Chương 17
Hoàng Chi
05/04/2021
Tại Cố gia.
Một căn biệt thự nguy nga tráng lệ nằm trên khu đất đắc địa của Đông Thành,nơi tắc đất là tắc vàng thì khuôn viên Cố gia trải dài hơn cả ngàn mét vuông,bên trong ngoài nhà ở,nơi nghỉ ngơi của các thành viên trong gia đình,thì bên ngoài khuôn viên giống như một khu vườn cổ tích thu nhỏ với đầy đủ các loại hoa quý hiếm,ở cạnh là một bể bơi rộng nước trong xanh,phía xa là đồng cỏ xanh thẫm cũng là sân gont thu nhỏ.Ở đây chẳng khác gì khu nghỉ dưỡng cao cấp thuộc chuẩn đẳng cấp quốc tế.
Lúc này trong nhà bà Gia Linh đang căn dặn người làm chuẩn bị đồ ăn lên vì đã đến giờ hẹn khách,ông Hải vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế sofa nhàn nhã uống trà,bà Gia Linh từ dưới bếp đi lên ngồi xuống đối diện chồng nói :
-Hào Đình ! Đã xuống chưa anh
Nói tới anh thì ông Hải có phần bực tức,hôm nay vì để tiếp đón Trần gia mà ông đã kêu anh về sớm,nhưng khi anh về từ chiều đến giờ vẫn chưa thấy mặt anh đâu cả,ông nhìn vợ nói :
-Vẫn chưa thấy nó xuống
-Vậy thôi để em lên kêu con xuống,chứ để khách đến rồi mà không thấy Hào Đình đâu thì ngại với bên Trần gia lắm
Nghe vợ nói phải ông Hải liền gật đầu nói :
-Ừm vậy em lên đó kêu nó xuống đi
Bà Gia Linh đứng dậy rời đi lên trên lầu.Lúc này bên trong căn phòng rộng lớn,phông màu xám trắng không quá tối cũng không quá sáng,trên chiếc giường trắng là chiếc áo vest đang nằm ngổn ngang do chủ nhân đã vô ý vứt bỏ,phía bên ngoài ban công của cửa sổ là bóng lưng cao lớn của một người đàn ông,trong chiếc áo sơ mi trắng cùng đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu đen lịch lãm.Trên tay đang cầm điếu xì gà cháy dở,hướng ánh mắt sâu lạnh nhìn về phía bầu trời đêm không có lấy một vì sao,sự tâm tối đó tương đồng với đáy mắt anh,ẩn hiện một nỗi niềm phiền muộn,đưa điếu xì gà lên miệng,hít lấy một hơi sâu,làn khói xám lượn lờ bay,càng làm gương mặt thêm thâm trầm lạnh lẽo.
"Cốc....cốc....cốc..."
Tiếng cửa phòng vang lên cùng giọng nói của bà Gia Linh.
-Hào Đình ! Con có trong phòng không ?Mẹ vào một chút được không ?
Giọng nói trầm khàn vang lên.
-Mẹ vào đi
Do cửa phòng không khóa nên bà Gia Linh đưa tay vặn chốt rồi đi vào,đưa mắt nhìn chiếc áo vứt bề bộn trên giường bà liền đi đến nhặt lên rồi đem treo móc treo lên,Hào Đình cũng cấm điếu xì gà đang cháy lên thành chắn của ban công,ngọn lửa đỏ tắt lịm,quay người trở vô phòng,đặt người ngồi xuống chiếc ghế anh hờ hững nói :
-Mẹ lên đây làm gì ?
Bà Gia Linh nhìn anh bằng đôi mắt có chút áy náy,đến ghế ngồi xuống đối diện anh,bà lên tiếng.
-Mẹ biết do mẹ ích kỷ mà để con phải thiệt,nhưng dù gì đó cũng là anh của con,thằng bé cũng chịu thiệt thòi quá nhiều rồi,chuyện hôn sự lần này coi như vì anh con mà con hãy cố chịu được không ?
Anh nhìn bà bằng đôi mắt lạnh lóe lên tia đau xót.
-Mẹ luôn nghĩ cho anh ấy,cái gì cũng là anh ấy trước.Có bao giờ mẹ tự hỏi tôi cần gì hay không ?Trong cái nhà này tôi chỉ là một cái bóng dật dờ,một người thế thân
Bà Gia Linh buồn bã nói :
-Mẹ xin lỗi,nhưng do anh con bệnh cho nên..
