Chương 240: Chương 240
Mặc Kỳ Lân
03/11/2017
“Thật ra ta đã rất lâu rồi cũng chưa gặp Cửu Hoàng, gần đây chúng ta không có cùng xuất hiện”. Nam nhân đều nói chuyện sau khi hắn rời đi biệt viện cho Xích Luyện, hắn không thích nói dối, cũng không thích giấu diếm chân tướng, cũng chính là bởi vì hắn thẳng thắn thành khẩn như thế này, cho dù mặc kệ Xích Luyện đi tới đâu, chỉ cần khi trở về nghĩ muốn biết sự tình của hắn thì Xích Luyện không cần đi hỏi thăm bên ngoài, Xích Luyện trực tiếp hỏi chính hắn thì hắn đều thành thật nói cho Xích Luyện.
Loại tín nhiệm này……..
Thẳng thắn thành khẩn như vậy……….
Cũng không phải ai đều có thể làm được……..
Nghe được nam nhân phiết sạch quan hệ cùng Cửu Hoàng thì ngữ khí Xích Luyện phiêu nhiên (bay bổng, bồng bềnh) trả lời nam nhân: “Tốt nhất là Cửu Hoàng không tìm ngươi”. Dứt lời, y rót rượu cho nam nhân uống, nói chút tin tức của phía Nam cho nam nhân nghe, bọn họ cơ hồ vô sở bất đàm (chuyện gì cũng nói, nói từ đông sang tây).
Nam nhân từ trong miệng Xích Luyện biết được, yêu hoạn phía Nam vô pháp xử lý triệt để, nhưng Biên thành nơi này coi như thái bình, còn chưa lan tới gần nơi này, vùng duyên hà (ven sông) khá nguy hiểm.
Quái vật gây hạn hán tác quái, quỷ quái họa loạn, oan hồn tứ phía.
Rất nhiều địa phương đều bị yêu ma quỷ loạn quấy nhiễu, nam nhân cũng biết việc này liên quan tới Tà Đế cung, nếu không phải Phật Hàng nhổ Thanh Hồn kiếm mà Nham Vân dùng trấn âm mạch ở U sơn, oan hồn ô quỷ này cũng sẽ không tàn sát bừa bãi như thế. Ngày hôm đó hắn uống không ít, đã có chút say, hắn cũng không biết Xích Luyện cho hắn uống là tiên tửu, mà không phải liệt rượu bình thường.
Loại rượu này đối phàm nhân mà nói, có cực phẩm công hiệu dưỡng thân.
Khí sắc của nam nhân tốt hơn rất nhiều so với thời điểm trước khi tới đây, Xích Luyện thực hữu lễ đối nam nhân, thực quy củ ngoại trừ nói chuyện phiếm uống rượu ra thì y không có bất quy củ (cư xử không tốt, hạnh kiểm xấu) đối nam nhân. Chính là vì y hữu lễ như thế nên nam nhân cũng không tốt lại lảng tránh, chính là cùng nhau uống rượu giữa nam nhân cùng nam nhân (ý là 2 người đà ông uống rượu vs nhau, nam nhân ở đây không chỉ Tích Duyên), không có ý niệm dơ bẩn khác trong đầu
Xích Luyện tiễn nam nhân bước chân lảo đảo về tới tận Trương phủ, hai người không ngồi kiệu, mà là chậm rì rì tản bộ trở về, giống như quay lại rất nhiều năm trước, hắn lo lắng ban đêm Xích Luyện gặp phải yêu quái, sau khi vào đêm luôn cầm đèn ***g tiễn Xích Luyện hồi phủ, hiện giờ là Xích Luyện tiễn hắn hồi phủ, 3 tháng này không gặp Xích Luyện thì hắn cảm thấy Xích Luyện trở nên càng trầm ổn so với trước kia.
“Tích đại ca, mấy ngày này lạnh, thời điểm ngươi đi trà phô, phải mặc nhiều y phục chút, để tránh cảm lạnh”. Xích Luyện vươn bàn tay hơi tái nhợt, thay nam nhân khép chặt ngoại sam lông điêu trên vai của nam nhân……..
Động tác của Xích Luyện rất chậm, rất khẽ……..
Hành động thân mật của Xích Luyện khiến nam nhân cảm thấy bất ngờ.
Từ lần trước sau khi nam nhân cự tuyệt Xích Luyện, Xích Luyện rời đi 3 tháng, thời điểm 3 tháng này hắn hảo hảo thanh tỉnh, hắn cùng với Xích Luyện vĩnh viễn đều không thoát khỏi được danh nghĩa huynh đệ kết bái, hắn cũng không quên phát thệ (lời thề) lúc trước, hắn cùng với Xích Luyện chưa từng có chân chính ở cùng 1 chỗ, từ trước cho tới bây giờ đều chỉ là “huynh đệ kết bái” mà thôi.
Nam nhân đang muốn vào phủ thì Xích Luyện gọi hắn lại.
Nam nhân quay đầu, lẳng lặng nhìn Xích Luyện thân khoác áo lông hoa mỹ trong bóng đêm: “Xích huynh đệ, còn có chuyện gì muốn nói sao?”.
Ánh sáng u ám.
Gió đêm rét lạnh.
Xích Luyện im lặng đứng ở nơi đó, gió mạnh thổi bay hồng sam diễm sắc của y, đồ trang sức trên lông hồ lộn xộn quay cuồng tại trong gió lạnh ác liệt, dung nhan thanh tú kia của y, đôi mắt thâm thúy, đôi mắt lộ ra yêu mỵ kia giống như có thể mị hoặc lòng người, một màn này khắc ở trong óc của nam nhân………..
Xích Luyện nhìn nam nhân thật lâu, mà nam nhân cũng không có gấp gáp đi vào, một mực chờ đợi Xích Luyện tiếp tục, gió đêm thổi sợi tóc hai người khẽ bay múa, ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ.
