Chương 12
Tường Vy ( Han )
30/11/2023
Cảnh tượng lúc nãy quá kinh khủng, Nguyễn Nghi cũng tự nghĩ trong đầu nếu một ngày thật sự bản thân dám bỏ trốn khỏi Trần Quý Thành thì có phải kết cục của mình cũng sẽ giống như ả đàn bà mà hắn nói?
Nếu thật là vậy chi bằng cả đời này Nguyễn Nghi cứ an phận ở trong cái dinh thự Mimosa làm phu nhân của hắn ta ít ra còn được ăn ngon mặc đẹp còn hơn là phải chết một cách không toàn vẹn thảm thương như người đàn bà kia.
Cuộc sống bên cạnh người đàn ông này đúng là có hơi ngột ngạt còn rất bất tiện đối với cô mình nhưng ít nhất thì hắn cũng bảo vệ, cưng chìu mình như bảo bối.
Nhìn gương mặt Nguyễn Nghi đã sợ hãi thất thần đến cả người lạnh ngắt mặt mài trắng bệch ra đáng thương đến mức này rồi, vậy mà tên Trần Quý Thành còn độc ác thêm dầu vào lửa đe doạ cô ấy.
Hắn đẩy cô nằm ngữa xuống bàn thuận thế đà hắn hạ người hôn mút ngấu nghiến lấy cổ Nguyễn Nghi trầm hẳn giọng bên tai cô ấy.
"Nếu vợ tôi bỏ trốn thật thì không nhẹ nhàng như ả đâu, hmmm... Trần Quý Thành này đã ra tay thì em cũng biết là sẽ thế nào mà đúng không?"
"Ưm... Em không có trốn đâu mà.. Hức..."
Khuôn miệng căn mộng hồng hào như màu cherry chín của Nguyễn Nghi mếu máo hai mắt ngấn lệ đột ngột chui người dụi dụi đầu vào cổ Quý Thành làm nũng nịnh nọt. Cũng biết thất thời lắm đây chính là kĩ nang sinh tồn.
"Tôi không thích vợ mình gọi mình là chú, lỡ như ngày nào đó tôi cảm thấy không vui thì..."
"Chồng à... Em không có gọi chú trước đây anh nghe lầm thôi mà."
Trần Quý Thành bỗng chóc chết lặng to mắt bất ngờ nhìn người phụ nữ dưới thân mình, chắc hắn cũng không dám tin đây là cô bé thường ngày hay thái độ với mình nữa. Cảm giác có chút lạ.
"Hahahahah... Ông chủ bán bánh tráng nướng cũng phải gọi em là sư phụ đấy."
Nguyễn Nghi không còn chút mặt mũi gì nữa rồi, nếu tự tử mà không chết cô chắc chắn sẽ đập đầu vào tường quyên sinh ngay.
Nhưng trong mắt Trần Quý Thành lúc này cô ấy như chiếc bánh bao sữa thật sự dễ thương đến không chịu được, muốn lập tức đè cô ra bàn 'chơi' đến chết.
"Đi thôi."_ Trần Quý Thành kéo cô vào đứng dậy chỉnh lại trang phục cài cúc áo lại cho Nguyễn Nghi thuận tiện hôn cô thêm một cái vào má.
"Đi đâu chứ? Aaaa... Đừng nói là chú... à không anh muốn làm chuyện gì xấu xa với em nha? Không đi đâu."
"Hmmm... Muốn làm chuyện xấu với em phòng nào 'chơi' chả được, ông đây không kém chọn địa hình."
'Không phải người già nào cũng đáng kính' chắc chắn là để dành ám chỉ riêng cho cái nết này của tên Trần Quý Thành. Nguyễn Nghi bị hắn làm cho tức chết mà lại chẳng thốt ra được câu nào phản biện.
Ấm ức cam chịu bị Trần Quý Thành này kéo đi đến một căn phòng có chút tối, lần này Nguyễn Nghi lại quên mang theo kính rồi, cô không thấy được gì hết. Đột nhiên Nguyễn Nghi lại nhìn rõ được mọi thứ trong bóng tối rồi, thần kì thật.
"Trời má ơi... Mình hết cận nhờ ăn sâm sao?"
