Chương 5: kế hoạch trả thù của cô
Sum
29/05/2013
Nếu bạn hỏi tôi, trường đại học xxx ai giỏi nhất thì tôi
không ngại mà trả lời rằng “đó là Trịnh Hải Lam”. Nếu bạn hỏi tôi ở
trường ĐH xxx ai xinh nhất thì tôi vẫn nói rằng “ Trịnh Hải Lam”. Và nếu bạn hỏi tôi ai thù giai nhất trườnng ĐH xxx thì câu trả lời vẫn không
thay đổi “ Trịnh Hải Lam”. Dường như cái tên “ Trịnh Hải Lam” như một
khẩu hiệu của ngôi trương này. Cô không chỉ đứng đầu ngành về lĩnh vực
thiết kế trang sức, mà còn là hoa khôi suốt 4 năm qua của trường xxx.
Chưa 1 đối thủ nào đánh gục được vị thế đó của cô. Nhưng cả trường ĐH
xxx không ai là không biết tính thù giai nhớ lâu của cô, một khi đã gây thù oán với Hải Lam thì coi như xong, bạn hãy chờ đòn đáp trả của cô.
Chưa 1 ai gây sự với cô mà lại thoát thân yên bình. Chính vì thế Hải Lam rất tự hào về bản thân với những trò không giống ai. Nhưng ở đời chẳng
phải vẫn có câu: “vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn” hay sao.
..............................
“Tiểu Lam, mau nói cho tao biết, anh chàng đẹp trai hotboy hôm trước là ai vậy? ai da tao chưa thấy người nào lại đẹp trai mà lạnh lùng như vậy nha. Còn đẹp hơn cả Lee Min Hoo và Kim Bum đấy chứ.” Mấy ngày không gặp, vừa tới căng tin nhìn thấy Hải Lam đang hì hục ăn bữa cơm trưa quên cả trời đất, Bảo Yến không để mất thời cơ mà túm cổ con bạn “bức cung”.
Hải Lam đang nhiệt tình ăn bị con bạn quạc cổ làm cho cơm ở trong miệng thi nhau tung tóe hết ra bàn ” phụt….phụt….khụ…khụ”. Cô vội với ly nước gần đó uống như con ma khát, mắt trợn trắng hết cả lên. Mãi mới nguôi cơn nghẹn mà trừng mắt nhìn Bảo Yên, cốc rõ mạnh cái thìa ăn cơm lên đầu nó mà rống giọng
“này…mày định cho tao chết sặc đấy hả? không biết là đại cô nương đang ăn sao? Con này thật là….sao lần nào gặp mày cũng sui sẻo thế không biết”
“khà khà …bớt giận bớt giận…..tiểu nhân sai rồi” Bảo Yến dí dỏm mà giờ tay lên như kiểu đầu hàng địch
“nói đi…gặp tao …có truyện.. gì….nếu không thì …biến cho …khuất mắt tao.” Hải Lam vẫn tiếp tục công cuộc ăn cơm của mình. Mồm cô nhồm nhoàm cơm mà nói chẳng ra câu cú gì hết. Cứ nhìn thấy Bảo Yến là máu điên trong cô lại nổi lên. Nếu không phải tại cái thói mê trai đẹp của nó thì cô đâu có thành ra như vậy. người gì mà cứ nhìn thấy trai là đực cái mặt ra. Rõ ghét…..
“hì..làm gì mà nóng tính thế mày. Tao hỏi là mày với cái anh chàng lần trước là thế nào? Sao aanh ta lại nhận mình là Doãn Minh Phong. Không phải anh ta bị bệnh thân kinh phân liệt chứ hả?”
“Phân cái đầu mày đấy, anh ta chính là Doãn Minh Phong” chịu hết nổi với con bạn. không phải xem nhiều phim Hàn quá nên giờ mắc bệnh suy diễn lung tung đấy chứ.
“hả….nhưng sao mày bảo anh ta xấu lắm mà? Không nhẽ là phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Bảo Yến không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Ôi anh ta là Doãn thiếu sao? Sao trên đời lại có người đẹp trai quá đến vậy. Thật tiếc lúc đó mình không giữ anh t lại mà ngắm cho sướng mắt. Tiếc quá đi mất.....
“uhm. Mà tao nói cho mày biết 1 bí mật nha. Anh ta ban ngày thì là giám đốc, ban đêm lại hành nghề trai bao đấy? “ Hải Lam cười nham hiểm mà vạch ra kế sách trả thù Minh Phong.
Bảo Yến căng tròn hai 2 mắt lên như 2 quả bong te te mà nhìn cô “ mày nói sao? Anh ta là trai bao? Ôi ôi, mày đừng nói sạo, trên đời lại có người giàu đi làm trai bao sao? Chẳng lẽ tiền của nhà họ không đủ hay sao mà lại đi cái nghề này…ôi ôi…đầu tôi sao lại đau thế này cơ chứ, thật không thể tin được”
“chính anh ta nói với tao mà” Hải Lam nói chắc như đinh đóng cột.
“ vậy ba mày có biết truyện không? Bác đấy vẫn đồng ý cho mày lấy anh ta sao?” Bảo Yên không ngừng tiếc rẻ cho Minh Phong, trông thế mà lại...
“có chết tao cũng không lấy hắn ta.hừ”
"đúng" Bảo Yến không ngừng gật đầu đồng tình với Hải Lam.
“này..., hay... hôm nào đó mày giới thiệu tao với anh ta đi. Haha….bạn bè có 'thứ ngon' phải cùng chia sẻ chứ, không phải sao? Hử. dù sao mày cũng không lấy anh ta mà.hì....” cô cười rõ nham nhở. Mặc dù anh ta làm cái nghề không mấy “lương thiện” cho lắm, nhưng nhìn vẻ hào hoa của anh khiến cô không khỏi thèm thuồng. haiz…thôi thì được vui vẻ với anh 1 ngày cũng tốt.
Biết rõ tâm địa “xấu xa” của con bạn Hải Lam mừng thầm trong bụng. Cô không do dự mà đồng ý. Đã xong, công cuộc cách mạng chống lại "tên tư bản" lạnh lùng kia coi như thành công bước 1.Doãn Minh Phong -không rửa được mối nhục này tôi không phải Trịnh Hải Lam.haha....
Văn phòng thám tử tư
"Đây là toàn bộ những gì bà cần" thám tử Cao nhã nhặn đưa túi tài liệu cho bà Như Ý.
Tay bà không ngừng run run nhận lấy cái túi. Tim bà đập nhanh hơn bao giờ hết, đôi mắt mờ đi. Bà không giám mở nó ra, bà rất sợ nếu như những thông tin trong này không giống như những gì bà nghĩ thì phải làm sao? Bà đã rất hy vọng Lập Nguyên là con trai bà.
Hít lấy 1 hơi thật sâu, bà Như Ý đưa đôi bàn tay vẫn còn run rẩy mà mở túi ra. Và rồi đập vào mắt bà là 1 kết quả ko thể tin được...
"BỘP"
"Bà Doãn, bà vẫn ổn chứ, có cần tôi gọi bác sỹ không?" viên thám tử lo lắng nhìn bà
"là thật sao? Nó là con trai của tôi sao? Tôi không có năm mơ đúng không ? Anh Cao, anh mau nói cho tôi biết đấy là thật không phải mơ đi" bà khóc lóc nhìn anh thám tử mà thất thểu kêu lên
"Đúng. Cậu ta là con trai bà. không phải mơ" Thám tử tự tin trả lời
"ông trời, cuối cùng thì con cũng tìm đc con trai mình rồi. huhu...." bà gào lên trong sự sung sướng. Đã 20 năm tìm con trai, vậy mà giờ đây bà đã được toại nguyện rồi.
Khóc 1 hồi, cuối cùng bà Như Ý cũng bình tĩnh lại, bà vội nắm lấy bàn tay viên thám tử như 1 cái phao cứu sinh mà hỏi " anh mau nói cho tôi biết hiện giờ nó đang ở đau? nó có khỏe không?"
"bà không cần lo lắng, cậu ấy rất khỏe" anh ta chấn an bà. dừng một lúc mới mở miệng " hiện Lập Nguyên đang sống ở khu X đường S"
"sao?" bà không dám tin vào điều vừa nghe đc. Con bà đang sống ở khu X - một khu ổ chuột tồi tàn nhất thành phố sao? Sự đau lòng, áy láy bỗng xâm chiếm lấy con tim bà lần thứ 2. Sao con bà lại đáng thương như vậy chứ. Sao người khổ không phải là mình mà lại là nó chứ. Suốt từng ấy năm, trong khi bà sống sung sướng như 1 hoàng hậu trong ngôi biệt thự xa hoa thì con trai bà lại phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Đau lòng chết mất....
"Đây là địa chỉ cụ thể nhà cậu đấy đang sống." thám tử đặt tờ giấy lên mặt bàn
"cám ơn anh, cảm ơn anh...." bà không ngừng mà cám ơn thám tử
"không có gì. Đây là công việc của chúng tôi"
......................
