Chương 1417: Bị dọa rồi
Thị Từ
21/10/2023
Nhờ vào phúc của Trì Cảnh, cả một buổi chiều Tô Lương cũng không an tâm làm việc được.
Cô cứ mơ mơ mang màng, cứ nhớ đến những lời Trì Cảnh nói với cô lúc trưa.
Mỗi lần nhớ đến cô cứ cảm thấy như nằm mơ vậy, cảm thấy không chân thật.
Cứ kéo như vậy đến lúc tan ca.
Bàn làm việc của Tô Lương vẫn chưa dọn dẹp gì cả, Trì Cảnh đã đẩy cửa bước vào rồi.
Tô Lương bị anh dọa một phen, vốn dĩ đang ngồi trên ghế cô lại đột nhiên đứng dậy.
Trì Cảnh thấy Tô Lương phản ứng như vậy thì bật cười, “Sao lại bị dọa ra như vậy rồi? Tôi cũng đâu ăn thịt người.”
Tô Lương đã mất đi vẻ ung dung tự tại trước mặt anh lúc trước, thậm chí nói chuyện cũng hơi lắp bắp, “Tại sao, tại sao anh đến đây?”
Trì Cảnh ờ một tiếng, chầm chậm bước đến, đi đến trước mặt bàn làm việc của cô, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, “Qua đón cô tan làm.”
Lời này vừa nói ra, Tô Lương ngừng thở một nhịp, “Chỉ vài bước chân như vậy, tôi cần anh đón tôi tan làm sao?”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm cô, “Cùng nhau đi ăn đi.”
Bây giờ đối với Trì Cảnh, Tô Lương cứ có một cảm giác kỳ lạ, vì thế cô lắc lắc đầu, “Hôm nay thì thôi đi, không có nói trước với chị tôi, có thể chị ấy đã đợi tôi ở nhà rồi.”
Trì Cảnh cũng không vấn đề gì, nhếch mày lên, “Vậy có phiền không nếu tôi qua nhà cô ăn nhờ bữa cơm.”
Anh nói một cách rất hợp tình hợp lý, không có bất kỳ ngại ngùng nào.
Tô Lương ngây người một lúc, không lên tiếng.
Trì Cảnh thấy thế nhanh chóng nói một câu, “Cô không lên tiếng vậy thì tôi sẽ xem như cô đồng ý rồi nhé, được rồi, dọn dẹp lại đi, chúng ta đi thôi.”
Tô Lương chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi anh, “Trước kia anh cũng theo đuổi con gái như vậy sao?”
Trì Cảnh ngây người, sau đó đứng dậy duỗi người, “Có phải là cô có hiểu lầm gì với tôi không?”
Anh tiếp tục nói, “Tôi chưa từng theo đuổi con gái bao giờ, cô là người đầu tiên.”
Dứt lời anh hơi không nói rõ được tình hình, hỏi Tô Lương, “Tôi dùng cách này để theo đuổi có phải cô cảm thấy không tốt không?”
Cũng không phải là không tốt lắm, ngược lại Tô Lương còn cảm thấy anh có hơi ngựa quen đường cũ.
Trong tiềm thức cô cũng cảm thấy có lẽ trước kia Trì Cảnh chưa từng theo đuổi ai bao giờ, nhưng thấy lời nói vừa rồi của anh trôi chảy như vậy, tìm được bậc thang nhanh như vậy, cứ cảm thấy hình như không phải là người mới.
Tô Lương ờ một tiếng, “Cũng tốt, vậy là tôi hiểu lầm anh rồi.”
Cô dọn dẹp những hồ sơ đang nằm lộn xộn trên bàn, xếp lại một góc, sau đó lấy túi xách, “Xong rồi, đi thôi.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi công ty, dĩ nhiên lại bị những người đồng nghiệp kia âm thầm vây quanh.
Lần này Tô Lương không chột dạ nữa, cô cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Trước kia người ta nói gì ở sau lưng bọn họ, cô cũng rất chột dạ, nhưng bây giờ loại cảm giác này một chút cũng không có.
Trì Cảnh nói thích cô, cũng chứng mình là Trì Cảnh đúng là có suy nghĩ khác đối với cô.
Cho nên đồng nghiệp cảm thấy quan hệ hai người bọn họ không bình thường, dù sao cũng bình thường.
Lúc trước cô cứ sợ đồng nghiệp hiểu lầm gì đó, từ đó mà ảnh hưởng danh tiếng của cô và Trì Cảnh.
