Chương 10: C10
Tường Vy ( Han )
01/09/2023
Bị Trần Quý Thành 'chơi' đến mệt lã người, Nguyễn Nghi chỉ cử động ngón tay thôi cũng thấy đau nhói. Hiện tại thì cũng đã đầu giờ chiều. Cô cố gắng lắm mới bò dậy nỗi vào phòng tắm.
"Mình mới 16 tuổi đã bị làm đến mức này, nếu mọi người ở Việt Nam biết được liệu có... Có xa lánh mình không đây? Mà lo gì chứ, cả đời này xem ra không thể về rồi."_ Ánh mắt Nguyễn Nghi bi thương nước mắt cứ tuông trào không thể khống chế được.
"Nguyễn Nghi."
Bên ngoài có người gọi tên cô. Giọng trầm có chút không thành thục Việt ngữ này còn có ai ngoài Trần Quý Thành nữa. Nguyễn Nghi vội lau người "Dạ" một tiếng đáp lại hắn.
'Cạch'
"Oái... Chú làm gì vậy, tự ý xông vào nhà tắm của người ta biết cái gì gọi là dân chủ không đó?"_ Nguyễn Nghi mặt đỏ bừng, dùng chiếc khăn tắm che người lại uất ức quát thẳng vào mặt Quý Thành.
"Nhà tắm của em? Nhà này có cái gì là của em? Cả em cũng pà của tôi còn gì?"
"Em... Chú biến thái."
"Phải, tôi biến thái nên mới biến em thành bộ dạng cả đứng còn phải run rẩy thế này, tuyệt đẹp."
Đúng là không cãi lại tên già này Nguyễn Nghi cũng chả thèm chấp nhất người cao tuổi. Trần Quý Thành cười phì không trêu cô nữa. Hắn ra khỏi phòng tắm nước đến chiếc giường nằm xuống đấy đợi Nguyễn Nghi.
Một lúc sau Nguyễn Nghi bước ra ngoài không ngờ Trần Quý Thành lại ngủ quên mất, có vẻ công việc hắn rất bận. Hiếm khi Quý Thành ngủ say thế này Nguyễn Nghi không nỡ gọi dậy.
"Định bỏ trốn sao?"
"Chú...!!!"_ Bất ngờ bị hỏi Nguyễn Nghi giật cả mình, lúc nãy còn ngủ rất say bây giờ lại tỉnh táo như vậy, Quý Thành có thật là con người không?
"Em tưởng chú ngủ rồi nên không nỡ gọi chú vậy. Chú mệt lắm hả?"_ Nét mặt cô có vài phần lo lắng.
"Ừm... Xử lí một số chuyện, đi thôi... đi ăn cơm."
Trần Quý Thành ôm vòng lấy eo Nguyễn Nghi không quên khom người hôn vào má cô ấy một cái. Cuộc sống hiện tại rất tốt, Nguyễn Nghi cũng dần quen rồi. Chỉ là... Chỉ là có chút nguy hiểm đến lúc chết cũng không biết bản thân vì sao mà chết nữa.
Dưới nhà mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết. Nguyễn Nghi lại bị ép ngồi vào vị trí chủ nhà. Dì Hồng mang ra một thố hầm rất bắt mắt mùi vị, nhưng nhìn vào Nguyễn Nghi lại có chút cau mày.
"Đây là gì vậy? Là củ gừng sao? Nhiều gừng quá."
"Trời ơi... Đây là nhân sâm thưa cô, là sâm ngọc linh tận 150 tuổi ạ."
Nguyễn Nghi tròn mắt thèm thuồng, thì ra đây là củ nhân sâm. Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô mới được nhìn tận mắt loài củ quý hiếm như vậy. Nhìn Nguyễn Nghi lạ lẫm với mọi thứ đắt tiền Trần Quý Thành đau lòng càng muốn bù đắp những thiếu thốn cho cô ấy.
"Em ăn được chưa? Có thể ăn thật sao?"
"Đều là của em."
Xác nhận Trần Quý Thành cho phép thật Nguyễn Nghi mới dám cầm lấy chiếc thìa vàng múc một miếng nhân sâm lớn cho vào miệng. Nhưng đến lúc thưởng thức thì có gì đó rất lạ.
"Thế nào? Ngon không?"_ Quý Thành cười ngọt nhìn Nguyễn Nghi ánh mắt say tình.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào hắn anh mắt tràn trề thất vọng. "Tưởng là sẽ ngon nhưng sao nó lạ quá? Nhân sâm giống ngư khoai sắn vậy đó... hay là chú mua nhầm hàng giả rồi?"
Mọi người trong nhà nghe câu nói này của cô đều bật cười thành tiếng, cả Trần Quý Thành còn không nhịn được. Có thể xem Nguyễn Nghi là người quê mùa không biết thưởng thức mỹ vị, nhưng với Quý Thành mà nói hắn lại thấy cô rất dễ thương đơn thuần.
