Chương 22
Tường Vy ( Han )
31/12/2023
Cái xã hội này của mấy người bọn họ đã đủ phiền phúc rồi nên là việc gì nên nhìn việc gì nên tránh bọn người này đều hiểu rất rõ. Vậy nên là dù Trần Quý Thành có làm gì thì chẳng một ai ở đây dám để ý đến việc nhà của hắn đâu.
"Hmmm... Cô không thấy nực cười sao?"
Trần Quý Thành bước đến hạ thấp khom người trước mặt Nguyễn Nghi ánh mắt lại khinh thường liếc sang ả Mina bên cạnh.
Ả ta vẫn chưa hiểu vấn đề nhỉ?
"Anh Quý Thành... anh nói gì vậy chứ? em không hiểu đó anh à?"
"Không hiểu? Được thôi vậy tôi làm người tốt nói cho cô nghe vậy."
Hắn xoa nhẹ lên mí mắt Nguyễn Nghi lau đi mấy giọt lệ ban nãy. Vẻ mặt Trần Quý Thành bấy giờ phải nói là thật sự quá đau lòng. Hắn hạ trầm giọng có vài phần nghiêm nghị.
"Ai lại vì mộ người ngoài mà ra tay với vợ mình cơ chứ? Vợ yêu của anh."
Câu này của hắn thật sự làm Nguyễn Nghi thất tỉnh rồi. "Vợ yêu" vốn dĩ là từ nãy giờ Trần Quý Thành chỉ muốn trêu đùa cô ấy. Đàn ông như hắn đúng là khó hiểu mà... Hừm! làm Nguyễn Nghi uất ức ra tận bộ dạng thế này rồi còn cười cái giọng đó nữa.
Nhưng có lẽ người cay cú nhất không phải Nguyễn Nghi mà là ả đàn bà tên Mina kia mới đúng, xem thái độ của cô ta đúng là khó coi quá đi mà. Cũng phải bị Trần Quý Thành làm bẻ mặt trước bao nhiêu người thế này thì sao ả ta can tâm cam chịu nỗi ô nhục này chứ.
"Aaaaaaaa!!!"_ Là tiếng thét của ả.
Ả ta điên rồi còn dám la thét nỗi điên ở địa bàn của Trần Quý Thành rõ ràng là không muốn sống.
"Tại sao vậy hả? anh vì con nhỏ đó mà đối xử với em bậy sao? chúng ta quen nhau 5 năm còn ả, ả là cái thá gì hả? anh quên anh đã nói gì với ba em sao?"
"Nín! đừng lấy ba cô uy hiếp tôi. Nếu không vì nể mặt ông ta cô nghĩ người như cô Trần Quý Thành tôi để tâm đến?"
Bao năm qua tuy nói Trần Quý Thành là ông trùng đường đây Sòng bạc lớn nhất Macau nhưng trong giới luật ngầm mối quan hệ giữa các ông trùm luôn là thứ phức tạp. Quý Thành đi lên từ một đứa trẻ bị coi thường sống đau khổ đến mức nào.
Hắn đi được đến tận bây giờ, leo lên ngồi vững ở vị trí cao như hiện tại thì đâu phải chuyện dễ. Lúc trước thế lực còn chưa vững mới cần phải có "ghế tựa gỗ xà cừ" bây giờ Trần Quý Thành đã là ông trùm thì cái "ghế xà cừ" đó chẳng còn giá trị gì nữa.
Quy luật sống là vậy. Đặt biệt là giới ngầm.
'Cộp, choang..!'
Đống chén dĩa trên tay phụ vũ rơi xoảng xuống, trên tay ả Mina kia cầm một con dao vô cùng sắc nhọn. Ả điên rồi, điên thật rồi. Con dao hướng về Nguyễn Nghi lại không thể tiếp tực di chuyển.
"Giờ cô biết vì sao Quý Thành lại không chọn cô chưa Mina?"
Khẩu súng trên tay Nguyễn Nghi chỉ ngây hướng ả giống như cô đã đoán trước được nước đi này.
"Sao mày lại biết tao sẽ làm vật hả?"
"Chồng tôi làm cô bẻ mặt trước mọi người lẽ nào cô không hận? Ha... với tính cách của cô đây thì còn lạ sao?"
