Chương 29
Tường Vy ( Han )
26/02/2024
Trần Quý Thành bước ra ngoài cả quán caffe chiềm trong im lặng, hắn bước đến chỗ Nguyễn Nghi, kéo ghét ngồi sát vào bên cạnh cô ấy.
"Anh à... em... em, anh ấy chỉ là..."
"Em không cần giải thích đâu vợ, anh tin em."
Trước giờ rất ít người thấy được mặt Trần Quý Thành đa số toàn những người có tầm trong xã hội, Minh Kiệt cũng là lần đầu được diện kiến ông trùm Mafia. Đúng là trông gương mặt có hơi trẻ hơn so với thông tin số tuổi.
Dinh thự Mimosa.
Trần Quý Thành đưa Nghi về nhà không chần chừ mà bế cô ấy lên thẳng phòng ngủ. Cả tháng rồi hắn bị cô "bỏ đói" nên có chút cảm giác, sói già tổn thương.
"Vợ à, anh không muốn có cái thứ trong bụng em nữa, nó làm anh thất sủng."
"Anh đúng là... hừm ai lại nói con mình xui vậy hả?"
"Anh đây, không thích chút nào... vợ giúp anh được không ạ? Anh sẽ ngoan ngoãn giữ lời hứa mà."
"Có quỷ mới tin."
Trần Quý Thành không nói gì mà lập tức ngồi bật dậy mò mẫm trong túi ra khoảng 7 tấm thẻ đen để ngay trước mặt cô. Bộ mặt đáng thương của hắn cùng hành động này làm Nghi vừa cảm thấy thương, vừa cảm thấy bất lực.
"Anh làm gì vậy?" Nghi nghiên mình khó hiểu.
"Không phải em nói quỹ sao? Đây là "quỹ" đen của anh, toàn bộ đưa em rồi, tin anh đi."
"Anh rõ hiểu em nói gì lại còn lách luật? Nhưng mà... một chút thôi."
Hắn hôn cơ thể Nghi từng vết hoa tuyết im lên da thịt cô ấy vừa đau vừa ngứa. Hương thơm dễ chịu này, hương thơm đặt trưng cơ thể của Nghi nồng nhất ở phần ngực làm hắn bị mê hoặc.
Làn da trắng nuột bị hắn vẽ lên mấy bông hoa phượng màu đỏ bầm, đôi chân nhỏ nhắn của mẹ bầu cũng bị đưa lên vai ngài tỷ phú gần U50 tuổi.
Đã hơn 1 tiếng đồng hồ "giành mẹ với con" rồi, lần này Quý Thành đúng là giữ lời hứa không ra bên trong Nghi, cô ấy đang mang thai cũng rất mệt. Vừa làm xông Quý Thành đích thân lau người cho cô, xoa bóp, chăm như em bé.
"Chồng già à, anh... anh nói em biết phòng lầu kín ở lầu thứ 4 là gì không?"
"Em thấy gì rồi sao?". Ánh mắt Trần Quý Thành đột ngột tối sầm, giọng cũng khàn đến mức đáng sợ.
"Kh... không có... em, em chỉ hỏi vì thấy nó cứ đống mãi."
"Hmmm... chỗ đó là của mẹ anh trước đây nên anh không muốn nhìn thấy quá khứ."
Lời nói không có vấn đề gì nhưng ánh mắt của Quý Thành, Nghi vẫn thấy kì lạ. Cũng định hỏi thêm vài câu không ngờ bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, là giọng của Rik.
"Chuyện gì?"
"Ông chủ, cậu chủ trở về rồi đang ở bên dưới thưa ông."
"Nó chịu về rồi sao?"
Trần Quý Thành nhanh chống chỉnh trang lại rồi cùng vợ yêu bước xuống lầu. Bên dưới là cậu trai trẻ tầm 22 tuổi phong cách đơn giản nhẹ nhàng trầm tĩnh ngồi dưới sofa, lại là con nuôi sao? Nhưng khi Nghi nhìn ánh mắt đó đích thị rất giống Trần Quý Thành.
Với cả cách Quý Thành nói chuyện với anh ta khác hẳn. 3 phần dịu dàng 7 phần nhượng bộ.
"Có chuyện gì sao?"
"Người ẩn tên tài trợ 700 triệu cho Hà Anh phẫu thuật ghép tim là ba sao?"
"Biết ngay không giấu được con."
"Không phải ba không thích cô ấy sao? Cần gì làm vậy."
"Hmmm... vì con thích con bé. Ba đúng là không thích Hà Anh vì trước kia ba cảm thấy cô ta không xứng với con trai độc nhất của Trần Quý Thành này. Bây giờ ba lại thấy là bản thân đã sai rồi."
Trần Quý Thành quay sang nắm lấy tay Nguyễn Nghi dịu dàng, ánh mắt thâm tình nhìn cô ấy. Có gì đó không đúng, không phải trước kia hắn ta nói giữ thân như ngọc sao, cam kết còn trinh thì lấy đâu ra đứa con lớn thế này? Chả lẽ hắn lại nói dối cô ấy.
