Chương 20: Gặp gỡ
Lúa mạch lên men
07/07/2024
Ở trường đại học.
Kim Thảo là một trong những sinh viên nổi bật nhất của khoa mỹ thuật. Cô không chỉ giỏi về mặt học thuật mà còn luôn chủ động tham gia và dẫn dắt các hoạt động ngoại khóa.
Hôm nay giáo sư tổ chức một cuộc hội thảo lớn. Đây không chỉ là một sự kiện học thuật mà còn là một dịp để các nhân vật quan trọng trong giới chính trị gặp gỡ và trao đổi. Sự kiện này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, và Kim Thảo được giao trọng trách lớn, phụ trách mảng văn nghệ của buổi hội thảo.
Sự kiện lần này khiến cô dồn không ít công sức cùng thời gian, buổi tối còn bị Khắc Hưng đem ra dày vò. Tối qua vì cô quá mệt mỏi mà trước khi kết thúc đã ngất trên giường.
Còn một học kỳ nữa thôi, cô có thể tốt nghiệp. Đến lúc cầm được bằng đại học cô có thể tìm cách cao chạy xa bay. Nghĩ đến đây Kim Thảo không giấu được vẻ hạnh phúc trên gương mặt.
Hoàng Nam cùng Huy Dũng cùng nhau đến trường đại học, bọn họ được bảo vệ dẫn vào lối đi dành cho khách VIP, lúc đi vào liền bắt gặp Ngọc Anh. Hôm nay cô mặc một bộ váy trắng muốt, đuôi váy xòe ra cực kì xinh đẹp. Bọn họ mắt đối mắt không che dấu nụ cười.
Nguyễn Huy Dũng lắc đầu, hiểu ý rời đi trước.
Hiệu trưởng đang ở sảnh hội trường lớn, vừa thấy Nguyễn Huy Dũng liền niềm nở tiến lên đón tiếp.
“Thiếu quý. Cảm ơn vì anh đã dành thời gian đến đây.”
Nguyễn Huy Dũng lịch sự chào hỏi. Đại học Bách Khoa là một trong những trường đại học lớn nhất ở thành phố, đào tạo ra không ít nhân tài. Anh cũng từng tham gia một số khóa học ngắn hạn ở đây, nên có ấn tượng rất tốt.
“Hiệu trưởng Ngô khách sáo rồi. Việc nên làm thôi.”
Kim Thảo đi đến, thông báo với hiệu trưởng thời gian bài phát biểu của ông. Hiệu trưởng ái ngại, ông cũng không thể để khách quý đứng đây một mình. Thế là trọng trách tiếp đón Huy Dũng được giao cho Kin Thảo.
Nguyễn Huy Dũng nhìn cô gái trước mắt liền bị thu hút, ánh mắt cô rất đặc biệt, như chứa một câu chuyện buồn. Anh không thể tự chủ mà nhìn thêm mấy lần.
“Thiếu quý mời đi theo lối này.”
Giọng cô nhỏ nhẹ vang lên, đánh tan dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu anh, Nguyễn Huy Dũng hắng giọng.
“Được, cảm ơn cô.”
Anh được dẫn đến một phòng chờ, trong phòng lớn yên tĩnh, có lẽ đây được sắp xếp riêng cho anh nên chẳng có người nào khác.
Kim Thảo nhìn người đàn ông điềm tĩnh bên cạnh, không khỏi suy tư. Cô đã giúp trường tiếp đón không ít lãnh đạo, đa phần bọn họ đều là những người trung niên. Có lễ lối sinh hoạt của bọn họ không được điều độ, mười người thì hết chín bụng bia đầu hói.
Người trước mắt này lại không giống như vậy, anh có cơ thể rắn chắc cân đối, trên người là trang phục đơn giản cùng chiếc đồng hồ không phải là hàng xa xỉ phẩm.
Kim Thảo không những bị tuổi tác của anh làm cho kinh ngạc mà còn bởi sự giản dị khó thấy này.
“Mời anh uống nước.” Cô nhẹ đặt một ly nước xuống bàn, nhẹ giọng nói.
Nguyễn Huy Dũng nhìn ly nước lọc khẽ nhướng mày, cô gái này có kĩ năng quan sát không tệ.
“Sao lại là nước lọc?” Anh biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
Kim Thảo ngẩng đầu, không chút e sợ mà đối mắt với anh.