-Cho nên mọi thứ mẹ đều ưu tiên cho anh ấy đúng không ?Ngay cả chuyện lấy vợ dùm mẹ còn nghĩ ra nữa thì còn chuyện gì mẹ không thể chứ
Hào Đình kích động lên tiếng cắt ngang lời chưa nói hết của bà Gia Linh,khổ tâm mà bà khóc nói :
-Mẹ biết mẹ là người mẹ không tốt,mẹ có lỗi với con,nhưng mẹ chỉ xin con vì anh con mà chấp nhận cuộc hôn nhân này,chờ đến khi Hoài Lâm trở về thì con sẽ được tự do
-Mẹ ra ngoài đi
Bất ngờ bị anh đuổi khỏi phòng,bà Gia Linh sửng sốt nhìn anh.
-Cố gia sắp đến rồi con tranh thủ xuống để đón tiếp họ đi
-Tôi nói mẹ đi ra,mẹ nghe rõ chưa
Hào Đính lên tiếng nói lớn một lần nữa,bà Gia Linh thấy anh như vậy thì không nói gì nữa,hướng đến cửa mà rời đi.Khi cánh cửa khép lại với vẻ mặt mệt mỏi anh ngã lưng ra ghế,đặt tay lên vầng trán mà suy tư.
Xe của Tú An cũng vừa chạy vào cổng của Cố Gia,ông cụ Trần cùng Tính Nghĩa bước xuống trước rồi đến lượt Tú An rời khỏi xe.Lúc này ông Hải cùng bà Gia Linh đã đứng chờ sẵn thấy ba người liền bắt mặt vui mừng,ông Hải đưa tay về phía Tính Nghĩa.
-Chào thị trưởng Trần ! Cảm ơn anh đã hạ giá quan lâm đến đây ngày hôm nay
Sau đó nhìn đến ông cụ Trần vui vẻ nói :
-Chào Trần lão gia
Ông cụ cũng cười đáp lại.
-Điều là người nhà cả,ngài Cố đừng quá đa lễ
Bà Gia Linh lúc này mới nhìn đến Tú An hỏi.
-Còn đây chắc là con bé Tú An rồi,càng lớn càng xinh đẹp
Tú An lễ phép gật đầu cúi chào.
-Dạ con chào bác trai bác gái ạ
Bà Gia Linh đi đến cầm tay cô nói :
-Thôi vào nhà đi con,Hào Đình cũng chắc sắp xuống rồi
Ông Hải cũng nói :
-Mời Trần lão gia cùng thị trưởng vào nhà
Một căn biệt thự nguy nga tráng lệ nằm trên khu đất đắc địa của Đông Thành,nơi tắc đất là tắc vàng thì khuôn viên Cố gia trải dài hơn cả ngàn mét vuông,bên trong ngoài nhà ở,nơi nghỉ ngơi của các thành viên trong gia đình,thì bên ngoài khuôn viên giống như một khu vườn cổ tích thu nhỏ với đầy đủ các loại hoa quý hiếm,ở cạnh là một bể bơi rộng nước trong xanh,phía xa là đồng cỏ xanh thẫm cũng là sân gont thu nhỏ.Ở đây chẳng khác gì khu nghỉ dưỡng cao cấp thuộc chuẩn đẳng cấp quốc tế.
Lúc này trong nhà bà Gia Linh đang căn dặn người làm chuẩn bị đồ ăn lên vì đã đến giờ hẹn khách,ông Hải vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế sofa nhàn nhã uống trà,bà Gia Linh từ dưới bếp đi lên ngồi xuống đối diện chồng nói :
-Hào Đình ! Đã xuống chưa anh
Nói tới anh thì ông Hải có phần bực tức,hôm nay vì để tiếp đón Trần gia mà ông đã kêu anh về sớm,nhưng khi anh về từ chiều đến giờ vẫn chưa thấy mặt anh đâu cả,ông nhìn vợ nói :
-Vẫn chưa thấy nó xuống
-Vậy thôi để em lên kêu con xuống,chứ để khách đến rồi mà không thấy Hào Đình đâu thì ngại với bên Trần gia lắm
Nghe vợ nói phải ông Hải liền gật đầu nói :
-Ừm vậy em lên đó kêu nó xuống đi
Bà Gia Linh đứng dậy rời đi lên trên lầu.Lúc này bên trong căn phòng rộng lớn,phông màu xám trắng không quá tối cũng không quá sáng,trên chiếc giường trắng là chiếc áo vest đang nằm ngổn ngang do chủ nhân đã vô ý vứt bỏ,phía bên ngoài ban công của cửa sổ là bóng lưng cao lớn của một người đàn ông,trong chiếc áo sơ mi trắng cùng đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu đen lịch lãm.Trên tay đang cầm điếu xì gà cháy dở,hướng ánh mắt sâu lạnh nhìn về phía bầu trời đêm không có lấy một vì sao,sự tâm tối đó tương đồng với đáy mắt anh,ẩn hiện một nỗi niềm phiền muộn,đưa điếu xì gà lên miệng,hít lấy một hơi sâu,làn khói xám lượn lờ bay,càng làm gương mặt thêm thâm trầm lạnh lẽo.
