta không phải bị đồng tính luyến ái đó chứ?”
Mặt Lưu Nguyên “Xoạt” một cái đỏ ửng, Khương Từ kinh ngạc, “Bị tôi đoán trúng rồi sao?”
Lưu Nguyên vội vàng xua tay, “Không phải, không phải! Cô Khương đừng hiểu lầm, ông chủ chúng tôi không phải như vậy.”
Ánh mắt cậu né tránh, giống như đối với cụm từ “Đồng tính luyến ai” có chút kiêng dè, Khương Từ có chút tò mò, “Ông chủ của các anh không phải, chẳn lẽ lại là anh?”
Lưu Nguyên lắc đầu kịch liệt, “Tôi cũng không phải!”
Khóe miệng Khương Từ giật giật, “Vậy anh đỏ mặt gì chứ?”
Mặt Lưu Nguyên đỏ như tôm luộc, “Cô Khương, cô đừng trêu tôi nữa.”
Đúng lúc này, Lương Cảnh Hành đẩy cửa tiến vào, Lưu Nguyên từ trên ghế nhảy dựng lên, “Anh Lương, cuối cùng anh cũng đến.”
Từ “Cuối cùng” này, mang mười phần oán trách, Lương Cảnh Hành nhìn về phía Khương Từ, thấy cô nề nếp quy củ ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không giống như vừa làm chuyện thương thiên hại lý gì.
Lương Cảnh Hành đi tới, cầm lên cái balo đặt trên mặt bàn bóng loáng. Anh không nghĩ nó lại nặng như vậy, sức lực không dùng đủ, cánh tay hơi hạ xuống. Đợi anh đứng vững, đã thấy Khương Từ lẳng lặng nhìn anh, ý cười hiện lên, hơi lộ ra ở khóe mắt.
Lương Cảnh Hành thu lại ánh mắt, “Đi thôi.”
Khương Từ gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa.
Lương Cảnh Hành nhìn về phía Lưu Nguyên, “Cậu cũng đi cùng đi.”
Lưu Nguyên vội vàng lắc đầu, “Không được đâu anh Lương, em muốn về sớm một chút.”
Lương Cảnh Hành gật đầu, “Mai thứ sáu, cậu nghỉ ngơi vài ngày. Thứ hai hãy đi làm.”
Đi đến một tòa viện độc lập, xa xa qua chiếc cầu là đỉnh nghỉ chân, mơ hồ có tiếng nước chảy
Lương Cảnh Hành dẫn cô ngồi xuống, gọi người châm trà, mang thực đơn lên, mời cô gọi món ăn.
Khương Từ lắc đầu, “Khách tùy ý chủ.”
Lương Cảnh Hành liếc cô một cái, “Có kiêng món gì không?”
“Không có.”
Lương Cảnh Hành trầm ngâm. Quả thật anh cũng không biết Khương Từ thích ăn gì, liền dựa theo khẩu vị thường ngày của Trần Giác Phi gọi vài món.
Mà Khương Từ một mặt vừa ngồi uống trà, một mặt yên lặng nhân cơ hội này quan sát Lương Cảnh Hành.
Mấy lần gặp trước đều là vội vàng, đến tận hôm nay mới chính thức quan sát kỹ dáng vẻ của anh.
Mày rậm môi mỏng, sống mũi cao ngất, hai mắt hẹp dài thâm thúy, là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn. Có lẽ đã chịu qua thử thách của tháng năm, mà lộ ra một loại khí chất thành thục khôn khéo.
Người đàn ông này lớn lên rất có hương vị, nhưng mùi vị kia Khương Từ lại không nói rõ được, bởi vì trong cuộc sống thực tại, trước kia cô chưa chưa bao giờ thấy qua trên người đàn ông khác.
“… Bốn món ăn có đủ không, có muốn gọi thêm gì khác không?”
“A...” Khương Từ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lương Cảnh Hành trước mặt, lại nhanh chóng dời ánh mắt. “Đủ.”
