Chương 40: Không muốn nhắc đến
machkhe23
07/06/2018
Cô cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, mở đôi mắt nặng trĩu ra lại
không thấy ánh sáng chiếu vào mà chỉ có bóng đêm bao trùm, thì ra bây
giờ mới là ban tối. Cảm giác được cánh tay của anh đang đặt trên eo cô,
lồng ngực anh áp vào phía sau khiến cô cảm thấy an tâm, khẽ xoay người
lại thấy anh không hề ngủ mà chỉ nằm yên tĩnh nhìn cô. Vòng tay cô ghì
chặt lấy anh hết sức có thể, cố gắng hít thật sâu mùi hương quen thuộc,
cô nhẹ nhàng hỏi:
"Có phải những ngày qua anh không ngủ? Có phải anh vì em mà rất mệt mỏi không? Thật xin lỗi."
Anh hắng giọng, cảm thấy cổ họng có chút gì đắng chát, bàn tay ôm cô lại dùng sức hơn, có lẽ trong đêm tối cô không thể thấy được ánh mắt anh giờ đây tràn đầy mâu thuẫn cùng khốn khổ:
"Không mệt mỏi. Hiện tại không ngủ chỉ là muốn nhìn em một chút."
Sống mũi lại thấy hơi cay cay, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, con người này còn có thể vì cô mà ngốc nghếch đến mức bỏ mặc bản thân thành ra như vậy thật khiến người ta đau lòng, nhưng mà chợt nhớ đến cuộc trò chuyện kia cô lại lên tiếng hỏi:
"Anh, anh có tin em không? Những việc kia đều không xảy ra với em."
Như không muốn cô nói thêm, anh đã ngắt lời:
"Chuyện xảy ra rồi đều không đáng nhớ đến, dù có ra sao anh vẫn sẽ yêu em."
Cô nhất thời sửng sốt rồi trong lòng lại cảm thấy có chút thất vọng bi ai, loại chuyện kia anh vẫn không tin tưởng mà lại chọn nghĩ sẽ tiếp nhận nếu cô đã bị vấy bẩn sao, cô nên vui mừng cho tình yêu cao cả này hay nên trách mình không thể nào nói rõ mọi việc để anh không hiểu lầm. Lại khẽ thở dài mà nhớ đến câu nói "Có những việc không cần nói vẫn có thể hiểu nhưng có những việc càng cố nói, cố giải thích lại càng không thể hiểu."
Lúc cô còn đang lo nghĩ về mớ rắc rối kia, anh lại đánh sang một nhân vật khác:
"Lúc em bị bắt đi, Rose không ở đó sao?"
Đại não dường như vừa đinh lên một tiếng, khiến cô nhớ đến sự việc này:
"Anh không nhắc đến em cũng quên mất. Rose không bị thương chứ? Lúc đó em nghe có tiếng động vang lên trong phòng bếp, lại không thấy Rose đâu nên liền đi về phía đó, sau đó thì bị người ta đánh ngất bằng thuốc mê. Sau khi tỉnh dậy thì em thấy mình đang..."
Một lần nữa anh lại nhanh chóng ngắt lời cô: "Rose không bị gì cả. Anh cũng vừa cho người thả cô ấy ra. Vì nghĩ cô ấy có thể liên quan đến việc em mất tích nên anh sai người canh chừng cô ta, nhưng xem ra chỉ là hiểu lầm."
" Rose làm sao có thể làm gì hại em chứ? Nhưng mà theo tình huống lúc đó cũng có thể hiểu ra anh làm vậy là vì lo lắng cho em, đợi sáng mai em qua xem cô ấy thế nào."
Anh khẽ xoa đầu rồi hôn nhẹ lên trán cô:
"Anh qua thư phòng sắp xếp lại chút văn kiện. Em ngủ tiếp đi."
Cô cũng không có nghĩ ngợi nhiều khi thấy anh rời khỏi phòng, cũng không nhìn thấy sắc mặt anh đang dần thay đổi. Thật ra anh không đến thư phòng mà đi xuống phía dưới phòng khách, căn phòng tối om nhưng góc nhỏ bên cạnh lại đang phát sáng khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Nhìn vào lại thấy Rose đang làm gì đó trong căn phòng bếp, nhìn thấy anh động tác của cô chậm dần rồi chợt ngừng hẳn lại, anh nhận ra trong mắt cô có sự sợ hãi, rồi như để phá vỡ sự lúng túng này Rose lên tiếng hỏi nhỏ:
"Anh có muốn dùng tách trà không?"
