Chương 4
Nuschika
07/07/2023
Keisan Wilson là con trai của một gia đình giàu có nhất thành phố Ati với tập đoàn IX. Anh được kế thừa công ty khi mới 18 tuổi, bỏ lại hết thanh xuân để chạy đua, đứng vững trên công ty. Bệnh của Keisan đã ngày một nặng thêm từ khi ba anh mất. Anh không kiểm soát được cảm xúc, hành động của mình mỗi lúc nóng giận, không ai biết anh đang nghĩ gì hay làm gì, đều phải cúi đầu nghe theo anh hết
Chuyện này tại sao anh lại tức giận?
Keisan vứt Diana xuống rồi chạy thẳng vào phòng
"Rầm"
Hai tay anh ôn lấy mặt, có vẻ anh rất hoảng loạn, anh không thể kiểm soát được cảm xúc hay hành động của mình
"Mình đã làm cái gì vậy?"
"Diana chắc sợ mình lắm nhỉ?"
"Tại cái đám sâu bọ kia tỏ thái độ với cô ấy đấy chứ!"
"Mình đáng ra không giận cô ấy đâu..."
"Nhưng do bà già nhắc đến cái lão điên kia"
"Cơn tức của mình nổi lên mà trút hết giận dữ lên người em..."
"Nực cười!"
Anh lẩm bẩm một mình trong căn phòng tối tăm, cầm vào điện thoại, mở vào mục danh bạ, ở đó có lưu số của Victor. Keisan không do dự mà bấm gọi thẳng cho Victor
Đầu dây điện thoại bên kia đang kêu
"Tút...tút!"
"Ồ nay anh rể gọi cho tôi có chuyện gì vậy?"
"Tôi gọi để xin lỗi cậu!"
"Tại sao?"
"Tôi vừa không kiểm soát được bản thân mà..."
"Mà buông những lời cay đắng lên Diana sao?"
"Anh rể tôi không bỏ được tật đấy à?"
"Chỉ vì cô ấy bị người hầu khinh thường..."
"Sao?"
"Vẫn luôn vậy à?"
"Anh hứa với tôi bao nhiêu lần đây?"
"Anh làm gì cô ấy?"
"Do tôi muốn bảo vệ Diana"
"Đâm ra đã coi như là giết người! Tôi đã đánh lão quản gia thối tha kia mà để lão như sắp chết..."
"Được rồi! Anh thu xếp đi tôi sẽ đứng ra giải quyết vụ giết người như anh nói!"
"Nhưng..."
"Việc anh trút giận lên vợ tôi!"
"Hoàn toàn xúc phạm đến tôi"
"Nè..."
"Cậu biết rõ tôi không kiểm soát được lời nói và hành động mà?"
"Ai bắt bà già tôi lại đi nói về lão già kia?"
"Vậy người khác đâu?"
Giọng Victor bắt đầu trầm xuống, đâu đó vẻ tức giận
Keisan có vẻ đang cố nói hết những lời hối lỗi ra với Victor
"Thực sự lúc đó"
"Tôi không kiểm soát được cảm xúc mà kéo cô ấy đi"
"Không muốn Diana nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa!"
"Nhưng lại không biết nói gì thêm với Diana mà buông những lời nói chó chết đó!"
"Anh nói những lời cay đắng đấy khiến tôi đau lòng đấy!"
"Hành động của anh tôi sẽ cứu vớt! Còn lời nói của anh"
"Tôi không tha thứ!"
Anh nói với giọng kiên quyết không còn là những lời cảnh cáo như trước rồi
"Đừng mà Victor!"
"Tao với mày là bạn tốt 18 năm đấy!"
"Nhưng mày động vào vợ tao?"
"Lần thứ mấy rồi Keisan?"
Những lời nói của Keisan hoàn toàn không còn hiệu lực với Victor, trước những câu nói đanh thép đó mà Keisan hoàn toàn chịu trận trước Victor
"Xin lỗi Victor!"
"Người cần xin lỗi là vợ tao!"
"Tao hiểu rồi!"
Keisan lẳng lặng cúp máy trước, anh ngồi khuỵ dưới ghế, ngẩng gương mặt tuấn tú đó lên trời, nhìn trần nhà mà nghĩ
"Em đẹp thật đấy Diana..."
"Được nắm lấy bàn tay em kéo đi!"
