Chương 30
Tường Vy ( Han )
03/03/2024
Buổi tối Trần Quý Thành trở về liền vào phòng ở bên cạnh Nguyễn Nghi và đứa bé trong bụng cô ấy. Cả gia đình ba người bọn họ hạnh phúc thật, Quý Thiên chỉ đi ngang qua nhưng cậu ấy nhìn thấy cảnh này lại đứng nén lại một chút bên ngoài của. Trong ánh mắt lại phức tạp rất nhiều.
Không ngờ lại bị Trần Quý Thành phát hiện.
"Thiên, con vào đây đứng ở đó làm gì?"
Cậu ta từ bên ngoại bước vào vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo không chút cảm xúc. Trần Quý Thành nhìn cậu ta sau đó vỗ vỗ xuống giường bảo cậu ấy ngồi cạnh mình. Dáng vẻ bây giờ của hắn không khác gì người cha thật sự.
"Đây sẽ là em gái của con, sau này con không cần một mình nữa."
Mắt Trần Quý Thiên mở to sáng bừng lên có chút bất ngờ nhìn vào cái bụng bầu đó của cô ấy.
"Sao ba chắc đấy là em gái?"
"Ba khẳng định như thế..."
Nguyễn Nghi cũng đành bất lực nhìn hai cha con bọn họ. Đứa trẻ trong bụng chỉ mới hơn 3 tháng hắn ta đã đồn ầm cả lên là con gái rồi.
"Nếu là con gái con có thể đặt tên cho em ấy không?"
Đây là lần đầu Quý Thiên mở miệng xin hắn. Diễn nhiên là được, như vậy càng tốt con bé sau này cũng có chỗ dựa dẫm rồi.
"Nói xem tên gì?"
"Trần Thiên Ngọc."
"Này sao chỉ có tên lót của con vậy? Đó là con gái của ba đấy?"
"Nhưng là em gái của con, tên con đứng trước làm chỗ dựa cho em ấy, hợp lý."
Trần Quý Thành nhíu mày tỏ vẻ không phục, con gái đầu lòng lại bị thằng nhóc này giành quyền mất, hắn ta không can tâm tí nào.
Hai cha con bọn họ tranh cãi nãy giờ hơn 20 phút rồi vẫn chưa tìm được cái tên cho con bé, Nguyễn Nghi cũng mệt luôn không thèm nói nữa.
"Vợ em nói xem con chúng ta tên Quý Ngọc không phải rất đáng yêu sao?"
"Ba, cái tên quá quê mùa rồi Thiên Ngọc nghe đã thấy sang rồi."
"Thôi đủ rồi, em biết đặt tên gì rồi."
"Tên gì???". Hai cha con như hai tên ngốc nhùn chằm chằm vào Nguyễn Nghi.
"Trần Quý Nghi Thiên Ngọc, ai cũng có phần không cần giành nhau nữa rồi."
Cái tên tuy có hơi dài nhưng cũng tốt hơn việc cứ ngồi đấy mà tranh cải. Từ sau đêm hôm đó Quý Thiên cũng không còn quá xa cách với Trần Quý Thành như trước kia. Vã lại cậu ấy còn đồng ý theo Quý Thành đến công ty tiếp quản sự nghiệp.
Đúng là có hơi lo sợ chuyện đứa bé này chào đời sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến quyền thừa kế của cậu ta. Nhưng dù gì thì Quý Thiên cũng chỉ là đứa con nuôi, không có Trần Quý Thành cậu ấy đã chết từ lâu rồi.
Sáng sớm ra Nguyễn Nghi đã thấy người ta giao đến nhà một đống đồ có thể nói là chất đầy cả phòng khách.
"Đây là đồ của anh vậy ạ?"
"Thưa phu nhân đây là đồ của cậu Quý Thiên ạ, sáng giờ hơn 20 người giao đến rồi đó phu nhân. Đồ của cậu chủ nên không ai dám mở ra xem."
Đúng lúc Trần Quý Thành cùng cậu ta trở về, căn nhà bây giờ toàn thùng carton lớn nhỏ.
" Quý Thiên, cậu mua cái quỷ gì vậy? Để đầy cả phòng khác rồi này?"
"Nhà mình đủ tiền không đến mức để con săn safe tranh giá vậy đâu Thiên."
Cậu ấy nhìn hai vợ chồng này một lúc rồi cười nhếch mếp nhẹ lộ một vẻ gian xảo vô cùng.
"Đều là mua cho Thiên Ngọc."
"Con bé chỉ mới 3 tháng cậu không cần chi nhiều vậy đâu mà."
Không biết nói thế nào đây nữa, nhưng Nguyễn Nghi thật sự vừa mừng vừa lo sợ. Sợ nếu đứa bé trong bụng không phải con gái thì sẽ khiến hai cha con nhà họ thất vọng đến mức nào.