"Rút lại số tiền đó đi."
Câu nói này làm Trần Quý Thành bất ngờ, đôi mày hắn nhíu lại.
"Ba không sai. Cô ta không xứng với số tiền của nhà ta."
"Cứ xem như bố thí cho kẻ nghèo, nếu con đã về rồi thì cứ ở lại dinh thự."
Anh ta bước lên phòng, căn phòng cạnh nơi khóa kín. Chàng trai trẻ này có chút bí ẩn, lại có hơi đáng sợ.
"Không phải anh nói...."
"Nó là Quý Thiên, con trai duy nhất của em gái anh, con bé vì bị lừa tình mà vừa sinh nó ra đã kiệt sức uất ức mà chết, anh xem thằng bé như con ruột chìm sâu chuyện này.
Không ngờ bị ả đàn bà kia biết chuyện, cũng vì chuyện đó mà Quý Thiên càng xa cách với anh, nó đã 2 năm không về nhà rồi, một mình chịu khổ hạ mình bên ngoài vẫn không cần đến tiền của anh."
"Nhưng nhìn cậu ấy đúng là giống anh thật."
"Em gái sinh đôi, nó giống em ấy tất nhiên giống anh rồi.... ha."
Từ lúc Quý Thiên về nhà đã hơn 3 ngày vẫn không nói một lời nào. Nhưng nhìn mọi người trong nhà có vẻ sợ cậu ta, nhưng nhìn chung cậu ấy đâu quá đáng sợ.
"Trần Quý Thành xấu xa xây cái tủ gì cao vậy không biết."
Cánh tay khác lấy chiếc khăn trên tủ đưa xuống cho cô, còn tưởng là Trần Quý Thành nhưng hương cơ thể này không giống. Nghi giật thót mình đột ngột quay đầu là Quý Thiên sao?
"Dì mang thai cũng nên cẩn thận."
"Ò... cảm ơn anh nha, nhưng mà anh có vẻ lớn hơn tôi kêu dì tôi cảm thấy kì cục quá, cứ gọi Nghi là được rồi."
Anh ta không nói gì mà bước thẳng ra ngoài khuôn viên.
"Phu nhân... cô đừng nên đến gần cậu chủ thì hơn ạ."
"Tại sao chứ?"
"Cậu ấy không may mắn, vả lại... Tóm lại phu nhân nên giữ khoảng cách với cậu ta là được rồi."
Không may mắn sao? Vì anh ấy không có mẹ lúc lọt lòng? Cuộc đời này hà khắc quá chắc vì thế mà Quý Thiên mới có tính cách thế này.
"Anh à... em... em, anh ấy chỉ là..."
"Em không cần giải thích đâu vợ, anh tin em."
Trước giờ rất ít người thấy được mặt Trần Quý Thành đa số toàn những người có tầm trong xã hội, Minh Kiệt cũng là lần đầu được diện kiến ông trùm Mafia. Đúng là trông gương mặt có hơi trẻ hơn so với thông tin số tuổi.
Dinh thự Mimosa.
Trần Quý Thành đưa Nghi về nhà không chần chừ mà bế cô ấy lên thẳng phòng ngủ. Cả tháng rồi hắn bị cô "bỏ đói" nên có chút cảm giác, sói già tổn thương.
"Vợ à, anh không muốn có cái thứ trong bụng em nữa, nó làm anh thất sủng."
"Anh đúng là... hừm ai lại nói con mình xui vậy hả?"
"Anh đây, không thích chút nào... vợ giúp anh được không ạ? Anh sẽ ngoan ngoãn giữ lời hứa mà."
"Có quỷ mới tin."
Trần Quý Thành không nói gì mà lập tức ngồi bật dậy mò mẫm trong túi ra khoảng 7 tấm thẻ đen để ngay trước mặt cô. Bộ mặt đáng thương của hắn cùng hành động này làm Nghi vừa cảm thấy thương, vừa cảm thấy bất lực.
"Anh làm gì vậy?" Nghi nghiên mình khó hiểu.
"Không phải em nói quỹ sao? Đây là "quỹ" đen của anh, toàn bộ đưa em rồi, tin anh đi."
"Anh rõ hiểu em nói gì lại còn lách luật? Nhưng mà... một chút thôi."
Hắn hôn cơ thể Nghi từng vết hoa tuyết im lên da thịt cô ấy vừa đau vừa ngứa. Hương thơm dễ chịu này, hương thơm đặt trưng cơ thể của Nghi nồng nhất ở phần ngực làm hắn bị mê hoặc.
Làn da trắng nuột bị hắn vẽ lên mấy bông hoa phượng màu đỏ bầm, đôi chân nhỏ nhắn của mẹ bầu cũng bị đưa lên vai ngài tỷ phú gần U50 tuổi.
Đã hơn 1 tiếng đồng hồ "giành mẹ với con" rồi, lần này Quý Thành đúng là giữ lời hứa không ra bên trong Nghi, cô ấy đang mang thai cũng rất mệt. Vừa làm xông Quý Thành đích thân lau người cho cô, xoa bóp, chăm như em bé.
