Chương 1418: Đau lòng
Thị Từ
21/10/2023
Một lát sau, Tô Mẫn và Trì Cảnh cũng đã ăn xong, hai người họ đi ra khỏi bàn ăn.
Tô Mẫn vào bếp dọn dẹp, Trì Cảnh đi tới ngồi bên cạnh Tô Lương.
Mặc dù ti vi đang bật, nhưng sự chú ý của Tô Lương hoàn toàn không ở trên ti vi.
Rõ ràng là cô ấy đang ngây người nghĩ về chuyện gì đó.
Trì Cảnh đã ngồi bên cạnh cô rất lâu nhưng Tô Lương vẫn không phát hiện.
Ánh mắt cô rơi vào ti vi, nhưng đôi mắt không hề chuyển động.
Trì Cảnh không nhịn được liền không khỏi nói: “Có hay không?”
Tô Lương có chút ngạc nhiên và quay đầu nhìn anh, “Anh qua đây lúc nào thế?”
Trì Cảnh rất muốn bật cười. Bây giờ Tô Lương đâu còn dáng vẻ đoan trang và bình tĩnh như bình thường chứ.
Cô giống như một chú chuột lang nhỏ, cứ hễ động vào thì cô ấy liền bị giật mình.
Trì Cảnh thấp giọng nói: “Em cứ giật mình như thế làm gì. Em làm như vậy khiến tôi không có chút không dám nói chuyện với em nữa đấy.”
Tô Lương cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút mất mặt. Cô mím miệng, do dự một hồi mới nói: “Những lời mà buổi trưa hôm nay anh nói với tôi có phải là những lời nói đùa đúng không?”
Trì Cảnh có chút bất ngờ, “Những chuyện này mà có thể là chuyện đùa được sao?”
Đúng vậy, Tô Lương cũng nghĩ là không thể. Nhưng cô phải đảm bảo xác nhận lại cho đúng, nếu không thì cô ấy sẽ mất mặt lắm đấy.
Tô Lương gật đầu, “Tôi cứ cảm thấy anh không phải là con người như vậy.”
Trì Cảnh nghiêng người về phía cô, Tô Lương không khỏi tránh sang một bên.
Phản ứng của cô ấy rất dễ thương, và bất cứ ai có con mắt tinh ý đều có thể nhận ra sự lo lắng và ngại ngùng của cô ấy trong nháy mắt.
Trì Cảnh hỏi cô: “Đã nói với nhau là tối hôm nay em sẽ trả lời cho tôi mà bây giờ em vẫn chưa suy nghĩ kĩ sao?”
Thật ra cô cũng đã tìm hiểu rõ ràng rồi, nhưng Tô Lương không biết nói thế nào.
Cô liếm môi, “Thân phận của hai chúng ta có sự khác biệt quá lớn, anh cảm thấy chúng ta có cơ hội sao?”
Trì Cảnh chưa bao giờ quan tâm đến thân phận. “Tại sao lại có sự khác biệt rất lớn, ngoại trừ giới tính, còn có gì khác biệt nữa chứ?”
Tô Lương nói: “Anh cũng biết điều kiện của tôi, không phải bên nhà anh coi trọng việc môn đăng hộ đối lắm sao?”
Trì Cảnh cong cong khóe miệng, “Ba mẹ của tôi còn sợ cả đời này tôi sẽ độc thân. Nếu như tôi có bạn gái thì chắc bọn họ sẽ vui mừng khôn siết. Đâu còn có những thứ môn đăng hộ đối chứ, gia đình của tôi rất thoáng, em cứ yên tâm đi. “
Sau đó anh ấy nói: “Lần trước em đến nhà của tôi thì bà nội cũng rất thích em. Bố mẹ tôi có ấn tượng rất tốt về em. Nếu như em còn lo sợ vì những tư tưởng của gia đình tôi thì tôi có thể nói với em, em không cần để ý đến những thứ đó. Bên nhà của tôi sẽ không có người ngăn cản chúng ta đâu, hoặc là xem thường em đâu. “
Thực ra Tô Lương cũng nghĩ tới điều này, lần trước cô đến nhà cũ họ Trì, bà cụ rất tốt bụng.
Nói chung, những người lớn tuổi luôn đối xử tốt với người khác, nhưng những người trẻ tuổi không kém hơn nhiều.