Nói một cách nghiêm túc, thật ra cô sợ ảnh hưởng đến Trì Cảnh.
Cô như thế nào cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng hiện tại bản thân trong lòng Trì Cảnh cũng có suy nghĩ như vậy, đồng nghiệp chẳng qua dựa vào hành động của anh mà đoán ra một số chuyện thôi.
Nếu như nói ảnh hưởng, lớn nhất chắc chắn vẫn là bản thân Trì Cảnh.
Hai người từ đại sảnh công ty bước ra, trực tiếp lên xe của Trì Cảnh.
Lần này Trì Cảnh lên tiếng trước, “Cô có thấy ánh mắt vừa rồi của đồng nghiệp nhìn chúng ta không?”
Dĩ nhiên Tô Lương nhìn thấy rồi, nhưng cô không thừa nhận, “Không có, sao vậy, có việc gì không đúng sao?”
Trì Cảnh hơ hơ cười hai tiếng, “Không thấy thì thôi vậy, cũng không có việc gì không đúng cả.”
Anh không nói thêm lời dư thừa nào, trực tiếp khởi động xe, chạy về hướng nhà Tô Lương.
Đúng thật Tô Mẫn đã nấu xong cơm tối rồi, đang đợi cô.
Kết quả thấy Tô Lương về cùng Trì Cảnh, cô đứng ngây người ra ở cửa một lúc lâu.
Trì Cảnh nói đùa, “Sao vậy? Cô không hoan nghênh tôi sao?”
Lúc này Tô Mẫn mới phản ứng lại, nhanh chóng giải thích, “Không phải không phải, không có ý đó đâu, Trì tiên sinh đừng hiểu lầm, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Thật ra Tô Lương đã hơi không khống chế được, mặt đỏ lên rồi, nhưng cô cố gắng đè nén, rũ mắt xuống thay giày, tự mình bước vào phòng khách.
Trì Cảnh cũng không câu nệ, dù sao đâu phải anh chưa đến đây bao giờ, anh cũng thay giày rồi theo vào.
Sau đó anh nói, “Tôi hẹn Lương ra ngoài ăn cơm, cô ấy nói phải về ăn cơm với cô, nên tôi đành mặt dày qua đây ăn nhờ bữa cơm vậy.”
Tô Mẫn a lên một tiếng, cứ cảm thấy trạng thái hôm nay của Tô Lương và Trì Cảnh có gì đó không bình thường.
Cô nhanh chóng quay người đi đến nhà bếp, “Vừa đúng lúc hôm nay tôi làm rất nhiều món, đúng lúc thật, hai chúng tôi ăn cơm cũng không có ý nghĩa gì, Trì tiên sinh đến rồi còn có thể thêm náo nhiệt.”
Cô lấy chén đũa cho Trì Cảnh, ba người ngồi xuống.
Tô Lương một câu cũng không nói.
Tô Mẫn nhìn cô vài cái, Tô Lương cứ cúi mặt xuống, làm cho Tô Mẫn có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Dáng vẻ này của Tô Lương giống như đang tức giận vậy, nói không chừng hai người này lại cãi nhau rồi?
Tô Mẫn hết cách, chỉ đành đánh trống lảng, “Hôm nay công việc thuận lời không, gần đây có lẽ không bận lắm đúng không?”
Trì Cảnh gật đầu, “Gần đây vẫn tốt, thời gian trước bận xong việc cả rồi, có lẽ sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, lần sau nếu như có hạng mục cần chuẩn bị, có thể vẫn phải bận.”
Tô Mẫn cản bản không hiểu những thứ này, nhưng chỉ đành giả vờ là nghe hiểu, “Vậy cũng được.”
Cô lại nhìn nhìn Tô Lương, Tô Lương ăn cơm rất nhanh, trên mặt không có biểu hiện dư thừa nào.
Tô Mẫn xem như hiểu được, biết được cô như vậy chắc chắn có việc gì đó không bình thường rồi.
Nhưng hiện tại Trì Cảnh cũng theo đến nhà, nếu như nói hai người bọn họ cãi nhau thì hình như cũng không có khả năng.
Dù sao đi chẳng nữa Trì Cảnh cũng là cấp trên của Tô Lương, hai người cãi nhau rồi, Trì Cảnh lại còn theo đến đây, như vậy cũng hơi mất mặt rồi.