Ngón trỏ Lương Cảnh Hành ở bên sườn trang thực đơn khẽ vuốt một chút, “Bộp” một cái khép lại, đưa cho nhân viên phục vụ, “Tạm thời cứ như vậy đã.”
Khương Từ chú ý đến ngón tay rất dài của Lương Cảnh Hành, các đốt ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt sửa sạch sẽ vuông vức.
Trong khi chờ thức ăn được mang lên, Lương Cảnh Hành lấy ra một tập chi phiếu cùng bút máy, điền lên một con số, đưa cho Khương Từ.
Khương Từ nhận lấy nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Nhiều.”
“Cô vì làm việc mà sinh bệnh, coi như một chút bồi thường.”
“Vậy cũng quá nhiều.”
Cái đầu ban đầu bóng loáng của cô lúc này tóc đã mọc nhú lên, lúc cúi đầu vẫn có thể thấy da đầu màu xanh đen.
“Cầm đi.”
Mí mắt Khương Từ run lên. Vẫn là những lời nói này, ngữ điệu vô cùng nhạt nhẽo. Vừa như khuyên bảo, cũng vừa như khẩn cầu, lại tựa hồ như không thèm để ý đến lời từ chối của người khác.
Phục vụ mang lên hai món đồ ngọt, Khương Từ mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì mà nhận lấy tấm chi phiếu.
Lương Cảnh Hành để chè bưởi xoài bột báng* (dương chi cam lộ) cùng chè bột cọ sago* trước mặt Khương Từ, “Cô chọn một món đi.”
“Cái nào ít ngọt hơn?”
Lương Cảnh Hành chỉ chỉ chè sago.
Khương Từ cầm lấy thìa sứ, xúc một miếng cho vào miệng, thấp giọng ậm ờ nói một câu, Lương Cảnh Hành không nghe rõ hỏi lại.
Khương Từ hơi hơi giương mắt, “Tôi nói, trước giờ đều không thấy đồ ngọt ngon ở chỗ nào cả.”
Ánh mắt Lương Cảnh Hành hơi trầm xuống.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Lương Cảnh Hành cùng Khương Từ nói chuyện về công ty sắp khai trương, “Cô nghỉ hè nếu rảnh, có thể đến đấy làm thêm.”
“Nghỉ hè muốn học thêm.”
Lương Cảnh Hành chợt nghĩ đến cô sắp lên cao tam, “Cô định sẽ học trường gì?”
Khương Từ dừng một chút, chậm rãi nói, “Tôi không định theo học nghệ thuật chuyên nghiệp.”
Nhất thời yên lặng, qua một lúc lâu sau, Lương Cảnh Hành thấp giọng nói, “Nếu cô lo lắng về vấn đề học phí…”
Ngón tay Khương Từ buông lỏng, chiếc thìa va phải thành bát, vang lên một tiếng thanh thúy, “Anh định giúp đỡ tôi?”
Lương Cảnh Hành nhất thời không nói gì.
“Anh rất thích làm việc thiện sao? Hay là bệnh nghề nghiệp trước kia còn lưu lại?” Khương Từ nhìn anh, “Anh không sợ sau này có việc gì tôi cũng sẽ tìm anh sao?”
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô sẽ như vậy sao?”
Không chờ Khương Từ trả lời, anh từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu, đồng thời mở cửa sổ. Gió đêm ẩm nóng thổi vào, làn khói mỏng lượn lờ bay lên, tách rời hai người.
Chênh lệch mười hai tuổi, đủ để làm cho một người đàn ông tỏ ra bình tĩnh, phải cân nhắc tiến lùi. Câu hỏi nghi vấn đó, anh cũng không thèm quan tâm Khương Từ trả lời thế nào, bởi vì có là gì cũng không tạo thành mảy may ảnh hưởng gì đến anh.
Yên lặng hồi lâu, Khương Từ đang định mở miệng, Lương Cảnh Hành lại nhẹ nhàng khoát tay, bình thản nói một câu, “Không cần vội.”
Cái gì mà không cần vội? Không cần vội trả lời, hay là không cần vội trả lại anh mười vạn đồng kia? Khương Từ cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi.
