Chương 3: "trùng hợp????"
Sum
29/05/2013
“Đứng lại……mày có còn coi tao là bố mày nữa ko hả. đồ hư
đốn?” ngay khi nhìn thấy Minh Phong bước qua phòng khách, lờ đi sự có
mặt của ba mẹ mà đi thẳng lên lầu, ông Minh Long nổi điên lên mà gầm
quát tháo.
“con mệt rồi, có gì để mai nói đi” Minh Phong ko quay mắt về phía ông Long thản nhiên trả lời cho xong việc.
“mày……..” ông Long tức tối mà cầm cái đèn bàn quăng mạnh vào cầu thang.
“mình à. Anh đừng tức giận, cận thận huyết áp lại lên. Anh không nghe bác sỹ nói gì sao?” bà Diệp Như Ý – vợ hai của ông Long nhẹ nhàng dùng tay xoa ngực ông khuyên nhủ.
“em xem. Con với cái như thế thử hỏi làm sao anh không giận cho được chứ?” ông Long vẫn còn rất hậm hực.
“không phải Minh Phong vô lễ với anh đâu. Thằng bé vẫn còn ghét em nên mới làm như vậy. anh đừng nên trách con” bà Như Ý rũ đôi mắt của mình xuống, bà không giám đối diện với chồng mình. Phải, là bà đã hại chết mẹ Minh Phong. Nếu không có bà thì mẹ anh đã không uất ức mà chết như vậy.
“em nói gì thế? Sao e cứ phải hành hạ bản thân mình như vậy chứ. Em đã vì anh mà chăm sóc cho cái gia đình này rất tốt, không phải sao?” ông Long nhìn thấy sự buồn rầu của vợ thì không khỏi đau lòng. Năm xưa, khi mẹ Minh Phong mắc bệnh ung thư mà chết, chưa đầy 2 năm sau ông Long đã tái giá với bà Như Ý. Vì lý do đó mà đến giờ Minh Phong luôn cho rằng chính bà Như Ý đã bức chết mẹ anh. Ông và mẹ Minh Phong không hề yêu nhau, ông lấy bà đấy chỉ để trả ơn gia đình bên ngoại. Còn ông với bà Như Ý mới chính là mối tình đầu của nhau, bị gia đình phản đối quyết liệt nên họ đã phải từ bỏ hạnh phúc của mình. Ông kết hôn với mẹ Minh Phong và sinh ra anh. Còn bà Như Ý kết hôn với 1 người đàn ông khác nhưng cuộc hôn nhân đó không hề hạnh phúc. Chồng trước của bà suốt ngày ghen tuông, rượu chè, đánh đập bà. Không thể chịu đựng đc người chồng vũ phu nên bà đã trốn nhà chống bỏ đi. Bà rất muốn mang theo 3 đứa con thơ đi cùng, nhưng lúc đấy bà không biết mình sẽ đi đâu, làm gì, nên đành phải để con bên nhà nội. Đến bây giờ bà luôn cảm thấy tội lỗi khi bỏ con để sống cuộc sống sung sướng trong khi các con mình….
“Hải Lam….mấy ngày kia em đi đâu mà anh không liên lạc đc vậy? có biết anh lo lắm không?” vừa nhìn thấy Hải Lam bước ra khỏi cổng trường, Phùng Lập Nguyên không để ý tới mọi người xung quanh, kéo vội cô vào tròng lòng mà yêu thương.
“đừng như vậy….người ta đang nhìn chúng mình kìa” Hải Lam ngượng ngùng mà nhìn anh.
“anh xin lỗi. tại anh nhớ em quá” Lập Nguyên buông cô ra, vuốt nhẹ lên mái tóc cô âu yếm.
“mấy hôm nay em bận ôn thi nên ở nhà học bài. Anh không phải lo quá đâu” cô không giám nhìn vào mắt anh nói dối.
“thật sao?”
“anh không tin em?” cô nhìn anh bất mãn.
“không. Tất nhiên là anh tin em. thật đấy” Lập Nguyên vội vàng biện giải khi nhìn vào khuôn mặt không hài lòng của cô.
“………………”
“Lam. Anh nghĩ kỹ rồi. cuối tháng này anh muốn dẫn em về nhà anh ra mắt họ hàng rồi chúng mình sẽ nhanh chóng đính hôn trước. đợi khi nào em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn. Anh thật sự không thể chịu đựng được nữa nếu như một ngày không được nhìn thấy em” Phùng Lập Nguyên gian xảo mà dỗ ngọt cô. Ba cô đang muốn gả cô cho người khác, như vậy hóa ra bao nhiêu công sức của anh ta trong suốt 1 năm qua đổ xuống sông xuống biển sao? Không thể nào, đời này cô phải là của anh. Anh yêu cô và cũng yêu cái gia tài “kếch xù” kia của ba cô.
“Nguyên, anh đang lo lắng sao? E nói rồi, em chỉ yêu mình anh. hiện giờ em chưa thể về quê anh được. Đợi thêm 1,2 tháng nữa thu xếp được thời gian chúng mình cùng nhau về chơi 1 tuần có được không?” Hải Lam vòng tay qua cổ Lập Nguyên mà cố trấn an sự lo lắng của anh.
“nhưng……….”
“anh phải tin tưởng em chứ……” cô lườm anh 1 cách lém lỉnh.
“uhm” dù rất không muốn nhưng anh ta chỉ còn biết gật đầu đồng ý.
Lúc này tâm trạng Hải Lam rất rối bới, nếu như anh biết mình không còn trinh trắng nữa thì sẽ thế nào? Có còn yêu mình không? Haiz…khi anh muốn đưa cô về quê ra mắt làm tim cô nhảy nhót không thôi, cô muốn hét lên em đông ý. Nhưng cô lại sợ hãi. Cứ nghĩ đến cái đêm đó cô không khỏi căm tức tên đáng ghét kia,tốt nhất là đừng cô gặp hắn không thì…..
