Chương 1419: Nói nhiều lời yêu
Thị Từ
21/10/2023
Tô Lương và không đi đâu xa, bọn họ chỉ đi dạo vài vòng ở dưới khu chung cư.
Không biết Trì Cảnh cảm thấy thế nào, nhưng dù sao Tô Lương vẫn có chút xấu hổ.
Trước đây cô chưa từng yêu ai. Sau khi đồng ý với Trì Cảnh, cô không hiểu hai người nên đối mặt với nhau với thái độ như thế nào. Cô hoàn toàn không hiểu những thứ này
Thật ra, Trì Cảnh không hiểu, nhưng có thể có một số điều đàn ông chỉ muốn tự mình tìm hiểu.
Lúc đầu hai người đi cạnh nhau không nói chuyện, sau này Trì Cảnh không kìm lòng được mà vươn tay kéo tay Tô Lương qua bên chỗ mình.
Tô Lương bị anh làm cho có chút giật mình. Theo điều kiện phản xạ cô liền từ chối nhưng Trì Cảnh có chút kiên quyết, vậy nên cô chỉ đành thỏa hiệp theo mà thôi.
Trì Cảnh nắm tay cô, hai người chậm rãi đi trên con đường trong khu chung cư.
Tô Lương cảm thấy tim đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng bắt đầu hơi đổ mồ hôi.
Trì Cảnh nói trước, “Hai chúng ta như vậy cũng tính là ở bên nhau rồi đúng không?.”
Tô Lương lại lắp bắp, “Chắc là… như vậy đó”
Sau đó, Trì Cảnh liền nói, “Vậy thì em phải nói chuyện này cho Ôn Minh Khải cho anh ta biết. Để sau này anh ta có thể an phận một chút.”
Khi anh ấy nói lời này, Tô Lương cung sững người một lúc, sau đó quay đầu nhìn anh, cau mày nói: “Anh Ôn cũng là người hiểu chuyện lắm.”
Trì Cảnh hừ nhẹ một tiếng, đặc biệt giống như một đứa trẻ đang ghen tị, “Thật sao? Anh không thấy như vậy, có phải em không biết chuyện này đúng không, anh ta có cảm tình với em đấy. “
Không đợi Tô Lương lên tiếng, anh nói thêm, “Anh ta cứ tỏ ra nhã nhặn với em. Rõ ràng là có ý với em mà.”
Điều này Tô Lương cũng biết điều đó, cô do dự nói: “Nhưng mà em với anh ấy cũng không có gì, cũng không có mối quan hệ gì mật thiết cả. Anh Ôn cũng chưa từng nói, em cũng không nhắc đến, hai người bọn em chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Trì Cảnh nói: “Đương nhiên chuyện này anh cũng biết.”
Nếu Tô Lương có bất kỳ hành vi thân mật nào với Ôn Minh Khải thì anh ấy đã sớm đứng ngồi không yên rồi. Và hồi nãy anh sẽ không mở lòng hết tất cả mọi chuyện với Tô Lương.
Trì Cảnh kéo cô đến bên cạnh mình, “Anh cũng không hoài nghi hai người có gì cả, chỉ là anh không muốn anh ta cứ xuất hiện bên cạnh em mà thôi. Bây giờ hai chúng ta đã chính thức ở bên cạnh nhau, em nhất định phải nói chuyện này cho anh ta biết. Để trong lòng anh ta có tính toán khác.”
Một lúc sau, Tô Lương chỉ ừ một tiếng “Được rồi, em hiểu rồi.”
Nói đến đây, cả hai lại im lặng thêm một lần nữa.
Thực ra lúc trước hai người họ chưa yêu nhau thì cũng chưa từng chủ động tìm chủ đề để nói với nhau.
Nhưng bây giờ thân phận đã khác, tâm trạng của hai người cũng khác. Cả hai đều cảm thấy hơi lãng phí thời gian để hòa hợp với nhau trong im lặng.
Sau một lúc, Trì Cảnh nói: “Chúng ta hãy tìm một thời điểm rảnh rỗi, em về nhà với anh nhé. Chuyện này anh phải thông báo với bố mẹ anh một tiếng.”