"Chồng à, em gần đây thấy anh hay nôn bữa, anh có sao không vậy."
"Không sao, anh nôn như thế vợ của anh mới khỏe mạnh được."
Kỳ lạ người ta nói phụ nữ mang thai sẽ bị ốm nghén nhưng theo Nguyễn Nghi thấy chẳng muốn nôn chút nào, ăn cũng rất ngon miệng ngủ cũng rất yên giấc nữa. Ngược lại là Trần Quý Thành, hắn nôn đến mức xanh cả mặt không thể đến nỗi công ty hay sòng bài. Mọi việc đều giao cho Quý Thiên lo liệu.
"Chồng à anh ổn không vậu, hay mình đi bác sĩ nha?"
"Là anh muốn như vậy, không sao... ngoan ngủ một chú đi chịu không?"
"Dạ."
Chuyện này xảy ra Quý Thành lại không cảm thấy kỳ lạ, thật ra hắn trước đó đã đến chùa cầu an cho Nghi, còn muốn chịu nỗi khổ bị ốm nghén này cho cô ấy. Nếu mà nỗi đâu khi sinh con thay thế được thì Quý Thành cũng can tâm tình nguyện.
"Ba, người của chúng ta nhìn thấy bố của dì trốn sang biên giới, có nghĩa là bấy lâu nay ông ta giả bệnh để lừa chúng ta."
"Chuyện ông ta chắc chắn không bình thường, người hám lợi như lão ta làm sao có thể một mình bày ra trò này lâu như thế hửa? Chuyện này ba giao cho con."
"Uhm..."
Mấy ngày này an ninh tại dinh thự momisa vô cùng siết chặt không một kẻ hở nào, kể cả con ruồi cũng không thể lọt vào trong.
"Phu nhân có người gửi đồ cho phu nhân ạ."
"Ai chứ? Mya đưa đây đi, cảm ơn."
Người làm đi ra ngoài bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi Nguyễn Nghi, cái thai ngày càn to cũng biết giới tính đúng thật là con gái. Nên đứa bé trong bụng này rất quan trọng với hai cha con nhà họ Trần này.
"AAAAA...."
Tiếng la thất thanh của Nguyễn Nghi vang vọng xuống tận nhà dưới. Quý Thiên cũng vừa trở về liền hốt hoảng chạy lên chỉ thấy Nguyễn Nghi đã ngất xíu dưới sạn còn chảy máu.... trên bàn đấy là thứ quái gì vậy?
Anh ta bước lại xem thì phát hiện chính là bàn tay người, rất gióng bàn ray của cha Nguyễn Nghi.
Không ngờ lại bị Trần Quý Thành phát hiện.
"Thiên, con vào đây đứng ở đó làm gì?"
Cậu ta từ bên ngoại bước vào vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo không chút cảm xúc. Trần Quý Thành nhìn cậu ta sau đó vỗ vỗ xuống giường bảo cậu ấy ngồi cạnh mình. Dáng vẻ bây giờ của hắn không khác gì người cha thật sự.
"Đây sẽ là em gái của con, sau này con không cần một mình nữa."
Mắt Trần Quý Thiên mở to sáng bừng lên có chút bất ngờ nhìn vào cái bụng bầu đó của cô ấy.
"Sao ba chắc đấy là em gái?"
"Ba khẳng định như thế..."
Nguyễn Nghi cũng đành bất lực nhìn hai cha con bọn họ. Đứa trẻ trong bụng chỉ mới hơn 3 tháng hắn ta đã đồn ầm cả lên là con gái rồi.
"Nếu là con gái con có thể đặt tên cho em ấy không?"
Đây là lần đầu Quý Thiên mở miệng xin hắn. Diễn nhiên là được, như vậy càng tốt con bé sau này cũng có chỗ dựa dẫm rồi.
"Nói xem tên gì?"
"Trần Thiên Ngọc."
"Này sao chỉ có tên lót của con vậy? Đó là con gái của ba đấy?"
"Nhưng là em gái của con, tên con đứng trước làm chỗ dựa cho em ấy, hợp lý."
Trần Quý Thành nhíu mày tỏ vẻ không phục, con gái đầu lòng lại bị thằng nhóc này giành quyền mất, hắn ta không can tâm tí nào.
Hai cha con bọn họ tranh cãi nãy giờ hơn 20 phút rồi vẫn chưa tìm được cái tên cho con bé, Nguyễn Nghi cũng mệt luôn không thèm nói nữa.
"Vợ em nói xem con chúng ta tên Quý Ngọc không phải rất đáng yêu sao?"
"Ba, cái tên quá quê mùa rồi Thiên Ngọc nghe đã thấy sang rồi."
"Thôi đủ rồi, em biết đặt tên gì rồi."
