Chương 39: Tin hay không tin
machkhe23
06/06/2018
Một bộ dạng thảm hại, cô nhìn lấy bản thân mà khẽ cười cho sự sắp đặt
này, trong lòng thoáng lên chút run sợ. Chỉ là vừa nãy phải chăng cô đã
quá mạnh miệng rồi, khi đó cô là muốn đanh thép chống lại lời nói kia
hay thật sự có lòng tin đối với tình yêu của họ, anh sẽ chọn tin tưởng
cô hay chọn tin tưởng vào đôi mắt anh khi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác
hiện tại của cô. Trong lòng cô hiện lên nhiều biểu cảm của anh cùng
những lời sắp sửa phải nói để người ta chấp nhận tin rằng cô là đang nói thật, cô nắm chặt tay, cố gắng nhấn mạnh với bản thân câu nói: "mình
vẫn còn trong sạch" như để làm động lực để cô không bị mất phương hướng
trong lúc túng quẫn này.
Thì ra trong lúc bản thân không mong muốn tới nhanh thì thời gian lại không hề chạy chậm lại, tiếng phanh xe kêu lên, cô nhìn ra ngoài xe, họ đã về đến trước ngôi nhà của anh và cô. Không phải chỉ là mở cửa xe bước xuống và ngẩng đầu đường hoàng đi vào trong như mọi hôm hay sao, nhưng sao bây giờ cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy, lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, tay để trên cửa xe vẫn có chút do dự không muốn mở ra. Giờ cô mới biết trước khi gặp được anh, cô còn phải đối diện với ánh mắt dò xét của những người giúp việc, bảo vệ, quản gia trong ngôi nhà này. Cô sợ anh sẽ vì cô mà chịu những lời dèm pha, cô không cần họ tin nhưng nếu họ không tin thì mọi việc sẽ ra sao... Trong lúc cô còn đang lưỡng lự, cánh cửa xe đã bị người tài xế mở ra, ông ta cúi đầu ra vẻ mời cô bước xuống, cô cắn nhẹ vào môi, tay nắm chặt chiếc áo khoác mà bước xuống. Cô bước vào trong một cách nhẹ nhàng nhất có thể, dường như cô rất sợ một tiếng động mình phát ra sẽ gây sự chú ý đến người xung quanh. Nhưng cô đâu biết rằng lúc cô vừa bước vài bước đi về phía cổng lớn, bảo vệ đã nhanh chóng báo cho anh.
Trong căn phòng lớn, anh vẫn đang mệt mỏi vì đã thức suốt hai ngày liền để tìm kiếm tung tích của cô, lúc anh đang vừa muốn chợp mắt lại nhận được báo cáo từ người gác cổng, cơ thể như có luồng khí lực thật lớn khiến anh chạy thật nhanh ra ngoài để mau chóng gặp cô. Cô cảm thấy có nhiều ánh mắt e ngại đang nhìn chằm chằm vào mình thì phải, cô chỉ biết cúi đầu muốn nhanh chóng đi vào trong. Đi được đến khoảng giữa sân cô nghe được tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy thân ảnh kia đang dần xuất hiện trước mắt, nước mắt không kìm nén được đã bắt đầu rơi, cũng không kịp nghĩ ngợi mà trực tiếp lao vào vòng tay anh, cô khóc nức nở như một đứa trẻ, khóc cho sự kiềm chế chịu đựng cho mọi việc xảy ra, cho mọi uất ức không thể nói trong cô. Anh thoáng bất ngờ trước hành động của cô, chợt nơi nào đó lại xẹt qua tia đau đớn khi nhìn thấy cô khóc lóc, đáy mắt anh nhất thời ánh lên sự khó hiểu cùng sự căm phẫn khi nhìn đến váy áo, đầu tóc của cô, vốn muốn hỏi nhưng anh lại thôi, liền bế cô đi vào nhà. Anh đặt cô ngồi xuống giường, anh nửa quỳ nửa ngồi dưới mặt sàn nhìn cô, tay anh chầm chậm nhấc lên gỡ lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia đang cố che đi khuôn mặt từ nãy giờ. Cô từ từ bỏ đôi tay xuống, quan sát từng biến đổi trong đôi mắt anh từ giật mình đến khó hiểu, giận dữ rồi lại dần bình thản đau xót nhìn cô. Đôi môi cô mấp mé muốn giải thích cho anh nhưng mà anh lại nhẹ nhàng xoa vào vết thương bên môi cô mà bảo: "Em, cứ đi tắm trước đã."