Cộng thêm trong đoạn thời gian này Trì Cảnh đã nói với cô việc bà hai cứ thúc giục kết hôn, thúc giục đến nỗi anh ấy đau đầu.
Vì vậy, chỉ cần anh ấy tìm được bạn gái thì nhà của anh sẽ không để ý lắm đến gia cảnh của bên nhà gái như thế nào.
Tô Lương mặt đỏ lên không tự chủ được, cô vẫn không biết nên nói gì để bình tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình.
Trì Cảnh như nhìn ra được cái gì, khóe miệng càng ngày càng cao, “Vậy thì em còn lo lắng cái gì nữa?”
Tô Lương nói, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể, “Không, tôi không lo lắng chuyện gì nữa.”
Lập tức, Trì Cảnh liền hỏi: “Không lo lắng điều gì nữa vậy thì em đồng ý rồi phải không?”
Cho dù Tô Lương có chịu đựng như thế nào, lúc này cũng không nhịn được, sắc mặt của cô lại đỏ bừng.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Làm sao cô có thể từ chối loại chuyện này được, trừ khi trong đầu cô có cái gì đó không bình thường.
Lần trước cô nhìn thấy Tống Manh đó. Điều kiện của cô ta tốt như vậy, mà lại hạ mình theo Trì Cảnh.
Cô cũng không thanh cao vậy đâu. Gặp được một người như Trì Cảnh thì đâu có thể làm giá để từ chối đối phương được chứ.
Và thành thật mà nói, cô cũng không hoàn toàn nhìn vào điều kiện của nhà họ Trì.
Trì Cảnh đối với cô tốt như vậy, làm sao cô có thể không rung động được chứ.
Lúc trước cô còn nói nếu Trì Cảnh thích cô, cô nhất định sẽ đồng ý. Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.
Trì Cảnh dường như không nghe rõ câu trả lời của cô, lại nghiêng người về phía cô, “Em nói cái gì vậy, vừa nãy em vừa nói gì?”
Tô Lương giả bộ tức giận, quay đầu lại vẻ mặt ủ rũ nhìn anh ấy, “Anh không nghe được thì thôi. Không nghe rõ thì xem như tôi từ chối vậy.”
Tô Mẫn âm thầm trốn trong bếp và không dám xuất hiện.
Cô không quan tâm đến vệ sinh của nhà bếp, vì vậy cô trốn ở đó và nghe lén phòng khách.
Nhưng mà hai người họ ngồi quá sát nhau, những lời mà hai người đó nói thì cô không nghe rõ. Vậy nên Tô Mẫn vô cùng gấp gáp.
Sau đó cô đột nhiên nghe thấy những gì Tô Lương nói.
Điều này, điều này … Điều này có nghĩa là cô ấy đã đồng ý với Trì Cảnh hay sao?
Nhưng đồng ý cũng bình thường thôi, Tô Mẫn gật đầu, cô có chút muốn cười.
Nhưng sau đó cô cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, không phải cho chính mình, cũng không phải Tô Lương.
Mà là vì Ôn Minh Khải.
Ôn Minh Khải cũng là người tốt. Chuyện mà anh ấy thích Tô Lương thì Tô Mẫn cũng có thể nhìn ra.
Bây giờ nếu Tô Lương ở cùng Trì Cảnh, thì bên chỗ Ôn Minh Khải thật sự rất trống rỗng.
Tô Mẫn cảm thấy rất tiếc.
Nhưng nếu như có so sánh thì cô ấy vẫn chọn đứng bên chỗ Trì Cảnh hơn.
Trì Cảnh đã giúp đỡ Tô Lương rất nhiều, thực sự là không có gì nói nữa.
Không phải bởi vì nhà họ Trì có gia cảnh tốt, tuy rằng bọn họ chưa đến nhà họ Ôn lần nào. Nhưng mà khi nghe thấy cuộc đối thoại của bà lão nhà họ Trì thì có thể biết được nhà họ Ôn cũng là một gia tộc lớn.
Nếu như Tô Lương có ở cùng với Ôn Minh Khải thì sau này cô ấy cũng không cần lo cơm áo gạo tiền nữa.
Trong nhiều trường hợp, nó vẫn phụ thuộc vào tình cảm của chúng ta mà thôi.
Tô Lương và Trì Cảnhđã biết nhau lâu hơn, cộng với việc họ có thể coi là làm việc nhau cả ngày lẫn đêm, và họ chắc chắn sẽ ngày càng thân thiết với nhau.