Đúng là Mina không ưa gì Nguyễn Nghi nhưng thành thật mà nói thì cô ấy rất tài giỏi. Nhưng với độ tuổi này thì Nguyễn Nghi cũng làm người khác phải khiếp sợ đến lạnh người.
Nguyễn Nghi hạ khẩu súng tiếng đến mũi dao nhọn trên tay Mina. Cô càng tiếng ả càng lùi sợ hãi. Rik đứng ngoài lề nhìn hai người phụ nữ này cũng sắp toát mồ hôi lạnh, cậu ta chỉ sợ Nguyễn Nghi có chuyện.
Trần Quý Thành lại không nói gì còn rất chiễm chệ tựa lưng vào chiếc sofa nhâm nhi ly rượu vang như xem kịch nhỉ? Hắn không sợ cô vợ nhỏ bé của mình sẻ bị thương sao?
"Ông chủ, ông thật sự không để ý sao?"
"Chuyện phụ nữ bọn họ chúng ta biết cái gì mà nói hửa? Tôi thấy cậy đó Rik, còn lo cho em ấy hơn cả tôi rồi... hmmm"
"Tôi không dám có suy nghĩ đó thưa ông chủ"
'Xoảng'.
"Tôi thua rồi Nguyễn Nghi, tôi thua cô rồi cầu xin cô đừng nói nữa mà hức... xin cô... cầu xin cô...."
Nét mặt Nguyễn Nghi dáy lên nụ cười quỷ dị nhìn ả. Rốt cuộc cô ấy nói gì lại khiến ả Mina kia hoảng sợ đau khổ đến mức đó chứ?
Xem ra trước giờ đều là mọi người đã xem thường cô gái nhỏ này.
Dinh Thự Mimosa.
"Rốt cuộc lúc sáng em nói gì với cô ta lại khiến cô ta phát điên vậy hửa?"
"Em chỉ là... Hứ, không nói anh nghe"
"Trẻ con không nên giấu người lớn, nói anh nghe xem."
Nguyễn Nghi không thèm để tâm đến Trần Quý Thành đâu, cô ấy đang bận chăm mèo rồi.
"Có cảm giác giống như cái thứ nhiều lông này quan trọng hơn mình nhỉ?"
Bây giờ đang ở thời điểm đầu tháng mười, mấy cây hoa Mimosa trong khuôn viên dinh thự cũng dần nở rộ. Dinh thự này quanh năm đã quá u ám rồi cũng nên có chút ánh vàng cuộc sống này cũng đễ thở một chút.
Nhưng Nguyễn Nghi đã ở đây lâu như vậy rồi cũng thật sự thắc mắc vì sao Trần Quý Thành lại thích loài hoa này đến như vậy. Cả tên dinh thư cũng được gọi là Mimosa không những vậy còn chi hơn hàng trăm tỷ để xây nên cái khuôn viên chỉ trồng riêng loài hoa này.
Rốt cuộc thì loài hoa này có ý nghĩa gì đặt biệt đối với hắn vậy. Cô thật sự rất muốn biết. "Liệu đây có phải loài hoa mà người phụ nữ nào đó thích hay không? chắc anh ấy không xem mình là người thế thâ của một ai đâu nhỉ?"
"Anh à, em hỏi một chuyện được không?"
"Nói chồng em nghe xem nào."
"Um... ờ thì... em chỉ thắc mắc là anh... vì sao lại thích loài hoa này đến vậy?"
Mặt Trần Quý Thành từ vui vẻ đột nhiên trở nên biến sắc, hai mắt hắn cỹng tối sầm hẳn. Nguyễn Nghi biết bản thân hỏi trúng điều đại kị gì đó của người đàn ông này nữa rồi nên không dám nói thêm gì nữa. Cô ấy còn định đánh trống lãng cơ ai ngờ bị Trần Quý Thành cắt ngang ý định đó.
"Chỉ là loài hoa mà mẹ anh thích nhất thôi. Bên đó là do chính tay bà ấy cùng anh trồng, lúc đó chồng của em chỉ mới 6 tuổi. Nó là đại lão giống chồng em ha..."
Nụ cười này của Trần Quý Thành có vẻ chua chát. Thế này cũng đủ đoán được người đàn ông này yêu thương tôn trọng mẹ mình đến mức nào. Nếu Nguyễn Nghi không có vài phần giống mẹ Trần Quý Thành thì e là ngay cả được hắn nhìn cô cũng không có cơ hội.
