Chương 23
Tường Vy ( Han )
13/01/2024
Buổi tối này Nguyễn Nghi càng nghĩ lại càng tức, mà càng tức thì lại càng không thể ngủ được. Ả Mina này rốt cuộc từ đâu nhảy ra vậy, còn muốn giành chồng già với cô nữa. Cũng thừa nhận là cô ta thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức Nguyễn Nghi phát ghen tức với cái nhan sắc của cô ta.
Tự nhìn lại bản thân mình bây giờ ayzz... đúng là Nguyễn Nghi có hơi nhợt nhạt so với ả. Cô không cao 1m67 như ả ta. Dáng người cũng không được 3 vòng cân chuẩn như thế. Giọng nói ngọt ngào lại càng không. Cô ấy cũng tự nghĩ, tự hỏi không biết là tên Trần Quý Thành này lại thích cô ở điểm nào nữa.
"Em lại suy nghĩ chuyện lúc sáng sao hửa?"
Nguyễn Nghi còn tưởng Trần Quý Thành ngủ rồi nữa, ai có thể ngờ được hắn dám đè cưỡng chế cô dưới cái thân người gần 80kg này của hắn chứ? Cái thân thể quái vật này làm cô sợ thật.
Nhưng ở ngốc nhìn này phải khẳng định một điều là chồng mình đẹp quá, đẹp đến mức thú tính bên trong mĩ nữ phải lộ ra vẻ thèm khát bên ngoài.
"Em... em... haizzz... phải đó, em chính là bực bội cô ta, rốt cuộc anh với chị ta là gì hả?"
"Là vợ chồng."
Hắn điên rồi, hắn có đang nhận thức được là mình đang nói cái quỷ gì hay không hả?
Đôi mắt Nguyễn Nghi đỏ rần ướm vài giọt pha lê trên hốc mắt, tay nắm chặt lấy ga giường kiềm nén cú sốc này.
"Hhahahahah.... coi em kìa anh chỉ mới đùa một chút."
'Chát...!"
Tiếng vã giòn tan giáng vào bên má phải Trần Quý Thành nỗi lên 5 lằng dấu tay đỏ tím, lực này chắc phải mạnh bạo lắm mới ra được thành quả như này. Hắn không giận, không mắng ngược lại còn cảm thấy rất sảng khoái vui vẻ, não hắn không phải bị ứ nước rồi đó chứ?
"Cẩu phu lão!!!!"
Nguyễn Nghi lần này là tức giận thật rồi.
"Ha... được được không chọc em nữa, nói cho em biết cũng được chỉ cần đừng giận anh nữa thì anh sẽ nói cho em nghe."
Cô nhíu mày một chút, nhắm híp mắt lại tầm 3s
"Ai giận anh chứ? nãy gì em chả giận gì... hahahha."
Trình độ đến mức độ này thì cũng nể thật. Trần Quý Thành còn làm gì được đây chỉ bất lực cười thuận theo ý cô vợ nhỏ tuổi này.
"Bố Mina là ba nuôi của anh hmmm nói trắng ra ông ta cũng chỉ xem anh là công cụ làm việc cho ông ấy, nhưng ông ta không ngờ Trần Quý Thành anh lại có ngày trở lên hùng mạnh như bây giờ.
Ông ta sợ anh sẽ gây hại đến quyền lực của mình mới mang Mina ra làm tường thành bảo vệ, lấy ơn nuôi dưỡng lúc trước đơn phương tạo ra một hôn ước cho anh và cô ta, Mina giống như món đồ vật đổi lấy danh vọng của bố cô ấy."
Đôi mắt Nguyễn Nghi dịu lại vài phần, nghĩ kĩ thì Mina này cũng đáng thương thật.
"Vậy anh định làm thế nào cơ?"
"Em biết chồng em ghét nhất là bị người khác ra điều kiện mà đúng không, lại còn là người nắm quá nhiều quá khứ của mình, em nghĩ anh sẽ làm thế nào?"
"Anh định giết ông ta?"
"Ngốc! như vậy mũi tên dư luận không phải chỉa thẳng vào chồng em sao?"
"Vậy thì thế nào?"
Nguyễn Nghi càng lúc càng không hiểu người đàn ông này rồi.
"Nào, ngủ đi ngày mai sẽ có tin vui đấy."
"Vui hỏ? Ò... chồng già ngủ ngon, chụt!"
"Ngủ ngon hmmm." Ánh mắt Trần Quý Thành lại trở nên đáng sợ, lạnh lẽo quá, lạnh đến mức trái tim đông cứng lại.