Nhìn mọi người cười thế này Nguyễn Nghi bắt đầu thấy ngại, ngại vì bản thân mình ngu ngốc thốt ra mấy lời kém kiến thức đó trước mặt người giàu, nhưng thật vị nó chẳng có gì đặc biệt hết.
"Cười cái gì? Nguyễn Nghi nói không ngon tức là như vậy? Câm miệng hết đi."
Bị Trần Quý Thành cảnh cáo bọn họ đều cúi mặt lui ra ngoài, hắn rõ là bênh vực Nguyễn Nghi vô điều kiện dù sai cũng thành đúng.
Nhưng cũng không vì vậy mà để Nguyễn Nghi như kẻ ngốc cái gì cũng không biết không hiểu, Trần Quý Thành giải thích cho cô ấy.
"Cái này là nhân sâm vị không ngon chắc do tùy cảm nhận. Nhưng thuộc hàng đại bổ rất tốt, công dụng đi đôi giá tiền."
"Nó tốt cho sức khỏe là nhiều tiền? Cứ tưởng ngon dữ lắm ai nhè đâu vị chỉ ngọt ngọt còn hơi chút đắng thế này."
Nhân lúc Nguyễn Nghi đang trề môi suy ngẫm lại bị Trần Quý Thành nhân cơ hội đớp lấy môi cô ấy ngấu nghiến. Chưa ăn được gì đã bị Trần Quý Thành hôn đến no căng. Nguyễn Nghi mệt mỏi dùng sức đẩy hắn mới yên ổn ăn được bữa cơm chiều này.
"Chuyện cha vợ đã xong rồi, phẫu thuật thành công nhưng còn chuyện người yêu cũ của em thì lại không thành công như vậy nhỉ?"
Giọng trầm khàn ẩn ý này làm Nguyễn Nghi không khỏi rùng mình lo lắng. "Chú nói gì vậy? Em không hiểu?"
"Đã nói thì phải giữ lời, mấy lời chúc ngủ ngon mỗi tối đó ông đây cũng ghen đấy."
"Ch... Chuyện này chú cũng biết sao?"_ Nguyễn Nghi lắp bắp hỏi.
"Chuyện nào của em mà tôi không biết? Mau ăn đi... Chụt."
Lần cuối cùng Trần Quý Thành nhắc nhở Nguyễn Nghi như vậy, sau này cô còn tái phạm thì không chỉ là nhắc nhở thế này. Thảm cảnh của người vợ cũ của hắn trước đây chắc sẽ tái diễn lên người Nguyễn Nghi như vậy.
"Mình mới 16 tuổi đã bị làm đến mức này, nếu mọi người ở Việt Nam biết được liệu có... Có xa lánh mình không đây? Mà lo gì chứ, cả đời này xem ra không thể về rồi."_ Ánh mắt Nguyễn Nghi bi thương nước mắt cứ tuông trào không thể khống chế được.
"Nguyễn Nghi."
Bên ngoài có người gọi tên cô. Giọng trầm có chút không thành thục Việt ngữ này còn có ai ngoài Trần Quý Thành nữa. Nguyễn Nghi vội lau người "Dạ" một tiếng đáp lại hắn.
'Cạch'
"Oái... Chú làm gì vậy, tự ý xông vào nhà tắm của người ta biết cái gì gọi là dân chủ không đó?"_ Nguyễn Nghi mặt đỏ bừng, dùng chiếc khăn tắm che người lại uất ức quát thẳng vào mặt Quý Thành.
"Nhà tắm của em? Nhà này có cái gì là của em? Cả em cũng pà của tôi còn gì?"
"Em... Chú biến thái."
"Phải, tôi biến thái nên mới biến em thành bộ dạng cả đứng còn phải run rẩy thế này, tuyệt đẹp."
Đúng là không cãi lại tên già này Nguyễn Nghi cũng chả thèm chấp nhất người cao tuổi. Trần Quý Thành cười phì không trêu cô nữa. Hắn ra khỏi phòng tắm nước đến chiếc giường nằm xuống đấy đợi Nguyễn Nghi.
Một lúc sau Nguyễn Nghi bước ra ngoài không ngờ Trần Quý Thành lại ngủ quên mất, có vẻ công việc hắn rất bận. Hiếm khi Quý Thành ngủ say thế này Nguyễn Nghi không nỡ gọi dậy.
"Định bỏ trốn sao?"
"Chú...!!!"_ Bất ngờ bị hỏi Nguyễn Nghi giật cả mình, lúc nãy còn ngủ rất say bây giờ lại tỉnh táo như vậy, Quý Thành có thật là con người không?
"Em tưởng chú ngủ rồi nên không nỡ gọi chú vậy. Chú mệt lắm hả?"_ Nét mặt cô có vài phần lo lắng.
