Chương 124
Thủy Thiên Thừa
08/08/2020
Hai người nghỉ xả hơi hai ngày, trước khi về thì hẹn thời gian với Lý Huyền để hai nhà ngồi bên nhau ăn bữa cơm.
Chiều hôm đó, sau khi đặt ghế lô xong, Giản Tùy Anh ngồi nhà hơi bồn chồn. Hắn cũng không biết tâm trạng hiện giờ là gì nữa, kiểu như phải đi gặp ba mẹ vợ vậy đó, quái dị lắm. Nhưng nói trắng ra thì, cũng chẳng khác gì đi gặp ba mẹ vợ thật. Không biết giờ Lý Ngọc đang làm gì, có phải cũng đang bồn chồn giống hắn hay chăng.
Hắn tắm táp xong thì sấy tóc, thấy thời gian vẫn quá là dư dả bèn kìm lòng không đặng đi gọi điện cho Lý Ngọc.
“A lô, em đang làm gì thế?”
“Em vừa tắm xong.”
“Có phải em cũng bồn chồn lắm không?” Giản Tùy Anh nghĩ đến cái vẻ vừa tắm xong nên thơm nưng nức của Lý Ngọc, chắc đét là xinh trai đáo để.
“Đúng là có hơi… Cơ mà thật ra em thấy, tính tình người nhà hai đứa mình đều được xem là hòa nhã, chắc sẽ không gây khó xử cho nhau trước đám đông đâu, nhưng em vẫn lo…”
“Em lo gì?”
“Lo về… Giản Tùy Lâm…”
Sắc mặt Giản Tùy Anh tức khắc thay đổi, “Yên tâm đi, nó với mẹ nó sẽ không đi đâu.” Từ khi Tiểu Lâm xuất viện, thi thoảng hai người cũng sẽ chạm mặt nhau ở công ty, song tình hình kinh doanh của công ty đã khôi phục trạng thái bình thường, kể từ sau khi hắn thoát khỏi nó, hai người không gặp nhau nữa, tính ra thì cũng hơn một tháng nay rồi.
Nhìn từ mấy lần chung đụng trước đó thì Tiểu Lâm đã bình thường hơn nhiều so với trước, hình như cậu ta đang cố hết sức để mối quan hệ của cả hai trở lại như trước đây, nhưng Giản Tùy Anh vẫn không tài nào xem cậu ta là một đứa em trai yếu đuối và nghe lời kia nữa.
“Thế em yên tâm rồi.”
Giản Tùy Anh không muốn nói về chủ đề này với cậu, bởi kiểu gì chuyện liên quan đến cả ba, khi ngẫm lại, cũng chẳng phải chuyện gì hay ho. Hắn dời sang chủ đề khác, “Lát nữa anh phải qua gọi món trước.”
“Ừ, thế em đi mua rượu, chúng mình qua đó trước đi.”
“Em không ở nhà hả?” Kiểu gia đình như bọn họ, trong nhà cất không biết bao nhiêu rượu ngon trong hầm, toàn là rượu người khác tặng cho, uống rượu đâu cần đi mua.
“Chẳng phải em đã bảo là em không dám về nhà rồi ư. Em về một cái, ba em mất hứng, mẹ em cứ khóc mãi, anh em thì càm ràm em suốt ngày.” Lý Ngọc thở dài.
“À, mong là hôm nay có thể hòa hoãn mối quan hệ của mọi người. Anh mang rượu cho, em cứ qua trước là được.”
Sau khi nói xong đâu vào đó, hai người cúp máy.
Giản Tùy Anh sửa sang ổn thỏa, gọi một cuộc khác sang ba và ông nội hắn để xác nhận thời gian họ đến, sau đó ra khỏi cửa.
Hai người đến khách sạn sớm hơn nửa tiếng.
Ghế lô Giản Tùy Anh đặt rộng tầm bốn mươi mét vuông, đặt hai cái bàn lớn dành cho hai mươi người cũng dư dả, hiện giờ chỉ bày một cái bàn nên nom hơi trơ trọi. Khi Giản Tùy Anh vào cửa đã thấy Lý Ngọc mặc một bộ vest thoải mái, quay lưng về phía hắn, dựa bên khung cửa sổ, dáng người cao kều đổ bóng xuống thảm trải sàn.
Nghe thấy tiếng người vào cửa, Lý Ngọc ngoái đầu, nhìn Giản Tùy Anh đang đóng cửa lại, cả hai nhìn nhau rồi mỉm cười.