Lúc 4h56 phút sáng Nguyễn Nghi vẫn còn ngon giấc trên giường, nếu thường ngày Trần Quý Thành vào giờ này sẽ đến công ty nhưng hôm nay hắn lại ngồi dưới sofa ở phòng khách thưởng thức ly cafe sáng hạng thượng phẩm, người vẫn còn mặc bộ pijama màu hồng gấu dâu mà Nguyễn Nghi đã chọn oder từ Việt Nam mang thương hiệu Miền Tây đến Maccau, giao diện này đúng là hơi kì thật nhưng nhìn lại cũng thấy đáng yêu lắm.
Rik nhìn cũng cảm thấy trong nó rất hài. Không nhịn nỗi buồn cười mà vô tình phụt ra thành tiếng làm hắn nỗi cáu, ôi trời ác ma thì vẫn trở lại thành ác ma.
"Ô... Ông chủ tôi thật sự xin lỗi."
"Cười cái gì hửa? Bộ cậu không thấy đồ vợ tôi lựa rất có thẫm mĩ hay sao?"
Hắn chắc chắn là đang khoe vợ, ai không biết cây vạn tuế này tự luyến được vợ yêu thương. Đúng là khổ thân thật mà.
"Anh à....!!!!!!!!!!! Giờ này mà anh còn yên ổn ngồi đây uống cafe được đó hả????"
Thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai có cái má mềm hằn hộc cọc cằn chạy thẳng vào nhà bước ngang nhiên đếm trước mặt Trần Quý Thành chất vấn hắn, cậu ta khá thật còn có lá gan này. Cả Rik còn phải cúi người 90°với cậu ta thì xem ra thân phận cũng không phải dạng vừa trong giới.
Cậu ta còn ngang nhiên giật lấy cốc cafe trên tay Trần Quý Thành thản nhiên thưởng thức hương vị này, hắn cũng chả phản ứng gì ngoài đôi mắt ghét bỏ cậu ta.
"Không phải nói cả đời không gặp à, còn bò về làm gì?"
"Em là dùng chân đi anh bị mù à, hớ... nếu không phải vì an nguy của ông anh đây thì bổn thiếu gia như em anh có nằm mơ thì em cũng chả thèm bước vào cái ổ thối nát này của anh làm gì?
Ới quên mất, anh làm em quên mất việc chính rồi đây, anh à... anh phải giữ bình tĩnh đấy, hứa với em thì em mới nói được, anh hứa đi..."
"Nói, không thì cút."
Trần Quý Thành lấy đại một cuốn tạp chí trên bàn lật vài ba trang lờ đi sự hiện diện của cậu.
"Anhhhhh... em nghiêm túc đó, chuyện là bố của chị Mina sau một đêm tự nhiên phát điên lên rồi tự tử, cổ phiếu nghe nói là đang tuột vóc trầm trọng anh còn ngồi ở đó được hả?"
"Không thì thế nào? ông ta tự tử thì liên quan gì đến Trần Quý Thành này?"
"Dù gì ông ấy cũng là ba nuôi của chúng ta mà? Hơn nữa không phải anh và chị Mina sẽ kết hôn sao? Sao sao anh....?"
Hắn cười khẩy một giọng trêu đùa rồi đứng dậy nhìn sang cậu thiếu niên kia bằng ánh mắt kinh bỉ.
"Rùa ngốc."
"Ớiiiii đã nói bao nhiêu lần rồi hả? ai cho anh gọi em bằng cái tên xấu xí đó chứ? em có tên đó Trần Quý Minh là Quý Minh đẹp trai anh nghe rõ không vậy? Sao hạng A đấy."
"Câm mồm cho vợ ông đây ngủ, cút đi, mày hết giá trị rồi."
"Anh anh anh... cái tên già này! Làm như em cần đến cái ổ này không bằng, hớ... khoang!!!!! mà lúc nãy anh nói vợ? là vợ sao? ai vậy là cô gái nào đuôi mù vậy hả? Em muốn xem"
"Cút!!!!! Ha mày không xứng, cút về đi."
Trần Quý Minh sở dĩ ra vào tự do được trong cái dinh thự này là vì cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ với Trần Quý Thành, nhưng bình sinh não cậu ấy ngốc nghếch lại còn thích ăn chơi. Suốt ngày chỉ mơ tưởng đến chuyện làm ca sĩ nỗi tiếng. Cậu ấy mặc dù tỏ ra ghét bỏ như thế thật ra lại rất thương Trần Quý Thành, hai anh em họ cứ gặp nhau là lại như lúc nãy.
