Chương 27: Thêm một người trong gia đình
machkhe23
04/02/2018
Trong phòng khách là thân ảnh của một cô gái có mái tóc tím dài uốn gợn
sóng, đứng trên cầu thang nhìn xuống một cảm giác thân quen bất giác
khiến cô mỉm cười mà vội vàng chạy xuống. Nhưng khi muốn ôm lấy cô gái
đó mà chào đón vui vẻ thì đáp lại cô là một khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô
không hiểu có chuyện gì xảy ra thì người con gái đó đã ôm chầm lấy cô mà khóc nức nở, đôi tay cô vuốt ve lưng cô ấy như thầm an ủi. Khi đã dần
ổn hơn, cô dìu người đó đến sofa ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi:
"Rose, đã có chuyện gì, có thể kể cho tớ nghe không?"
Cô gái đang ngồi trước mặt tôi là Rose, tôi đã quen gọi cái tên này trong một khoảng thời gian dài cho đến khi vào 2 năm trước cô ấy rời đi đến một thành phố khác để công tác. Đây là một người bạn cô quen được trong một buổi hòa nhạc, cô ấy chơi đàn dương cầm rất tuyệt vời, về sau còn thường cùng cô song tấu (An Kỳ luyện chơi đàn piano từ nhỏ, tài nghệ cũng không phải tầm thường) nên đây là người mà cô cũng rất quý mến, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra làm cô ấy phải tổn thương đến vậy.
Ánh mắt Rose nhìn cô đầy vẻ đau khổ, từ từ kể lại chuyện:
"Cậu có nhớ đến hai năm trước tớ nói phải đi đến thành phố khác để làm việc nhưng thật ra không phải, thật xin lỗi cậu tiểu Kỳ, tớ đã nói dối cậu. Thật ra tớ vì tình yêu mà đi theo tên khốn đó, hắn ta nói sẽ chăm sóc tớ nhưng cuối cùng lại mải mê cờ bạc nợ nần khắp nơi, tiền của tớ đều bị hắn vét sạch, đã vậy hắn còn hay động tay động chân với tớ." Nói tới đây đôi vai nhỏ bé kia run run, cô không kiềm nén được mà khóc thành tiếng.
"Được rồi, những việc kia đều không nhắc đến nữa. Giờ cậu có dự tính gì chưa?"
Rose nhìn cô với ánh mắt đầy ái ngại, ngập ngừng nói: "tiểu Kỳ à, tớ... Tớ bây giờ cũng không có nơi để về, cậu có thể cho tớ ở nhờ một thời gian có được không?"
Lúc này, Hứa Dương từ trên lầu đi xuống, nhìn anh quần áo chỉnh tề chắc đang chuẩn bị ra ngoài, anh nhìn cô rồi lại nhìn qua cô gái kia, câu nói vừa rồi đương nhiên anh nghe thấy, dứt khoát lạnh lùng nói:
"Không được. Nơi này là nhà của chúng tôi, đương nhiên tôi muốn có sự riêng tư, ngoài An Kỳ ra không có cô gái nào khác được ở đây."
Khuôn mặt Rose đầy vẻ khó xử hơn, giọng nói rất nhỏ: "Nếu đã vậy thì, thôi không làm phiền cậu nữa, tớ có thể tìm chỗ vài người bạn khác."
Cô có phần bất mãn về câu trả lời kia của anh, vỗ nhẹ đôi bàn tay của Rose rồi đứng lên kéo anh lại một góc mà nói chuyện:
"Anh không thấy mình quá đáng sao, anh không thấy cô ấy bây giờ đáng thương đến thế sao?"
Anh vừa chỉnh sửa carvat vừa thản nhiên đáp: "Anh chỉ là lo nghĩ cho em. Em không thấy để anh cùng với người con gái khác ở cùng một chỗ là rất nguy hiểm sao?"
Chỉ câu nói này mà sao lòng cô lại thấy có chút gì đó rất ngọt ngào, anh còn biết lo nghĩ đến chuyện đó hay sao, chính bản thân cô cũng không hề nghĩ gì về việc đó vậy mà anh lại để tâm. Cô nhón chân vòng tay qua cổ anh vẻ mặt vô cùng nũng nịu:
"Anh là sợ em sẽ ghen sao? Nhưng mà con người của Rose thật sự rất tốt, với lại bây giờ cô ấy đã ra nông nổi như vậy em cũng không thể nào bỏ mặc cô ấy. Anh có thể đáp ứng cho cô ấy ở lại không? Vả lại nếu anh đã nói yêu em thì dù cho có cô gái nào quyến rũ thì anh cũng sẽ không động tâm đúng không?"
