Chương 125
Thủy Thiên Thừa
08/08/2020
Ánh nhìn của Giản Tùy Lâm du di qua lại giữa mặt Giản Tùy Anh và Lý Ngọc, cuối cùng vẫn nói với vẻ bình tĩnh, “Ba say rồi, em đến đón ông về.”
Giản Tùy Anh im lặng gật đầu, đỡ ba hắn lên xe. Đợi khi Giản Đông Viễn ngồi vào ghế rồi, Giản Tùy Lâm mới nâng cửa kính xe lên, chiếc xe dần lăn bánh.
Ngay khi Giản Tùy Anh âm thầm thở phào một hơi thì chiếc xe đó đột ngột dừng lại.
Xe tắt máy rất nhanh, Giản Tùy Lâm mở cửa xe, bước đến chỗ bọn họ.
Lý Ngọc siết chặt nắm đấm, nhìn Giản Tùy Lâm hơi đề phòng. Dù gì người này cũng từng tạo ra sự uy hiếp rất lớn đối với cậu và Giản Tùy Anh, chỉ cần nhìn thấy cậu ta đến gần Giản Tùy Anh là lòng cậu đã bực bội không chịu được.
Giản Tùy Lâm bước đến chỗ Giản Tùy Anh, tuy đèn ngoài cửa khách sạn không tính là sáng lắm, song cậu ta vẫn vừa liếc mắt là thấy cặp nhẫn đôi đang được đeo trên tay hai người. Con ngươi cậu ta co lại, ngực khó chịu tới nỗi suýt nữa không thở ra hơi.
Giản Tùy Anh hỏi: “Cậu còn chuyện gì nữa.”
Giản Tùy Lâm nhìn hắn đầy vẻ luyến lưu, “Anh, em có thể nói một câu với anh không?”
Cơ trên mặt Lý Ngọc co rút, hùng hổ trừng Giản Tùy Lâm.
Giản Tùy Anh nhìn cậu ta một lát, “Qua đây nói.” Nói xong thì tự bước sang chỗ tối bên cạnh.
Lý Ngọc đắn đo muốn nhấc chân theo sau, nhưng bị một cái nhìn của Giản Tùy Anh ngăn lại.
Cả hai đi đến chỗ tối, Giản Tùy Lâm hãy còn chưa kịp mở lời thì Giản Tùy Anh đã cướp lời trước, “Cậu cũng thấy đấy, tôi và Lý Ngọc không chia tay nổi, nếu cậu không mong chúng ta trở thành kẻ thù thì đừng nghĩ lệch lạc gì nữa.”
Cảm xúc Giản Tùy Lâm bỗng chốc hơi mất khống chế, cậu ta mở đôi mắt ửng đỏ của mình, “Anh à, em biết em không thay đổi được điều gì cả, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, dù nghe ngu lắm, song em vẫn muốn hỏi.”
“Cậu hỏi đi.”
Giản Tùy Lâm nức nở: “Nếu không có Lý Ngọc, nếu em đối xử tốt với anh hơn nó, thì anh có thể sẽ…”
“Không.” Giản Tùy Anh nói chắc như đinh đóng cột, “Tiểu Lâm này, cậu hãy nghe cho kĩ đây, tôi sẽ không thích cậu, chuyện này không hề liên quan đến Lý Ngọc hay bất kì một ai khác. Có Lý Ngọc hay không thì hai ta cũng không có cái khả năng đó, bởi vì cậu là em trai tôi, và tôi sẽ không thích em trai mình.”
Nước mắt Giản Tùy Lâm rơi xuống, “Vậy tại sao em lại yêu anh đến vậy? Anh em thì đã sao, có quan hệ máu mủ thì thế nào, tại sao em có thể yêu anh tới nhường ấy, mà anh không thể liếc nhìn em lấy một lần?”
Lòng Giản Tùy Anh bực bội khôn cùng, “Tôi không giống cậu. Cậu hãy đi tìm một người có thể ở bên đi, đừng đặt tâm tư lên người tôi nữa. Nếu cậu mong chúng ta quay trở lại như trước, thì từ nay về sau, cậu hãy hết hi vọng đó, sắm vai nhân vật đứa em trai của tôi. Lòng dạ Giản Tùy Anh tôi đây không được lớn, đời này rất hiếm khi khoan dung với người khác. Nể tình cậu từng suýt chết, tôi sẽ không so đo với cậu, cậu đừng để tôi phải tiếp tục hận cậu.”
Giản Tùy Lâm bật khóc, “Anh thật sự nghĩ em có thể thích người khác được ư?”
