Chương 10: Giang tam gia trờ về
Sề Má
15/10/2015
Ngày tuyết ngừng rơi, mặt trời le lói chiếu vài tia ấm áp nhàn nhạt. Tâm trạng Giang Thu Ảnh đặc biệt tốt, hứng trí bừng bừng chạy ra ngoài sân nặn người tuyết.
"Tiểu Mai... nhanh lên a~~~" - Giang Thu Ảnh hai mắt tỏa sáng nhìn mảng sân trắng xóa. Nàng kiếp trước kiếp này đều sợ lạnh, nhưng lại cực yêu nặn ông già tuyết, thực sự là mâu thuẫn vô cùng. May mắn nơi này có một loại tiểu lô, đem bỏ vào trong áo rất rất là ấm, nên nàng mới dám chạy ra ngoài.
"Tiểu thư...." Nha hoàn Tiểu Mai chậm rì rì theo sau. "Ách xì~~~. Tiểu thư, rất lạnh nha."
"Ngốc. Không lạnh thì tuyết đã tan ra hết rồi, nào còn đó cho ngươi chơi đùa?"
"...." Tiểu Mai đau khổ. Tiểu thư, nô tỳ vốn không hề muốn chơi nha. Ai da, thực lạnh, lạnh có thể chết người đó...
"Đến đến... cùng ta nặn nặn..."
"Tiểu thư, cục tròn tròn này là gì vậy?"
"Là cái đầu."
"Vậy cục to hơn kia?"
"Là thân nha."
"Tiểu thư, nô tỳ chưa từng thấy qua vật gì kỳ quái như vậy.."
"Thì mới nói ngươi ngốc nha. Này gọi là người tuyết."
"Tiểu thư, thế nào là người tuyết?"
"Ừm... người tuyết chính là.... ai ui, không phải không phải. Đó là mũi nha, không phải là tai, ngươi tiểu nha đầu này gắn lộn rồi...."
"Ha ha....."
Giang Thu Ảnh cùng nha hoàn chơi đến bất diệc nhạc hồ. Nàng không hề biết rằng, Giang gia vừa đón một vị khách. Người đó đứng cách nàng không xa, lẳng lặng quan sát chủ tớ hai người, bạc môi vẽ lên một nụ cười.
(tác giả : haha... đoán xem sẽ là ai nào)
"Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư..."
"A? Có chuyện gì vậy?" Giang Thu Ảnh đang nhiệt tình ném tuyết bị cắt ngang, không khỏi có chút mất hứng. Nàng quay đầu lại, là nha hoàn đại viện.
"Tứ tiểu thư, Giang tam gia vừa mới hồi gia. Lão phu nhân kêu nô tỳ tới nói với các vị tiểu thư chuẩn bị, tối nay sẽ mở tiệc tẩy trần cho tam gia."
"Là như vậy à? Ân, ta đã biết. Ngươi báo lại với tổ mẫu, ta nhất định tới sớm."
Nha hoàn kia đi rồi, Giang Thu Ảnh không còn muốn chơi tiếp, liền đi vào chuẩn bị.
Giang tam gia, nàng phải gọi là tam thúc, tên Tử Kính, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, là con trai út của Giang lão gia tử. Từ nhỏ trọng võ khinh văn, Giang Tử Kính chí tại giang hồ, thường xuyên ra ngoài du ngoạn. Cách đây ba năm, dưới sự cưỡng ép của phụ mẫu, đã thành thân với thiên kim tiểu thư của Liễu gia thành nam, là một gia tộc kinh doanh vải vóc có tiếng.
Vị tam thẩm này Giang Thu Ảnh đã gặp qua nhiều lần nhưng không có ấn tượng lắm, chỉ thấy nàng cũng có nhan sắc. Nghe nói phu phụ hai người tạm gọi là tâm đầu ý hợp. Bất quá, Giang Tử Kính chỉ ở nhà nửa năm rồi lại xuất môn theo đám bạn giang hồ, từ đó đến nay đã hơn hai năm. Lần này gặp lại, tiểu biệt thắng tân hôn, không chừng sẽ có một nhi tử mập mạp a...