.................
“sao ạ? Ba , con không đi, nếu thích thì ba đi mà gặp họ” cô dở thói bướng bỉnh với ông Minh khi ông bắt cô đi gặp mặt gia đình Doãn Minh Phong.
“Lam con, chỉ là đi gặp mặt nói chuyện thôi mà. Con sao lại nóng nảy thế chứ?” ông Minh ra sức nịnh nọt con gái yêu.
“gặp mặt con cũng không đi” cô rất cương quyết.
“con…..” ông Minh vờ ôm ngực làm bộ khó thở.
“ba, ba sao vây?” Hải Lam lo lắng vỗ nhẹ tay lên lưng ông
“tiểu Lam à, coi như ba xin con, con nể mặt ông già này mà đi nhé” ông Minh dở chiêu cũ để hạ gục tính ngang ngược của cô
“ba…..lần này ba thắng. nhưng sẽ không có lần sau đâu đấy” mặc dù không thích đi đến đó chút nào nhưng cô không lỡ nhìn thấy ba mình buồn rầu cả ngày nên miễn cưỡng đồng ý.
“ok” ông cười sang khoái
Cùng lúc đó, tại biệt thự Doãn gia
“cuối tuần này? Được, để con thu xếp thời gian” Minh Phong sung sướng mà cười thầm trong bụng. Trịnh Hải Lam, tôi nói rồi mà, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại không phải sao. Mới sáng ra ông Long đã gọi anh vào thư phòng nói chuyện về việc gặp mặt với gia đình bên kia.
Trái với dự tính của ông Minh Long, Minh Phong có vẻ rất sốt sắng cho cuộc gặp gỡ này. Như vậy cũng tốt, ông đã bớt đi được 1 mối lo.
“ tốt, ba hy vọng con sẽ gây ra chuyện gì quá đáng” ông Long vẫn răn đe anh dù đã anhđồng ý.
“ba yên tâm, con không phải là con nít mà làm những việc dở hơi đó” anh hớn hở tuyên bố
“được rồi, con ra ngoài trước đi”
“vâng”
“Minh Phong, ăn sáng rồi hãy đi làm đã con, mẹ nấu rất nhiều món mà con thích” vừa nhìn thấy Minh Phong bước ra từ thư phòng, bà Như Ý liền dịu dàng mời anh ăn cơm.
“không cần. Dì không cẩn phải giả tạo như vậy? tôi không quen.”
“…………..” bà chết lặng khi anh nói những lời vô tâm như vậy. tuy bà ko phải là mẹ đẻ của anh, nhưng suốt hơn 20 năm qua, bà luôn cố gắng làm tốt vai trò của 1 người mẹ yêu thương con. Cõ lẽ trong lòng Phong, bà như 1 cái gai nhọn không thể nhổ ra được.
Phớt lờ vẻ mặt đau lòng "giả tạo" của bà , Minh Phong lướt qua bà Như Ý, đi thẳng ra cửa đi làm. Mỗi lần nhìn thấy bà khiến anh đều nhớ đến mẹ mình. Nếu không có bà ta thì mẹ anh đã không chết sớm như vậy. Anh hận bà ta, hận đến tận xương tận tủy, không muốn nhìn mặt người đàn bà đã hại chết mẹ mình nên ngay khi tốt nghiệp cấp 3 anh đã dọn ra ngoài sống chỉ thi thoảng mới ghé qua nhà.
Nhà hàng Pháp.
"Ông Long, xin lỗi, ngại quá đã để ông phải chờ lâu. Tiểu Lam nhà chúng tôi hôm nay phải thi nên đến chậm 1 chụt. không làm phiền tới thời gian của 2 người chứ?" ông Minh nhìn đồng hồ đeo tay, mà thấy ái ngại với ông bà Doãn. con bé Lam này cũng thật là....đã nói thế rồi mà vẫn đến muộn.
"ông nói gì vậy. Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy mà ông còn khách sáo sao? con bé Lam không những xinh đẹp mà còn chăm học thật hiếm có. bây giờ bọ trẻ toàn lao đầu vào chơi bời, con bé ngoan như vậy tôi rất hài lòng" ông Long cười sáng lạng với người bạn già.
"ông quá khen rồi. Sau này vẫn còn phải mong ông bà chỉ bảo thêm" ông Minh cũng đáp lại lời khen của bạn 1 cách khôn khéo
"haha"
"để tôi giới thiệu với ông, đây là con trai lớn của chúng tôi - Minh Phong, hiện nó đang là giám đốc tập đoàn Doãn thị. Minh Phong, mau chào bác đi con" ông Minh hớn hở mà giới thiệu với ông Minh.
"bác trai, rất vui khi được gặp bác, con là Minh Phong. sau này mong bác chỉ bảo thêm" Minh Phong rất lễ phép với " nhạc phụ đại nhân"
"haha...con khách sáo quá rồi. nào ngồi đi, sao lại đứng tất cả thế này" ông Minh gật gù hài lòng với sự lịch thiệp của cậu "con rể" này. Không ngờ thằng bé không chỉ tài giỏi mà rất lễ độ. Hải Lam mà gả cho nó là phúc 3 đời, vậy mà nó không biết đường hưởng thụ.hiazzzzzzzz.......
"vâng"
"không ngờ bọn trẻ bây giờ thật tài giỏi. Ông xem, Minh Phong còn trẻ như vậy mà đã điều hành công ty tốt đến thế. Tôi tin không xa nữa, tập đoàn Doãn thị sẽ vươn xa hơn trong tương lai. haha" ông Minh hết lời khen ngợi
"Dạ, bác quá khen. Con vẫn còn phải học hỏi ba và bác nhiều lắm ạ" Minh Phong vẫn rất lễ phép với các vị trưởng bối
"haha...con thật khiêm tốn..như vậy rất tốt" ông Minh từ lúc tiếp xúc với anh thì không ngừng thích thú, thật là 1 thanh niên ngoan ngoãn.