Giản Tùy Anh quát khẽ: “Thế cậu nghĩ cậu thích tôi thì tôi phải đồng ý hồ đồ với cậu bằng được chắc? Tôi có cuộc sống của riêng tôi, tôi có người tôi thích. Còn cả đời này của cậu, mãi mãi cũng chỉ là em trai tôi mà thôi. Nếu cậu còn muốn làm em trai tôi thì hãy bình thường hơn đi, nếu không, cậu cứ việc cút xéo khỏi cuộc đời tôi.”
“Anh!” Giản Tùy Anh nhào tới ôm hắn, “Em yêu anh, em yêu anh thật mà, yêu anh hơn bất cứ một ai khác trên thế giới này. Anh hiểu không, anh hiểu không?”
Cậu ta sẽ chỉ yêu một người đến thế trong đời này, chỉ yêu một người như vậy mà đã khiến trái tim cậu ta chết lặng. Người đó mãi mãi không thuộc về cậu ta, trong mắt người đó chỉ có kẻ khác, và suốt đời này, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết trong sự đau khổ khi cầu mà không có được.
Đây là cuộc đời của cậu ta ư? Tại sao? Tại sao cậu ta cứ phải là em trai của người đó!
Giản Tùy Anh hơi ngẩng cổ, thở dài thật sâu. Hiếm lắm hắn mới nảy sinh cảm xúc không đành lòng với người khác, và giờ đây hắn đang thực sự cảm thấy không đành lòng.
Rốt cuộc là thương xót cho cậu ta nhiều hơn, hay là hận cậu ta nhiều hơn, chính Giản Tùy Anh cũng không nói rõ được. Hắn không hiểu, tại sao lại có người sinh ra tình cảm với anh em ruột của mình được chứ – Đó là điều quá sức tưởng tượng đối với hắn, hắn thực sự không tài nào tiếp nhận nổi.
Hắn giơ tay lên, vỗ về đầu cậu ta, “Cậu đừng khóc nữa, ra dáng đàn ông con trai đi. Không phải cậu cứ muốn gì là có nấy đâu, nào có chuyện tốt vậy chứ. Tôi sẵn lòng bỏ qua cho những hiềm khích lúc trước, cậu nên thấy cảm ơn mới phải. Cậu cũng không cần phải hận Lý Ngọc đâu, chẳng ai nói trước được chuyện tương lai, ai biết tôi với Lý Ngọc có thể chung đường đến bao giờ, mà có khi đời tôi không chỉ yêu một mình cậu ấy, nhưng tôi vẫn chắc chắn đời tôi chỉ có một đứa em trai là cậu, bởi tôi nghĩ mẹ cậu cũng không sinh được nữa đâu. Vậy cậu vừa lòng chưa?”
Kiểu an ủi “Mẹ cậu không sinh được nữa, tôi chỉ có một đứa em trai là cậu thôi” này chỉ sợ có mỗi Giản Tùy Anh là nói ra được, song chỉ vỏn vẻn thế thôi cũng là sự dịu dàng chưa từng có của Giản Tùy Anh rồi – Điều này khiến nước mắt Giản Tùy Lâm tràn ra như vỡ đê, càng không nín khóc nổi. Cậu ta ôm Giản Tùy Anh, khóc đến là bi thương và bất lực.
Nước mắt không đổi được thứ gì cả, chỉ là sự phát tiết của cảm xúc mà thôi, nhưng Giản Tùy Lâm vẫn cần cái lý do này để có thêm một giây ôm người anh trai mình yêu nhất, dù chỉ là thêm một giây thôi.
Giản Tùy Anh không có kiên nhẫn dỗ người ta, nhưng cũng kiềm chế tính tình mà đi dỗ. Một mặt, hắn cũng hi vọng gia đình hòa thuận, không thì chuyện nhức đầu sẽ chất thành đống. Mặt khác, hắn không muốn phải chứng kiến cảnh em trai ruột của mình lái xe tông Lý Ngọc nữa, khi đó hắn đã cảm giác trái tim mình sắp sửa ngừng đập.
Hơn một năm nay đã xảy ra nhiều chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều mỏi mệt. Hắn chỉ muốn yên tâm nghỉ ngơi một thời gian ngắn, mong đợi những chuyện lông gà vỏ tỏi này không tái phát nữa, từ nay về sau có thể sống thoải mái.
Lý Ngọc đứng cách đó không xa lặng thinh nhìn bọn họ, lòng ngổn ngang trăm bề.
Sau khi tiễn cả Giản Tùy Lâm lẫn ba mình về, hắn và Lý Ngọc cũng đi ra bãi đỗ xe. Cảm xúc Giản Tùy Anh ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, dọc đường đi không nói câu nào.
