Yêu Ma Đạo

Chương 239: Chương 239

Mặc Kỳ Lân

03/11/2017

Nam nhân lập tức liền nín thở, ngay cả “ân” cũng không có thể “ân” 1 tiếng, bởi vì hắn lo lắng kinh động Phật Hàng, hắn vừa định giãy dụa đã bị Mạt Đồng ôm chặt, nụ hôn hiển nhiên cũng sâu hơn.

Trong phòng nhất thời lâm vào im lặng quỷ dị.

Nam nhân nhẹ nhàng đẩy đẩy Mạt Đồng, ý bảo Mạt Đồng đừng tiếp tục nữa, nhưng mà Mạt Đồng tựa hồ cố ý, tay còn muốn xâm nhập vào trong y phục của nam nhân, trong thời tiết rét lạnh, bàn tay mang theo khí lạnh kia dán lên làn da ấm áp của nam nhân, khiến cho nam nhân chịu không nổi, trong xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ kiềm nén………

Mi mắt của Phật Hàng nhẹ nhàng giật giật………

Nhưng Phật Hàng lại không mở mắt ra, chỉ là không nhúc nhích chút nào ngồi ở chỗ kia.

Nam nhân cũng không xác định Phật Hàng có nghe thấy hay không, mới vừa thở phào 1 hơi thì Mạt Đồng hạ thấp người, cố định đầu của nam nhân, cho nam nhân 1 nụ hôn vừa sâu lại vừa vội………

Môi của nam nhân bị Mạt Đồng mút tới run lên, đan xen, đối chọi, quấn quanh, ma sát………

Nụ hôn của Mạt Đồng cường thế đủ tính chiếm đoạt, làm cho nam nhân không thở được, y bá đạo hôn tới nam nhân chỉ có thể ngẩng đầu lên, y cúi người xuống vây nam nhân trong cái ghế, 1 tay y vịn tay ghế, 1 tay vói vào y phục của nam nhân, tùy ý xoa nắn nam nhân, y hôn thật sự sâu, một bàn tay dùng sức, liền giống như muốn nuốt sạch nam nhân.

Tới cuối cùng, Mạt Đồng còn cố ý hôn ra thanh âm ái muội, lần này khiến cho trong lòng nam nhân run lên……..

Khi Phật Hàng mở mắt ra thì Mạt Đồng sớm rời khỏi đôi môi của nam nhân, Mạt Đồng đứng chắn ở cửa, mà nam nhân lại là áo hơi mở ra, môi có chút phiếm hồng, nam nhân đang thu dọn thứ gì đó trên bàn……..

Nam nhân không quên bên ngoài có khách nhân tới bái phỏng (viếng thăm), hắn khoác áo choàng lông dê thật dày liền đi ra, hắn mới vừa đi tới đại đường thì nhìn đến trong đại đường có thân ảnh thon dài đứng sừng sững, hắn liền không tự chủ mà chậm lại bước chân.

Trong đại đường.

Một vị nam tử hồng sam đứng sừng sững ở giữa, gió to luồn vào mái hiên, thổi y bào nam nhân cuộn lên, vạt áo bay lên, một đầu tóc đen theo gió bay lên…….

Người nọ một đầu tóc dài bóng mượt, dùng huyết ngọc quan tinh mỹ búi lại, trên dung nhan thanh tú kia không có biểu tình dư thừa, hồng sam như ngọn lửa liêu nhân tôn lên làn da trắng nõn như hoàn bích (ngọc bích hoàn mỹ) tinh xảo của y, non mịn tựa như anh hài mới sinh, ánh mắt thanh lệ chi khí không tản đi được, đôi mắt thâm thúy kia lộ ra vài phần yêu mỵ khí thâm trầm ung dung………

Trên người người nọ khoác nhất kiện áo da Xích Hồ hỏa hồng, da lông diễm sắc kia tinh tế lại bóng loáng vũ động lộn xộn theo gió, khuôn mặt thanh tú dưới sự phụ trợ của y phục hoa mỹ, cũng trở nên vài phần yêu dị mê người, thế gian này có người có tiên dung (mặt đẹp như tiên) thì cũng tìm không được mấy người, con ngươi yêu dị chỉ cần liếc nhìn 1 cái liền quên không được……..