"Tên gì???". Hai cha con như hai tên ngốc nhùn chằm chằm vào Nguyễn Nghi.
"Trần Quý Nghi Thiên Ngọc, ai cũng có phần không cần giành nhau nữa rồi."
Cái tên tuy có hơi dài nhưng cũng tốt hơn việc cứ ngồi đấy mà tranh cải. Từ sau đêm hôm đó Quý Thiên cũng không còn quá xa cách với Trần Quý Thành như trước kia. Vã lại cậu ấy còn đồng ý theo Quý Thành đến công ty tiếp quản sự nghiệp.
Đúng là có hơi lo sợ chuyện đứa bé này chào đời sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến quyền thừa kế của cậu ta. Nhưng dù gì thì Quý Thiên cũng chỉ là đứa con nuôi, không có Trần Quý Thành cậu ấy đã chết từ lâu rồi.
Sáng sớm ra Nguyễn Nghi đã thấy người ta giao đến nhà một đống đồ có thể nói là chất đầy cả phòng khách.
"Đây là đồ của anh vậy ạ?"
"Thưa phu nhân đây là đồ của cậu Quý Thiên ạ, sáng giờ hơn 20 người giao đến rồi đó phu nhân. Đồ của cậu chủ nên không ai dám mở ra xem."
Đúng lúc Trần Quý Thành cùng cậu ta trở về, căn nhà bây giờ toàn thùng carton lớn nhỏ.
" Quý Thiên, cậu mua cái quỷ gì vậy? Để đầy cả phòng khác rồi này?"
"Nhà mình đủ tiền không đến mức để con săn safe tranh giá vậy đâu Thiên."
Cậu ấy nhìn hai vợ chồng này một lúc rồi cười nhếch mếp nhẹ lộ một vẻ gian xảo vô cùng.
"Đều là mua cho Thiên Ngọc."
"Con bé chỉ mới 3 tháng cậu không cần chi nhiều vậy đâu mà."
Không biết nói thế nào đây nữa, nhưng Nguyễn Nghi thật sự vừa mừng vừa lo sợ. Sợ nếu đứa bé trong bụng không phải con gái thì sẽ khiến hai cha con nhà họ thất vọng đến mức nào.
"Chồng à, em gần đây thấy anh hay nôn bữa, anh có sao không vậy."
"Không sao, anh nôn như thế vợ của anh mới khỏe mạnh được."
Kỳ lạ người ta nói phụ nữ mang thai sẽ bị ốm nghén nhưng theo Nguyễn Nghi thấy chẳng muốn nôn chút nào, ăn cũng rất ngon miệng ngủ cũng rất yên giấc nữa. Ngược lại là Trần Quý Thành, hắn nôn đến mức xanh cả mặt không thể đến nỗi công ty hay sòng bài. Mọi việc đều giao cho Quý Thiên lo liệu.
"Chồng à anh ổn không vậu, hay mình đi bác sĩ nha?"
"Là anh muốn như vậy, không sao... ngoan ngủ một chú đi chịu không?"
"Dạ."
Chuyện này xảy ra Quý Thành lại không cảm thấy kỳ lạ, thật ra hắn trước đó đã đến chùa cầu an cho Nghi, còn muốn chịu nỗi khổ bị ốm nghén này cho cô ấy. Nếu mà nỗi đâu khi sinh con thay thế được thì Quý Thành cũng can tâm tình nguyện.
"Ba, người của chúng ta nhìn thấy bố của dì trốn sang biên giới, có nghĩa là bấy lâu nay ông ta giả bệnh để lừa chúng ta."
"Chuyện ông ta chắc chắn không bình thường, người hám lợi như lão ta làm sao có thể một mình bày ra trò này lâu như thế hửa? Chuyện này ba giao cho con."
"Uhm..."
Mấy ngày này an ninh tại dinh thự momisa vô cùng siết chặt không một kẻ hở nào, kể cả con ruồi cũng không thể lọt vào trong.
"Phu nhân có người gửi đồ cho phu nhân ạ."
"Ai chứ? Mya đưa đây đi, cảm ơn."
Người làm đi ra ngoài bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi Nguyễn Nghi, cái thai ngày càn to cũng biết giới tính đúng thật là con gái. Nên đứa bé trong bụng này rất quan trọng với hai cha con nhà họ Trần này.
"AAAAA...."
Tiếng la thất thanh của Nguyễn Nghi vang vọng xuống tận nhà dưới. Quý Thiên cũng vừa trở về liền hốt hoảng chạy lên chỉ thấy Nguyễn Nghi đã ngất xíu dưới sạn còn chảy máu.... trên bàn đấy là thứ quái gì vậy?
Anh ta bước lại xem thì phát hiện chính là bàn tay người, rất gióng bàn ray của cha Nguyễn Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.