Thấy biểu hiện không giống như thường ngày của cậu con quý tử khiến ông Long giật mình. Nưng rồi ông cũng không có thời gian mà mả nghĩ đến sự thay đổi lạ thường đó, cứ coi như nó đã không làm ông mất mặt ông là may mắn lắm rồi. " nào chúng ta nâng ly trước vì sự gặp gỡ ngày hôm nay" ông Long hào hứng mà mời rượu.
"nào. mời"
...........
"ba, bác trai, bác gái xin lỗi con đến trễ" Hải Lam lễ phép chào hỏi các vị trưởng bối ngay khi đến nơi. Hôm nay cô mặc chiếc váy máy trắng đơn giản toát lên vẻ đẹp thiên sứ của mình.
"không sao...không sao....chúng ta cũng chỉ mới tới. nào ngồi đi con" ông Long cười haha với cô " con dâu" trước mặt
"dạ"
Ngay khi chuẩn bị ngồi xuống, ánh mắt Lam như đông cứng lại khi cô nhìn thấy hình bóng "quen thuộc" của người đàn ông vẫn thường xuất hiện trong những ác mộng mỗi đêm của mình. cô vô thức mà "á" lên 1 tiếng
"TRAI BAO....sao lại là anh???"
6 ánh mắt ko hẹn mà gặp cùng hướng về phía cô nhìn khó hiểu cùng ngạc nhiên. "trai bao" nào ở đây? Sao con trai ông lại bị Hải Lam gọi như vậy? Ông Minh Long không ngừng thắc mắc trong lòng. Còn ông Minh cũng ngạc nhiên không kém phần. con gái ông điên rồi sao? Nó có biết mình đang nói gì không đấy.
"cô........" Minh Phong đang nở cười đắc ý thì cứng họng lại trước câu nói của cô. Đáng chết, trước mặt bố mẹ 2 bên mà cô giám gọi anh như vậy. Cô chán sống rồi sao hả? anh dùng anh mắt lạnh lùng mà cảnh cáo cô
Như phát hiện ra mình lỡ lời, Hải Lam lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại mà cười hì hì " anh là Doãn Minh Phong sao?" chúa ơi, xin hãy cứu rỗi linh hồn vô tội này của con. Kiếp trước con đã mắc nợ gì anh ta mà sao lại trung hợp thế này?hhuuuuu
"thì ra các con biết nhau sao? hay quá, như vậy chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi" bà Như Ý lên tiếng xua tan bầu ko khí ngột ngạt.
"đúng đúng. mọi việc thật tốt quá đi" ông Minh cũng vội lên tiếng giải vậy cho con gái.
"Lam Lam, bác có thể gọi con như vậy chứ? lần trước gặp mặt chúng ta chưa nói được nhiều chuyện với nhau. Ta rất muốn biết hiện con đang học ngành gì? đã có dự định gì chưa?" bà Như Ý quan tâm hỏi cô
"dạ. con đang học về thiết kế trang sức tại ĐH xxx. Con rất muốn sau khi ra trường có thể mang những bản thiết kế của mình mang đi triển lãm quốc tế." Hải Lam hứng khởi mà khoe dự định của minh
Minh Phong ngồi bên không khỏi phì cười. Đúng là vịt con mơ tưởng hão huyền. Sao cô ta không xem lại mình có bao nhiêu "ký" cơ chứ?
Hải Lam thấy anh cười đểu mình thì tức giận ra mặt.
"vậy sao. Hay quá... Công ty bác cũng chuyên về lĩnh vực này. Không bằng sau này con về đó làm đi." ông Long nhiệt tình mà mời cô
Hải Lam đắc ý nhìn Minh Phong, cô thè cái lưỡi mà chọc tức anh. "dạ. vâng"
Đang nói chuyện làm ăn, bỗng ông Minh Long chuyển chủ đề vào việc chính " các con nghĩ sao nếu tháng sau 2 bên gia đình tổ chức lễ cưới cho 2 đứa?"
Hải lam suýt mắc nghẹn, cố nuột trôi miếng thịt bỏ mà hô lên " bác nói sao? tháng sau ư? con...con chưa chuẩn bị tâm lý tốt...để thư thư ra được không ạ"
"có gì đâu mà vội. Chẳng phải chúng mình đã nói trước với nhau là tháng sau làm đám cưới còn gì. Em quên rồi sao???" Minh Phong như nắm được điểm yếu của cô mà không ngừng tác thành việc đại sự này. Anh làm động tác thân mật hôn lên má cô trước mặt bố mẹ để họ tin.
Hải Lam trừng mắt nhìn anh. Anh ta điên rồi sao, sao có thể đồng ý được chứ.
Nhìn cử chỉ thân mật của các con mà 3 vị trưởng lão cười hả hê " xem các con kìa, còn nóng vội hơn cả chúng ta rồi. Được, như vậy nhất trí tháng sau sẽ tổ chức đám cưới thật linh đình" ông Minh Long trịnh trọng tuyên bố.
"con....." Hải Lam chưa kịp nói hết câu thì bị bị Minh Phong chặt đứt giũa đường
"em yêu....vẫn còn giận anh sao? Hôm đó chẳng phải trên giường anh đã hứa rồi sao. Kết hôn rồi anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật ở đảo BALI được chứ? Nào ăn chút này đi, dạo này cơ thể em gầy đi nhiều quá, anh rất đau lòng" Minh Phong không để cô có cơ hội từ chối mà đánh 1 đòn trí mạng. thậm trí anh còn cố ý kéo dài hai chứ "trên giường" để 3 ng kia biết ý tứ của mình.