Nam nhân lập tức liền nhận ra người vốn không nên xuất hiện ở đây, nam tử này như hỏa, như ma mị mê người, đúng là Xích Luyện cầm Thông Thiên đằng đi gặp ái nhân………

Vì sao y xuất hiện ở đây?

Vì sao y lại trở về?

Vì sao y lại tìm tới đây?

Nam nhân trầm mặc nhìn chăm chú vào Xích Luyện, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy ngôn ngữ. Sắc mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng lại 1 mảnh cuộn sóng.

Xích Luyện lại trở về rồi……..

Lại là vì lừa hắn mà tới sao?

Tâm tư của nam nhân không ngừng biến hóa, chỉ là nhìn Xích Luyện, chờ đối phương mở miệng trước.

Xích Luyện đứng ở trong đại đường chờ nam nhân đi ra, chính là thong thả gọi nam nhân 1 tiếng: “Tích đại ca”. Y vô cùng bình tĩnh liếc theo nam nhân đi ra từ nội đường, hai người liếc mắt một cái, y ngược lại tầm mắt nhẹ nhàng trở xuống vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân, nhìn đến ánh mắt của nam nhan nhìn y có chút lập lòe, đôi môi, khóe miệng non mềm của y mơ hồ gợi ra mạt tươi cười nhìn không thấy.

“Ta tưởng ai tới, thì ra là Xích huynh đệ của Tích thúc….. Ha hả…….”. Mạt Đồng không hờn giận cười lạnh một tiếng, miệng nhắc tới một câu “Xà yêu”, liền không để ý tới ánh mắt người bên ngoài, ngồi vào một bên xem tuồng.

Mà Phật Hàng sớm vững như Thái Sơn, ngồi xuống một bên, y ngồi không nói 1 lời, ánh mắt dừng ở trên người của nam nhân, trong con ngươi màu nâu kia chứa đầy thâm ý.

Nam nhân rơi vào thế khó xử.

Xấu hổ lan tràn giữa ba người.

Nên tới, thủy chung vẫn phải tới, muốn tránh cũng tránh không khỏi, cho dù là là muốn tránh cũng tránh không xong.

“Tích đại ca, thì ra quý phủ ngươi có khách nhân, ta lỗ mãng tới đây có thể quấy rầy tới các ngươi hay không?”. Xích Luyện cũng thật khách khí, giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phần tao nhã, ngữ khí y khách khách khí khí ngược lại khiến ánh mắt hai người phía sau nam nhân thú vị đánh giá y.

Nam nhân nhìn về phía hai người phía sau: “Hôm nay ta có việc phải xuất phủ, các ngươi tiếp tục tán gẫu, muộn chút ta tự nhiên sẽ trở về, không cần lo lắng cho ta, ta đi tửu lâu Thành Đông trò chuyện cùng Xích huynh đệ”. Hắn nói xong liền cùng Xích Luyện thần tình trấn định rời đi Trương phủ.



Hai người không đi khách ***. Cũng không đi tửu lâu. Mà là đi Xích phủ.

Bởi vì Xích Luyện cố ý mời nam nhân, nam nhân không thể cự tuyệt, cũng không thể giằng co trên đường cái, liền đi theo Xích Luyện.

Xích Luyện mặc một thân áo da Xích hồ hoa mỹ, dưới hoàng hôn đỏ đậm có vẻ cực kỳ yêu dị, người trên đường đều châu đầu ghé mắt, y lại coi như không nhìn thấy, thong thả đi trước………..

