Chương 16: Mỗi Người Đều Có Suy Nghĩ Của Riêng Mình
Tưởng Mục Đồng
09/05/2024
Việc này mặc dù là do Kỷ Bảo Cảnh nhắc tới nhưng là đáy lòng bà thật ra cũng có ý này. Kỷ Diên Sinh hôm nay làm quan phủ Định Chân, nếu về sau có thể vào kinh, không thể thiếu việc lui tới với quan lại, chẳng lẽ có thể để cho Vệ thị đi hay sao.
Lần này Nguyên Nguyên xảy ra chuyện không may, lão thái thái thật sự hạ quyết tâm. Hôm nay bà thậm chí còn cho người viết thư cho nhà mẹ đẻ của mình, để họ giúp đỡ bà tìm người.
Lão thái thái xuất thân từ Kim Lăng, trong nhà cũng là danh gia vọng tộc, lúc phụ thân bà làm quan ở kinh thành đã gả bà cho lão thái gia Kỷ gia. Hiện giờ huynh trưởng của bà vẫn còn sống, con cháu có ở Kim Lăng, cũng có ở kinh thành.
Lúc này bà muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt nên đã viết một lá thư cho cháu dâu ở kinh thành. Lần này đi kinh thành để cho Bảo Cảnh gặp đối tượng, cũng là tẩu tử nhà mẹ đẻ bà tự mình làm mai.
Nhưng mà còn chưa có quyết định, Nguyên Nguyên đã xảy ra chuyện, các nàng đành phải vội vàng trở về. Cũng may phủ Định Chân cách kinh thành không xa, có chuyện gì đưa tin qua lại cũng chỉ mất một ngày.
Lần này lão thái thái dùng tình cảm để nói lý lẽ, coi như thuyết phục được Kỷ Diên Sinh. Chỉ là khi nhớ tới Vệ di nương, ông ấy đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng, lúc trước ông ấy có lỗi với Lâm Lang, hiện giờ cũng chỉ có thể khiến Vệ thị phải tủi thân, cuộc đời của ông ấy chẳng thể đối xử tốt với đôi bên.
Nhưng vậy thì sao chứ, tất cả chỉ là ông ấy gieo nhân nào gặp quả nấy thôi.
“Mọi việc nhi tử đều nghe mẫu thân.”
Kỷ Thanh Thần vẫn đang bám khe cửa nghe lén cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng thực sự sợ lão phụ thân luôn nghĩ cho bản thân này sẽ không bao giờ đồng ý. Thành thật mà nói, nàng cũng có thể hiểu nguyên nhân tại sao tỷ tỷ lại nóng lòng muốn Kỷ Diên Sinh tái hôn.
Dù sao thì mặc kệ người nào vào cửa, hai người bọn họ đều là đích tiểu thư tôn quý. Nhưng Vệ di nương và Kỷ Bảo Phù lại không như vậy, các nàng sẽ bị ngọn núi lớn Kỷ nhị thái thái đè đầu, Vệ di nương ở hậu viện sẽ không bao giờ nở mày nở mặt như bây giờ nữa, về phần Kỷ Bảo Phù, nàng ấy cũng nên biết cái gì mới thật sự là đích thứ khác biệt…
Sau khi nàng nghe xong, liền nhanh chóng chạy về giường, nha hoàn Bồ Đào bên cạnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Chờ nàng lên giường, Bồ Đào mới nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người không thể nghe lén như vậy nữa. Nếu để cho lão thái thái biết, nhất định sẽ bán nô tỳ mất.”
“Bồ Đào yên tâm đi, ta nhất định sẽ che chở cho em.” Kỷ Thanh Thần cười híp mắt nhìn nàng ấy nói.
Bồ Đào nhìn tiểu cô nương trước mặt, trên đầu búi tóc hoa tinh xảo, mái tóc đen nhánh mềm mại được bện thành bím rủ xuống trước ngực, bím tóc được quấn nhiều sợi tơ ngũ sắc, cực kì mới lạ, đẹp mắt. Nếu không phải trên người nàng chỉ có trung y, có thể không nhìn ra mấy hôm trước nàng mới bị rơi xuống nước suýt chút nữa mất mạng.