Các vị bô lão thì cứ mồm chữ A mắt chữ O mà nhìn 2 bọn trẻ. Sao? nhanh như vậy mà chúng đã lên giường với nhau, còn bàn kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Bali nữa kia à. Ai da, bọn nhỏ này thật là.... Phải mau mau tổ chức đám cưới mới đc.hahahha
“ buông ra…..đồ vô liêm sỉ?” ngay khi tiễn 2 bên ba mẹ ra về để nhường lại thời gian cho con trẻ, Hải Lam không để ý là mình đang đứng ở đâu, liền vung tay lên hất Minh Phong lui về 1 bước mà xả hết uất ức trong lòng .
“ Vợ yêu ah….em làm gì mà dữ quá vậy. em làm anh sợ run lên đây này” mặc kệ cô có bao nhêu tức giận, Minh Phong vẫn không ngừng công kích cô. Vừa nói anh còn làm ra vẻ người chồng hiền lành bị mụ vợ siêu quái ác bắt nạt khiến tất cả mọi người xung quanh đó đều phải liếc nhìn. Trông họ thật đẹp đôi, chàng trai cao ráo,đẹp trai, lịch thiệp, còn cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo, đáng yêu vô cùng. Nhìn “ông chồng” đang khép nép trước “bà vợ nhỏ”, mọi người gần đấy đều nghĩ chắc anh chàng đó đã mắc một lỗi lớn gì đó nên mới vậy.haha….
“ai là vợ anh. Anh đừng có mơ hão, có chết tôi cũng không lấy kẻ xấu xa như anh.hừ….” cô tức giận mà gầm nhỏ lên với Phong. Trời ạ, đứng trước cửa hàng, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về phía 2 người vậy mà anh ta vẫn còn đùa được. Da mặt anh ta dày quá đi mà...
Minh Phong tiến sát đến cô, anh không nhẹ không mạnh mà nâng chiếc cằm của cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt mình “có phải là vợ tôi hay không....không phải do em quyết đinh….một khi Doãn Minh Phong này thích thì không ai có thể ngăn cản.” anh bá đạo nói với cô.
Nhìn khuôn mặt thiên thần của cô đang nghiến răng nghiến lợi với mình, Doãn Minh Phong cười khà khà mà châm chọc “bé con, em không thấy chúng ta rất có duyên sao? Hửm…e làm tôi thấy thú vị rồi đấy. Chi bằng chúng ta hãy cứ làm 1 đôi vợ chồng ân ân ái ái với nhau không phải hay hơn sao? Ít ra chúng ta cũng rất hợp nhau khi cùng ở trên giường? T rất nhớ sự nhiệt tình hôm đó của em….rất đẹp”
“anh câm miệng cho tôi, anh là đồ sở khanh, tôi hận anh”
“chậc chậc...cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu thế này, sao lại nói những lời tuyệt tình như vậy chứ.? Trông rất xấu nha” anh dùng tay mân mê bờ môi đỏ mọng của cô. Cô gái này trông bộ dáng đáng yêu, dịu dàng như vậy mà không ngờ cũng biết nói những câu chua ngoa như thế. Thật thú vị, anh sẽ từ từ mà chơi đùa với “cô vợ láu lỉnh” này, để xem cô còn ngang ngược được bao lâu.
Nhìn 2 đôi nam nữ đang “thủ thỉ” điều gì đó với nhau tại trước cửa nhà hàng, khiến tất cả mọi người đều nổi trí tò mò, có lẽ “chiến tranh” đã dịu đi. Mọi người không khỏi cười lớn cho sự trẻ con đáng yêu đó của đôi “vợ chồng son”
“con người anh chỉ xứng đáng với những câu như thế. Bây giờ tôi còn muốn lớn tiếng mà hét lên cho tất cả mọi người ở đây biết bộ mặt “trai bao” của anh đấy.haha” Hải Lam cũng ko chịu thua trước anh.
“ Doãn Minh Phong là một tên trai…..”
“ưm….anh làm gì …vậy hả…mau buông….ưm”Hải Lam vội la om xòm lên, tay chân múa tứ tung.
Không để cho cái mồm nhỏ nhắn kia có cơ hội nói xấu mình, ngay lập tức Doãn Minh Phong “chụp” cái miệng anh đào của cô mà hôn đấy hôn để. Bọn họ cứ như vậy trước cửa nhà hàng mà "ân ân ái ái". Hải Lam ra sức rời khỏi vòng ôm rắn chắc của anh nhưng vô ích, sức cô quá yếu. Mà 1 màn vừa rồi đã lọt vào mắt không biết bao người ở gần đó. Họ cười haha, không ngừng ra sức động viên “ vợ chồng trẻ” : “cô bé này. Cháu thật may mắn đó nha. Chồng vừa đẹp trai lại tâm lý hết mức. Có chuyện gì thì nên bỏ qua đi. Ngày xưa ông cũng từng như các cháu đấy.haha…."
Khi vừa rời khỏi môi anh , khuôn mặt Hải Lam ửng hồng cả hai má trông rất quyến rũ , hô hấp có phần khó khăn. Cô vô lưc mà tựa vào ngực anh. Những lời vừa rồi lại càng làm cô đỏ mặt hơn nữa. Cô vội thanh minh cho bản thân
“ cháu và anh ta không phải…..”
“ông à, rất cảm ơn” Minh Phong lại 1 lần nữa thành công chặn đứt lờ nói của cô. Anh vừa nói vừa “âu yếm” nhìn “cô vợ” trong lòng.
Hải Lam chỉ còn biết trừng đôi mắt to tròn của mình mà không nói đc lời nào.huuuuu. Doãn Minh Phong, thù này tôi nhất định phải trả.