“Vị kia chính là công tử của Xích phủ, lớn lên đẹp như thế, sợ là bà mối tới cửa đều nhanh đạp nát của Xích phủ”.

“Ha ha, muội muội y gả cho Hà viên ngoại, Hà viên ngoại chính là đại hồng nhân(sủng thần) bên người Thánh Thượng”.

“Phu nhân viên ngoại cũng không đẹp bằng ca ca nàng, kém đến cách xa vạn dặm, y liền không giống phàm nhân, còn đẹp hơn so với Vương gia!”. Một đường đi này, trên đường truyền đến tiếng nghị luận hầu như bất tận, Xích Luyện lại mắt điếc tai ngơ đi phía trước, toàn thân y đều tản ra khí tức tao nhã, đối mặt nghị luận cùng cái nhìn chăm chú của người qua đường thì y vẫn mặt không đổi sắc như cũ.

Nam nhân cảm thấy được khí chất Xích Luyện phi thường phi phàm, liền ngay cả hắn có đôi khi cũng cảm giác được hắn đi bên người Xích Luyện đều đưa tới không ít chú ý, đương nhiên hắn không quá để ý người khác nghị luận hắn.

Nam nhân đi ở bên cạnh Xích Luyện, không có nhìn đến dưới lông mi dày đặc kia của Xích Luyện, đôi mắt u tĩnh kia hiện lên vài tia lãnh ý làm cho người ta sợ hãi………

Bên trong Xích phủ.

Phía trên Tích hoa lâu, ánh nến u ám phập phù lúc tối lúc sáng.

Trước đây nam nhân đã tới Xích phủ mấy lần, nhưng không nghĩ tới bên trong sẽ rộng lớn như thế, hiện giờ bọn họ đang nói chuyện phiếm ở trong lầu các cao ngất chuyên để cho khách nhân ngắm hoa ở phía Bắc Xích phủ.

Trên bàn bày đầy điểm tâm cùng rượu ngon, người của Xích phủ cũng không nhiều, nhưng viện lạc (cái sân) lại quét tước sạch sẽ, bốn phía đều được hàn mai(mai nở trong mùa đông) nở rộ tới yêu diễm kia bao quanh, hàn mai trong viện nở đầy cành, nhánh cây mai tạo hình khác nhau, yêu dị uốn cong, ánh sáng của Xích phủ sau khi vào đêm có chút hôn ám, noãn lô (bếp sưởi ấm) trong lầu các cháy đỏ, mới không còn lạnh như vậy.

“Tích đại ca, ngươi ở cùng Mạt Đồng?”. Xích Luyện nhẹ nhàng đẩy điểm tâm tới trước mặt nam nhân, thấyy nam nhân không trả lời thì y đột nhiên ý thức được chính mình có chút lỗ mãng, y bất động thanh sắc (tỉnh bơ) nhìn chăm chú vào nam nhân, chậm rãi đổi giọng, “Nếu ngươi cảm thấy bất tiện thì có thể không cần trả lời ta, ta chỉ là tùy tiện hỏi hỏi mà thôi”.

Xích Luyện rủ mắt, nam nhân khó có thể nhìn trộm thần sắc trong mắt của y, nam nhân cũng chỉ mỉm cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì cần kiêng kị, ta ở cùng với Mạt Đồng, Phật Hàng thỉnh thoảng sẽ tìm Mạt Đồng đàm sự tình”.

Nam nhân không có ăn điểm tâm, mà là tự rót cho mình 1 chén rượu.

Xích Luyện nhìn nam nhân uống rượu, y không nhiều lời, chính là im lặng ngồi ở một bên, cẩn thận, không dấu vết lặng lẽ đánh giá nam nhân: “Sao ngươi lại mặc ít như thế?”.

Xích Luyện chậm rãi vươn tay, động tác thong thả xoa mu bàn tay hơi lạnh của nam nhân, cảm giác mu bàn tay của nam nhân lạnh lẻo, y hơi nhíu mày, nam nhân nghĩ muốn rút tay về lại bị y túm lấy.