Khi hai người bước vào xe rồi, Giản Tùy Anh mới thở dài, mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Ngọc nhổm người từ ghế lái sang chỗ hắn, dịu dàng nói: “Anh không sao chứ?”
“Cũng tạm.” Giản Tùy Anh nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Em nói xem, đây là nghiệp gì cơ chứ?”
Lý Ngọc vươn tay ôm hắn, “Không phải lỗi của anh đâu.”
Giản Tùy Anh tự giễu: “Người như anh tuyệt đối là thuộc loại hồng nhan họa thủy, sai là sai ở chỗ mẹ sinh ra anh tuyệt vời quá.”
Lý Ngọc lấy trán cọ má hắn, khẽ cười: “Đúng đấy, cái này thì không trách anh được.”
Nói đùa cũng không làm sự nặng nề trong lòng hắn vơi đi nửa phần, nét mặt Giản Tùy Anh lại ảm đạm, “Nhà họ Giản bọn anh chỉ có hai đứa con thôi, mà không đứa nào bình thường cả. Trông cậy vào nó nối dõi tông đường cũng không biết có đáng tin không, đậu má, chẳng lẽ lại trông cậy vào anh à, anh cong bẩm sinh đó.”
Lý Ngọc siết cánh tay, rầu rĩ nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng không tặng anh cho kẻ khác đâu.”
Giản Tùy Anh không yên lòng lắm: “Anh trai em không vấn đề gì chứ?”
Lý Ngọc dở khóc dở cười, “Anh trai em bình thường lắm, nhưng vì suốt ngày bận túi bụi nên vẫn chưa có bạn gái thôi, nhà em cũng sốt ruột lắm chứ bộ.”
“Vậy là được rồi, vậy là được rồi.” Giản Tùy Anh thật sự sợ gay sẽ lây lan, thế thì chết dở.
Lý Ngọc xoay mặt hắn sang, nghiêm túc nói: “Đừng suy nghĩ nữa, những chuyện đó không phải lỗi sai của anh. Em nghĩ trải qua việc sống chết rồi, chắc cậu ta cũng có thể nghĩ thoáng hơn, dù gì em cũng hiểu được cảm xúc của cậu ta khi đánh mất anh mà, cho nên cậu ta phải tự nghĩ thoáng thôi.”
Hai người trán cụng trán, nhìn nhau vài giây, cuối cùng Giản Tùy Anh chạm môi lên bờ môi cậu, “Em nói đúng, Tiểu Lâm là một người thông minh, nó sẽ… Ôi thôi… Về nhà đi.”
“Ừ, mai chúng mình hẹn vài người bên công ty trang trí nhà cửa đến, đi sang chung cư ngó xem, phải thiết kế tử tế.”
Trước khi Lý Ngọc khai giảng, hai người kịp quyết định phương án thiết kế rồi tiếp đó là bắt đầu khởi công.
Lý Ngọc mới khai giảng nên khá là bận, Giản Tùy Anh đi làm cũng không nhàn nhã gì cho cam. Hai người ai có thể dành thời gian rảnh là chắc chắn sẽ qua nhìn trang trí ngay. Bọn họ ôm tâm trạng mong chờ, muốn tạo ra một căn nhà hợp ý với họ nhất.
Trên cơ bản thì Giản Tùy Anh đi làm vào ban ngày, buổi chiều rảnh rang sẽ đi lựa đồ đạc với Lý Ngọc. Căn nhà trước đây của hắn cũng là nhìn bản thiết kế rồi hài lòng, sau đó trực tiếp giao cho người khác làm, chưa từng tự mình bày biện cả một căn nhà. Hai tầng cộng thêm một cái bể bơi, tầm khoảng hơn năm trăm mét vuông, sàn nhà gạch men, khung cửa, rèm che các thứ linh tinh gì đó đều phải tự đi chọn, giày vò hai người quá sức.
Cuối cùng, Giản Tùy Anh thực sự chẳng chịu nổi nữa, phất tay mặc kệ. Kiểu gì Lý Ngọc là sinh viên nên sẽ rảnh rang hơn, vừa có thời gian là sẽ tự chạy đến chợ vật liệu xây dựng, thi thoảng không quyết được thì chụp mấy tấm ảnh, bảo Giản Tùy Anh đi chọn cùng.
Cứ bận bịu non nửa năm như vậy, rốt cuộc căn nhà cũng đã được trang trí xong xuôi, đồ dùng sinh hoạt và đồ điện bên trong nhà sáng rỡ, hai người đứng giữa nhà, ngay cả mùi formaldehyd ập vào mặt cũng ngập tràn niềm vui mới cưới.