“Lần sau ta còn có thể tới tìm ngươi không?”. Xích Luyện rốt cục mở miệng, y đang trưng cầu ý kiến của nam nhân, yêu đồng (con ngươi yêu dị) tĩnh mịch kia dưới ánh sáng u ám như hồ sâu sâu không thấy đáy.
“……….”. Nam nhân không trả lời.
“Ta sẽ không làm gì đối ngươi cả, chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm mà thôi”. Xích Luyện tựa hồ cảm thấy không ổn, y lại thay đổi một loại cách nói, “Tích đại ca, ngươi không cần hiểu lầm, ta cũng không có ý khác”.
“Ta hiểu được”. Nam nhân gật đầu.
“Ta đây có thể có thể tới tìm ngươi không? Nếu không tiện thì ta sẽ không tới quý phủ ngươi tìm ngươi”. Xích Luyện thấy nam nhân trầm mặc thì tiếp tục nhẹ giọng thong thả nói: “Ta tới trà phô của ngươi tìm ngươi, hoặc là ở thời điểm ngươi thu phô (đóng cửa tiệm) thì ta ở ngõ nhỏ ở đầu phố chờ ngươi, được không?”.
Nam nhân không nói chuyện, xoay người đi vào trong, đóng cửa lại.
Xích Luyện đứng ở tại chỗ không đi, ngay tại thời điểm y muốn rời đi thì đại môn của Trương phủ đột nhiên mở ra, nam nhân thế nhưng đổi ý.
“Nếu tìm ta nói chính sự (việc đứng đắn, nghiêm túc) thì đi tới trà phô”. Nam nhân nhìn về phía Xích Luyện, ánh mắt của hắn ôn hòa, nhìn thấy khóe miệng của Xích Luyện lộ ra ý cười nhàn nhạt thì trong mắt hắn hàm chứa ý cười, hắn lễ độ nói câu “tái kiến” (hẹn gặp lại) liền hồi phủ.
Nam nhân có chút say, hắn cước bộ hư ảo, xuyên qua hành lang của Trương phủ, Trương quản gia nhìn thấy hắn đã trở lại, liền nghênh diện đi lên báo cáo, nói Mạt Đồng đi ra ngoài, hắn biết Mạt Đồng định đi địa phương yêu lâm quỷ trì (rừng yêu, hồ quỷ) tìm dược cho hắn, hắn liền không có lại truy hỏi, Trương quản gia muốn đỡ hắn trở về phòng, nhưng hắn tỏ vẻ chính mình có thể tự đi.
Nam nhân xuyên qua hành lang đi vào hậu hoa viên, hậu hoa viên của Trương phủ có cái hồ sen rất lớn, ban đêm mùa đông sương rơi xuống bao phủ mặt hồ, quẩn quanh trên trường kiều (cây cầu dài) uyển chuyển (khéo léo, tinh tế) trên mặt hồ, hai đầu của trường kiều treo đèn ***g màu đỏ, ở u phong (cơn gió âm u)ban đêm tôn lên bóng nến nhẹ nhàng lóe lên, sương mù tụ tán (hợp lại rồi tan ra)quẩn quanh trên mặt nước mỏng.
Nam nhân đi lên trường kiều, còn chưa đi mấy bước, liền nhìn tới Phật Hàng ngồi thiền không nhúc nhích ở trên mặt nước tràn ngập sương mù, hiện giờ đã là đêm khuya, Phật Hàng mặc rất phong phanh, Phật Hàng cởi hắc bào ra, thay áo cà sa màu bạc, cổ áo của áo cà sa của y hơi hơi rộng mở, nơi dưới vạt áo hờ khép như ẩn như hiện………..
Đầu ngân phát kia buộc gọn lên, Phật Hàng nhắm mắt ngưng thần luyện khí, dung nhan tuấn mỹ kia thập phần tinh xảo, sườn mặt của y bị ánh trăng phác họa tới hết sức rõ nét, tay y làm Phật tế, trong miệng niệm tụng tĩnh tâm chú, mi tâm của y có một chút kim quang, linh khí dưới thân y ngồi ngưng kết thành Phật ấn màu vàng, Phật ấn kia chậm rãi xoay vòng, không ngừng mở rộng trên mặt nước.
Nước trên mặt hồ tĩnh lặng, không có chút gợn sóng, chỗ Phật ấn tỏa tới đều khiến cho vạn vật 1 lần nữa lấy được sinh cơ (sức sống), hoa sen trong hồ nước kia sớm tàn lụi, dưới linh khí vây quanh đang dần dần trở nên tươi mới sống động, chậm rãi nở rộ trong sương mù mênh mông……….
Nam nhân nhìn thấy Phật Hàng đang luyện hóa đức (đạo đức, phẩm hạnh, đức hạnh), hắn liền không có quấy rầy, chính là thả nhẹ bước chân.
Lúc này Phật Hàng cảm giác được có người tới gần, mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía nam nhân sắc mặt hồng hào, bởi vì nam nhân uống tiên tửu nên tinh khí, thần khí đều tăng lên, khí sắc cũng trở nên tương đương không tồi.
“Ngươi tiếp tục, không cần để ý tới ta”. Nam nhân cảm thấy có điểm đường đột khi quấy rầy tới Phật Hàng luyện công. Hắn cho rằng ngày thường Phật Hàng đều luyện tà công, không nghĩ tới Phật Hàng luyện tâm pháp của Phật gia.
Phật Hàng đứng dậy bước lên bờ, y phục của y không có dính chút vệt nước nào, theo y đứng dậy lên bờ thì Phật quang nhàn nhạt kia cũng dần dần thu hồi, hoa sen trong hồ nhiễm linh khí, nở dị thường tiên diễm (tươi đẹp), giọt sương trong suốt đọng trên lá sen.