Hắn cũng coi trọng đứa em trai này, Quý Minh nỗi tiếng đều là nhờ bàn tay trong của Trần Quý Thành lo liệu nếu không thì với năng lực của cậu ấy cả đời cũng đừng mơ được đến hai từ "nỗi tiếng".
Tự nhìn lại bản thân mình bây giờ ayzz... đúng là Nguyễn Nghi có hơi nhợt nhạt so với ả. Cô không cao 1m67 như ả ta. Dáng người cũng không được 3 vòng cân chuẩn như thế. Giọng nói ngọt ngào lại càng không. Cô ấy cũng tự nghĩ, tự hỏi không biết là tên Trần Quý Thành này lại thích cô ở điểm nào nữa.
"Em lại suy nghĩ chuyện lúc sáng sao hửa?"
Nguyễn Nghi còn tưởng Trần Quý Thành ngủ rồi nữa, ai có thể ngờ được hắn dám đè cưỡng chế cô dưới cái thân người gần 80kg này của hắn chứ? Cái thân thể quái vật này làm cô sợ thật.
Nhưng ở ngốc nhìn này phải khẳng định một điều là chồng mình đẹp quá, đẹp đến mức thú tính bên trong mĩ nữ phải lộ ra vẻ thèm khát bên ngoài.
"Em... em... haizzz... phải đó, em chính là bực bội cô ta, rốt cuộc anh với chị ta là gì hả?"
"Là vợ chồng."
Hắn điên rồi, hắn có đang nhận thức được là mình đang nói cái quỷ gì hay không hả?
Đôi mắt Nguyễn Nghi đỏ rần ướm vài giọt pha lê trên hốc mắt, tay nắm chặt lấy ga giường kiềm nén cú sốc này.
"Hhahahahah.... coi em kìa anh chỉ mới đùa một chút."
'Chát...!"
Tiếng vã giòn tan giáng vào bên má phải Trần Quý Thành nỗi lên 5 lằng dấu tay đỏ tím, lực này chắc phải mạnh bạo lắm mới ra được thành quả như này. Hắn không giận, không mắng ngược lại còn cảm thấy rất sảng khoái vui vẻ, não hắn không phải bị ứ nước rồi đó chứ?
"Cẩu phu lão!!!!"
Nguyễn Nghi lần này là tức giận thật rồi.
"Ha... được được không chọc em nữa, nói cho em biết cũng được chỉ cần đừng giận anh nữa thì anh sẽ nói cho em nghe."
Cô nhíu mày một chút, nhắm híp mắt lại tầm 3s
"Ai giận anh chứ? nãy gì em chả giận gì... hahahha."
Trình độ đến mức độ này thì cũng nể thật. Trần Quý Thành còn làm gì được đây chỉ bất lực cười thuận theo ý cô vợ nhỏ tuổi này.
"Bố Mina là ba nuôi của anh hmmm nói trắng ra ông ta cũng chỉ xem anh là công cụ làm việc cho ông ấy, nhưng ông ta không ngờ Trần Quý Thành anh lại có ngày trở lên hùng mạnh như bây giờ.
Ông ta sợ anh sẽ gây hại đến quyền lực của mình mới mang Mina ra làm tường thành bảo vệ, lấy ơn nuôi dưỡng lúc trước đơn phương tạo ra một hôn ước cho anh và cô ta, Mina giống như món đồ vật đổi lấy danh vọng của bố cô ấy."
Đôi mắt Nguyễn Nghi dịu lại vài phần, nghĩ kĩ thì Mina này cũng đáng thương thật.
"Vậy anh định làm thế nào cơ?"
"Em biết chồng em ghét nhất là bị người khác ra điều kiện mà đúng không, lại còn là người nắm quá nhiều quá khứ của mình, em nghĩ anh sẽ làm thế nào?"
"Anh định giết ông ta?"
"Ngốc! như vậy mũi tên dư luận không phải chỉa thẳng vào chồng em sao?"
"Vậy thì thế nào?"
Nguyễn Nghi càng lúc càng không hiểu người đàn ông này rồi.
"Nào, ngủ đi ngày mai sẽ có tin vui đấy."
"Vui hỏ? Ò... chồng già ngủ ngon, chụt!"
"Ngủ ngon hmmm." Ánh mắt Trần Quý Thành lại trở nên đáng sợ, lạnh lẽo quá, lạnh đến mức trái tim đông cứng lại.
