Chương 4: Phùng Lập Nguyên
Sum
29/05/2013
‘Dừng xe…..ông Lý mau dừng xe cho tôi’ Bà Như Ý vội vàng kêu lên ngay
khi nhìn lướt qua 1 người thanh niên ôm 1 cái thùng lớn đứng ở cửa siêu
thị. Bà gấp gáp mà mở cửa xe đi về phía người thanh niên đó.
“Như Ý…em làm gì vậy?” ông Minh Long ngạc nhiên khi nhìn vợ vội vã xuống xe.
Dường như bà không nghe thấy chồng mình nói gì, cứ như thế mà tiến về phía trước. Do dòng người quá đông nên khi đến nơi, bà đã không nhìn thấy người thanh niên đó. Bà thần người ra nghĩ: Có phải là thằng bé không . Mắc dù bà bỏ con khi nó mới 2 tuổi, nhưng hình ảnh con chơi đùa, nghịch ngợm trước sân luôn hiện hữu trong trí nhớ của bà suốt những năm qua. Sự dằn vặt lương tâm khiến bà đau khổ không thôi. Vừa rồi, ngay khi quay đầu ra cửa xe, bà đã nhìn thấy người thanh niên kia rất giống con trai bà. Tuy không chắc lắm, nhưng linh cảm của 1 người mẹ đã nói cho bà biết. Bà rất nhớ con, muốn được gặp con để bù đắp lại cho con những thiếu thốn suốt hơn 20 năm qua. Bà đã về quê của chồng cũ nhưng được biết bố con họ vì nợ nần chồng chất mà đã bán đất, bán nhà vào miền núi sống. Bao năm nay, bà không ngừng tìm kiếm tung tích của các con vậy mà đều bạch vô âm tín. Nhiều lúc bà đã suy sụp mà từ bỏ việc tìm kiếm con mình.
Người thanh niên đó như 1 tia hy vọng bén lên trong lòng bà. Dù chỉ là 1 chút 1 chút gì đó rất nhỏ nhoi thì bà cũng không bỏ qua cơ hội để tìm được con trai. Bà cứ như vậy mà đứng giữa cổng siêu thị mà ngẩn ngơ nghĩ mặc bao ánh mắt đang nhìn mình. Phải rồi, chẳng phải người thanh niên đó mặc áo nhân viên của siêu thị sao? Chắc hản anh ta phải làm trong đây. Hay quá, như vậy bà sẽ dễ dàng mà tìm được anh ta.
“ em sao vậy? sao tự nhiên lại chạy ra giữa đây đứng làm gì? E gặp người quen sao?” không biết tự lúc nào ông Minh Long đã đứng bên cạnh bà.
Bà thoáng giật mình, giọng có phần hấp tấp “ ơ.....vâng….vừa nãy e tưởng người quen….nhưng hóa ra là nhầm…thôi mình về đi anh”
“uhm” ông Long dìu bà vào trong xe
..................
Đã 5 ngày kể từ cái hôm bà nhìn thấy cậu thanh niên kia, ngày nào bà cũng đến đấy để có thể gặp được anh ta nhưng đều không thấy. Bà không khỏi nản lòng. Đang định từ bỏ mục đích tìm kiếm thì ngày hôm nay ông trời cũng thương lấy bà mà giúp bà được nhìn thấy anh.
Mải nhìn ngược nhìn xuôi không để ý mà bà vô tình đụng phải 1 cô gái đang đi ra từ siêu thị
“bà già này không có mắt sao? Đi đứng kiểu gì thế hả?” cô gái ăn mặc gợi cảm, mái tóc vàng óng, trông đúng chất dân sành điệu, cô ta phủi chiếc váy trên người mà quát tháo người đã va vào mình.
“xin lỗi..xin lỗi..cháu không sao chứ hả? Tại ta mải suy nghĩ nên mới….” bà Như Ý biết mình sai lên cuống quýt mà xin lỗi cô gái. Mặc dù người người ngã là bà nhưng bà vốn hiền lành, vả lại do bà sơ ý trước nên không hề nghĩ ngợi gì nhận hết sai lầm về mình
“Lần sau cẩn thận 1 chút. Mới ngày ra đã gặp phải chuyện đen thế không biết nữa. hừ” cô liếc đôi mắt sắc nhọn mà lườm bà 1 cái rồi bỏ đi.
“bác à. Bác có sao không vậy? sao bác phải xin lỗi chứ? Cô ta cũng có lỗi mà?” Nhìn thấy cảnh trước mắt 1 chàng trai đang khuôn đồ liền tiến đến bên bà Như Ý giúp đỡ.
