Chương 17: Thái Thái Dự Bị
Tưởng Mục Đồng
09/05/2024
Nhưng không ai có thể ngờ rằng còn chưa kịp chờ tới khi Vệ di nương nghĩ ra biện pháp thì kinh thành bên kia đã gửi tin trở về. Cháu dâu nhà mẹ đẻ lão thái thái, cũng chính là Đại thái thái Tằng thị, biểu tẩu của Kỷ Diên Sinh, vừa lúc tìm được một người tốt, vừa nghe nói Kỷ Diên Sinh muốn tục huyền, lập tức cho người hồi âm.
Nghe nói nguyên quán của cô nương kia là Sơn Đông Thái An, nhưng phụ thân nàng hiện giờ nhậm chức phủ Đồng Tri ở phủ Bảo Định, chính là thân thích bên nhà mẹ đẻ Tằng thị. Vị Tằng tiểu thư này tính tình nhu thuận, ở nhà đã đọc sách vài năm, cầm kỳ thi họa đều biết một chút, ở phủ Bảo Định cũng có chút tiếng tăm.
Chỉ có duy nhất một điều là cô nương này đã từng đính hôn, nhưng còn chưa kịp thành thân thì vị hôn phu đổ bệnh. May mắn thay, gia đình vị hôn phu cũ có chút lương tâm, tự nguyện hủy hôn, nhưng không ngờ vừa mới hủy hôn không lâu, người đã không còn.
Cho nên hôn sự của vị Tằng tiểu thư này mới bị chậm trễ, hiện giờ đã mười tám tuổi. Nếu cứ tiếp tục chậm trễ, thật sự sẽ trở thành gái lỡ thì*.
*Quá tuổi lấy chồng mà vẫn chưa có chồng
Vừa lúc Kỷ Duyên Sinh muốn tục huyền, Đại thái thái liền nghĩ tới tiểu biểu muội của mình. Hôn sự của vị Tằng tiểu thư này có chút khó khăn, cũng là bởi vì mẹ đẻ mất, sau đó vị hôn phu cũ lại xảy ra chuyện, mọi người đều nói mệnh nàng có chút ngạnh.
“Ồ, bát tự của cô nương này chỉ sợ là có chút cứng rắn” Hàn thị được lão thái thái gọi tới giúp xem xét, sau khi nghe tin uyển chuyển nêu ý kiến, nói trúng tim đen.
Lão thái thái cau mày nói: “Ta thấy cũng không tệ. Hôn sự trước cũng đã bị hủy bỏ, điều quan trọng nhất là tính cách của cô nương phải thuần hậu, lương thiện.”
Những lời này của Hàn thị có thể nói là đâm vào trong lòng Lão thái thái, lần này bà đi kinh thành giúp Bảo Cảnh xem xét hôn sự, điều khổ sở nhất chính là bị người chỉ trích. Người xưa thường nói trưởng nữ tang gia không thể cưới, Kỷ Bảo Cảnh mười một tuổi đã để tang mẫu thân, điều này có ảnh hưởng nhất định đến hôn sự sau này.
Nghe tình huống của Tằng tiểu thư như vậy, lão thái thái ngược lại không phản đối, là vì nghĩ tình cảnh của nàng ấy như vậy, sau này nếu lấy vào cửa, hẳn là có thể chăm sóc hai đứa nhỏ Bảo Cảnh và Thanh Thần gấp bội.
Hàn thị xem như đã nhìn ra, lão thái thái đây là không có ý kiến gì. Trong lòng Hàn thị lúc này lại có chút hối hận, nếu bà ta biết lão thái thái không bắt bẻ như vậy, bà ta đã chọn một biểu muội bà con xa nào đó từ nhà mẹ đẻ gả tới đây, đến lúc đó làm chị em dâu, nàng ấy sao dám ngỗ nghịch với bà ta như người khác.
Ý niệm này vừa xuất hiện, trong lòng Hàn thị cảm thấy cực kỳ hối hận.
Trước đây khi lão thái thái nhắc tới chuyện này, bà ta sợ mình lắm miệng chọc lão thái thái không vui nên không dám đề cập đến cái gì.
“Mẫu thân, dù sao cũng là việc tục huyền của nhị thúc, như thế nào thì chúng ta cũng nên hỏi ý kiến của thúc ấy mới phải.” Hàn thị cười khẽ.
Lão thái thái gật đầu, rồi lại có chút lo lắng nói: “Cũng không biết dung mạo của vị Tằng tiểu thư này như thế nào?”