Lương Cảnh Hành liếc cô một cái, buông một tiếng thở dài.
Rốt cuộc mới mười bảy tuổi, làm sao cậy mạnh, vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
Đêm càng yên tĩnh, phòng làm việc một mảnh tốt đen, chỉ có trên tầng vẫn còn ánh đèn sáng. Lương Cảnh Hành từ trong ngăn kéo của phòng làm việc lấy ra một bản hợp đồng, một bên đồng thời mở máy in ra. Thời điểm chờ máy in khởi động, anh chợt nhớ tới cái gì đó, đứng dậy hướng về phía phòng họp.
Trên đường đi đến phòng họp, đi qua cái hành lang đó.
Thứ anh nhìn thấy đầu tiên là cái thang đặt chính giữa hành lang, cùng các loại màu vẽ để lộn xộn, sàn nhà màu trắng cũng dính vài vệt màu. Anh ngẩng đầu, ánh mắt hướng vào vách tường, lập tức kinh ngạc.
Dải hoa mai xanh thẫm, không điểm cuối, một đàn chim lông vũ màu đỏ đang vỗ cánh bay về phía bầu trời.
Anh nhìn chằm chằm vào loài chim nước một hồi lâu, chân bước đi tiếp, tiêu sái dọc theo hồ nước, ngay sau đó nhìn về phía bức tường bên cạnh – bức tranh chưa hoàn thành, một dãy núi tuyết kéo dài không dứt, sau núi là mây, sau mây là bầu trời.
Di động đột nhiên rung lên, Lương Cảnh Hành lấy lại tình thần.
Là điện thoại của Trần Giác Phi, cậu ngáp một cái thật dài. “Cậu, thời gian cậu đi lấy bản hợp đồng kia cũng thật nhanh, đã qua hai tiếng đồng hồ rồi.”
Lương Cảnh Hành quay lại phòng làm việc, “Trên đường gặp một người, đưa cô ấy về nhà trước.”
“Ai?”
Lương Cảnh Hành sắp xếp lại hợp đồng bỏ vào máy in, không trả lời, “Giờ này sao cháu còn chưa ngủ?”
Trần Giác Phi hắt xì một cái, “Còn không phải chờ cậu mang đồ ăn khuya về sao, cháu đói muốn chết rồi.”
Thanh âm Lương Cảnh Hành bình thản, “Sao cháu không tự lăn xuống mua đi.”
Trần Giác Phi cười hì hì, “Cháu còn đang chơi game, không thoát thân ra được.”
Tài liệu sao chép xong xuôi, Lương Cảnh Hành tắt máy in, đem bản chính cùng bản photo cất vào trong túi tài liệu. Đi đến cửa, lại dừng bước, quay lại phía hành lang nhìn thoáng qua.
***
Vài ngày sau, Khương Từ cũng không gặp lại Lương Cảnh Hành.
Cô nhanh đuổi chậm đuổi, cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh chậm một ngày so với thời gian giao hẹn.
Thu dọn xong mọi thứ, cô đeo balo lên lưng, điều chỉnh quai đeo, xoay người nhìn Lưu Nguyên, “Mấy ngày nay cám ơn anh, giúp tôi nói với ông chủ anh một tiếng, tiền công anh ấy giao cho thầy Trần Đồng Úc là được.
Lưu Nguyên gãi gãi đầu, cười nói, “Được, cô Khương, về sau có cơ hội lại đây vẽ tranh, có việc gì cứ tìm tôi.” Cậu tiễn Khương Từ đến cửa, lại dặn dò cô trên đường về chú ý an toàn.
Bên ngoài mặt trời đã muốn ngả về phía Tây, thời tiết nóng bức vẫn chưa biến mất, đường nhựa bị phơi nắng một ngày nóng hầm hập. Balo lớn đồ sộ đeo trên lưng, Khương Từ đi vài bước, toàn thân đã ra đầy mồ hôi. Đang định qua đường, phía sau chợt truyền đến tiếng của Lưu Nguyên, “Cô Khương.”