“sao hả? vẫn còn luyến tiếc sao? Vậy để anh đây làm lại cho bà xã thưởng thức nha” thấy cô im lặng mà nhìn anh đầy thù hận anh liền vờ cúi mặt xuống định hôn tiếp. Hải Lam cuống cả lên. Nhưng cô rất nhanh trí mà cắn mạnh lên cổ anh mà thoát thân
“a……….” anh điên tiết lên khi bị cô chơi cho 1 vố. “nhóc con, đợi đấy, rồi cô sẽ biết tay tôi”
“con mệt rồi, có gì để mai nói đi” Minh Phong ko quay mắt về phía ông Long thản nhiên trả lời cho xong việc.
“mày……..” ông Long tức tối mà cầm cái đèn bàn quăng mạnh vào cầu thang.
“mình à. Anh đừng tức giận, cận thận huyết áp lại lên. Anh không nghe bác sỹ nói gì sao?” bà Diệp Như Ý – vợ hai của ông Long nhẹ nhàng dùng tay xoa ngực ông khuyên nhủ.
“em xem. Con với cái như thế thử hỏi làm sao anh không giận cho được chứ?” ông Long vẫn còn rất hậm hực.
“không phải Minh Phong vô lễ với anh đâu. Thằng bé vẫn còn ghét em nên mới làm như vậy. anh đừng nên trách con” bà Như Ý rũ đôi mắt của mình xuống, bà không giám đối diện với chồng mình. Phải, là bà đã hại chết mẹ Minh Phong. Nếu không có bà thì mẹ anh đã không uất ức mà chết như vậy.
“em nói gì thế? Sao e cứ phải hành hạ bản thân mình như vậy chứ. Em đã vì anh mà chăm sóc cho cái gia đình này rất tốt, không phải sao?” ông Long nhìn thấy sự buồn rầu của vợ thì không khỏi đau lòng. Năm xưa, khi mẹ Minh Phong mắc bệnh ung thư mà chết, chưa đầy 2 năm sau ông Long đã tái giá với bà Như Ý. Vì lý do đó mà đến giờ Minh Phong luôn cho rằng chính bà Như Ý đã bức chết mẹ anh. Ông và mẹ Minh Phong không hề yêu nhau, ông lấy bà đấy chỉ để trả ơn gia đình bên ngoại. Còn ông với bà Như Ý mới chính là mối tình đầu của nhau, bị gia đình phản đối quyết liệt nên họ đã phải từ bỏ hạnh phúc của mình. Ông kết hôn với mẹ Minh Phong và sinh ra anh. Còn bà Như Ý kết hôn với 1 người đàn ông khác nhưng cuộc hôn nhân đó không hề hạnh phúc. Chồng trước của bà suốt ngày ghen tuông, rượu chè, đánh đập bà. Không thể chịu đựng đc người chồng vũ phu nên bà đã trốn nhà chống bỏ đi. Bà rất muốn mang theo 3 đứa con thơ đi cùng, nhưng lúc đấy bà không biết mình sẽ đi đâu, làm gì, nên đành phải để con bên nhà nội. Đến bây giờ bà luôn cảm thấy tội lỗi khi bỏ con để sống cuộc sống sung sướng trong khi các con mình….
“Hải Lam….mấy ngày kia em đi đâu mà anh không liên lạc đc vậy? có biết anh lo lắm không?” vừa nhìn thấy Hải Lam bước ra khỏi cổng trường, Phùng Lập Nguyên không để ý tới mọi người xung quanh, kéo vội cô vào tròng lòng mà yêu thương.
“đừng như vậy….người ta đang nhìn chúng mình kìa” Hải Lam ngượng ngùng mà nhìn anh.
“anh xin lỗi. tại anh nhớ em quá” Lập Nguyên buông cô ra, vuốt nhẹ lên mái tóc cô âu yếm.
“mấy hôm nay em bận ôn thi nên ở nhà học bài. Anh không phải lo quá đâu” cô không giám nhìn vào mắt anh nói dối.
“thật sao?”
“anh không tin em?” cô nhìn anh bất mãn.
“không. Tất nhiên là anh tin em. thật đấy” Lập Nguyên vội vàng biện giải khi nhìn vào khuôn mặt không hài lòng của cô.
“………………”
“Lam. Anh nghĩ kỹ rồi. cuối tháng này anh muốn dẫn em về nhà anh ra mắt họ hàng rồi chúng mình sẽ nhanh chóng đính hôn trước. đợi khi nào em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn. Anh thật sự không thể chịu đựng được nữa nếu như một ngày không được nhìn thấy em” Phùng Lập Nguyên gian xảo mà dỗ ngọt cô. Ba cô đang muốn gả cô cho người khác, như vậy hóa ra bao nhiêu công sức của anh ta trong suốt 1 năm qua đổ xuống sông xuống biển sao? Không thể nào, đời này cô phải là của anh. Anh yêu cô và cũng yêu cái gia tài “kếch xù” kia của ba cô.
“Nguyên, anh đang lo lắng sao? E nói rồi, em chỉ yêu mình anh. hiện giờ em chưa thể về quê anh được. Đợi thêm 1,2 tháng nữa thu xếp được thời gian chúng mình cùng nhau về chơi 1 tuần có được không?” Hải Lam vòng tay qua cổ Lập Nguyên mà cố trấn an sự lo lắng của anh.
“nhưng……….”
“anh phải tin tưởng em chứ……” cô lườm anh 1 cách lém lỉnh.
“uhm” dù rất không muốn nhưng anh ta chỉ còn biết gật đầu đồng ý.
Lúc này tâm trạng Hải Lam rất rối bới, nếu như anh biết mình không còn trinh trắng nữa thì sẽ thế nào? Có còn yêu mình không? Haiz…khi anh muốn đưa cô về quê ra mắt làm tim cô nhảy nhót không thôi, cô muốn hét lên em đông ý. Nhưng cô lại sợ hãi. Cứ nghĩ đến cái đêm đó cô không khỏi căm tức tên đáng ghét kia,tốt nhất là đừng cô gặp hắn không thì…..
.................
“sao ạ? Ba , con không đi, nếu thích thì ba đi mà gặp họ” cô dở thói bướng bỉnh với ông Minh khi ông bắt cô đi gặp mặt gia đình Doãn Minh Phong.
