Chương 3
Nuschika
07/07/2023
Bánh xe dừng chân ở trước căn biệt phủ to nhất thành phố Ati, cái này còn to hơn biệt thự ở riêng của cô với anh
Chiếc cổng khẽ khàng mở ra, người quản gia, người làm vườn cúi đầu kính cẩn chào cô
"Chào tiểu thư!"
"Vâng cảm ơn các bác!"
"Ô đứa con rơi vãi đắc tội với cái nhà này trở về kìa!"
"Bị chồng đuổi à?"
"Đã gây lên vụ việc lại còn giữ ở đây để chuộc tội làm gì chứ?"
"Lão gia là một người tốt đã cưu mang cuộc sống của chúng ta mà lại để một cô gái không quen biết giết chết!"
"Vậy mà vẫn để cô ta sống trong cái nhà này được!"
"Thật buồn cười!"
Những lời sỉ vả bắt đầu vang lên
Cô rụt rè đi vào bên trong, không dám nhìn một ai ở đó, cô biết rõ họ có thái độ gì đối với cô. Chỉ lén nhìn một người cô hầu gái bé nhỏ đứng gần đó với ánh mắt khinh miệt cô, bầu không khí cũng chả làm dịu đi cái thái độ hỗn láo đó giữa chủ nhân và người hầu.
Bỗng nhiên một lão quản gia trưởng ở đó bước ra với vẻ mặt khinh thường cô rõ ràng
"Xin lỗi chỗ cô đứng chúng tôi vừa lau xong làm ơn cô đi gọn ra mép đường, cô đừng dẫm vào đất vườn nhé! Đất ở khu này đắt lắm..."
"À và vào nhà cô nhớ cởi giày ra nhé!"
"Chúng tôi đã lau dọn rất kỹ rồi!"
"Vâng"
Cô run rẩy quay đi cố gắng đi thật nhanh vào biệt thự chính, con đường quá dài có chạy cũng mất 10 phút.
Thật may mắn vì cô không quay lại mà đi thẳng chứ nếu cô quay lại thì có lẽ cảnh tượng trước mặt sẽ làm cô nôn mửa ra mất.
Cái biệt phủ to đùng này từ đường vào đến biệt thự chính cũng phải cả trăm mét
Một con người có thể giàu đến vậy sao?
Cúi gằm mặt xuống mặt đất mà đi không dám ngẩng đầu lên, cô biết rõ mình vốn không phải con gái của gia đình này nên cô luôn biết điều không dám đối mặt với người xung quanh
Đẩy cánh cửa chính ra, cái sảnh tiếp khách như một biệt thự rộng lớn khang trang, ngỡ như bước vào căn nhà bằng vàng, đồ ở đây đều được làm từ vàng...
Cô đã sống trong căn biệt phủ này như một người hầu cho mẹ. Bà vì tránh đứa trẻ nghịch ngợm mà phải nằm giường suốt đời còn lại, cô buộc phải chăm sóc bà cho đến già.
Người hầu ở đây họ khinh cô là đồ rẻ mạt, con hươu con vượn của gia đình này. Họ không cho cô đi thang máy vì sẽ làm bẩn sàn mà họ mới lau.
"Thưa cô thang máy chúng tôi chỉ dành cho người có quyền ạ!"
"Cô làm ơn không có quyền thì đừng đi nhé!"
"Tôi cảm ơn"
Hết cách cô phải đi thang bộ
Bước lên chiếc cầu thang dát vàng dài vô tận đó, bước lên lầu 2, phòng mẹ ngay bên đó, mở cửa bước vào, mẹ cô đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cô bước đến gần mẹ, nhìn ngắm bà
"Mẹ..."
Tiếng mẹ như cố gắng lắm mới có thể phát ra được
"Con về với mẹ đây!"
Bà liền mở mắt dậy nhìn cô rồi cười nhẹ
"Chồng con đâu?"
"Con về đây chơi với mẹ à?"
"Chồng con đi công tác dài hạn rồi ạ!"