Khương Từ xoay người, Lưu Nguyên đứng ở cửa, vẫy vẫy tay, “Ông chủ vừa mới gọi điện đến, nói mời cô ăn cơm chiều, sau đó sẽ tận tay giao tiền lương cho cô! Cô vào đây ngồi chờ một lát!”
Khương Từ đứng im không nhúc nhích.
“Mau chóng vào đây! Bêm ngoài trời rất nóng!”
Con người một khi nếm trải thuận lợi, bắt đầu quên đi những ngày gian nan khó khăn. Khương Từ không khỏi phỉ nhổ chính mình, hai chân lại tự động tiến về phía Lưu Nguyên.
Lưu Nguyên đỡ lấy balo của cô, đặt phía trước, lấy cho cô một cái ghế.
Đang nhàm chán, Khương Từ bắt đầu nói chuyện phiếm với Lưu Nguyên: “ Lần trước anh có nói quê hương ở đâu? Chỗ nào của Trùng Khánh?”
“Suối vu.”
“Khu du lịch sao?”
Lưu Nguyên cười ha ha: “Cũng không hẳn, ở đó có thể nhìn thấy sông Trường Giang, còn có một thị trấn cổ.”
“Có đặc sản gì không?”
“Không có.” Lưu Nguyên gãi gãi đầu, dường như có chút ngượng ngùng, “Khoai tây thì có rất nhiều.”
Khương Từ “Ừ” một tiếng, “Ông chủ các anh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đề tài đột nhiên xoay chuyển, nhất thời Lưu Nguyên không phản ứng kịp, lặng đi một chút, “Hai mươi chín.”
“Là giảng viên đại học sao?”
“Ừ, ở thành phố Sùng chụp ảnh lý luận gì đó, cụ thể tôi cũng rõ lắm.”
Khương Từ yên lặng vài giây, lại mở miệng, “Anh cũng không phải công nhân bình thường đúng không?”
Lưu Nguyên cười rộ lên, “Tôi cùng với anh Lương quen biết đã lâu, trước đây làm trợ thủ cho anh ấy.” Lưu Nguyên cũng không ý thức được mình thay đổi xưng hô.
Khương Từ giương mắt, “Trợ thủ gì?”
“Thì trợ thủ chụp ảnh, lái xe cho anh ấy, vác ống kính gì đó.”
Khương Từ lại hỏi, “Vậy sao anh quen biết với anh ấy. Ông chủ các anh cũng là người suối Vu sao?”
Lưu Nguyên xua tay, “Đương nhiên không phải, là người thành phố Sùng. Trước kia đi phỏng vẫn ở nhà xưởng, giúp tôi một việc lớn, cứ như vậy liền quen biết.”
Khương Từ liếc cậu một cái, “Anh ta còn từng làm phóng viên sao?”
“Đương nhiên!” Lưu Nguyên nói về ông chủ của mình, giọng điệu vô cùng tự hào, “Không phải nói quá đâu, chính là phỏng vấn chụp ảnh chúng tôi, sau khi đăng báo cứu được bao nhiêu người...” Cậu bắt đầu kể lại tin tức kia, nói đến một nửa, thấy Khương Từ mím môi, ánh mắt nặng nề vài phần. Lưu Nguyên sửng sôt, lập tức im miệng. Cậu không biết lời nói nào của mình làm Khương Từ mất hứng, liền không dám lên tiếng nữa. Trong lòng thầm nghĩ, cô gái nhỏ này, quả nhiên thật khó ở chung.
Một lát sau, Khương Từ chậm rã giương mắt, “Ông chủ các anh đã kết hôn chưa?”
Lưu Nguyên lắc đầu, “Chưa.”
Khương Từ nhìn cậu, “Anh ta không phải bị đồng tính luyến ái đó chứ?”
Mặt Lưu Nguyên “Xoạt” một cái đỏ ửng, Khương Từ kinh ngạc, “Bị tôi đoán trúng rồi sao?”