Cậu bước đến nhận thứ trong tay Giản Tùy Anh, “Rượu, thuốc lá, đây là gì?”
“Quà gặp mặt tặng cho ba mẹ em đó.” Giản Tùy Anh đắn đo cả chiều xem phải tặng cái gì, tặng không tốt thì chắc chắn không cầm theo, mà tặng tốt quá lại sợ người ta nghĩ ngợi, cũng vừa khéo hai ngày trước có đứa bạn hắn trở về từ Đông Bắc, xách mấy bao gạo Ngũ Thường hàng xịn, hắn muốn tặng cái này cho có không khí gia đình, có thể kéo quan hệ hai nhà gần nhau hơn trong nháy mắt, bèn xách theo.
Lý Ngọc bật cười.
Giản Tùy Anh liếc xéo cậu, “Em mang gì đấy?”
Lý Ngọc lấy một cái hộp nhựa từ trong cái túi ra, bên trong là một hàng cà chua xếp ngay ngắn, nho nhỏ và đo đỏ, nhìn là thích mê, “Cà chua hữu cơ.”
Hai người không khỏi cười khì.
Lý Ngọc đi sắp xếp đồ đạc, Giản Tùy Anh gọi phục vụ vào, sau khi bắt bài với Lý Ngọc về sở thích người nhà hai bên thì gọi đồ ăn.
Làm xong, Giản Tùy Anh nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới đến thời gian hẹn.
Hắn vốn định bật tivi để khuấy động không khí, Lý Ngọc bỗng kéo hắn, “Anh Giản, anh qua đây này.”
“Sao đấy?”
Lý Ngọc kéo hắn đến bên cửa sổ, Giản Tùy Anh nhìn xuống thì thấy cả đống nhân viên khách sạn đang bận rộn bên dưới. Dựa vào cái chòi cắm đầy hoa tươi và lối đi còn để lại ở hiện trường, thì eđây là một buổi hôn lễ vừa kết thúc, nhân viên khách sạn đang thu dọn.
“Vừa kết hôn xong.”
“Đúng vậy, khi em tới còn trông thấy chú rể và cô dâu nữa đó, mà giờ đã vào ăn tiệc rồi.”
Giản Tùy Anh ngạc nhiên nói: “Cái này thì có gì lạ đâu.”
Lý Ngọc nhìn hắn, cười đầy dịu dàng, “Em vốn định lãng mạn một phen, ăn ké âm nhạc của người ta, nào ngờ đợi đến khi tan cuộc rồi mà anh vẫn chưa đến.”
Giản Tùy Anh không kịp phản ứng, “Hả?”
Lý Ngọc lấy một chiếc hộp nhung nhỏ từ túi ra, giơ lên trước mặt hắn.
Giản Tùy Anh tức thì nhận ra, đó là cặp nhẫn đôi trước đây hắn đã đặt.
Lý Ngọc nhìn đôi mắt hắn, chầm chậm mở ra.
Trong nháy mắt, Giản Tùy Anh thật sự có cảm giác như thể cái bản mặt già của mình nóng bừng lên, hắn bĩu môi, “Thể nào cũng là anh chi tiền ra mua cái này mà, em mượn hoa hiến Phật mà không thấy ngại à.”
Lý Ngọc chớp mắt, “Em nhặt được thì là của em.”
Giản Tùy Anh phì cười, “Đúng là chẳng thấy ngại thật.”
Lý Ngọc kéo tay hắn, đột nhiên quỳ một gối xuống.
Giản Tùy Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu, trăm câu vạn từ kẹt ở cổ họng, đều tụ thành một câu “Đệt”.
“Em làm cái mẹ gì vậy, em mau đứng dậy đi.” Giản Tùy Anh thấy ngại thay cậu.
Mặt Lý Ngọc cũng đỏ bừng, khó lắm cậu mới lấy dũng khí để làm cái chuyện ngu ngốc này, kết quả Giản Tùy Anh nói một câu làm cậu thấy mình còn ngu ngục hơn nữa, cái hiệu quả này hỏng bét rồi.
Lý Ngọc cắn răng, làm cũng làm rồi, mặt cũng mất rồi, không thể cứ thế là hết phim được, cậu bèn lắp ba lắp bắp, “Anh có thể để em, nói hết không?”