“ không biết hôm nay mặt trời bị chột rồi hay sao mà Trịnh tiểu thư lại hạ cố đến thăm Phong mỗ vậy? .không phải nhớ tôi không chịu đc mà tìm gặp chứ hả? haha….” nhìn Hải Lam xuất hiện trong phòng mình, Minh Phong lại mở lời châm chọc.
Vừa nãy khi anh đang họp thường kỳ với các cổ dông thì thư ký bất ngờ báo có Trinh Hải Lam đang chờ ở ngoài. Anh nghi hoăc nhìn cô ta , không suy nghĩ nhiều liền đứng dậy đi về phía cửa chính. Anh không biết tại sao khi nghe đến tên cô anh lại thấy rạo rực đến vậy. Chắc có lẽ do cô ta khác người nên mới kích thích anh. Các cổ đông thì ngây người ra mà nhìn giám đốc biên mất. Họ khó hiểu nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì mà anh lại đi gấp như vậy. Trước giờ giám đốc vẫn luôn xem trọng công việc mà.
"Đáng ghét" Hải lam nũng nịu trách móc anh
Minh Phong bị hành động vừa rồi làm cho hơi choáng, không tin vào những gì đã thấy, anh liền đưa tay sờ lên cái trán trắng bóng của cô
" Không có sốt"
"Làm gì vậy? Chẳng nhẽ đến thăm anh mà anh làm như sắp có bão lớn hay sao?" cô vờ giận dỗi hất "yêu" cánh tay anh ra
"Haha.... Một ngày em mà không gây sự thì đúng là có bão lớn thật" anh mỉa mai khích bác cô
"anh...." lần này thì cô tức thật sự
"thôi đừng giử vờ nữa. Nói đi, mục đích hôm nay em đến đây là gì? Đừng nói là muốn đi chơi cùng tôi nhé? haha..."
" Phong ca.....sao anh biết. Anh thật giỏi nha....đúng là hôm nay em muốn rủ anh đi chơi. hì" Hải Lam ra sức xua nịnh
"sặc" đùa gì đây. Cô ta không phải ăn nhầm gì chứ. Sao mà lại lành tính nhanh đến vậy?
"anh có nhất thiết phải phản ứng dữ như vậy không. Em chỉ là nghĩ tháng sau chúng mình kết hôn nên mới rủ anh đi chơi để gia tăng tình cảm. Nếu anh không thích thì thôi.......em về đây. tạm biệt" cô vờ tủi thân quay bước bỏ đi
"Khoan đã.....em chờ tôi 1 lát, đợi tôi 30 phút. Tôi họp xong chúng ta cùng đi" không biết tại sao anh lại đồng ý với cô. Khi nhìn bộ dáng đáng thương kia khiến anh ko lỡ từ chối cô.
"vâng, em sẽ chờ" cô cười tít cả mắt lại
Nụ cười dịu dàng, duyên dáng của Hải Lam khiến Minh Phong không khỏi "trúng cảm", tim như lỗi mất 1 nhịp. Không nghĩ lúc cô cười lại đẹp đến vậy. Mà hải Lam thấy anh nhìn mình không rời mắt thì thấy khó chịu, nhưng vẫn cười lấy lòng anh
"Trông em xinh lắm hay sao mà anh nhìn ghế quá vậy?"
"sít....làm ơn đi, đừng có đứng đấy mà nghĩ viển vông." nói rồi anh quay người rời đi để che dấu sự ngượng ngùng của mình.
Hải Lam bĩu cái môi xinh bất mãn với Minh Phong. Ngay khi anh đóng cửa phòng lại thì cô nhảy cẫng lên "yeah" 1 cái.
Khu X là một khu nổi tiếng nhất thành phố phồn hoa này. Bởi đó là nơi cư ngụ của hàng trăm nhìn người nghèo từ mọi nơi đổ về đây sinh sống làm ăn. Những ngôi nhà siêu vẹo, những dãy nhà đổ lát nhấp nhô cùng con đường nhỏ hẹp lênh láng nước thải, ngập tràn rác rưởi không khỏi khiến cho những người mới đến phải rùng mình.
Ngay khi bước chân xuống chiếc xe xa hoa bong loáng, bà Như Ý theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay che miệng. Một mùi đặc trưng mà chỉ nơi đây mới có – cái mùi hôi thối sộc thẳng vào mũi bà làm bà thấy choáng đi mà chuẩn bị ngất đến nơi. Bà đưa mắt nhìn xung quanh con phố nghèo nàn này. Đây là nơi cho con ng ở sao????
“quý khách, mời vào quán chúng tôi thưởng thức món miến xào.” Người phụ nữ béo tròn đang bán hàng mở nụ cười nồng nhiệt với khách. Chủ quán lần đầu tiên nhìn thấy 1 phụ nữ ăn mặc sang trọng trông rất quý phái đến đây thì ngạc nhiên. Bà ta ắt hẳn rất giàu có, nhưng sao lại tới nơi này làm gì chứ???
Bà Như Ý theo tiếng mời chào của người phụ nữ liền quay đầu lại. trước mắt bà là 1 quán ăn nhỏ, nền tưởng nhá nhem những bụi than, vết dầu mỡ dính đầy trên tường. Vị chủ quán kia đang nhận lấy chiếc bát từ nhân viên mới rửa qua 1 lần, không lỡ tráng qua nước nóng mà làm ngay 1 bát khác cho vị khách bên trong. Thực sự, đây là lần đầu bà chứng kiến một quán ăn không khác gì 1 chuồng heo. Vì vậy bà đã từ chối khéo vị chủ quán.
“BÙM” đi được vài bước, bỗng một người đàn bà đứng ở ban công dãy nhà lụp xụp cầm 1 xô nước rửa bát đổ ào 1 cái xuống đường khiến bà Như Ý suýt “ăn” tron chỗ nước “sạch” kia. Một vài giọt nước bắn lên chiếc áo hàng hiệu làm bà hơi khó chịu, bà vội lấy khăn lau chùi cẩn thận.
“này bà. Bà không sao chứ? Lần sau đừng có đi ra giữa đường thế chứ?” người đàn bà đứng ở trên cất giọng lanh lảnh của mình về phía đối phương.
Thật không biết đây có phải khu ở của người không nữa, thật vô văn hóa. Bà Như Ý chỉ còn biết lắc đầu không nói được gì hơn. Sao Lập Nguyên lại có thể sống ở đây đc chứ, chắc thằng bé đã phải chịu nhiều vất vả lắm. Nghĩ đến con, nước mắt bà không nhịn đc lại ứa ra.
“cô gì này” bà Như Ý tạt vào 1 quán nước hỏi chủ quán
“vâng. Bà cần gì?”
“cô làm ơn chỉ giúp tôi địa chỉ này với”
“ah. Đây là nhà cậu Nguyên mà. Bà là gì của cậu đấy?” cô gái nhìn bà tò mò
“tôi là 1 người quen trước đây” bà trả lời ngắn gọn
“ồ. Bà đi thẳng rồi rẽ trái 2 lần nữa là tới. Nhà cậu đấy ở góc trong cùng đấy”
“cảm ơn cô”
“không có gì”
Mãi cũng đến được nơi Lập Nguyên ở. Đứng trước ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ mà bà không giám gõ cửa. Bà lo lắng nếu nói với Lập Nguyện biết được mình là mẹ của nó thì không biết nó sẽ phản ứng thế nào? Liệu Nguyên có tha thứ cho người mẹ tội lỗi này không? Nó có chấp nhận bà không? Bà đứng như vậy trước nhà con trai mình không biết đã bao lâu chỉ đến khi cánh cửa ngôi nhà được chính chủ nhân của nó đẩy ra
“Sao lại là bác?” Lập Nguyên bất ngờ khi nhìn bà Như Ý xuất hiện trước của nhà mình
“à…………..bác có 1 người bạn quen ở gần đây, biết được cháu cũng sống ở gần khu này nên ghé qua hỏi thăm” bà giật mình khi Lập Nguyên đứng trước bà mà hỏi
“vậy sao??? Thật là trùng hợp. Mời bác vào nhà uống nước, thật ngại quá….” Mặc dù rất nghi ngờ người đàn bà này nhưng anh ta vẫn không cố hỏi. Như vậy chẳng phải rất mất mặt sao. Hôm nay trông bà ta ăn mặc rất đẹp, nhìn bộ quần áo và túi sách trên người bà ta, hình như bà ta rất giàu. Làm sao lại có bạn ở khu này chứ???
“uh. Cảm ơn cháu. Vậy bác không khách sao nữa” nhìn biểu hiện nghi ngờ của con khiến bà Như Ý hết sức luống cuống.
“ muốn dẫn tôi đi đâu đây???” ngay sau khi vào trong chiếc xe Bugatti Veyron Super Sports, Minh Phong chăm chú lái xe, không thèm liếc Hải Lam lấy 1 cái mà hỏi nơi họ sắp đến.