Phật Hàng ngửi được trên thân nam nhân có cổ mùi rượu: “Ngươi uống rượu?”. Thanh âm của y thực trong trẻo mà lại rõ ràng, ở gió lạnh lạnh run của màn đêm có vẻ trầm thấp lại dễ nghe.
“Uống 1 chút”. Nam nhân gật đầu, tay hắn có chút lạnh, 10 ngón tay đan xen nhau.
Ánh mắt của Phật Hàng dừng ở trên đại bào lông điêu trên người của nam nhân, lông điêu sẫm màu tràn ra ánh sáng nhàn nhạt, thong thả mà nhẹ nhàng lay động ở trong gió đêm, nam nhân cũng nhận thấy được ánh mắt của Phật Hàng.
Nam nhân mở miệng tự nói: “Điêu bào này là Xích huynh đệ tặng ta, bởi vì ban đêm lạnh, y thấy ta mặc ít, liền hảo ý (tốt bụng, ý tốt) tặng nhất kiện bào tử (áo khoác) cho ta, cho nên liền mặc đi về”. So với Phật Hàng mở miệng hỏi hắn thì chẳng bằng hắn tự nói, sau khi nghe thì Phật hàng không có ý kiến gì.
Ngày thường ánh mắt của Phật Hàng lăng lệ (sắc bén, ác liệt), hiện giờ bình bình thản thản dừng ở trên mặt của nam nhân: “Gần đây ở ngoài Biên thành có không hề ít miêu yêu thường lui tới, thời điểm ngươi ra khỏi thành bán hàng thì phải cẩn thận”.
“Ân”.
“Yêu khí trong Xích phủ rất nặng, về sau ngươi tốt nhất ít đi”. Phật hàng nói xong liền theo nam nhân trở về trong phòng, nam nhân cũng hiểu, đêm nay Phật Hàng căn bản là không định rời đi.
Nam nhân cũng hiểu, Phật Hàng biết đêm nay nam nhân đi Xích phủ, Biên thành có phân đà (chi nhánh) của Tà Đế cung, thường xuyên đều nhìn thấy đệ tử của Tà Đế cung, hơn nữa Xích Luyện khiến người khác chú ý như vậy, nghĩ muốn bịt mắt che tai người khác thì căn bản là không có khả năng.
Nhưng mà nam nhân cũng không để ý, hắn quang minh chính đại, lại không có làm chuyện xấu.
Buổi tối hôm nay Phật Hàng không có trở về, mà là nghỉ ngơi ở Trương phủ, nam nhân vốn cho rằng Phật Hàng muốn đồng giường cùng nam nhân, nhưng Phật Hàng lại chính là đi khách phòng ngủ.
Thời điểm buổi sáng nam nhân tỉnh lại thì Phật Hàng đã quay về phân đà của Tà Đế cung, mà Mạt Đồng còn chưa trở về. Mấy ngày tiếp theo, hắn đi đại trà địa nhìn nhìn nhóm trà công làm việc ra sao, phân phô (chi nhánh) trước kia của trà phô Trương gia cũng khai trương một lần nữa, người tới cửa mua lại rất nhiều, mỗi ngày hắn đều bận tới khuya.
Gần đây nam nhân ăn rất nhiều thuốc bổ, linh khí không có nửa điểm khôi phục, nhưng thân thể thật tăng cường không ít, những ngày bình yên trôi qua thật sự nhanh, hắn cho rằng có thể đều sẽ trôi qua như vậy, nhưng luôn có chút sự đột nhiên tìm tới cửa, nghĩ muốn thoái thác cũng thoái thác không xong.
Hôm nay Tích Duyên mới vừa cùng vài vị lão bản hợp tác du thuyền trở về, các nam nhân thủy chung đều là thích mỹ nhân, vài vị lão bản kia tìm nhiều hoa cô trong hoa lâu tới, hắn đương nhiên cũng phải thuận theo, chính là hắn không thích ấp ấp ôm ôm các cô nương này, nhưng những lão bản này liền khác, ôm cô nương này, kéo cô nương kia.
Tích Duyên cũng không phải chư từng tham gia loại dạ yến (tiệc đêm) này, chính là còn rất không quen, nhưng hắn cũng không mất hứng, thẳng tới cuối cùng sau khi chờ những lão bản này mang theo các cô nương này đi bồi túc (bồi ngủ cả đêm) thì hắn mới xuống thuyền.
Bởi vì là trấn bên cạnh Biên thành nên nam nhân liền thuê 1 cỗ kiệu đi về, nhưng kiệu phu mới vừa đi đến ngoại thành Biên thành liền dừng bước, nói là không dám đi tiếp nữa.
“Tích gia, phía trước rất nguy hiểm, nghe nói gần đây miêu yêu đang nháo, qua giờ tý cũng không phép qua lại”. Bốn vị kiệu phu kia đặt kiệu xuống, đứng ở ngoài tấm bia đá cảnh báo kia.
Dáng vẻ của 1 đám đều thực khẩn trương.
Nam nhân xuống kiệu, thanh toán ngân lượng cho kiệu phu: “Phiền các vị rồi, đưa ta tới đây là được rồi, ta có thể tự đi tiếp”. Hắn nhưng thật ra không có nửa điểm sợ hãi.
“Đa tạ Tích gia”. Vài vị kiệu phu kia cầm ngân lượng liền vội vàng rời đi, trước khi đi còn khuyên can nam nhân vài câu, nói ban đêm nơi đây rất nguy hiểm, nhưng nam nhân cũng không sợ hãi.
Nam nhân một mình đi vào ngoại thành, ngoại thành này ban đêm rét căm căm, hơn nữa có thể nghe thấy tiếng kêu động dục của miêu (mèo), thanh âm kia liền giống như khao khát tới sắp chết rồi, có điểm thê lương…….
Nam nhân giẫm mặt cỏ vang lên sột soạt, hắn đi không chậm không nhanh, sắp tới giờ Tý, ngoại thành cơ hồ không có thôn dân đi qua, chính là thường thường có thể nhìn đến tốp năm tốp ba đệ tử của Tà Đế cung, đang tuần tra sơn gian(núi).