"Em xin lỗi"
"Vợ à em lương thiện đến mức chồng em phải lo sợ đấy... hmmm"
".........."
"Hmmm... Cô không thấy nực cười sao?"
Trần Quý Thành bước đến hạ thấp khom người trước mặt Nguyễn Nghi ánh mắt lại khinh thường liếc sang ả Mina bên cạnh.
Ả ta vẫn chưa hiểu vấn đề nhỉ?
"Anh Quý Thành... anh nói gì vậy chứ? em không hiểu đó anh à?"
"Không hiểu? Được thôi vậy tôi làm người tốt nói cho cô nghe vậy."
Hắn xoa nhẹ lên mí mắt Nguyễn Nghi lau đi mấy giọt lệ ban nãy. Vẻ mặt Trần Quý Thành bấy giờ phải nói là thật sự quá đau lòng. Hắn hạ trầm giọng có vài phần nghiêm nghị.
"Ai lại vì mộ người ngoài mà ra tay với vợ mình cơ chứ? Vợ yêu của anh."
Câu này của hắn thật sự làm Nguyễn Nghi thất tỉnh rồi. "Vợ yêu" vốn dĩ là từ nãy giờ Trần Quý Thành chỉ muốn trêu đùa cô ấy. Đàn ông như hắn đúng là khó hiểu mà... Hừm! làm Nguyễn Nghi uất ức ra tận bộ dạng thế này rồi còn cười cái giọng đó nữa.
Nhưng có lẽ người cay cú nhất không phải Nguyễn Nghi mà là ả đàn bà tên Mina kia mới đúng, xem thái độ của cô ta đúng là khó coi quá đi mà. Cũng phải bị Trần Quý Thành làm bẻ mặt trước bao nhiêu người thế này thì sao ả ta can tâm cam chịu nỗi ô nhục này chứ.
"Aaaaaaaa!!!"_ Là tiếng thét của ả.
Ả ta điên rồi còn dám la thét nỗi điên ở địa bàn của Trần Quý Thành rõ ràng là không muốn sống.
"Tại sao vậy hả? anh vì con nhỏ đó mà đối xử với em bậy sao? chúng ta quen nhau 5 năm còn ả, ả là cái thá gì hả? anh quên anh đã nói gì với ba em sao?"
"Nín! đừng lấy ba cô uy hiếp tôi. Nếu không vì nể mặt ông ta cô nghĩ người như cô Trần Quý Thành tôi để tâm đến?"
Bao năm qua tuy nói Trần Quý Thành là ông trùng đường đây Sòng bạc lớn nhất Macau nhưng trong giới luật ngầm mối quan hệ giữa các ông trùm luôn là thứ phức tạp. Quý Thành đi lên từ một đứa trẻ bị coi thường sống đau khổ đến mức nào.
Hắn đi được đến tận bây giờ, leo lên ngồi vững ở vị trí cao như hiện tại thì đâu phải chuyện dễ. Lúc trước thế lực còn chưa vững mới cần phải có "ghế tựa gỗ xà cừ" bây giờ Trần Quý Thành đã là ông trùm thì cái "ghế xà cừ" đó chẳng còn giá trị gì nữa.
Quy luật sống là vậy. Đặt biệt là giới ngầm.
'Cộp, choang..!'
Đống chén dĩa trên tay phụ vũ rơi xoảng xuống, trên tay ả Mina kia cầm một con dao vô cùng sắc nhọn. Ả điên rồi, điên thật rồi. Con dao hướng về Nguyễn Nghi lại không thể tiếp tực di chuyển.
"Giờ cô biết vì sao Quý Thành lại không chọn cô chưa Mina?"
Khẩu súng trên tay Nguyễn Nghi chỉ ngây hướng ả giống như cô đã đoán trước được nước đi này.
"Sao mày lại biết tao sẽ làm vật hả?"
"Chồng tôi làm cô bẻ mặt trước mọi người lẽ nào cô không hận? Ha... với tính cách của cô đây thì còn lạ sao?"
Đúng là Mina không ưa gì Nguyễn Nghi nhưng thành thật mà nói thì cô ấy rất tài giỏi. Nhưng với độ tuổi này thì Nguyễn Nghi cũng làm người khác phải khiếp sợ đến lạnh người.