Cô quỳ xuống bên bà, khẽ nói
"Mẹ ăn gì con nấu cho"
"Mẹ không muốn ăn..."
"Mẹ muốn ra ngoài đi dạo"
Cô đi nhanh đến cuối phòng lấy chiếc xe lăn được gập gọn vào đẩy đến chỗ bà, cô nhẹ nhàng dìu bà lên rồi để bà ngồi xuống, cô đẩy bà đi ra ngoài phòng. Mắt cô để ý mọi góc xem có người nào đi qua đây không
"Không sao đâu con!"
"Mẹ ở đây không ai làm gì được con đâu!"
Bấm thang máy cho bà xuống, cố gắng đẩy xa khỏi chỗ đám người hầu kia
Đến sau vườn cô dừng chân lại bên chiếc ghế ngồi xuống với bà
"Con có cãi nhau với anh không?"
"Dạ không ạ!"
"Chúng ta vốn không phải người thân nên không phải lựa nó đâu!"
"Con đã chăm sóc mẹ là quá đủ rồi!"
"Mẹ ước con là con gái của mẹ..."
"Con trai mẹ nó không bao giờ chấp nhận ba nó mất đi một cách đột ngột như vậy đâu!"
"Lỗi lầm trong quá khứ..."
"Con sẽ chuộc tội bằng cách cả đời này ở bên mẹ"
"Không..."
"Mẹ xin con đừng đè nặng quá khứ mình!"
"Lúc đó con vốn không có suy nghĩ đúng không?"
"Mẹ từ lâu đã không còn trách móc gì con nữa rồi"
"Đáng lẽ mẹ phải biết ơn con vì thay phần con trai mẹ chăm sóc chu đáo cho mẹ!"
"Cuộc sống bên đấy vất vả không con?"
"Mẹ phải bảo đứa con rể kia chăm sóc con nhiều hơn mới được"
Hàng loạt những câu hỏi của mẹ hỏi ra về anh, cô như đông cứng người lại cũng chỉ trả lời một hai câu cho qua chuyện.
"Mọi thứ vẫn ổn thưa mẹ!"
"Lại đây nào Diana"
"Mẹ thương con nhiều lắm!"
Cô quỳ gục xuống chân bà nằm lên đùi bà được âu yếm như thể một người mẹ thật sự
"Từ bao lâu rồi con không được nằm trong vòng tay mẹ của con rồi?"
"10 năm rồi!"
"Mỗi lần như vậy, con chỉ coi mẹ là mẹ của con"
"Mẹ biết điều đó!"
"Mẹ hiểu cho con gái mẹ!"
Vừa nói bà vừa xoa đầu cô như một người mẹ thật sự, mang lại cảm giác an toàn cho cô. Khung cảnh đó bấy giờ bình yên đến lạ thường
Cô nhắm mắt lại tận hưởng mọi phút giây này bên bà, gió trong không khí se lạnh, mặt trời đã gần lặn rồi
Để lại khung cảnh hoàng hôn buổi chiều vừa ấm áp vừa buồn bã
Hai người nói chuyện với nhau đến tận lúc anh trai cô về
Chiếc siêu xe Audi dừng chân trước cổng. Cánh cổng sắt to đại mở ra, bước xuống xe là một người đàn ông lịch lãm
"Chào cậu chủ ạ!"
Câu nói vừa dứt, anh đã gằn giọng lên hỏi
"Hôm nay ai là người nói xấu Diana?"
Vừa về đến cửa với một giọng điệu tức giận, anh quát to lên như thể đang muốn ăn thịt người nào đắc tội
"Lôi hết những người hầu ra đây!"
Anh mất kiểm soát thật rồi!
Tất cả những người ở đấy được triệu tập đến sảnh chính, người bâu đầy lại lần lượt xếp thành hàng cúi đầu xuống
"Tôi thuê các người làm ở đây không phải để khinh thường tôi?"
"Các người từ bao giờ mà ngồi lên đầu tôi luôn vậy?"
Càng nói anh càng tức điên lên, ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền, gác một trên lên chân kia, anh là bá chủ của nơi này
Một lão quản gia trưởng trong chỗ đó bắt đầu lên tiếng
"Thưa cậu Wilson, chúng tôi rất xin lỗi về việc này!"