Anh toan xoay người muốn rời đi, cô liền vội vàng nắm lấy cánh tay anh, gấp gáp nói:
"Anh nghe em nói trước có được không?" Can đảm hỏi câu này cũng không nghĩ tới anh lại ngồi xuống nhìn cô, chờ đợi nghe cô nói.
"Thật sự, thật sự em không bị gì cả, mọi thứ anh thấy chỉ là được người ta cố ý tạo ra, em chưa hề bị người khác chạm tới hay là anh cứ kiểm tra xem một lượt, anh có thể..."
Anh ngồi im nhìn thấy sự kích động của cô, thâm tâm lại thấy đau đớn, tay anh nắm chặt thành quyền, cố nén cơn tức giận mà ghì chặt lấy đôi vai cô:
"Em bình tĩnh lại, anh không nói là không tin em, em nghỉ ngơi trước đi có được không?"
Những ngón tay đang muốn cởi bỏ chiếc váy kia ra từ từ dừng lại, cô nhìn vào anh một lúc rồi ngoan ngoãn gật đầu. Từ nãy đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ được anh, lúc này đây gương mặt anh phờ phạc, quầng mắt hiện rõ, quần áo lại có phần xộc xệch hơn mọi hôm, có lẽ anh chịu đủ mệt mỏi vì cô rồi, đúng là cả cô và anh bây giờ đều cần phải nghỉ ngơi. Cô bước vào phòng tắm, trút bỏ bộ quần áo rách nát kia, từng đợt nước xả vào người như muốn trút bỏ đi những thứ không đáng nhớ kia, nhắm đôi mắt lại cô lại thấy đến dáng vẻ bất lực của anh khi nói câu vừa rồi, anh bây giờ là có đang tin lời cô nói hay không.
Cũng vào lúc này vừa qua thư phòng có người đem đến cho anh một gói chuyển phát, anh bước vào trong, lười biếng mở nó ra xem, cho đến khi thứ trong đó đập vào mắt làm anh không còn cách nào mà bình tĩnh. Trong đó, là từng bức hình cô nằm cạnh một người đàn ông không rõ mặt do bị làm mờ nét, nửa thân trên cô gần như không được che đậy gì, phần bên dưới chỉ được lớp vải mỏng bao quanh. Mắt anh như có lửa đang cháy, anh không còn kiên nhẫn mà xem hết được, lại nghĩ đến hình ảnh cô vừa rồi mà vò nát mọi thứ, tay đấm liên tiếp lên mặt bàn.
Cũng không biết anh ngồi đó bao lâu cho cơn cuồng nộ dần mất đi, lúc anh quay về phòng thì cô đã an tĩnh nằm trên giường mà ngủ thiếp đi, anh nhìn gương mặt cô đang chân thực trước mắt môi bất giác mỉm cười nhưng trong mắt lại chất chứa nỗi niềm khó nguôi ngoai.
Thì ra trong lúc bản thân không mong muốn tới nhanh thì thời gian lại không hề chạy chậm lại, tiếng phanh xe kêu lên, cô nhìn ra ngoài xe, họ đã về đến trước ngôi nhà của anh và cô. Không phải chỉ là mở cửa xe bước xuống và ngẩng đầu đường hoàng đi vào trong như mọi hôm hay sao, nhưng sao bây giờ cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy, lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, tay để trên cửa xe vẫn có chút do dự không muốn mở ra. Giờ cô mới biết trước khi gặp được anh, cô còn phải đối diện với ánh mắt dò xét của những người giúp việc, bảo vệ, quản gia trong ngôi nhà này. Cô sợ anh sẽ vì cô mà chịu những lời dèm pha, cô không cần họ tin nhưng nếu họ không tin thì mọi việc sẽ ra sao... Trong lúc cô còn đang lưỡng lự, cánh cửa xe đã bị người tài xế mở ra, ông ta cúi đầu ra vẻ mời cô bước xuống, cô cắn nhẹ vào môi, tay nắm chặt chiếc áo khoác mà bước xuống. Cô bước vào trong một cách nhẹ nhàng nhất có thể, dường như cô rất sợ một tiếng động mình phát ra sẽ gây sự chú ý đến người xung quanh. Nhưng cô đâu biết rằng lúc cô vừa bước vài bước đi về phía cổng lớn, bảo vệ đã nhanh chóng báo cho anh.
Trong căn phòng lớn, anh vẫn đang mệt mỏi vì đã thức suốt hai ngày liền để tìm kiếm tung tích của cô, lúc anh đang vừa muốn chợp mắt lại nhận được báo cáo từ người gác cổng, cơ thể như có luồng khí lực thật lớn khiến anh chạy thật nhanh ra ngoài để mau chóng gặp cô. Cô cảm thấy có nhiều ánh mắt e ngại đang nhìn chằm chằm vào mình thì phải, cô chỉ biết cúi đầu muốn nhanh chóng đi vào trong. Đi được đến khoảng giữa sân cô nghe được tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy thân ảnh kia đang dần xuất hiện trước mắt, nước mắt không kìm nén được đã bắt đầu rơi, cũng không kịp nghĩ ngợi mà trực tiếp lao vào vòng tay anh, cô khóc nức nở như một đứa trẻ, khóc cho sự kiềm chế chịu đựng cho mọi việc xảy ra, cho mọi uất ức không thể nói trong cô. Anh thoáng bất ngờ trước hành động của cô, chợt nơi nào đó lại xẹt qua tia đau đớn khi nhìn thấy cô khóc lóc, đáy mắt anh nhất thời ánh lên sự khó hiểu cùng sự căm phẫn khi nhìn đến váy áo, đầu tóc của cô, vốn muốn hỏi nhưng anh lại thôi, liền bế cô đi vào nhà. Anh đặt cô ngồi xuống giường, anh nửa quỳ nửa ngồi dưới mặt sàn nhìn cô, tay anh chầm chậm nhấc lên gỡ lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia đang cố che đi khuôn mặt từ nãy giờ. Cô từ từ bỏ đôi tay xuống, quan sát từng biến đổi trong đôi mắt anh từ giật mình đến khó hiểu, giận dữ rồi lại dần bình thản đau xót nhìn cô. Đôi môi cô mấp mé muốn giải thích cho anh nhưng mà anh lại nhẹ nhàng xoa vào vết thương bên môi cô mà bảo: "Em, cứ đi tắm trước đã."
Anh toan xoay người muốn rời đi, cô liền vội vàng nắm lấy cánh tay anh, gấp gáp nói:
"Anh nghe em nói trước có được không?" Can đảm hỏi câu này cũng không nghĩ tới anh lại ngồi xuống nhìn cô, chờ đợi nghe cô nói.
"Thật sự, thật sự em không bị gì cả, mọi thứ anh thấy chỉ là được người ta cố ý tạo ra, em chưa hề bị người khác chạm tới hay là anh cứ kiểm tra xem một lượt, anh có thể..."
Anh ngồi im nhìn thấy sự kích động của cô, thâm tâm lại thấy đau đớn, tay anh nắm chặt thành quyền, cố nén cơn tức giận mà ghì chặt lấy đôi vai cô:
"Em bình tĩnh lại, anh không nói là không tin em, em nghỉ ngơi trước đi có được không?"
Những ngón tay đang muốn cởi bỏ chiếc váy kia ra từ từ dừng lại, cô nhìn vào anh một lúc rồi ngoan ngoãn gật đầu. Từ nãy đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ được anh, lúc này đây gương mặt anh phờ phạc, quầng mắt hiện rõ, quần áo lại có phần xộc xệch hơn mọi hôm, có lẽ anh chịu đủ mệt mỏi vì cô rồi, đúng là cả cô và anh bây giờ đều cần phải nghỉ ngơi. Cô bước vào phòng tắm, trút bỏ bộ quần áo rách nát kia, từng đợt nước xả vào người như muốn trút bỏ đi những thứ không đáng nhớ kia, nhắm đôi mắt lại cô lại thấy đến dáng vẻ bất lực của anh khi nói câu vừa rồi, anh bây giờ là có đang tin lời cô nói hay không.
Cũng vào lúc này vừa qua thư phòng có người đem đến cho anh một gói chuyển phát, anh bước vào trong, lười biếng mở nó ra xem, cho đến khi thứ trong đó đập vào mắt làm anh không còn cách nào mà bình tĩnh. Trong đó, là từng bức hình cô nằm cạnh một người đàn ông không rõ mặt do bị làm mờ nét, nửa thân trên cô gần như không được che đậy gì, phần bên dưới chỉ được lớp vải mỏng bao quanh. Mắt anh như có lửa đang cháy, anh không còn kiên nhẫn mà xem hết được, lại nghĩ đến hình ảnh cô vừa rồi mà vò nát mọi thứ, tay đấm liên tiếp lên mặt bàn.
Cũng không biết anh ngồi đó bao lâu cho cơn cuồng nộ dần mất đi, lúc anh quay về phòng thì cô đã an tĩnh nằm trên giường mà ngủ thiếp đi, anh nhìn gương mặt cô đang chân thực trước mắt môi bất giác mỉm cười nhưng trong mắt lại chất chứa nỗi niềm khó nguôi ngoai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.