"Có thể. Cảm ơn." Vừa dứt lời anh tiến đến sofa ngồi xuống, tư thế tao nhã lại có chút âm u lạnh lùng. Như dẹp đi cơn bức bách của chính mình anh vội rút ra một điếu thuốc châm ngòi rồi đưa đến bên miệng, ánh mắt anh âu sầu nhìn theo từng làn khói trắng phả ra.
Rose nhìn anh, cô có chút e dè rồi lại chậm rãi bưng tách trà xuống đặt trước mặt anh, cô cũng lẳng lặng mà ngồi xuống bên cạnh anh. Cô có vẻ sợ anh thật, đến nói cũng không nói chỉ yên lặng cầm tách trà trong tay. Anh nhìn qua cô, nét mặt kia rõ ràng không muốn thích ứng với mùi thuốc lá lại có thể cam chịu ngồi yên như vậy, anh khẽ nhếch môi rồi đưa tay dập tắt điếu thuốc. Cầm lấy tách trà đưa đến miệng uống một hớp, ánh mắt anh có phần dao động như nhớ đến một điều gì đó nhất thời thốt lên: "Hương vị này thật giống..."
Người bên cạnh lại dâng lên sự thắc mắc: "Anh vừa nói giống với gì?"
Câu nói này như đưa anh về thực tại, nhận ra mình lại vừa vô thức nhớ đến người kia, anh cố điềm tĩnh mà đáp lời: "Cảm ơn. Trà rất hợp vị" lại đặt tách trà xuống, rồi đứng lên đi từng bước quay về phòng. Mỗi bước đi dường như nặng trĩu, một hình bóng cũ lại thoáng qua đầu làm anh vừa có chút thương nhớ lẫn chút áy náy dày vò, đầu anh dần cảm thấy hơi đau khiến gương mặt anh nhăn nhó, hình ảnh phía trước mờ dần mờ dần rồi hòa thành một mảng u tối. Tại cầu thang vang lên tiếng động lớn, anh chao đảo ngã xuống rồi lại lăn xuống vài bậc thang rơi vào trạng thái bất tỉnh. Cô đang ngủ liền bị làm giật mình bởi tiếng động kia lại nghe tiếng Rose hét lên nên vội vàng mở cửa phòng, chạy ra đã thấy phía dưới chân cầu thang kia anh đang nằm bất động bên cạnh Rose.
"Có phải những ngày qua anh không ngủ? Có phải anh vì em mà rất mệt mỏi không? Thật xin lỗi."
Anh hắng giọng, cảm thấy cổ họng có chút gì đắng chát, bàn tay ôm cô lại dùng sức hơn, có lẽ trong đêm tối cô không thể thấy được ánh mắt anh giờ đây tràn đầy mâu thuẫn cùng khốn khổ:
"Không mệt mỏi. Hiện tại không ngủ chỉ là muốn nhìn em một chút."
Sống mũi lại thấy hơi cay cay, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, con người này còn có thể vì cô mà ngốc nghếch đến mức bỏ mặc bản thân thành ra như vậy thật khiến người ta đau lòng, nhưng mà chợt nhớ đến cuộc trò chuyện kia cô lại lên tiếng hỏi:
"Anh, anh có tin em không? Những việc kia đều không xảy ra với em."
Như không muốn cô nói thêm, anh đã ngắt lời:
"Chuyện xảy ra rồi đều không đáng nhớ đến, dù có ra sao anh vẫn sẽ yêu em."
Cô nhất thời sửng sốt rồi trong lòng lại cảm thấy có chút thất vọng bi ai, loại chuyện kia anh vẫn không tin tưởng mà lại chọn nghĩ sẽ tiếp nhận nếu cô đã bị vấy bẩn sao, cô nên vui mừng cho tình yêu cao cả này hay nên trách mình không thể nào nói rõ mọi việc để anh không hiểu lầm. Lại khẽ thở dài mà nhớ đến câu nói "Có những việc không cần nói vẫn có thể hiểu nhưng có những việc càng cố nói, cố giải thích lại càng không thể hiểu."
Lúc cô còn đang lo nghĩ về mớ rắc rối kia, anh lại đánh sang một nhân vật khác:
"Lúc em bị bắt đi, Rose không ở đó sao?"