Hàn thị không hiểu lời này của lão thái thái lắm, vừa rồi không phải còn nói quan trọng nhất là phẩm chất, sao chỉ trong chớp mắt lại nói đến chuyện tướng mạo? Nhưng bà ta vẫn nói: “Nếu nương lo lắng thì viết thư cho đại biểu tẩu, hỏi kỹ tình huống của vị Tằng tiểu thư này.”
Lão thái thái đương nhiên là không muốn nói tỉ mỉ nguyên nhân với bà ta, dù sao đây cũng là chuyện của nhị phòng.
Không nói tới Lâm Lang trước kia sắc nước hương trời nhường nào, ngay cả nhan sắc của Vệ thị bây giờ cũng không tầm thường. Dù lão thái thái chướng mắt nàng ta, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng ta quả thật rất có nhan sắc. Nhi tử nhà mình đã trải qua tuyệt sắc như Lâm Lang, bây giờ bên người lại có Vệ thị, nếu như vị Tằng tiểu thư này tướng mạo bình thường, e là không thể giữ được tâm của hắn.
Lão thái thái sở dĩ muốn tục huyền cho Kỷ Diên Sinh, một là hy vọng lão ta giảm sủng ái Vệ thị, hai là có thể sớm khai chi tán diệp* cho Kỷ Diên Sinh.
*Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Việc này lão thái thái không tiện nói tỉ mỉ với người ngoài, chỉ có thể yên lặng chôn giấu ở đáy lòng.
Cũng may hiện giờ Kỷ Diên Sinh coi như đã đồng ý việc tục huyền, chỉ mong lão ta có thể sớm nghĩ thông suốt, nhưng ngàn vạn lần đừng bị ả hồ ly kia mê hoặc nữa.
“Nương, vừa rồi người tới kinh thành bàn chuyện hôn sự của Bảo Cảnh đã ổn thỏa chưa?” Hàn thị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hỏi câu này.
Nói đến, đại phòng cũng có một cô nương đang chờ gả, nhưng mà nhị cô nương chỉ là thứ xuất, dù Hàn thị không bạc đãi nàng ấy thì cũng sẽ không phí nhiều tâm tư suy nghĩ cho nàng. Bà ta đang nghĩ tới Kỷ Bảo Vân, năm nay nàng ấy cũng đã mười hai tuổi, đợi sang năm cũng nên làm mai. Lão thái thái lần này tự mình chủ trì cho Kỷ Bảo Cảnh, thậm chí còn mang nàng ấy tới kinh thành. Sau này mong lão thái thái cũng có thể quan tâm đến Bảo Vân của bà ta như vậy.
“Nào đã quyết định được, mới chỉ có mấy ngày thôi.” Lão thái thái thở dài một hơi.
Nữ hài nhi lập gia đình, chính là lần đầu thai thứ hai, là đại sự cả đời. Cho nên cho dù thân thể lão thái thái không còn được như trước, bà vẫn cố gắng mang Kỷ Bảo Cảnh đi kinh thành.
Trên mặt Hàn thị tuy rằng lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, nếu không phải có người thích hợp, lão thái thái cần gì mang theo nhiều người như thế dẫn Kỷ Bảo Cảnh lên kinh, ngay cả nhị thúc cũng đi theo. Trong lòng bà ta có chút không vui, cảm thấy lão thái thái đây là định gạt cả bà ta.
“Nói mới nhớ, Bảo Cảnh năm nay cũng đã mười bốn, thần thiếp nhớ rõ sinh nhật nàng vào tháng tư, sang năm giờ này đã cập kê rồi.” Hàn thị mím môi, cười nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt bọn nhỏ đều đã lớn đến như vậy.”
Những lời này của bà ta khiến lão thái thái xúc động, bà có chút buồn bã nói: “Đúng vậy, lần này ta đi kinh thành, cũng cảm thấy thay đổi thật nhiều. Người xưa đều đã già cả rồi, quả thực không còn mấy người quen.”
Nghe lão thái thái nói như vậy, Hàn thị lại lộ ra vẻ mặt tự trách: “Là thần thiếp không biết cách ăn nói, khiến cho nương đau lòng.”
“Nương, mấy ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của đại bá mẫu, thần thiếp đã chuẩn bị thọ lễ thỏa đáng, lát nữa sẽ cho người mang danh mục lễ vật đến đây để nương xem qua một chút” Hàn thị nhân cơ hội đổi đề tài.
Lão thái thái lắc đầu nói: “Cái đó thì không cần, ngươi quản gia nhiều năm như vậy, ta không có gì phải lo lắng cả.”
Hàn thị vừa rời đi không lâu thì Kỷ Bảo Cảnh dẫn Kỷ Thanh Thần trở lại. Kỷ Thanh Thần vừa trở về, liền bò lên giường La Hán, chui vào trong lòng lão thái thái, lão thái thái cười nói: “Cả người đầy mùi mồ hôi đã cọ lên người tổ mẫu rồi.”