“Bí mật. đến đó anh sẽ rất ngạc nhiên” Hải Lam tỏ ra thần bí
“Vậy sao? Trịnh Hải Lam, tốt hơn hết là em đừng nên giở trò sau lưng tôi. Nếu ko thì…………” chiếc xe cứ như vậy mà lao vun vút trên đương cao tốc. Minh Phong không biết là cô muốn làm gì mình, nhưng nếu cô mà còn giám đùa bỡn anh lần nữa thì cô chết là cái chắc. Đến lúc đô đừng kêu anh không nói trước.
“Phong ca….em nào giám làm gì sau lưng anh chứ? Có cho 1 núi tiền em cũng không giám đâu. Hì” cô quay sang anh cười đến là ngố
Nhìn khuôn mặt khôi hài của cô, Minh Phong không chỉ còn biết lắc đầu mà bật cười rồi nguýt cô 1 cái cảnh báo “tốt nhất là nên như thế”
..................
Câu lạc bộ sinh viên
Đây là câu lạc bộ khá nổi tiếng của trường đại học xxx. Nó không lớn như các vũ trường hay quán bar, nhưng ở đây lúc nào cũng náo nhiệt không thua gì các nơi ăn chơi của đại gia. Mọi hoạt động tụ họp lớp, ngành, khoa, sinh nhật, valentin…….đều được tổ chức hoành tráng ở đây. Và hôm nay là buổi liên hoan thường niên của toàn ngành thiết kế. Chính vì vậy, các cô cậu sinh viêc ai ai cũng chọn cho mình những bộ trang phục đẹp nhất, trang điểm thật sinh động để thu hút ánh nhìn của mọi người, để chứng tỏ đẳng cấp của khoa mình đang học.Thậm chí họ còn mang cả người yêu đến đây để ra mắt bạn bè mình. Có thể coi nó giống như 1 đêm dạ hội của giới thượng lưu. . Nhìn ai cũng hớn hở, hạnh phúc. Vì đây là buổi liên hoan cuối cùng của đời sinh viên nên gần như mọi người đến rất đông đủ. Họ túm năm túm bảy mà cười nói rôm rả.
“Hải Lam….tao ở đây nè” ngay khi nhìn thấy Hải Lam khoác tay Minh Phong bước vào hội trường, Bảo Yến liền hô to lên
Trông Hải Lam hôm nay thật dìu dàng. Cô mặc chiếc váy vàng nhạt ôm sát người làm tôn lên nước da trắng nõn cùng vòng eo siêu chuẩn. chiếc váy ngắn gần đến đầu gối để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc dài đc búi cao lên tuy đơn giản nhưng lại làm tăng lên sự nữ tính của người con gái. Nhìn cô không khác gì ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. Còn Minh Phong khoác trên mình bộ vest hàng hiệu của Ý không thể chê vào đâu được.
“ê……………” Hải Lam giơ cao cánh tay biểu thị mình đã nhìn thấy Bảo Yến
“con ranh…..mày chết dí ở đâu mà giờ này mới đến. có biết tao chờ sắp gãy chân ra rồi không hả?” bản tính đanh đá chua ngoa của Bảo Yến lại bộc phát, cô không để ý đến thể diện của Hải Lam mà ****.
“Minh Phong còn bận việc nên bọn tao bây giờ mới đến được. Mà mày điêu nó vừa thôi. Cái mã mày mà đứng đợi tao á. Có mà đợi zai thì có” Hải Lam cũng không kém mà bốp trả lại con bạn.
Minh Phong đứng cạnh trừng mắt nhìn cô. Cô ta cũng gớm thật đấy, ăn nói cứ bốp chat vậy sao? Đúng là 2 người đó cùng loại có khác, thảo nào mà thân nhau thế.
Nhắc đến Minh Phong, Bảo Yến quay ngoắt 180độ dịu dàng nhìn anh chớp chớp mắt “ hi. Anh còn nhớ em không? em là Bảo Yến, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở bar Tony Nguyễn rồi đó”
Hành động kỳ quái của cô làm Minh Phong hơi nhíu mày. mình có thân thiết gì với cô ta đâu mà lại đi nháy mắt với mình chứ. Đúng là loại ấm đầu
“ờ….tôi cũng không nhớ rõ lắm”
“vậy sao?” mặt Bảo Yến xị đi nhưng rất nhanh mà lại nở nụ cười quyến rũ đàn ông với anh “tôi hiểu rồi….anh không nhớ tôi cũng không sao. Chắc tại anh đông khách quá nên không nhớ tôi là đương nhiên. Làm nghề này chắc bận rộn lắm. hahaha…..Tôi rất mong sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau hơn. Hì”
“ực….” nghe vậy suýt chút nữa Hải Lam phun nước đang uống vào mặt Bảo Yến. Con này vẫn chứng nào tật đấy. Mình còn chưa ra tay mà nó đã nóng vội như vậy sao???
“em không sao chứ?” Minh Phong ân cần vuốt lưng cho cô xuôi nghẹn.
Khuôn mặt Hải Lam ửng hồng với hành động vừa rồi của anh “em….em ko sao”
“rất hân hạnh” Minh Phong nhìn sang Bảo Yến trả lời qua quýt cho xong chuyện. Vẫn còn có lần sau sao? Cho xin đi, 1 Hải Lam khác người đã là quá đủ, giờ còn thêm cái cô Bảo Yếnnày nữa chắc anh không điên mới là lạ.
“là thật sao?........ôi, anh không đùa chứ……anh thật ga lăng nha…..” Báo Yến sung sường không giám tin vào lời vừa rồi của anh. Cô còn tưởng anh sẽ làm “hàng” với mình nữa chứ. Thật tuyệt vời làm sao. Chắc anh ấy biết mình là bạn thân của Hải Lam nên mới “đãi ngộ” như vậy. Hải Lam à, cậu đúng là bạn tri kỷ của tớ mà. Khà khà.......
“đương nhiên….cô là bạn thân của Hải Lam, làm sao tôi giám sơ xuất chứ? Phải không em yêu?” Minh Phong không hề báo trước mà thơm nhẹ lên má Hải Lam 1 cái. Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng anh chẳng để tâm đến liền cúi thấp người áp môi anh lên đôi môi tươi mát kia của cô mà thưởng thức.
Bảo Yến và các bạn của cô thì cứ trợn mắt lên mà xem cảnh hôn miễn phí này. Một lúc sau, khi Hải Lam không thể tiếp tuc thở được nữa thì Minh Phong mới luyến tiếc mà rời môi cô. Mỗi lần hôn đôi môi nhỏ nhắn kia làm anh cảm thấy rất ngọt và thơm, chỉ muốn ngày nào cũng được hôn môi cô.
Bảo Yến nhìn bọn họ hôn môi mà thèm nhỏ dãi. Cô thầm nghĩ không biết khi nào mình mới được anh hôn đây. Mong chờ ngày đó quá đi mất.
Đến giờ khiêu vũ, Hải Lam lấy cớ phải ra ngoài 1 lát liền đẩy Minh Phong cho Bảo Yến thành đôi bạn nhảy. Bảo Yến rất tinh ý mà hiểu sự sắp đặt của Hải Lam. Cô cười sung sướng khi mình được nhảy cùng anh chàng “ trai bao” siêu cấp đẹp trai này. Đúng là cơ hội có một không hai. Cô phải nắm chắc nó mới được.
Minh Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu trước tính đỏng đảnh và vô duyên của Bảo Yến. Mặc dù cực không muốn khiêu vũ cùng cô, nhưng cô ta cứ dính anh như sam làm anh không tài nào thoát thân được. Thôi đành “sử dụng” tạm “con heo lái” này vậy, chờ Hải Lam quay lại rồi anh sẽ nhảy cùng cô.
“anh làm nghề này lâu chưa?” trong lúc khiêu vũ, Bảo Yến tò mò muốn biết Minh Phong làm “trai bao” đc bao lâu rồi nên không nhịn được mà hỏi. Còn anh thì lại tưởng cô hỏi anh làm giám đốc được bao lâu rôi nên không ngần ngại mà trả lời thẳng thắn “4 năm”
“gì cơ?” Bảo Yến dừng nhảy mà nhìn anh như nhìn người ngoài trái đất
“có gì phải ngạc nhiên cơ chứ? Có người bằng tuổi tôi mà đã làm được 6,7 năm, tôi làm 4 năm vẫn còn được coi là người mới vào nghề đấy?” Minh Phong thấy cô ta làm vẻ ngạc nhiên thái quá thì lên tiếng . Doãn thị là tập đoàn của nhà anh, đương nhiên, sau khi ra trường được 2 năm anh đã được ba mình tin tưởng giao cho chức vụ giám đốc. Mặc dù ba con anh hay xích mích nhau, nhưng không vì thế mà họ để chuyện tình cảm riêng tư xen lẫn công việc.
“còn có người bằng tuổi anh mà đã làm được 6,7 năm rồi cơ à?” trời ơi, đúng là hôm nay anh ta đã cho mình mở rộng tầm mắt. Cô còn tưởng anh mới làm đc có vài tháng, hóa ra đã được 4 năm. Chắc kỹ thuật của anh ta giỏi lắm đây.