Lưu Nguyên vội vàng xua tay, “Không phải, không phải! Cô Khương đừng hiểu lầm, ông chủ chúng tôi không phải như vậy.”
Ánh mắt cậu né tránh, giống như đối với cụm từ “Đồng tính luyến ai” có chút kiêng dè, Khương Từ có chút tò mò, “Ông chủ của các anh không phải, chẳn lẽ lại là anh?”
Lưu Nguyên lắc đầu kịch liệt, “Tôi cũng không phải!”
Khóe miệng Khương Từ giật giật, “Vậy anh đỏ mặt gì chứ?”
Mặt Lưu Nguyên đỏ như tôm luộc, “Cô Khương, cô đừng trêu tôi nữa.”
Đúng lúc này, Lương Cảnh Hành đẩy cửa tiến vào, Lưu Nguyên từ trên ghế nhảy dựng lên, “Anh Lương, cuối cùng anh cũng đến.”
Từ “Cuối cùng” này, mang mười phần oán trách, Lương Cảnh Hành nhìn về phía Khương Từ, thấy cô nề nếp quy củ ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không giống như vừa làm chuyện thương thiên hại lý gì.
Lương Cảnh Hành đi tới, cầm lên cái balo đặt trên mặt bàn bóng loáng. Anh không nghĩ nó lại nặng như vậy, sức lực không dùng đủ, cánh tay hơi hạ xuống. Đợi anh đứng vững, đã thấy Khương Từ lẳng lặng nhìn anh, ý cười hiện lên, hơi lộ ra ở khóe mắt.
Lương Cảnh Hành thu lại ánh mắt, “Đi thôi.”
Khương Từ gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa.
Lương Cảnh Hành nhìn về phía Lưu Nguyên, “Cậu cũng đi cùng đi.”
Lưu Nguyên vội vàng lắc đầu, “Không được đâu anh Lương, em muốn về sớm một chút.”
Lương Cảnh Hành gật đầu, “Mai thứ sáu, cậu nghỉ ngơi vài ngày. Thứ hai hãy đi làm.”
Đi đến một tòa viện độc lập, xa xa qua chiếc cầu là đỉnh nghỉ chân, mơ hồ có tiếng nước chảy
Lương Cảnh Hành dẫn cô ngồi xuống, gọi người châm trà, mang thực đơn lên, mời cô gọi món ăn.
Khương Từ lắc đầu, “Khách tùy ý chủ.”
Lương Cảnh Hành liếc cô một cái, “Có kiêng món gì không?”
“Không có.”
Lương Cảnh Hành trầm ngâm. Quả thật anh cũng không biết Khương Từ thích ăn gì, liền dựa theo khẩu vị thường ngày của Trần Giác Phi gọi vài món.
Mà Khương Từ một mặt vừa ngồi uống trà, một mặt yên lặng nhân cơ hội này quan sát Lương Cảnh Hành.
Mấy lần gặp trước đều là vội vàng, đến tận hôm nay mới chính thức quan sát kỹ dáng vẻ của anh.
Mày rậm môi mỏng, sống mũi cao ngất, hai mắt hẹp dài thâm thúy, là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn. Có lẽ đã chịu qua thử thách của tháng năm, mà lộ ra một loại khí chất thành thục khôn khéo.
Người đàn ông này lớn lên rất có hương vị, nhưng mùi vị kia Khương Từ lại không nói rõ được, bởi vì trong cuộc sống thực tại, trước kia cô chưa chưa bao giờ thấy qua trên người đàn ông khác.
“… Bốn món ăn có đủ không, có muốn gọi thêm gì khác không?”
“A...” Khương Từ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lương Cảnh Hành trước mặt, lại nhanh chóng dời ánh mắt. “Đủ.”
Ngón trỏ Lương Cảnh Hành ở bên sườn trang thực đơn khẽ vuốt một chút, “Bộp” một cái khép lại, đưa cho nhân viên phục vụ, “Tạm thời cứ như vậy đã.”