"Nhưng"
"Về thái độ của chúng tôi, cô Diana..."
"Không đáng được tôn trọng ạ!"
"Chúng tôi được cưu mang bởi ông chủ vậy nên sẽ không chấp nhận việc kẻ giết người lại được chúng tôi phục vụ như người nhà vậy được!"
Chắc hắn lão quản gia này phải to gan lắm mới có thể nói ra lời đó trước mặt Keisan Wilson này, ông ta nói xong nhưng dáng vẻ vẫn bình thản cảm thấy không có gì to tát. Gương mặt Keisan như đóng băng lại rồi trầm xuống
"Ồ! Vậy giờ tôi sẽ thành kẻ giết người xem các ngươi dở trò gì?"
Bầu không khí im lặng lại một nhịp
"Rầm"
Từ bao giờ mà lão quản gia đang đứng thẳng người mà đầu của ông đã cắm xuống đất, nền đấy cứng chắc trong cái biệt phủ này nứt vỡ đúng chỗ đầu lão cắm xuống, máu của lão lan ra khắp sàn nhuộm đỏ chót bàn tay anh
"Ông đang nói cái chó gì vậy?"
Hành động vừa rồi khiến ai cũng phải giật mình, những con người thấp bé kia đứng ở gần đấy cũng chỉ biết sợ hãi, rụt rè
Quản gia San bên cạnh đông cứng người
"Tôi hỏi!"
"Ông vừa nói cái đéo gì vậy?"
"Xin lỗi cậu chủ...."
"Nhưng tôi là người hầu của cha cậu!"
"Chúng tôi tôn thờ ngài"
"Chúng tôi ghét những ai làm hại đến ngài ấy!"
"Hơn thế nữa!"
"Cô Diana đã giết chết lão gia!"
"Chúng tôi căm hận"
"Tuyệt đối không xứng đáng để đối xử như một con người!"
Lão quản gia cố nói nốt những câu cuối cùng trước khi ngất đi, bàn tay anh càng nắm chặt vào đầu ông không thể kiểm soát được
"Thế chúng mày theo tao đến giờ làm gì?"
"Ước nguyện của lão gia!"
Ông ta nói câu cuối cùng rồi ngất đi
Cùng lúc đấy, cô bước vào, thấy cảnh tượng này, tây cô đang cầm vào tay vịn của xe lăn bỗng buông ra che miệng lại, cô run rẩy không biết làm gì cả
Bà mẹ cũng ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt, ngỡ ngàng bà hét toáng lên
"Mày đang làm gì vậy thằng kia?"
"Bà nhìn không thấy sao?"
"Trừng trị lũ người hầu khốn nạn của ông già đấy!"
Bà lên tiếng trước khung cảnh này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa cả
"Ông ấy là cha mày đấy!"
"Đừng có láo với người đã khuất!"
"Không phải ông ta chết vì Diana sao?"
"Bà định bênh cô ta đến bao giờ?"
"Keisan"
Tiếng gọi tên đứa con của bà hùng hồn khiến mọi ánh mắt tập trung hết vào bà
"G...gọi cấp cứu đi!"
Cô hét to lên, mọi người như bừng tỉnh bắt đầu chạy loạn lên tìm điện thoại gọi bác sĩ
Trong đám đông hỗn loạn, anh trai cầm lấy tay cô kéo thật mạnh lên trên tầng bỏ lại bà mẹ và quản gia San trông bà
Lôi mạnh cô lên tầng, đè sát cô vào tường ngoài hành lang
"Tao nói cho mày biết!"
Cô sợ hãi tối đen mặt không dám nhìn thẳng vào mặt anh, trông anh có vẻ như đang tức giận đến điên người, cắn chặt môi đến mức máu chảy ra
"Mày thấy mày thảm hại chưa?"
"Vì mày mà gia đình tao tan nát!"
"Vì mày mà ba tao mất"
"Vì mày mà mẹ tao liệt đôi chân"
"Vì bảo vệ cho mày mà tao trở thành thằng giết người đấy!"