“cảm ơn cháu….bác không sao..là bác sai trước mà…không sao…. không sao. thôi bỏ đi...” nói xong bà ngẩng khuôn mặt dù đã 50 tuổi nhưng vẫn còn trẻ đẹp do được thường xuyên chăm sóc ở Spa mà nhìn chàng thanh niên đã giúp bà. Bà ngạc nhiên, người như hóa đá mà nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Thấy bà cứ nhìn mình không rời khiến người thanh niên hơi mất tự nhiên “ bác à. Thực sự bác không sao chứ? Sao bác lại nhìn …….”
“à à bác không sao. Cảm ơn cháu.” Bà Như Ý như lấy lại được tinh thần mà nói.
“ bác không sao là tốt rồi. Bác nên về nghỉ ngơi sớm đi. Cháu vào làm việc đây”
“uh.cháu đi làm đi. Bác không sao nữa rồi”
“vậy, tạm biệt bác” chàng trai lễ phép chào
“khoan đã…” bỗng nhiên bà nhớ ra điều gì đó liền gọi cậu lại
“bác gọi cháu?” anh nghi hoặc mà nhìn bà.
“uh. bác quên không hỏi tên cháu. Dù sao cháu cũng giúp bác, bác cũng nên biết tên cháu để cảm ơn chứ?” bà như nhớ ra vấn đề chính. Nhìn người thanh niên trước mặt làm bà liên tưởng đến con. Những nét trên khuôn mặt cậu ta rất giống với con bà. Dù đã 20 năm nhưng bà không thể quên. Là nó sao? Nó làm việc ở đây sao? bà đã đợi 5 hôm chỉ để được gặp cậu. thật may mắn quá, cuối cùng thì ....
“dạ. không cần đâu bac ạ.” anh nhìn bà mà thắc mắc trong lòng. Chỉ là 1 việc cỏn con, có nhất thiết phải hỏi tên không vậy. Bà ta thật sự có vấn đề sao?
“không..bác rất muốn biết…con tên gì vậy?” thấy anh định rời đi bà luống cuống hỏi to lên.
Chàng trai ngạc nhiên nhìn bà khó hiểu.
"tên cháu là Phùng Lập Nhuyên"
“Lập Nguyên….Lập Nguyên…” bà Như Ý đứng bất động mà lẩm bẩm tên cậu ta.
“bác không sao chứ?” bà ta sao vậy, sao cứ lẩm bẩm tên mình thế nhỉ, đừng nói là bà ta bị trúng cảm với tên của mình rồi đấy chứ. Haiz. Đồ điên này…anh ta không ngừng mắng thầm trong bụng
“à không sao? Lập Nguyên….cái tên thật hay.là ai đặt tên đó cho cháu vậy?” bà như vui hẳn lên, hóa ra linh cảm của bà là đúng. Con trai bà cũng tên như vậy mà. Ko thể trùng hợp như vậy chứ
"là........."
“cậu còn đứng đó làm gì mà không mau làm việc đi hả?” đang định trả lời câu hỏi của ba Như Ý thì ông quản đốc nghiêm giọng gọi anh ta. Không để ý đến vẻ mặt mong chờ của bà, Lập Nguyên liền quay người đi chỉ kịp để lại lời chào tạm biệt.
Nhìn bóng dáng Lập Nguyên càng lúc càng mờ đi, bà Như Ý không khỏi đau lòng. Ngay khi trở lại trong xe bà liền giao phó cho tài xế
“ông Lý, tôi muốn ông giúp tôi 1 việc, ông không được đem chuyện này nói với lão gia. Nếu không hậu quả thế nào ông biết rồi đấy”
“phu nhân xin yên tâm”
“được rồi, ông mau đưa tôi đến địa chỉ này.” Nói xong bà liền móc trong túi ra chiếc card ghi rõ địa chỉ trên đó. Ông Lý khó hiểu nhìn bà nhưng ông chỉ là 1 viên tài xế nhỏ bé nên không giám hỏi chuyện của chủ nhân mình. Bà Như Ý biết ông muốn hỏi gì, xong bà vờ như không thấy, tốt hơn chuyện này càng ít ng biết càng tốt.
..................
“bà yên tâm, 2 ngày sau chúng tôi sẽ đưa đầy đủ những gì bà cần.” thám tử tư họ Cao trịnh trọng hứa hẹn với bà Như Ý khi bà đến tìm anh ta nhờ điều tra về thân thế của Lập Nguyên.
“anh Cao, rất cảm ơn anh. Nhưng tôi cũng có 1 yêu cầu nhỏ muốn anh đồng ý?” Bà không chút che dấu mà nhìn thẳng vào viên thám tử.
“xin bà cứ nói”
“tôi hy vọng anh sẽ giữ bí mật chuyện này. Đặc biệt là ông nhà tôi. Anh hiểu ý tôi nói rồi chứ?”
