Chương 18
Hoàng Chi
05/04/2021
Cả ba người theo ông Hải cùng bà Gia Linh đi vào bên trong,ngồi xuống ghế sopha thì đã có người dân trà bánh lên,Tú An đưa mắt nhìn quanh,nơi đây cũng không khác gì ở biệt uyển Trần gia,còn có phần xa xỉ hơn.Lúc này bà Gia Linh đứng lên nói :
-Thôi con cứ ngồi đây uống trà nha,bác xuống dưới xem người làm đã chuẩn bị cơm nước tới đâu rồi
Tú An mỉm cười gật đầu.
-Dạ bác cứ đi đi ạ
Bà Gia Linh đi rồi thì ba người đàn ông cùng nhau nói chuyện làm ăn với chính trị,nghe cũng không hiểu gì cảm thấy nhàm chán nên Tú An đứng lên,đi ra phía trước vườn đi dạo.Trời đêm thanh mát,khu vườn thật rộng Tú An cứ đi mãi mà không đến điểm dừng,lúc này cô nghe tiếng đập nước hơi mạnh,tò mò Tú An đi về hướng phía trước mặt nơi phát ra âm thanh.
Tú An dừng lại ở cạnh bể bơi,mặt hồ phẳng lặng im như tờ,đưa mắt nhìn xung quanh,dưới ánh đèn hơi mờ từ cây trụ gần đó Tú An không thấy có điểm gì khác lạ.Cho là do mình ảo giác nên cô định xoay người trở vô trong nhà.Bỗng,một tiếng động lớn vang lên ở dưới bể bơi,rất gần chỗ cô đang đứng ,một người vừa ngoi lên mặt nước,cả khuôn mặt ướt đẫm vì nước,phần thân trần trụi lộ ra vòng ngực vạm vỡ rắn chắc,do quá bất ngờ mà Tú An có phần hoảng loạn cô la lớn.
-A..aaaa
Trong tình thế như vậy cô bất cẩn trượt chân cả người ngã nhào xuống hồ bơi.
"Bùm"
Khi cả người cô nằm trọn trong lòng hồ,cái lạnh làm cô tỉnh táo,nước làm đầu tóc cô rối bời,bộ dạng có phần chật vật,đưa tay lau đi màn nước trên mặt,cô nhìn về phía trước mặt mình.
Hào Định cảm thấy bực tức nên muốn xuống bể bơi tắm để giải tỏa tâm trạng,nhưng anh không ngờ lại gặp tình cảnh thế này,đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía cô,đáy mặt hiện lên tia bất ngờ,xen lẫn kinh ngạc,giống như vừa có thứ gì đã xáo động mặt hồ vốn tĩnh lặng.
-Anh là ai ? Sao anh ở đây ?
Tú An lên tiếng phá tan đi bầu không khí im lặng,Hào Đình nhanh chóng khôi phục lại tâm tình,nhếch đôi môi cong tà mị,anh lạnh giọng.
-Có ai vào nhà người khác mà hỏi câu ngu ngốc như em không ?
Tú An có chút dao động khi nghe giọng nói có phần quen thuộc,cô cứ ngỡ là vừa nghe được từ người mình mong nhớ,nhưng rất nhanh sau đó cô định thần lại nhìn anh nói.
-Sao lại nói tôi ngốc chứ ?
Hào Định bật cười lớn.
-Vậy em thử nói xem,một người xa lạ đến hỏi chủ nhân của ngôi nhà mình đến là ai,sao lại ở đây ?Nếu không bảo ngốc thì bảo là gì hả ?Nhà tôi thì ở tôi ở,đâu cần phải có lí do
Tú An á khẩu trước lời nói mạnh mẽ của anh,cô kiểu dỗi mà quay mặt hướng đến đi vào,Hào Định cũng cười rồi đi theo phía sau cô nói.
-Sao không nói gì nữa ?Có phải vì tôi nói quá đúng nên em không còn gì để nói đúng không ?
Tú An đang dỗi thêm bị anh nói khích mà cáu lên,quay mặt lại phía anh,đưa tay hắc nước về phía anh cáu gắt.
-Anh thôi đi,tôi đã im thì anh phải tự hiểu chứ,mắc gì anh cứ thích khơi lại nỗi đau của người khác vậy
Hào Định mặc cho cô nghịch nước,anh hờ hững nói :
-Tôi có làm gì em đâu ?