Đường của ngoại thành thực rộng, có tiểu sơn khâu (trái núi) nhấp nhô chạy dài, trên đồi núi, ven đường, đều có đầy cây dương cản gió bụi, lá cây ố vàng kia tan tác trong gió đêm thê lương.
Nam nhân một đường đi tới, phát hiện không ít đệ tử của Tà Đế cung ở đây tầm(tìm kiếm) yêu.
Nam nhân nhìn đến bờ sông có hai vị đệ tử ngồi nghỉ ngơi ở chỗ kia, trong ống trúc nhỏ trong tay chứa linh thể chạy toán loạn, hắn đi qua, khách khí hỏi tình huống một chút: “Đệ tử của Tà đế cung các ngươi, vì sao ban đêm sẽ xuất hiện ở nơi này, là đang trảo yêu?”.
“Ân, đúng vậy, gần đây yêu quái ở phía Nam càng ngày càng nhiều, nếu chúng ta không thủ ở trong này trảo yêu thì yêu nghiệt này sớm hay muộn sẽ xâm nhập Biên thành,”. Đệ tử kia đang lau kiếm.
Bên cạnh có 1 đệ tử bổ sung nói: “Trảo yêu nghiệt càng nhiều thì công lực chúng ta lại càng cao, đệ tử của Tà Đế cung chúng ta chính là đang dùng hành động chứng minh, khác với đệ tử đương nhiệm của Bạch Vân Quan, chỉ đả lôi bất hạ vũ (có sấm sét nhưng ko mưa =có tiếng nhưng ko có miếng)“.
Nam nhân đại khái biết được đã xảy ra chuyện gì, Tà Đế cung cùng Bạch Vân Quan vì Nham Vân mà nháo tới rối bời, đệ tử hai bên cũng đều không vừa mắt nhau, hắn 1 đường bình an vào thành, lại cảm thấy hôm nay vắng lặng rất nhiều so với ngày thường, hắn mới vừa đi tới cửa thành, chợt nghe tới phía sau có cỗ xe ngựa phi nhanh tới, hắn chủ động tránh đường, nhưng xe ngựa kia lại dừng ở trước mặt hắn.
Gió lạnh vù vù, thổi bay y phục của nam nhân, dây cột tóc buộc ở ở sau người cũng quấn lấy sợi tóc bị thổi bay lên………
Nam nhân ngẩng đầu……..
Giờ khắc này, hình ảnh trước mắt giống như đóng băng, là gần như vậy, lại là xa xôi như vậy……..
Dưới cửa thành.
Trên mã xa.
Một vị nam tử ngũ quan anh tuấn, khoác trường bào tuyết điêu, 1 tay ghìm dây cương, 1 bàn tay tinh xảo cầm roi ngựa, thần thái biếng nhác ngồi ở trước xe ngựa, đánh xe ngựa……..
Tóc dài như tuyết kia nhẹ nhàng tung bay trong gió lạnh, trường bào sang quý hoa mỹ màu trắng quý khí bức người kia khoác trên người, thần thái tản ra tràn đầy khí tức biếng nhác.
Nam nhân trầm mặc, đối phương cũng mân môi không nói chuyện.
Xe ngựa dừng ở trước mặt nam nhân, chiêu hồn linh (chuông) treo ở đầu xe phát ra tiếng vang thanh u, tiếng vó ngựa nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất cùng bánh xe chuyển động rất nhỏ tại một khắc này trở nên phá lệ rõ ràng.
Gió dần dần dừng, không trung bay bay bông tuyết.
Rất lâu sau đó.
Đối phương mở miệng trước: “Lần này ta là đặc biệt từ Thanh Sơn tới tìm ngươi”. Nam tử kia phát ra tiếng nói biếng nhác lại phi thường dễ nghe.
Nam nhân nhìn nam tử thần sắc mệt mỏi lại y phục hoa quý trước mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn cảm thấy có chút bất ngờ, Cửu Hoàng thế nhưng sẽ ngàn dặm xa xôi tự mình tới tìm hắn.
“Tìm ta có chuyện gì?”. Nam nhân ngắn gọn hỏi
“Đi quý phủ ngươi rồi lại nói tiếp, nơi này không tiện nói chuyện”. Cửu Hoàng nhíu mày 1 chút, y quay đầu xốc màn xe lên, nói vài câu gì đó với người ở bên trong, liền bảo nam nhân lên xe.
Nam nhân biết trong thùng xe có người, nhưng hắn không có hỏi nhiều, hào phóng đồng ý tới Trương phủ rồi nói sau, hơn nửa đêm đứng ở bên ngoài nói chuyện thì cũng không phải đạo đãi khách.
Xe ngựa vừa tới Trương phủ thì nam nhân xuống xe trước tiên, Cửu Hoàng nói với người trong xxe 1 câu: “Đã tới Biên thành, ngươi có thể đi ra”. Y nói xong liền xuống xe ngựa.
Nam nhân còn chưa biết Cửu Hoàng tìm tới hắn có việc gì, hắn sai hạ nhân trong phủ đánh xe ngựa đi, cho ngựa ăn, sau khi Cửu Hoàng xuống xe ngựa thì người bên trong xe cũng xuống xe ngựa, bước xuống từ trên xe ngựa chính là 1 phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) khá xinh đẹp.
Nữ nhân kia 1 thân váy dài hoa mỹ, áo choàng đại ngao (áo lông chó ngao??? – mới nghe có ng` mặc áo lông chó à) hoa quý………
Dáng người nữ nhân kia quyến ru, trang dung (trang điểm) trên mặt thập phần đậm, nhưng không mất quý khí……….