“ nói vậy anh hẳn là rất giỏi cái đó?”
“cái gì cơ? Ah cái đó tôi không dám nhận. Nhưng tôi tự tin là mình sẽ thành công trong bất cứ hoàn cảnh nào”
Cứ như vậy mà bọn họ “ông nói gà, bà nói vịt” với nhau trong khi khiêu vũ.
“sao?em đang ở khách sạn sao? Được rồi, cứ ở nguyên đó, tôi sẽ đến ngay” đợi mãi mà không thấy Hải Lam quay lại, Minh Phong sốt ruột đang định gọi cho cô thì không ngờ cô đã gọi lại báo mình mệt quá nên thuê khách sạn nghỉ tạm. Vì mải lo lắng cho cô mà Minh Phong không phát hiện ra điểm đáng nghi, chỉ lo mau chạy đến bên cô.
Ngay khi gọi cho Minh Phong, Hải Lam liền bấm máy cho Bảo Yến
“khách sạn Nữ hoàng hả? phòng bao nhiêu?”………….” Được, tao đến ngay, mày bảo Minh Phong chờ tao 1 lát” Bảo Yến vui như tết mà bắt ngay 1 chiếc taxi đến địa điểm mà Hải Lam vừa báo.
Hahha….cách mạng giai đoạn 2 đã thành công mỹ mãn. Trịnh Hải Lam, mày thật thông minh mà.hí hí. Mặc dù cách này có hơi ác với Bảo Yến nhưng cô hy vọng bạn mình sẽ không sao.
.............
Khách sạn Nữ hoàng
“xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho ngài?” cô nhân viên tiếp tân nhìn Minh Phong tiến đến thì nở nụ cười chuyên nghiệp với anh.
“tôi có hẹn với bạn ở phòng 309” anh trả lời ngắn gọn, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là sự lo lắng tột cùng. Anh muốn thật nhanh chạy lên đó xem Hải Lam có làm sao không. Mặc dù mỗi khi gặp cô, anh thường bị cô chọc tức, nhưng khi biết cô đau anh lại khẩn trương hơn bao giờ hết.
“vâng. Mời ngài theo tôi” cô tiếp tân dẫnMinh Phong lên phòng 309
Minh Phong vừa bước vào thang máy thì Bảo Yến cũng vừa lúc đến đại sảnh khách sạn Nữ hoàng, cô hồ hởi tiến đến quầy lễ tân, cười sáng lạng “chị à, em có hẹn với bạn phòng 309. Xin hỏi đi hướng nào ạ”
Mấy cô tiếp tân đồng thanh “ồ” lên 1 tiếng kinh ngạc nhìn Bảo Yến. Vừa nãy có 1 người đàn ông vừa lên phòng đó, giờ lại là cô bé này. Chẳng lẽ họ là một đôi “gian phu giâm phụ” trốn vào đấy làm chuyện “xấu”.
“mời quý khách đi hướng này”
Bảo Yến cười mãi không ngớt mà đi theo cô nhân viên
“Hải Lam….em sao rồi” vừa bước vào phòng, Doãn Minh Phong liền gọi tên cô.
Gọi mãi mà không thấy cô đâu. Anh tiến đến giường lớn nhưng cũng không thấy. Nghĩ là cô trong nhà tắm nên anh đã gõ cửa “Hải Lam, e ở trong đấy sao? Anh tối rồi, em mau ra đi”.
Kỳ quái, ở đây cũng không có, vậy thì cô đấy đi đâu rồi, hay lại chạy ra ngoài rồi. Nghĩ thế nên anh ra phòng khách, ngồi xuống sofa chờ cô quay lại. Vừa rồi vì vội vã đến xem Hải Lam thế nào nên anh chạy toát hết cả mồ hôi. Thấy nóng quá nên Minh Phong cởi chiếc áo vest, nới lỏng caravat, cởi 2 hàng cúc áo sơ mi ra cho dễ thở rồi uống 1 ngụm nước lọc. Sau đó anh nhắm mắt dưỡng thần 1 lúc
Bảo Yến được đưa đến trước cửa phòng, mải nóng vội đến nỗi quên không gõ cửa mà xông thẳng vào trong hô lớm “anh yêu à……em đến rồi đây”
“em đã đi…..” chưa nói hết câu thì yết hầu Minh Phong cứng đơ lại. Sao cô ta lại ở đây? Hải Lam đâu?
“sao cô lại tới đây, là Hải Lam bảo cô tới ah? Cô ấy đâu?”
“đúng vậy. cô ấy hôm nay có việc bận nên nhường anh 1 đêm cho em. Haha….” Bảo Yến khoái trí
“nhường tôi?” anh không hiểu mà nhìn cô ta
“vâng……thôi, đừng có ngồi đấy mà nói chuyện nữa, mình về giường đi anh. Trông anh kia, còn nóng vội hơn cả em nữa đấy…khà khà”
“cô đang nói linh tinh gì vậy? cô điên rồi sao?” mụ đàn bà này đúng là có vấn đề về thần kinh thật rồi.
“em không điên….em rất tỉnh táo….nào anh yêu, hãy thực hiện nghĩa vụ của mình đi chứ? Về giường chúng mình tha hồ mà nói chuyện với nhau” Bảo Yến cứ như vậy mà quấn lấy anh không chịu buông ra.
“buông tôi ra…..ai là anh yêu của cô chứ? Đồ điên này” Minh Phong gỡ đôi bàn tay đang “ sàm sỡ” trước ngực anh ra khỏi người mình. Cô ta làm cái trò gì thế không biết.
“anh sao vậy? em đã làm sai chuyện gì mà anh khó chịu với em chứ?” Bảo Yến hờn dỗi với anh. Cô rõ ràng từ lúc bước vào đây đâu có phạm lỗi nào chứ. Hay là………….
“à e nhớ ra rồi, em thật đãng trí quá đi mà. Sao chuyện đấy mà cũng có thể quên được nhỉ? Đây tiền boa của anh đây…..xin lỗi anh yêu nhé” như nhớ ra mấu chốt của vấn đề, Bảo Yến rút từ trong túi ra tờ polime 500k đưa tới trước mặt Minh Phong. Trông đẹp trai thế mà chỉ mất có 500k 1 đêm với anh ta. Hời quá đi mà……đúng là Hải Lam thật thông minh khi tìm được con vịt béo bở thế này.
“cô làm gì vậy. tiền boa gì cơ?” càng lúc anh càng không hiểu cô ta đang nói những gì
“còn tiền gì nữa ngoài tiền phí anh phục vụ em đêm nay…………hay anh chê ít? Được, em sẽ đưa thêm, tiền không là vấn đề với em, chỉ cần anh phục vụ tốt là được?” Bảo Yến không còn đủ kiên nhẫn nữa, cô nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài và cái lở ngang bụng ra mà 1 lần nữa quấn vào người anh.
“cái gì? PHÍ PHỤC VỤ ĐÊM? Này, cô có bỏ cái tay ra không hả? cô mà không nói rõ ràng cho tôi thì đừng có trách” lần này thì Minh Phong tức giận thật sự? Khuôn mặt anh tím ngắt đi, tay đã nắm thành quyền. Nếu cô ta không phải con gái thì anh đã không chần chừ mà cho cô 1 đấm gãy răng.
“anh này thật là….đã hành nghề 4 năm rồi mà còn giả bộ. em đâu có phải là vị khách đầu tiên đâu mà anh còn làm cao cái nỗi gì chứ?” Bảo Yến đấm yêu lên ngực anh.
“4 năm? Khách? Không nhẽ cô coi tôi là….?” Anh như thông minh lại mà hiểu ra lời nói vừa rồi của Bảo Yến. Thì ra từ lúc khiêu vũ đến giờ, cô ta và anh đang “ông nói gà, bà nói vịt” với nhau. Chết tiệt, hóa ra cô ta coi minh là thằng bồi đêm sao?
“ có phải Trịnh Hải Lam nói với cô, tôi là trai bao đúng không?”. Anh lạnh lùng nhìn cô, siết chặt bả vai cô mà truy hỏi. Chỉ có thể là người đàn bà ko biết tốt xấu kia nói cho cô ta . Không thì làm sao cô ta lại to gan đến vậy. Anh nghiên rằng nghiến lợi mà gầm nhỏ tên "trịnh......hải............lam"
“đúng vậy nha. Hải Lam nói anh ban ngày thì đến công ty làm việc, tối lại lên giường phục vụ khách nữ. Cô ấy còn bảo chỉ cần đưa 500k là có thể trải qua 1 đêm lãng mạn tuyệt vời như thiên đơng cùng anh? Hì hì…..anh Phong, giờ chúng ta có thể lên thiên đường được chưa?” Bảo Yên thành thật mà khai hết những gì Hải Lam nói với cô. Cô rất muốn được cùng Minh phong trải qua 1 giấc mơ thiên đường dù chỉ là 1 đêm cũng đã mãn nguyện lắm rồi
“thích thì cô tự minh lên đó 1 mình” anh hất cô ngã nhào ra sofa. Tức giận nhặt áo vest lên mà bỏ ra ngoài. Trịnh Hải Lam trời đánh kia, cô ta dám cho anh 1 vố này, vậy mà anh còn lo lắng cho cô ta đau bệnh mà chạy như thằng điên đến đây. Khá lắm Trinh Hải Lam, cô sắp được gặp Diêm vương rồi đấy.
Nhưng Minh Phong chưa kịp mở của thì
“tách….tách…..” các phóng viên không biết từ đầu chui ra, trên tay cầm máy ảnh mà không ngừng thi nhau chụp.
Bảo Yến thấy vậy hoảng hốt cầm áo khoác chạy tót vào nhà tắm để lại Minh Phong ở ngoài 1 mình chịu trận.
..............................
“Tiểu Lam, mau nói cho tao biết, anh chàng đẹp trai hotboy hôm trước là ai vậy? ai da tao chưa thấy người nào lại đẹp trai mà lạnh lùng như vậy nha. Còn đẹp hơn cả Lee Min Hoo và Kim Bum đấy chứ.” Mấy ngày không gặp, vừa tới căng tin nhìn thấy Hải Lam đang hì hục ăn bữa cơm trưa quên cả trời đất, Bảo Yến không để mất thời cơ mà túm cổ con bạn “bức cung”.
Hải Lam đang nhiệt tình ăn bị con bạn quạc cổ làm cho cơm ở trong miệng thi nhau tung tóe hết ra bàn ” phụt….phụt….khụ…khụ”. Cô vội với ly nước gần đó uống như con ma khát, mắt trợn trắng hết cả lên. Mãi mới nguôi cơn nghẹn mà trừng mắt nhìn Bảo Yên, cốc rõ mạnh cái thìa ăn cơm lên đầu nó mà rống giọng
“này…mày định cho tao chết sặc đấy hả? không biết là đại cô nương đang ăn sao? Con này thật là….sao lần nào gặp mày cũng sui sẻo thế không biết”
“khà khà …bớt giận bớt giận…..tiểu nhân sai rồi” Bảo Yến dí dỏm mà giờ tay lên như kiểu đầu hàng địch
“nói đi…gặp tao …có truyện.. gì….nếu không thì …biến cho …khuất mắt tao.” Hải Lam vẫn tiếp tục công cuộc ăn cơm của mình. Mồm cô nhồm nhoàm cơm mà nói chẳng ra câu cú gì hết. Cứ nhìn thấy Bảo Yến là máu điên trong cô lại nổi lên. Nếu không phải tại cái thói mê trai đẹp của nó thì cô đâu có thành ra như vậy. người gì mà cứ nhìn thấy trai là đực cái mặt ra. Rõ ghét…..
“hì..làm gì mà nóng tính thế mày. Tao hỏi là mày với cái anh chàng lần trước là thế nào? Sao aanh ta lại nhận mình là Doãn Minh Phong. Không phải anh ta bị bệnh thân kinh phân liệt chứ hả?”
“Phân cái đầu mày đấy, anh ta chính là Doãn Minh Phong” chịu hết nổi với con bạn. không phải xem nhiều phim Hàn quá nên giờ mắc bệnh suy diễn lung tung đấy chứ.
“hả….nhưng sao mày bảo anh ta xấu lắm mà? Không nhẽ là phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Bảo Yến không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Ôi anh ta là Doãn thiếu sao? Sao trên đời lại có người đẹp trai quá đến vậy. Thật tiếc lúc đó mình không giữ anh t lại mà ngắm cho sướng mắt. Tiếc quá đi mất.....
“uhm. Mà tao nói cho mày biết 1 bí mật nha. Anh ta ban ngày thì là giám đốc, ban đêm lại hành nghề trai bao đấy? “ Hải Lam cười nham hiểm mà vạch ra kế sách trả thù Minh Phong.
Bảo Yến căng tròn hai 2 mắt lên như 2 quả bong te te mà nhìn cô “ mày nói sao? Anh ta là trai bao? Ôi ôi, mày đừng nói sạo, trên đời lại có người giàu đi làm trai bao sao? Chẳng lẽ tiền của nhà họ không đủ hay sao mà lại đi cái nghề này…ôi ôi…đầu tôi sao lại đau thế này cơ chứ, thật không thể tin được”
“chính anh ta nói với tao mà” Hải Lam nói chắc như đinh đóng cột.
“ vậy ba mày có biết truyện không? Bác đấy vẫn đồng ý cho mày lấy anh ta sao?” Bảo Yên không ngừng tiếc rẻ cho Minh Phong, trông thế mà lại...
“có chết tao cũng không lấy hắn ta.hừ”
"đúng" Bảo Yến không ngừng gật đầu đồng tình với Hải Lam.
“này..., hay... hôm nào đó mày giới thiệu tao với anh ta đi. Haha….bạn bè có 'thứ ngon' phải cùng chia sẻ chứ, không phải sao? Hử. dù sao mày cũng không lấy anh ta mà.hì....” cô cười rõ nham nhở. Mặc dù anh ta làm cái nghề không mấy “lương thiện” cho lắm, nhưng nhìn vẻ hào hoa của anh khiến cô không khỏi thèm thuồng. haiz…thôi thì được vui vẻ với anh 1 ngày cũng tốt.
Biết rõ tâm địa “xấu xa” của con bạn Hải Lam mừng thầm trong bụng. Cô không do dự mà đồng ý. Đã xong, công cuộc cách mạng chống lại "tên tư bản" lạnh lùng kia coi như thành công bước 1.Doãn Minh Phong -không rửa được mối nhục này tôi không phải Trịnh Hải Lam.haha....
Văn phòng thám tử tư
"Đây là toàn bộ những gì bà cần" thám tử Cao nhã nhặn đưa túi tài liệu cho bà Như Ý.
Tay bà không ngừng run run nhận lấy cái túi. Tim bà đập nhanh hơn bao giờ hết, đôi mắt mờ đi. Bà không giám mở nó ra, bà rất sợ nếu như những thông tin trong này không giống như những gì bà nghĩ thì phải làm sao? Bà đã rất hy vọng Lập Nguyên là con trai bà.
Hít lấy 1 hơi thật sâu, bà Như Ý đưa đôi bàn tay vẫn còn run rẩy mà mở túi ra. Và rồi đập vào mắt bà là 1 kết quả ko thể tin được...
"BỘP"
"Bà Doãn, bà vẫn ổn chứ, có cần tôi gọi bác sỹ không?" viên thám tử lo lắng nhìn bà
"là thật sao? Nó là con trai của tôi sao? Tôi không có năm mơ đúng không ? Anh Cao, anh mau nói cho tôi biết đấy là thật không phải mơ đi" bà khóc lóc nhìn anh thám tử mà thất thểu kêu lên
"Đúng. Cậu ta là con trai bà. không phải mơ" Thám tử tự tin trả lời
"ông trời, cuối cùng thì con cũng tìm đc con trai mình rồi. huhu...." bà gào lên trong sự sung sướng. Đã 20 năm tìm con trai, vậy mà giờ đây bà đã được toại nguyện rồi.
Khóc 1 hồi, cuối cùng bà Như Ý cũng bình tĩnh lại, bà vội nắm lấy bàn tay viên thám tử như 1 cái phao cứu sinh mà hỏi " anh mau nói cho tôi biết hiện giờ nó đang ở đau? nó có khỏe không?"
"bà không cần lo lắng, cậu ấy rất khỏe" anh ta chấn an bà. dừng một lúc mới mở miệng " hiện Lập Nguyên đang sống ở khu X đường S"
"sao?" bà không dám tin vào điều vừa nghe đc. Con bà đang sống ở khu X - một khu ổ chuột tồi tàn nhất thành phố sao? Sự đau lòng, áy láy bỗng xâm chiếm lấy con tim bà lần thứ 2. Sao con bà lại đáng thương như vậy chứ. Sao người khổ không phải là mình mà lại là nó chứ. Suốt từng ấy năm, trong khi bà sống sung sướng như 1 hoàng hậu trong ngôi biệt thự xa hoa thì con trai bà lại phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Đau lòng chết mất....
"Đây là địa chỉ cụ thể nhà cậu đấy đang sống." thám tử đặt tờ giấy lên mặt bàn
"cám ơn anh, cảm ơn anh...." bà không ngừng mà cám ơn thám tử
"không có gì. Đây là công việc của chúng tôi"
......................
“ không biết hôm nay mặt trời bị chột rồi hay sao mà Trịnh tiểu thư lại hạ cố đến thăm Phong mỗ vậy? .không phải nhớ tôi không chịu đc mà tìm gặp chứ hả? haha….” nhìn Hải Lam xuất hiện trong phòng mình, Minh Phong lại mở lời châm chọc.
Vừa nãy khi anh đang họp thường kỳ với các cổ dông thì thư ký bất ngờ báo có Trinh Hải Lam đang chờ ở ngoài. Anh nghi hoăc nhìn cô ta , không suy nghĩ nhiều liền đứng dậy đi về phía cửa chính. Anh không biết tại sao khi nghe đến tên cô anh lại thấy rạo rực đến vậy. Chắc có lẽ do cô ta khác người nên mới kích thích anh. Các cổ đông thì ngây người ra mà nhìn giám đốc biên mất. Họ khó hiểu nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì mà anh lại đi gấp như vậy. Trước giờ giám đốc vẫn luôn xem trọng công việc mà.