Điều Giang Thu Ảnh dự đoán, tiếc là không xảy ra. Giang Tử Kính đi một về ba, mang theo một nữ nhân cùng một đứa nhỏ chưa thôi nôi. Tin tức này nhanh chóng truyền khắp Giang phủ, tựa một tảng đá ném vào, xé tan mặt nước phẳng lặng tại Giang gia, làm hiện lên bao dòng chảy ngầm
"Tiểu Mai... nhanh lên a~~~" - Giang Thu Ảnh hai mắt tỏa sáng nhìn mảng sân trắng xóa. Nàng kiếp trước kiếp này đều sợ lạnh, nhưng lại cực yêu nặn ông già tuyết, thực sự là mâu thuẫn vô cùng. May mắn nơi này có một loại tiểu lô, đem bỏ vào trong áo rất rất là ấm, nên nàng mới dám chạy ra ngoài.
"Tiểu thư...." Nha hoàn Tiểu Mai chậm rì rì theo sau. "Ách xì~~~. Tiểu thư, rất lạnh nha."
"Ngốc. Không lạnh thì tuyết đã tan ra hết rồi, nào còn đó cho ngươi chơi đùa?"
"...." Tiểu Mai đau khổ. Tiểu thư, nô tỳ vốn không hề muốn chơi nha. Ai da, thực lạnh, lạnh có thể chết người đó...
"Đến đến... cùng ta nặn nặn..."
"Tiểu thư, cục tròn tròn này là gì vậy?"
"Là cái đầu."
"Vậy cục to hơn kia?"
"Là thân nha."
"Tiểu thư, nô tỳ chưa từng thấy qua vật gì kỳ quái như vậy.."
"Thì mới nói ngươi ngốc nha. Này gọi là người tuyết."
"Tiểu thư, thế nào là người tuyết?"
"Ừm... người tuyết chính là.... ai ui, không phải không phải. Đó là mũi nha, không phải là tai, ngươi tiểu nha đầu này gắn lộn rồi...."
"Ha ha....."
Giang Thu Ảnh cùng nha hoàn chơi đến bất diệc nhạc hồ. Nàng không hề biết rằng, Giang gia vừa đón một vị khách. Người đó đứng cách nàng không xa, lẳng lặng quan sát chủ tớ hai người, bạc môi vẽ lên một nụ cười.
(tác giả : haha... đoán xem sẽ là ai nào)
"Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư..."
"A? Có chuyện gì vậy?" Giang Thu Ảnh đang nhiệt tình ném tuyết bị cắt ngang, không khỏi có chút mất hứng. Nàng quay đầu lại, là nha hoàn đại viện.
"Tứ tiểu thư, Giang tam gia vừa mới hồi gia. Lão phu nhân kêu nô tỳ tới nói với các vị tiểu thư chuẩn bị, tối nay sẽ mở tiệc tẩy trần cho tam gia."
"Là như vậy à? Ân, ta đã biết. Ngươi báo lại với tổ mẫu, ta nhất định tới sớm."
Nha hoàn kia đi rồi, Giang Thu Ảnh không còn muốn chơi tiếp, liền đi vào chuẩn bị.
Giang tam gia, nàng phải gọi là tam thúc, tên Tử Kính, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, là con trai út của Giang lão gia tử. Từ nhỏ trọng võ khinh văn, Giang Tử Kính chí tại giang hồ, thường xuyên ra ngoài du ngoạn. Cách đây ba năm, dưới sự cưỡng ép của phụ mẫu, đã thành thân với thiên kim tiểu thư của Liễu gia thành nam, là một gia tộc kinh doanh vải vóc có tiếng.
Vị tam thẩm này Giang Thu Ảnh đã gặp qua nhiều lần nhưng không có ấn tượng lắm, chỉ thấy nàng cũng có nhan sắc. Nghe nói phu phụ hai người tạm gọi là tâm đầu ý hợp. Bất quá, Giang Tử Kính chỉ ở nhà nửa năm rồi lại xuất môn theo đám bạn giang hồ, từ đó đến nay đã hơn hai năm. Lần này gặp lại, tiểu biệt thắng tân hôn, không chừng sẽ có một nhi tử mập mạp a...
Điều Giang Thu Ảnh dự đoán, tiếc là không xảy ra. Giang Tử Kính đi một về ba, mang theo một nữ nhân cùng một đứa nhỏ chưa thôi nôi. Tin tức này nhanh chóng truyền khắp Giang phủ, tựa một tảng đá ném vào, xé tan mặt nước phẳng lặng tại Giang gia, làm hiện lên bao dòng chảy ngầm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.