“Lam con, chỉ là đi gặp mặt nói chuyện thôi mà. Con sao lại nóng nảy thế chứ?” ông Minh ra sức nịnh nọt con gái yêu.
“gặp mặt con cũng không đi” cô rất cương quyết.
“con…..” ông Minh vờ ôm ngực làm bộ khó thở.
“ba, ba sao vây?” Hải Lam lo lắng vỗ nhẹ tay lên lưng ông
“tiểu Lam à, coi như ba xin con, con nể mặt ông già này mà đi nhé” ông Minh dở chiêu cũ để hạ gục tính ngang ngược của cô
“ba…..lần này ba thắng. nhưng sẽ không có lần sau đâu đấy” mặc dù không thích đi đến đó chút nào nhưng cô không lỡ nhìn thấy ba mình buồn rầu cả ngày nên miễn cưỡng đồng ý.
“ok” ông cười sang khoái
Cùng lúc đó, tại biệt thự Doãn gia
“cuối tuần này? Được, để con thu xếp thời gian” Minh Phong sung sướng mà cười thầm trong bụng. Trịnh Hải Lam, tôi nói rồi mà, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại không phải sao. Mới sáng ra ông Long đã gọi anh vào thư phòng nói chuyện về việc gặp mặt với gia đình bên kia.
Trái với dự tính của ông Minh Long, Minh Phong có vẻ rất sốt sắng cho cuộc gặp gỡ này. Như vậy cũng tốt, ông đã bớt đi được 1 mối lo.
“ tốt, ba hy vọng con sẽ gây ra chuyện gì quá đáng” ông Long vẫn răn đe anh dù đã anhđồng ý.
“ba yên tâm, con không phải là con nít mà làm những việc dở hơi đó” anh hớn hở tuyên bố
“được rồi, con ra ngoài trước đi”
“vâng”
“Minh Phong, ăn sáng rồi hãy đi làm đã con, mẹ nấu rất nhiều món mà con thích” vừa nhìn thấy Minh Phong bước ra từ thư phòng, bà Như Ý liền dịu dàng mời anh ăn cơm.
“không cần. Dì không cẩn phải giả tạo như vậy? tôi không quen.”
“…………..” bà chết lặng khi anh nói những lời vô tâm như vậy. tuy bà ko phải là mẹ đẻ của anh, nhưng suốt hơn 20 năm qua, bà luôn cố gắng làm tốt vai trò của 1 người mẹ yêu thương con. Cõ lẽ trong lòng Phong, bà như 1 cái gai nhọn không thể nhổ ra được.
Phớt lờ vẻ mặt đau lòng "giả tạo" của bà , Minh Phong lướt qua bà Như Ý, đi thẳng ra cửa đi làm. Mỗi lần nhìn thấy bà khiến anh đều nhớ đến mẹ mình. Nếu không có bà ta thì mẹ anh đã không chết sớm như vậy. Anh hận bà ta, hận đến tận xương tận tủy, không muốn nhìn mặt người đàn bà đã hại chết mẹ mình nên ngay khi tốt nghiệp cấp 3 anh đã dọn ra ngoài sống chỉ thi thoảng mới ghé qua nhà.
Nhà hàng Pháp.
"Ông Long, xin lỗi, ngại quá đã để ông phải chờ lâu. Tiểu Lam nhà chúng tôi hôm nay phải thi nên đến chậm 1 chụt. không làm phiền tới thời gian của 2 người chứ?" ông Minh nhìn đồng hồ đeo tay, mà thấy ái ngại với ông bà Doãn. con bé Lam này cũng thật là....đã nói thế rồi mà vẫn đến muộn.
"ông nói gì vậy. Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy mà ông còn khách sáo sao? con bé Lam không những xinh đẹp mà còn chăm học thật hiếm có. bây giờ bọ trẻ toàn lao đầu vào chơi bời, con bé ngoan như vậy tôi rất hài lòng" ông Long cười sáng lạng với người bạn già.
"ông quá khen rồi. Sau này vẫn còn phải mong ông bà chỉ bảo thêm" ông Minh cũng đáp lại lời khen của bạn 1 cách khôn khéo
"haha"
"để tôi giới thiệu với ông, đây là con trai lớn của chúng tôi - Minh Phong, hiện nó đang là giám đốc tập đoàn Doãn thị. Minh Phong, mau chào bác đi con" ông Minh hớn hở mà giới thiệu với ông Minh.
"bác trai, rất vui khi được gặp bác, con là Minh Phong. sau này mong bác chỉ bảo thêm" Minh Phong rất lễ phép với " nhạc phụ đại nhân"
"haha...con khách sáo quá rồi. nào ngồi đi, sao lại đứng tất cả thế này" ông Minh gật gù hài lòng với sự lịch thiệp của cậu "con rể" này. Không ngờ thằng bé không chỉ tài giỏi mà rất lễ độ. Hải Lam mà gả cho nó là phúc 3 đời, vậy mà nó không biết đường hưởng thụ.hiazzzzzzzz.......
"vâng"
"không ngờ bọn trẻ bây giờ thật tài giỏi. Ông xem, Minh Phong còn trẻ như vậy mà đã điều hành công ty tốt đến thế. Tôi tin không xa nữa, tập đoàn Doãn thị sẽ vươn xa hơn trong tương lai. haha" ông Minh hết lời khen ngợi
"Dạ, bác quá khen. Con vẫn còn phải học hỏi ba và bác nhiều lắm ạ" Minh Phong vẫn rất lễ phép với các vị trưởng bối
"haha...con thật khiêm tốn..như vậy rất tốt" ông Minh từ lúc tiếp xúc với anh thì không ngừng thích thú, thật là 1 thanh niên ngoan ngoãn.