"Anh sướng đến mức không chịu được!"
"Cảnh tượng khi để em nhìn thấy vũng máu đó!"
"Đôi mắt em xám xịt lại, anh đã sợ hãi đến mức nào đây?"
"Tôi chỉ muốn bảo vệ em nhưng căn bệnh của tôi tái phát mà khi đó chỉ có mình em ở đó!"
"Nhiều lần như vậy em cũng chỉ biết khóc trước mặt tôi!"
"Tôi đau lòng vãi chưởng..."
"Lúc được hôn lên mái tóc em!"
"Anh không dám hôn em thêm nữa!"
"Làm ơn!"
"Ngày mai em hãy đi với Victor đi!"
"Nếu không tôi tin chắc mình..."
Anh đập mạnh tay lên bàn, đứng phắt dậy, cởi hết quần áo trên người, để lộ ra một cơ thể hoàn hảo 6 múi chắc nịch không hề thua kém ai
Bước vào trong nhà tắm, dòng nước mát lạnh chảy từ vòi sen ra khiến anh thoải mái phần nào, những giọt nước chảy từ cằm anh xuống, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền
Thật sự quá đẹp!
Anh giống mẹ anh quá! Bà có đôi mắt nhân hậu, ấm áp và đôi mắt của anh nó cũng vậy nhưng chỉ tiếc là nó bị bâu đen bởi một màu đen như bi kịch của quá khứ. Tính cách Keisan có đôi phần giống ba anh hay nổi nóng nhưng lại rất ấm áp
Khoảnh khắc mà anh buông những lời chua đắng đó với Diana, giờ đây anh ôm hận biết bao. Anh rất ghét cô nhưng sao anh lại không bày tỏ ra như đám người hầu kia mà mỗi lần thấy cô ngã là anh chua sót, cô xin gì anh cũng đồng ý.
Ngày cưới của cô, anh đã phải đi tận sang nước D để mang chiếc váy cưới về, những chiếc vòng cô rồi vòng tay đều được khắc kim cương trên đó. Mọi thứ anh làm cho cô đều thật tuyệt
Nhưng sao khi đưa cô vào lễ đường, anh cũng mặc chiếc vest rất giống chú rể. Vậy mà trao đôi tay em cho người khác, chưa kể lại là bạn thân của anh
Lúc đó anh rất rối bời, vui ngoài mặt nhưng lại chua sót trong lòng
Nhìn Diana và Victor thật đẹp đôi!
Chính anh là người mai mối và cũng là người đưa ra lời cầu hôn hộ Diana cho Victor
Tất cả chỉ là cho lợi ích của 2 công ty và gắn bó gia tộc
Anh thắc mắc rằng tại sao khi đưa ra lời đề nghị đó Victor lại đồng ý mà không chớp mắt
"Mày kết hôn với em gái tao nhé!"
"..."
"Được!"
Câu nói đó của Victor hằn sâu trong tim anh, anh cảm thấy khó chịu nhưng lại cho qua
Giờ đây đối mặt với cô khó chịu muốn chết!
Anh lặng lẽ đứng dậy, mở cửa phòng ra, khẽ đi xuống lầu, nhìn khung cảnh tối đen, im re liếc mắt nhìn qua căn phòng nhỏ của cô bên góc cầu thang
Từ lâu rồi cô sống ở đây mà không được một nơi ở nào hẳn hoi, chỉ là một căn phòng bên gầm cầu thang
Anh khẽ đi tới, định chạm vào tay nắm cửa nhưng lại nghe thấy tiếng khóc rất bé trong phòng
"Hức..."
"Victor ơi!"
"Em nhớ anh lắm!"
"Tại em mà mọi chuyện xảy ra như vậy!"
"Em ước anh ở đây an ủi em"
Cô ngồi thu gọn bên cạnh giường, trước mặt là tấm ảnh cưới bé nhỏ
Anh đứng ngoài nhìn cô như vậy. Lòng Keisan bỗng dưng đau như cắt, anh nhận ra khi làm mẹ khóc cũng không thế này, tay anh từ dưới đưa lên trên ngực, nắm chặt khiến áo nhăn nheo ngay chỗ lồng ngực. Anh cắn chặt răng lại, con tim anh đau đớn không chịu được
Trong phòng cô đang khom người khóc nức nở
Ngoài cửa bóng dáng anh ngước lên trời nhịn nước mắt không rơi
Có lẽ anh cảm thấy hối hận rồi! Giờ là lúc anh nghe theo lời mẹ đi chữa bệnh...