Nguyễn Nghi hạ khẩu súng tiếng đến mũi dao nhọn trên tay Mina. Cô càng tiếng ả càng lùi sợ hãi. Rik đứng ngoài lề nhìn hai người phụ nữ này cũng sắp toát mồ hôi lạnh, cậu ta chỉ sợ Nguyễn Nghi có chuyện.
Trần Quý Thành lại không nói gì còn rất chiễm chệ tựa lưng vào chiếc sofa nhâm nhi ly rượu vang như xem kịch nhỉ? Hắn không sợ cô vợ nhỏ bé của mình sẻ bị thương sao?
"Ông chủ, ông thật sự không để ý sao?"
"Chuyện phụ nữ bọn họ chúng ta biết cái gì mà nói hửa? Tôi thấy cậy đó Rik, còn lo cho em ấy hơn cả tôi rồi... hmmm"
"Tôi không dám có suy nghĩ đó thưa ông chủ"
'Xoảng'.
"Tôi thua rồi Nguyễn Nghi, tôi thua cô rồi cầu xin cô đừng nói nữa mà hức... xin cô... cầu xin cô...."
Nét mặt Nguyễn Nghi dáy lên nụ cười quỷ dị nhìn ả. Rốt cuộc cô ấy nói gì lại khiến ả Mina kia hoảng sợ đau khổ đến mức đó chứ?
Xem ra trước giờ đều là mọi người đã xem thường cô gái nhỏ này.
Dinh Thự Mimosa.
"Rốt cuộc lúc sáng em nói gì với cô ta lại khiến cô ta phát điên vậy hửa?"
"Em chỉ là... Hứ, không nói anh nghe"
"Trẻ con không nên giấu người lớn, nói anh nghe xem."
Nguyễn Nghi không thèm để tâm đến Trần Quý Thành đâu, cô ấy đang bận chăm mèo rồi.
"Có cảm giác giống như cái thứ nhiều lông này quan trọng hơn mình nhỉ?"
Bây giờ đang ở thời điểm đầu tháng mười, mấy cây hoa Mimosa trong khuôn viên dinh thự cũng dần nở rộ. Dinh thự này quanh năm đã quá u ám rồi cũng nên có chút ánh vàng cuộc sống này cũng đễ thở một chút.
Nhưng Nguyễn Nghi đã ở đây lâu như vậy rồi cũng thật sự thắc mắc vì sao Trần Quý Thành lại thích loài hoa này đến như vậy. Cả tên dinh thư cũng được gọi là Mimosa không những vậy còn chi hơn hàng trăm tỷ để xây nên cái khuôn viên chỉ trồng riêng loài hoa này.
Rốt cuộc thì loài hoa này có ý nghĩa gì đặt biệt đối với hắn vậy. Cô thật sự rất muốn biết. "Liệu đây có phải loài hoa mà người phụ nữ nào đó thích hay không? chắc anh ấy không xem mình là người thế thâ của một ai đâu nhỉ?"
"Anh à, em hỏi một chuyện được không?"
"Nói chồng em nghe xem nào."
"Um... ờ thì... em chỉ thắc mắc là anh... vì sao lại thích loài hoa này đến vậy?"
Mặt Trần Quý Thành từ vui vẻ đột nhiên trở nên biến sắc, hai mắt hắn cỹng tối sầm hẳn. Nguyễn Nghi biết bản thân hỏi trúng điều đại kị gì đó của người đàn ông này nữa rồi nên không dám nói thêm gì nữa. Cô ấy còn định đánh trống lãng cơ ai ngờ bị Trần Quý Thành cắt ngang ý định đó.
"Chỉ là loài hoa mà mẹ anh thích nhất thôi. Bên đó là do chính tay bà ấy cùng anh trồng, lúc đó chồng của em chỉ mới 6 tuổi. Nó là đại lão giống chồng em ha..."
Nụ cười này của Trần Quý Thành có vẻ chua chát. Thế này cũng đủ đoán được người đàn ông này yêu thương tôn trọng mẹ mình đến mức nào. Nếu Nguyễn Nghi không có vài phần giống mẹ Trần Quý Thành thì e là ngay cả được hắn nhìn cô cũng không có cơ hội.
"Em xin lỗi"
"Vợ à em lương thiện đến mức chồng em phải lo sợ đấy... hmmm"
".........."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.