“Đệt, chẳng phải bảo sơn làm từ thiên nhiên 100%, không gây ô nhiễm, không chứa formaldehyd à?” Giản Tùy Anh chun mũi hít, nhất thời thất vọng.
“Quảng cáo thôi mà anh cũng tin, chỉ có thể nói là hàm lượng khá thấp, chứ có nguyên liệu trang trí nào thật sự không chứa nó đâu.” Lý Ngọc dùng đầu ngón tay vuốt vách tường bóng loáng. Nhìn kiệt tác mấy tháng qua của bọn họ, trong lòng cậu phấn khởi và tự hào khôn tả.
Giản Tùy Anh ỉu xìu dựa vào chiếc bàn cơm khắc gỗ thủ công chở bằng máy bay từ Ý tới, “Anh còn nghĩ sau khi trang hoàng rồi thì điều đầu tiên là vào quần nhau một bữa cho sướng, kết quả nhà mới toàn mùi, mất hứng ghê.”
Lý Ngọc nghe câu này của hắn, cũng bắt đầu tức bọn gian thương, “Thế chúng mình ra khách sạn đi, đi ngay và luôn.”
“Không được, xộc mùi làm anh khó chịu quá, tắt nắng rồi.” Giản Tùy Anh đứng dậy, “Kiểm tra một lượt đi, mở hết cửa sổ ra, để mau tản bớt mùi đã.”
Nét mặt Lý Ngọc tức thì sụp đổ, ngó nghiêng từ trên xuống dưới một lượt, mở hết cửa sổ ra, “Một tháng sau là dọn vào ở được rồi.”
Giản Tùy Anh ngẩng đầu nhìn cái đèn chùm mới thay, tán thưởng: “Ừm, đẹp lắm.”
Lý Ngọc ôm lấy hắn từ phía sau, than thở, “Không muốn ‘làm’ thật à?”
“Gượm đã, không chừng cơm nước xong anh lại nắng đó.”
Lý Ngọc gác cằm lên vai hắn, “Đợi một tháng sau, khi chúng mình dọn vào đây, chuyện đầu tiên là uỵch cho sướng một lần.”
“Ừ, uỵch ở mỗi phòng một lần.” Giản Tùy Anh liếm môi, cười ha ha không thôi.
Lý Ngọc dùng môi mình cọ đường cằm hắn, “Giờ em thấy hạnh phúc lắm.”
Giản Tùy Anh thả lỏng người, dựa vào người cậu, “Thì chắc chắn rồi, cái này mà em còn không biết thì đúng là hết thuốc chữa.”
“Anh Giản này, em có thể không gọi anh là anh Giản nữa được không?”
“Hả? Vậy em muốn gọi là gì?”
“Thì bọn Tiểu Trư Tiểu Miêu gì đó toàn gọi anh là Tùy Anh cả.”
“Ha, anh chưa nói là không cho em gọi mà, em cũng chưa hỏi anh.”
Lý Ngọc tức thì sửa miệng, “Tùy Anh à.”
“Ừ… Gọi là gì cũng không quan trọng…” Giản Tùy Anh cố tình ngả người về sau, đặt hết sức nặng toàn cơ thể lên người cậu.
Lý Ngọc đỡ cơ thể hắn, khẽ cười: “Gọi gì cũng được hả?”
“Em muốn gọi gì nào?”
“Gọi ‘bà xã’ được không?”
“Vớ vẩn, gọi ‘ông xã’ thì anh đồng ý.”
Lý Ngọc cắn tai hắn, đầu lưỡi lanh lẹ liếm vành tai hắn, “Ở nhà thì gọi là…”
Giản Tùy Anh bị cậu liếm đến là tê dại. Hắn đứng thẳng người, “Đậu xanh, đừng xà nẹo ở đây. Đi mau lên, anh cũng không muốn trúng độc đâu.”
Lý Ngọc phát bực buông hắn ra, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Hai người mang theo tâm trạng vui vẻ đi xuống nhà, bên ngoài ánh nắng sáng rực, năm tháng lắng đọng.
“Đúng rồi, anh nhớ ra một chuyện. Lần trước khi em tiễn ông nội anh đi từ chỗ này, rốt cuộc em đã ghé tai ông thì thầm gì đấy?”
Lý Ngọc mím miệng cười, “Không có gì quan trọng đâu.”
“Rốt cuộc là nói gì?”
“Em nói là, cháu sẽ chăm nom cho anh ấy, bảo ông cứ yên tâm nhé.”
“Vậy thôi à?”
“Chỉ vậy thôi.”
Ông nội à, ông cứ yên tâm giao anh Giản cho cháu đi. Tính tình anh ấy tệ hại vậy, chắc chắn người khác sẽ không chịu được đâu, nhưng cháu sẽ chăm sóc anh ấy suốt đời.