Tô Mẫn bí mật nhìn ra bên ngoài, hai người rất gần, không biết đang nói cái gì, Tô Lương quay lưng nên không nhìn rõ Trì Cảnh.
Trì Cảnh nghiêng người và nhìn vào sườn mặt bên phải của Tô Lương.
Hai người giống như những đứa trẻ vụng về, họ trông khá hạnh phúc.
Tô Mẫn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cô không nhìn bọn họ nữa và dựa vào bàn nấu ăn.
Trước nay Tô Lương luôn giữ thái độ bi quan đối với tình cảm, khi nào cũng nói là muốn sống như vậy cả đời.
Vốn dĩ cô vẫn rất lo lắng, cô sợ đến lúc đó Tô Lương đúng thật là phải sống như vậy một mình.
Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô tin rằng Trì Cảnh có thể chăm sóc Tô Lương rất tốt.
Sau này chắc là Tô Mẫn không cần bận tâm đến chuyện này nữa.
Cô ấy ở bên này được một lúc thì bên chỗ của Tô Lương và Trì Cảnh liền có động tĩnh. Hai người họ đều đứng dậy và nói muốn ra ngoài đi dạo.
Tô Mẫn từ trong bếp vội vàng bước ra, “Được, được, được rồi. Hai đứa mau đi dạo đi. Ăn cơm xong hoạt động một chút mới tốt cho sức khỏe.”
Thật ra cô cũng hy vọng hai người mau chóng ra ngoài, nếu không cô sẽ phải ở trong bếp trốn tránh bọn họ.
Khi Tô Mẫn và Trì Cảnh đi ra ngoài thì Tô Mẫn vội vàng trở về phòng.
Cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho A Húc, kể cho anh ấy nghe về chuyện của Tô Lương và Trì Cảnh.
Rất nhanh A Húc liền điện thoại qua cho Tô Mẫn. Anh ấy nói mình rất vui, miệng không ngừng nói những lời chúc mừng.
Tô Mẫn thở dài, “Anh có phát hiện ra điều gì không? Thực ra anh Ôn cũng có chút tình ý với Tô Lương đó. “
Bên chỗ A Húc liền á lên một tiếng. Từ những phản ứng này của anh thì Tô Mẫn có thể thấy được đúng thật là anh ấy không biết chuyện này.
Tô Mẫn nhàn nhạt nằm ở trên giường, “Anh Ôn cũng là một người rất tốt. Nhưng mà với tình hình này thì em gái của em chỉ có thể phụ lòng tốt này của anh ấy thôi.”
Cái gì A Húc cũng không biết vậy nên anh cũng không có cảm nhận giống như Tô Mẫn, “Như vậy à, nhưng anh cảm thấy em gái của em và anh Trì cũng đúng thật là xứng đôi vừa lứa lắm đấy chứ.”
Lần trước khi cùng nhau ăn cơm thì thực sự anh ấycó thể biết được Trì Cảnh đối xử rất tốt với Tô Lương.
A Húc cũng biết được thân phận, địa vị của Trì Cảnh.
Nhưng khi anh ấy ăn cơm cùng bọn họ thì thái độ của anh đối với bọn họ rất tốt. Hoàn toàn không có những quy cách gì cả, cũng không tỏ thái độ khinh bỉ gì cả. Trì Cảnh không hề để ý những thứ đó, vì anh ấy nghĩ những thứ đó không hề quan trọng chút nào.
A Húc cùng từng gặp những người có tiền, giàu có. Những người đó cứ lên mạng, lúc đi thì cứ vênh cái mặt lên trời, hoàn toàn không coi ai ra gì. Tướng dáng của bọn họ rất hách dịch khiến người khác chán ghét.
Nhưng với Trì Cảnh thì anh ấy có ấn tượng rất tốt. Còn về khi được việc Trì Cảnh và Tô Lương đến bên cạnh nhau thì anh đồng ý một trăm phần trăm và không có bất cứ ý kiến gì. Vì bọn họ xứng đáng ở bên nhau và hạnh phúc. Không có bất cứ rào cản gì trong tình cảm của bọn họ, điều này thật sự rất tốt.
Tô Mẫn nhắm mắt lại, cô thiết nghĩ chắc chỉ có cô là thương xót cho Ôn Minh Khải mà thôi, và cũng chỉ có cô mới có thể thấu hiểu được cái cảm giác đau đớn đó.