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, tay vén vài sợi tóc trên mặt cô, nhìn cô đầy trìu mến: "Nếu em thấy vui thì cứ để cô ấy ở lại, nhưng mà có phải nên báo đáp ân chuẩn này của anh không?"
Trên gương mặt cô tỏ rõ sự phấn khích vui vẻ, cô hôn vào má anh rồi lại chạy về phía Rose để báo cho cô ấy biết, anh bất giác đưa tay lên nơi cô vừa hôn mà mỉm cười.
Cô dẫn Rose lên một phòng dành cho khách đã chuẩn bị sẵn, có lẽ do rất mệt mỏi nên Rose nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhìn cô gái này làm lòng cô cảm thấy cũng đau xót theo.
Cô đang đứng bên khung cửa sổ, tay cầm tách cà phê mà ngẩn ngơ thì có điện thoại gọi đến, thì ra là Hiểu An, cô ấy gấp gáp hỏi:
"Cậu đã gặp Rose chưa?"
Đầu mày cô hơi nhíu lại, tại sao Hiểu An lại biết được chuyện này: "Đã gặp rồi, nhưng sao cậu lại biết việc này? Tớ nhớ cậu vốn không thân với Rose lắm!"
"À thì... Thì hôm trước tớ gặp cô ta đang lang thang tìm nơi ở trông rất đáng thương, nên cho cô ta địa chỉ liên lạc nhờ cậu giúp đỡ."
"À, cảm ơn cậu nhiều lắm. Mà chiều nay cậu có rảnh không, chúng ta cùng nhau đi mua sắm, tớ muốn cho Rose ra ngoài để khoay khỏa chút."
"Hihi, vậy thì tốt quá. Hẹn gặp cậu chiều nay, chỗ cũ nha."
Chiều đến cô lái xe đưa Rose đến nơi đó, nơi này là một quán trà rất thanh tĩnh mang một nét cổ xưa làm cô khá là thích. Nhìn từ xa đã thấy Hiểu An đang đứng đó đợi bọn cô, trông vẻ mặt cô ấy rất vui vẻ, có lẽ bản thân cô đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
"Rose, đã có chuyện gì, có thể kể cho tớ nghe không?"
Cô gái đang ngồi trước mặt tôi là Rose, tôi đã quen gọi cái tên này trong một khoảng thời gian dài cho đến khi vào 2 năm trước cô ấy rời đi đến một thành phố khác để công tác. Đây là một người bạn cô quen được trong một buổi hòa nhạc, cô ấy chơi đàn dương cầm rất tuyệt vời, về sau còn thường cùng cô song tấu (An Kỳ luyện chơi đàn piano từ nhỏ, tài nghệ cũng không phải tầm thường) nên đây là người mà cô cũng rất quý mến, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra làm cô ấy phải tổn thương đến vậy.
Ánh mắt Rose nhìn cô đầy vẻ đau khổ, từ từ kể lại chuyện:
"Cậu có nhớ đến hai năm trước tớ nói phải đi đến thành phố khác để làm việc nhưng thật ra không phải, thật xin lỗi cậu tiểu Kỳ, tớ đã nói dối cậu. Thật ra tớ vì tình yêu mà đi theo tên khốn đó, hắn ta nói sẽ chăm sóc tớ nhưng cuối cùng lại mải mê cờ bạc nợ nần khắp nơi, tiền của tớ đều bị hắn vét sạch, đã vậy hắn còn hay động tay động chân với tớ." Nói tới đây đôi vai nhỏ bé kia run run, cô không kiềm nén được mà khóc thành tiếng.
"Được rồi, những việc kia đều không nhắc đến nữa. Giờ cậu có dự tính gì chưa?"
Rose nhìn cô với ánh mắt đầy ái ngại, ngập ngừng nói: "tiểu Kỳ à, tớ... Tớ bây giờ cũng không có nơi để về, cậu có thể cho tớ ở nhờ một thời gian có được không?"