Ừ, được thôi.
END CHÍNH VĂN.
Giản Tùy Anh im lặng gật đầu, đỡ ba hắn lên xe. Đợi khi Giản Đông Viễn ngồi vào ghế rồi, Giản Tùy Lâm mới nâng cửa kính xe lên, chiếc xe dần lăn bánh.
Ngay khi Giản Tùy Anh âm thầm thở phào một hơi thì chiếc xe đó đột ngột dừng lại.
Xe tắt máy rất nhanh, Giản Tùy Lâm mở cửa xe, bước đến chỗ bọn họ.
Lý Ngọc siết chặt nắm đấm, nhìn Giản Tùy Lâm hơi đề phòng. Dù gì người này cũng từng tạo ra sự uy hiếp rất lớn đối với cậu và Giản Tùy Anh, chỉ cần nhìn thấy cậu ta đến gần Giản Tùy Anh là lòng cậu đã bực bội không chịu được.
Giản Tùy Lâm bước đến chỗ Giản Tùy Anh, tuy đèn ngoài cửa khách sạn không tính là sáng lắm, song cậu ta vẫn vừa liếc mắt là thấy cặp nhẫn đôi đang được đeo trên tay hai người. Con ngươi cậu ta co lại, ngực khó chịu tới nỗi suýt nữa không thở ra hơi.
Giản Tùy Anh hỏi: “Cậu còn chuyện gì nữa.”
Giản Tùy Lâm nhìn hắn đầy vẻ luyến lưu, “Anh, em có thể nói một câu với anh không?”
Cơ trên mặt Lý Ngọc co rút, hùng hổ trừng Giản Tùy Lâm.
Giản Tùy Anh nhìn cậu ta một lát, “Qua đây nói.” Nói xong thì tự bước sang chỗ tối bên cạnh.
Lý Ngọc đắn đo muốn nhấc chân theo sau, nhưng bị một cái nhìn của Giản Tùy Anh ngăn lại.
Cả hai đi đến chỗ tối, Giản Tùy Lâm hãy còn chưa kịp mở lời thì Giản Tùy Anh đã cướp lời trước, “Cậu cũng thấy đấy, tôi và Lý Ngọc không chia tay nổi, nếu cậu không mong chúng ta trở thành kẻ thù thì đừng nghĩ lệch lạc gì nữa.”
Cảm xúc Giản Tùy Lâm bỗng chốc hơi mất khống chế, cậu ta mở đôi mắt ửng đỏ của mình, “Anh à, em biết em không thay đổi được điều gì cả, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, dù nghe ngu lắm, song em vẫn muốn hỏi.”
“Cậu hỏi đi.”
Giản Tùy Lâm nức nở: “Nếu không có Lý Ngọc, nếu em đối xử tốt với anh hơn nó, thì anh có thể sẽ…”
“Không.” Giản Tùy Anh nói chắc như đinh đóng cột, “Tiểu Lâm này, cậu hãy nghe cho kĩ đây, tôi sẽ không thích cậu, chuyện này không hề liên quan đến Lý Ngọc hay bất kì một ai khác. Có Lý Ngọc hay không thì hai ta cũng không có cái khả năng đó, bởi vì cậu là em trai tôi, và tôi sẽ không thích em trai mình.”
Nước mắt Giản Tùy Lâm rơi xuống, “Vậy tại sao em lại yêu anh đến vậy? Anh em thì đã sao, có quan hệ máu mủ thì thế nào, tại sao em có thể yêu anh tới nhường ấy, mà anh không thể liếc nhìn em lấy một lần?”
Lòng Giản Tùy Anh bực bội khôn cùng, “Tôi không giống cậu. Cậu hãy đi tìm một người có thể ở bên đi, đừng đặt tâm tư lên người tôi nữa. Nếu cậu mong chúng ta quay trở lại như trước, thì từ nay về sau, cậu hãy hết hi vọng đó, sắm vai nhân vật đứa em trai của tôi. Lòng dạ Giản Tùy Anh tôi đây không được lớn, đời này rất hiếm khi khoan dung với người khác. Nể tình cậu từng suýt chết, tôi sẽ không so đo với cậu, cậu đừng để tôi phải tiếp tục hận cậu.”
Giản Tùy Lâm bật khóc, “Anh thật sự nghĩ em có thể thích người khác được ư?”