“Tôi nghĩ anh sẽ thích nước lọc.”
Nguyễn Huy Dũng cười, trong đôi mắt ánh lên sự tán thưởng.
“Căn cứ vào đâu mà cô cho rằng tôi thích nước lọc mà không phải thứ khác. Nói không chừng tôi thích rượu thì sao?”
Anh theo thói quen cầm lấy ly nước uống một ngụm lớn, Kim Thảo nhìn thấy liền nở một nụ cười, khóe môi cô cong lên thích thú nhìn theo động tác của anh.
Nguyễn Huy Dũng lúc này mới vỡ lẽ, hành động của anh đã thay cho câu trả lời của cô.
“Khả năng quan sát của cô rất tốt, cô học chuyên ngành gì?”
“Chuyên ngành mỹ thuật ứng dụng.”
Quả nhiên, người làm về nghệ thuật đều có khí chất khác biệt.
Cuộc trò chuyện của bọn họ bị cắt ngang bởi tiếng gọi của nhân viên hậu kỳ, Kim Thảo phải về hậu trường chuẩn bị biểu diễn. Nguyễn Huy Dũng có chút tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của cô.
“Kim Thảo!” Anh lẩm bẩm tên cô, ánh mắt không giấu vẻ hứng thú.
Trên sân khấu người con gái tựa như nữ thần, từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn. Mỗi âm thanh vang lên đánh thẳng vào trái tim của người nghe.
“Huy Dũng, anh nhìn gì chăm chú vậy?”
Hoàng Nam đã phát hiện ra ánh mắt khác lạ của người anh thân thiết.
“Cô gái đó rất thú vị.” Anh hắt cầm hướng về Kim Thảo đang đánh đàn trên sân khấu.
“Anh có cần em giúp xin phương thức liên lạc không?” Lời vừa dứt, Hoàng Nam đã nhận lấy một ánh mắt giết người của Nguyễn Huy Dũng.
“Bớt lo chuyện người khác đi.”
Hoàng Nam nhún vai, ý bảo không quan tâm nữa. Người này trước kia luôn cười cợt chuyện anh yêu đơn phương, anh thật muốn đợi một người quả báo nhãn tiền.
Kim Thảo là một trong những sinh viên nổi bật nhất của khoa mỹ thuật. Cô không chỉ giỏi về mặt học thuật mà còn luôn chủ động tham gia và dẫn dắt các hoạt động ngoại khóa.
Hôm nay giáo sư tổ chức một cuộc hội thảo lớn. Đây không chỉ là một sự kiện học thuật mà còn là một dịp để các nhân vật quan trọng trong giới chính trị gặp gỡ và trao đổi. Sự kiện này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, và Kim Thảo được giao trọng trách lớn, phụ trách mảng văn nghệ của buổi hội thảo.
Sự kiện lần này khiến cô dồn không ít công sức cùng thời gian, buổi tối còn bị Khắc Hưng đem ra dày vò. Tối qua vì cô quá mệt mỏi mà trước khi kết thúc đã ngất trên giường.
Còn một học kỳ nữa thôi, cô có thể tốt nghiệp. Đến lúc cầm được bằng đại học cô có thể tìm cách cao chạy xa bay. Nghĩ đến đây Kim Thảo không giấu được vẻ hạnh phúc trên gương mặt.
Hoàng Nam cùng Huy Dũng cùng nhau đến trường đại học, bọn họ được bảo vệ dẫn vào lối đi dành cho khách VIP, lúc đi vào liền bắt gặp Ngọc Anh. Hôm nay cô mặc một bộ váy trắng muốt, đuôi váy xòe ra cực kì xinh đẹp. Bọn họ mắt đối mắt không che dấu nụ cười.
Nguyễn Huy Dũng lắc đầu, hiểu ý rời đi trước.
Hiệu trưởng đang ở sảnh hội trường lớn, vừa thấy Nguyễn Huy Dũng liền niềm nở tiến lên đón tiếp.
“Thiếu quý. Cảm ơn vì anh đã dành thời gian đến đây.”
Nguyễn Huy Dũng lịch sự chào hỏi. Đại học Bách Khoa là một trong những trường đại học lớn nhất ở thành phố, đào tạo ra không ít nhân tài. Anh cũng từng tham gia một số khóa học ngắn hạn ở đây, nên có ấn tượng rất tốt.