Tô Lương vội nói: “Hãy đợi đã, chúng ta mới ở bên nhau. Nếu như em cứ về nhà với anh như vậy, có phải là quá đường đột hay không?”
Trì Cảnh không cảm thấy lo lắng, trong tiềm thức cũng không cảm thấy mình và Tô Lương chỉ mới đến bên nhau.
Có lẽ suy nghĩ của anh ấy khác với những người khác, anh ấy và Tô Lương quen nhau cũng được một thời gian. Trước đây hai người họ cũng rất hợp nhau nên đoạn thời gian trước anh thấy chỉ là thời gian tìm hiểu nhau mà thôi.
Tuy nhiên, bây giờ Trì Cảnh cũng khá hiểu tâm thái của Tô Lương.
Con gái thực sự là da mặt cũng khá mỏng hơn, và điều dễ hiểu là họ không thể thay đổi thân phận của mình chỉ trong một lúc.
Vì vậy Trì Cảnh nói: “Được, vậy thì nghe theo em hết nhé.”
Hai người chậm rãi đi dạo một lúc, cho đến khi trời tối hẳn.
Khi bọn họ đi tới cửa đơn vị dưới lầu, Tô Lương nói: “Được rồi, cũng khá muộn rồi đó. Anh về nhà sớm đi.”
Thành thật mà nói, Trì Cảnh không muốn rời đi.
Có thể là do hai người vừa mới quen nhau, còn mới mẻ nên anh muốn ở bên nhau để nói nhiều lời yêu hơn.
Nhưng vào thời điểm này, anh không thể làm khác được.
Trì Cảnh đứng trước mặt Tô Lương, do dự một lúc rồi vươn tay ôm cô vào lòng.
Không nói tới chuyện Tô Lương bị làm cho giật mình, bản thân Trì Cảnh cũng đang run rẩy.
Anh ta chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào.
Tô Lương đưa tay ra chạm vào ngực của Trì Cảnh, trong lòng của hai người đang có nhiều suy nghĩ lộn xộn.
Cô thực sự sợ Trì Cảnh sẽ làm ra những động tác thân mật hơn.
Nhưng tiếp theo Trì Cảnh cũng không làm gì, anh chỉ ôm Tô Lương và nói: “Vậy thì anh về nhé, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Sau đó anh ấy buông Tô Lương ra, quay người đi về hướng mà anh ấy đã đậu xe mình.
Tô Lương thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết đang xảy ra chuyện gì, trong lòng của cô lại có chút thất vọng.
Trì Cảnh bước ra ngoài một lúc lâu rồi dừng lại, quay lại nhìn cô và vẫy tay với cô.
Tô Lương cũng đưa tay ra đung đưa, cô cố gắng hết sức kìm nén biểu cảm của mình, không khỏi lộ ra vẻ không nhịn được nụ cười.
Cuối cùng Trì Cảnh lên xe, Tô Lương cũng quay người đi vào cửa chung cư.
Vừa mở cửa đi vào thì cô liền lấy tay đặt vào tim mình. Hóa ra yêu nhau lại là một việc thú vị đến thế.
Sau đó Tô Lương đi thang máy lên lầu.
Tô Mẫn đã ở trong phòng của mình. Vốn dĩ Tô Mẫn còn nghĩ rằng Tô Lương sẽ qua tìm cô để hỏi một số chuyện về mình.
Nhưng kết quả là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hiển nhiên, Tô Mẫn đã nghỉ ngơi rồi. Vậy nên Tô Lương mới nhẹ nhàng tắm rửa, sau đó cô cũng trở về phòng của mình.
Trước sau gì cô cũng không dùng quá nhiều thời gian để làm những việc đó. Sau khi về phòng của mình, cô kiểm tra điện thoại, lúc này chắc Trì Cảnh cũng chưa về tới nhà đâu.
Cô cầm điện thoại chờ ở đây một chút. Một lúc sau điện thoại của cô liền rung lên vài tiếng, là Trì Cảnh gọi điện thoại đến cho cô.