-Anh còn nói,tôi không nói với anh nữa,tôi lên bờ đây
Nói xong Tú An quay người ra sức đi nhanh hơn về phía bờ,khi đã đến nơi cô đưa chân đặt lên thềm để leo lên,khi cả người cô đã đứng trên thềm rồi,định vào nhà thì do gạch trơn trượt thêm chân cô đang ướt nước mà cả người cô lại đổ nhào về phía sau.
Tú An tưởng rằng mình sẽ như lần trước mà rơi đùng xuống nước,nhưng không,cô cảm nhận cả thân người được vật gì rắn chắc đang giữ lại,dần hé mở mắt ra,trước mặt cô là gương mặt anh đang nhìn cô cười,dáng vẻ cực kỳ yêu nghiệt,giây phút bắt gặp nụ cười đó tim Tú An đập mạnh trong lồng ngực,một cảm giác kì lạ nhưng cũng vừa quen thuộc nảy lên trong lòng,cô lắc đầu để xua đi ảo giác trong đầu mình.
-Anh làm gì vậy ?Buông tôi xuống đi
"Bùm"
Một tiếng,cả người Tú An yên vị trong lòng nước lạnh lẽo,cô trừng mắt nhìn anh giận dữ quát.
-Sao anh lại bỏ tôi xuống nước chứ ?Anh đúng là một người độc ác
Hào Đình hừ lạnh.
-Chứ lúc nãy ai bảo tôi buông xuống,tôi đang chiều theo ý em theo
Tú An tức nghẹn họng,không muốn đôi co thêm với anh,cô lại trèo lên bờ,lần này rút kinh nghiệm cô cẩn thận hơn.Một cơn gió đêm thổi qua người,ở Đông Thành khi về đêm trời rất lạnh thêm bây giờ cô lại đang ướt sũng,bất giác rùng mình,cô đưa hai tay ôm lấy người mình,bất ngờ cô cảm nhận có một sự ấm áp truyền từ lưng đến,Tú An nhìn đến thì thấy Hào Đình đang đứng ở phía sau lưng cô,anh vừa mới khoác một chiếc áo choàng lên người cô.Tú An cảm thấy anh cũng không đáng ghét lắm,lí nhí nói.
-Cảm ơn anh
Tú An đi nhanh trở vào nhà,cô không biết từ xa có ánh mắt như chim ưng lóe sáng trong đêm mà dõi theo cô,cùng với cánh môi khẽ nhếch với ý cười hiện rõ trên gương mặt băng lãnh.
-Thôi con cứ ngồi đây uống trà nha,bác xuống dưới xem người làm đã chuẩn bị cơm nước tới đâu rồi
Tú An mỉm cười gật đầu.
-Dạ bác cứ đi đi ạ
Bà Gia Linh đi rồi thì ba người đàn ông cùng nhau nói chuyện làm ăn với chính trị,nghe cũng không hiểu gì cảm thấy nhàm chán nên Tú An đứng lên,đi ra phía trước vườn đi dạo.Trời đêm thanh mát,khu vườn thật rộng Tú An cứ đi mãi mà không đến điểm dừng,lúc này cô nghe tiếng đập nước hơi mạnh,tò mò Tú An đi về hướng phía trước mặt nơi phát ra âm thanh.
Tú An dừng lại ở cạnh bể bơi,mặt hồ phẳng lặng im như tờ,đưa mắt nhìn xung quanh,dưới ánh đèn hơi mờ từ cây trụ gần đó Tú An không thấy có điểm gì khác lạ.Cho là do mình ảo giác nên cô định xoay người trở vô trong nhà.Bỗng,một tiếng động lớn vang lên ở dưới bể bơi,rất gần chỗ cô đang đứng ,một người vừa ngoi lên mặt nước,cả khuôn mặt ướt đẫm vì nước,phần thân trần trụi lộ ra vòng ngực vạm vỡ rắn chắc,do quá bất ngờ mà Tú An có phần hoảng loạn cô la lớn.
-A..aaaa
Trong tình thế như vậy cô bất cẩn trượt chân cả người ngã nhào xuống hồ bơi.
"Bùm"
Khi cả người cô nằm trọn trong lòng hồ,cái lạnh làm cô tỉnh táo,nước làm đầu tóc cô rối bời,bộ dạng có phần chật vật,đưa tay lau đi màn nước trên mặt,cô nhìn về phía trước mặt mình.
