Chương 15: Mỗi Người Đều Có Suy Nghĩ Của Riêng Mình
Tưởng Mục Đồng
09/05/2024
Kỷ Bảo Cảnh gặp Kỷ Bảo Phù ở cửa, nhìn thấy nàng ấy vội vàng trở về, hỏi: “Lục muội vừa mới tới đã muốn đi?”
“Thất muội mệt mỏi, muội không quấy rầy nàng nữa, muội đi về trước đây đại tỷ, chờ ngày mai lại đến thăm Thất muội.” Kỷ Bảo Phù vội vàng hành lễ với Kỷ Bảo Cảnh, liền cáo từ rời đi.
Kỷ Bảo Cảnh đứng ở cửa, nhìn nàng ấy vội vã rời đi, sau đó mới xoay người vào trong phòng. Lúc này Kỷ Thanh Thần đang ngồi trên giường, mỉm cười vui vẻ.
“Muội nói với Kỷ Bảo Phù cái gì vậy? Nàng ấy vội vàng hoảng hốt rời đi như vậy?” Kỷ Bảo Cảnh đi tới, thấy ghế gấm bên giường nàng còn chưa dọn đi, liền thuận thế ngồi xuống.
Kỷ Thanh Thần trưng ra vẻ mặt đắc ý, chớp mắt với nàng ấy, sau đó lặp lại những gì mình đã nói cho Kỷ Bảo Cảnh nghe.
Kỷ Bảo Cảnh vừa nghe xong, vươn ngón tay chọt trán Kỷ Thanh Thần, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Tỷ nói với muội chuyện này, cũng không phải để muội tức giận với nàng ấy. Chuyện này có gì để nói đâu.”
“Nàng ấy cố ý đến trước mặt muội nói cái gì mà tiểu đệ đệ tiểu muội muội, đơn giản chính là muốn khoe khoang di nương nàng ấy mang thai, muội mới không muốn để cho nàng ấy đắc ý.” Lúc này trong lòng Kỷ Thanh Thần không hề cảm thấy áy náy chút nào khi bắt nạt tiểu hài tử kia, có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi ký ức của nguyên thân, cho nên nàng chẳng có chút hảo cảm nào đối với Kỷ Bảo Phù.
Tuy rằng lúc trước Kỷ Thanh Thần hơi ngang ngược kiêu ngạo, nhưng Kỷ Bảo Phù cũng không phải đèn cạn dầu, bao nhiêu lần nàng ấy đều cố ý chọc giận Kỷ Thanh Thần, khiến cho nàng nổi giận, sau đó lại giả bộ là tỷ tỷ tri kỉ rộng lượng trước mặt Kỷ Diên Sinh.
Kỷ Bảo Cảnh không nhịn được cười, nhưng cũng không trách cứ nàng, chỉ nói: “Nàng ấy là cái gì chứ, tỷ đã sớm nói với muội, không cần so đo nhiều với nàng ấy làm gì, vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận.”
Tuy rằng những lời này hơi kiêu căng một chút, nhưng đều là lời nói thật. Chưa kể mẫu thân của các nàng, Ân Lâm Lang, xuất thân từ Tĩnh vương phủ, là người của hoàng tộc Ân thị, còn Vệ di nương lại là con cháu của tội thần, nếu không phải Kỷ Diên Sinh chuộc nàng ta ra, có lẽ nàng ta phải ở lại Giáo Phường Tư cả đời.
Đừng thấy bây giờ Vệ thị ở Kỷ gia rất nở mày nở mặt, nhưng nàng ta thậm chí còn không thể coi là quý thiếp. Đến lúc đó chỉ cần Kỷ Diên Sinh cưới kế thất, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ phải trở về nguyên hình.
“Tỷ, những chuyện này muội đều biết, chỉ là muội muốn làm cho nàng ấy đau khổ thôi.” Kỷ Thanh Trần kiêu ngạo nói.
Kỷ Bảo Cảnh lúc này mới nở nụ cười, hỏi nàng: “Hôm nay cảm thấy như thế nào? Muội đã uống thuốc chưa?”
Vừa nghe đến chữ thuốc, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Kỷ Thanh Thần nhăn nhúm lại, nàng mím môi không nói lời nào. Vẫn là Bồ Đào bên cạnh mở miệng trả lời: “Bẩm Đại tiểu thư, Thất tiểu thư nói buổi sáng bụng rỗng uống thuốc không tốt, định dùng bữa sáng xong rồi mới uống. Vừa rồi Lục tiểu thư tới, cho nên mới có chút chậm trễ.”