“Tổ mẫu ghét bỏ con.” Kỷ Thanh Thần ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà lộ ra biểu tình mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên đến mức có thể treo cả chai dầu…
Nghe nói nguyên quán của cô nương kia là Sơn Đông Thái An, nhưng phụ thân nàng hiện giờ nhậm chức phủ Đồng Tri ở phủ Bảo Định, chính là thân thích bên nhà mẹ đẻ Tằng thị. Vị Tằng tiểu thư này tính tình nhu thuận, ở nhà đã đọc sách vài năm, cầm kỳ thi họa đều biết một chút, ở phủ Bảo Định cũng có chút tiếng tăm.
Chỉ có duy nhất một điều là cô nương này đã từng đính hôn, nhưng còn chưa kịp thành thân thì vị hôn phu đổ bệnh. May mắn thay, gia đình vị hôn phu cũ có chút lương tâm, tự nguyện hủy hôn, nhưng không ngờ vừa mới hủy hôn không lâu, người đã không còn.
Cho nên hôn sự của vị Tằng tiểu thư này mới bị chậm trễ, hiện giờ đã mười tám tuổi. Nếu cứ tiếp tục chậm trễ, thật sự sẽ trở thành gái lỡ thì*.
*Quá tuổi lấy chồng mà vẫn chưa có chồng
Vừa lúc Kỷ Duyên Sinh muốn tục huyền, Đại thái thái liền nghĩ tới tiểu biểu muội của mình. Hôn sự của vị Tằng tiểu thư này có chút khó khăn, cũng là bởi vì mẹ đẻ mất, sau đó vị hôn phu cũ lại xảy ra chuyện, mọi người đều nói mệnh nàng có chút ngạnh.
“Ồ, bát tự của cô nương này chỉ sợ là có chút cứng rắn” Hàn thị được lão thái thái gọi tới giúp xem xét, sau khi nghe tin uyển chuyển nêu ý kiến, nói trúng tim đen.
Lão thái thái cau mày nói: “Ta thấy cũng không tệ. Hôn sự trước cũng đã bị hủy bỏ, điều quan trọng nhất là tính cách của cô nương phải thuần hậu, lương thiện.”
Những lời này của Hàn thị có thể nói là đâm vào trong lòng Lão thái thái, lần này bà đi kinh thành giúp Bảo Cảnh xem xét hôn sự, điều khổ sở nhất chính là bị người chỉ trích. Người xưa thường nói trưởng nữ tang gia không thể cưới, Kỷ Bảo Cảnh mười một tuổi đã để tang mẫu thân, điều này có ảnh hưởng nhất định đến hôn sự sau này.
Nghe tình huống của Tằng tiểu thư như vậy, lão thái thái ngược lại không phản đối, là vì nghĩ tình cảnh của nàng ấy như vậy, sau này nếu lấy vào cửa, hẳn là có thể chăm sóc hai đứa nhỏ Bảo Cảnh và Thanh Thần gấp bội.
Hàn thị xem như đã nhìn ra, lão thái thái đây là không có ý kiến gì. Trong lòng Hàn thị lúc này lại có chút hối hận, nếu bà ta biết lão thái thái không bắt bẻ như vậy, bà ta đã chọn một biểu muội bà con xa nào đó từ nhà mẹ đẻ gả tới đây, đến lúc đó làm chị em dâu, nàng ấy sao dám ngỗ nghịch với bà ta như người khác.
Ý niệm này vừa xuất hiện, trong lòng Hàn thị cảm thấy cực kỳ hối hận.
Trước đây khi lão thái thái nhắc tới chuyện này, bà ta sợ mình lắm miệng chọc lão thái thái không vui nên không dám đề cập đến cái gì.
“Mẫu thân, dù sao cũng là việc tục huyền của nhị thúc, như thế nào thì chúng ta cũng nên hỏi ý kiến của thúc ấy mới phải.” Hàn thị cười khẽ.
Lão thái thái gật đầu, rồi lại có chút lo lắng nói: “Cũng không biết dung mạo của vị Tằng tiểu thư này như thế nào?”
Hàn thị không hiểu lời này của lão thái thái lắm, vừa rồi không phải còn nói quan trọng nhất là phẩm chất, sao chỉ trong chớp mắt lại nói đến chuyện tướng mạo? Nhưng bà ta vẫn nói: “Nếu nương lo lắng thì viết thư cho đại biểu tẩu, hỏi kỹ tình huống của vị Tằng tiểu thư này.”