Ngủ gục ngoài cửa lúc nào không hay, mới có 4 giờ sáng, một cô người hầu đến đánh thức anh dậy
"Ôi trời thiếu gia!"
"Sao cậu lại ngủ ở đây?"
Bàn tay cô hầu đó nhẹ nhàng đặt lên người Keisan, lung lay nhẹ bờ vai vững chắc đó mà khiến anh giật mình tỉnh giấc
Đôi mắt anh sưng húp lên, lòng trắng đỏ rực khuôn mặt anh có vẻ tiều tuỵ
"Đã sáng rồi sao!"
Anh đưa tay lên mắt dụi dụi một lúc rồi đứng phắt dậy, hé cửa nhìn vào bên trong, Diana ngủ thiếp đi rồi...
"Khi cô ấy bước ra hãy bảo rằng cô ấy có thể ở đây đừng đi đâu cả!"
Cô người hầu cũng không nói gì ngoài gật đầu, anh quay đi lên phòng, mở ngăn kéo tủ ra
Là giấy khám bệnh. Lịch khám gần nhất anh đi khám là 2 năm trước, anh nhìn suy tư một lúc lâu, cầm chiếc điện thoại lên
Lại một lần nữa chữ Victor hiện lên màn hình
"Mày không ngủ à?"
"Tôi đi công tác nước ngoài!"
"Giờ mới có 24 giờ đêm"
"Diana khóc rất nhiều đấy!"
"Ồ vậy do ai?"
"Xin lỗi mày!"
"Tao vẫn chưa nói xin lỗi được với cô ấy!"
"Tôi hiểu rồi!"
"Tôi cúp máy đây!"
"Khoan đã...."
"Tao sẽ..."
"?"
"Tao sẽ đi khám lại bệnh!"
"Tao không muốn việc này xảy ra thêm một lần nào nữa!"
"Việc anh làm như vậy với Diana đã bao năm nay rồi! Tại sao giờ anh mới nói đi khám? Đã bao lần tôi bắt anh đi khám rồi anh lại cương quyết không đi?"
"Xin mày đấy Victor!"
"Hãy hiểu cho tao!"
"Từ đêm qua tao đã nhận ra rồi!"
"Tao sẽ đi khám!"
"Lần này là thật!"
"Tôi hiểu rồi! Vậy chúc anh may mắn!"
Tiếng điện thoại vẫn cứ thế tắt đi, chắc chắn không phải lần đầu tiên anh làm như vậy
Mỗi lần không kiểm soát được bản thân là phải gọi cho Victor
Đây như một thói quen khiến anh cảm thấy an toàn, có thể chút hết những gì không thể nói với Victor
Chỉ còn 2 tiếng nữa là mặt trời bắt đầu mọc, cô đã thức dậy từ lâu rồi, đôi mắt cô sưng húp lên, trên má vẫn còn dính dính chút nước mắt đã bị khô, môi dưới của cô sưng tấy lên, hằn ở đó là hàm răng trên cắn mạnh vào
Diana đứng dậy trong vô thức, cô cảm thấy rất mệt mỏi vì chuyện hôm qua và cả hôm kia
Cô đờ đẫn người ra không đứng vững nổi nữa rồi mọi chuyện ập đến liên tục khiến cô như phát điên
Những chuyện đánh thẳng vào tâm lý, trái tim bé nhỏ của cô. Đòn đánh thể xác nhưng đau đến cả tâm hồn
Cô từ từ tiến đến chiếc vali, lúc rời khỏi căn biệt thự của Victor, cô không hề cầm theo thứ gì ngoài một chiếc vali trống rỗng ở trong có tấm ảnh cưới của hai người và một hộp thuốc lá
Quần áo mọi thứ đã bị cô thu gọn vào chiếc vali to hơn và vứt nó đi trước đó
Cô giờ chỉ còn mấy bộ quần áo lẻ tẻ ở trong cái tủ cũ kia
Tay cô lần mò chiếc điện thoại, màn hình sáng lên, hình ảnh của anh lại ập đến, cô run rẩy đến mức tay không bấm được số
Cô vào danh bạ tìm kiếm tên của một ai đó, nó được sắp xếp theo bảng chữ cái, cô lướt từ chữ "A","B", cô dừng lại ở chữ "C"
Đó là số của Victor, được cô lưu là "Chồng yêu"
Hững mất vài giây rồi lại lướt xuống, một tên trong danh bạ là "Zoe". Cô bấm vào đó, đưa máy lên nghe, chờ đợi bên kia nhấc máy
"Alo?"