Kỳ Bảo Cảnh sao có thể không hiểu, tiểu nha đầu này chỉ là kiếm cớ không muốn uống thuốc.
Kỷ Thanh Thần vẻ mặt đau khổ, khuôn mặt nhỏ viết đầy chữ không muốn, cũng may Kỷ Bảo Cảnh luôn luôn có biện pháp trị nàng. Nàng ấy nhìn Kỷ Thanh Thần, không nhanh không chậm nói: "Mấy ngày nữa tổ mẫu muốn đi chùa Đại Từ dâng hương, nếu muội ngoan ngoãn uống thuốc, dưỡng cho thân thể khỏe mạnh, tỷ sẽ dẫn muội ra ngoài.”
Có thể ra ngoài?
“Bồ Đào, mau bưng thuốc ra cho ta.” Kỷ Thanh Thần không chút do dự nói.
***
“Mẫu thân, xin người suy xét lại việc tục huyền.” Sau khi Kỷ Diên Sinh nghe được lời của lão thái thái, không chút nghĩ ngợi nói.
*Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.
Kỷ lão thái thái mặc một thân áo choàng ngũ cốc phong màu đỏ tương, trên đầu đeo đai buộc trán có hoa văn cùng màu, ở giữa khảm một khối phỉ thúy, khối phỉ thúy vừa nhìn đã biết là phỉ thúy chất lượng tốt nhất, cực khó tìm được. Bà tựa vào gối dựa sau lưng, nghiêm mặt nhìn Kỷ Diên Sinh.
Một lúc lâu sau, bà mới mở miệng nói: “Nói cho ta nghe, vì sao con lại không muốn?”
“Nhi tử như thế này đã vô cùng tốt, nếu lại cưới kế thất vào cửa, chỉ sợ nàng ấy sẽ đối xử với Nguyên Nguyên không tốt.” Kỷ Diên Sinh suy nghĩ một chút vẫn nói ra lo lắng trong lòng.
Không nói lời này còn tốt, vừa nhắc tới Kỷ Thanh Thần, ông ấy lập tức chọc phải vảy ngược của lão thái thái, bà tức giận nói: “Đối với Nguyên Nguyên không tốt? Con cho rằng ta bảo con làm như vậy là vì ai? Chính là vì Nguyên Nguyên, con nhìn xem ta mới không ở nhà mấy ngày, suýt chút nữa Nguyên Nguyên đã không còn rồi, trong nhà này nếu không có thái thái quản lý, không biết sẽ còn loạn như thế nào nữa đây.”
Kỷ Diên Sinh cúi đầu, không dám nói nữa.
Ngược lại lão thái thái càng nói càng tức giận: “Ta đã lớn tuổi như vậy, còn có thể chăm sóc Nguyên Nguyên vài năm, đến một ngày nào đó hai chân ta duỗi ra, Nguyên Nguyên của ta có thể để cho ai chăm sóc?”
“Mẫu thân.” Kỷ Diên Sinh lập tức ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy sự kinh hoàng, vội vàng khuyên bảo: “Mẫu thân nói lời này thật sự khiến cho nhi tử sợ hãi. Tất cả đều do nhi tử bất hiếu, làm cho ngài vất vả.”
“Tất nhiên là ta cam tâm tình nguyện chăm sóc cho Nguyên Nguyên, nhưng con cũng phải vì Nguyên Nguyên mà suy nghĩ một chút, Bảo Cảnh năm nay đã mười bốn tuổi, chúng ta còn có thể giữ nó ở nhà vài năm. Chờ lúc gả nó đi, ta cũng già rồi, trong hậu trạch nhất định phải có người chăm sóc Nguyên Nguyên, ta không nói gì đại tẩu của con, chẳng lẽ con còn trông cậy vào di nương Vệ thị đi chăm sóc nó hay sao?”
Kỷ Diên Sinh ngượng ngùng cười, nhẹ giọng hỏi: “Nhi tử chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, sao mẫu thân đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.”