Giản Tùy Anh quát khẽ: “Thế cậu nghĩ cậu thích tôi thì tôi phải đồng ý hồ đồ với cậu bằng được chắc? Tôi có cuộc sống của riêng tôi, tôi có người tôi thích. Còn cả đời này của cậu, mãi mãi cũng chỉ là em trai tôi mà thôi. Nếu cậu còn muốn làm em trai tôi thì hãy bình thường hơn đi, nếu không, cậu cứ việc cút xéo khỏi cuộc đời tôi.”
“Anh!” Giản Tùy Anh nhào tới ôm hắn, “Em yêu anh, em yêu anh thật mà, yêu anh hơn bất cứ một ai khác trên thế giới này. Anh hiểu không, anh hiểu không?”
Cậu ta sẽ chỉ yêu một người đến thế trong đời này, chỉ yêu một người như vậy mà đã khiến trái tim cậu ta chết lặng. Người đó mãi mãi không thuộc về cậu ta, trong mắt người đó chỉ có kẻ khác, và suốt đời này, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết trong sự đau khổ khi cầu mà không có được.
Đây là cuộc đời của cậu ta ư? Tại sao? Tại sao cậu ta cứ phải là em trai của người đó!
Giản Tùy Anh hơi ngẩng cổ, thở dài thật sâu. Hiếm lắm hắn mới nảy sinh cảm xúc không đành lòng với người khác, và giờ đây hắn đang thực sự cảm thấy không đành lòng.
Rốt cuộc là thương xót cho cậu ta nhiều hơn, hay là hận cậu ta nhiều hơn, chính Giản Tùy Anh cũng không nói rõ được. Hắn không hiểu, tại sao lại có người sinh ra tình cảm với anh em ruột của mình được chứ – Đó là điều quá sức tưởng tượng đối với hắn, hắn thực sự không tài nào tiếp nhận nổi.
Hắn giơ tay lên, vỗ về đầu cậu ta, “Cậu đừng khóc nữa, ra dáng đàn ông con trai đi. Không phải cậu cứ muốn gì là có nấy đâu, nào có chuyện tốt vậy chứ. Tôi sẵn lòng bỏ qua cho những hiềm khích lúc trước, cậu nên thấy cảm ơn mới phải. Cậu cũng không cần phải hận Lý Ngọc đâu, chẳng ai nói trước được chuyện tương lai, ai biết tôi với Lý Ngọc có thể chung đường đến bao giờ, mà có khi đời tôi không chỉ yêu một mình cậu ấy, nhưng tôi vẫn chắc chắn đời tôi chỉ có một đứa em trai là cậu, bởi tôi nghĩ mẹ cậu cũng không sinh được nữa đâu. Vậy cậu vừa lòng chưa?”
Kiểu an ủi “Mẹ cậu không sinh được nữa, tôi chỉ có một đứa em trai là cậu thôi” này chỉ sợ có mỗi Giản Tùy Anh là nói ra được, song chỉ vỏn vẻn thế thôi cũng là sự dịu dàng chưa từng có của Giản Tùy Anh rồi – Điều này khiến nước mắt Giản Tùy Lâm tràn ra như vỡ đê, càng không nín khóc nổi. Cậu ta ôm Giản Tùy Anh, khóc đến là bi thương và bất lực.
Nước mắt không đổi được thứ gì cả, chỉ là sự phát tiết của cảm xúc mà thôi, nhưng Giản Tùy Lâm vẫn cần cái lý do này để có thêm một giây ôm người anh trai mình yêu nhất, dù chỉ là thêm một giây thôi.
Giản Tùy Anh không có kiên nhẫn dỗ người ta, nhưng cũng kiềm chế tính tình mà đi dỗ. Một mặt, hắn cũng hi vọng gia đình hòa thuận, không thì chuyện nhức đầu sẽ chất thành đống. Mặt khác, hắn không muốn phải chứng kiến cảnh em trai ruột của mình lái xe tông Lý Ngọc nữa, khi đó hắn đã cảm giác trái tim mình sắp sửa ngừng đập.
Hơn một năm nay đã xảy ra nhiều chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều mỏi mệt. Hắn chỉ muốn yên tâm nghỉ ngơi một thời gian ngắn, mong đợi những chuyện lông gà vỏ tỏi này không tái phát nữa, từ nay về sau có thể sống thoải mái.
Lý Ngọc đứng cách đó không xa lặng thinh nhìn bọn họ, lòng ngổn ngang trăm bề.
Sau khi tiễn cả Giản Tùy Lâm lẫn ba mình về, hắn và Lý Ngọc cũng đi ra bãi đỗ xe. Cảm xúc Giản Tùy Anh ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, dọc đường đi không nói câu nào.
Khi hai người bước vào xe rồi, Giản Tùy Anh mới thở dài, mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Ngọc nhổm người từ ghế lái sang chỗ hắn, dịu dàng nói: “Anh không sao chứ?”