Đôi mắt mê hoặc kia mỉm cười nhìn chằm chằm nam nhân, nữ nhân thực chủ động tiêu sái tới trước mặt nam nhân, lễ phép cúi người với nam nhân, làn da của nữ nhân này vừa trằng lại mềm, móng tay trên tay tinh xảo diễm lệ như màu máu, nhưng xem ở trong mắt nam nhân đã có điểm làm cho người ta sợ hãi……….
Phụ nhân trước mắt này, yêu khí tận trời………
P/S: Chín ca xuất hiện rùi, lâu lắm rùi ca í mới được trồi lên
Loại tín nhiệm này……..
Thẳng thắn thành khẩn như vậy……….
Cũng không phải ai đều có thể làm được……..
Nghe được nam nhân phiết sạch quan hệ cùng Cửu Hoàng thì ngữ khí Xích Luyện phiêu nhiên (bay bổng, bồng bềnh) trả lời nam nhân: “Tốt nhất là Cửu Hoàng không tìm ngươi”. Dứt lời, y rót rượu cho nam nhân uống, nói chút tin tức của phía Nam cho nam nhân nghe, bọn họ cơ hồ vô sở bất đàm (chuyện gì cũng nói, nói từ đông sang tây).
Nam nhân từ trong miệng Xích Luyện biết được, yêu hoạn phía Nam vô pháp xử lý triệt để, nhưng Biên thành nơi này coi như thái bình, còn chưa lan tới gần nơi này, vùng duyên hà (ven sông) khá nguy hiểm.
Quái vật gây hạn hán tác quái, quỷ quái họa loạn, oan hồn tứ phía.
Rất nhiều địa phương đều bị yêu ma quỷ loạn quấy nhiễu, nam nhân cũng biết việc này liên quan tới Tà Đế cung, nếu không phải Phật Hàng nhổ Thanh Hồn kiếm mà Nham Vân dùng trấn âm mạch ở U sơn, oan hồn ô quỷ này cũng sẽ không tàn sát bừa bãi như thế. Ngày hôm đó hắn uống không ít, đã có chút say, hắn cũng không biết Xích Luyện cho hắn uống là tiên tửu, mà không phải liệt rượu bình thường.
Loại rượu này đối phàm nhân mà nói, có cực phẩm công hiệu dưỡng thân.
Khí sắc của nam nhân tốt hơn rất nhiều so với thời điểm trước khi tới đây, Xích Luyện thực hữu lễ đối nam nhân, thực quy củ ngoại trừ nói chuyện phiếm uống rượu ra thì y không có bất quy củ (cư xử không tốt, hạnh kiểm xấu) đối nam nhân. Chính là vì y hữu lễ như thế nên nam nhân cũng không tốt lại lảng tránh, chính là cùng nhau uống rượu giữa nam nhân cùng nam nhân (ý là 2 người đà ông uống rượu vs nhau, nam nhân ở đây không chỉ Tích Duyên), không có ý niệm dơ bẩn khác trong đầu
Xích Luyện tiễn nam nhân bước chân lảo đảo về tới tận Trương phủ, hai người không ngồi kiệu, mà là chậm rì rì tản bộ trở về, giống như quay lại rất nhiều năm trước, hắn lo lắng ban đêm Xích Luyện gặp phải yêu quái, sau khi vào đêm luôn cầm đèn ***g tiễn Xích Luyện hồi phủ, hiện giờ là Xích Luyện tiễn hắn hồi phủ, 3 tháng này không gặp Xích Luyện thì hắn cảm thấy Xích Luyện trở nên càng trầm ổn so với trước kia.
“Tích đại ca, mấy ngày này lạnh, thời điểm ngươi đi trà phô, phải mặc nhiều y phục chút, để tránh cảm lạnh”. Xích Luyện vươn bàn tay hơi tái nhợt, thay nam nhân khép chặt ngoại sam lông điêu trên vai của nam nhân……..
Động tác của Xích Luyện rất chậm, rất khẽ……..
Hành động thân mật của Xích Luyện khiến nam nhân cảm thấy bất ngờ.
Từ lần trước sau khi nam nhân cự tuyệt Xích Luyện, Xích Luyện rời đi 3 tháng, thời điểm 3 tháng này hắn hảo hảo thanh tỉnh, hắn cùng với Xích Luyện vĩnh viễn đều không thoát khỏi được danh nghĩa huynh đệ kết bái, hắn cũng không quên phát thệ (lời thề) lúc trước, hắn cùng với Xích Luyện chưa từng có chân chính ở cùng 1 chỗ, từ trước cho tới bây giờ đều chỉ là “huynh đệ kết bái” mà thôi.
Nam nhân đang muốn vào phủ thì Xích Luyện gọi hắn lại.
Nam nhân quay đầu, lẳng lặng nhìn Xích Luyện thân khoác áo lông hoa mỹ trong bóng đêm: “Xích huynh đệ, còn có chuyện gì muốn nói sao?”.
Ánh sáng u ám.
Gió đêm rét lạnh.
Xích Luyện im lặng đứng ở nơi đó, gió mạnh thổi bay hồng sam diễm sắc của y, đồ trang sức trên lông hồ lộn xộn quay cuồng tại trong gió lạnh ác liệt, dung nhan thanh tú kia của y, đôi mắt thâm thúy, đôi mắt lộ ra yêu mỵ kia giống như có thể mị hoặc lòng người, một màn này khắc ở trong óc của nam nhân………..
Xích Luyện nhìn nam nhân thật lâu, mà nam nhân cũng không có gấp gáp đi vào, một mực chờ đợi Xích Luyện tiếp tục, gió đêm thổi sợi tóc hai người khẽ bay múa, ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ.
“Lần sau ta còn có thể tới tìm ngươi không?”. Xích Luyện rốt cục mở miệng, y đang trưng cầu ý kiến của nam nhân, yêu đồng (con ngươi yêu dị) tĩnh mịch kia dưới ánh sáng u ám như hồ sâu sâu không thấy đáy.
“……….”. Nam nhân không trả lời.
