Chương 11
Tường Vy ( Han )
30/11/2023
Trời cũng khá muộn rồi, khoảng thời gian này Trần Quý Thành chỉ tập trung vào mấy việc ở sòng bạc, Nguyễn Nghi cũng vì vậy mà bị nhốt trong phòng làm việc này cùng với hắn ta.
Trần Quý Thành nhốt Nguyễn Nghi cùng ở cái chỗ quỷ quái này đừng nói đến chuyện tự do mà ngay cả ngủ một giấc ngon cũng là chuyện khó, có lúc nào mà cô ấy không phải lo sợ mọi thứ đâu chứ. Khó trách sao vẻ mặt Nguyễn Nghi lại cứ cau có bực bội khi nhìn người đàn ông này.
Đành chịu thôi, dù gì cô ấy cũng đâu thể làm gì được, chi bằng an phận nằm ườn ra sofa xem điện thoại tránh chuốt chuyện phiền phức về mình, đúng là cô khó chịu cau có nhưng cũng đâu dám lộ ra vẻ mặt bất mãn gì trước trước mặt hắn ta.
"Nếu chán thì ra ngoài dạo một chút đi... Tôi đâu cấm em đi lại, đừng đi quá tầm kiểm soát là được."_ Giọng Quý Thành ôn nhu hẳn, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ cưng chiều Nguyễn Nghi.
Tuy nói từ nãy đến giờ Trần Quý Thành không nhìn lấy Nguyễn Nghi nhưng không thể khẳng định là hắn ta không quan tâm gì đến cô ấy. Hắn biết cô chán nên mới muốn cô ấy được giải tỏa.
Lúc nãy trong đầu Trần Quý Thành còn nghĩ ra cái diễn cảnh nếu Nguyễn Nghi nghe xong lời này của mình chắc cô ấy sẽ vui mừng đến mức nhảy dựng lên cho xem, nhưng thực tế thì ngược lại. Đâu phải lúc nào tưởng tượng sẽ được như ý.
Chẳng những Nguyễn Nghi không tỏ ra chút hảo khí nào ngược lại còn không có chút nào tương tác lại với hắn, thậm chí là lờ đi lời nói thâm tình này nữa.
Nhìn Nguyễn Nghi bây giờ còn chẳng khác gì búp bê đắt tiền trong hộp sắt, vô hồn không sức sống lúc nào cũng nghĩ cách né tránh đi ánh mắt của hắn ta. Cô "Xùy" một tiếng rồi quay mặt về hướng khác tỏ ra thái độ ngán ngẫm thở dài.
Trần Quý Thành nhìn thái độ thở dài này liền biết ngay cô ấy không vui vẻ gì với mình, hắn sợ bản thân không đủ tốt, không đủ quan tâm cô.
Ngay lập tức Trần Quý Thành dừng lại tất cả công việc quan trọng cần xử lí, chủ động bước đến Nguyễn Nghi khụy người nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của cô áp nhẹ vào má mình, hắn còn biến thái hưởng thụ cái cảm giác mềm mại thơm nhẹ mùi sữa từ tay cô ấy.
Đã ba ngày Trần Quý Thành không chợp mắt rồi thật sự rất mệt mỏi, nhưng lúc nói chuyện với Nguyễn Nghi hắn vẫn luôn cưng chiều nhỏ nhẹ như thế.
"Sao đột nhiên lại thở dài rồi?"
"Vui nỗi gì được? Ở dinh thự Mimosa này đều là người của chú, quanh đi ngoảnh lại như lạc vào mê cung, dù ra ngoài hay trong phòng thì có gì khác biệt?"_ Nghe giọng thôi cũng biết Nguyễn Nghi uất ức đến mức nào.
"Ha... Vậy là Nguyễn Nghi đang trách tôi cướp đi sự tự do của em sao?"