"Mày là cái chó gì mà tao phải bảo vệ chứ!"
"Tao ngu vãi chưởng!"
Những lời nói sỉ vả, nặng lời đến mức không tưởng tượng được, cô chỉ biết lặng im nghe không nói gì thêm, cô cứ khóc liên tục sợ đến mức không làm gì được
Mọi lỗi lầm là do cô, cô không thể biện hộ hay cãi lại, im lặng mà cam chịu
"Em xin lỗi...!"
"Xin lỗi anh!"
"Mày chỉ biết xin lỗi thôi sao?"
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, giọng nói yếu ớt cũng chỉ biết xin lỗi trước lời quát tháo kia
"Em...em"
"Mày cút về với chồng mày đi!"
"Thằng ôn kia lại để mày đến đây làm đéo gì?"
"Công tác mà cũng đéo nói với thằng này một câu!"
"Tao gọi cho chồng mày đến đón!"
Nghe xong câu vừa rồi, cô sợ hãi lắm, ôm thật nhanh kéo tay anh lại, cầu xin anh đừng gọi
"Đừng...đừng mà anh!"
"Để anh ấy làm việc đừng làm phiền chồng em..."
"Mày điên rồi à?"
"Bạn thân tao mà tao không được gọi cho nó chắc?"
"Chưa nói nó còn là em rể tao nữa!"
Cô khóc lóc nắm chặt lấy tay anh rồi quỳ xuống bám vào bắp chân sừng sững đó
"Em xin lỗi!"
"Ng...ngày mai"
"Em sẽ đi theo chồng đến nơi công tác! Em không ở đây làm phiền anh và mẹ nữa!"
"Xin anh cho em ở lại với mẹ đêm nay..."
Anh hất chân anh ra, đanh thét nói
"Mày nhớ mồm mày đấy!"
Dứt câu anh bước đi thật nhanh bỏ mặc cô ở lại tay chân run cầm cập. Hình như cô vừa thoát ra một kiếp nạn, không còn gì đáng sợ hơn việc làm anh trai cô tức giận
Chiếc cổng khẽ khàng mở ra, người quản gia, người làm vườn cúi đầu kính cẩn chào cô
"Chào tiểu thư!"
"Vâng cảm ơn các bác!"
"Ô đứa con rơi vãi đắc tội với cái nhà này trở về kìa!"
"Bị chồng đuổi à?"
"Đã gây lên vụ việc lại còn giữ ở đây để chuộc tội làm gì chứ?"
"Lão gia là một người tốt đã cưu mang cuộc sống của chúng ta mà lại để một cô gái không quen biết giết chết!"
"Vậy mà vẫn để cô ta sống trong cái nhà này được!"
"Thật buồn cười!"
Những lời sỉ vả bắt đầu vang lên
Cô rụt rè đi vào bên trong, không dám nhìn một ai ở đó, cô biết rõ họ có thái độ gì đối với cô. Chỉ lén nhìn một người cô hầu gái bé nhỏ đứng gần đó với ánh mắt khinh miệt cô, bầu không khí cũng chả làm dịu đi cái thái độ hỗn láo đó giữa chủ nhân và người hầu.
Bỗng nhiên một lão quản gia trưởng ở đó bước ra với vẻ mặt khinh thường cô rõ ràng
"Xin lỗi chỗ cô đứng chúng tôi vừa lau xong làm ơn cô đi gọn ra mép đường, cô đừng dẫm vào đất vườn nhé! Đất ở khu này đắt lắm..."
"À và vào nhà cô nhớ cởi giày ra nhé!"
"Chúng tôi đã lau dọn rất kỹ rồi!"
"Vâng"
Cô run rẩy quay đi cố gắng đi thật nhanh vào biệt thự chính, con đường quá dài có chạy cũng mất 10 phút.
Thật may mắn vì cô không quay lại mà đi thẳng chứ nếu cô quay lại thì có lẽ cảnh tượng trước mặt sẽ làm cô nôn mửa ra mất.