Tô Lương cầm điện thoại nhìn một hồi rồi nhếch mép cười, tự nhủ: “Con trai đúng thật là dầu mỡ thật đấy. Làm những hành động này cũng ngấy thật.”
Mặc dù cô ấy nói vậy, nhưng cô ấy có thể nói rằng cô rất vui khi Trì Cảnh gọi điện thoại cho cô.
Tô Lương trả lời điện thoại, “Anh về nhà nhanh thế à.”
Trì Cảnh nói: “Đường không có nhiều xe, và cũng toàn là đèn xanh. Vậy nên anh về nhà sớm hơn đấy.”
Anh đâu dám nói anh muốn về nhà đến mức đạp mạnh chân ga trên đường, muốn về nhà càng sớm càng tốt, để có thể gọi điện thoại cho Tô Lương.
Tô Lương tựa vào bên giường, “Về đến nhà là được rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì anh ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn phải đi làm nữa đấy.”
Trì Cảnh nghe xong lời của cô như thể muốn cúp máy, anh lập tức nói: “Bây giờ, anh còn chưa buồn ngủ lắm, anh muốn nói chuyện với em thêm một lúc nữa.”
Lúc hai người không đối mặt với nhau, Tô Lương cũng thoải mái hơn, cô nói: “Còn chuyện gì mà nói với nhau nữa chứ. Mỗi ngày chúng ta cũng gặp nhau rồi còn gì, đâu ra mà nhiều chuyện để nói hả?”
Trì Cảnh hỏi: “Em không có chuyện gì muốn nói với anh sao? Nhưng mà anh cảm thấy anh có rất nhiều điều muốn nói với em. “
Tô Lương chỉ ồ một tiếng: “Vậy thì anh nói xem anh muốn nói gì với em nào?”
Bên chỗ Trì Cảnh liền bật cười, “Vừa nãy, trên đường đi về anh lại nhớ về cảnh tượng lúc đầu anh gặp em đấy. Em còn nhớ chuyện đó hay không?”
Tất nhiên, Tô Lương nhớ rằng họ gặp nhau trong một quán bar, cô đã đánh một người nào đó. Và bọn họ kéo một đám người để đi tìm cô khắp nơi, lúc đó cô còn trốn ở bên cạnh Trì Cảnh.
Ngày đó đúng thật là cô đã bị dọa cho sợ chết khiếp. Mấy người đàn ông đó lại đang ở trong trạng thái bị say rượu. Trong lúc đó, sao mà cô không sợ cho được chứ.
Thực lòng mà nói, nếu hôm đó Trì Cảnh không đứng ra giúp đỡ cô, cô thật sự không biết chuyện này sẽ phát triển thành bước đường nào nữa.
Khi đó, cô đã nhờ người phục vụ giúp đỡ, nhưng người phục vụ ở quầy bar nhìn thấy cô một mình và không quan tâm đến cô một chút.
Những người đó cũng không phải là dạng vừa gì, nếu chọc đến những người đó thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức độ nào nữa. Nếu như không có anh giúp đỡ thì chắc bây giờ cuộc đời cô cũng cực khổ như lúc trước rồi.
Tô Lương ừ một tiếng, “Đương nhiên là em nhớ rồi. Lần đó anh đã cứu em, cũng đã cứu chị của em.”
Trì Cảnh nói: “Vậy nên thỉnh thoảng anh cũng nghĩ lại, đây có thể là duyên phận. Em cũng biết tính tình của anh là như thế nào rồi. Với tình huống như thế thì bình thường anh sẽ không lo chuyện bao đồng đâu.”
Nhưng là vì hôm đó tâm trạng của anh không được tốt, cũng không biết hôm đó sao lại hồ đồ giúp Tô Lương vượt qua những chuyện đó.
Và sau đó, anh còn giúp cô thêm vài lần nữa. Cũng có thể hiểu rằng anh giúp đỡ cho cô hết lần này đến lần khác. Đây cũng có thể là định mệnh trong cuộc đời của hai người họ. Trì Cảnh là quý nhân trong cuộc đời của Tô Lương. Và Tô Lương là niềm hạnh phúc trong đời của Trì Cảnh.