Câu hỏi này dường như có vài phần đe doạ, không được... cuộc sống sau này của Nguyễn Nghi và cha cô còn phải lệ thuộc vào người đàn ông này, dù thế nào trăm nghìn lần cũng không nên chọc giận đến hắn.
Nguyễn Nghi chỉ đành nuốt ngược cơn giận vào bụng cố gắng mỉm cười lấy lệ thảo mai xem như là lấy lòng túi tiền của hắn ta vậy.
"Hì... Không trách chú, chỉ trách cái dinh thự Mimosa này quá rộng, sợ sẽ lạc mất người."
May là Nguyễn Nghi nhảy số nhanh.
"Hmmm... Nếu vợ yêu đã nói vậy thì sau này tôi sẽ bảo người treo thêm mấy biển dẫn đường cho em, vậy sẽ không lo bị lạc nữa."
"Được thì được... Nh... Nhưng mà chú à... Nói chuyện là được rồi có cần đến mức phải sờ soạt cả người đối phương vậy không?"
Nguyễn Nghi ngượng nghịu từ từ gỡ nhẹ đôi bàn tay vừa to vừa thô ráp còn nổi lên vài sợi gân màu xanh tím có chút quyến rũ của hắn ta. Bàn tay hư hỏng còn không biết xấu hổ sờ soạt cặp đùi trắng nõn của Nguyễn Nghi mê mẩn.
Lúc này bên ngoài trùng hợp có tiếng gõ cửa làm Trần Quý Thành đang cao hứng lại bị tụt cảm xúc cao trào, tất nhiên là hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nghe âm thanh gõ cửa này hình như có vẻ gấp gáp, chắc không phải đã có chuyện lớn gì xảy ra rồi chứ? Trần Quý Thành bước lại ngồi vào bàn chỉnh trang lại bộ vest, hạ giọng trầm nói bằng ngôn ngữ Bồ Đào Nha ra lệnh cho người bên ngoài "Vào đi".
Dù là chuyện quan trọng Trần Quý Thành cũng không cho Nguyễn Nghi ra ngoài nữa bước khỏi hắn, dù gì cô ấy có ở lại cũng chẳng gây ảnh hưởng gì căn bản ngôn ngữ này cô ấy có nghe cũng không hiểu.
Người đàn ông bước vào che kín người từ trên xuống dưới bằng một bộ quần áo đen dày chỉ lộ ra phần mắt trong giống như mấy ninja ở Nhật Bản, nhìn vừa rất buồn cười lại vừa có chút đáng sợ.
Họ nói chuyện gì đó một lúc, sau đó người đàn ông kia lại lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt lên bàn trước mặt Trần Quý Thành. Nguyễn Nghi cũng rất hiếu kỳ muốn biết bên trong đó là gì vậy. Cô ấy lén lút bước đến núp sau lưng Quý Thành lén lén nghiên cứu suy đoán bên chiếc hộp.
Trần Quý thành cũng không nói gì chỉ nham nhỡ nhìn Nguyễn Nghi một lúc mới hạ giọng, tay còn không yên phận mà xoa lấy mông cô trước mặt người ngoài.
"Muốn xem thì ngồi lên đây. Nếu không lúc thấy nó rồi tôi đỡ em không kịp đâu đấy."
Hắn vỗ vỗ đùi hai cái hơi ngã người ra phía sau ghế chờ đợi mỹ nhân. Nguyễn Nghi đương nhiên hiếu kì về chiếc hộp này nên rất ngoan ngoãn nghe lời bước đến ngồi lên đùi hắn ta chờ đợi.
Còn gấp gáp thúc giục Trần Quý Thành.
"Rồi... Chú mau mở ra đi, là kim cương xanh hay là thứ gì rất quý hiếm có phải không?"
"Vật thể này rất kinh hãi đấy."_ hắn nhếch nhẹ môi đắc ý ôm vòng lấy eo Nguyễn Nghi, Trâng Quý Thành càng làm vậy Nguyễn Nghi lại càng muốn biết.