Xích Luyện phân phó hạ nhân mang nhất kiện điêu bào tới cho nam nhân, nam nhân lại cảm thấy y rất cẩn thận, vốn nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng y cầm điêu bào, tự mình choàng trên vai của nam nhân, nam nhân cũng sẽ không tốt mở miệng từ chối.

“Đa tạ, bởi vì xuất môn rất vội vàng, hơn nữa hôm nay đều đang bận sự tình của trà phô, cũng chưa có thời gian đi chọn mua áo lông ngự hàn (chống lạnh)“. Nam nhân có chút hổ thẹn, kéo sát điêu bào trên người, hắn uống mấy ngụm liệt rượu, làm ấm cơ thể.

Liệt rượu kia cay xè tới nỗi làm đôi môi nam nhân phiếm hồng, tầm nhìn trong con ngươi trấn tĩnh của hắn trong trẻo, hắn cười rộ lên thực ôn nhu, hôm nay bầu không khí rất hòa hợp, nam nhân cũng không nghĩ muốn phá hỏng.

“Cần gì phiền toái như thế, nếu ngươi thích thì ta phái người đưa qua cho ngươi một ít áo lông ngự hàn là được”. Từ trước đến nay Xích Luyện ra tay rất hào phóng, kiện điêu bào trên thân nam nhân là y cố ý chuẩn bị cho nam nhân.

“Ngươi quá khách khí”. Nam nhân uyển cự.

“Không sao cả”. Xích Luyện tỏ vẻ y có rất nhiều loại đồ vật này, nếu nam nhân không cần y đưa một rương qua thì nhất kiện trên thân nam nhân kia, y nhất định phải tặng cho nam nhân.

“Vậy đa tạ Xích huynh đệ tặng áo này cho ta”. Sau khi nam nhân uống mấy chén rượu, liền cảm thấy ấm áp, rét lạnh giảm bớt rất nhiều.

“Tích đại ca, ta đã suy nghĩ cẩn thận những lời mà lần trước ngươi nói với ta”. Ánh mắt Xích Luyện trầm định, nhìn chăm chú vào nam nhân, chậm rãi rót đầy 1 chén liệt rượu cho nam nhân.

“Vậy ngươi gặp được y chưa?”. Nam nhân vừa uống rượu vừa thấp giọng hỏi Xích Luyện, thanh âm trầm ổn của hắn dị thường bình tĩnh, thần sắc trong con ngươi ôn nhuận của hắn cũng khá bình ổn.

Xích Luyện chưa lập tức trả lời nam nhân, y nhìn nam nhân 1 lát, mới chậm rãi nói: “Chưa”. Trong thanh âm của y mơ hồ lộ ra vài phần tiếc nuối, câu trả lời của y lại làm cho nam nhân bất ngờ.

Nam nhân cho rằng Xích Luyện có Thông Thiên đằng là có thể gặp Thanh Thiên Tôn, nhưng trong đó tựa hồ phải phức tạp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của hắn.

“Không phải vị bằng hữu kia của ngươi cho ngươi mượn Thông Thiên Đằng sao? Vì sao ngươi còn chưa gặp y?”. Ánh nến u ám bao phủ hai người, lại tăng thêm vài phần noãn ý ( tình cảm ấm áp) ái muội.

Xích Luyện không nói gì, ánh mắt của y lẳng lặng dừng ở trên người của nam nhân, y nhìn nam nhân một lúc lâu, tựa hồ không nghĩ lại tiếp tục đề tài này, y sai hạ nhân làm bữa tối cho nam nhân ăn, đều là thức ăn bổ, nam nhân vẫn là ăn một ít, bởi vì nó rất trân quý, bỏ đi thì lại lãng phí, hắn đều nếm thử mỗi loại.