Tô Mẫn vào bếp dọn dẹp, Trì Cảnh đi tới ngồi bên cạnh Tô Lương.
Mặc dù ti vi đang bật, nhưng sự chú ý của Tô Lương hoàn toàn không ở trên ti vi.
Rõ ràng là cô ấy đang ngây người nghĩ về chuyện gì đó.
Trì Cảnh đã ngồi bên cạnh cô rất lâu nhưng Tô Lương vẫn không phát hiện.
Ánh mắt cô rơi vào ti vi, nhưng đôi mắt không hề chuyển động.
Trì Cảnh không nhịn được liền không khỏi nói: “Có hay không?”
Tô Lương có chút ngạc nhiên và quay đầu nhìn anh, “Anh qua đây lúc nào thế?”
Trì Cảnh rất muốn bật cười. Bây giờ Tô Lương đâu còn dáng vẻ đoan trang và bình tĩnh như bình thường chứ.
Cô giống như một chú chuột lang nhỏ, cứ hễ động vào thì cô ấy liền bị giật mình.
Trì Cảnh thấp giọng nói: “Em cứ giật mình như thế làm gì. Em làm như vậy khiến tôi không có chút không dám nói chuyện với em nữa đấy.”
Tô Lương cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút mất mặt. Cô mím miệng, do dự một hồi mới nói: “Những lời mà buổi trưa hôm nay anh nói với tôi có phải là những lời nói đùa đúng không?”
Trì Cảnh có chút bất ngờ, “Những chuyện này mà có thể là chuyện đùa được sao?”
Đúng vậy, Tô Lương cũng nghĩ là không thể. Nhưng cô phải đảm bảo xác nhận lại cho đúng, nếu không thì cô ấy sẽ mất mặt lắm đấy.
Tô Lương gật đầu, “Tôi cứ cảm thấy anh không phải là con người như vậy.”
Trì Cảnh nghiêng người về phía cô, Tô Lương không khỏi tránh sang một bên.
Phản ứng của cô ấy rất dễ thương, và bất cứ ai có con mắt tinh ý đều có thể nhận ra sự lo lắng và ngại ngùng của cô ấy trong nháy mắt.
Trì Cảnh hỏi cô: “Đã nói với nhau là tối hôm nay em sẽ trả lời cho tôi mà bây giờ em vẫn chưa suy nghĩ kĩ sao?”
Thật ra cô cũng đã tìm hiểu rõ ràng rồi, nhưng Tô Lương không biết nói thế nào.
Cô liếm môi, “Thân phận của hai chúng ta có sự khác biệt quá lớn, anh cảm thấy chúng ta có cơ hội sao?”
Trì Cảnh chưa bao giờ quan tâm đến thân phận. “Tại sao lại có sự khác biệt rất lớn, ngoại trừ giới tính, còn có gì khác biệt nữa chứ?”
Tô Lương nói: “Anh cũng biết điều kiện của tôi, không phải bên nhà anh coi trọng việc môn đăng hộ đối lắm sao?”
Trì Cảnh cong cong khóe miệng, “Ba mẹ của tôi còn sợ cả đời này tôi sẽ độc thân. Nếu như tôi có bạn gái thì chắc bọn họ sẽ vui mừng khôn siết. Đâu còn có những thứ môn đăng hộ đối chứ, gia đình của tôi rất thoáng, em cứ yên tâm đi. “
Sau đó anh ấy nói: “Lần trước em đến nhà của tôi thì bà nội cũng rất thích em. Bố mẹ tôi có ấn tượng rất tốt về em. Nếu như em còn lo sợ vì những tư tưởng của gia đình tôi thì tôi có thể nói với em, em không cần để ý đến những thứ đó. Bên nhà của tôi sẽ không có người ngăn cản chúng ta đâu, hoặc là xem thường em đâu. “
Thực ra Tô Lương cũng nghĩ tới điều này, lần trước cô đến nhà cũ họ Trì, bà cụ rất tốt bụng.
Nói chung, những người lớn tuổi luôn đối xử tốt với người khác, nhưng những người trẻ tuổi không kém hơn nhiều.
Cộng thêm trong đoạn thời gian này Trì Cảnh đã nói với cô việc bà hai cứ thúc giục kết hôn, thúc giục đến nỗi anh ấy đau đầu.