Lúc này, Hứa Dương từ trên lầu đi xuống, nhìn anh quần áo chỉnh tề chắc đang chuẩn bị ra ngoài, anh nhìn cô rồi lại nhìn qua cô gái kia, câu nói vừa rồi đương nhiên anh nghe thấy, dứt khoát lạnh lùng nói:
"Không được. Nơi này là nhà của chúng tôi, đương nhiên tôi muốn có sự riêng tư, ngoài An Kỳ ra không có cô gái nào khác được ở đây."
Khuôn mặt Rose đầy vẻ khó xử hơn, giọng nói rất nhỏ: "Nếu đã vậy thì, thôi không làm phiền cậu nữa, tớ có thể tìm chỗ vài người bạn khác."
Cô có phần bất mãn về câu trả lời kia của anh, vỗ nhẹ đôi bàn tay của Rose rồi đứng lên kéo anh lại một góc mà nói chuyện:
"Anh không thấy mình quá đáng sao, anh không thấy cô ấy bây giờ đáng thương đến thế sao?"
Anh vừa chỉnh sửa carvat vừa thản nhiên đáp: "Anh chỉ là lo nghĩ cho em. Em không thấy để anh cùng với người con gái khác ở cùng một chỗ là rất nguy hiểm sao?"
Chỉ câu nói này mà sao lòng cô lại thấy có chút gì đó rất ngọt ngào, anh còn biết lo nghĩ đến chuyện đó hay sao, chính bản thân cô cũng không hề nghĩ gì về việc đó vậy mà anh lại để tâm. Cô nhón chân vòng tay qua cổ anh vẻ mặt vô cùng nũng nịu:
"Anh là sợ em sẽ ghen sao? Nhưng mà con người của Rose thật sự rất tốt, với lại bây giờ cô ấy đã ra nông nổi như vậy em cũng không thể nào bỏ mặc cô ấy. Anh có thể đáp ứng cho cô ấy ở lại không? Vả lại nếu anh đã nói yêu em thì dù cho có cô gái nào quyến rũ thì anh cũng sẽ không động tâm đúng không?"
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, tay vén vài sợi tóc trên mặt cô, nhìn cô đầy trìu mến: "Nếu em thấy vui thì cứ để cô ấy ở lại, nhưng mà có phải nên báo đáp ân chuẩn này của anh không?"
Trên gương mặt cô tỏ rõ sự phấn khích vui vẻ, cô hôn vào má anh rồi lại chạy về phía Rose để báo cho cô ấy biết, anh bất giác đưa tay lên nơi cô vừa hôn mà mỉm cười.
Cô dẫn Rose lên một phòng dành cho khách đã chuẩn bị sẵn, có lẽ do rất mệt mỏi nên Rose nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhìn cô gái này làm lòng cô cảm thấy cũng đau xót theo.
Cô đang đứng bên khung cửa sổ, tay cầm tách cà phê mà ngẩn ngơ thì có điện thoại gọi đến, thì ra là Hiểu An, cô ấy gấp gáp hỏi:
"Cậu đã gặp Rose chưa?"
Đầu mày cô hơi nhíu lại, tại sao Hiểu An lại biết được chuyện này: "Đã gặp rồi, nhưng sao cậu lại biết việc này? Tớ nhớ cậu vốn không thân với Rose lắm!"
"À thì... Thì hôm trước tớ gặp cô ta đang lang thang tìm nơi ở trông rất đáng thương, nên cho cô ta địa chỉ liên lạc nhờ cậu giúp đỡ."
"À, cảm ơn cậu nhiều lắm. Mà chiều nay cậu có rảnh không, chúng ta cùng nhau đi mua sắm, tớ muốn cho Rose ra ngoài để khoay khỏa chút."
"Hihi, vậy thì tốt quá. Hẹn gặp cậu chiều nay, chỗ cũ nha."
Chiều đến cô lái xe đưa Rose đến nơi đó, nơi này là một quán trà rất thanh tĩnh mang một nét cổ xưa làm cô khá là thích. Nhìn từ xa đã thấy Hiểu An đang đứng đó đợi bọn cô, trông vẻ mặt cô ấy rất vui vẻ, có lẽ bản thân cô đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.