“Cũng tạm.” Giản Tùy Anh nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Em nói xem, đây là nghiệp gì cơ chứ?”
Lý Ngọc vươn tay ôm hắn, “Không phải lỗi của anh đâu.”
Giản Tùy Anh tự giễu: “Người như anh tuyệt đối là thuộc loại hồng nhan họa thủy, sai là sai ở chỗ mẹ sinh ra anh tuyệt vời quá.”
Lý Ngọc lấy trán cọ má hắn, khẽ cười: “Đúng đấy, cái này thì không trách anh được.”
Nói đùa cũng không làm sự nặng nề trong lòng hắn vơi đi nửa phần, nét mặt Giản Tùy Anh lại ảm đạm, “Nhà họ Giản bọn anh chỉ có hai đứa con thôi, mà không đứa nào bình thường cả. Trông cậy vào nó nối dõi tông đường cũng không biết có đáng tin không, đậu má, chẳng lẽ lại trông cậy vào anh à, anh cong bẩm sinh đó.”
Lý Ngọc siết cánh tay, rầu rĩ nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng không tặng anh cho kẻ khác đâu.”
Giản Tùy Anh không yên lòng lắm: “Anh trai em không vấn đề gì chứ?”
Lý Ngọc dở khóc dở cười, “Anh trai em bình thường lắm, nhưng vì suốt ngày bận túi bụi nên vẫn chưa có bạn gái thôi, nhà em cũng sốt ruột lắm chứ bộ.”
“Vậy là được rồi, vậy là được rồi.” Giản Tùy Anh thật sự sợ gay sẽ lây lan, thế thì chết dở.
Lý Ngọc xoay mặt hắn sang, nghiêm túc nói: “Đừng suy nghĩ nữa, những chuyện đó không phải lỗi sai của anh. Em nghĩ trải qua việc sống chết rồi, chắc cậu ta cũng có thể nghĩ thoáng hơn, dù gì em cũng hiểu được cảm xúc của cậu ta khi đánh mất anh mà, cho nên cậu ta phải tự nghĩ thoáng thôi.”
Hai người trán cụng trán, nhìn nhau vài giây, cuối cùng Giản Tùy Anh chạm môi lên bờ môi cậu, “Em nói đúng, Tiểu Lâm là một người thông minh, nó sẽ… Ôi thôi… Về nhà đi.”
“Ừ, mai chúng mình hẹn vài người bên công ty trang trí nhà cửa đến, đi sang chung cư ngó xem, phải thiết kế tử tế.”
Trước khi Lý Ngọc khai giảng, hai người kịp quyết định phương án thiết kế rồi tiếp đó là bắt đầu khởi công.
Lý Ngọc mới khai giảng nên khá là bận, Giản Tùy Anh đi làm cũng không nhàn nhã gì cho cam. Hai người ai có thể dành thời gian rảnh là chắc chắn sẽ qua nhìn trang trí ngay. Bọn họ ôm tâm trạng mong chờ, muốn tạo ra một căn nhà hợp ý với họ nhất.
Trên cơ bản thì Giản Tùy Anh đi làm vào ban ngày, buổi chiều rảnh rang sẽ đi lựa đồ đạc với Lý Ngọc. Căn nhà trước đây của hắn cũng là nhìn bản thiết kế rồi hài lòng, sau đó trực tiếp giao cho người khác làm, chưa từng tự mình bày biện cả một căn nhà. Hai tầng cộng thêm một cái bể bơi, tầm khoảng hơn năm trăm mét vuông, sàn nhà gạch men, khung cửa, rèm che các thứ linh tinh gì đó đều phải tự đi chọn, giày vò hai người quá sức.
Cuối cùng, Giản Tùy Anh thực sự chẳng chịu nổi nữa, phất tay mặc kệ. Kiểu gì Lý Ngọc là sinh viên nên sẽ rảnh rang hơn, vừa có thời gian là sẽ tự chạy đến chợ vật liệu xây dựng, thi thoảng không quyết được thì chụp mấy tấm ảnh, bảo Giản Tùy Anh đi chọn cùng.
Cứ bận bịu non nửa năm như vậy, rốt cuộc căn nhà cũng đã được trang trí xong xuôi, đồ dùng sinh hoạt và đồ điện bên trong nhà sáng rỡ, hai người đứng giữa nhà, ngay cả mùi formaldehyd ập vào mặt cũng ngập tràn niềm vui mới cưới.
“Đệt, chẳng phải bảo sơn làm từ thiên nhiên 100%, không gây ô nhiễm, không chứa formaldehyd à?” Giản Tùy Anh chun mũi hít, nhất thời thất vọng.