Cái biệt phủ to đùng này từ đường vào đến biệt thự chính cũng phải cả trăm mét
Một con người có thể giàu đến vậy sao?
Cúi gằm mặt xuống mặt đất mà đi không dám ngẩng đầu lên, cô biết rõ mình vốn không phải con gái của gia đình này nên cô luôn biết điều không dám đối mặt với người xung quanh
Đẩy cánh cửa chính ra, cái sảnh tiếp khách như một biệt thự rộng lớn khang trang, ngỡ như bước vào căn nhà bằng vàng, đồ ở đây đều được làm từ vàng...
Cô đã sống trong căn biệt phủ này như một người hầu cho mẹ. Bà vì tránh đứa trẻ nghịch ngợm mà phải nằm giường suốt đời còn lại, cô buộc phải chăm sóc bà cho đến già.
Người hầu ở đây họ khinh cô là đồ rẻ mạt, con hươu con vượn của gia đình này. Họ không cho cô đi thang máy vì sẽ làm bẩn sàn mà họ mới lau.
"Thưa cô thang máy chúng tôi chỉ dành cho người có quyền ạ!"
"Cô làm ơn không có quyền thì đừng đi nhé!"
"Tôi cảm ơn"
Hết cách cô phải đi thang bộ
Bước lên chiếc cầu thang dát vàng dài vô tận đó, bước lên lầu 2, phòng mẹ ngay bên đó, mở cửa bước vào, mẹ cô đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cô bước đến gần mẹ, nhìn ngắm bà
"Mẹ..."
Tiếng mẹ như cố gắng lắm mới có thể phát ra được
"Con về với mẹ đây!"
Bà liền mở mắt dậy nhìn cô rồi cười nhẹ
"Chồng con đâu?"
"Con về đây chơi với mẹ à?"
"Chồng con đi công tác dài hạn rồi ạ!"
Cô quỳ xuống bên bà, khẽ nói
"Mẹ ăn gì con nấu cho"
"Mẹ không muốn ăn..."
"Mẹ muốn ra ngoài đi dạo"
Cô đi nhanh đến cuối phòng lấy chiếc xe lăn được gập gọn vào đẩy đến chỗ bà, cô nhẹ nhàng dìu bà lên rồi để bà ngồi xuống, cô đẩy bà đi ra ngoài phòng. Mắt cô để ý mọi góc xem có người nào đi qua đây không
"Không sao đâu con!"
"Mẹ ở đây không ai làm gì được con đâu!"
Bấm thang máy cho bà xuống, cố gắng đẩy xa khỏi chỗ đám người hầu kia
Đến sau vườn cô dừng chân lại bên chiếc ghế ngồi xuống với bà
"Con có cãi nhau với anh không?"
"Dạ không ạ!"
"Chúng ta vốn không phải người thân nên không phải lựa nó đâu!"
"Con đã chăm sóc mẹ là quá đủ rồi!"
"Mẹ ước con là con gái của mẹ..."
"Con trai mẹ nó không bao giờ chấp nhận ba nó mất đi một cách đột ngột như vậy đâu!"
"Lỗi lầm trong quá khứ..."
"Con sẽ chuộc tội bằng cách cả đời này ở bên mẹ"
"Không..."
"Mẹ xin con đừng đè nặng quá khứ mình!"
"Lúc đó con vốn không có suy nghĩ đúng không?"
"Mẹ từ lâu đã không còn trách móc gì con nữa rồi"
"Đáng lẽ mẹ phải biết ơn con vì thay phần con trai mẹ chăm sóc chu đáo cho mẹ!"
"Cuộc sống bên đấy vất vả không con?"
"Mẹ phải bảo đứa con rể kia chăm sóc con nhiều hơn mới được"
Hàng loạt những câu hỏi của mẹ hỏi ra về anh, cô như đông cứng người lại cũng chỉ trả lời một hai câu cho qua chuyện.
"Mọi thứ vẫn ổn thưa mẹ!"
"Lại đây nào Diana"
"Mẹ thương con nhiều lắm!"