Cũng may là Thất tiểu thư thay nha hoàn các nàng nói chuyện, thừa nhận là mình cố ý lén các nàng trốn ra ngoài, mới làm lão thái thái miễn trách phạt các nàng ấy.
Hơn nữa từ sau khi Thất tiểu thư tỉnh lại, Bồ Đào cảm thấy tiểu thư dường như có chút khác lạ, không dễ dàng tức giận như trước, nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, tựa như tính tình bướng bỉnh kiêu ngạo lúc trước đột nhiên biến mất.
Nhưng dù vậy, nàng ấy cũng không dám lơ là, vẫn nói: “Tiểu thư, dù sao nghe lén cũng không tốt. Lần này may mà không bị phát hiện, nhưng nếu lần sau bị lão gia phát hiện, nhất định sẽ trách phạt người.”
Kỷ Thanh Thần bĩu môi, xem ra trong nhà này, ngay cả nha hoàn cũng biết, nàng chính là cây cải thìa đáng thương không được phụ thân thích.
Kỷ Bảo Phù vừa trở về đã nói tin tức Kỷ Diên Sinh muốn cưới kế thất cho Vệ di nương, chỉ là Vệ di nương sững sờ một hồi lâu, mới thốt ra ba chữ: “Không thể nào.”
“Nương, sao lại không có khả năng chứ, người không biết Thất muội muội nói chắc chắn như thế nào đâu. Nàng lại còn ở trong viện tổ mẫu, khẳng định là đã nghe được gì đó từ tổ mẫu.” Kỷ Bảo Phù vừa sốt ruột vừa tức giận, ngay cả giọng nói cũng hơi nức nở.
Tuy rằng nàng ấy còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là thứ xuất, tâm tư mẫn cảm hơn so với cô nương bình thường. Đừng nói đến những người khác, chỉ nhìn đại phòng Nhị tỷ, cũng là thứ xuất, dù là trưởng nữ của đại bá phụ, nhưng bộ dáng nàng ấy luôn nhu nhược khúm núm, khi nói chuyện cùng Tam tỷ tỷ và Ngũ tỷ tỷ, nàng ấy cũng không dám xen miệng.
Từ khi nàng ấy biết suy nghĩ tới nay, thái thái trong nhà đã qua đời, cho nên nàng căn bản chưa bị thái thái đặt quy củ, cùng lắm chỉ xem náo nhiệt bên đại phòng thôi.
Bây giờ phụ thân muốn tục huyền, trong nhà sẽ có thái thái mới, nàng ấy và di nương phải làm sao bây giờ?
Nàng ấy kéo tay Vệ di nương, cầu khẩn: “Nương, người mau nghĩ biện pháp đi.”
Nghĩ biện pháp, đáy lòng Vệ di nương cười khổ một tiếng, nàng ta có thể nghĩ biện pháp gì. Nàng ta là gì chứ?
Chỉ là một thiếp thất mà thôi.
Vừa nghĩ tới đây, hốc mắt Vệ di nương lại đỏ lên, trước kia, nàng ta cũng là tiểu thư nhà quan lại, ở trong nhà được cha mẹ vô cùng cưng chiều, nếu không phải là do trong nhà đột nhiên gặp biến cố, nàng ta làm sao lưu lạc đến mức như thế này.
Nhưng cho dù không cam lòng thì đây cũng là kết cục tốt nhất nàng ta có thể đạt được, vừa nghĩ tới nơi như Giáo Phường Tư, nàng ta liền lạnh cả người. Cho nên nàng phải cố gắng bắt lấy Kỷ Diên Sinh, chỉ khi có sự sủng ái của ông ấy, nàng ta mới có thể có một cuộc sống nở mày nở mặt ở Kỷ gia.