Lúc 4h56 phút sáng Nguyễn Nghi vẫn còn ngon giấc trên giường, nếu thường ngày Trần Quý Thành vào giờ này sẽ đến công ty nhưng hôm nay hắn lại ngồi dưới sofa ở phòng khách thưởng thức ly cafe sáng hạng thượng phẩm, người vẫn còn mặc bộ pijama màu hồng gấu dâu mà Nguyễn Nghi đã chọn oder từ Việt Nam mang thương hiệu Miền Tây đến Maccau, giao diện này đúng là hơi kì thật nhưng nhìn lại cũng thấy đáng yêu lắm.
Rik nhìn cũng cảm thấy trong nó rất hài. Không nhịn nỗi buồn cười mà vô tình phụt ra thành tiếng làm hắn nỗi cáu, ôi trời ác ma thì vẫn trở lại thành ác ma.
"Ô... Ông chủ tôi thật sự xin lỗi."
"Cười cái gì hửa? Bộ cậu không thấy đồ vợ tôi lựa rất có thẫm mĩ hay sao?"
Hắn chắc chắn là đang khoe vợ, ai không biết cây vạn tuế này tự luyến được vợ yêu thương. Đúng là khổ thân thật mà.
"Anh à....!!!!!!!!!!! Giờ này mà anh còn yên ổn ngồi đây uống cafe được đó hả????"
Thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai có cái má mềm hằn hộc cọc cằn chạy thẳng vào nhà bước ngang nhiên đếm trước mặt Trần Quý Thành chất vấn hắn, cậu ta khá thật còn có lá gan này. Cả Rik còn phải cúi người 90°với cậu ta thì xem ra thân phận cũng không phải dạng vừa trong giới.
Cậu ta còn ngang nhiên giật lấy cốc cafe trên tay Trần Quý Thành thản nhiên thưởng thức hương vị này, hắn cũng chả phản ứng gì ngoài đôi mắt ghét bỏ cậu ta.
"Không phải nói cả đời không gặp à, còn bò về làm gì?"
"Em là dùng chân đi anh bị mù à, hớ... nếu không phải vì an nguy của ông anh đây thì bổn thiếu gia như em anh có nằm mơ thì em cũng chả thèm bước vào cái ổ thối nát này của anh làm gì?
Ới quên mất, anh làm em quên mất việc chính rồi đây, anh à... anh phải giữ bình tĩnh đấy, hứa với em thì em mới nói được, anh hứa đi..."
"Nói, không thì cút."
Trần Quý Thành lấy đại một cuốn tạp chí trên bàn lật vài ba trang lờ đi sự hiện diện của cậu.
"Anhhhhh... em nghiêm túc đó, chuyện là bố của chị Mina sau một đêm tự nhiên phát điên lên rồi tự tử, cổ phiếu nghe nói là đang tuột vóc trầm trọng anh còn ngồi ở đó được hả?"
"Không thì thế nào? ông ta tự tử thì liên quan gì đến Trần Quý Thành này?"
"Dù gì ông ấy cũng là ba nuôi của chúng ta mà? Hơn nữa không phải anh và chị Mina sẽ kết hôn sao? Sao sao anh....?"
Hắn cười khẩy một giọng trêu đùa rồi đứng dậy nhìn sang cậu thiếu niên kia bằng ánh mắt kinh bỉ.
"Rùa ngốc."
"Ớiiiii đã nói bao nhiêu lần rồi hả? ai cho anh gọi em bằng cái tên xấu xí đó chứ? em có tên đó Trần Quý Minh là Quý Minh đẹp trai anh nghe rõ không vậy? Sao hạng A đấy."
"Câm mồm cho vợ ông đây ngủ, cút đi, mày hết giá trị rồi."
"Anh anh anh... cái tên già này! Làm như em cần đến cái ổ này không bằng, hớ... khoang!!!!! mà lúc nãy anh nói vợ? là vợ sao? ai vậy là cô gái nào đuôi mù vậy hả? Em muốn xem"
"Cút!!!!! Ha mày không xứng, cút về đi."
Trần Quý Minh sở dĩ ra vào tự do được trong cái dinh thự này là vì cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ với Trần Quý Thành, nhưng bình sinh não cậu ấy ngốc nghếch lại còn thích ăn chơi. Suốt ngày chỉ mơ tưởng đến chuyện làm ca sĩ nỗi tiếng. Cậu ấy mặc dù tỏ ra ghét bỏ như thế thật ra lại rất thương Trần Quý Thành, hai anh em họ cứ gặp nhau là lại như lúc nãy.
Hắn cũng coi trọng đứa em trai này, Quý Minh nỗi tiếng đều là nhờ bàn tay trong của Trần Quý Thành lo liệu nếu không thì với năng lực của cậu ấy cả đời cũng đừng mơ được đến hai từ "nỗi tiếng".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.