Hào Định cảm thấy bực tức nên muốn xuống bể bơi tắm để giải tỏa tâm trạng,nhưng anh không ngờ lại gặp tình cảnh thế này,đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía cô,đáy mặt hiện lên tia bất ngờ,xen lẫn kinh ngạc,giống như vừa có thứ gì đã xáo động mặt hồ vốn tĩnh lặng.
-Anh là ai ? Sao anh ở đây ?
Tú An lên tiếng phá tan đi bầu không khí im lặng,Hào Đình nhanh chóng khôi phục lại tâm tình,nhếch đôi môi cong tà mị,anh lạnh giọng.
-Có ai vào nhà người khác mà hỏi câu ngu ngốc như em không ?
Tú An có chút dao động khi nghe giọng nói có phần quen thuộc,cô cứ ngỡ là vừa nghe được từ người mình mong nhớ,nhưng rất nhanh sau đó cô định thần lại nhìn anh nói.
-Sao lại nói tôi ngốc chứ ?
Hào Định bật cười lớn.
-Vậy em thử nói xem,một người xa lạ đến hỏi chủ nhân của ngôi nhà mình đến là ai,sao lại ở đây ?Nếu không bảo ngốc thì bảo là gì hả ?Nhà tôi thì ở tôi ở,đâu cần phải có lí do
Tú An á khẩu trước lời nói mạnh mẽ của anh,cô kiểu dỗi mà quay mặt hướng đến đi vào,Hào Định cũng cười rồi đi theo phía sau cô nói.
-Sao không nói gì nữa ?Có phải vì tôi nói quá đúng nên em không còn gì để nói đúng không ?
Tú An đang dỗi thêm bị anh nói khích mà cáu lên,quay mặt lại phía anh,đưa tay hắc nước về phía anh cáu gắt.
-Anh thôi đi,tôi đã im thì anh phải tự hiểu chứ,mắc gì anh cứ thích khơi lại nỗi đau của người khác vậy
Hào Định mặc cho cô nghịch nước,anh hờ hững nói :
-Tôi có làm gì em đâu ?
-Anh còn nói,tôi không nói với anh nữa,tôi lên bờ đây
Nói xong Tú An quay người ra sức đi nhanh hơn về phía bờ,khi đã đến nơi cô đưa chân đặt lên thềm để leo lên,khi cả người cô đã đứng trên thềm rồi,định vào nhà thì do gạch trơn trượt thêm chân cô đang ướt nước mà cả người cô lại đổ nhào về phía sau.
Tú An tưởng rằng mình sẽ như lần trước mà rơi đùng xuống nước,nhưng không,cô cảm nhận cả thân người được vật gì rắn chắc đang giữ lại,dần hé mở mắt ra,trước mặt cô là gương mặt anh đang nhìn cô cười,dáng vẻ cực kỳ yêu nghiệt,giây phút bắt gặp nụ cười đó tim Tú An đập mạnh trong lồng ngực,một cảm giác kì lạ nhưng cũng vừa quen thuộc nảy lên trong lòng,cô lắc đầu để xua đi ảo giác trong đầu mình.
-Anh làm gì vậy ?Buông tôi xuống đi
"Bùm"
Một tiếng,cả người Tú An yên vị trong lòng nước lạnh lẽo,cô trừng mắt nhìn anh giận dữ quát.
-Sao anh lại bỏ tôi xuống nước chứ ?Anh đúng là một người độc ác
Hào Đình hừ lạnh.
-Chứ lúc nãy ai bảo tôi buông xuống,tôi đang chiều theo ý em theo
Tú An tức nghẹn họng,không muốn đôi co thêm với anh,cô lại trèo lên bờ,lần này rút kinh nghiệm cô cẩn thận hơn.Một cơn gió đêm thổi qua người,ở Đông Thành khi về đêm trời rất lạnh thêm bây giờ cô lại đang ướt sũng,bất giác rùng mình,cô đưa hai tay ôm lấy người mình,bất ngờ cô cảm nhận có một sự ấm áp truyền từ lưng đến,Tú An nhìn đến thì thấy Hào Đình đang đứng ở phía sau lưng cô,anh vừa mới khoác một chiếc áo choàng lên người cô.Tú An cảm thấy anh cũng không đáng ghét lắm,lí nhí nói.
-Cảm ơn anh
Tú An đi nhanh trở vào nhà,cô không biết từ xa có ánh mắt như chim ưng lóe sáng trong đêm mà dõi theo cô,cùng với cánh môi khẽ nhếch với ý cười hiện rõ trên gương mặt băng lãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.