'Cốc' một cái kí đầu đau điếng làm Nguyễn Nghi nhảy dựng. Là Trần Quý Thành ra tay với cô. Nguyễn Nghi tức giận rồi đó... hai tay cô chống nạnh gương mặt gợi đòn ngước cao đầu nhìn hắn ta khiêu chiến với người già.
"Đau lắm đó ông già, hừm."
"Hmmm, em mà cũng biết đâu à? sờ lên mắt mình xem."
Nguyễn Nghi bán tính bán nghi đề phòng đưa tay sờ lên mắt của mình, thì là là chiếc kính cận quen thuộc. Lần này Nguyễn Nghi đã trách lầm Quý Thành rồi, bây giờ nhìn lại người đàn ông trung niên này coi bộ cũng dễ thương lắm chứ.
"Hì... Xin lỗi mà, hiểu lầm chút thôi chắc anh không để bụng đâu há?"
Trần Quý Thành phì cười hạ người đưa tay véo lấy chiếc má mềm của Nguyễn Nghi vừa xoa vừa nắn. Từ lúc được hắn nuôi đến bây giờ Nguyễn Nghi đã tăng hơn hẳn 2kg rồi cứ tiếp tục thế này sợ là sẽ biến thành con heo lười mất.
"Anh muốn đưa em đi đâu vậy, em mỏi chân quá à."
"Được thôi, lên đâu tôi cõng em."
"Không cần đâu ông chú già à, giữ sức để tạo nòi giống đi nhá hứ."
Một lúc sau...
Hắn đưa cô đến một chiếc bàn sang trọng bảo cô ngồi vào, sau đó Trần Quý Thành lại giở trò thần bí bước đến chiếc tủ lấy ra một chiếc hộp sang trọng màu đen nhám đặt trước mặt Nguyễn Nghi.
"Là gì vậy? Không lẽ lại là cái thứ kia sao...?"_ Cả người Nguyễn Nghi hoá đá run giọng hỏi.
"Là quà tặng vợ, mau mở ra xem đi."
"Quà của anh em sợ nhận không nỗi."
Cô ấy chần chừ làm Trần Quý Thành mất hết kiên nhẫn trực tiếp chủ động mở ra giúp Nguyễn Nghi. Bên trong thật sự làm Nguyễn Nghi trợn to mắng là bộ trang sức thủ công độc quyền được đính hơn 50 kim cương màu xanh Sultan of Morocco và 2 viên kim cương xanh WINSTON 23,8 triệu USD.
"Đẹp quá... Đừng nói đây là, anh... Anh tặng cho em sao?"
"Từng chi tiếc của bộ trang sức này đều là do chính tay tôi kĩ lưỡng mài dũa trên đời chỉ có một bộ, chính là thật lòng tâm huyết tặng cho em...."
"Đừng nhìn tôi như vậy, chồng em biết ngại đó."
Nguyễn Nghi nhìn bộ trang sức vô cùng lấp lánh đẹp đẽ trên bàn không kiềm được cảm xúc mà bật khóc dữ dội. Cô lao đến ôm lấy Trần Quý Thành hôn hắn ta chùn chụt. Trước đây Nguyễn Nghi luôn nghĩ Quý Thành xấu xa thích tùy tiện nhưng cô ấy biết sai rồi.
Trên đời sao có thể còn tồn tại người đàn ông tốt đến mức này cơ chứ?
"Chồng ơi... Em sai rồi, sau này không chửi thầm anh nữa đâu."
"Ha... Vậy là trước đây em đều chửi tôi sao?"
"Chửi đến ba đời nhà anh cũng phải đội mồ sống dậy... Hức..."
Hắn cười trừ bất lực rồi lấy từng món đeo lên người cho Nguyễn Nghi, thì ra mấy ngày trước Trần Quý Thành cứ hay mân mê đôi tay này của cô là vì muốn đo kích cỡ, trời ạ! Trái tim nhỏ bé này sắp nổ tung rồi, lãng mạn quá đi mất.
"Tôi biết em thích màu xanh lục nhưng tôi xem qua rồi nếu em đeo lên sẽ già lắm, màu sắc này em có chê không?"
"Em không thích màu xanh lục nữa, màu xanh lam này đẹp nhất rồi... Chồng ơi em có thể xin thêm một chuyện không?"
Cách gọi "Chồng" này Nguyễn Nghi thốt ra ngày càng thuận miệng, Trần Quý Thành diễn nhiên vui sướng như núi lửa trong lòng ánh mắt cưng chiều nhẹ giọng hỏi.