Cô quỳ gục xuống chân bà nằm lên đùi bà được âu yếm như thể một người mẹ thật sự
"Từ bao lâu rồi con không được nằm trong vòng tay mẹ của con rồi?"
"10 năm rồi!"
"Mỗi lần như vậy, con chỉ coi mẹ là mẹ của con"
"Mẹ biết điều đó!"
"Mẹ hiểu cho con gái mẹ!"
Vừa nói bà vừa xoa đầu cô như một người mẹ thật sự, mang lại cảm giác an toàn cho cô. Khung cảnh đó bấy giờ bình yên đến lạ thường
Cô nhắm mắt lại tận hưởng mọi phút giây này bên bà, gió trong không khí se lạnh, mặt trời đã gần lặn rồi
Để lại khung cảnh hoàng hôn buổi chiều vừa ấm áp vừa buồn bã
Hai người nói chuyện với nhau đến tận lúc anh trai cô về
Chiếc siêu xe Audi dừng chân trước cổng. Cánh cổng sắt to đại mở ra, bước xuống xe là một người đàn ông lịch lãm
"Chào cậu chủ ạ!"
Câu nói vừa dứt, anh đã gằn giọng lên hỏi
"Hôm nay ai là người nói xấu Diana?"
Vừa về đến cửa với một giọng điệu tức giận, anh quát to lên như thể đang muốn ăn thịt người nào đắc tội
"Lôi hết những người hầu ra đây!"
Anh mất kiểm soát thật rồi!
Tất cả những người ở đấy được triệu tập đến sảnh chính, người bâu đầy lại lần lượt xếp thành hàng cúi đầu xuống
"Tôi thuê các người làm ở đây không phải để khinh thường tôi?"
"Các người từ bao giờ mà ngồi lên đầu tôi luôn vậy?"
Càng nói anh càng tức điên lên, ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền, gác một trên lên chân kia, anh là bá chủ của nơi này
Một lão quản gia trưởng trong chỗ đó bắt đầu lên tiếng
"Thưa cậu Wilson, chúng tôi rất xin lỗi về việc này!"
"Nhưng"
"Về thái độ của chúng tôi, cô Diana..."
"Không đáng được tôn trọng ạ!"
"Chúng tôi được cưu mang bởi ông chủ vậy nên sẽ không chấp nhận việc kẻ giết người lại được chúng tôi phục vụ như người nhà vậy được!"
Chắc hắn lão quản gia này phải to gan lắm mới có thể nói ra lời đó trước mặt Keisan Wilson này, ông ta nói xong nhưng dáng vẻ vẫn bình thản cảm thấy không có gì to tát. Gương mặt Keisan như đóng băng lại rồi trầm xuống
"Ồ! Vậy giờ tôi sẽ thành kẻ giết người xem các ngươi dở trò gì?"
Bầu không khí im lặng lại một nhịp
"Rầm"
Từ bao giờ mà lão quản gia đang đứng thẳng người mà đầu của ông đã cắm xuống đất, nền đấy cứng chắc trong cái biệt phủ này nứt vỡ đúng chỗ đầu lão cắm xuống, máu của lão lan ra khắp sàn nhuộm đỏ chót bàn tay anh
"Ông đang nói cái chó gì vậy?"
Hành động vừa rồi khiến ai cũng phải giật mình, những con người thấp bé kia đứng ở gần đấy cũng chỉ biết sợ hãi, rụt rè
Quản gia San bên cạnh đông cứng người
"Tôi hỏi!"
"Ông vừa nói cái đéo gì vậy?"
"Xin lỗi cậu chủ...."
"Nhưng tôi là người hầu của cha cậu!"
"Chúng tôi tôn thờ ngài"
"Chúng tôi ghét những ai làm hại đến ngài ấy!"
"Hơn thế nữa!"
"Cô Diana đã giết chết lão gia!"
"Chúng tôi căm hận"
"Tuyệt đối không xứng đáng để đối xử như một con người!"
Lão quản gia cố nói nốt những câu cuối cùng trước khi ngất đi, bàn tay anh càng nắm chặt vào đầu ông không thể kiểm soát được
"Thế chúng mày theo tao đến giờ làm gì?"