“Ta sẽ không làm gì đối ngươi cả, chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm mà thôi”. Xích Luyện tựa hồ cảm thấy không ổn, y lại thay đổi một loại cách nói, “Tích đại ca, ngươi không cần hiểu lầm, ta cũng không có ý khác”.
“Ta hiểu được”. Nam nhân gật đầu.
“Ta đây có thể có thể tới tìm ngươi không? Nếu không tiện thì ta sẽ không tới quý phủ ngươi tìm ngươi”. Xích Luyện thấy nam nhân trầm mặc thì tiếp tục nhẹ giọng thong thả nói: “Ta tới trà phô của ngươi tìm ngươi, hoặc là ở thời điểm ngươi thu phô (đóng cửa tiệm) thì ta ở ngõ nhỏ ở đầu phố chờ ngươi, được không?”.
Nam nhân không nói chuyện, xoay người đi vào trong, đóng cửa lại.
Xích Luyện đứng ở tại chỗ không đi, ngay tại thời điểm y muốn rời đi thì đại môn của Trương phủ đột nhiên mở ra, nam nhân thế nhưng đổi ý.
“Nếu tìm ta nói chính sự (việc đứng đắn, nghiêm túc) thì đi tới trà phô”. Nam nhân nhìn về phía Xích Luyện, ánh mắt của hắn ôn hòa, nhìn thấy khóe miệng của Xích Luyện lộ ra ý cười nhàn nhạt thì trong mắt hắn hàm chứa ý cười, hắn lễ độ nói câu “tái kiến” (hẹn gặp lại) liền hồi phủ.
Nam nhân có chút say, hắn cước bộ hư ảo, xuyên qua hành lang của Trương phủ, Trương quản gia nhìn thấy hắn đã trở lại, liền nghênh diện đi lên báo cáo, nói Mạt Đồng đi ra ngoài, hắn biết Mạt Đồng định đi địa phương yêu lâm quỷ trì (rừng yêu, hồ quỷ) tìm dược cho hắn, hắn liền không có lại truy hỏi, Trương quản gia muốn đỡ hắn trở về phòng, nhưng hắn tỏ vẻ chính mình có thể tự đi.
Nam nhân xuyên qua hành lang đi vào hậu hoa viên, hậu hoa viên của Trương phủ có cái hồ sen rất lớn, ban đêm mùa đông sương rơi xuống bao phủ mặt hồ, quẩn quanh trên trường kiều (cây cầu dài) uyển chuyển (khéo léo, tinh tế) trên mặt hồ, hai đầu của trường kiều treo đèn ***g màu đỏ, ở u phong (cơn gió âm u)ban đêm tôn lên bóng nến nhẹ nhàng lóe lên, sương mù tụ tán (hợp lại rồi tan ra)quẩn quanh trên mặt nước mỏng.
Nam nhân đi lên trường kiều, còn chưa đi mấy bước, liền nhìn tới Phật Hàng ngồi thiền không nhúc nhích ở trên mặt nước tràn ngập sương mù, hiện giờ đã là đêm khuya, Phật Hàng mặc rất phong phanh, Phật Hàng cởi hắc bào ra, thay áo cà sa màu bạc, cổ áo của áo cà sa của y hơi hơi rộng mở, nơi dưới vạt áo hờ khép như ẩn như hiện………..
Đầu ngân phát kia buộc gọn lên, Phật Hàng nhắm mắt ngưng thần luyện khí, dung nhan tuấn mỹ kia thập phần tinh xảo, sườn mặt của y bị ánh trăng phác họa tới hết sức rõ nét, tay y làm Phật tế, trong miệng niệm tụng tĩnh tâm chú, mi tâm của y có một chút kim quang, linh khí dưới thân y ngồi ngưng kết thành Phật ấn màu vàng, Phật ấn kia chậm rãi xoay vòng, không ngừng mở rộng trên mặt nước.
Nước trên mặt hồ tĩnh lặng, không có chút gợn sóng, chỗ Phật ấn tỏa tới đều khiến cho vạn vật 1 lần nữa lấy được sinh cơ (sức sống), hoa sen trong hồ nước kia sớm tàn lụi, dưới linh khí vây quanh đang dần dần trở nên tươi mới sống động, chậm rãi nở rộ trong sương mù mênh mông……….
Nam nhân nhìn thấy Phật Hàng đang luyện hóa đức (đạo đức, phẩm hạnh, đức hạnh), hắn liền không có quấy rầy, chính là thả nhẹ bước chân.
Lúc này Phật Hàng cảm giác được có người tới gần, mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía nam nhân sắc mặt hồng hào, bởi vì nam nhân uống tiên tửu nên tinh khí, thần khí đều tăng lên, khí sắc cũng trở nên tương đương không tồi.
“Ngươi tiếp tục, không cần để ý tới ta”. Nam nhân cảm thấy có điểm đường đột khi quấy rầy tới Phật Hàng luyện công. Hắn cho rằng ngày thường Phật Hàng đều luyện tà công, không nghĩ tới Phật Hàng luyện tâm pháp của Phật gia.
Phật Hàng đứng dậy bước lên bờ, y phục của y không có dính chút vệt nước nào, theo y đứng dậy lên bờ thì Phật quang nhàn nhạt kia cũng dần dần thu hồi, hoa sen trong hồ nhiễm linh khí, nở dị thường tiên diễm (tươi đẹp), giọt sương trong suốt đọng trên lá sen.
Phật Hàng ngửi được trên thân nam nhân có cổ mùi rượu: “Ngươi uống rượu?”. Thanh âm của y thực trong trẻo mà lại rõ ràng, ở gió lạnh lạnh run của màn đêm có vẻ trầm thấp lại dễ nghe.
“Uống 1 chút”. Nam nhân gật đầu, tay hắn có chút lạnh, 10 ngón tay đan xen nhau.
