Chương 19
Hoàng Chi
05/04/2021
Tú An vừa bước vào thì cả ba người đàn ông điều sửng sốt trước bộ dạng có phần nhếch nhác của cô,cả người quần áo ướt đẫm,đầu tóc rối bời,ông cụ Trần lên lo lắng lên tiếng hỏi :
-Tú An ! Con sao vậy ?
Tính Nghĩa bên cạnh cũng khẩn trương hỏi :
-Sao vậy ?Đã xảy ra chuyện gì ?
Ông Hải cũng cất tiếng nói :
-Có chuyện gì vậy ?
Tú An không biết phải nói làm sao,qua hồi lâu cô đành cười ngượng nói :
-Dạ do cháu sơ ý trượt chân ngã xuống hồ bơi thôi ạ
Lúc này cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm,ông Hải nhìn cô nói :
-Cả người con ướt hết cả rồi,thôi để ta kêu bác gái dẫn con lên lầu thay đồ nha
Cùng lúc bà Gia Linh từ bếp bước ra,nghe được lời chồng nói cùng thấy bộ dạng của Tú An như vậy,bà liền đi đến nắm tay cô nói :
-Con lên đây theo bác
Tú An cúi đầu lễ phép với cả ba rồi theo bà Gia Linh lên trên lầu,dẫn cô vào phòng mình rồi bà đi đến chỗ tủ mở lấy ra một cái váy,màu hồng phấn trang nhã,kiểu dáng cũng rất đẹp,đi đến đưa cho Tú An,bà nói :
-Con mặc cái này đỡ nha
Do vóc người của Tú An cũng nhỏ nhắn tương đương với bà Gia Linh nên đồ bà chắc cô cũng mặc vừa,cầm lấy đồ trên tay cô nở nụ cười rồi nói :
-Con cảm ơn bác gái
Thấy cô khách sáo như vậy bà Gia Linh liền nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nói :
-Sắp là người một nhà cả con đừng nên phép tắc như vậy.Thôi con ở đây thay đồ đi để bác trở xuống nhà coi kêu người dọn cơm,xong con trở xuống là vừa kịp lúc ăn luôn đó
Tú An gật đầu lễ phép.
-Dạ
Bà Gia Linh nhìn cô nở nụ cười hài lòng,sau đó bà rời khỏi phòng.Lúc này chỉ còn một mình Tú An mới nhìn kỉ căn phòng,mọi thứ bày trí rất sang trọng,ánh mắt Tú An chợt dừng lại ở tấm ảnh to treo ở trên tường,trên ảnh hình của bà Gia Linh thời còn trẻ cùng chồng là ông Hải,kế bên là hai đứa bé trai kháu khỉnh dễ thương,nhìn nụ cười trên gương mặt họ sẽ thấy đây là một gia đình hạnh phúc.
Tú An cầm lấy chiếc váy bà Gia Linh đã đưa đi vào phòng tắm.Chỉ tầm lát sau thì cô đã trở ra,chiếc đầm hồng nhẹ nhàng không hề trông cô đứng tuổi,ngược lại thấy được sự thanh thoát toát ra trên người cô,tóc đã ướt nên Tú An đành để xõ xuống vai,cảm thấy đã ổn cô liền bước đi ra khỏi phòng,do lần đầu mặc đồ của người lạ nên có chút không quen mà Tú An cứ nhìn xuống chiếc váy,vì vậy mà cô không thấy được có người đang đứng ở phía trước mặt mình nên cô đâm sầm vào.
Cái đầu có phần đau đớn khi cô vừa đâm vào một cái gì rất cứng,giống như một tảng băng vậy vì cứng và còn mang chút hơi lạnh,cô khẽ rên lên.
-Ui da
Tú An ngước mặt lên nhìn thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc,cô tròn mắt há hốc mồm nói :
-Sao lại là anh ?
Hạo Đình với vẻ mặt không có gì là bất ngờ,anh cười cười rồi nói :
-Dường như hai lần té lúc nãy não em bị úng nước rồi thì phải
Nghe anh nói thế Tú An nổi sùng lên,gắt gỏng.