“Quảng cáo thôi mà anh cũng tin, chỉ có thể nói là hàm lượng khá thấp, chứ có nguyên liệu trang trí nào thật sự không chứa nó đâu.” Lý Ngọc dùng đầu ngón tay vuốt vách tường bóng loáng. Nhìn kiệt tác mấy tháng qua của bọn họ, trong lòng cậu phấn khởi và tự hào khôn tả.
Giản Tùy Anh ỉu xìu dựa vào chiếc bàn cơm khắc gỗ thủ công chở bằng máy bay từ Ý tới, “Anh còn nghĩ sau khi trang hoàng rồi thì điều đầu tiên là vào quần nhau một bữa cho sướng, kết quả nhà mới toàn mùi, mất hứng ghê.”
Lý Ngọc nghe câu này của hắn, cũng bắt đầu tức bọn gian thương, “Thế chúng mình ra khách sạn đi, đi ngay và luôn.”
“Không được, xộc mùi làm anh khó chịu quá, tắt nắng rồi.” Giản Tùy Anh đứng dậy, “Kiểm tra một lượt đi, mở hết cửa sổ ra, để mau tản bớt mùi đã.”
Nét mặt Lý Ngọc tức thì sụp đổ, ngó nghiêng từ trên xuống dưới một lượt, mở hết cửa sổ ra, “Một tháng sau là dọn vào ở được rồi.”
Giản Tùy Anh ngẩng đầu nhìn cái đèn chùm mới thay, tán thưởng: “Ừm, đẹp lắm.”
Lý Ngọc ôm lấy hắn từ phía sau, than thở, “Không muốn ‘làm’ thật à?”
“Gượm đã, không chừng cơm nước xong anh lại nắng đó.”
Lý Ngọc gác cằm lên vai hắn, “Đợi một tháng sau, khi chúng mình dọn vào đây, chuyện đầu tiên là uỵch cho sướng một lần.”
“Ừ, uỵch ở mỗi phòng một lần.” Giản Tùy Anh liếm môi, cười ha ha không thôi.
Lý Ngọc dùng môi mình cọ đường cằm hắn, “Giờ em thấy hạnh phúc lắm.”
Giản Tùy Anh thả lỏng người, dựa vào người cậu, “Thì chắc chắn rồi, cái này mà em còn không biết thì đúng là hết thuốc chữa.”
“Anh Giản này, em có thể không gọi anh là anh Giản nữa được không?”
“Hả? Vậy em muốn gọi là gì?”
“Thì bọn Tiểu Trư Tiểu Miêu gì đó toàn gọi anh là Tùy Anh cả.”
“Ha, anh chưa nói là không cho em gọi mà, em cũng chưa hỏi anh.”
Lý Ngọc tức thì sửa miệng, “Tùy Anh à.”
“Ừ… Gọi là gì cũng không quan trọng…” Giản Tùy Anh cố tình ngả người về sau, đặt hết sức nặng toàn cơ thể lên người cậu.
Lý Ngọc đỡ cơ thể hắn, khẽ cười: “Gọi gì cũng được hả?”
“Em muốn gọi gì nào?”
“Gọi ‘bà xã’ được không?”
“Vớ vẩn, gọi ‘ông xã’ thì anh đồng ý.”
Lý Ngọc cắn tai hắn, đầu lưỡi lanh lẹ liếm vành tai hắn, “Ở nhà thì gọi là…”
Giản Tùy Anh bị cậu liếm đến là tê dại. Hắn đứng thẳng người, “Đậu xanh, đừng xà nẹo ở đây. Đi mau lên, anh cũng không muốn trúng độc đâu.”
Lý Ngọc phát bực buông hắn ra, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Hai người mang theo tâm trạng vui vẻ đi xuống nhà, bên ngoài ánh nắng sáng rực, năm tháng lắng đọng.
“Đúng rồi, anh nhớ ra một chuyện. Lần trước khi em tiễn ông nội anh đi từ chỗ này, rốt cuộc em đã ghé tai ông thì thầm gì đấy?”
Lý Ngọc mím miệng cười, “Không có gì quan trọng đâu.”
“Rốt cuộc là nói gì?”
“Em nói là, cháu sẽ chăm nom cho anh ấy, bảo ông cứ yên tâm nhé.”
“Vậy thôi à?”
“Chỉ vậy thôi.”
Ông nội à, ông cứ yên tâm giao anh Giản cho cháu đi. Tính tình anh ấy tệ hại vậy, chắc chắn người khác sẽ không chịu được đâu, nhưng cháu sẽ chăm sóc anh ấy suốt đời.
Ừ, được thôi.
END CHÍNH VĂN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.