Thấy biểu hiện không giống như thường ngày của cậu con quý tử khiến ông Long giật mình. Nưng rồi ông cũng không có thời gian mà mả nghĩ đến sự thay đổi lạ thường đó, cứ coi như nó đã không làm ông mất mặt ông là may mắn lắm rồi. " nào chúng ta nâng ly trước vì sự gặp gỡ ngày hôm nay" ông Long hào hứng mà mời rượu.
"nào. mời"
...........
"ba, bác trai, bác gái xin lỗi con đến trễ" Hải Lam lễ phép chào hỏi các vị trưởng bối ngay khi đến nơi. Hôm nay cô mặc chiếc váy máy trắng đơn giản toát lên vẻ đẹp thiên sứ của mình.
"không sao...không sao....chúng ta cũng chỉ mới tới. nào ngồi đi con" ông Long cười haha với cô " con dâu" trước mặt
"dạ"
Ngay khi chuẩn bị ngồi xuống, ánh mắt Lam như đông cứng lại khi cô nhìn thấy hình bóng "quen thuộc" của người đàn ông vẫn thường xuất hiện trong những ác mộng mỗi đêm của mình. cô vô thức mà "á" lên 1 tiếng
"TRAI BAO....sao lại là anh???"
6 ánh mắt ko hẹn mà gặp cùng hướng về phía cô nhìn khó hiểu cùng ngạc nhiên. "trai bao" nào ở đây? Sao con trai ông lại bị Hải Lam gọi như vậy? Ông Minh Long không ngừng thắc mắc trong lòng. Còn ông Minh cũng ngạc nhiên không kém phần. con gái ông điên rồi sao? Nó có biết mình đang nói gì không đấy.
"cô........" Minh Phong đang nở cười đắc ý thì cứng họng lại trước câu nói của cô. Đáng chết, trước mặt bố mẹ 2 bên mà cô giám gọi anh như vậy. Cô chán sống rồi sao hả? anh dùng anh mắt lạnh lùng mà cảnh cáo cô
Như phát hiện ra mình lỡ lời, Hải Lam lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại mà cười hì hì " anh là Doãn Minh Phong sao?" chúa ơi, xin hãy cứu rỗi linh hồn vô tội này của con. Kiếp trước con đã mắc nợ gì anh ta mà sao lại trung hợp thế này?hhuuuuu
"thì ra các con biết nhau sao? hay quá, như vậy chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi" bà Như Ý lên tiếng xua tan bầu ko khí ngột ngạt.
"đúng đúng. mọi việc thật tốt quá đi" ông Minh cũng vội lên tiếng giải vậy cho con gái.
"Lam Lam, bác có thể gọi con như vậy chứ? lần trước gặp mặt chúng ta chưa nói được nhiều chuyện với nhau. Ta rất muốn biết hiện con đang học ngành gì? đã có dự định gì chưa?" bà Như Ý quan tâm hỏi cô
"dạ. con đang học về thiết kế trang sức tại ĐH xxx. Con rất muốn sau khi ra trường có thể mang những bản thiết kế của mình mang đi triển lãm quốc tế." Hải Lam hứng khởi mà khoe dự định của minh
Minh Phong ngồi bên không khỏi phì cười. Đúng là vịt con mơ tưởng hão huyền. Sao cô ta không xem lại mình có bao nhiêu "ký" cơ chứ?
Hải Lam thấy anh cười đểu mình thì tức giận ra mặt.
"vậy sao. Hay quá... Công ty bác cũng chuyên về lĩnh vực này. Không bằng sau này con về đó làm đi." ông Long nhiệt tình mà mời cô
Hải Lam đắc ý nhìn Minh Phong, cô thè cái lưỡi mà chọc tức anh. "dạ. vâng"
Đang nói chuyện làm ăn, bỗng ông Minh Long chuyển chủ đề vào việc chính " các con nghĩ sao nếu tháng sau 2 bên gia đình tổ chức lễ cưới cho 2 đứa?"
Hải lam suýt mắc nghẹn, cố nuột trôi miếng thịt bỏ mà hô lên " bác nói sao? tháng sau ư? con...con chưa chuẩn bị tâm lý tốt...để thư thư ra được không ạ"
"có gì đâu mà vội. Chẳng phải chúng mình đã nói trước với nhau là tháng sau làm đám cưới còn gì. Em quên rồi sao???" Minh Phong như nắm được điểm yếu của cô mà không ngừng tác thành việc đại sự này. Anh làm động tác thân mật hôn lên má cô trước mặt bố mẹ để họ tin.
Hải Lam trừng mắt nhìn anh. Anh ta điên rồi sao, sao có thể đồng ý được chứ.
Nhìn cử chỉ thân mật của các con mà 3 vị trưởng lão cười hả hê " xem các con kìa, còn nóng vội hơn cả chúng ta rồi. Được, như vậy nhất trí tháng sau sẽ tổ chức đám cưới thật linh đình" ông Minh Long trịnh trọng tuyên bố.
"con....." Hải Lam chưa kịp nói hết câu thì bị bị Minh Phong chặt đứt giũa đường
"em yêu....vẫn còn giận anh sao? Hôm đó chẳng phải trên giường anh đã hứa rồi sao. Kết hôn rồi anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật ở đảo BALI được chứ? Nào ăn chút này đi, dạo này cơ thể em gầy đi nhiều quá, anh rất đau lòng" Minh Phong không để cô có cơ hội từ chối mà đánh 1 đòn trí mạng. thậm trí anh còn cố ý kéo dài hai chứ "trên giường" để 3 ng kia biết ý tứ của mình.
Các vị bô lão thì cứ mồm chữ A mắt chữ O mà nhìn 2 bọn trẻ. Sao? nhanh như vậy mà chúng đã lên giường với nhau, còn bàn kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Bali nữa kia à. Ai da, bọn nhỏ này thật là.... Phải mau mau tổ chức đám cưới mới đc.hahahha
“ buông ra…..đồ vô liêm sỉ?” ngay khi tiễn 2 bên ba mẹ ra về để nhường lại thời gian cho con trẻ, Hải Lam không để ý là mình đang đứng ở đâu, liền vung tay lên hất Minh Phong lui về 1 bước mà xả hết uất ức trong lòng .
“ Vợ yêu ah….em làm gì mà dữ quá vậy. em làm anh sợ run lên đây này” mặc kệ cô có bao nhêu tức giận, Minh Phong vẫn không ngừng công kích cô. Vừa nói anh còn làm ra vẻ người chồng hiền lành bị mụ vợ siêu quái ác bắt nạt khiến tất cả mọi người xung quanh đó đều phải liếc nhìn. Trông họ thật đẹp đôi, chàng trai cao ráo,đẹp trai, lịch thiệp, còn cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo, đáng yêu vô cùng. Nhìn “ông chồng” đang khép nép trước “bà vợ nhỏ”, mọi người gần đấy đều nghĩ chắc anh chàng đó đã mắc một lỗi lớn gì đó nên mới vậy.haha….
“ai là vợ anh. Anh đừng có mơ hão, có chết tôi cũng không lấy kẻ xấu xa như anh.hừ….” cô tức giận mà gầm nhỏ lên với Phong. Trời ạ, đứng trước cửa hàng, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về phía 2 người vậy mà anh ta vẫn còn đùa được. Da mặt anh ta dày quá đi mà...
Minh Phong tiến sát đến cô, anh không nhẹ không mạnh mà nâng chiếc cằm của cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt mình “có phải là vợ tôi hay không....không phải do em quyết đinh….một khi Doãn Minh Phong này thích thì không ai có thể ngăn cản.” anh bá đạo nói với cô.
Nhìn khuôn mặt thiên thần của cô đang nghiến răng nghiến lợi với mình, Doãn Minh Phong cười khà khà mà châm chọc “bé con, em không thấy chúng ta rất có duyên sao? Hửm…e làm tôi thấy thú vị rồi đấy. Chi bằng chúng ta hãy cứ làm 1 đôi vợ chồng ân ân ái ái với nhau không phải hay hơn sao? Ít ra chúng ta cũng rất hợp nhau khi cùng ở trên giường? T rất nhớ sự nhiệt tình hôm đó của em….rất đẹp”
“anh câm miệng cho tôi, anh là đồ sở khanh, tôi hận anh”
“chậc chậc...cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu thế này, sao lại nói những lời tuyệt tình như vậy chứ.? Trông rất xấu nha” anh dùng tay mân mê bờ môi đỏ mọng của cô. Cô gái này trông bộ dáng đáng yêu, dịu dàng như vậy mà không ngờ cũng biết nói những câu chua ngoa như thế. Thật thú vị, anh sẽ từ từ mà chơi đùa với “cô vợ láu lỉnh” này, để xem cô còn ngang ngược được bao lâu.
Nhìn 2 đôi nam nữ đang “thủ thỉ” điều gì đó với nhau tại trước cửa nhà hàng, khiến tất cả mọi người đều nổi trí tò mò, có lẽ “chiến tranh” đã dịu đi. Mọi người không khỏi cười lớn cho sự trẻ con đáng yêu đó của đôi “vợ chồng son”
“con người anh chỉ xứng đáng với những câu như thế. Bây giờ tôi còn muốn lớn tiếng mà hét lên cho tất cả mọi người ở đây biết bộ mặt “trai bao” của anh đấy.haha” Hải Lam cũng ko chịu thua trước anh.
“ Doãn Minh Phong là một tên trai…..”
“ưm….anh làm gì …vậy hả…mau buông….ưm”Hải Lam vội la om xòm lên, tay chân múa tứ tung.
Không để cho cái mồm nhỏ nhắn kia có cơ hội nói xấu mình, ngay lập tức Doãn Minh Phong “chụp” cái miệng anh đào của cô mà hôn đấy hôn để. Bọn họ cứ như vậy trước cửa nhà hàng mà "ân ân ái ái". Hải Lam ra sức rời khỏi vòng ôm rắn chắc của anh nhưng vô ích, sức cô quá yếu. Mà 1 màn vừa rồi đã lọt vào mắt không biết bao người ở gần đó. Họ cười haha, không ngừng ra sức động viên “ vợ chồng trẻ” : “cô bé này. Cháu thật may mắn đó nha. Chồng vừa đẹp trai lại tâm lý hết mức. Có chuyện gì thì nên bỏ qua đi. Ngày xưa ông cũng từng như các cháu đấy.haha…."
Khi vừa rời khỏi môi anh , khuôn mặt Hải Lam ửng hồng cả hai má trông rất quyến rũ , hô hấp có phần khó khăn. Cô vô lưc mà tựa vào ngực anh. Những lời vừa rồi lại càng làm cô đỏ mặt hơn nữa. Cô vội thanh minh cho bản thân
“ cháu và anh ta không phải…..”
“ông à, rất cảm ơn” Minh Phong lại 1 lần nữa thành công chặn đứt lờ nói của cô. Anh vừa nói vừa “âu yếm” nhìn “cô vợ” trong lòng.
Hải Lam chỉ còn biết trừng đôi mắt to tròn của mình mà không nói đc lời nào.huuuuu. Doãn Minh Phong, thù này tôi nhất định phải trả.
“sao hả? vẫn còn luyến tiếc sao? Vậy để anh đây làm lại cho bà xã thưởng thức nha” thấy cô im lặng mà nhìn anh đầy thù hận anh liền vờ cúi mặt xuống định hôn tiếp. Hải Lam cuống cả lên. Nhưng cô rất nhanh trí mà cắn mạnh lên cổ anh mà thoát thân
“a……….” anh điên tiết lên khi bị cô chơi cho 1 vố. “nhóc con, đợi đấy, rồi cô sẽ biết tay tôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.