"Cốc....cốc....cốc..."
Tiếng cửa phòng vang lên cùng giọng nói của bà Gia Linh.
-Hào Đình ! Con có trong phòng không ?Mẹ vào một chút được không ?
Giọng nói trầm khàn vang lên.
-Mẹ vào đi
Do cửa phòng không khóa nên bà Gia Linh đưa tay vặn chốt rồi đi vào,đưa mắt nhìn chiếc áo vứt bề bộn trên giường bà liền đi đến nhặt lên rồi đem treo móc treo lên,Hào Đình cũng cấm điếu xì gà đang cháy lên thành chắn của ban công,ngọn lửa đỏ tắt lịm,quay người trở vô phòng,đặt người ngồi xuống chiếc ghế anh hờ hững nói :
-Mẹ lên đây làm gì ?
Bà Gia Linh nhìn anh bằng đôi mắt có chút áy náy,đến ghế ngồi xuống đối diện anh,bà lên tiếng.
-Mẹ biết do mẹ ích kỷ mà để con phải thiệt,nhưng dù gì đó cũng là anh của con,thằng bé cũng chịu thiệt thòi quá nhiều rồi,chuyện hôn sự lần này coi như vì anh con mà con hãy cố chịu được không ?
Anh nhìn bà bằng đôi mắt lạnh lóe lên tia đau xót.
-Mẹ luôn nghĩ cho anh ấy,cái gì cũng là anh ấy trước.Có bao giờ mẹ tự hỏi tôi cần gì hay không ?Trong cái nhà này tôi chỉ là một cái bóng dật dờ,một người thế thân
Bà Gia Linh buồn bã nói :
-Mẹ xin lỗi,nhưng do anh con bệnh cho nên..
-Cho nên mọi thứ mẹ đều ưu tiên cho anh ấy đúng không ?Ngay cả chuyện lấy vợ dùm mẹ còn nghĩ ra nữa thì còn chuyện gì mẹ không thể chứ
Hào Đình kích động lên tiếng cắt ngang lời chưa nói hết của bà Gia Linh,khổ tâm mà bà khóc nói :
-Mẹ biết mẹ là người mẹ không tốt,mẹ có lỗi với con,nhưng mẹ chỉ xin con vì anh con mà chấp nhận cuộc hôn nhân này,chờ đến khi Hoài Lâm trở về thì con sẽ được tự do
-Mẹ ra ngoài đi
Bất ngờ bị anh đuổi khỏi phòng,bà Gia Linh sửng sốt nhìn anh.
-Cố gia sắp đến rồi con tranh thủ xuống để đón tiếp họ đi
-Tôi nói mẹ đi ra,mẹ nghe rõ chưa
Hào Đính lên tiếng nói lớn một lần nữa,bà Gia Linh thấy anh như vậy thì không nói gì nữa,hướng đến cửa mà rời đi.Khi cánh cửa khép lại với vẻ mặt mệt mỏi anh ngã lưng ra ghế,đặt tay lên vầng trán mà suy tư.
Xe của Tú An cũng vừa chạy vào cổng của Cố Gia,ông cụ Trần cùng Tính Nghĩa bước xuống trước rồi đến lượt Tú An rời khỏi xe.Lúc này ông Hải cùng bà Gia Linh đã đứng chờ sẵn thấy ba người liền bắt mặt vui mừng,ông Hải đưa tay về phía Tính Nghĩa.
-Chào thị trưởng Trần ! Cảm ơn anh đã hạ giá quan lâm đến đây ngày hôm nay
Sau đó nhìn đến ông cụ Trần vui vẻ nói :
-Chào Trần lão gia
Ông cụ cũng cười đáp lại.
-Điều là người nhà cả,ngài Cố đừng quá đa lễ
Bà Gia Linh lúc này mới nhìn đến Tú An hỏi.
-Còn đây chắc là con bé Tú An rồi,càng lớn càng xinh đẹp
Tú An lễ phép gật đầu cúi chào.
-Dạ con chào bác trai bác gái ạ
Bà Gia Linh đi đến cầm tay cô nói :
-Thôi vào nhà đi con,Hào Đình cũng chắc sắp xuống rồi
Ông Hải cũng nói :
-Mời Trần lão gia cùng thị trưởng vào nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.