"Chồng già à, anh... anh nói em biết phòng lầu kín ở lầu thứ 4 là gì không?"
"Em thấy gì rồi sao?". Ánh mắt Trần Quý Thành đột ngột tối sầm, giọng cũng khàn đến mức đáng sợ.
"Kh... không có... em, em chỉ hỏi vì thấy nó cứ đống mãi."
"Hmmm... chỗ đó là của mẹ anh trước đây nên anh không muốn nhìn thấy quá khứ."
Lời nói không có vấn đề gì nhưng ánh mắt của Quý Thành, Nghi vẫn thấy kì lạ. Cũng định hỏi thêm vài câu không ngờ bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, là giọng của Rik.
"Chuyện gì?"
"Ông chủ, cậu chủ trở về rồi đang ở bên dưới thưa ông."
"Nó chịu về rồi sao?"
Trần Quý Thành nhanh chống chỉnh trang lại rồi cùng vợ yêu bước xuống lầu. Bên dưới là cậu trai trẻ tầm 22 tuổi phong cách đơn giản nhẹ nhàng trầm tĩnh ngồi dưới sofa, lại là con nuôi sao? Nhưng khi Nghi nhìn ánh mắt đó đích thị rất giống Trần Quý Thành.
Với cả cách Quý Thành nói chuyện với anh ta khác hẳn. 3 phần dịu dàng 7 phần nhượng bộ.
"Có chuyện gì sao?"
"Người ẩn tên tài trợ 700 triệu cho Hà Anh phẫu thuật ghép tim là ba sao?"
"Biết ngay không giấu được con."
"Không phải ba không thích cô ấy sao? Cần gì làm vậy."
"Hmmm... vì con thích con bé. Ba đúng là không thích Hà Anh vì trước kia ba cảm thấy cô ta không xứng với con trai độc nhất của Trần Quý Thành này. Bây giờ ba lại thấy là bản thân đã sai rồi."
Trần Quý Thành quay sang nắm lấy tay Nguyễn Nghi dịu dàng, ánh mắt thâm tình nhìn cô ấy. Có gì đó không đúng, không phải trước kia hắn ta nói giữ thân như ngọc sao, cam kết còn trinh thì lấy đâu ra đứa con lớn thế này? Chả lẽ hắn lại nói dối cô ấy.
"Rút lại số tiền đó đi."
Câu nói này làm Trần Quý Thành bất ngờ, đôi mày hắn nhíu lại.
"Ba không sai. Cô ta không xứng với số tiền của nhà ta."
"Cứ xem như bố thí cho kẻ nghèo, nếu con đã về rồi thì cứ ở lại dinh thự."
Anh ta bước lên phòng, căn phòng cạnh nơi khóa kín. Chàng trai trẻ này có chút bí ẩn, lại có hơi đáng sợ.
"Không phải anh nói...."
"Nó là Quý Thiên, con trai duy nhất của em gái anh, con bé vì bị lừa tình mà vừa sinh nó ra đã kiệt sức uất ức mà chết, anh xem thằng bé như con ruột chìm sâu chuyện này.
Không ngờ bị ả đàn bà kia biết chuyện, cũng vì chuyện đó mà Quý Thiên càng xa cách với anh, nó đã 2 năm không về nhà rồi, một mình chịu khổ hạ mình bên ngoài vẫn không cần đến tiền của anh."
"Nhưng nhìn cậu ấy đúng là giống anh thật."
"Em gái sinh đôi, nó giống em ấy tất nhiên giống anh rồi.... ha."
Từ lúc Quý Thiên về nhà đã hơn 3 ngày vẫn không nói một lời nào. Nhưng nhìn mọi người trong nhà có vẻ sợ cậu ta, nhưng nhìn chung cậu ấy đâu quá đáng sợ.
"Trần Quý Thành xấu xa xây cái tủ gì cao vậy không biết."
Cánh tay khác lấy chiếc khăn trên tủ đưa xuống cho cô, còn tưởng là Trần Quý Thành nhưng hương cơ thể này không giống. Nghi giật thót mình đột ngột quay đầu là Quý Thiên sao?
"Dì mang thai cũng nên cẩn thận."
"Ò... cảm ơn anh nha, nhưng mà anh có vẻ lớn hơn tôi kêu dì tôi cảm thấy kì cục quá, cứ gọi Nghi là được rồi."
Anh ta không nói gì mà bước thẳng ra ngoài khuôn viên.
"Phu nhân... cô đừng nên đến gần cậu chủ thì hơn ạ."
"Tại sao chứ?"
"Cậu ấy không may mắn, vả lại... Tóm lại phu nhân nên giữ khoảng cách với cậu ta là được rồi."
Không may mắn sao? Vì anh ấy không có mẹ lúc lọt lòng? Cuộc đời này hà khắc quá chắc vì thế mà Quý Thiên mới có tính cách thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.