"Cậu khoẻ không?"
"Ồ! Diana lâu lắm mới gọi cho mình đấy nhé!"
Đó là giọng cô bạn thân của cô
"Cậu gọi mình có chuyện gì vậy?"
"À mình muốn hỏi cậu còn làm ở sân bay không?"
"Mình vẫn làm ở đó!"
Nghe được câu này cô mỉm cười nhẹ
"Vậy tốt quá!"
"Cậu có thể đặt cho mình một chiếc vé sang nước B được không?"
"Cậu sang đó làm gì vậy?"
"Mình sang với chồng mình bên đó!"
"À mình hiểu rồi!"
"Có một vé trong 3 tiếng nữa nhé!"
"Cậu đi được không?"
"Được càng sớm càng tốt!"
Cuộc gọi kết thúc. Cô không hiểu sao lại rơi nước mắt, cứ nhắc đến anh là cô lại buồn
Chỉ 3 tiếng nữa thôi là cô sẽ rời khỏi đây. Bỏ lại mẹ và anh Keisan còn sẽ không gặp được Victor nữa
Cô muốn đi thật xa để không ai còn phiền muộn về mình nữa. Cô thật vô dụng
Cô xếp đồ và chuẩn bị mọi thứ
Trên tay cầm một lá thứ bé nhỏ cho mẹ. Cô bước ra cánh cửa, người hầu khi nãy thấy cô đi ra liền chạy đến
"Thiếu gia bảo cô hãy ở đây mà không cần đi đâu nữa đâu!"
"Tôi cảm ơn cô!"
Cô hầu đó bỗng nhiên nắm lấy tay Diana
"Tôi hiểu tâm trạng cô hiện giờ thế nào!"
"Vì cô mà người tôi mang ơn nhất lại biến mất nên mong cô hiểu chúng tôi đối xử với cô vậy là chuyện bình thường!"
"Vâng..."
Cô cúi mặt xuống và đi lên lầu, vào căn phòng mẹ đang ngủ, cô nhìn mẹ một lúc lâu rồi đặt bức thư xuống rồi quay mặt đi
Chuyện này tại sao anh lại tức giận?
Keisan vứt Diana xuống rồi chạy thẳng vào phòng
"Rầm"
Hai tay anh ôn lấy mặt, có vẻ anh rất hoảng loạn, anh không thể kiểm soát được cảm xúc hay hành động của mình
"Mình đã làm cái gì vậy?"
"Diana chắc sợ mình lắm nhỉ?"
"Tại cái đám sâu bọ kia tỏ thái độ với cô ấy đấy chứ!"
"Mình đáng ra không giận cô ấy đâu..."
"Nhưng do bà già nhắc đến cái lão điên kia"
"Cơn tức của mình nổi lên mà trút hết giận dữ lên người em..."
"Nực cười!"
Anh lẩm bẩm một mình trong căn phòng tối tăm, cầm vào điện thoại, mở vào mục danh bạ, ở đó có lưu số của Victor. Keisan không do dự mà bấm gọi thẳng cho Victor
Đầu dây điện thoại bên kia đang kêu
"Tút...tút!"
"Ồ nay anh rể gọi cho tôi có chuyện gì vậy?"
"Tôi gọi để xin lỗi cậu!"
"Tại sao?"
"Tôi vừa không kiểm soát được bản thân mà..."
"Mà buông những lời cay đắng lên Diana sao?"
"Anh rể tôi không bỏ được tật đấy à?"
"Chỉ vì cô ấy bị người hầu khinh thường..."
"Sao?"
"Vẫn luôn vậy à?"
"Anh hứa với tôi bao nhiêu lần đây?"
"Anh làm gì cô ấy?"
"Do tôi muốn bảo vệ Diana"
"Đâm ra đã coi như là giết người! Tôi đã đánh lão quản gia thối tha kia mà để lão như sắp chết..."
"Được rồi! Anh thu xếp đi tôi sẽ đứng ra giải quyết vụ giết người như anh nói!"