Nhưng đến lúc mở chiếc hộp ra gương mặt Nguyễn Nghi tái nhợt thất kinh hồn vía mềm nhũng cả người như sắp ngất đi. Trong đó là ngón tay người vẫn còn dính đầy máu, nhìn hình dạng có thể phỏng đoán đây chính là ngón tay của phụ nữ.
"Sợ rồi?"_ Trần Quý Thành ôm Nguyễn Nghi vào đồng che bớt đi cái ghê tởm trước mặt. Hắn thật sự không cảm thấy ghê tởm kinh hãi nó?
Rốt cuộc trái tim hắn làm từ gì vậy?
"Oẹ... oẹ... Gh... Ghê quá..."
Nguyễn Nghi phát nôn vì thứ ghê tởm tàn ác này. Trần Quý Thành cười thầm rồi đống chiếc hộp này cho thẳng vào sọt rác, sau đó ra lệnh cho người đàn ông kia ra ngoài.
"Chỉ là một ngón tay đã làm vợ tôi sợ sắp nôn thế này rồi sao?"
"Là là tay người... Chú... Chú lại giết người rồi?"
"Chậc chậc... Chồng em đã bao giờ giết người đâu? đây chỉ là món quà bạn đã tặng tôi thôi."
Quà gì mà lại đi tặng ngón tay người chứ? Rốt cuộc thế giới của người đàn ông này đáng sợ đến mức nào vậy. Nguyễn Nghi bị doạ đến khóc luôn rồi đây này.
"Bọn chúng nghĩ cô ta còn là người của tôi nên muốn tặng tôi một bất ngờ thôi mà... hmmm."
"Ý của chú... N... Nếu họ biết em là người của chú thì em sẽ giống chủ nhân của ngón tay này hả?"_ Giọng Nguyễn Nghi run run không rõ vần.
"Họ biết cũng chẳng là vấn đề trừ phi em chạy khỏi vòng bảo vệ của tôi... Giống ả đàn bà này là ả không nghe lời, thì đây chính là hậu quả."
Trần Quý Thành nhốt Nguyễn Nghi cùng ở cái chỗ quỷ quái này đừng nói đến chuyện tự do mà ngay cả ngủ một giấc ngon cũng là chuyện khó, có lúc nào mà cô ấy không phải lo sợ mọi thứ đâu chứ. Khó trách sao vẻ mặt Nguyễn Nghi lại cứ cau có bực bội khi nhìn người đàn ông này.
Đành chịu thôi, dù gì cô ấy cũng đâu thể làm gì được, chi bằng an phận nằm ườn ra sofa xem điện thoại tránh chuốt chuyện phiền phức về mình, đúng là cô khó chịu cau có nhưng cũng đâu dám lộ ra vẻ mặt bất mãn gì trước trước mặt hắn ta.
"Nếu chán thì ra ngoài dạo một chút đi... Tôi đâu cấm em đi lại, đừng đi quá tầm kiểm soát là được."_ Giọng Quý Thành ôn nhu hẳn, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ cưng chiều Nguyễn Nghi.
Tuy nói từ nãy đến giờ Trần Quý Thành không nhìn lấy Nguyễn Nghi nhưng không thể khẳng định là hắn ta không quan tâm gì đến cô ấy. Hắn biết cô chán nên mới muốn cô ấy được giải tỏa.
Lúc nãy trong đầu Trần Quý Thành còn nghĩ ra cái diễn cảnh nếu Nguyễn Nghi nghe xong lời này của mình chắc cô ấy sẽ vui mừng đến mức nhảy dựng lên cho xem, nhưng thực tế thì ngược lại. Đâu phải lúc nào tưởng tượng sẽ được như ý.
Chẳng những Nguyễn Nghi không tỏ ra chút hảo khí nào ngược lại còn không có chút nào tương tác lại với hắn, thậm chí là lờ đi lời nói thâm tình này nữa.