Bản thân anh nghĩ lại cũng thấy khó mà tin vào chuyện này.
Anh không phải là người xấu nhưng cũng không thể gọi là người tốt. Chỉ là anh ta không làm điều ác, nhưng anh ta hiếm khi chủ động làm điều thiện.
Nội tâm của anh cũng khá khô khan.
Chỉ là ở Tô Lương, tính tình của anh dường như đã thay đổi.
Anh sẽ chủ động giúp đỡ, thương hại Tô Lương và muốn giúp cô thoát khỏi tình trạng khó khăn trong cuộc sống.
Trì Cảnh cảm thấy nhiều thứ có lẽ đã được định sẵn từ lâu.
Bên chỗ Tô Lương cũng đã bật cười, “Thực ra em cũng như vậy. Anh đừng thấy cuộc sống của em khó khăn như thế. Nhưng mà em cũng rất ghét người khác chủ động ra tay giúp đỡ em.”
Ở công ty nơi cô từng làm việc, một đồng nghiệp nam thích cô, chưa kể điều kiện gia đình của nam đồng nghiệp đặc biệt tốt, nhưng so với cô còn tốt hơn rất nhiều.
Nam đồng nghiệp đó luôn giúp đỡ cô dù cố tình hay vô ý. Nhưng mà cũng khiến Tô Lương làm cho cô có chút ngộp thở.
Cô không biết tại sao cô ghét những người mà cứ xem cô như thể là nhóm người yếu đuối và giúp đỡ cô.
Nhưng khi Trì Cảnh giúp cô, cô không cảm thấy như vậy. Thay vào đó, cô cảm thấy như mình đã tìm được một người chống lưng và có thể che chở cho cô.
Tô Lương cũng không so sánh hai trạng thái trước và sau khi hai người yêu nhau. Cô chỉ cảm thấy có thể là lúc đầu Trì Cảnh giúp cô mục đích không phải vì cô.
Anh chỉ đơn thuần ra tay giúp đỡ như anh đã từng giúp đỡ những người khác mà thôi. Cũng không mưu đồ những điều khác, vậy nên anh đối với cô cũng không phòng bị tâm lý nhiều.
Không biết Trì Cảnh cảm thấy thế nào, nhưng dù sao Tô Lương vẫn có chút xấu hổ.
Trước đây cô chưa từng yêu ai. Sau khi đồng ý với Trì Cảnh, cô không hiểu hai người nên đối mặt với nhau với thái độ như thế nào. Cô hoàn toàn không hiểu những thứ này
Thật ra, Trì Cảnh không hiểu, nhưng có thể có một số điều đàn ông chỉ muốn tự mình tìm hiểu.
Lúc đầu hai người đi cạnh nhau không nói chuyện, sau này Trì Cảnh không kìm lòng được mà vươn tay kéo tay Tô Lương qua bên chỗ mình.
Tô Lương bị anh làm cho có chút giật mình. Theo điều kiện phản xạ cô liền từ chối nhưng Trì Cảnh có chút kiên quyết, vậy nên cô chỉ đành thỏa hiệp theo mà thôi.
Trì Cảnh nắm tay cô, hai người chậm rãi đi trên con đường trong khu chung cư.
Tô Lương cảm thấy tim đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng bắt đầu hơi đổ mồ hôi.
Trì Cảnh nói trước, “Hai chúng ta như vậy cũng tính là ở bên nhau rồi đúng không?.”
Tô Lương lại lắp bắp, “Chắc là… như vậy đó”
Sau đó, Trì Cảnh liền nói, “Vậy thì em phải nói chuyện này cho Ôn Minh Khải cho anh ta biết. Để sau này anh ta có thể an phận một chút.”
Khi anh ấy nói lời này, Tô Lương cung sững người một lúc, sau đó quay đầu nhìn anh, cau mày nói: “Anh Ôn cũng là người hiểu chuyện lắm.”