“Hiệu trưởng Ngô khách sáo rồi. Việc nên làm thôi.”
Kim Thảo đi đến, thông báo với hiệu trưởng thời gian bài phát biểu của ông. Hiệu trưởng ái ngại, ông cũng không thể để khách quý đứng đây một mình. Thế là trọng trách tiếp đón Huy Dũng được giao cho Kin Thảo.
Nguyễn Huy Dũng nhìn cô gái trước mắt liền bị thu hút, ánh mắt cô rất đặc biệt, như chứa một câu chuyện buồn. Anh không thể tự chủ mà nhìn thêm mấy lần.
“Thiếu quý mời đi theo lối này.”
Giọng cô nhỏ nhẹ vang lên, đánh tan dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu anh, Nguyễn Huy Dũng hắng giọng.
“Được, cảm ơn cô.”
Anh được dẫn đến một phòng chờ, trong phòng lớn yên tĩnh, có lẽ đây được sắp xếp riêng cho anh nên chẳng có người nào khác.
Kim Thảo nhìn người đàn ông điềm tĩnh bên cạnh, không khỏi suy tư. Cô đã giúp trường tiếp đón không ít lãnh đạo, đa phần bọn họ đều là những người trung niên. Có lễ lối sinh hoạt của bọn họ không được điều độ, mười người thì hết chín bụng bia đầu hói.
Người trước mắt này lại không giống như vậy, anh có cơ thể rắn chắc cân đối, trên người là trang phục đơn giản cùng chiếc đồng hồ không phải là hàng xa xỉ phẩm.
Kim Thảo không những bị tuổi tác của anh làm cho kinh ngạc mà còn bởi sự giản dị khó thấy này.
“Mời anh uống nước.” Cô nhẹ đặt một ly nước xuống bàn, nhẹ giọng nói.
Nguyễn Huy Dũng nhìn ly nước lọc khẽ nhướng mày, cô gái này có kĩ năng quan sát không tệ.
“Sao lại là nước lọc?” Anh biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
Kim Thảo ngẩng đầu, không chút e sợ mà đối mắt với anh.
“Tôi nghĩ anh sẽ thích nước lọc.”
Nguyễn Huy Dũng cười, trong đôi mắt ánh lên sự tán thưởng.
“Căn cứ vào đâu mà cô cho rằng tôi thích nước lọc mà không phải thứ khác. Nói không chừng tôi thích rượu thì sao?”
Anh theo thói quen cầm lấy ly nước uống một ngụm lớn, Kim Thảo nhìn thấy liền nở một nụ cười, khóe môi cô cong lên thích thú nhìn theo động tác của anh.
Nguyễn Huy Dũng lúc này mới vỡ lẽ, hành động của anh đã thay cho câu trả lời của cô.
“Khả năng quan sát của cô rất tốt, cô học chuyên ngành gì?”
“Chuyên ngành mỹ thuật ứng dụng.”
Quả nhiên, người làm về nghệ thuật đều có khí chất khác biệt.
Cuộc trò chuyện của bọn họ bị cắt ngang bởi tiếng gọi của nhân viên hậu kỳ, Kim Thảo phải về hậu trường chuẩn bị biểu diễn. Nguyễn Huy Dũng có chút tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của cô.
“Kim Thảo!” Anh lẩm bẩm tên cô, ánh mắt không giấu vẻ hứng thú.
Trên sân khấu người con gái tựa như nữ thần, từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn. Mỗi âm thanh vang lên đánh thẳng vào trái tim của người nghe.
“Huy Dũng, anh nhìn gì chăm chú vậy?”
Hoàng Nam đã phát hiện ra ánh mắt khác lạ của người anh thân thiết.
“Cô gái đó rất thú vị.” Anh hắt cầm hướng về Kim Thảo đang đánh đàn trên sân khấu.
“Anh có cần em giúp xin phương thức liên lạc không?” Lời vừa dứt, Hoàng Nam đã nhận lấy một ánh mắt giết người của Nguyễn Huy Dũng.
“Bớt lo chuyện người khác đi.”
Hoàng Nam nhún vai, ý bảo không quan tâm nữa. Người này trước kia luôn cười cợt chuyện anh yêu đơn phương, anh thật muốn đợi một người quả báo nhãn tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.