"Đáng ghét" Hải lam nũng nịu trách móc anh
Minh Phong bị hành động vừa rồi làm cho hơi choáng, không tin vào những gì đã thấy, anh liền đưa tay sờ lên cái trán trắng bóng của cô
" Không có sốt"
"Làm gì vậy? Chẳng nhẽ đến thăm anh mà anh làm như sắp có bão lớn hay sao?" cô vờ giận dỗi hất "yêu" cánh tay anh ra
"Haha.... Một ngày em mà không gây sự thì đúng là có bão lớn thật" anh mỉa mai khích bác cô
"anh...." lần này thì cô tức thật sự
"thôi đừng giử vờ nữa. Nói đi, mục đích hôm nay em đến đây là gì? Đừng nói là muốn đi chơi cùng tôi nhé? haha..."
" Phong ca.....sao anh biết. Anh thật giỏi nha....đúng là hôm nay em muốn rủ anh đi chơi. hì" Hải Lam ra sức xua nịnh
"sặc" đùa gì đây. Cô ta không phải ăn nhầm gì chứ. Sao mà lại lành tính nhanh đến vậy?
"anh có nhất thiết phải phản ứng dữ như vậy không. Em chỉ là nghĩ tháng sau chúng mình kết hôn nên mới rủ anh đi chơi để gia tăng tình cảm. Nếu anh không thích thì thôi.......em về đây. tạm biệt" cô vờ tủi thân quay bước bỏ đi
"Khoan đã.....em chờ tôi 1 lát, đợi tôi 30 phút. Tôi họp xong chúng ta cùng đi" không biết tại sao anh lại đồng ý với cô. Khi nhìn bộ dáng đáng thương kia khiến anh ko lỡ từ chối cô.
"vâng, em sẽ chờ" cô cười tít cả mắt lại
Nụ cười dịu dàng, duyên dáng của Hải Lam khiến Minh Phong không khỏi "trúng cảm", tim như lỗi mất 1 nhịp. Không nghĩ lúc cô cười lại đẹp đến vậy. Mà hải Lam thấy anh nhìn mình không rời mắt thì thấy khó chịu, nhưng vẫn cười lấy lòng anh
"Trông em xinh lắm hay sao mà anh nhìn ghế quá vậy?"
"sít....làm ơn đi, đừng có đứng đấy mà nghĩ viển vông." nói rồi anh quay người rời đi để che dấu sự ngượng ngùng của mình.
Hải Lam bĩu cái môi xinh bất mãn với Minh Phong. Ngay khi anh đóng cửa phòng lại thì cô nhảy cẫng lên "yeah" 1 cái.
Khu X là một khu nổi tiếng nhất thành phố phồn hoa này. Bởi đó là nơi cư ngụ của hàng trăm nhìn người nghèo từ mọi nơi đổ về đây sinh sống làm ăn. Những ngôi nhà siêu vẹo, những dãy nhà đổ lát nhấp nhô cùng con đường nhỏ hẹp lênh láng nước thải, ngập tràn rác rưởi không khỏi khiến cho những người mới đến phải rùng mình.
Ngay khi bước chân xuống chiếc xe xa hoa bong loáng, bà Như Ý theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay che miệng. Một mùi đặc trưng mà chỉ nơi đây mới có – cái mùi hôi thối sộc thẳng vào mũi bà làm bà thấy choáng đi mà chuẩn bị ngất đến nơi. Bà đưa mắt nhìn xung quanh con phố nghèo nàn này. Đây là nơi cho con ng ở sao????
“quý khách, mời vào quán chúng tôi thưởng thức món miến xào.” Người phụ nữ béo tròn đang bán hàng mở nụ cười nồng nhiệt với khách. Chủ quán lần đầu tiên nhìn thấy 1 phụ nữ ăn mặc sang trọng trông rất quý phái đến đây thì ngạc nhiên. Bà ta ắt hẳn rất giàu có, nhưng sao lại tới nơi này làm gì chứ???
Bà Như Ý theo tiếng mời chào của người phụ nữ liền quay đầu lại. trước mắt bà là 1 quán ăn nhỏ, nền tưởng nhá nhem những bụi than, vết dầu mỡ dính đầy trên tường. Vị chủ quán kia đang nhận lấy chiếc bát từ nhân viên mới rửa qua 1 lần, không lỡ tráng qua nước nóng mà làm ngay 1 bát khác cho vị khách bên trong. Thực sự, đây là lần đầu bà chứng kiến một quán ăn không khác gì 1 chuồng heo. Vì vậy bà đã từ chối khéo vị chủ quán.
“BÙM” đi được vài bước, bỗng một người đàn bà đứng ở ban công dãy nhà lụp xụp cầm 1 xô nước rửa bát đổ ào 1 cái xuống đường khiến bà Như Ý suýt “ăn” tron chỗ nước “sạch” kia. Một vài giọt nước bắn lên chiếc áo hàng hiệu làm bà hơi khó chịu, bà vội lấy khăn lau chùi cẩn thận.
“này bà. Bà không sao chứ? Lần sau đừng có đi ra giữa đường thế chứ?” người đàn bà đứng ở trên cất giọng lanh lảnh của mình về phía đối phương.
Thật không biết đây có phải khu ở của người không nữa, thật vô văn hóa. Bà Như Ý chỉ còn biết lắc đầu không nói được gì hơn. Sao Lập Nguyên lại có thể sống ở đây đc chứ, chắc thằng bé đã phải chịu nhiều vất vả lắm. Nghĩ đến con, nước mắt bà không nhịn đc lại ứa ra.
“cô gì này” bà Như Ý tạt vào 1 quán nước hỏi chủ quán
“vâng. Bà cần gì?”
“cô làm ơn chỉ giúp tôi địa chỉ này với”
“ah. Đây là nhà cậu Nguyên mà. Bà là gì của cậu đấy?” cô gái nhìn bà tò mò
“tôi là 1 người quen trước đây” bà trả lời ngắn gọn
“ồ. Bà đi thẳng rồi rẽ trái 2 lần nữa là tới. Nhà cậu đấy ở góc trong cùng đấy”
“cảm ơn cô”
“không có gì”
Mãi cũng đến được nơi Lập Nguyên ở. Đứng trước ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ mà bà không giám gõ cửa. Bà lo lắng nếu nói với Lập Nguyện biết được mình là mẹ của nó thì không biết nó sẽ phản ứng thế nào? Liệu Nguyên có tha thứ cho người mẹ tội lỗi này không? Nó có chấp nhận bà không? Bà đứng như vậy trước nhà con trai mình không biết đã bao lâu chỉ đến khi cánh cửa ngôi nhà được chính chủ nhân của nó đẩy ra
“Sao lại là bác?” Lập Nguyên bất ngờ khi nhìn bà Như Ý xuất hiện trước của nhà mình
“à…………..bác có 1 người bạn quen ở gần đây, biết được cháu cũng sống ở gần khu này nên ghé qua hỏi thăm” bà giật mình khi Lập Nguyên đứng trước bà mà hỏi
“vậy sao??? Thật là trùng hợp. Mời bác vào nhà uống nước, thật ngại quá….” Mặc dù rất nghi ngờ người đàn bà này nhưng anh ta vẫn không cố hỏi. Như vậy chẳng phải rất mất mặt sao. Hôm nay trông bà ta ăn mặc rất đẹp, nhìn bộ quần áo và túi sách trên người bà ta, hình như bà ta rất giàu. Làm sao lại có bạn ở khu này chứ???
“uh. Cảm ơn cháu. Vậy bác không khách sao nữa” nhìn biểu hiện nghi ngờ của con khiến bà Như Ý hết sức luống cuống.
“ muốn dẫn tôi đi đâu đây???” ngay sau khi vào trong chiếc xe Bugatti Veyron Super Sports, Minh Phong chăm chú lái xe, không thèm liếc Hải Lam lấy 1 cái mà hỏi nơi họ sắp đến.
“Bí mật. đến đó anh sẽ rất ngạc nhiên” Hải Lam tỏ ra thần bí
“Vậy sao? Trịnh Hải Lam, tốt hơn hết là em đừng nên giở trò sau lưng tôi. Nếu ko thì…………” chiếc xe cứ như vậy mà lao vun vút trên đương cao tốc. Minh Phong không biết là cô muốn làm gì mình, nhưng nếu cô mà còn giám đùa bỡn anh lần nữa thì cô chết là cái chắc. Đến lúc đô đừng kêu anh không nói trước.
“Phong ca….em nào giám làm gì sau lưng anh chứ? Có cho 1 núi tiền em cũng không giám đâu. Hì” cô quay sang anh cười đến là ngố
Nhìn khuôn mặt khôi hài của cô, Minh Phong không chỉ còn biết lắc đầu mà bật cười rồi nguýt cô 1 cái cảnh báo “tốt nhất là nên như thế”
..................