"Nhưng..."
"Việc anh trút giận lên vợ tôi!"
"Hoàn toàn xúc phạm đến tôi"
"Nè..."
"Cậu biết rõ tôi không kiểm soát được lời nói và hành động mà?"
"Ai bắt bà già tôi lại đi nói về lão già kia?"
"Vậy người khác đâu?"
Giọng Victor bắt đầu trầm xuống, đâu đó vẻ tức giận
Keisan có vẻ đang cố nói hết những lời hối lỗi ra với Victor
"Thực sự lúc đó"
"Tôi không kiểm soát được cảm xúc mà kéo cô ấy đi"
"Không muốn Diana nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa!"
"Nhưng lại không biết nói gì thêm với Diana mà buông những lời nói chó chết đó!"
"Anh nói những lời cay đắng đấy khiến tôi đau lòng đấy!"
"Hành động của anh tôi sẽ cứu vớt! Còn lời nói của anh"
"Tôi không tha thứ!"
Anh nói với giọng kiên quyết không còn là những lời cảnh cáo như trước rồi
"Đừng mà Victor!"
"Tao với mày là bạn tốt 18 năm đấy!"
"Nhưng mày động vào vợ tao?"
"Lần thứ mấy rồi Keisan?"
Những lời nói của Keisan hoàn toàn không còn hiệu lực với Victor, trước những câu nói đanh thép đó mà Keisan hoàn toàn chịu trận trước Victor
"Xin lỗi Victor!"
"Người cần xin lỗi là vợ tao!"
"Tao hiểu rồi!"
Keisan lẳng lặng cúp máy trước, anh ngồi khuỵ dưới ghế, ngẩng gương mặt tuấn tú đó lên trời, nhìn trần nhà mà nghĩ
"Em đẹp thật đấy Diana..."
"Được nắm lấy bàn tay em kéo đi!"
"Anh sướng đến mức không chịu được!"
"Cảnh tượng khi để em nhìn thấy vũng máu đó!"
"Đôi mắt em xám xịt lại, anh đã sợ hãi đến mức nào đây?"
"Tôi chỉ muốn bảo vệ em nhưng căn bệnh của tôi tái phát mà khi đó chỉ có mình em ở đó!"
"Nhiều lần như vậy em cũng chỉ biết khóc trước mặt tôi!"
"Tôi đau lòng vãi chưởng..."
"Lúc được hôn lên mái tóc em!"
"Anh không dám hôn em thêm nữa!"
"Làm ơn!"
"Ngày mai em hãy đi với Victor đi!"
"Nếu không tôi tin chắc mình..."
Anh đập mạnh tay lên bàn, đứng phắt dậy, cởi hết quần áo trên người, để lộ ra một cơ thể hoàn hảo 6 múi chắc nịch không hề thua kém ai
Bước vào trong nhà tắm, dòng nước mát lạnh chảy từ vòi sen ra khiến anh thoải mái phần nào, những giọt nước chảy từ cằm anh xuống, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền
Thật sự quá đẹp!
Anh giống mẹ anh quá! Bà có đôi mắt nhân hậu, ấm áp và đôi mắt của anh nó cũng vậy nhưng chỉ tiếc là nó bị bâu đen bởi một màu đen như bi kịch của quá khứ. Tính cách Keisan có đôi phần giống ba anh hay nổi nóng nhưng lại rất ấm áp
Khoảnh khắc mà anh buông những lời chua đắng đó với Diana, giờ đây anh ôm hận biết bao. Anh rất ghét cô nhưng sao anh lại không bày tỏ ra như đám người hầu kia mà mỗi lần thấy cô ngã là anh chua sót, cô xin gì anh cũng đồng ý.
Ngày cưới của cô, anh đã phải đi tận sang nước D để mang chiếc váy cưới về, những chiếc vòng cô rồi vòng tay đều được khắc kim cương trên đó. Mọi thứ anh làm cho cô đều thật tuyệt
Nhưng sao khi đưa cô vào lễ đường, anh cũng mặc chiếc vest rất giống chú rể. Vậy mà trao đôi tay em cho người khác, chưa kể lại là bạn thân của anh
Lúc đó anh rất rối bời, vui ngoài mặt nhưng lại chua sót trong lòng
Nhìn Diana và Victor thật đẹp đôi!