Nếu không phải cãi nhau, Tô Lương cứ ụ mặt như vậy, cũng không đúng lắm.
Lãnh đạo của mình đến nhà ăn cơm, cô cứ trưng ra bộ mặt như vậy, không sợ lãnh đạo tức giận sao?
Đợi thêm một lúc nữa, Tô Mẫn hơi kiềm lòng không được, thẳng thắng dùng lời nói cue Tô Lương, “Vừa rồi a Lương sao không gọi điện thoại cho chị, nếu như chị biết Trì tiên sinh đến, chị sẽ làm thêm vài món, cũng không biết những món hôm nay Trì tiên sinh có thích hay không nữa.”
Lần này Trì Cảnh không lên tiếng, anh cũng biết lời này của Tô Mẫn là nói cho Tô Lương nghe.
Suốt cả bữa cơm, Tô Lương không lên tiếng, nói thật lòng anh cũng hoảng.
Bây giờ anh rất sẵn lòng để Tô Mẫn đứng ra hòa giải, ép Tô Lương mở miệng nói chuyện.
Tô Lương ngây người một hồi, vừa rồi hồn cô ở trên mây.
Cô đưa mắt nhìn Tô Mẫn, “Hả, chị nói gì?”
Tô Mẫn chau mày lại, con bé này ăn cơm cũng có thể thả hồn trên mây.
Cô bất lực, “Sao vậy, có phải hôm nay mệt quá rồi không, nhìn trạng thái của em không được tốt lắm.”
Tô Lương ờ một tiếng, “Đúng là có hơi mệt.”
Lúc cô nói lời này căn bản không dám nhìn Trì Cảnh.
Hôm nay cô không mệt, chủ yếu là bị câu nói lúc trưa của Trì Cảnh làm cho hoảng loạn, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn về.
Cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ lại những lời nói của Trì Cảnh lúc trưa.
Có lẽ không phải là nhất thời bốc đồng nên mới nói chứ, trong một khoảnh khắc nào đó cô bắt đầu hoài nghi Trì Cảnh có phải đang trêu đùa cô không.
Sau đó Tô Mẫn quay đầu nhìn Trì Cảnh một cái, cả mặt hoài nghi.
Trì Cảnh cười cười, lắc đầu với Tô Mẫn.
Tô Mẫn không hiểu được hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nói là khó chịu cũng không giống khó chịu, nói cái gì cũng không phải, nhưng nhìn vào thì không bình thường.
Bữa cơm khiến cho Tô Mẫn ngồi ăn không yên.
Tô Lương ăn cơm xong, buông đũa xuống, sau đó nói, “Hai người ăn trước đi, tôi ăn xong rồi.”
Sau đó cô đứng dậy đi đến bên sofa ngồi xuống, mở ti vi lên.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Tô Mẫn và Trì Cảnh, Tô Mẫn hỏi anh, “Em gái tôi bị sao vậy?”
Trì Cảnh thấp giọng cười, “Chắc là bị tôi dọa rồi.”
Tô Mẫn không biết câu này có ý gì, chỉ ngước mắt nhìn anh.
Trì Cảnh không giấu giếm gì, “Trưa nay tôi tỏ tình với em gái cô, dọa cô ấy biến thành như vậy rồi.”
Tên nhóc này, lời này của anh vừa nói ra không chỉ dọa Tô Lương, Tô Mẫn cũng bị dọa.
Tô Mẫn há hốc mồm, cả nửa ngày vẫn không đóng lại được.
Trì Cảnh thấy cô như vậy thì bất lực, “Đáng sợ như vậy sao, sao vậy, bị tôi thích là một chuyện rất khủng bố sao?”
Tô Mẫn bị câu nói này của anh dọa cho hoàn hồn lại, nhanh chóng giải thích, “Không phải không phải, không phải ý này, chỉ là……”
Cô không biết nói như thế nào mới dễ nghe, do dự một lúc lâu mới lên tiếng, “Chỉ là cảm thấy có hơi khiến người khác không ngờ tới thôi.”
Cũng không thể là hoàn toàn không nghĩ tới, dù sao trước kia Tô Mẫn thật sự hoài nghi Trì Cảnh thích Tô Lương.
Nhưng Tô Lương cứ một mực cứ phủ định, cô cũng từ từ bỏ đi cái ý định đó.
Lúc cô hoàn toàn không suy nghĩ về phương diện ấy, Trì Cảnh lại đứng ra nói anh có tình cảm với Tô Lương.