Xích Luyện lại không ăn 1 miếng nào.

“Xích huynh đệ, hôm nay ngươi mời ta tới có chuyện gì?”. Rốt cục nam nhân chủ động hỏi dụng ý của Xích Luyện, trước đó hắn một mực chờ Xích Luyện mở miệng, nhưng Xích Luyện cũng không sốt ruột.



“Ân”. Sau khi Xích Luyện trầm mặc một lúc lâu, mới thong thả ngước mắt nhìn về phía vẻ mặt chờ đợi của nam nhân, “Bên Thanh Sơn đã xảy ra chuyện”.

Nam nhân nhíu mày, chén rượu nơi đầu ngón tay của hắn cũng suýt nữa rơi xuống, hắn vội vàng hơi: “Bạch Vân Quan xảy ra chuyện gì?”. Thần sắc trên mặt của nam nhân có chút lo lắng……..

“Chuyện Liễu Phong thành thân đã bị Nham Vân biết”. Con ngươi thâm thúy kia của Xích Luyện hoàn toàn bình tĩnh, đáy mắt như bích bồ sâu thẳm kia của y lộ ra vài phần quang hoa ám ách, khóe mắt của y lộ ra vài phần khí tức yêu dị, động tác uống rượu của y vẫn tao nhã như cũ, nhưng lời nói của y lại đánh vỡ sự bình tĩnh trong mắt của nam nhân.

Xong rồi……..

Không tốt rồi……….

Chuyện Liễu Phong thành thân bị Nham Vân phát hiện, e rằng Nham Vân lại nháo ra tới không ít sự tình, nam nhân hỏi ra mới biết được, Liễu Phong nhốt Nham Vân ở Bạch Vân Quan tĩnh tâm, nhưng Nham Vân tùy thời đều có thể phá tan phong ấn đi ra, cho nên tình huống tựa hồ không tốt lắm, hơn nữa Nham Vân còn tuyên bố, nhất định làm thịt con hồ ly tinh kia!

“Sự tình chính là như vậy”.

“Vì sao ngươi nói cho ta biết chuyện này, hiện nay ta không có liên quan gì cùng Bạch Vân Quan”. Nam nhân nhai đồ ăn, lại ăn không ra vị, hắn có tâm sự.

“Hôm qua thời điểm ta đi Nam Sơn đạo quan, nghe đạo nhân nơi đó nói, từ trước đến nay Trương gia cô gia đều thực cảm thấy hứng thú đối tin tức của Bạch Vân Quan”. Xích Luyện kéo dài thanh âm, ngữ khí thản nhiên nói: “Ta cho rằng ngươi muốn nghe, ta liền nói, nếu ngươi không muốn nghe thì ta không nói nữa”.

“Hiện giờ tình huống bên kia như thế nào?”.

“Tạm thời ổn định rồi, nhưng Nham Vân tùy thời đều có thể phá trận đi ra, Liễu Phong nhờ ta chuyển cáo (nói lại với) ngươi, bảo ngươi không cần lo lắng, hiện tại hết thảy Bạch Vân Quan bình an”. Thần sắc đáy mắt của Xích Luyện bình tĩnh, khiến nam nhân không thể lại tiếp tục truy hỏi.

Liễu Phong tựa hồ đã sớm dự đoán được nam nhân sẽ nghe ngóng tin tức của Bạch Vân Quan………

Nam nhân vùi đầu uống mấy chén rượu, hắn chỉ nghe nghe mà thôi, sẽ không đi nhúng tay chuyện giữa Liễu Phong cùng Nham Vân, sau khi hắn uống mấy chén liền cảm thấy đầu có điểm vựng (chóng mặt).