“Đừng lo lắng.” Vệ di nương ôm Kỷ Bảo Phù vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng ấy, an ủi: “Di nương sẽ nghĩ biện pháp.”
Nghe được lời cam đoan của Vệ di nương, lúc này Kỷ Bảo Phù mới nín khóc mỉm cười.
Lần này Nguyên Nguyên xảy ra chuyện không may, lão thái thái thật sự hạ quyết tâm. Hôm nay bà thậm chí còn cho người viết thư cho nhà mẹ đẻ của mình, để họ giúp đỡ bà tìm người.
Lão thái thái xuất thân từ Kim Lăng, trong nhà cũng là danh gia vọng tộc, lúc phụ thân bà làm quan ở kinh thành đã gả bà cho lão thái gia Kỷ gia. Hiện giờ huynh trưởng của bà vẫn còn sống, con cháu có ở Kim Lăng, cũng có ở kinh thành.
Lúc này bà muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt nên đã viết một lá thư cho cháu dâu ở kinh thành. Lần này đi kinh thành để cho Bảo Cảnh gặp đối tượng, cũng là tẩu tử nhà mẹ đẻ bà tự mình làm mai.
Nhưng mà còn chưa có quyết định, Nguyên Nguyên đã xảy ra chuyện, các nàng đành phải vội vàng trở về. Cũng may phủ Định Chân cách kinh thành không xa, có chuyện gì đưa tin qua lại cũng chỉ mất một ngày.
Lần này lão thái thái dùng tình cảm để nói lý lẽ, coi như thuyết phục được Kỷ Diên Sinh. Chỉ là khi nhớ tới Vệ di nương, ông ấy đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng, lúc trước ông ấy có lỗi với Lâm Lang, hiện giờ cũng chỉ có thể khiến Vệ thị phải tủi thân, cuộc đời của ông ấy chẳng thể đối xử tốt với đôi bên.
Nhưng vậy thì sao chứ, tất cả chỉ là ông ấy gieo nhân nào gặp quả nấy thôi.
“Mọi việc nhi tử đều nghe mẫu thân.”
Kỷ Thanh Thần vẫn đang bám khe cửa nghe lén cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng thực sự sợ lão phụ thân luôn nghĩ cho bản thân này sẽ không bao giờ đồng ý. Thành thật mà nói, nàng cũng có thể hiểu nguyên nhân tại sao tỷ tỷ lại nóng lòng muốn Kỷ Diên Sinh tái hôn.
Dù sao thì mặc kệ người nào vào cửa, hai người bọn họ đều là đích tiểu thư tôn quý. Nhưng Vệ di nương và Kỷ Bảo Phù lại không như vậy, các nàng sẽ bị ngọn núi lớn Kỷ nhị thái thái đè đầu, Vệ di nương ở hậu viện sẽ không bao giờ nở mày nở mặt như bây giờ nữa, về phần Kỷ Bảo Phù, nàng ấy cũng nên biết cái gì mới thật sự là đích thứ khác biệt…
Sau khi nàng nghe xong, liền nhanh chóng chạy về giường, nha hoàn Bồ Đào bên cạnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Chờ nàng lên giường, Bồ Đào mới nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người không thể nghe lén như vậy nữa. Nếu để cho lão thái thái biết, nhất định sẽ bán nô tỳ mất.”
“Bồ Đào yên tâm đi, ta nhất định sẽ che chở cho em.” Kỷ Thanh Thần cười híp mắt nhìn nàng ấy nói.
Bồ Đào nhìn tiểu cô nương trước mặt, trên đầu búi tóc hoa tinh xảo, mái tóc đen nhánh mềm mại được bện thành bím rủ xuống trước ngực, bím tóc được quấn nhiều sợi tơ ngũ sắc, cực kì mới lạ, đẹp mắt. Nếu không phải trên người nàng chỉ có trung y, có thể không nhìn ra mấy hôm trước nàng mới bị rơi xuống nước suýt chút nữa mất mạng.
Cũng may là Thất tiểu thư thay nha hoàn các nàng nói chuyện, thừa nhận là mình cố ý lén các nàng trốn ra ngoài, mới làm lão thái thái miễn trách phạt các nàng ấy.
Hơn nữa từ sau khi Thất tiểu thư tỉnh lại, Bồ Đào cảm thấy tiểu thư dường như có chút khác lạ, không dễ dàng tức giận như trước, nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, tựa như tính tình bướng bỉnh kiêu ngạo lúc trước đột nhiên biến mất.
Nhưng dù vậy, nàng ấy cũng không dám lơ là, vẫn nói: “Tiểu thư, dù sao nghe lén cũng không tốt. Lần này may mà không bị phát hiện, nhưng nếu lần sau bị lão gia phát hiện, nhất định sẽ trách phạt người.”
Kỷ Thanh Thần bĩu môi, xem ra trong nhà này, ngay cả nha hoàn cũng biết, nàng chính là cây cải thìa đáng thương không được phụ thân thích.
Kỷ Bảo Phù vừa trở về đã nói tin tức Kỷ Diên Sinh muốn cưới kế thất cho Vệ di nương, chỉ là Vệ di nương sững sờ một hồi lâu, mới thốt ra ba chữ: “Không thể nào.”
“Nương, sao lại không có khả năng chứ, người không biết Thất muội muội nói chắc chắn như thế nào đâu. Nàng lại còn ở trong viện tổ mẫu, khẳng định là đã nghe được gì đó từ tổ mẫu.” Kỷ Bảo Phù vừa sốt ruột vừa tức giận, ngay cả giọng nói cũng hơi nức nở.
Tuy rằng nàng ấy còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là thứ xuất, tâm tư mẫn cảm hơn so với cô nương bình thường. Đừng nói đến những người khác, chỉ nhìn đại phòng Nhị tỷ, cũng là thứ xuất, dù là trưởng nữ của đại bá phụ, nhưng bộ dáng nàng ấy luôn nhu nhược khúm núm, khi nói chuyện cùng Tam tỷ tỷ và Ngũ tỷ tỷ, nàng ấy cũng không dám xen miệng.
Từ khi nàng ấy biết suy nghĩ tới nay, thái thái trong nhà đã qua đời, cho nên nàng căn bản chưa bị thái thái đặt quy củ, cùng lắm chỉ xem náo nhiệt bên đại phòng thôi.
Bây giờ phụ thân muốn tục huyền, trong nhà sẽ có thái thái mới, nàng ấy và di nương phải làm sao bây giờ?
Nàng ấy kéo tay Vệ di nương, cầu khẩn: “Nương, người mau nghĩ biện pháp đi.”
Nghĩ biện pháp, đáy lòng Vệ di nương cười khổ một tiếng, nàng ta có thể nghĩ biện pháp gì. Nàng ta là gì chứ?
Chỉ là một thiếp thất mà thôi.
Vừa nghĩ tới đây, hốc mắt Vệ di nương lại đỏ lên, trước kia, nàng ta cũng là tiểu thư nhà quan lại, ở trong nhà được cha mẹ vô cùng cưng chiều, nếu không phải là do trong nhà đột nhiên gặp biến cố, nàng ta làm sao lưu lạc đến mức như thế này.
Nhưng cho dù không cam lòng thì đây cũng là kết cục tốt nhất nàng ta có thể đạt được, vừa nghĩ tới nơi như Giáo Phường Tư, nàng ta liền lạnh cả người. Cho nên nàng phải cố gắng bắt lấy Kỷ Diên Sinh, chỉ khi có sự sủng ái của ông ấy, nàng ta mới có thể có một cuộc sống nở mày nở mặt ở Kỷ gia.
“Đừng lo lắng.” Vệ di nương ôm Kỷ Bảo Phù vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng ấy, an ủi: “Di nương sẽ nghĩ biện pháp.”
Nghe được lời cam đoan của Vệ di nương, lúc này Kỷ Bảo Phù mới nín khóc mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.