Cái này, xem như là lúc này hoàn toàn không ngờ đến.
Cô cứ mơ mơ mang màng, cứ nhớ đến những lời Trì Cảnh nói với cô lúc trưa.
Mỗi lần nhớ đến cô cứ cảm thấy như nằm mơ vậy, cảm thấy không chân thật.
Cứ kéo như vậy đến lúc tan ca.
Bàn làm việc của Tô Lương vẫn chưa dọn dẹp gì cả, Trì Cảnh đã đẩy cửa bước vào rồi.
Tô Lương bị anh dọa một phen, vốn dĩ đang ngồi trên ghế cô lại đột nhiên đứng dậy.
Trì Cảnh thấy Tô Lương phản ứng như vậy thì bật cười, “Sao lại bị dọa ra như vậy rồi? Tôi cũng đâu ăn thịt người.”
Tô Lương đã mất đi vẻ ung dung tự tại trước mặt anh lúc trước, thậm chí nói chuyện cũng hơi lắp bắp, “Tại sao, tại sao anh đến đây?”
Trì Cảnh ờ một tiếng, chầm chậm bước đến, đi đến trước mặt bàn làm việc của cô, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, “Qua đón cô tan làm.”
Lời này vừa nói ra, Tô Lương ngừng thở một nhịp, “Chỉ vài bước chân như vậy, tôi cần anh đón tôi tan làm sao?”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm cô, “Cùng nhau đi ăn đi.”
Bây giờ đối với Trì Cảnh, Tô Lương cứ có một cảm giác kỳ lạ, vì thế cô lắc lắc đầu, “Hôm nay thì thôi đi, không có nói trước với chị tôi, có thể chị ấy đã đợi tôi ở nhà rồi.”
Trì Cảnh cũng không vấn đề gì, nhếch mày lên, “Vậy có phiền không nếu tôi qua nhà cô ăn nhờ bữa cơm.”
Anh nói một cách rất hợp tình hợp lý, không có bất kỳ ngại ngùng nào.
Tô Lương ngây người một lúc, không lên tiếng.
Trì Cảnh thấy thế nhanh chóng nói một câu, “Cô không lên tiếng vậy thì tôi sẽ xem như cô đồng ý rồi nhé, được rồi, dọn dẹp lại đi, chúng ta đi thôi.”
Tô Lương chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi anh, “Trước kia anh cũng theo đuổi con gái như vậy sao?”
Trì Cảnh ngây người, sau đó đứng dậy duỗi người, “Có phải là cô có hiểu lầm gì với tôi không?”
Anh tiếp tục nói, “Tôi chưa từng theo đuổi con gái bao giờ, cô là người đầu tiên.”
Dứt lời anh hơi không nói rõ được tình hình, hỏi Tô Lương, “Tôi dùng cách này để theo đuổi có phải cô cảm thấy không tốt không?”
Cũng không phải là không tốt lắm, ngược lại Tô Lương còn cảm thấy anh có hơi ngựa quen đường cũ.
Trong tiềm thức cô cũng cảm thấy có lẽ trước kia Trì Cảnh chưa từng theo đuổi ai bao giờ, nhưng thấy lời nói vừa rồi của anh trôi chảy như vậy, tìm được bậc thang nhanh như vậy, cứ cảm thấy hình như không phải là người mới.
Tô Lương ờ một tiếng, “Cũng tốt, vậy là tôi hiểu lầm anh rồi.”
Cô dọn dẹp những hồ sơ đang nằm lộn xộn trên bàn, xếp lại một góc, sau đó lấy túi xách, “Xong rồi, đi thôi.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi công ty, dĩ nhiên lại bị những người đồng nghiệp kia âm thầm vây quanh.
Lần này Tô Lương không chột dạ nữa, cô cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Trước kia người ta nói gì ở sau lưng bọn họ, cô cũng rất chột dạ, nhưng bây giờ loại cảm giác này một chút cũng không có.
Trì Cảnh nói thích cô, cũng chứng mình là Trì Cảnh đúng là có suy nghĩ khác đối với cô.
Cho nên đồng nghiệp cảm thấy quan hệ hai người bọn họ không bình thường, dù sao cũng bình thường.
Lúc trước cô cứ sợ đồng nghiệp hiểu lầm gì đó, từ đó mà ảnh hưởng danh tiếng của cô và Trì Cảnh.