"Ước nguyện của lão gia!"
Ông ta nói câu cuối cùng rồi ngất đi
Cùng lúc đấy, cô bước vào, thấy cảnh tượng này, tây cô đang cầm vào tay vịn của xe lăn bỗng buông ra che miệng lại, cô run rẩy không biết làm gì cả
Bà mẹ cũng ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt, ngỡ ngàng bà hét toáng lên
"Mày đang làm gì vậy thằng kia?"
"Bà nhìn không thấy sao?"
"Trừng trị lũ người hầu khốn nạn của ông già đấy!"
Bà lên tiếng trước khung cảnh này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa cả
"Ông ấy là cha mày đấy!"
"Đừng có láo với người đã khuất!"
"Không phải ông ta chết vì Diana sao?"
"Bà định bênh cô ta đến bao giờ?"
"Keisan"
Tiếng gọi tên đứa con của bà hùng hồn khiến mọi ánh mắt tập trung hết vào bà
"G...gọi cấp cứu đi!"
Cô hét to lên, mọi người như bừng tỉnh bắt đầu chạy loạn lên tìm điện thoại gọi bác sĩ
Trong đám đông hỗn loạn, anh trai cầm lấy tay cô kéo thật mạnh lên trên tầng bỏ lại bà mẹ và quản gia San trông bà
Lôi mạnh cô lên tầng, đè sát cô vào tường ngoài hành lang
"Tao nói cho mày biết!"
Cô sợ hãi tối đen mặt không dám nhìn thẳng vào mặt anh, trông anh có vẻ như đang tức giận đến điên người, cắn chặt môi đến mức máu chảy ra
"Mày thấy mày thảm hại chưa?"
"Vì mày mà gia đình tao tan nát!"
"Vì mày mà ba tao mất"
"Vì mày mà mẹ tao liệt đôi chân"
"Vì bảo vệ cho mày mà tao trở thành thằng giết người đấy!"
"Mày là cái chó gì mà tao phải bảo vệ chứ!"
"Tao ngu vãi chưởng!"
Những lời nói sỉ vả, nặng lời đến mức không tưởng tượng được, cô chỉ biết lặng im nghe không nói gì thêm, cô cứ khóc liên tục sợ đến mức không làm gì được
Mọi lỗi lầm là do cô, cô không thể biện hộ hay cãi lại, im lặng mà cam chịu
"Em xin lỗi...!"
"Xin lỗi anh!"
"Mày chỉ biết xin lỗi thôi sao?"
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, giọng nói yếu ớt cũng chỉ biết xin lỗi trước lời quát tháo kia
"Em...em"
"Mày cút về với chồng mày đi!"
"Thằng ôn kia lại để mày đến đây làm đéo gì?"
"Công tác mà cũng đéo nói với thằng này một câu!"
"Tao gọi cho chồng mày đến đón!"
Nghe xong câu vừa rồi, cô sợ hãi lắm, ôm thật nhanh kéo tay anh lại, cầu xin anh đừng gọi
"Đừng...đừng mà anh!"
"Để anh ấy làm việc đừng làm phiền chồng em..."
"Mày điên rồi à?"
"Bạn thân tao mà tao không được gọi cho nó chắc?"
"Chưa nói nó còn là em rể tao nữa!"
Cô khóc lóc nắm chặt lấy tay anh rồi quỳ xuống bám vào bắp chân sừng sững đó
"Em xin lỗi!"
"Ng...ngày mai"
"Em sẽ đi theo chồng đến nơi công tác! Em không ở đây làm phiền anh và mẹ nữa!"
"Xin anh cho em ở lại với mẹ đêm nay..."
Anh hất chân anh ra, đanh thét nói
"Mày nhớ mồm mày đấy!"
Dứt câu anh bước đi thật nhanh bỏ mặc cô ở lại tay chân run cầm cập. Hình như cô vừa thoát ra một kiếp nạn, không còn gì đáng sợ hơn việc làm anh trai cô tức giận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.