Ánh mắt của Phật Hàng dừng ở trên đại bào lông điêu trên người của nam nhân, lông điêu sẫm màu tràn ra ánh sáng nhàn nhạt, thong thả mà nhẹ nhàng lay động ở trong gió đêm, nam nhân cũng nhận thấy được ánh mắt của Phật Hàng.
Nam nhân mở miệng tự nói: “Điêu bào này là Xích huynh đệ tặng ta, bởi vì ban đêm lạnh, y thấy ta mặc ít, liền hảo ý (tốt bụng, ý tốt) tặng nhất kiện bào tử (áo khoác) cho ta, cho nên liền mặc đi về”. So với Phật Hàng mở miệng hỏi hắn thì chẳng bằng hắn tự nói, sau khi nghe thì Phật hàng không có ý kiến gì.
Ngày thường ánh mắt của Phật Hàng lăng lệ (sắc bén, ác liệt), hiện giờ bình bình thản thản dừng ở trên mặt của nam nhân: “Gần đây ở ngoài Biên thành có không hề ít miêu yêu thường lui tới, thời điểm ngươi ra khỏi thành bán hàng thì phải cẩn thận”.
“Ân”.
“Yêu khí trong Xích phủ rất nặng, về sau ngươi tốt nhất ít đi”. Phật hàng nói xong liền theo nam nhân trở về trong phòng, nam nhân cũng hiểu, đêm nay Phật Hàng căn bản là không định rời đi.
Nam nhân cũng hiểu, Phật Hàng biết đêm nay nam nhân đi Xích phủ, Biên thành có phân đà (chi nhánh) của Tà Đế cung, thường xuyên đều nhìn thấy đệ tử của Tà Đế cung, hơn nữa Xích Luyện khiến người khác chú ý như vậy, nghĩ muốn bịt mắt che tai người khác thì căn bản là không có khả năng.
Nhưng mà nam nhân cũng không để ý, hắn quang minh chính đại, lại không có làm chuyện xấu.
Buổi tối hôm nay Phật Hàng không có trở về, mà là nghỉ ngơi ở Trương phủ, nam nhân vốn cho rằng Phật Hàng muốn đồng giường cùng nam nhân, nhưng Phật Hàng lại chính là đi khách phòng ngủ.
Thời điểm buổi sáng nam nhân tỉnh lại thì Phật Hàng đã quay về phân đà của Tà Đế cung, mà Mạt Đồng còn chưa trở về. Mấy ngày tiếp theo, hắn đi đại trà địa nhìn nhìn nhóm trà công làm việc ra sao, phân phô (chi nhánh) trước kia của trà phô Trương gia cũng khai trương một lần nữa, người tới cửa mua lại rất nhiều, mỗi ngày hắn đều bận tới khuya.
Gần đây nam nhân ăn rất nhiều thuốc bổ, linh khí không có nửa điểm khôi phục, nhưng thân thể thật tăng cường không ít, những ngày bình yên trôi qua thật sự nhanh, hắn cho rằng có thể đều sẽ trôi qua như vậy, nhưng luôn có chút sự đột nhiên tìm tới cửa, nghĩ muốn thoái thác cũng thoái thác không xong.
Hôm nay Tích Duyên mới vừa cùng vài vị lão bản hợp tác du thuyền trở về, các nam nhân thủy chung đều là thích mỹ nhân, vài vị lão bản kia tìm nhiều hoa cô trong hoa lâu tới, hắn đương nhiên cũng phải thuận theo, chính là hắn không thích ấp ấp ôm ôm các cô nương này, nhưng những lão bản này liền khác, ôm cô nương này, kéo cô nương kia.
Tích Duyên cũng không phải chư từng tham gia loại dạ yến (tiệc đêm) này, chính là còn rất không quen, nhưng hắn cũng không mất hứng, thẳng tới cuối cùng sau khi chờ những lão bản này mang theo các cô nương này đi bồi túc (bồi ngủ cả đêm) thì hắn mới xuống thuyền.
Bởi vì là trấn bên cạnh Biên thành nên nam nhân liền thuê 1 cỗ kiệu đi về, nhưng kiệu phu mới vừa đi đến ngoại thành Biên thành liền dừng bước, nói là không dám đi tiếp nữa.
“Tích gia, phía trước rất nguy hiểm, nghe nói gần đây miêu yêu đang nháo, qua giờ tý cũng không phép qua lại”. Bốn vị kiệu phu kia đặt kiệu xuống, đứng ở ngoài tấm bia đá cảnh báo kia.
Dáng vẻ của 1 đám đều thực khẩn trương.
Nam nhân xuống kiệu, thanh toán ngân lượng cho kiệu phu: “Phiền các vị rồi, đưa ta tới đây là được rồi, ta có thể tự đi tiếp”. Hắn nhưng thật ra không có nửa điểm sợ hãi.
“Đa tạ Tích gia”. Vài vị kiệu phu kia cầm ngân lượng liền vội vàng rời đi, trước khi đi còn khuyên can nam nhân vài câu, nói ban đêm nơi đây rất nguy hiểm, nhưng nam nhân cũng không sợ hãi.
Nam nhân một mình đi vào ngoại thành, ngoại thành này ban đêm rét căm căm, hơn nữa có thể nghe thấy tiếng kêu động dục của miêu (mèo), thanh âm kia liền giống như khao khát tới sắp chết rồi, có điểm thê lương…….
Nam nhân giẫm mặt cỏ vang lên sột soạt, hắn đi không chậm không nhanh, sắp tới giờ Tý, ngoại thành cơ hồ không có thôn dân đi qua, chính là thường thường có thể nhìn đến tốp năm tốp ba đệ tử của Tà Đế cung, đang tuần tra sơn gian(núi).
Đường của ngoại thành thực rộng, có tiểu sơn khâu (trái núi) nhấp nhô chạy dài, trên đồi núi, ven đường, đều có đầy cây dương cản gió bụi, lá cây ố vàng kia tan tác trong gió đêm thê lương.
Nam nhân một đường đi tới, phát hiện không ít đệ tử của Tà Đế cung ở đây tầm(tìm kiếm) yêu.
Nam nhân nhìn đến bờ sông có hai vị đệ tử ngồi nghỉ ngơi ở chỗ kia, trong ống trúc nhỏ trong tay chứa linh thể chạy toán loạn, hắn đi qua, khách khí hỏi tình huống một chút: “Đệ tử của Tà đế cung các ngươi, vì sao ban đêm sẽ xuất hiện ở nơi này, là đang trảo yêu?”.
“Ân, đúng vậy, gần đây yêu quái ở phía Nam càng ngày càng nhiều, nếu chúng ta không thủ ở trong này trảo yêu thì yêu nghiệt này sớm hay muộn sẽ xâm nhập Biên thành,”. Đệ tử kia đang lau kiếm.
Bên cạnh có 1 đệ tử bổ sung nói: “Trảo yêu nghiệt càng nhiều thì công lực chúng ta lại càng cao, đệ tử của Tà Đế cung chúng ta chính là đang dùng hành động chứng minh, khác với đệ tử đương nhiệm của Bạch Vân Quan, chỉ đả lôi bất hạ vũ (có sấm sét nhưng ko mưa =có tiếng nhưng ko có miếng)“.
Nam nhân đại khái biết được đã xảy ra chuyện gì, Tà Đế cung cùng Bạch Vân Quan vì Nham Vân mà nháo tới rối bời, đệ tử hai bên cũng đều không vừa mắt nhau, hắn 1 đường bình an vào thành, lại cảm thấy hôm nay vắng lặng rất nhiều so với ngày thường, hắn mới vừa đi tới cửa thành, chợt nghe tới phía sau có cỗ xe ngựa phi nhanh tới, hắn chủ động tránh đường, nhưng xe ngựa kia lại dừng ở trước mặt hắn.
Gió lạnh vù vù, thổi bay y phục của nam nhân, dây cột tóc buộc ở ở sau người cũng quấn lấy sợi tóc bị thổi bay lên………
Nam nhân ngẩng đầu……..
Giờ khắc này, hình ảnh trước mắt giống như đóng băng, là gần như vậy, lại là xa xôi như vậy……..
Dưới cửa thành.
Trên mã xa.
Một vị nam tử ngũ quan anh tuấn, khoác trường bào tuyết điêu, 1 tay ghìm dây cương, 1 bàn tay tinh xảo cầm roi ngựa, thần thái biếng nhác ngồi ở trước xe ngựa, đánh xe ngựa……..
Tóc dài như tuyết kia nhẹ nhàng tung bay trong gió lạnh, trường bào sang quý hoa mỹ màu trắng quý khí bức người kia khoác trên người, thần thái tản ra tràn đầy khí tức biếng nhác.
Nam nhân trầm mặc, đối phương cũng mân môi không nói chuyện.
Xe ngựa dừng ở trước mặt nam nhân, chiêu hồn linh (chuông) treo ở đầu xe phát ra tiếng vang thanh u, tiếng vó ngựa nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất cùng bánh xe chuyển động rất nhỏ tại một khắc này trở nên phá lệ rõ ràng.
Gió dần dần dừng, không trung bay bay bông tuyết.
Rất lâu sau đó.
Đối phương mở miệng trước: “Lần này ta là đặc biệt từ Thanh Sơn tới tìm ngươi”. Nam tử kia phát ra tiếng nói biếng nhác lại phi thường dễ nghe.
Nam nhân nhìn nam tử thần sắc mệt mỏi lại y phục hoa quý trước mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn cảm thấy có chút bất ngờ, Cửu Hoàng thế nhưng sẽ ngàn dặm xa xôi tự mình tới tìm hắn.
“Tìm ta có chuyện gì?”. Nam nhân ngắn gọn hỏi
“Đi quý phủ ngươi rồi lại nói tiếp, nơi này không tiện nói chuyện”. Cửu Hoàng nhíu mày 1 chút, y quay đầu xốc màn xe lên, nói vài câu gì đó với người ở bên trong, liền bảo nam nhân lên xe.
Nam nhân biết trong thùng xe có người, nhưng hắn không có hỏi nhiều, hào phóng đồng ý tới Trương phủ rồi nói sau, hơn nửa đêm đứng ở bên ngoài nói chuyện thì cũng không phải đạo đãi khách.
Xe ngựa vừa tới Trương phủ thì nam nhân xuống xe trước tiên, Cửu Hoàng nói với người trong xxe 1 câu: “Đã tới Biên thành, ngươi có thể đi ra”. Y nói xong liền xuống xe ngựa.
Nam nhân còn chưa biết Cửu Hoàng tìm tới hắn có việc gì, hắn sai hạ nhân trong phủ đánh xe ngựa đi, cho ngựa ăn, sau khi Cửu Hoàng xuống xe ngựa thì người bên trong xe cũng xuống xe ngựa, bước xuống từ trên xe ngựa chính là 1 phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) khá xinh đẹp.
Nữ nhân kia 1 thân váy dài hoa mỹ, áo choàng đại ngao (áo lông chó ngao??? – mới nghe có ng` mặc áo lông chó à) hoa quý………
Dáng người nữ nhân kia quyến ru, trang dung (trang điểm) trên mặt thập phần đậm, nhưng không mất quý khí……….
Đôi mắt mê hoặc kia mỉm cười nhìn chằm chằm nam nhân, nữ nhân thực chủ động tiêu sái tới trước mặt nam nhân, lễ phép cúi người với nam nhân, làn da của nữ nhân này vừa trằng lại mềm, móng tay trên tay tinh xảo diễm lệ như màu máu, nhưng xem ở trong mắt nam nhân đã có điểm làm cho người ta sợ hãi……….
Phụ nhân trước mắt này, yêu khí tận trời………
P/S: Chín ca xuất hiện rùi, lâu lắm rùi ca í mới được trồi lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.