Nói một cách nghiêm túc, thật ra cô sợ ảnh hưởng đến Trì Cảnh.
Cô như thế nào cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng hiện tại bản thân trong lòng Trì Cảnh cũng có suy nghĩ như vậy, đồng nghiệp chẳng qua dựa vào hành động của anh mà đoán ra một số chuyện thôi.
Nếu như nói ảnh hưởng, lớn nhất chắc chắn vẫn là bản thân Trì Cảnh.
Hai người từ đại sảnh công ty bước ra, trực tiếp lên xe của Trì Cảnh.
Lần này Trì Cảnh lên tiếng trước, “Cô có thấy ánh mắt vừa rồi của đồng nghiệp nhìn chúng ta không?”
Dĩ nhiên Tô Lương nhìn thấy rồi, nhưng cô không thừa nhận, “Không có, sao vậy, có việc gì không đúng sao?”
Trì Cảnh hơ hơ cười hai tiếng, “Không thấy thì thôi vậy, cũng không có việc gì không đúng cả.”
Anh không nói thêm lời dư thừa nào, trực tiếp khởi động xe, chạy về hướng nhà Tô Lương.
Đúng thật Tô Mẫn đã nấu xong cơm tối rồi, đang đợi cô.
Kết quả thấy Tô Lương về cùng Trì Cảnh, cô đứng ngây người ra ở cửa một lúc lâu.
Trì Cảnh nói đùa, “Sao vậy? Cô không hoan nghênh tôi sao?”
Lúc này Tô Mẫn mới phản ứng lại, nhanh chóng giải thích, “Không phải không phải, không có ý đó đâu, Trì tiên sinh đừng hiểu lầm, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Thật ra Tô Lương đã hơi không khống chế được, mặt đỏ lên rồi, nhưng cô cố gắng đè nén, rũ mắt xuống thay giày, tự mình bước vào phòng khách.
Trì Cảnh cũng không câu nệ, dù sao đâu phải anh chưa đến đây bao giờ, anh cũng thay giày rồi theo vào.
Sau đó anh nói, “Tôi hẹn Lương ra ngoài ăn cơm, cô ấy nói phải về ăn cơm với cô, nên tôi đành mặt dày qua đây ăn nhờ bữa cơm vậy.”
Tô Mẫn a lên một tiếng, cứ cảm thấy trạng thái hôm nay của Tô Lương và Trì Cảnh có gì đó không bình thường.
Cô nhanh chóng quay người đi đến nhà bếp, “Vừa đúng lúc hôm nay tôi làm rất nhiều món, đúng lúc thật, hai chúng tôi ăn cơm cũng không có ý nghĩa gì, Trì tiên sinh đến rồi còn có thể thêm náo nhiệt.”
Cô lấy chén đũa cho Trì Cảnh, ba người ngồi xuống.
Tô Lương một câu cũng không nói.
Tô Mẫn nhìn cô vài cái, Tô Lương cứ cúi mặt xuống, làm cho Tô Mẫn có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Dáng vẻ này của Tô Lương giống như đang tức giận vậy, nói không chừng hai người này lại cãi nhau rồi?
Tô Mẫn hết cách, chỉ đành đánh trống lảng, “Hôm nay công việc thuận lời không, gần đây có lẽ không bận lắm đúng không?”
Trì Cảnh gật đầu, “Gần đây vẫn tốt, thời gian trước bận xong việc cả rồi, có lẽ sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, lần sau nếu như có hạng mục cần chuẩn bị, có thể vẫn phải bận.”
Tô Mẫn cản bản không hiểu những thứ này, nhưng chỉ đành giả vờ là nghe hiểu, “Vậy cũng được.”
Cô lại nhìn nhìn Tô Lương, Tô Lương ăn cơm rất nhanh, trên mặt không có biểu hiện dư thừa nào.
Tô Mẫn xem như hiểu được, biết được cô như vậy chắc chắn có việc gì đó không bình thường rồi.
Nhưng hiện tại Trì Cảnh cũng theo đến nhà, nếu như nói hai người bọn họ cãi nhau thì hình như cũng không có khả năng.
Dù sao đi chẳng nữa Trì Cảnh cũng là cấp trên của Tô Lương, hai người cãi nhau rồi, Trì Cảnh lại còn theo đến đây, như vậy cũng hơi mất mặt rồi.
Nếu không phải cãi nhau, Tô Lương cứ ụ mặt như vậy, cũng không đúng lắm.