Câu lạc bộ sinh viên
Đây là câu lạc bộ khá nổi tiếng của trường đại học xxx. Nó không lớn như các vũ trường hay quán bar, nhưng ở đây lúc nào cũng náo nhiệt không thua gì các nơi ăn chơi của đại gia. Mọi hoạt động tụ họp lớp, ngành, khoa, sinh nhật, valentin…….đều được tổ chức hoành tráng ở đây. Và hôm nay là buổi liên hoan thường niên của toàn ngành thiết kế. Chính vì vậy, các cô cậu sinh viêc ai ai cũng chọn cho mình những bộ trang phục đẹp nhất, trang điểm thật sinh động để thu hút ánh nhìn của mọi người, để chứng tỏ đẳng cấp của khoa mình đang học.Thậm chí họ còn mang cả người yêu đến đây để ra mắt bạn bè mình. Có thể coi nó giống như 1 đêm dạ hội của giới thượng lưu. . Nhìn ai cũng hớn hở, hạnh phúc. Vì đây là buổi liên hoan cuối cùng của đời sinh viên nên gần như mọi người đến rất đông đủ. Họ túm năm túm bảy mà cười nói rôm rả.
“Hải Lam….tao ở đây nè” ngay khi nhìn thấy Hải Lam khoác tay Minh Phong bước vào hội trường, Bảo Yến liền hô to lên
Trông Hải Lam hôm nay thật dìu dàng. Cô mặc chiếc váy vàng nhạt ôm sát người làm tôn lên nước da trắng nõn cùng vòng eo siêu chuẩn. chiếc váy ngắn gần đến đầu gối để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc dài đc búi cao lên tuy đơn giản nhưng lại làm tăng lên sự nữ tính của người con gái. Nhìn cô không khác gì ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. Còn Minh Phong khoác trên mình bộ vest hàng hiệu của Ý không thể chê vào đâu được.
“ê……………” Hải Lam giơ cao cánh tay biểu thị mình đã nhìn thấy Bảo Yến
“con ranh…..mày chết dí ở đâu mà giờ này mới đến. có biết tao chờ sắp gãy chân ra rồi không hả?” bản tính đanh đá chua ngoa của Bảo Yến lại bộc phát, cô không để ý đến thể diện của Hải Lam mà ****.
“Minh Phong còn bận việc nên bọn tao bây giờ mới đến được. Mà mày điêu nó vừa thôi. Cái mã mày mà đứng đợi tao á. Có mà đợi zai thì có” Hải Lam cũng không kém mà bốp trả lại con bạn.
Minh Phong đứng cạnh trừng mắt nhìn cô. Cô ta cũng gớm thật đấy, ăn nói cứ bốp chat vậy sao? Đúng là 2 người đó cùng loại có khác, thảo nào mà thân nhau thế.
Nhắc đến Minh Phong, Bảo Yến quay ngoắt 180độ dịu dàng nhìn anh chớp chớp mắt “ hi. Anh còn nhớ em không? em là Bảo Yến, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở bar Tony Nguyễn rồi đó”
Hành động kỳ quái của cô làm Minh Phong hơi nhíu mày. mình có thân thiết gì với cô ta đâu mà lại đi nháy mắt với mình chứ. Đúng là loại ấm đầu
“ờ….tôi cũng không nhớ rõ lắm”
“vậy sao?” mặt Bảo Yến xị đi nhưng rất nhanh mà lại nở nụ cười quyến rũ đàn ông với anh “tôi hiểu rồi….anh không nhớ tôi cũng không sao. Chắc tại anh đông khách quá nên không nhớ tôi là đương nhiên. Làm nghề này chắc bận rộn lắm. hahaha…..Tôi rất mong sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau hơn. Hì”
“ực….” nghe vậy suýt chút nữa Hải Lam phun nước đang uống vào mặt Bảo Yến. Con này vẫn chứng nào tật đấy. Mình còn chưa ra tay mà nó đã nóng vội như vậy sao???
“em không sao chứ?” Minh Phong ân cần vuốt lưng cho cô xuôi nghẹn.
Khuôn mặt Hải Lam ửng hồng với hành động vừa rồi của anh “em….em ko sao”
“rất hân hạnh” Minh Phong nhìn sang Bảo Yến trả lời qua quýt cho xong chuyện. Vẫn còn có lần sau sao? Cho xin đi, 1 Hải Lam khác người đã là quá đủ, giờ còn thêm cái cô Bảo Yếnnày nữa chắc anh không điên mới là lạ.
“là thật sao?........ôi, anh không đùa chứ……anh thật ga lăng nha…..” Báo Yến sung sường không giám tin vào lời vừa rồi của anh. Cô còn tưởng anh sẽ làm “hàng” với mình nữa chứ. Thật tuyệt vời làm sao. Chắc anh ấy biết mình là bạn thân của Hải Lam nên mới “đãi ngộ” như vậy. Hải Lam à, cậu đúng là bạn tri kỷ của tớ mà. Khà khà.......
“đương nhiên….cô là bạn thân của Hải Lam, làm sao tôi giám sơ xuất chứ? Phải không em yêu?” Minh Phong không hề báo trước mà thơm nhẹ lên má Hải Lam 1 cái. Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng anh chẳng để tâm đến liền cúi thấp người áp môi anh lên đôi môi tươi mát kia của cô mà thưởng thức.
Bảo Yến và các bạn của cô thì cứ trợn mắt lên mà xem cảnh hôn miễn phí này. Một lúc sau, khi Hải Lam không thể tiếp tuc thở được nữa thì Minh Phong mới luyến tiếc mà rời môi cô. Mỗi lần hôn đôi môi nhỏ nhắn kia làm anh cảm thấy rất ngọt và thơm, chỉ muốn ngày nào cũng được hôn môi cô.
Bảo Yến nhìn bọn họ hôn môi mà thèm nhỏ dãi. Cô thầm nghĩ không biết khi nào mình mới được anh hôn đây. Mong chờ ngày đó quá đi mất.
Đến giờ khiêu vũ, Hải Lam lấy cớ phải ra ngoài 1 lát liền đẩy Minh Phong cho Bảo Yến thành đôi bạn nhảy. Bảo Yến rất tinh ý mà hiểu sự sắp đặt của Hải Lam. Cô cười sung sướng khi mình được nhảy cùng anh chàng “ trai bao” siêu cấp đẹp trai này. Đúng là cơ hội có một không hai. Cô phải nắm chắc nó mới được.
Minh Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu trước tính đỏng đảnh và vô duyên của Bảo Yến. Mặc dù cực không muốn khiêu vũ cùng cô, nhưng cô ta cứ dính anh như sam làm anh không tài nào thoát thân được. Thôi đành “sử dụng” tạm “con heo lái” này vậy, chờ Hải Lam quay lại rồi anh sẽ nhảy cùng cô.
“anh làm nghề này lâu chưa?” trong lúc khiêu vũ, Bảo Yến tò mò muốn biết Minh Phong làm “trai bao” đc bao lâu rồi nên không nhịn được mà hỏi. Còn anh thì lại tưởng cô hỏi anh làm giám đốc được bao lâu rôi nên không ngần ngại mà trả lời thẳng thắn “4 năm”
“gì cơ?” Bảo Yến dừng nhảy mà nhìn anh như nhìn người ngoài trái đất
“có gì phải ngạc nhiên cơ chứ? Có người bằng tuổi tôi mà đã làm được 6,7 năm, tôi làm 4 năm vẫn còn được coi là người mới vào nghề đấy?” Minh Phong thấy cô ta làm vẻ ngạc nhiên thái quá thì lên tiếng . Doãn thị là tập đoàn của nhà anh, đương nhiên, sau khi ra trường được 2 năm anh đã được ba mình tin tưởng giao cho chức vụ giám đốc. Mặc dù ba con anh hay xích mích nhau, nhưng không vì thế mà họ để chuyện tình cảm riêng tư xen lẫn công việc.
“còn có người bằng tuổi anh mà đã làm được 6,7 năm rồi cơ à?” trời ơi, đúng là hôm nay anh ta đã cho mình mở rộng tầm mắt. Cô còn tưởng anh mới làm đc có vài tháng, hóa ra đã được 4 năm. Chắc kỹ thuật của anh ta giỏi lắm đây.
“ nói vậy anh hẳn là rất giỏi cái đó?”
“cái gì cơ? Ah cái đó tôi không dám nhận. Nhưng tôi tự tin là mình sẽ thành công trong bất cứ hoàn cảnh nào”
Cứ như vậy mà bọn họ “ông nói gà, bà nói vịt” với nhau trong khi khiêu vũ.
“sao?em đang ở khách sạn sao? Được rồi, cứ ở nguyên đó, tôi sẽ đến ngay” đợi mãi mà không thấy Hải Lam quay lại, Minh Phong sốt ruột đang định gọi cho cô thì không ngờ cô đã gọi lại báo mình mệt quá nên thuê khách sạn nghỉ tạm. Vì mải lo lắng cho cô mà Minh Phong không phát hiện ra điểm đáng nghi, chỉ lo mau chạy đến bên cô.