“haha…bà quá xem nhẹ năng lực làm việc của chúng tôi rồi. Làm nghề này quan trọng là giữ bí mật cho khách nên bà không phải lo lắng làm gì”
“thế thì được rôi. T không làm phiền anh nữa. tạm biệt”
“bà đi cẩn thận”
“Như Ý…em làm gì vậy?” ông Minh Long ngạc nhiên khi nhìn vợ vội vã xuống xe.
Dường như bà không nghe thấy chồng mình nói gì, cứ như thế mà tiến về phía trước. Do dòng người quá đông nên khi đến nơi, bà đã không nhìn thấy người thanh niên đó. Bà thần người ra nghĩ: Có phải là thằng bé không . Mắc dù bà bỏ con khi nó mới 2 tuổi, nhưng hình ảnh con chơi đùa, nghịch ngợm trước sân luôn hiện hữu trong trí nhớ của bà suốt những năm qua. Sự dằn vặt lương tâm khiến bà đau khổ không thôi. Vừa rồi, ngay khi quay đầu ra cửa xe, bà đã nhìn thấy người thanh niên kia rất giống con trai bà. Tuy không chắc lắm, nhưng linh cảm của 1 người mẹ đã nói cho bà biết. Bà rất nhớ con, muốn được gặp con để bù đắp lại cho con những thiếu thốn suốt hơn 20 năm qua. Bà đã về quê của chồng cũ nhưng được biết bố con họ vì nợ nần chồng chất mà đã bán đất, bán nhà vào miền núi sống. Bao năm nay, bà không ngừng tìm kiếm tung tích của các con vậy mà đều bạch vô âm tín. Nhiều lúc bà đã suy sụp mà từ bỏ việc tìm kiếm con mình.
Người thanh niên đó như 1 tia hy vọng bén lên trong lòng bà. Dù chỉ là 1 chút 1 chút gì đó rất nhỏ nhoi thì bà cũng không bỏ qua cơ hội để tìm được con trai. Bà cứ như vậy mà đứng giữa cổng siêu thị mà ngẩn ngơ nghĩ mặc bao ánh mắt đang nhìn mình. Phải rồi, chẳng phải người thanh niên đó mặc áo nhân viên của siêu thị sao? Chắc hản anh ta phải làm trong đây. Hay quá, như vậy bà sẽ dễ dàng mà tìm được anh ta.
“ em sao vậy? sao tự nhiên lại chạy ra giữa đây đứng làm gì? E gặp người quen sao?” không biết tự lúc nào ông Minh Long đã đứng bên cạnh bà.
Bà thoáng giật mình, giọng có phần hấp tấp “ ơ.....vâng….vừa nãy e tưởng người quen….nhưng hóa ra là nhầm…thôi mình về đi anh”
“uhm” ông Long dìu bà vào trong xe
..................
Đã 5 ngày kể từ cái hôm bà nhìn thấy cậu thanh niên kia, ngày nào bà cũng đến đấy để có thể gặp được anh ta nhưng đều không thấy. Bà không khỏi nản lòng. Đang định từ bỏ mục đích tìm kiếm thì ngày hôm nay ông trời cũng thương lấy bà mà giúp bà được nhìn thấy anh.
Mải nhìn ngược nhìn xuôi không để ý mà bà vô tình đụng phải 1 cô gái đang đi ra từ siêu thị
“bà già này không có mắt sao? Đi đứng kiểu gì thế hả?” cô gái ăn mặc gợi cảm, mái tóc vàng óng, trông đúng chất dân sành điệu, cô ta phủi chiếc váy trên người mà quát tháo người đã va vào mình.
“xin lỗi..xin lỗi..cháu không sao chứ hả? Tại ta mải suy nghĩ nên mới….” bà Như Ý biết mình sai lên cuống quýt mà xin lỗi cô gái. Mặc dù người người ngã là bà nhưng bà vốn hiền lành, vả lại do bà sơ ý trước nên không hề nghĩ ngợi gì nhận hết sai lầm về mình
“Lần sau cẩn thận 1 chút. Mới ngày ra đã gặp phải chuyện đen thế không biết nữa. hừ” cô liếc đôi mắt sắc nhọn mà lườm bà 1 cái rồi bỏ đi.
“bác à. Bác có sao không vậy? sao bác phải xin lỗi chứ? Cô ta cũng có lỗi mà?” Nhìn thấy cảnh trước mắt 1 chàng trai đang khuôn đồ liền tiến đến bên bà Như Ý giúp đỡ.
“cảm ơn cháu….bác không sao..là bác sai trước mà…không sao…. không sao. thôi bỏ đi...” nói xong bà ngẩng khuôn mặt dù đã 50 tuổi nhưng vẫn còn trẻ đẹp do được thường xuyên chăm sóc ở Spa mà nhìn chàng thanh niên đã giúp bà. Bà ngạc nhiên, người như hóa đá mà nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Thấy bà cứ nhìn mình không rời khiến người thanh niên hơi mất tự nhiên “ bác à. Thực sự bác không sao chứ? Sao bác lại nhìn …….”