"Ừm... Xử lí một số chuyện, đi thôi... đi ăn cơm."
Trần Quý Thành ôm vòng lấy eo Nguyễn Nghi không quên khom người hôn vào má cô ấy một cái. Cuộc sống hiện tại rất tốt, Nguyễn Nghi cũng dần quen rồi. Chỉ là... Chỉ là có chút nguy hiểm đến lúc chết cũng không biết bản thân vì sao mà chết nữa.
Dưới nhà mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết. Nguyễn Nghi lại bị ép ngồi vào vị trí chủ nhà. Dì Hồng mang ra một thố hầm rất bắt mắt mùi vị, nhưng nhìn vào Nguyễn Nghi lại có chút cau mày.
"Đây là gì vậy? Là củ gừng sao? Nhiều gừng quá."
"Trời ơi... Đây là nhân sâm thưa cô, là sâm ngọc linh tận 150 tuổi ạ."
Nguyễn Nghi tròn mắt thèm thuồng, thì ra đây là củ nhân sâm. Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô mới được nhìn tận mắt loài củ quý hiếm như vậy. Nhìn Nguyễn Nghi lạ lẫm với mọi thứ đắt tiền Trần Quý Thành đau lòng càng muốn bù đắp những thiếu thốn cho cô ấy.
"Em ăn được chưa? Có thể ăn thật sao?"
"Đều là của em."
Xác nhận Trần Quý Thành cho phép thật Nguyễn Nghi mới dám cầm lấy chiếc thìa vàng múc một miếng nhân sâm lớn cho vào miệng. Nhưng đến lúc thưởng thức thì có gì đó rất lạ.
"Thế nào? Ngon không?"_ Quý Thành cười ngọt nhìn Nguyễn Nghi ánh mắt say tình.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào hắn anh mắt tràn trề thất vọng. "Tưởng là sẽ ngon nhưng sao nó lạ quá? Nhân sâm giống ngư khoai sắn vậy đó... hay là chú mua nhầm hàng giả rồi?"
Mọi người trong nhà nghe câu nói này của cô đều bật cười thành tiếng, cả Trần Quý Thành còn không nhịn được. Có thể xem Nguyễn Nghi là người quê mùa không biết thưởng thức mỹ vị, nhưng với Quý Thành mà nói hắn lại thấy cô rất dễ thương đơn thuần.
Nhìn mọi người cười thế này Nguyễn Nghi bắt đầu thấy ngại, ngại vì bản thân mình ngu ngốc thốt ra mấy lời kém kiến thức đó trước mặt người giàu, nhưng thật vị nó chẳng có gì đặc biệt hết.
"Cười cái gì? Nguyễn Nghi nói không ngon tức là như vậy? Câm miệng hết đi."
Bị Trần Quý Thành cảnh cáo bọn họ đều cúi mặt lui ra ngoài, hắn rõ là bênh vực Nguyễn Nghi vô điều kiện dù sai cũng thành đúng.
Nhưng cũng không vì vậy mà để Nguyễn Nghi như kẻ ngốc cái gì cũng không biết không hiểu, Trần Quý Thành giải thích cho cô ấy.
"Cái này là nhân sâm vị không ngon chắc do tùy cảm nhận. Nhưng thuộc hàng đại bổ rất tốt, công dụng đi đôi giá tiền."
"Nó tốt cho sức khỏe là nhiều tiền? Cứ tưởng ngon dữ lắm ai nhè đâu vị chỉ ngọt ngọt còn hơi chút đắng thế này."
Nhân lúc Nguyễn Nghi đang trề môi suy ngẫm lại bị Trần Quý Thành nhân cơ hội đớp lấy môi cô ấy ngấu nghiến. Chưa ăn được gì đã bị Trần Quý Thành hôn đến no căng. Nguyễn Nghi mệt mỏi dùng sức đẩy hắn mới yên ổn ăn được bữa cơm chiều này.
"Chuyện cha vợ đã xong rồi, phẫu thuật thành công nhưng còn chuyện người yêu cũ của em thì lại không thành công như vậy nhỉ?"
Giọng trầm khàn ẩn ý này làm Nguyễn Nghi không khỏi rùng mình lo lắng. "Chú nói gì vậy? Em không hiểu?"
"Đã nói thì phải giữ lời, mấy lời chúc ngủ ngon mỗi tối đó ông đây cũng ghen đấy."
"Ch... Chuyện này chú cũng biết sao?"_ Nguyễn Nghi lắp bắp hỏi.
"Chuyện nào của em mà tôi không biết? Mau ăn đi... Chụt."
Lần cuối cùng Trần Quý Thành nhắc nhở Nguyễn Nghi như vậy, sau này cô còn tái phạm thì không chỉ là nhắc nhở thế này. Thảm cảnh của người vợ cũ của hắn trước đây chắc sẽ tái diễn lên người Nguyễn Nghi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.