Nhìn Nguyễn Nghi bây giờ còn chẳng khác gì búp bê đắt tiền trong hộp sắt, vô hồn không sức sống lúc nào cũng nghĩ cách né tránh đi ánh mắt của hắn ta. Cô "Xùy" một tiếng rồi quay mặt về hướng khác tỏ ra thái độ ngán ngẫm thở dài.
Trần Quý Thành nhìn thái độ thở dài này liền biết ngay cô ấy không vui vẻ gì với mình, hắn sợ bản thân không đủ tốt, không đủ quan tâm cô.
Ngay lập tức Trần Quý Thành dừng lại tất cả công việc quan trọng cần xử lí, chủ động bước đến Nguyễn Nghi khụy người nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của cô áp nhẹ vào má mình, hắn còn biến thái hưởng thụ cái cảm giác mềm mại thơm nhẹ mùi sữa từ tay cô ấy.
Đã ba ngày Trần Quý Thành không chợp mắt rồi thật sự rất mệt mỏi, nhưng lúc nói chuyện với Nguyễn Nghi hắn vẫn luôn cưng chiều nhỏ nhẹ như thế.
"Sao đột nhiên lại thở dài rồi?"
"Vui nỗi gì được? Ở dinh thự Mimosa này đều là người của chú, quanh đi ngoảnh lại như lạc vào mê cung, dù ra ngoài hay trong phòng thì có gì khác biệt?"_ Nghe giọng thôi cũng biết Nguyễn Nghi uất ức đến mức nào.
"Ha... Vậy là Nguyễn Nghi đang trách tôi cướp đi sự tự do của em sao?"
Câu hỏi này dường như có vài phần đe doạ, không được... cuộc sống sau này của Nguyễn Nghi và cha cô còn phải lệ thuộc vào người đàn ông này, dù thế nào trăm nghìn lần cũng không nên chọc giận đến hắn.
Nguyễn Nghi chỉ đành nuốt ngược cơn giận vào bụng cố gắng mỉm cười lấy lệ thảo mai xem như là lấy lòng túi tiền của hắn ta vậy.
"Hì... Không trách chú, chỉ trách cái dinh thự Mimosa này quá rộng, sợ sẽ lạc mất người."
May là Nguyễn Nghi nhảy số nhanh.
"Hmmm... Nếu vợ yêu đã nói vậy thì sau này tôi sẽ bảo người treo thêm mấy biển dẫn đường cho em, vậy sẽ không lo bị lạc nữa."
"Được thì được... Nh... Nhưng mà chú à... Nói chuyện là được rồi có cần đến mức phải sờ soạt cả người đối phương vậy không?"
Nguyễn Nghi ngượng nghịu từ từ gỡ nhẹ đôi bàn tay vừa to vừa thô ráp còn nổi lên vài sợi gân màu xanh tím có chút quyến rũ của hắn ta. Bàn tay hư hỏng còn không biết xấu hổ sờ soạt cặp đùi trắng nõn của Nguyễn Nghi mê mẩn.
Lúc này bên ngoài trùng hợp có tiếng gõ cửa làm Trần Quý Thành đang cao hứng lại bị tụt cảm xúc cao trào, tất nhiên là hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nghe âm thanh gõ cửa này hình như có vẻ gấp gáp, chắc không phải đã có chuyện lớn gì xảy ra rồi chứ? Trần Quý Thành bước lại ngồi vào bàn chỉnh trang lại bộ vest, hạ giọng trầm nói bằng ngôn ngữ Bồ Đào Nha ra lệnh cho người bên ngoài "Vào đi".
Dù là chuyện quan trọng Trần Quý Thành cũng không cho Nguyễn Nghi ra ngoài nữa bước khỏi hắn, dù gì cô ấy có ở lại cũng chẳng gây ảnh hưởng gì căn bản ngôn ngữ này cô ấy có nghe cũng không hiểu.