“Lúc trước con nói sẽ thủ tiết vì Lâm Lang ba năm, bây giờ ba năm đã trôi qua, chuyện trước kia cũng không cần nhắc tới nữa. Bây giờ con đang ở tuổi tráng niên, lại lăn lộn nơi quan trường, hậu trạch sao có thể không có thái thái quản lý, cho dù là quan hệ giữa mọi người trong nhà, con cũng không thể làm phiền đại tẩu của con, đúng không?” Lão thái thái một hơi nói nhiều như vậy cũng có chút mệt mỏi…
“Thất muội mệt mỏi, muội không quấy rầy nàng nữa, muội đi về trước đây đại tỷ, chờ ngày mai lại đến thăm Thất muội.” Kỷ Bảo Phù vội vàng hành lễ với Kỷ Bảo Cảnh, liền cáo từ rời đi.
Kỷ Bảo Cảnh đứng ở cửa, nhìn nàng ấy vội vã rời đi, sau đó mới xoay người vào trong phòng. Lúc này Kỷ Thanh Thần đang ngồi trên giường, mỉm cười vui vẻ.
“Muội nói với Kỷ Bảo Phù cái gì vậy? Nàng ấy vội vàng hoảng hốt rời đi như vậy?” Kỷ Bảo Cảnh đi tới, thấy ghế gấm bên giường nàng còn chưa dọn đi, liền thuận thế ngồi xuống.
Kỷ Thanh Thần trưng ra vẻ mặt đắc ý, chớp mắt với nàng ấy, sau đó lặp lại những gì mình đã nói cho Kỷ Bảo Cảnh nghe.
Kỷ Bảo Cảnh vừa nghe xong, vươn ngón tay chọt trán Kỷ Thanh Thần, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Tỷ nói với muội chuyện này, cũng không phải để muội tức giận với nàng ấy. Chuyện này có gì để nói đâu.”
“Nàng ấy cố ý đến trước mặt muội nói cái gì mà tiểu đệ đệ tiểu muội muội, đơn giản chính là muốn khoe khoang di nương nàng ấy mang thai, muội mới không muốn để cho nàng ấy đắc ý.” Lúc này trong lòng Kỷ Thanh Thần không hề cảm thấy áy náy chút nào khi bắt nạt tiểu hài tử kia, có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi ký ức của nguyên thân, cho nên nàng chẳng có chút hảo cảm nào đối với Kỷ Bảo Phù.
Tuy rằng lúc trước Kỷ Thanh Thần hơi ngang ngược kiêu ngạo, nhưng Kỷ Bảo Phù cũng không phải đèn cạn dầu, bao nhiêu lần nàng ấy đều cố ý chọc giận Kỷ Thanh Thần, khiến cho nàng nổi giận, sau đó lại giả bộ là tỷ tỷ tri kỉ rộng lượng trước mặt Kỷ Diên Sinh.
Kỷ Bảo Cảnh không nhịn được cười, nhưng cũng không trách cứ nàng, chỉ nói: “Nàng ấy là cái gì chứ, tỷ đã sớm nói với muội, không cần so đo nhiều với nàng ấy làm gì, vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận.”
Tuy rằng những lời này hơi kiêu căng một chút, nhưng đều là lời nói thật. Chưa kể mẫu thân của các nàng, Ân Lâm Lang, xuất thân từ Tĩnh vương phủ, là người của hoàng tộc Ân thị, còn Vệ di nương lại là con cháu của tội thần, nếu không phải Kỷ Diên Sinh chuộc nàng ta ra, có lẽ nàng ta phải ở lại Giáo Phường Tư cả đời.
Đừng thấy bây giờ Vệ thị ở Kỷ gia rất nở mày nở mặt, nhưng nàng ta thậm chí còn không thể coi là quý thiếp. Đến lúc đó chỉ cần Kỷ Diên Sinh cưới kế thất, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ phải trở về nguyên hình.
“Tỷ, những chuyện này muội đều biết, chỉ là muội muốn làm cho nàng ấy đau khổ thôi.” Kỷ Thanh Trần kiêu ngạo nói.
Kỷ Bảo Cảnh lúc này mới nở nụ cười, hỏi nàng: “Hôm nay cảm thấy như thế nào? Muội đã uống thuốc chưa?”
Vừa nghe đến chữ thuốc, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Kỷ Thanh Thần nhăn nhúm lại, nàng mím môi không nói lời nào. Vẫn là Bồ Đào bên cạnh mở miệng trả lời: “Bẩm Đại tiểu thư, Thất tiểu thư nói buổi sáng bụng rỗng uống thuốc không tốt, định dùng bữa sáng xong rồi mới uống. Vừa rồi Lục tiểu thư tới, cho nên mới có chút chậm trễ.”