Vì vậy, chỉ cần anh ấy tìm được bạn gái thì nhà của anh sẽ không để ý lắm đến gia cảnh của bên nhà gái như thế nào.
Tô Lương mặt đỏ lên không tự chủ được, cô vẫn không biết nên nói gì để bình tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình.
Trì Cảnh như nhìn ra được cái gì, khóe miệng càng ngày càng cao, “Vậy thì em còn lo lắng cái gì nữa?”
Tô Lương nói, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể, “Không, tôi không lo lắng chuyện gì nữa.”
Lập tức, Trì Cảnh liền hỏi: “Không lo lắng điều gì nữa vậy thì em đồng ý rồi phải không?”
Cho dù Tô Lương có chịu đựng như thế nào, lúc này cũng không nhịn được, sắc mặt của cô lại đỏ bừng.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Làm sao cô có thể từ chối loại chuyện này được, trừ khi trong đầu cô có cái gì đó không bình thường.
Lần trước cô nhìn thấy Tống Manh đó. Điều kiện của cô ta tốt như vậy, mà lại hạ mình theo Trì Cảnh.
Cô cũng không thanh cao vậy đâu. Gặp được một người như Trì Cảnh thì đâu có thể làm giá để từ chối đối phương được chứ.
Và thành thật mà nói, cô cũng không hoàn toàn nhìn vào điều kiện của nhà họ Trì.
Trì Cảnh đối với cô tốt như vậy, làm sao cô có thể không rung động được chứ.
Lúc trước cô còn nói nếu Trì Cảnh thích cô, cô nhất định sẽ đồng ý. Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.
Trì Cảnh dường như không nghe rõ câu trả lời của cô, lại nghiêng người về phía cô, “Em nói cái gì vậy, vừa nãy em vừa nói gì?”
Tô Lương giả bộ tức giận, quay đầu lại vẻ mặt ủ rũ nhìn anh ấy, “Anh không nghe được thì thôi. Không nghe rõ thì xem như tôi từ chối vậy.”
Tô Mẫn âm thầm trốn trong bếp và không dám xuất hiện.
Cô không quan tâm đến vệ sinh của nhà bếp, vì vậy cô trốn ở đó và nghe lén phòng khách.
Nhưng mà hai người họ ngồi quá sát nhau, những lời mà hai người đó nói thì cô không nghe rõ. Vậy nên Tô Mẫn vô cùng gấp gáp.
Sau đó cô đột nhiên nghe thấy những gì Tô Lương nói.
Điều này, điều này … Điều này có nghĩa là cô ấy đã đồng ý với Trì Cảnh hay sao?
Nhưng đồng ý cũng bình thường thôi, Tô Mẫn gật đầu, cô có chút muốn cười.
Nhưng sau đó cô cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, không phải cho chính mình, cũng không phải Tô Lương.
Mà là vì Ôn Minh Khải.
Ôn Minh Khải cũng là người tốt. Chuyện mà anh ấy thích Tô Lương thì Tô Mẫn cũng có thể nhìn ra.
Bây giờ nếu Tô Lương ở cùng Trì Cảnh, thì bên chỗ Ôn Minh Khải thật sự rất trống rỗng.
Tô Mẫn cảm thấy rất tiếc.
Nhưng nếu như có so sánh thì cô ấy vẫn chọn đứng bên chỗ Trì Cảnh hơn.
Trì Cảnh đã giúp đỡ Tô Lương rất nhiều, thực sự là không có gì nói nữa.
Không phải bởi vì nhà họ Trì có gia cảnh tốt, tuy rằng bọn họ chưa đến nhà họ Ôn lần nào. Nhưng mà khi nghe thấy cuộc đối thoại của bà lão nhà họ Trì thì có thể biết được nhà họ Ôn cũng là một gia tộc lớn.
Nếu như Tô Lương có ở cùng với Ôn Minh Khải thì sau này cô ấy cũng không cần lo cơm áo gạo tiền nữa.
Trong nhiều trường hợp, nó vẫn phụ thuộc vào tình cảm của chúng ta mà thôi.
Tô Lương và Trì Cảnhđã biết nhau lâu hơn, cộng với việc họ có thể coi là làm việc nhau cả ngày lẫn đêm, và họ chắc chắn sẽ ngày càng thân thiết với nhau.