"Nói xem, hợp lệ tôi sẽ duyệt cho em?"
Nếu thật là vậy chi bằng cả đời này Nguyễn Nghi cứ an phận ở trong cái dinh thự Mimosa làm phu nhân của hắn ta ít ra còn được ăn ngon mặc đẹp còn hơn là phải chết một cách không toàn vẹn thảm thương như người đàn bà kia.
Cuộc sống bên cạnh người đàn ông này đúng là có hơi ngột ngạt còn rất bất tiện đối với cô mình nhưng ít nhất thì hắn cũng bảo vệ, cưng chìu mình như bảo bối.
Nhìn gương mặt Nguyễn Nghi đã sợ hãi thất thần đến cả người lạnh ngắt mặt mài trắng bệch ra đáng thương đến mức này rồi, vậy mà tên Trần Quý Thành còn độc ác thêm dầu vào lửa đe doạ cô ấy.
Hắn đẩy cô nằm ngữa xuống bàn thuận thế đà hắn hạ người hôn mút ngấu nghiến lấy cổ Nguyễn Nghi trầm hẳn giọng bên tai cô ấy.
"Nếu vợ tôi bỏ trốn thật thì không nhẹ nhàng như ả đâu, hmmm... Trần Quý Thành này đã ra tay thì em cũng biết là sẽ thế nào mà đúng không?"
"Ưm... Em không có trốn đâu mà.. Hức..."
Khuôn miệng căn mộng hồng hào như màu cherry chín của Nguyễn Nghi mếu máo hai mắt ngấn lệ đột ngột chui người dụi dụi đầu vào cổ Quý Thành làm nũng nịnh nọt. Cũng biết thất thời lắm đây chính là kĩ nang sinh tồn.
"Tôi không thích vợ mình gọi mình là chú, lỡ như ngày nào đó tôi cảm thấy không vui thì..."
"Chồng à... Em không có gọi chú trước đây anh nghe lầm thôi mà."
Trần Quý Thành bỗng chóc chết lặng to mắt bất ngờ nhìn người phụ nữ dưới thân mình, chắc hắn cũng không dám tin đây là cô bé thường ngày hay thái độ với mình nữa. Cảm giác có chút lạ.
"Hahahahah... Ông chủ bán bánh tráng nướng cũng phải gọi em là sư phụ đấy."
Nguyễn Nghi không còn chút mặt mũi gì nữa rồi, nếu tự tử mà không chết cô chắc chắn sẽ đập đầu vào tường quyên sinh ngay.
Nhưng trong mắt Trần Quý Thành lúc này cô ấy như chiếc bánh bao sữa thật sự dễ thương đến không chịu được, muốn lập tức đè cô ra bàn 'chơi' đến chết.
"Đi thôi."_ Trần Quý Thành kéo cô vào đứng dậy chỉnh lại trang phục cài cúc áo lại cho Nguyễn Nghi thuận tiện hôn cô thêm một cái vào má.
"Đi đâu chứ? Aaaa... Đừng nói là chú... à không anh muốn làm chuyện gì xấu xa với em nha? Không đi đâu."
"Hmmm... Muốn làm chuyện xấu với em phòng nào 'chơi' chả được, ông đây không kém chọn địa hình."
'Không phải người già nào cũng đáng kính' chắc chắn là để dành ám chỉ riêng cho cái nết này của tên Trần Quý Thành. Nguyễn Nghi bị hắn làm cho tức chết mà lại chẳng thốt ra được câu nào phản biện.
Ấm ức cam chịu bị Trần Quý Thành này kéo đi đến một căn phòng có chút tối, lần này Nguyễn Nghi lại quên mang theo kính rồi, cô không thấy được gì hết. Đột nhiên Nguyễn Nghi lại nhìn rõ được mọi thứ trong bóng tối rồi, thần kì thật.
"Trời má ơi... Mình hết cận nhờ ăn sâm sao?"
'Cốc' một cái kí đầu đau điếng làm Nguyễn Nghi nhảy dựng. Là Trần Quý Thành ra tay với cô. Nguyễn Nghi tức giận rồi đó... hai tay cô chống nạnh gương mặt gợi đòn ngước cao đầu nhìn hắn ta khiêu chiến với người già.