-Anh nói não ai úng nước hả ?Có anh úng thì có
Hào Đình bật cười,ánh mắt nhìn cô với vẻ thích thú.
-Coi mặt em tức giận kìa,nhìn cũng dễ thương đó
Lại bị anh trêu chọc,đang tức lại càng thêm bốc hỏa,Tú An nói :
-Ai thèm tức giận với một người xa lạ như anh chứ.Tránh ra cho tôi đi
Hào Đình đang đứng chắn trước mặt cô,không những không tránh mà anh còn tiến đến gần cô hơn,anh tiến thì cô lại lùi,cứ như vậy cho đến khi phía sau lưng Tú An là bức tường cứng lạnh thì anh cũng gần ngay gang tấc mà mặt đối mặt với cô,hai tay anh chống lên tường để giam hãm cô lại,Tú An lên tiếng.
-Anh định làm gì hả ?
Vừa nói ánh mắt Tú An cũng chạm vào đáy mắt sâu thẳm của Hào Đình,như bị cuốn hút vì có chút gì quen thuộc mà Tú An ngẩn người,Hào Định cúi mặt áp sát môi mình lên môi cô,lúc đầu chỉ là sự nhẹ nhàng mơn trớn trên cánh môi cô,như chiếc ván lướt đều đều trên mặt biển,càng lúc lại càng mạnh mẽ hơn,xé nước mà rẽ sóng,nút lấy cánh môi mềm của cô,khẽ cạy hàm răng ra,chiếc lưỡi mềm luồn lách đi vào bên trong khoang miệng,quấn quýt triền miên khuấy đảo.Tú An vì một sự quen thuộc thoáng qua mà mất cảnh giác,lúc này bừng tỉnh cô vội cắn mạnh vào lưỡi anh,đưa hai tay cố sức đẩy thật mạnh anh ra,cô nói lớn :
-Anh đúng là vô sĩ
Sau khi thoát khỏi vòng tay anh cô không dám quay lại nhìn anh mà một hơi chạy nhanh xuống lầu.
Hào Đình cảm nhận trong miệng có vị mặn mặn,dòng máu đỏ rỉ ra bên mép miệng,anh đưa tay quẹt ngang mà lau đi,hướng mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ đang dần khuất sau lối cầu thang,đôi môi nhếch cười đầy mị hoặc.
-Tú An ! Con sao vậy ?
Tính Nghĩa bên cạnh cũng khẩn trương hỏi :
-Sao vậy ?Đã xảy ra chuyện gì ?
Ông Hải cũng cất tiếng nói :
-Có chuyện gì vậy ?
Tú An không biết phải nói làm sao,qua hồi lâu cô đành cười ngượng nói :
-Dạ do cháu sơ ý trượt chân ngã xuống hồ bơi thôi ạ
Lúc này cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm,ông Hải nhìn cô nói :
-Cả người con ướt hết cả rồi,thôi để ta kêu bác gái dẫn con lên lầu thay đồ nha
Cùng lúc bà Gia Linh từ bếp bước ra,nghe được lời chồng nói cùng thấy bộ dạng của Tú An như vậy,bà liền đi đến nắm tay cô nói :
-Con lên đây theo bác
Tú An cúi đầu lễ phép với cả ba rồi theo bà Gia Linh lên trên lầu,dẫn cô vào phòng mình rồi bà đi đến chỗ tủ mở lấy ra một cái váy,màu hồng phấn trang nhã,kiểu dáng cũng rất đẹp,đi đến đưa cho Tú An,bà nói :
-Con mặc cái này đỡ nha
Do vóc người của Tú An cũng nhỏ nhắn tương đương với bà Gia Linh nên đồ bà chắc cô cũng mặc vừa,cầm lấy đồ trên tay cô nở nụ cười rồi nói :
-Con cảm ơn bác gái
Thấy cô khách sáo như vậy bà Gia Linh liền nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nói :
-Sắp là người một nhà cả con đừng nên phép tắc như vậy.Thôi con ở đây thay đồ đi để bác trở xuống nhà coi kêu người dọn cơm,xong con trở xuống là vừa kịp lúc ăn luôn đó
Tú An gật đầu lễ phép.