Lãnh đạo của mình đến nhà ăn cơm, cô cứ trưng ra bộ mặt như vậy, không sợ lãnh đạo tức giận sao?
Đợi thêm một lúc nữa, Tô Mẫn hơi kiềm lòng không được, thẳng thắng dùng lời nói cue Tô Lương, “Vừa rồi a Lương sao không gọi điện thoại cho chị, nếu như chị biết Trì tiên sinh đến, chị sẽ làm thêm vài món, cũng không biết những món hôm nay Trì tiên sinh có thích hay không nữa.”
Lần này Trì Cảnh không lên tiếng, anh cũng biết lời này của Tô Mẫn là nói cho Tô Lương nghe.
Suốt cả bữa cơm, Tô Lương không lên tiếng, nói thật lòng anh cũng hoảng.
Bây giờ anh rất sẵn lòng để Tô Mẫn đứng ra hòa giải, ép Tô Lương mở miệng nói chuyện.
Tô Lương ngây người một hồi, vừa rồi hồn cô ở trên mây.
Cô đưa mắt nhìn Tô Mẫn, “Hả, chị nói gì?”
Tô Mẫn chau mày lại, con bé này ăn cơm cũng có thể thả hồn trên mây.
Cô bất lực, “Sao vậy, có phải hôm nay mệt quá rồi không, nhìn trạng thái của em không được tốt lắm.”
Tô Lương ờ một tiếng, “Đúng là có hơi mệt.”
Lúc cô nói lời này căn bản không dám nhìn Trì Cảnh.
Hôm nay cô không mệt, chủ yếu là bị câu nói lúc trưa của Trì Cảnh làm cho hoảng loạn, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn về.
Cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ lại những lời nói của Trì Cảnh lúc trưa.
Có lẽ không phải là nhất thời bốc đồng nên mới nói chứ, trong một khoảnh khắc nào đó cô bắt đầu hoài nghi Trì Cảnh có phải đang trêu đùa cô không.
Sau đó Tô Mẫn quay đầu nhìn Trì Cảnh một cái, cả mặt hoài nghi.
Trì Cảnh cười cười, lắc đầu với Tô Mẫn.
Tô Mẫn không hiểu được hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nói là khó chịu cũng không giống khó chịu, nói cái gì cũng không phải, nhưng nhìn vào thì không bình thường.
Bữa cơm khiến cho Tô Mẫn ngồi ăn không yên.
Tô Lương ăn cơm xong, buông đũa xuống, sau đó nói, “Hai người ăn trước đi, tôi ăn xong rồi.”
Sau đó cô đứng dậy đi đến bên sofa ngồi xuống, mở ti vi lên.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Tô Mẫn và Trì Cảnh, Tô Mẫn hỏi anh, “Em gái tôi bị sao vậy?”
Trì Cảnh thấp giọng cười, “Chắc là bị tôi dọa rồi.”
Tô Mẫn không biết câu này có ý gì, chỉ ngước mắt nhìn anh.
Trì Cảnh không giấu giếm gì, “Trưa nay tôi tỏ tình với em gái cô, dọa cô ấy biến thành như vậy rồi.”
Tên nhóc này, lời này của anh vừa nói ra không chỉ dọa Tô Lương, Tô Mẫn cũng bị dọa.
Tô Mẫn há hốc mồm, cả nửa ngày vẫn không đóng lại được.
Trì Cảnh thấy cô như vậy thì bất lực, “Đáng sợ như vậy sao, sao vậy, bị tôi thích là một chuyện rất khủng bố sao?”
Tô Mẫn bị câu nói này của anh dọa cho hoàn hồn lại, nhanh chóng giải thích, “Không phải không phải, không phải ý này, chỉ là……”
Cô không biết nói như thế nào mới dễ nghe, do dự một lúc lâu mới lên tiếng, “Chỉ là cảm thấy có hơi khiến người khác không ngờ tới thôi.”
Cũng không thể là hoàn toàn không nghĩ tới, dù sao trước kia Tô Mẫn thật sự hoài nghi Trì Cảnh thích Tô Lương.
Nhưng Tô Lương cứ một mực cứ phủ định, cô cũng từ từ bỏ đi cái ý định đó.
Lúc cô hoàn toàn không suy nghĩ về phương diện ấy, Trì Cảnh lại đứng ra nói anh có tình cảm với Tô Lương.
Cái này, xem như là lúc này hoàn toàn không ngờ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.