Ngay khi gọi cho Minh Phong, Hải Lam liền bấm máy cho Bảo Yến
“khách sạn Nữ hoàng hả? phòng bao nhiêu?”………….” Được, tao đến ngay, mày bảo Minh Phong chờ tao 1 lát” Bảo Yến vui như tết mà bắt ngay 1 chiếc taxi đến địa điểm mà Hải Lam vừa báo.
Hahha….cách mạng giai đoạn 2 đã thành công mỹ mãn. Trịnh Hải Lam, mày thật thông minh mà.hí hí. Mặc dù cách này có hơi ác với Bảo Yến nhưng cô hy vọng bạn mình sẽ không sao.
.............
Khách sạn Nữ hoàng
“xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho ngài?” cô nhân viên tiếp tân nhìn Minh Phong tiến đến thì nở nụ cười chuyên nghiệp với anh.
“tôi có hẹn với bạn ở phòng 309” anh trả lời ngắn gọn, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là sự lo lắng tột cùng. Anh muốn thật nhanh chạy lên đó xem Hải Lam có làm sao không. Mặc dù mỗi khi gặp cô, anh thường bị cô chọc tức, nhưng khi biết cô đau anh lại khẩn trương hơn bao giờ hết.
“vâng. Mời ngài theo tôi” cô tiếp tân dẫnMinh Phong lên phòng 309
Minh Phong vừa bước vào thang máy thì Bảo Yến cũng vừa lúc đến đại sảnh khách sạn Nữ hoàng, cô hồ hởi tiến đến quầy lễ tân, cười sáng lạng “chị à, em có hẹn với bạn phòng 309. Xin hỏi đi hướng nào ạ”
Mấy cô tiếp tân đồng thanh “ồ” lên 1 tiếng kinh ngạc nhìn Bảo Yến. Vừa nãy có 1 người đàn ông vừa lên phòng đó, giờ lại là cô bé này. Chẳng lẽ họ là một đôi “gian phu giâm phụ” trốn vào đấy làm chuyện “xấu”.
“mời quý khách đi hướng này”
Bảo Yến cười mãi không ngớt mà đi theo cô nhân viên
“Hải Lam….em sao rồi” vừa bước vào phòng, Doãn Minh Phong liền gọi tên cô.
Gọi mãi mà không thấy cô đâu. Anh tiến đến giường lớn nhưng cũng không thấy. Nghĩ là cô trong nhà tắm nên anh đã gõ cửa “Hải Lam, e ở trong đấy sao? Anh tối rồi, em mau ra đi”.
Kỳ quái, ở đây cũng không có, vậy thì cô đấy đi đâu rồi, hay lại chạy ra ngoài rồi. Nghĩ thế nên anh ra phòng khách, ngồi xuống sofa chờ cô quay lại. Vừa rồi vì vội vã đến xem Hải Lam thế nào nên anh chạy toát hết cả mồ hôi. Thấy nóng quá nên Minh Phong cởi chiếc áo vest, nới lỏng caravat, cởi 2 hàng cúc áo sơ mi ra cho dễ thở rồi uống 1 ngụm nước lọc. Sau đó anh nhắm mắt dưỡng thần 1 lúc
Bảo Yến được đưa đến trước cửa phòng, mải nóng vội đến nỗi quên không gõ cửa mà xông thẳng vào trong hô lớm “anh yêu à……em đến rồi đây”
“em đã đi…..” chưa nói hết câu thì yết hầu Minh Phong cứng đơ lại. Sao cô ta lại ở đây? Hải Lam đâu?
“sao cô lại tới đây, là Hải Lam bảo cô tới ah? Cô ấy đâu?”
“đúng vậy. cô ấy hôm nay có việc bận nên nhường anh 1 đêm cho em. Haha….” Bảo Yến khoái trí
“nhường tôi?” anh không hiểu mà nhìn cô ta
“vâng……thôi, đừng có ngồi đấy mà nói chuyện nữa, mình về giường đi anh. Trông anh kia, còn nóng vội hơn cả em nữa đấy…khà khà”
“cô đang nói linh tinh gì vậy? cô điên rồi sao?” mụ đàn bà này đúng là có vấn đề về thần kinh thật rồi.
“em không điên….em rất tỉnh táo….nào anh yêu, hãy thực hiện nghĩa vụ của mình đi chứ? Về giường chúng mình tha hồ mà nói chuyện với nhau” Bảo Yến cứ như vậy mà quấn lấy anh không chịu buông ra.
“buông tôi ra…..ai là anh yêu của cô chứ? Đồ điên này” Minh Phong gỡ đôi bàn tay đang “ sàm sỡ” trước ngực anh ra khỏi người mình. Cô ta làm cái trò gì thế không biết.
“anh sao vậy? em đã làm sai chuyện gì mà anh khó chịu với em chứ?” Bảo Yến hờn dỗi với anh. Cô rõ ràng từ lúc bước vào đây đâu có phạm lỗi nào chứ. Hay là………….
“à e nhớ ra rồi, em thật đãng trí quá đi mà. Sao chuyện đấy mà cũng có thể quên được nhỉ? Đây tiền boa của anh đây…..xin lỗi anh yêu nhé” như nhớ ra mấu chốt của vấn đề, Bảo Yến rút từ trong túi ra tờ polime 500k đưa tới trước mặt Minh Phong. Trông đẹp trai thế mà chỉ mất có 500k 1 đêm với anh ta. Hời quá đi mà……đúng là Hải Lam thật thông minh khi tìm được con vịt béo bở thế này.
“cô làm gì vậy. tiền boa gì cơ?” càng lúc anh càng không hiểu cô ta đang nói những gì
“còn tiền gì nữa ngoài tiền phí anh phục vụ em đêm nay…………hay anh chê ít? Được, em sẽ đưa thêm, tiền không là vấn đề với em, chỉ cần anh phục vụ tốt là được?” Bảo Yến không còn đủ kiên nhẫn nữa, cô nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài và cái lở ngang bụng ra mà 1 lần nữa quấn vào người anh.
“cái gì? PHÍ PHỤC VỤ ĐÊM? Này, cô có bỏ cái tay ra không hả? cô mà không nói rõ ràng cho tôi thì đừng có trách” lần này thì Minh Phong tức giận thật sự? Khuôn mặt anh tím ngắt đi, tay đã nắm thành quyền. Nếu cô ta không phải con gái thì anh đã không chần chừ mà cho cô 1 đấm gãy răng.
“anh này thật là….đã hành nghề 4 năm rồi mà còn giả bộ. em đâu có phải là vị khách đầu tiên đâu mà anh còn làm cao cái nỗi gì chứ?” Bảo Yến đấm yêu lên ngực anh.
“4 năm? Khách? Không nhẽ cô coi tôi là….?” Anh như thông minh lại mà hiểu ra lời nói vừa rồi của Bảo Yến. Thì ra từ lúc khiêu vũ đến giờ, cô ta và anh đang “ông nói gà, bà nói vịt” với nhau. Chết tiệt, hóa ra cô ta coi minh là thằng bồi đêm sao?
“ có phải Trịnh Hải Lam nói với cô, tôi là trai bao đúng không?”. Anh lạnh lùng nhìn cô, siết chặt bả vai cô mà truy hỏi. Chỉ có thể là người đàn bà ko biết tốt xấu kia nói cho cô ta . Không thì làm sao cô ta lại to gan đến vậy. Anh nghiên rằng nghiến lợi mà gầm nhỏ tên "trịnh......hải............lam"
“đúng vậy nha. Hải Lam nói anh ban ngày thì đến công ty làm việc, tối lại lên giường phục vụ khách nữ. Cô ấy còn bảo chỉ cần đưa 500k là có thể trải qua 1 đêm lãng mạn tuyệt vời như thiên đơng cùng anh? Hì hì…..anh Phong, giờ chúng ta có thể lên thiên đường được chưa?” Bảo Yên thành thật mà khai hết những gì Hải Lam nói với cô. Cô rất muốn được cùng Minh phong trải qua 1 giấc mơ thiên đường dù chỉ là 1 đêm cũng đã mãn nguyện lắm rồi
“thích thì cô tự minh lên đó 1 mình” anh hất cô ngã nhào ra sofa. Tức giận nhặt áo vest lên mà bỏ ra ngoài. Trịnh Hải Lam trời đánh kia, cô ta dám cho anh 1 vố này, vậy mà anh còn lo lắng cho cô ta đau bệnh mà chạy như thằng điên đến đây. Khá lắm Trinh Hải Lam, cô sắp được gặp Diêm vương rồi đấy.
Nhưng Minh Phong chưa kịp mở của thì
“tách….tách…..” các phóng viên không biết từ đầu chui ra, trên tay cầm máy ảnh mà không ngừng thi nhau chụp.
Bảo Yến thấy vậy hoảng hốt cầm áo khoác chạy tót vào nhà tắm để lại Minh Phong ở ngoài 1 mình chịu trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.