Khương Từ chú ý đến ngón tay rất dài của Lương Cảnh Hành, các đốt ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt sửa sạch sẽ vuông vức.
Trong khi chờ thức ăn được mang lên, Lương Cảnh Hành lấy ra một tập chi phiếu cùng bút máy, điền lên một con số, đưa cho Khương Từ.
Khương Từ nhận lấy nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Nhiều.”
“Cô vì làm việc mà sinh bệnh, coi như một chút bồi thường.”
“Vậy cũng quá nhiều.”
Cái đầu ban đầu bóng loáng của cô lúc này tóc đã mọc nhú lên, lúc cúi đầu vẫn có thể thấy da đầu màu xanh đen.
“Cầm đi.”
Mí mắt Khương Từ run lên. Vẫn là những lời nói này, ngữ điệu vô cùng nhạt nhẽo. Vừa như khuyên bảo, cũng vừa như khẩn cầu, lại tựa hồ như không thèm để ý đến lời từ chối của người khác.
Phục vụ mang lên hai món đồ ngọt, Khương Từ mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì mà nhận lấy tấm chi phiếu.
Lương Cảnh Hành để chè bưởi xoài bột báng* (dương chi cam lộ) cùng chè bột cọ sago* trước mặt Khương Từ, “Cô chọn một món đi.”
“Cái nào ít ngọt hơn?”
Lương Cảnh Hành chỉ chỉ chè sago.
Khương Từ cầm lấy thìa sứ, xúc một miếng cho vào miệng, thấp giọng ậm ờ nói một câu, Lương Cảnh Hành không nghe rõ hỏi lại.
Khương Từ hơi hơi giương mắt, “Tôi nói, trước giờ đều không thấy đồ ngọt ngon ở chỗ nào cả.”
Ánh mắt Lương Cảnh Hành hơi trầm xuống.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Lương Cảnh Hành cùng Khương Từ nói chuyện về công ty sắp khai trương, “Cô nghỉ hè nếu rảnh, có thể đến đấy làm thêm.”
“Nghỉ hè muốn học thêm.”
Lương Cảnh Hành chợt nghĩ đến cô sắp lên cao tam, “Cô định sẽ học trường gì?”
Khương Từ dừng một chút, chậm rãi nói, “Tôi không định theo học nghệ thuật chuyên nghiệp.”
Nhất thời yên lặng, qua một lúc lâu sau, Lương Cảnh Hành thấp giọng nói, “Nếu cô lo lắng về vấn đề học phí…”
Ngón tay Khương Từ buông lỏng, chiếc thìa va phải thành bát, vang lên một tiếng thanh thúy, “Anh định giúp đỡ tôi?”
Lương Cảnh Hành nhất thời không nói gì.
“Anh rất thích làm việc thiện sao? Hay là bệnh nghề nghiệp trước kia còn lưu lại?” Khương Từ nhìn anh, “Anh không sợ sau này có việc gì tôi cũng sẽ tìm anh sao?”
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô sẽ như vậy sao?”
Không chờ Khương Từ trả lời, anh từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu, đồng thời mở cửa sổ. Gió đêm ẩm nóng thổi vào, làn khói mỏng lượn lờ bay lên, tách rời hai người.
Chênh lệch mười hai tuổi, đủ để làm cho một người đàn ông tỏ ra bình tĩnh, phải cân nhắc tiến lùi. Câu hỏi nghi vấn đó, anh cũng không thèm quan tâm Khương Từ trả lời thế nào, bởi vì có là gì cũng không tạo thành mảy may ảnh hưởng gì đến anh.
Yên lặng hồi lâu, Khương Từ đang định mở miệng, Lương Cảnh Hành lại nhẹ nhàng khoát tay, bình thản nói một câu, “Không cần vội.”
Cái gì mà không cần vội? Không cần vội trả lời, hay là không cần vội trả lại anh mười vạn đồng kia? Khương Từ cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi.
Lương Cảnh Hành liếc cô một cái, buông một tiếng thở dài.
Rốt cuộc mới mười bảy tuổi, làm sao cậy mạnh, vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.