-Dạ
Bà Gia Linh nhìn cô nở nụ cười hài lòng,sau đó bà rời khỏi phòng.Lúc này chỉ còn một mình Tú An mới nhìn kỉ căn phòng,mọi thứ bày trí rất sang trọng,ánh mắt Tú An chợt dừng lại ở tấm ảnh to treo ở trên tường,trên ảnh hình của bà Gia Linh thời còn trẻ cùng chồng là ông Hải,kế bên là hai đứa bé trai kháu khỉnh dễ thương,nhìn nụ cười trên gương mặt họ sẽ thấy đây là một gia đình hạnh phúc.
Tú An cầm lấy chiếc váy bà Gia Linh đã đưa đi vào phòng tắm.Chỉ tầm lát sau thì cô đã trở ra,chiếc đầm hồng nhẹ nhàng không hề trông cô đứng tuổi,ngược lại thấy được sự thanh thoát toát ra trên người cô,tóc đã ướt nên Tú An đành để xõ xuống vai,cảm thấy đã ổn cô liền bước đi ra khỏi phòng,do lần đầu mặc đồ của người lạ nên có chút không quen mà Tú An cứ nhìn xuống chiếc váy,vì vậy mà cô không thấy được có người đang đứng ở phía trước mặt mình nên cô đâm sầm vào.
Cái đầu có phần đau đớn khi cô vừa đâm vào một cái gì rất cứng,giống như một tảng băng vậy vì cứng và còn mang chút hơi lạnh,cô khẽ rên lên.
-Ui da
Tú An ngước mặt lên nhìn thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc,cô tròn mắt há hốc mồm nói :
-Sao lại là anh ?
Hạo Đình với vẻ mặt không có gì là bất ngờ,anh cười cười rồi nói :
-Dường như hai lần té lúc nãy não em bị úng nước rồi thì phải
Nghe anh nói thế Tú An nổi sùng lên,gắt gỏng.
-Anh nói não ai úng nước hả ?Có anh úng thì có
Hào Đình bật cười,ánh mắt nhìn cô với vẻ thích thú.
-Coi mặt em tức giận kìa,nhìn cũng dễ thương đó
Lại bị anh trêu chọc,đang tức lại càng thêm bốc hỏa,Tú An nói :
-Ai thèm tức giận với một người xa lạ như anh chứ.Tránh ra cho tôi đi
Hào Đình đang đứng chắn trước mặt cô,không những không tránh mà anh còn tiến đến gần cô hơn,anh tiến thì cô lại lùi,cứ như vậy cho đến khi phía sau lưng Tú An là bức tường cứng lạnh thì anh cũng gần ngay gang tấc mà mặt đối mặt với cô,hai tay anh chống lên tường để giam hãm cô lại,Tú An lên tiếng.
-Anh định làm gì hả ?
Vừa nói ánh mắt Tú An cũng chạm vào đáy mắt sâu thẳm của Hào Đình,như bị cuốn hút vì có chút gì quen thuộc mà Tú An ngẩn người,Hào Định cúi mặt áp sát môi mình lên môi cô,lúc đầu chỉ là sự nhẹ nhàng mơn trớn trên cánh môi cô,như chiếc ván lướt đều đều trên mặt biển,càng lúc lại càng mạnh mẽ hơn,xé nước mà rẽ sóng,nút lấy cánh môi mềm của cô,khẽ cạy hàm răng ra,chiếc lưỡi mềm luồn lách đi vào bên trong khoang miệng,quấn quýt triền miên khuấy đảo.Tú An vì một sự quen thuộc thoáng qua mà mất cảnh giác,lúc này bừng tỉnh cô vội cắn mạnh vào lưỡi anh,đưa hai tay cố sức đẩy thật mạnh anh ra,cô nói lớn :
-Anh đúng là vô sĩ
Sau khi thoát khỏi vòng tay anh cô không dám quay lại nhìn anh mà một hơi chạy nhanh xuống lầu.
Hào Đình cảm nhận trong miệng có vị mặn mặn,dòng máu đỏ rỉ ra bên mép miệng,anh đưa tay quẹt ngang mà lau đi,hướng mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ đang dần khuất sau lối cầu thang,đôi môi nhếch cười đầy mị hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.