Kỳ Bảo Cảnh sao có thể không hiểu, tiểu nha đầu này chỉ là kiếm cớ không muốn uống thuốc.
Kỷ Thanh Thần vẻ mặt đau khổ, khuôn mặt nhỏ viết đầy chữ không muốn, cũng may Kỷ Bảo Cảnh luôn luôn có biện pháp trị nàng. Nàng ấy nhìn Kỷ Thanh Thần, không nhanh không chậm nói: "Mấy ngày nữa tổ mẫu muốn đi chùa Đại Từ dâng hương, nếu muội ngoan ngoãn uống thuốc, dưỡng cho thân thể khỏe mạnh, tỷ sẽ dẫn muội ra ngoài.”
Có thể ra ngoài?
“Bồ Đào, mau bưng thuốc ra cho ta.” Kỷ Thanh Thần không chút do dự nói.
***
“Mẫu thân, xin người suy xét lại việc tục huyền.” Sau khi Kỷ Diên Sinh nghe được lời của lão thái thái, không chút nghĩ ngợi nói.
*Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.
Kỷ lão thái thái mặc một thân áo choàng ngũ cốc phong màu đỏ tương, trên đầu đeo đai buộc trán có hoa văn cùng màu, ở giữa khảm một khối phỉ thúy, khối phỉ thúy vừa nhìn đã biết là phỉ thúy chất lượng tốt nhất, cực khó tìm được. Bà tựa vào gối dựa sau lưng, nghiêm mặt nhìn Kỷ Diên Sinh.
Một lúc lâu sau, bà mới mở miệng nói: “Nói cho ta nghe, vì sao con lại không muốn?”
“Nhi tử như thế này đã vô cùng tốt, nếu lại cưới kế thất vào cửa, chỉ sợ nàng ấy sẽ đối xử với Nguyên Nguyên không tốt.” Kỷ Diên Sinh suy nghĩ một chút vẫn nói ra lo lắng trong lòng.
Không nói lời này còn tốt, vừa nhắc tới Kỷ Thanh Thần, ông ấy lập tức chọc phải vảy ngược của lão thái thái, bà tức giận nói: “Đối với Nguyên Nguyên không tốt? Con cho rằng ta bảo con làm như vậy là vì ai? Chính là vì Nguyên Nguyên, con nhìn xem ta mới không ở nhà mấy ngày, suýt chút nữa Nguyên Nguyên đã không còn rồi, trong nhà này nếu không có thái thái quản lý, không biết sẽ còn loạn như thế nào nữa đây.”
Kỷ Diên Sinh cúi đầu, không dám nói nữa.
Ngược lại lão thái thái càng nói càng tức giận: “Ta đã lớn tuổi như vậy, còn có thể chăm sóc Nguyên Nguyên vài năm, đến một ngày nào đó hai chân ta duỗi ra, Nguyên Nguyên của ta có thể để cho ai chăm sóc?”
“Mẫu thân.” Kỷ Diên Sinh lập tức ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy sự kinh hoàng, vội vàng khuyên bảo: “Mẫu thân nói lời này thật sự khiến cho nhi tử sợ hãi. Tất cả đều do nhi tử bất hiếu, làm cho ngài vất vả.”
“Tất nhiên là ta cam tâm tình nguyện chăm sóc cho Nguyên Nguyên, nhưng con cũng phải vì Nguyên Nguyên mà suy nghĩ một chút, Bảo Cảnh năm nay đã mười bốn tuổi, chúng ta còn có thể giữ nó ở nhà vài năm. Chờ lúc gả nó đi, ta cũng già rồi, trong hậu trạch nhất định phải có người chăm sóc Nguyên Nguyên, ta không nói gì đại tẩu của con, chẳng lẽ con còn trông cậy vào di nương Vệ thị đi chăm sóc nó hay sao?”
Kỷ Diên Sinh ngượng ngùng cười, nhẹ giọng hỏi: “Nhi tử chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, sao mẫu thân đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.”
“Lúc trước con nói sẽ thủ tiết vì Lâm Lang ba năm, bây giờ ba năm đã trôi qua, chuyện trước kia cũng không cần nhắc tới nữa. Bây giờ con đang ở tuổi tráng niên, lại lăn lộn nơi quan trường, hậu trạch sao có thể không có thái thái quản lý, cho dù là quan hệ giữa mọi người trong nhà, con cũng không thể làm phiền đại tẩu của con, đúng không?” Lão thái thái một hơi nói nhiều như vậy cũng có chút mệt mỏi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.