Giản Tùy Anh dở khóc dở cười, “Em nói thì cứ nói đi, chưa gì đã quỳ, mau đứng dậy, hù hết hồn người ta.”
Hắn tóm cánh tay Lý Ngọc, kết quả Lý Ngọc vẫn quỳ vững không cựa quậy gì, còn giữ chặt tay Giản Tùy Anh, “Anh Giản à, anh hãy lắng nghe em nói nhé.”
Giản Tùy Anh nhìn đôi mắt cố chấp của cậu, buông tay xuống một cách biệt nữu, “Rồi, em nói đi.”
Lý Ngọc trưng cái mặt đỏ như gấc, nói một cách chân thành, “Anh Giản à, trước đây em đã từng mắc rất nhiều lỗi, anh vẫn bằng lòng về bên em, em thực sự rất cảm ơn anh. Em cũng không biết nên cảm ơn bao nhiêu người bởi đã đưa anh về bên em nữa…”
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng, môi run run mãi vẫn không thốt ra thành lời được.
“Em rất… Em…” Lý Ngọc ngừng một lát, dốc sức tỏ bày: “Em rất yêu anh. Em hi vọng đời này em sẽ ở bên anh, sẽ chăm sóc cho anh, sẽ không bao giờ lừa gạt anh nữa. Dẫu có xảy ra chuyện gì, chúng mình sẽ không rời xa nhau.”
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh. Hắn hơi muốn cười, rồi lại thấy mũi xon xót. Một người đàn ông quỳ một gối trước một người đàn ông khác, tay nâng nhẫn kim cương, thốt ra những lời sến súa – Cái màn này miễn bàn là buồn cười và ngốc nghếch đến chừng nào, Giản Tùy Anh có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày, chuyện đó sẽ xảy ra với hắn, mà đúng là xảy ra thật rồi.
Và hắn sẽ khắc ghi nó suốt một đời người.
“Anh Giản.” Lý Ngọc lấy nhẫn ra, giữ tay hắn, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay hắn.
Cảm giác bị một chiếc nhẫn bé nhỏ giam cầm, thật sự vô cùng diệu kì.
Giản Tùy Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình, hơi không quen lắc tay, lòng dấy lên một suy nghĩ: Mịa, bố mày phong lưu cả đời, vẫn còn như hoa như ngọc thế này mà cứ công khai vậy à?
Lý Ngọc đứng dậy, nhét nhẫn vào tay Giản Tùy Anh, “Đeo cho em đi.”
Giản Tùy Anh đeo nhẫn cho cậu một cách khá là thô lỗ, giờ có muôn vàn cảm xúc nơi trái tim, song không biết phải biểu đạt thế nào nữa.
Lý Ngọc dùng bàn tay đeo nhẫn kéo bàn tay của Giản Tùy Anh, sau đó dùng tay kia nâng mặt hắn, hôn môi hắn thật sâu.
Tình cảm dạt dào trong lòng hai người lan ra từng tế bào trong cơ thể. Cảm giác hạnh phúc không ngôn từ nào miêu tả được này, tạo nên sự thỏa mãn và vui sướng mà đó giờ họ chưa từng có.
Hôn xong, Lý Ngọc nhìn vào đôi mắt Giản Tùy Anh đầy chăm chú, “Đeo nhẫn là anh đã được coi là đàn ông đã kết hôn rồi, không được quậy bên ngoài đâu đấy.”
Giản Tùy Anh nhếch miệng cười, “Vậy phải xem em có bản lĩnh trông nom anh không đã.”
Lý Ngọc híp mắt nhìn hắn, “Em sẽ giám sát chặt chẽ.”
Giản Tùy Anh hếch cằm nhìn cậu, “Em á, anh thì không lo em sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với anh đâu, cũng như việc em có xách đèn pha theo cũng không tìm thấy người đàn ông nào như anh cả, ngoan ngoãn mà ở bên anh đi.”
Lý Ngọc phì cười.
Một lát sau, người nhà hai bên đều có mặt.
Hai bên đều hơi ngại nhau, nếu đây là một trai một gái muốn thành hôn thì hai nhà gặp mặt sẽ là khung cảnh sôi nổi và mừng vui đến nhường nào, song nhân vật chính lại đổi thành hai người con trai, ba mẹ hai bên đều lúng túng.
Nhưng vì có hai ông cụ hai nhà tọa trấn, bữa cơm này cũng xem là êm đẹp, bọn họ gắng tránh chủ đề nhạy cảm, hàn huyên những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng, điều này khiến Giản Tùy Anh lẫn Lý Ngọc đều khẽ thở phào.