Lão thái thái đương nhiên là không muốn nói tỉ mỉ nguyên nhân với bà ta, dù sao đây cũng là chuyện của nhị phòng.
Không nói tới Lâm Lang trước kia sắc nước hương trời nhường nào, ngay cả nhan sắc của Vệ thị bây giờ cũng không tầm thường. Dù lão thái thái chướng mắt nàng ta, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng ta quả thật rất có nhan sắc. Nhi tử nhà mình đã trải qua tuyệt sắc như Lâm Lang, bây giờ bên người lại có Vệ thị, nếu như vị Tằng tiểu thư này tướng mạo bình thường, e là không thể giữ được tâm của hắn.
Lão thái thái sở dĩ muốn tục huyền cho Kỷ Diên Sinh, một là hy vọng lão ta giảm sủng ái Vệ thị, hai là có thể sớm khai chi tán diệp* cho Kỷ Diên Sinh.
*Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Việc này lão thái thái không tiện nói tỉ mỉ với người ngoài, chỉ có thể yên lặng chôn giấu ở đáy lòng.
Cũng may hiện giờ Kỷ Diên Sinh coi như đã đồng ý việc tục huyền, chỉ mong lão ta có thể sớm nghĩ thông suốt, nhưng ngàn vạn lần đừng bị ả hồ ly kia mê hoặc nữa.
“Nương, vừa rồi người tới kinh thành bàn chuyện hôn sự của Bảo Cảnh đã ổn thỏa chưa?” Hàn thị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hỏi câu này.
Nói đến, đại phòng cũng có một cô nương đang chờ gả, nhưng mà nhị cô nương chỉ là thứ xuất, dù Hàn thị không bạc đãi nàng ấy thì cũng sẽ không phí nhiều tâm tư suy nghĩ cho nàng. Bà ta đang nghĩ tới Kỷ Bảo Vân, năm nay nàng ấy cũng đã mười hai tuổi, đợi sang năm cũng nên làm mai. Lão thái thái lần này tự mình chủ trì cho Kỷ Bảo Cảnh, thậm chí còn mang nàng ấy tới kinh thành. Sau này mong lão thái thái cũng có thể quan tâm đến Bảo Vân của bà ta như vậy.
“Nào đã quyết định được, mới chỉ có mấy ngày thôi.” Lão thái thái thở dài một hơi.
Nữ hài nhi lập gia đình, chính là lần đầu thai thứ hai, là đại sự cả đời. Cho nên cho dù thân thể lão thái thái không còn được như trước, bà vẫn cố gắng mang Kỷ Bảo Cảnh đi kinh thành.
Trên mặt Hàn thị tuy rằng lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, nếu không phải có người thích hợp, lão thái thái cần gì mang theo nhiều người như thế dẫn Kỷ Bảo Cảnh lên kinh, ngay cả nhị thúc cũng đi theo. Trong lòng bà ta có chút không vui, cảm thấy lão thái thái đây là định gạt cả bà ta.
“Nói mới nhớ, Bảo Cảnh năm nay cũng đã mười bốn, thần thiếp nhớ rõ sinh nhật nàng vào tháng tư, sang năm giờ này đã cập kê rồi.” Hàn thị mím môi, cười nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt bọn nhỏ đều đã lớn đến như vậy.”
Những lời này của bà ta khiến lão thái thái xúc động, bà có chút buồn bã nói: “Đúng vậy, lần này ta đi kinh thành, cũng cảm thấy thay đổi thật nhiều. Người xưa đều đã già cả rồi, quả thực không còn mấy người quen.”
Nghe lão thái thái nói như vậy, Hàn thị lại lộ ra vẻ mặt tự trách: “Là thần thiếp không biết cách ăn nói, khiến cho nương đau lòng.”
“Nương, mấy ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của đại bá mẫu, thần thiếp đã chuẩn bị thọ lễ thỏa đáng, lát nữa sẽ cho người mang danh mục lễ vật đến đây để nương xem qua một chút” Hàn thị nhân cơ hội đổi đề tài.
Lão thái thái lắc đầu nói: “Cái đó thì không cần, ngươi quản gia nhiều năm như vậy, ta không có gì phải lo lắng cả.”
Hàn thị vừa rời đi không lâu thì Kỷ Bảo Cảnh dẫn Kỷ Thanh Thần trở lại. Kỷ Thanh Thần vừa trở về, liền bò lên giường La Hán, chui vào trong lòng lão thái thái, lão thái thái cười nói: “Cả người đầy mùi mồ hôi đã cọ lên người tổ mẫu rồi.”
“Tổ mẫu ghét bỏ con.” Kỷ Thanh Thần ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà lộ ra biểu tình mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên đến mức có thể treo cả chai dầu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.