Chính anh là người mai mối và cũng là người đưa ra lời cầu hôn hộ Diana cho Victor
Tất cả chỉ là cho lợi ích của 2 công ty và gắn bó gia tộc
Anh thắc mắc rằng tại sao khi đưa ra lời đề nghị đó Victor lại đồng ý mà không chớp mắt
"Mày kết hôn với em gái tao nhé!"
"..."
"Được!"
Câu nói đó của Victor hằn sâu trong tim anh, anh cảm thấy khó chịu nhưng lại cho qua
Giờ đây đối mặt với cô khó chịu muốn chết!
Anh lặng lẽ đứng dậy, mở cửa phòng ra, khẽ đi xuống lầu, nhìn khung cảnh tối đen, im re liếc mắt nhìn qua căn phòng nhỏ của cô bên góc cầu thang
Từ lâu rồi cô sống ở đây mà không được một nơi ở nào hẳn hoi, chỉ là một căn phòng bên gầm cầu thang
Anh khẽ đi tới, định chạm vào tay nắm cửa nhưng lại nghe thấy tiếng khóc rất bé trong phòng
"Hức..."
"Victor ơi!"
"Em nhớ anh lắm!"
"Tại em mà mọi chuyện xảy ra như vậy!"
"Em ước anh ở đây an ủi em"
Cô ngồi thu gọn bên cạnh giường, trước mặt là tấm ảnh cưới bé nhỏ
Anh đứng ngoài nhìn cô như vậy. Lòng Keisan bỗng dưng đau như cắt, anh nhận ra khi làm mẹ khóc cũng không thế này, tay anh từ dưới đưa lên trên ngực, nắm chặt khiến áo nhăn nheo ngay chỗ lồng ngực. Anh cắn chặt răng lại, con tim anh đau đớn không chịu được
Trong phòng cô đang khom người khóc nức nở
Ngoài cửa bóng dáng anh ngước lên trời nhịn nước mắt không rơi
Có lẽ anh cảm thấy hối hận rồi! Giờ là lúc anh nghe theo lời mẹ đi chữa bệnh...
Ngủ gục ngoài cửa lúc nào không hay, mới có 4 giờ sáng, một cô người hầu đến đánh thức anh dậy
"Ôi trời thiếu gia!"
"Sao cậu lại ngủ ở đây?"
Bàn tay cô hầu đó nhẹ nhàng đặt lên người Keisan, lung lay nhẹ bờ vai vững chắc đó mà khiến anh giật mình tỉnh giấc
Đôi mắt anh sưng húp lên, lòng trắng đỏ rực khuôn mặt anh có vẻ tiều tuỵ
"Đã sáng rồi sao!"
Anh đưa tay lên mắt dụi dụi một lúc rồi đứng phắt dậy, hé cửa nhìn vào bên trong, Diana ngủ thiếp đi rồi...
"Khi cô ấy bước ra hãy bảo rằng cô ấy có thể ở đây đừng đi đâu cả!"
Cô người hầu cũng không nói gì ngoài gật đầu, anh quay đi lên phòng, mở ngăn kéo tủ ra
Là giấy khám bệnh. Lịch khám gần nhất anh đi khám là 2 năm trước, anh nhìn suy tư một lúc lâu, cầm chiếc điện thoại lên
Lại một lần nữa chữ Victor hiện lên màn hình
"Mày không ngủ à?"
"Tôi đi công tác nước ngoài!"
"Giờ mới có 24 giờ đêm"
"Diana khóc rất nhiều đấy!"
"Ồ vậy do ai?"
"Xin lỗi mày!"
"Tao vẫn chưa nói xin lỗi được với cô ấy!"
"Tôi hiểu rồi!"
"Tôi cúp máy đây!"
"Khoan đã...."
"Tao sẽ..."
"?"
"Tao sẽ đi khám lại bệnh!"
"Tao không muốn việc này xảy ra thêm một lần nào nữa!"
"Việc anh làm như vậy với Diana đã bao năm nay rồi! Tại sao giờ anh mới nói đi khám? Đã bao lần tôi bắt anh đi khám rồi anh lại cương quyết không đi?"
"Xin mày đấy Victor!"
"Hãy hiểu cho tao!"
"Từ đêm qua tao đã nhận ra rồi!"
"Tao sẽ đi khám!"
"Lần này là thật!"
"Tôi hiểu rồi! Vậy chúc anh may mắn!"