Tô Mẫn bí mật nhìn ra bên ngoài, hai người rất gần, không biết đang nói cái gì, Tô Lương quay lưng nên không nhìn rõ Trì Cảnh.
Trì Cảnh nghiêng người và nhìn vào sườn mặt bên phải của Tô Lương.
Hai người giống như những đứa trẻ vụng về, họ trông khá hạnh phúc.
Tô Mẫn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cô không nhìn bọn họ nữa và dựa vào bàn nấu ăn.
Trước nay Tô Lương luôn giữ thái độ bi quan đối với tình cảm, khi nào cũng nói là muốn sống như vậy cả đời.
Vốn dĩ cô vẫn rất lo lắng, cô sợ đến lúc đó Tô Lương đúng thật là phải sống như vậy một mình.
Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô tin rằng Trì Cảnh có thể chăm sóc Tô Lương rất tốt.
Sau này chắc là Tô Mẫn không cần bận tâm đến chuyện này nữa.
Cô ấy ở bên này được một lúc thì bên chỗ của Tô Lương và Trì Cảnh liền có động tĩnh. Hai người họ đều đứng dậy và nói muốn ra ngoài đi dạo.
Tô Mẫn từ trong bếp vội vàng bước ra, “Được, được, được rồi. Hai đứa mau đi dạo đi. Ăn cơm xong hoạt động một chút mới tốt cho sức khỏe.”
Thật ra cô cũng hy vọng hai người mau chóng ra ngoài, nếu không cô sẽ phải ở trong bếp trốn tránh bọn họ.
Khi Tô Mẫn và Trì Cảnh đi ra ngoài thì Tô Mẫn vội vàng trở về phòng.
Cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho A Húc, kể cho anh ấy nghe về chuyện của Tô Lương và Trì Cảnh.
Rất nhanh A Húc liền điện thoại qua cho Tô Mẫn. Anh ấy nói mình rất vui, miệng không ngừng nói những lời chúc mừng.
Tô Mẫn thở dài, “Anh có phát hiện ra điều gì không? Thực ra anh Ôn cũng có chút tình ý với Tô Lương đó. “
Bên chỗ A Húc liền á lên một tiếng. Từ những phản ứng này của anh thì Tô Mẫn có thể thấy được đúng thật là anh ấy không biết chuyện này.
Tô Mẫn nhàn nhạt nằm ở trên giường, “Anh Ôn cũng là một người rất tốt. Nhưng mà với tình hình này thì em gái của em chỉ có thể phụ lòng tốt này của anh ấy thôi.”
Cái gì A Húc cũng không biết vậy nên anh cũng không có cảm nhận giống như Tô Mẫn, “Như vậy à, nhưng anh cảm thấy em gái của em và anh Trì cũng đúng thật là xứng đôi vừa lứa lắm đấy chứ.”
Lần trước khi cùng nhau ăn cơm thì thực sự anh ấycó thể biết được Trì Cảnh đối xử rất tốt với Tô Lương.
A Húc cũng biết được thân phận, địa vị của Trì Cảnh.
Nhưng khi anh ấy ăn cơm cùng bọn họ thì thái độ của anh đối với bọn họ rất tốt. Hoàn toàn không có những quy cách gì cả, cũng không tỏ thái độ khinh bỉ gì cả. Trì Cảnh không hề để ý những thứ đó, vì anh ấy nghĩ những thứ đó không hề quan trọng chút nào.
A Húc cùng từng gặp những người có tiền, giàu có. Những người đó cứ lên mạng, lúc đi thì cứ vênh cái mặt lên trời, hoàn toàn không coi ai ra gì. Tướng dáng của bọn họ rất hách dịch khiến người khác chán ghét.
Nhưng với Trì Cảnh thì anh ấy có ấn tượng rất tốt. Còn về khi được việc Trì Cảnh và Tô Lương đến bên cạnh nhau thì anh đồng ý một trăm phần trăm và không có bất cứ ý kiến gì. Vì bọn họ xứng đáng ở bên nhau và hạnh phúc. Không có bất cứ rào cản gì trong tình cảm của bọn họ, điều này thật sự rất tốt.
Tô Mẫn nhắm mắt lại, cô thiết nghĩ chắc chỉ có cô là thương xót cho Ôn Minh Khải mà thôi, và cũng chỉ có cô mới có thể thấu hiểu được cái cảm giác đau đớn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.