Đại não dường như vừa đinh lên một tiếng, khiến cô nhớ đến sự việc này:
"Anh không nhắc đến em cũng quên mất. Rose không bị thương chứ? Lúc đó em nghe có tiếng động vang lên trong phòng bếp, lại không thấy Rose đâu nên liền đi về phía đó, sau đó thì bị người ta đánh ngất bằng thuốc mê. Sau khi tỉnh dậy thì em thấy mình đang..."
Một lần nữa anh lại nhanh chóng ngắt lời cô: "Rose không bị gì cả. Anh cũng vừa cho người thả cô ấy ra. Vì nghĩ cô ấy có thể liên quan đến việc em mất tích nên anh sai người canh chừng cô ta, nhưng xem ra chỉ là hiểu lầm."
" Rose làm sao có thể làm gì hại em chứ? Nhưng mà theo tình huống lúc đó cũng có thể hiểu ra anh làm vậy là vì lo lắng cho em, đợi sáng mai em qua xem cô ấy thế nào."
Anh khẽ xoa đầu rồi hôn nhẹ lên trán cô:
"Anh qua thư phòng sắp xếp lại chút văn kiện. Em ngủ tiếp đi."
Cô cũng không có nghĩ ngợi nhiều khi thấy anh rời khỏi phòng, cũng không nhìn thấy sắc mặt anh đang dần thay đổi. Thật ra anh không đến thư phòng mà đi xuống phía dưới phòng khách, căn phòng tối om nhưng góc nhỏ bên cạnh lại đang phát sáng khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Nhìn vào lại thấy Rose đang làm gì đó trong căn phòng bếp, nhìn thấy anh động tác của cô chậm dần rồi chợt ngừng hẳn lại, anh nhận ra trong mắt cô có sự sợ hãi, rồi như để phá vỡ sự lúng túng này Rose lên tiếng hỏi nhỏ:
"Anh có muốn dùng tách trà không?"
"Có thể. Cảm ơn." Vừa dứt lời anh tiến đến sofa ngồi xuống, tư thế tao nhã lại có chút âm u lạnh lùng. Như dẹp đi cơn bức bách của chính mình anh vội rút ra một điếu thuốc châm ngòi rồi đưa đến bên miệng, ánh mắt anh âu sầu nhìn theo từng làn khói trắng phả ra.
Rose nhìn anh, cô có chút e dè rồi lại chậm rãi bưng tách trà xuống đặt trước mặt anh, cô cũng lẳng lặng mà ngồi xuống bên cạnh anh. Cô có vẻ sợ anh thật, đến nói cũng không nói chỉ yên lặng cầm tách trà trong tay. Anh nhìn qua cô, nét mặt kia rõ ràng không muốn thích ứng với mùi thuốc lá lại có thể cam chịu ngồi yên như vậy, anh khẽ nhếch môi rồi đưa tay dập tắt điếu thuốc. Cầm lấy tách trà đưa đến miệng uống một hớp, ánh mắt anh có phần dao động như nhớ đến một điều gì đó nhất thời thốt lên: "Hương vị này thật giống..."
Người bên cạnh lại dâng lên sự thắc mắc: "Anh vừa nói giống với gì?"
Câu nói này như đưa anh về thực tại, nhận ra mình lại vừa vô thức nhớ đến người kia, anh cố điềm tĩnh mà đáp lời: "Cảm ơn. Trà rất hợp vị" lại đặt tách trà xuống, rồi đứng lên đi từng bước quay về phòng. Mỗi bước đi dường như nặng trĩu, một hình bóng cũ lại thoáng qua đầu làm anh vừa có chút thương nhớ lẫn chút áy náy dày vò, đầu anh dần cảm thấy hơi đau khiến gương mặt anh nhăn nhó, hình ảnh phía trước mờ dần mờ dần rồi hòa thành một mảng u tối. Tại cầu thang vang lên tiếng động lớn, anh chao đảo ngã xuống rồi lại lăn xuống vài bậc thang rơi vào trạng thái bất tỉnh. Cô đang ngủ liền bị làm giật mình bởi tiếng động kia lại nghe tiếng Rose hét lên nên vội vàng mở cửa phòng, chạy ra đã thấy phía dưới chân cầu thang kia anh đang nằm bất động bên cạnh Rose.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.