Tiếng điện thoại vẫn cứ thế tắt đi, chắc chắn không phải lần đầu tiên anh làm như vậy
Mỗi lần không kiểm soát được bản thân là phải gọi cho Victor
Đây như một thói quen khiến anh cảm thấy an toàn, có thể chút hết những gì không thể nói với Victor
Chỉ còn 2 tiếng nữa là mặt trời bắt đầu mọc, cô đã thức dậy từ lâu rồi, đôi mắt cô sưng húp lên, trên má vẫn còn dính dính chút nước mắt đã bị khô, môi dưới của cô sưng tấy lên, hằn ở đó là hàm răng trên cắn mạnh vào
Diana đứng dậy trong vô thức, cô cảm thấy rất mệt mỏi vì chuyện hôm qua và cả hôm kia
Cô đờ đẫn người ra không đứng vững nổi nữa rồi mọi chuyện ập đến liên tục khiến cô như phát điên
Những chuyện đánh thẳng vào tâm lý, trái tim bé nhỏ của cô. Đòn đánh thể xác nhưng đau đến cả tâm hồn
Cô từ từ tiến đến chiếc vali, lúc rời khỏi căn biệt thự của Victor, cô không hề cầm theo thứ gì ngoài một chiếc vali trống rỗng ở trong có tấm ảnh cưới của hai người và một hộp thuốc lá
Quần áo mọi thứ đã bị cô thu gọn vào chiếc vali to hơn và vứt nó đi trước đó
Cô giờ chỉ còn mấy bộ quần áo lẻ tẻ ở trong cái tủ cũ kia
Tay cô lần mò chiếc điện thoại, màn hình sáng lên, hình ảnh của anh lại ập đến, cô run rẩy đến mức tay không bấm được số
Cô vào danh bạ tìm kiếm tên của một ai đó, nó được sắp xếp theo bảng chữ cái, cô lướt từ chữ "A","B", cô dừng lại ở chữ "C"
Đó là số của Victor, được cô lưu là "Chồng yêu"
Hững mất vài giây rồi lại lướt xuống, một tên trong danh bạ là "Zoe". Cô bấm vào đó, đưa máy lên nghe, chờ đợi bên kia nhấc máy
"Alo?"
"Cậu khoẻ không?"
"Ồ! Diana lâu lắm mới gọi cho mình đấy nhé!"
Đó là giọng cô bạn thân của cô
"Cậu gọi mình có chuyện gì vậy?"
"À mình muốn hỏi cậu còn làm ở sân bay không?"
"Mình vẫn làm ở đó!"
Nghe được câu này cô mỉm cười nhẹ
"Vậy tốt quá!"
"Cậu có thể đặt cho mình một chiếc vé sang nước B được không?"
"Cậu sang đó làm gì vậy?"
"Mình sang với chồng mình bên đó!"
"À mình hiểu rồi!"
"Có một vé trong 3 tiếng nữa nhé!"
"Cậu đi được không?"
"Được càng sớm càng tốt!"
Cuộc gọi kết thúc. Cô không hiểu sao lại rơi nước mắt, cứ nhắc đến anh là cô lại buồn
Chỉ 3 tiếng nữa thôi là cô sẽ rời khỏi đây. Bỏ lại mẹ và anh Keisan còn sẽ không gặp được Victor nữa
Cô muốn đi thật xa để không ai còn phiền muộn về mình nữa. Cô thật vô dụng
Cô xếp đồ và chuẩn bị mọi thứ
Trên tay cầm một lá thứ bé nhỏ cho mẹ. Cô bước ra cánh cửa, người hầu khi nãy thấy cô đi ra liền chạy đến
"Thiếu gia bảo cô hãy ở đây mà không cần đi đâu nữa đâu!"
"Tôi cảm ơn cô!"
Cô hầu đó bỗng nhiên nắm lấy tay Diana
"Tôi hiểu tâm trạng cô hiện giờ thế nào!"
"Vì cô mà người tôi mang ơn nhất lại biến mất nên mong cô hiểu chúng tôi đối xử với cô vậy là chuyện bình thường!"
"Vâng..."
Cô cúi mặt xuống và đi lên lầu, vào căn phòng mẹ đang ngủ, cô nhìn mẹ một lúc lâu rồi đặt bức thư xuống rồi quay mặt đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.