Thật ra trong cái bàn ăn này, người khó chịu nhất chỉ có ba mẹ của Lý Ngọc. Nhà họ Giản thì biết Giản Tùy Anh là cái ngữ gì, nên thay vì mai sau hắn đưa một kẻ không đàng hoàng, không ra nam cũng chẳng ra nữ về thì yêu đương với cháu trai nhà họ Lý là chuyện môn đăng hộ đối, khá là xứng đôi. Ông cụ hai nhà không muốn quản chuyện thế hệ trẻ, Lý Huyền là một thanh niên, nên càng thoáng hơn nữa. Sự thu hoạch lớn nhất của bữa cơm này là để ba mẹ Lý Ngọc không bài xích chuyện này nữa thôi.
Cái tên Giản Tùy Anh này, khi muốn giả vờ thì kiểu gì cũng làm được, dáng vẻ ưu tú, giỏi giang, tinh anh xã hội của hắn đã dụ dỗ ba mẹ Lý Ngọc đến là bất ngờ, thêm cả việc nhà họ Giản tiền nhiều mà ‘cơ’ cũng to, kết quả ngã ngũ, con mình cũng bằng lòng rồi, thái độ của bọn họ cũng dần hòa hoãn hơn.
Một bữa cơm này đã tạo ra hiệu quả mong muốn, cả Giản Tùy Anh lẫn Lý Ngọc đều rất vui mừng.
Khi tiễn họ xuống khách sạn, Giản Đông Viễn và ba Lý Ngọc đi cạnh nhau, bàn kha khá những lợi ích liên quan, thoạt trông mối quan hệ đã gần gũi hơn nhiều.
Giản Tùy Anh tiễn ông nội mình lên xe trước, tiếp đó là người bên nhà họ Lý. Đến khi hắn và Lý Ngọc chuẩn bị tiễn ba hắn lên xe, họ mới phát hiện ra người lái xe qua đón là Giản Tùy Lâm.
Trong khoảnh khắc cửa kính xe hạ xuống, gương mặt đẹp đẽ của Giản Tùy Lâm nhuốm vài phần trong trẻo và lạnh lùng, bất ngờ xuất hiện trước mặt họ.
Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đều sững sờ.
Chiều hôm đó, sau khi đặt ghế lô xong, Giản Tùy Anh ngồi nhà hơi bồn chồn. Hắn cũng không biết tâm trạng hiện giờ là gì nữa, kiểu như phải đi gặp ba mẹ vợ vậy đó, quái dị lắm. Nhưng nói trắng ra thì, cũng chẳng khác gì đi gặp ba mẹ vợ thật. Không biết giờ Lý Ngọc đang làm gì, có phải cũng đang bồn chồn giống hắn hay chăng.
Hắn tắm táp xong thì sấy tóc, thấy thời gian vẫn quá là dư dả bèn kìm lòng không đặng đi gọi điện cho Lý Ngọc.
“A lô, em đang làm gì thế?”
“Em vừa tắm xong.”
“Có phải em cũng bồn chồn lắm không?” Giản Tùy Anh nghĩ đến cái vẻ vừa tắm xong nên thơm nưng nức của Lý Ngọc, chắc đét là xinh trai đáo để.
“Đúng là có hơi… Cơ mà thật ra em thấy, tính tình người nhà hai đứa mình đều được xem là hòa nhã, chắc sẽ không gây khó xử cho nhau trước đám đông đâu, nhưng em vẫn lo…”
“Em lo gì?”
“Lo về… Giản Tùy Lâm…”
Sắc mặt Giản Tùy Anh tức khắc thay đổi, “Yên tâm đi, nó với mẹ nó sẽ không đi đâu.” Từ khi Tiểu Lâm xuất viện, thi thoảng hai người cũng sẽ chạm mặt nhau ở công ty, song tình hình kinh doanh của công ty đã khôi phục trạng thái bình thường, kể từ sau khi hắn thoát khỏi nó, hai người không gặp nhau nữa, tính ra thì cũng hơn một tháng nay rồi.
Nhìn từ mấy lần chung đụng trước đó thì Tiểu Lâm đã bình thường hơn nhiều so với trước, hình như cậu ta đang cố hết sức để mối quan hệ của cả hai trở lại như trước đây, nhưng Giản Tùy Anh vẫn không tài nào xem cậu ta là một đứa em trai yếu đuối và nghe lời kia nữa.