Ánh mắt của Xích Luyện dừng ở trên mặt của nam nhân, thản nhiên nói: “Không biết ngươi có cảm giác được hay không, khí chất của người cùng Liễu Phong thật là có vài phần tương tự”. Mấy ngày trước y ở Bạch Vân Quan một đoạn thời gian, nhiều nhiều ít ít có chút tiếp xúc cùng Liễu chân nhân, y thật cảm thấy tuy rằng dung mạo LIễu Phong đẹp hơn so với Tích Duyên, nhưng khí chất cùng thần thái, đều có vài phần rất giống……..

Nam nhân ngẩn người.

Nhưng sau đó nam nhân liền hơi nhíu mày, hắn không thích không thích người khác lấy Liễu Phong so sánh với chính mình……….

“Liễu Phong là đồ đệ ta, đương nhiên sẽ giống”. Nam nhân tâm bình khí hòa như cũ nhìn về phía Xích Luyện, mà lúc này Xích Luyện lại tỉ mỉ đánh giá hắn, cái loại vẻ mặt nghiêm túc này làm cho hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Xích Luyện khẽ nhấp một ngụm rượu: “Ta cảm thấy y là đang tận lực bắt chước ngươi”. Thanh âm của y vừa chậm vừa nhẹ, liền giống như phong linh (chuông gió) nhẹ nhàng lay động dưới mái hiên………

Rượu trong tay của nam nhân chảy xuống đầu ngón tay, rượu đều rơi trên bàn, hắn áy náy nhìn về phía Xích Luyện, chuẩn bị bắt tay thu dọn, lại bị Xích Luyện chụp lấy bàn tay……….

Xích Luyện nhìn thẳng nam nhân: “Tích đại ca, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?”.

“Y là đồ đệ ta, là ta dạy dỗ, cũng là ta nuôi lớn, khó tránh khỏi tương tự……..”. Nam nhân vẫn là câu nói kia, hắn cảm thấy loại tình huống này xác thực có chút xấu hổ, Xích Luyện thế nhưng nói Liễu Phong bắt chước hắn, nói ra có thể sẽ bị người khác chê cười, Liễu Phong lớn lên thật đẹp như thế, như thế nào có thể bắt chước hắn………

“Không phải tương tự”. Xích Luyện ngồi xuống bên cạnh nam nhân, chế trụ bàn tay muốn rút lại của nam nhân, “Tướng mạo của các ngươi không có nửa điểm tương tự, nhưng Liễu Phong đang bắt chước thần thái của của ngươi”.

Nam nhân không nói chuyện, hắn chỉ lắng nghe, không tiện xen lời.

“Đáng tiếc Liễu Phong học ngươi như thế nào, cũng không sánh bằng ngươi”. Xích Luyện chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào nam nhân, “Bất quá Cửu Hoàng tựa hồ cảm thấy Liễu Phong rất tốt……..”.

Mí mắt của nam nhân khẽ giật.

Tiếp theo chợt nghe Xích Luyện tiếp tục thong thả nói một câu: “Hơn nữa Cửu Hoàng luôn giúp Liễu Phong”

“………”

“Lần này còn giúp Liễu Phong giấu diếm hôn tấn (đám cưới), trong trong ngoài ngoài đều giúp đỡ Liễu Phong”. Bàn tay hơi lạnh của Xích Luyện chậm rãi cầm tay của nam nhân, nhẹ nhàng chế trụ ngón tay của nam nhân.

“Lời này của ngươi, nói ở trước mặt ta cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng nói trước mặt Cửu Hoàng hoặc là Liễu Phong”. Nam nhân nhìn về phía Xích Luyện, hắn nghĩ muốn rút tay về, nhưng là bị nắm chặt.

“Ngươi thực để ý cái nhìn của Cửu Hoàng?”. Ánh mắt của Xích Luyện lặng yên dừng ở trên khuôn mặt khí chất thành thục của nam nhân, ám quang ở đáy mắt của y lặng lẽ lưu chuyển……….

Đồng linh (chuông đồng) trên lầu các phát ra tiếng vang nhỏ ái muội lại quỷ dị……….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Ma Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook