Chương 5: Tỷ Muội Đến Thăm
Tưởng Mục Đồng
04/11/2023
Đến khi thật sự tới kinh thành, Kỷ Thanh Thần mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Tất nhiên là nàng chưa gặp những đích nữ của phủ Hầu và phủ Quốc Công, nhưng đích nữ của các quan gia tứ phẩm, ngũ phẩm từ cách ăn nói đến cách hành xử đều là có chừng có mực.
Vốn dĩ nàng còn thề son thề sắt sẽ trở nên nổi bật nhưng rồi bị tạt cho một gáo nước lạnh.
Đang miên man suy nghĩ, nàng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, chốc lát sau có người vén rèm bước vào.
“Thất muội muội.” Nàng nghe tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn thì thấy hai tiểu mỹ nhân đang nắm tay đi đến.
Kỷ Thanh Thần chớp mắt, bởi vì vẫn còn ký ức của nguyên chủ nên nàng nhận ra hai người này. Người mặc chiếc áo sam hồng đào dệt kim là Kỷ Bảo Vân, đích trưởng nữ đại phòng và là tam tỷ của Kỷ Thanh Thần. Còn cô nương mặc y phục họa tiết hoa thu hải đường ở bên cạnh là ngũ tiểu thư Kỷ Bảo Nhân. Nàng ấy với Kỷ Bảo Vân chính là tỷ muội thân sinh của nhau.
(*) Đích trưởng nữ đại phòng: trưởng nữ đích tôn
Giờ Kỷ Thanh Thần mới nhớ tới chủ nhân cơ thể này còn có một thân tỷ tỷ, nhưng lúc này nàng ấy không có ở nhà, hình như có việc đi lên kinh thành rồi.
Kỷ Bảo Vân là tam tỷ tỷ, đương nhiên là quan tâm lo lắng đến gặp muội muội của mình. Nha hoàn mang ghế cẩm tới, nàng ấy vừa ngồi xuống liền ân cần hỏi han: “Thất muội muội, muội đã khỏe hơn chưa?”
Kỷ Thanh Thần gật đầu, mím môi, nhẹ nhàng nói: “Đã ổn hơn nhiều. Đa tạ tam tỷ tỷ quan tâm.”
Thế nhưng khi nàng nói ra lời này, không chỉ Kỷ Bảo Vân giật mình mà Kỷ Bảo Nhân ở bên cạnh cũng tỏ ra kinh ngạc, trên mặt cả hai đều có chút không dám tin.
Trái lại Kỷ Thanh Thần thầm thở nhẹ một hơi khi thấy sự ngạc nhiên của họ, thì ra là nàng sơ ý.
Vị Thất tiểu thư này được lão thái thái nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ vì sức khỏe của mẫu thân nàng khá yếu. Hơn nữa nàng thuộc mệnh Thổ, không những cùng giáp mà còn sinh cùng ngày cùng tháng với lão thái thái Kỷ gia. Năm đó khi nàng sinh ra, có vài người đã nói rằng, hài tử này đúng là có duyên với lão thái thái.
Sau này mẫu thân của Kỷ Thanh Thần ngã bệnh nên nàng phải sống ở thượng phòng với lão thái thái. Đến khi mẫu thân của nàng qua đời, lão thái thái vì thương xót nàng tuổi nhỏ mồ côi nên càng thương yêu nàng nhiều hơn.
Thế là bà nuông chiều đến mức khiến hài tử coi trời bằng vung, tỷ muội trong nhà không ai dám chọc vào nàng. Thứ nàng muốn, người khác không được phép lấy, thứ nàng không cần, người khác mới có thể “ăn hôi”.
Cho nên nàng nói chuyện ngoan ngoãn như vậy, ngược lại làm hai người họ chưa thích ứng kịp.
Kỷ Bảo Nhân cất lời: “Lần này muội làm chúng ta rất sợ hãi. Thất muội muội, sau này muội không nên nghịch ngợm vậy nữa. Lúc nương của ta xuống núi suýt nữa đã té ngã.”
Đợi nàng ấy nói xong, Kỷ Thanh Thần cũng không trả lời, xem ra vị Ngũ tiểu thư này sợ chuyện nàng bị rơi xuống nước sẽ quy trách nhiệm lên người Hàn Thị, cho nên quyết định ra tay trước lấy lợi thế.
Kỷ Bảo Vân ở cạnh nhìn nàng, hỏi: “Đại tỷ tỷ có nói khi nào sẽ trở về không?”
Kỷ Thanh Thần không biết mở miệng thế nào, bởi vì nàng cũng đâu có biết.
Kỷ Bảo Vân lại nhắc tiếp: “Nghe bảo đại tỷ tỷ vào kinh để gặp…”
Đang nói nửa chừng, nàng ấy đột nhiên ngậm miệng, nhìn hai muội muội ngồi cạnh mình, vẻ mặt có chút xấu hổ, như thể vừa mới lỡ lời.
Nhưng nàng ấy đợi một lúc lâu cũng không thấy Kỷ Thanh Thần gặng hỏi, nếu là trước đây, Thất muội muội đã sớm nhịn không được hỏi lại rồi.
Kỷ Bảo Nhân ở một bên cũng đang đợi nàng ấy nói tiếp, nhưng Kỷ Bảo Vân lại đổi giọng: “Thất muội muội, sao muội lại bị rơi xuống nước? Có người dẫn muội đến hồ chơi sao?”
Câu hỏi này có đáng để suy ngẫm không đây? Dẫn nàng đến hồ, không phải là cố ý hại nàng à?
Ai biết được Kỷ Thanh Thần đều nhớ hết mọi chuyện, duy chỉ có ký ức về việc nàng đi đến hồ lại rất mờ nhạt.
Thấy nàng vẫn không lên tiếng, hai tỷ muội Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân đưa mắt nhìn nhau, không phải bọn họ không biết tình hình của nhị phòng, Nhị thúc thích Vệ di nương kia cỡ nào chứ, ngay cả Lục tiểu thư Kỷ Bảo Phù cũng được cưng chiều vô cùng.
(*) Nhị phòng: chi thứ hai trong gia đình thời xưa.
Đích nữ tất nhiên coi thường thê thiếp, tuy rằng hai tỷ muội họ không mấy thích Kỷ Thanh Thần nhưng chắc chắn càng chướng mắt Kỷ Bảo Phù hơn.
“Mà nói cho cùng, muội bệnh nặng tới vậy mà Vệ di nương với Lục muội muội kia cũng không thèm hỏi thăm một lần.” Kỷ Bảo Vân khẽ hừ một tiếng, trề môi, có lẽ cảm thấy nhắc tới bọn họ là mất hứng.
“Kệ đi, tam tỷ tỷ, có vài người trời sinh đã vậy, không quan tâm đến tình tỷ muội.” Kỷ Bảo Nhân cũng phụ họa theo…
Vốn dĩ nàng còn thề son thề sắt sẽ trở nên nổi bật nhưng rồi bị tạt cho một gáo nước lạnh.
Đang miên man suy nghĩ, nàng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, chốc lát sau có người vén rèm bước vào.
“Thất muội muội.” Nàng nghe tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn thì thấy hai tiểu mỹ nhân đang nắm tay đi đến.
Kỷ Thanh Thần chớp mắt, bởi vì vẫn còn ký ức của nguyên chủ nên nàng nhận ra hai người này. Người mặc chiếc áo sam hồng đào dệt kim là Kỷ Bảo Vân, đích trưởng nữ đại phòng và là tam tỷ của Kỷ Thanh Thần. Còn cô nương mặc y phục họa tiết hoa thu hải đường ở bên cạnh là ngũ tiểu thư Kỷ Bảo Nhân. Nàng ấy với Kỷ Bảo Vân chính là tỷ muội thân sinh của nhau.
(*) Đích trưởng nữ đại phòng: trưởng nữ đích tôn
Giờ Kỷ Thanh Thần mới nhớ tới chủ nhân cơ thể này còn có một thân tỷ tỷ, nhưng lúc này nàng ấy không có ở nhà, hình như có việc đi lên kinh thành rồi.
Kỷ Bảo Vân là tam tỷ tỷ, đương nhiên là quan tâm lo lắng đến gặp muội muội của mình. Nha hoàn mang ghế cẩm tới, nàng ấy vừa ngồi xuống liền ân cần hỏi han: “Thất muội muội, muội đã khỏe hơn chưa?”
Kỷ Thanh Thần gật đầu, mím môi, nhẹ nhàng nói: “Đã ổn hơn nhiều. Đa tạ tam tỷ tỷ quan tâm.”
Thế nhưng khi nàng nói ra lời này, không chỉ Kỷ Bảo Vân giật mình mà Kỷ Bảo Nhân ở bên cạnh cũng tỏ ra kinh ngạc, trên mặt cả hai đều có chút không dám tin.
Trái lại Kỷ Thanh Thần thầm thở nhẹ một hơi khi thấy sự ngạc nhiên của họ, thì ra là nàng sơ ý.
Vị Thất tiểu thư này được lão thái thái nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ vì sức khỏe của mẫu thân nàng khá yếu. Hơn nữa nàng thuộc mệnh Thổ, không những cùng giáp mà còn sinh cùng ngày cùng tháng với lão thái thái Kỷ gia. Năm đó khi nàng sinh ra, có vài người đã nói rằng, hài tử này đúng là có duyên với lão thái thái.
Sau này mẫu thân của Kỷ Thanh Thần ngã bệnh nên nàng phải sống ở thượng phòng với lão thái thái. Đến khi mẫu thân của nàng qua đời, lão thái thái vì thương xót nàng tuổi nhỏ mồ côi nên càng thương yêu nàng nhiều hơn.
Thế là bà nuông chiều đến mức khiến hài tử coi trời bằng vung, tỷ muội trong nhà không ai dám chọc vào nàng. Thứ nàng muốn, người khác không được phép lấy, thứ nàng không cần, người khác mới có thể “ăn hôi”.
Cho nên nàng nói chuyện ngoan ngoãn như vậy, ngược lại làm hai người họ chưa thích ứng kịp.
Kỷ Bảo Nhân cất lời: “Lần này muội làm chúng ta rất sợ hãi. Thất muội muội, sau này muội không nên nghịch ngợm vậy nữa. Lúc nương của ta xuống núi suýt nữa đã té ngã.”
Đợi nàng ấy nói xong, Kỷ Thanh Thần cũng không trả lời, xem ra vị Ngũ tiểu thư này sợ chuyện nàng bị rơi xuống nước sẽ quy trách nhiệm lên người Hàn Thị, cho nên quyết định ra tay trước lấy lợi thế.
Kỷ Bảo Vân ở cạnh nhìn nàng, hỏi: “Đại tỷ tỷ có nói khi nào sẽ trở về không?”
Kỷ Thanh Thần không biết mở miệng thế nào, bởi vì nàng cũng đâu có biết.
Kỷ Bảo Vân lại nhắc tiếp: “Nghe bảo đại tỷ tỷ vào kinh để gặp…”
Đang nói nửa chừng, nàng ấy đột nhiên ngậm miệng, nhìn hai muội muội ngồi cạnh mình, vẻ mặt có chút xấu hổ, như thể vừa mới lỡ lời.
Nhưng nàng ấy đợi một lúc lâu cũng không thấy Kỷ Thanh Thần gặng hỏi, nếu là trước đây, Thất muội muội đã sớm nhịn không được hỏi lại rồi.
Kỷ Bảo Nhân ở một bên cũng đang đợi nàng ấy nói tiếp, nhưng Kỷ Bảo Vân lại đổi giọng: “Thất muội muội, sao muội lại bị rơi xuống nước? Có người dẫn muội đến hồ chơi sao?”
Câu hỏi này có đáng để suy ngẫm không đây? Dẫn nàng đến hồ, không phải là cố ý hại nàng à?
Ai biết được Kỷ Thanh Thần đều nhớ hết mọi chuyện, duy chỉ có ký ức về việc nàng đi đến hồ lại rất mờ nhạt.
Thấy nàng vẫn không lên tiếng, hai tỷ muội Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân đưa mắt nhìn nhau, không phải bọn họ không biết tình hình của nhị phòng, Nhị thúc thích Vệ di nương kia cỡ nào chứ, ngay cả Lục tiểu thư Kỷ Bảo Phù cũng được cưng chiều vô cùng.
(*) Nhị phòng: chi thứ hai trong gia đình thời xưa.
Đích nữ tất nhiên coi thường thê thiếp, tuy rằng hai tỷ muội họ không mấy thích Kỷ Thanh Thần nhưng chắc chắn càng chướng mắt Kỷ Bảo Phù hơn.
“Mà nói cho cùng, muội bệnh nặng tới vậy mà Vệ di nương với Lục muội muội kia cũng không thèm hỏi thăm một lần.” Kỷ Bảo Vân khẽ hừ một tiếng, trề môi, có lẽ cảm thấy nhắc tới bọn họ là mất hứng.
“Kệ đi, tam tỷ tỷ, có vài người trời sinh đã vậy, không quan tâm đến tình tỷ muội.” Kỷ Bảo Nhân cũng phụ họa theo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.