“Thế em yên tâm rồi.”
Giản Tùy Anh không muốn nói về chủ đề này với cậu, bởi kiểu gì chuyện liên quan đến cả ba, khi ngẫm lại, cũng chẳng phải chuyện gì hay ho. Hắn dời sang chủ đề khác, “Lát nữa anh phải qua gọi món trước.”
“Ừ, thế em đi mua rượu, chúng mình qua đó trước đi.”
“Em không ở nhà hả?” Kiểu gia đình như bọn họ, trong nhà cất không biết bao nhiêu rượu ngon trong hầm, toàn là rượu người khác tặng cho, uống rượu đâu cần đi mua.
“Chẳng phải em đã bảo là em không dám về nhà rồi ư. Em về một cái, ba em mất hứng, mẹ em cứ khóc mãi, anh em thì càm ràm em suốt ngày.” Lý Ngọc thở dài.
“À, mong là hôm nay có thể hòa hoãn mối quan hệ của mọi người. Anh mang rượu cho, em cứ qua trước là được.”
Sau khi nói xong đâu vào đó, hai người cúp máy.
Giản Tùy Anh sửa sang ổn thỏa, gọi một cuộc khác sang ba và ông nội hắn để xác nhận thời gian họ đến, sau đó ra khỏi cửa.
Hai người đến khách sạn sớm hơn nửa tiếng.
Ghế lô Giản Tùy Anh đặt rộng tầm bốn mươi mét vuông, đặt hai cái bàn lớn dành cho hai mươi người cũng dư dả, hiện giờ chỉ bày một cái bàn nên nom hơi trơ trọi. Khi Giản Tùy Anh vào cửa đã thấy Lý Ngọc mặc một bộ vest thoải mái, quay lưng về phía hắn, dựa bên khung cửa sổ, dáng người cao kều đổ bóng xuống thảm trải sàn.
Nghe thấy tiếng người vào cửa, Lý Ngọc ngoái đầu, nhìn Giản Tùy Anh đang đóng cửa lại, cả hai nhìn nhau rồi mỉm cười.
Cậu bước đến nhận thứ trong tay Giản Tùy Anh, “Rượu, thuốc lá, đây là gì?”
“Quà gặp mặt tặng cho ba mẹ em đó.” Giản Tùy Anh đắn đo cả chiều xem phải tặng cái gì, tặng không tốt thì chắc chắn không cầm theo, mà tặng tốt quá lại sợ người ta nghĩ ngợi, cũng vừa khéo hai ngày trước có đứa bạn hắn trở về từ Đông Bắc, xách mấy bao gạo Ngũ Thường hàng xịn, hắn muốn tặng cái này cho có không khí gia đình, có thể kéo quan hệ hai nhà gần nhau hơn trong nháy mắt, bèn xách theo.
Lý Ngọc bật cười.
Giản Tùy Anh liếc xéo cậu, “Em mang gì đấy?”
Lý Ngọc lấy một cái hộp nhựa từ trong cái túi ra, bên trong là một hàng cà chua xếp ngay ngắn, nho nhỏ và đo đỏ, nhìn là thích mê, “Cà chua hữu cơ.”
Hai người không khỏi cười khì.
Lý Ngọc đi sắp xếp đồ đạc, Giản Tùy Anh gọi phục vụ vào, sau khi bắt bài với Lý Ngọc về sở thích người nhà hai bên thì gọi đồ ăn.
Làm xong, Giản Tùy Anh nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới đến thời gian hẹn.
Hắn vốn định bật tivi để khuấy động không khí, Lý Ngọc bỗng kéo hắn, “Anh Giản, anh qua đây này.”
“Sao đấy?”
Lý Ngọc kéo hắn đến bên cửa sổ, Giản Tùy Anh nhìn xuống thì thấy cả đống nhân viên khách sạn đang bận rộn bên dưới. Dựa vào cái chòi cắm đầy hoa tươi và lối đi còn để lại ở hiện trường, thì eđây là một buổi hôn lễ vừa kết thúc, nhân viên khách sạn đang thu dọn.
“Vừa kết hôn xong.”
“Đúng vậy, khi em tới còn trông thấy chú rể và cô dâu nữa đó, mà giờ đã vào ăn tiệc rồi.”
Giản Tùy Anh ngạc nhiên nói: “Cái này thì có gì lạ đâu.”
Lý Ngọc nhìn hắn, cười đầy dịu dàng, “Em vốn định lãng mạn một phen, ăn ké âm nhạc của người ta, nào ngờ đợi đến khi tan cuộc rồi mà anh vẫn chưa đến.”
Giản Tùy Anh không kịp phản ứng, “Hả?”
Lý Ngọc lấy một chiếc hộp nhung nhỏ từ túi ra, giơ lên trước mặt hắn.
Giản Tùy Anh tức thì nhận ra, đó là cặp nhẫn đôi trước đây hắn đã đặt.
Lý Ngọc nhìn đôi mắt hắn, chầm chậm mở ra.
Trong nháy mắt, Giản Tùy Anh thật sự có cảm giác như thể cái bản mặt già của mình nóng bừng lên, hắn bĩu môi, “Thể nào cũng là anh chi tiền ra mua cái này mà, em mượn hoa hiến Phật mà không thấy ngại à.”
Lý Ngọc chớp mắt, “Em nhặt được thì là của em.”
Giản Tùy Anh phì cười, “Đúng là chẳng thấy ngại thật.”
Lý Ngọc kéo tay hắn, đột nhiên quỳ một gối xuống.
Giản Tùy Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu, trăm câu vạn từ kẹt ở cổ họng, đều tụ thành một câu “Đệt”.
“Em làm cái mẹ gì vậy, em mau đứng dậy đi.” Giản Tùy Anh thấy ngại thay cậu.
Mặt Lý Ngọc cũng đỏ bừng, khó lắm cậu mới lấy dũng khí để làm cái chuyện ngu ngốc này, kết quả Giản Tùy Anh nói một câu làm cậu thấy mình còn ngu ngục hơn nữa, cái hiệu quả này hỏng bét rồi.
Lý Ngọc cắn răng, làm cũng làm rồi, mặt cũng mất rồi, không thể cứ thế là hết phim được, cậu bèn lắp ba lắp bắp, “Anh có thể để em, nói hết không?”
Giản Tùy Anh dở khóc dở cười, “Em nói thì cứ nói đi, chưa gì đã quỳ, mau đứng dậy, hù hết hồn người ta.”
Hắn tóm cánh tay Lý Ngọc, kết quả Lý Ngọc vẫn quỳ vững không cựa quậy gì, còn giữ chặt tay Giản Tùy Anh, “Anh Giản à, anh hãy lắng nghe em nói nhé.”
Giản Tùy Anh nhìn đôi mắt cố chấp của cậu, buông tay xuống một cách biệt nữu, “Rồi, em nói đi.”
Lý Ngọc trưng cái mặt đỏ như gấc, nói một cách chân thành, “Anh Giản à, trước đây em đã từng mắc rất nhiều lỗi, anh vẫn bằng lòng về bên em, em thực sự rất cảm ơn anh. Em cũng không biết nên cảm ơn bao nhiêu người bởi đã đưa anh về bên em nữa…”
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng, môi run run mãi vẫn không thốt ra thành lời được.
“Em rất… Em…” Lý Ngọc ngừng một lát, dốc sức tỏ bày: “Em rất yêu anh. Em hi vọng đời này em sẽ ở bên anh, sẽ chăm sóc cho anh, sẽ không bao giờ lừa gạt anh nữa. Dẫu có xảy ra chuyện gì, chúng mình sẽ không rời xa nhau.”
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh. Hắn hơi muốn cười, rồi lại thấy mũi xon xót. Một người đàn ông quỳ một gối trước một người đàn ông khác, tay nâng nhẫn kim cương, thốt ra những lời sến súa – Cái màn này miễn bàn là buồn cười và ngốc nghếch đến chừng nào, Giản Tùy Anh có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày, chuyện đó sẽ xảy ra với hắn, mà đúng là xảy ra thật rồi.
Và hắn sẽ khắc ghi nó suốt một đời người.
“Anh Giản.” Lý Ngọc lấy nhẫn ra, giữ tay hắn, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay hắn.
Cảm giác bị một chiếc nhẫn bé nhỏ giam cầm, thật sự vô cùng diệu kì.
Giản Tùy Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình, hơi không quen lắc tay, lòng dấy lên một suy nghĩ: Mịa, bố mày phong lưu cả đời, vẫn còn như hoa như ngọc thế này mà cứ công khai vậy à?
Lý Ngọc đứng dậy, nhét nhẫn vào tay Giản Tùy Anh, “Đeo cho em đi.”
Giản Tùy Anh đeo nhẫn cho cậu một cách khá là thô lỗ, giờ có muôn vàn cảm xúc nơi trái tim, song không biết phải biểu đạt thế nào nữa.
Lý Ngọc dùng bàn tay đeo nhẫn kéo bàn tay của Giản Tùy Anh, sau đó dùng tay kia nâng mặt hắn, hôn môi hắn thật sâu.
Tình cảm dạt dào trong lòng hai người lan ra từng tế bào trong cơ thể. Cảm giác hạnh phúc không ngôn từ nào miêu tả được này, tạo nên sự thỏa mãn và vui sướng mà đó giờ họ chưa từng có.
Hôn xong, Lý Ngọc nhìn vào đôi mắt Giản Tùy Anh đầy chăm chú, “Đeo nhẫn là anh đã được coi là đàn ông đã kết hôn rồi, không được quậy bên ngoài đâu đấy.”
Giản Tùy Anh nhếch miệng cười, “Vậy phải xem em có bản lĩnh trông nom anh không đã.”
Lý Ngọc híp mắt nhìn hắn, “Em sẽ giám sát chặt chẽ.”
Giản Tùy Anh hếch cằm nhìn cậu, “Em á, anh thì không lo em sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với anh đâu, cũng như việc em có xách đèn pha theo cũng không tìm thấy người đàn ông nào như anh cả, ngoan ngoãn mà ở bên anh đi.”
Lý Ngọc phì cười.
Một lát sau, người nhà hai bên đều có mặt.
Hai bên đều hơi ngại nhau, nếu đây là một trai một gái muốn thành hôn thì hai nhà gặp mặt sẽ là khung cảnh sôi nổi và mừng vui đến nhường nào, song nhân vật chính lại đổi thành hai người con trai, ba mẹ hai bên đều lúng túng.
Nhưng vì có hai ông cụ hai nhà tọa trấn, bữa cơm này cũng xem là êm đẹp, bọn họ gắng tránh chủ đề nhạy cảm, hàn huyên những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng, điều này khiến Giản Tùy Anh lẫn Lý Ngọc đều khẽ thở phào.
Thật ra trong cái bàn ăn này, người khó chịu nhất chỉ có ba mẹ của Lý Ngọc. Nhà họ Giản thì biết Giản Tùy Anh là cái ngữ gì, nên thay vì mai sau hắn đưa một kẻ không đàng hoàng, không ra nam cũng chẳng ra nữ về thì yêu đương với cháu trai nhà họ Lý là chuyện môn đăng hộ đối, khá là xứng đôi. Ông cụ hai nhà không muốn quản chuyện thế hệ trẻ, Lý Huyền là một thanh niên, nên càng thoáng hơn nữa. Sự thu hoạch lớn nhất của bữa cơm này là để ba mẹ Lý Ngọc không bài xích chuyện này nữa thôi.
Cái tên Giản Tùy Anh này, khi muốn giả vờ thì kiểu gì cũng làm được, dáng vẻ ưu tú, giỏi giang, tinh anh xã hội của hắn đã dụ dỗ ba mẹ Lý Ngọc đến là bất ngờ, thêm cả việc nhà họ Giản tiền nhiều mà ‘cơ’ cũng to, kết quả ngã ngũ, con mình cũng bằng lòng rồi, thái độ của bọn họ cũng dần hòa hoãn hơn.
Một bữa cơm này đã tạo ra hiệu quả mong muốn, cả Giản Tùy Anh lẫn Lý Ngọc đều rất vui mừng.
Khi tiễn họ xuống khách sạn, Giản Đông Viễn và ba Lý Ngọc đi cạnh nhau, bàn kha khá những lợi ích liên quan, thoạt trông mối quan hệ đã gần gũi hơn nhiều.
Giản Tùy Anh tiễn ông nội mình lên xe trước, tiếp đó là người bên nhà họ Lý. Đến khi hắn và Lý Ngọc chuẩn bị tiễn ba hắn lên xe, họ mới phát hiện ra người lái xe qua đón là Giản Tùy Lâm.
Trong khoảnh khắc cửa kính xe hạ xuống, gương mặt đẹp đẽ của Giản Tùy Lâm nhuốm vài phần trong trẻo và lạnh lùng, bất ngờ xuất hiện trước mặt họ.
Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đều sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.