Trì Cảnh hừ nhẹ một tiếng, đặc biệt giống như một đứa trẻ đang ghen tị, “Thật sao? Anh không thấy như vậy, có phải em không biết chuyện này đúng không, anh ta có cảm tình với em đấy. “
Không đợi Tô Lương lên tiếng, anh nói thêm, “Anh ta cứ tỏ ra nhã nhặn với em. Rõ ràng là có ý với em mà.”
Điều này Tô Lương cũng biết điều đó, cô do dự nói: “Nhưng mà em với anh ấy cũng không có gì, cũng không có mối quan hệ gì mật thiết cả. Anh Ôn cũng chưa từng nói, em cũng không nhắc đến, hai người bọn em chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Trì Cảnh nói: “Đương nhiên chuyện này anh cũng biết.”
Nếu Tô Lương có bất kỳ hành vi thân mật nào với Ôn Minh Khải thì anh ấy đã sớm đứng ngồi không yên rồi. Và hồi nãy anh sẽ không mở lòng hết tất cả mọi chuyện với Tô Lương.
Trì Cảnh kéo cô đến bên cạnh mình, “Anh cũng không hoài nghi hai người có gì cả, chỉ là anh không muốn anh ta cứ xuất hiện bên cạnh em mà thôi. Bây giờ hai chúng ta đã chính thức ở bên cạnh nhau, em nhất định phải nói chuyện này cho anh ta biết. Để trong lòng anh ta có tính toán khác.”
Một lúc sau, Tô Lương chỉ ừ một tiếng “Được rồi, em hiểu rồi.”
Nói đến đây, cả hai lại im lặng thêm một lần nữa.
Thực ra lúc trước hai người họ chưa yêu nhau thì cũng chưa từng chủ động tìm chủ đề để nói với nhau.
Nhưng bây giờ thân phận đã khác, tâm trạng của hai người cũng khác. Cả hai đều cảm thấy hơi lãng phí thời gian để hòa hợp với nhau trong im lặng.
Sau một lúc, Trì Cảnh nói: “Chúng ta hãy tìm một thời điểm rảnh rỗi, em về nhà với anh nhé. Chuyện này anh phải thông báo với bố mẹ anh một tiếng.”
Tô Lương vội nói: “Hãy đợi đã, chúng ta mới ở bên nhau. Nếu như em cứ về nhà với anh như vậy, có phải là quá đường đột hay không?”
Trì Cảnh không cảm thấy lo lắng, trong tiềm thức cũng không cảm thấy mình và Tô Lương chỉ mới đến bên nhau.
Có lẽ suy nghĩ của anh ấy khác với những người khác, anh ấy và Tô Lương quen nhau cũng được một thời gian. Trước đây hai người họ cũng rất hợp nhau nên đoạn thời gian trước anh thấy chỉ là thời gian tìm hiểu nhau mà thôi.
Tuy nhiên, bây giờ Trì Cảnh cũng khá hiểu tâm thái của Tô Lương.
Con gái thực sự là da mặt cũng khá mỏng hơn, và điều dễ hiểu là họ không thể thay đổi thân phận của mình chỉ trong một lúc.
Vì vậy Trì Cảnh nói: “Được, vậy thì nghe theo em hết nhé.”
Hai người chậm rãi đi dạo một lúc, cho đến khi trời tối hẳn.
Khi bọn họ đi tới cửa đơn vị dưới lầu, Tô Lương nói: “Được rồi, cũng khá muộn rồi đó. Anh về nhà sớm đi.”
Thành thật mà nói, Trì Cảnh không muốn rời đi.
Có thể là do hai người vừa mới quen nhau, còn mới mẻ nên anh muốn ở bên nhau để nói nhiều lời yêu hơn.
Nhưng vào thời điểm này, anh không thể làm khác được.
Trì Cảnh đứng trước mặt Tô Lương, do dự một lúc rồi vươn tay ôm cô vào lòng.
Không nói tới chuyện Tô Lương bị làm cho giật mình, bản thân Trì Cảnh cũng đang run rẩy.
Anh ta chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào.
Tô Lương đưa tay ra chạm vào ngực của Trì Cảnh, trong lòng của hai người đang có nhiều suy nghĩ lộn xộn.
Cô thực sự sợ Trì Cảnh sẽ làm ra những động tác thân mật hơn.
Nhưng tiếp theo Trì Cảnh cũng không làm gì, anh chỉ ôm Tô Lương và nói: “Vậy thì anh về nhé, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Sau đó anh ấy buông Tô Lương ra, quay người đi về hướng mà anh ấy đã đậu xe mình.
Tô Lương thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết đang xảy ra chuyện gì, trong lòng của cô lại có chút thất vọng.
Trì Cảnh bước ra ngoài một lúc lâu rồi dừng lại, quay lại nhìn cô và vẫy tay với cô.
Tô Lương cũng đưa tay ra đung đưa, cô cố gắng hết sức kìm nén biểu cảm của mình, không khỏi lộ ra vẻ không nhịn được nụ cười.
Cuối cùng Trì Cảnh lên xe, Tô Lương cũng quay người đi vào cửa chung cư.
Vừa mở cửa đi vào thì cô liền lấy tay đặt vào tim mình. Hóa ra yêu nhau lại là một việc thú vị đến thế.
Sau đó Tô Lương đi thang máy lên lầu.
Tô Mẫn đã ở trong phòng của mình. Vốn dĩ Tô Mẫn còn nghĩ rằng Tô Lương sẽ qua tìm cô để hỏi một số chuyện về mình.
Nhưng kết quả là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hiển nhiên, Tô Mẫn đã nghỉ ngơi rồi. Vậy nên Tô Lương mới nhẹ nhàng tắm rửa, sau đó cô cũng trở về phòng của mình.
Trước sau gì cô cũng không dùng quá nhiều thời gian để làm những việc đó. Sau khi về phòng của mình, cô kiểm tra điện thoại, lúc này chắc Trì Cảnh cũng chưa về tới nhà đâu.
Cô cầm điện thoại chờ ở đây một chút. Một lúc sau điện thoại của cô liền rung lên vài tiếng, là Trì Cảnh gọi điện thoại đến cho cô.
Tô Lương cầm điện thoại nhìn một hồi rồi nhếch mép cười, tự nhủ: “Con trai đúng thật là dầu mỡ thật đấy. Làm những hành động này cũng ngấy thật.”
Mặc dù cô ấy nói vậy, nhưng cô ấy có thể nói rằng cô rất vui khi Trì Cảnh gọi điện thoại cho cô.
Tô Lương trả lời điện thoại, “Anh về nhà nhanh thế à.”
Trì Cảnh nói: “Đường không có nhiều xe, và cũng toàn là đèn xanh. Vậy nên anh về nhà sớm hơn đấy.”
Anh đâu dám nói anh muốn về nhà đến mức đạp mạnh chân ga trên đường, muốn về nhà càng sớm càng tốt, để có thể gọi điện thoại cho Tô Lương.
Tô Lương tựa vào bên giường, “Về đến nhà là được rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì anh ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn phải đi làm nữa đấy.”
Trì Cảnh nghe xong lời của cô như thể muốn cúp máy, anh lập tức nói: “Bây giờ, anh còn chưa buồn ngủ lắm, anh muốn nói chuyện với em thêm một lúc nữa.”
Lúc hai người không đối mặt với nhau, Tô Lương cũng thoải mái hơn, cô nói: “Còn chuyện gì mà nói với nhau nữa chứ. Mỗi ngày chúng ta cũng gặp nhau rồi còn gì, đâu ra mà nhiều chuyện để nói hả?”
Trì Cảnh hỏi: “Em không có chuyện gì muốn nói với anh sao? Nhưng mà anh cảm thấy anh có rất nhiều điều muốn nói với em. “
Tô Lương chỉ ồ một tiếng: “Vậy thì anh nói xem anh muốn nói gì với em nào?”
Bên chỗ Trì Cảnh liền bật cười, “Vừa nãy, trên đường đi về anh lại nhớ về cảnh tượng lúc đầu anh gặp em đấy. Em còn nhớ chuyện đó hay không?”
Tất nhiên, Tô Lương nhớ rằng họ gặp nhau trong một quán bar, cô đã đánh một người nào đó. Và bọn họ kéo một đám người để đi tìm cô khắp nơi, lúc đó cô còn trốn ở bên cạnh Trì Cảnh.
Ngày đó đúng thật là cô đã bị dọa cho sợ chết khiếp. Mấy người đàn ông đó lại đang ở trong trạng thái bị say rượu. Trong lúc đó, sao mà cô không sợ cho được chứ.
Thực lòng mà nói, nếu hôm đó Trì Cảnh không đứng ra giúp đỡ cô, cô thật sự không biết chuyện này sẽ phát triển thành bước đường nào nữa.
Khi đó, cô đã nhờ người phục vụ giúp đỡ, nhưng người phục vụ ở quầy bar nhìn thấy cô một mình và không quan tâm đến cô một chút.
Những người đó cũng không phải là dạng vừa gì, nếu chọc đến những người đó thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức độ nào nữa. Nếu như không có anh giúp đỡ thì chắc bây giờ cuộc đời cô cũng cực khổ như lúc trước rồi.
Tô Lương ừ một tiếng, “Đương nhiên là em nhớ rồi. Lần đó anh đã cứu em, cũng đã cứu chị của em.”
Trì Cảnh nói: “Vậy nên thỉnh thoảng anh cũng nghĩ lại, đây có thể là duyên phận. Em cũng biết tính tình của anh là như thế nào rồi. Với tình huống như thế thì bình thường anh sẽ không lo chuyện bao đồng đâu.”
Nhưng là vì hôm đó tâm trạng của anh không được tốt, cũng không biết hôm đó sao lại hồ đồ giúp Tô Lương vượt qua những chuyện đó.
Và sau đó, anh còn giúp cô thêm vài lần nữa. Cũng có thể hiểu rằng anh giúp đỡ cho cô hết lần này đến lần khác. Đây cũng có thể là định mệnh trong cuộc đời của hai người họ. Trì Cảnh là quý nhân trong cuộc đời của Tô Lương. Và Tô Lương là niềm hạnh phúc trong đời của Trì Cảnh.
Bản thân anh nghĩ lại cũng thấy khó mà tin vào chuyện này.
Anh không phải là người xấu nhưng cũng không thể gọi là người tốt. Chỉ là anh ta không làm điều ác, nhưng anh ta hiếm khi chủ động làm điều thiện.
Nội tâm của anh cũng khá khô khan.
Chỉ là ở Tô Lương, tính tình của anh dường như đã thay đổi.
Anh sẽ chủ động giúp đỡ, thương hại Tô Lương và muốn giúp cô thoát khỏi tình trạng khó khăn trong cuộc sống.
Trì Cảnh cảm thấy nhiều thứ có lẽ đã được định sẵn từ lâu.
Bên chỗ Tô Lương cũng đã bật cười, “Thực ra em cũng như vậy. Anh đừng thấy cuộc sống của em khó khăn như thế. Nhưng mà em cũng rất ghét người khác chủ động ra tay giúp đỡ em.”
Ở công ty nơi cô từng làm việc, một đồng nghiệp nam thích cô, chưa kể điều kiện gia đình của nam đồng nghiệp đặc biệt tốt, nhưng so với cô còn tốt hơn rất nhiều.
Nam đồng nghiệp đó luôn giúp đỡ cô dù cố tình hay vô ý. Nhưng mà cũng khiến Tô Lương làm cho cô có chút ngộp thở.
Cô không biết tại sao cô ghét những người mà cứ xem cô như thể là nhóm người yếu đuối và giúp đỡ cô.
Nhưng khi Trì Cảnh giúp cô, cô không cảm thấy như vậy. Thay vào đó, cô cảm thấy như mình đã tìm được một người chống lưng và có thể che chở cho cô.
Tô Lương cũng không so sánh hai trạng thái trước và sau khi hai người yêu nhau. Cô chỉ cảm thấy có thể là lúc đầu Trì Cảnh giúp cô mục đích không phải vì cô.
Anh chỉ đơn thuần ra tay giúp đỡ như anh đã từng giúp đỡ những người khác mà thôi. Cũng không mưu đồ những điều khác, vậy nên anh đối với cô cũng không phòng bị tâm lý nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.