"Đau lắm đó ông già, hừm."
"Hmmm, em mà cũng biết đâu à? sờ lên mắt mình xem."
Nguyễn Nghi bán tính bán nghi đề phòng đưa tay sờ lên mắt của mình, thì là là chiếc kính cận quen thuộc. Lần này Nguyễn Nghi đã trách lầm Quý Thành rồi, bây giờ nhìn lại người đàn ông trung niên này coi bộ cũng dễ thương lắm chứ.
"Hì... Xin lỗi mà, hiểu lầm chút thôi chắc anh không để bụng đâu há?"
Trần Quý Thành phì cười hạ người đưa tay véo lấy chiếc má mềm của Nguyễn Nghi vừa xoa vừa nắn. Từ lúc được hắn nuôi đến bây giờ Nguyễn Nghi đã tăng hơn hẳn 2kg rồi cứ tiếp tục thế này sợ là sẽ biến thành con heo lười mất.
"Anh muốn đưa em đi đâu vậy, em mỏi chân quá à."
"Được thôi, lên đâu tôi cõng em."
"Không cần đâu ông chú già à, giữ sức để tạo nòi giống đi nhá hứ."
Một lúc sau...
Hắn đưa cô đến một chiếc bàn sang trọng bảo cô ngồi vào, sau đó Trần Quý Thành lại giở trò thần bí bước đến chiếc tủ lấy ra một chiếc hộp sang trọng màu đen nhám đặt trước mặt Nguyễn Nghi.
"Là gì vậy? Không lẽ lại là cái thứ kia sao...?"_ Cả người Nguyễn Nghi hoá đá run giọng hỏi.
"Là quà tặng vợ, mau mở ra xem đi."
"Quà của anh em sợ nhận không nỗi."
Cô ấy chần chừ làm Trần Quý Thành mất hết kiên nhẫn trực tiếp chủ động mở ra giúp Nguyễn Nghi. Bên trong thật sự làm Nguyễn Nghi trợn to mắng là bộ trang sức thủ công độc quyền được đính hơn 50 kim cương màu xanh Sultan of Morocco và 2 viên kim cương xanh WINSTON 23,8 triệu USD.
"Đẹp quá... Đừng nói đây là, anh... Anh tặng cho em sao?"
"Từng chi tiếc của bộ trang sức này đều là do chính tay tôi kĩ lưỡng mài dũa trên đời chỉ có một bộ, chính là thật lòng tâm huyết tặng cho em...."
"Đừng nhìn tôi như vậy, chồng em biết ngại đó."
Nguyễn Nghi nhìn bộ trang sức vô cùng lấp lánh đẹp đẽ trên bàn không kiềm được cảm xúc mà bật khóc dữ dội. Cô lao đến ôm lấy Trần Quý Thành hôn hắn ta chùn chụt. Trước đây Nguyễn Nghi luôn nghĩ Quý Thành xấu xa thích tùy tiện nhưng cô ấy biết sai rồi.
Trên đời sao có thể còn tồn tại người đàn ông tốt đến mức này cơ chứ?
"Chồng ơi... Em sai rồi, sau này không chửi thầm anh nữa đâu."
"Ha... Vậy là trước đây em đều chửi tôi sao?"
"Chửi đến ba đời nhà anh cũng phải đội mồ sống dậy... Hức..."
Hắn cười trừ bất lực rồi lấy từng món đeo lên người cho Nguyễn Nghi, thì ra mấy ngày trước Trần Quý Thành cứ hay mân mê đôi tay này của cô là vì muốn đo kích cỡ, trời ạ! Trái tim nhỏ bé này sắp nổ tung rồi, lãng mạn quá đi mất.
"Tôi biết em thích màu xanh lục nhưng tôi xem qua rồi nếu em đeo lên sẽ già lắm, màu sắc này em có chê không?"
"Em không thích màu xanh lục nữa, màu xanh lam này đẹp nhất rồi... Chồng ơi em có thể xin thêm một chuyện không?"
Cách gọi "Chồng" này Nguyễn Nghi thốt ra ngày càng thuận miệng, Trần Quý Thành diễn nhiên vui sướng như núi lửa trong lòng ánh mắt cưng chiều nhẹ giọng hỏi.
"Nói xem, hợp lệ tôi sẽ duyệt cho em?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.