Người đàn ông bước vào che kín người từ trên xuống dưới bằng một bộ quần áo đen dày chỉ lộ ra phần mắt trong giống như mấy ninja ở Nhật Bản, nhìn vừa rất buồn cười lại vừa có chút đáng sợ.
Họ nói chuyện gì đó một lúc, sau đó người đàn ông kia lại lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt lên bàn trước mặt Trần Quý Thành. Nguyễn Nghi cũng rất hiếu kỳ muốn biết bên trong đó là gì vậy. Cô ấy lén lút bước đến núp sau lưng Quý Thành lén lén nghiên cứu suy đoán bên chiếc hộp.
Trần Quý thành cũng không nói gì chỉ nham nhỡ nhìn Nguyễn Nghi một lúc mới hạ giọng, tay còn không yên phận mà xoa lấy mông cô trước mặt người ngoài.
"Muốn xem thì ngồi lên đây. Nếu không lúc thấy nó rồi tôi đỡ em không kịp đâu đấy."
Hắn vỗ vỗ đùi hai cái hơi ngã người ra phía sau ghế chờ đợi mỹ nhân. Nguyễn Nghi đương nhiên hiếu kì về chiếc hộp này nên rất ngoan ngoãn nghe lời bước đến ngồi lên đùi hắn ta chờ đợi.
Còn gấp gáp thúc giục Trần Quý Thành.
"Rồi... Chú mau mở ra đi, là kim cương xanh hay là thứ gì rất quý hiếm có phải không?"
"Vật thể này rất kinh hãi đấy."_ hắn nhếch nhẹ môi đắc ý ôm vòng lấy eo Nguyễn Nghi, Trâng Quý Thành càng làm vậy Nguyễn Nghi lại càng muốn biết.
Nhưng đến lúc mở chiếc hộp ra gương mặt Nguyễn Nghi tái nhợt thất kinh hồn vía mềm nhũng cả người như sắp ngất đi. Trong đó là ngón tay người vẫn còn dính đầy máu, nhìn hình dạng có thể phỏng đoán đây chính là ngón tay của phụ nữ.
"Sợ rồi?"_ Trần Quý Thành ôm Nguyễn Nghi vào đồng che bớt đi cái ghê tởm trước mặt. Hắn thật sự không cảm thấy ghê tởm kinh hãi nó?
Rốt cuộc trái tim hắn làm từ gì vậy?
"Oẹ... oẹ... Gh... Ghê quá..."
Nguyễn Nghi phát nôn vì thứ ghê tởm tàn ác này. Trần Quý Thành cười thầm rồi đống chiếc hộp này cho thẳng vào sọt rác, sau đó ra lệnh cho người đàn ông kia ra ngoài.
"Chỉ là một ngón tay đã làm vợ tôi sợ sắp nôn thế này rồi sao?"
"Là là tay người... Chú... Chú lại giết người rồi?"
"Chậc chậc... Chồng em đã bao giờ giết người đâu? đây chỉ là món quà bạn đã tặng tôi thôi."
Quà gì mà lại đi tặng ngón tay người chứ? Rốt cuộc thế giới của người đàn ông này đáng sợ đến mức nào vậy. Nguyễn Nghi bị doạ đến khóc luôn rồi đây này.
"Bọn chúng nghĩ cô ta còn là người của tôi nên muốn tặng tôi một bất ngờ thôi mà... hmmm."
"Ý của chú... N... Nếu họ biết em là người của chú thì em sẽ giống chủ nhân của ngón tay này hả?"_ Giọng Nguyễn Nghi run run không rõ vần.
"Họ biết cũng chẳng là vấn đề trừ phi em chạy khỏi vòng bảo vệ của tôi... Giống ả đàn bà này là ả không nghe lời, thì đây chính là hậu quả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.