“à à bác không sao. Cảm ơn cháu.” Bà Như Ý như lấy lại được tinh thần mà nói.
“ bác không sao là tốt rồi. Bác nên về nghỉ ngơi sớm đi. Cháu vào làm việc đây”
“uh.cháu đi làm đi. Bác không sao nữa rồi”
“vậy, tạm biệt bác” chàng trai lễ phép chào
“khoan đã…” bỗng nhiên bà nhớ ra điều gì đó liền gọi cậu lại
“bác gọi cháu?” anh nghi hoặc mà nhìn bà.
“uh. bác quên không hỏi tên cháu. Dù sao cháu cũng giúp bác, bác cũng nên biết tên cháu để cảm ơn chứ?” bà như nhớ ra vấn đề chính. Nhìn người thanh niên trước mặt làm bà liên tưởng đến con. Những nét trên khuôn mặt cậu ta rất giống với con bà. Dù đã 20 năm nhưng bà không thể quên. Là nó sao? Nó làm việc ở đây sao? bà đã đợi 5 hôm chỉ để được gặp cậu. thật may mắn quá, cuối cùng thì ....
“dạ. không cần đâu bac ạ.” anh nhìn bà mà thắc mắc trong lòng. Chỉ là 1 việc cỏn con, có nhất thiết phải hỏi tên không vậy. Bà ta thật sự có vấn đề sao?
“không..bác rất muốn biết…con tên gì vậy?” thấy anh định rời đi bà luống cuống hỏi to lên.
Chàng trai ngạc nhiên nhìn bà khó hiểu.
"tên cháu là Phùng Lập Nhuyên"
“Lập Nguyên….Lập Nguyên…” bà Như Ý đứng bất động mà lẩm bẩm tên cậu ta.
“bác không sao chứ?” bà ta sao vậy, sao cứ lẩm bẩm tên mình thế nhỉ, đừng nói là bà ta bị trúng cảm với tên của mình rồi đấy chứ. Haiz. Đồ điên này…anh ta không ngừng mắng thầm trong bụng
“à không sao? Lập Nguyên….cái tên thật hay.là ai đặt tên đó cho cháu vậy?” bà như vui hẳn lên, hóa ra linh cảm của bà là đúng. Con trai bà cũng tên như vậy mà. Ko thể trùng hợp như vậy chứ
"là........."
“cậu còn đứng đó làm gì mà không mau làm việc đi hả?” đang định trả lời câu hỏi của ba Như Ý thì ông quản đốc nghiêm giọng gọi anh ta. Không để ý đến vẻ mặt mong chờ của bà, Lập Nguyên liền quay người đi chỉ kịp để lại lời chào tạm biệt.
Nhìn bóng dáng Lập Nguyên càng lúc càng mờ đi, bà Như Ý không khỏi đau lòng. Ngay khi trở lại trong xe bà liền giao phó cho tài xế
“ông Lý, tôi muốn ông giúp tôi 1 việc, ông không được đem chuyện này nói với lão gia. Nếu không hậu quả thế nào ông biết rồi đấy”
“phu nhân xin yên tâm”
“được rồi, ông mau đưa tôi đến địa chỉ này.” Nói xong bà liền móc trong túi ra chiếc card ghi rõ địa chỉ trên đó. Ông Lý khó hiểu nhìn bà nhưng ông chỉ là 1 viên tài xế nhỏ bé nên không giám hỏi chuyện của chủ nhân mình. Bà Như Ý biết ông muốn hỏi gì, xong bà vờ như không thấy, tốt hơn chuyện này càng ít ng biết càng tốt.
..................
“bà yên tâm, 2 ngày sau chúng tôi sẽ đưa đầy đủ những gì bà cần.” thám tử tư họ Cao trịnh trọng hứa hẹn với bà Như Ý khi bà đến tìm anh ta nhờ điều tra về thân thế của Lập Nguyên.
“anh Cao, rất cảm ơn anh. Nhưng tôi cũng có 1 yêu cầu nhỏ muốn anh đồng ý?” Bà không chút che dấu mà nhìn thẳng vào viên thám tử.
“xin bà cứ nói”
“tôi hy vọng anh sẽ giữ bí mật chuyện này. Đặc biệt là ông nhà tôi. Anh hiểu ý tôi nói rồi chứ?”
“haha…bà quá xem nhẹ năng lực làm việc của chúng tôi rồi. Làm nghề này quan trọng là giữ bí mật cho khách nên bà không phải lo lắng làm gì”
“thế thì được rôi. T không làm phiền anh nữa. tạm biệt”
“bà đi cẩn thận”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.